Chương 154: Cầm Tỏa Bá Ấp Khảo


Ba ngày qua đi, tuy Hoàng Hoa Dịch Quán với ngự bút “Hoàng gia tân quán” này hết sức hào hoa, hoàn cảnh thập phần tuyệt hảo, nhưng Bá Ấp Khảo lại như ngồi trên bàn chông, ăn ngủ không yên.

Thiên tử thu nhận chút lễ vật kia xong dường như đã quên việc này, câu “rảnh rỗi sẽ triệu kiến” kia cũng không biết đến năm tháng khỉ gió nào mới thực hiện, thỉnh cầu gặp mặt của Bá Ấp Khảo như ném đá xuống giếng sâu, mãi không thấy hồi âm, khiến hắn không khỏi sầu lo.

Bá Ấp Khảo cũng từng thử mang hậu lễ tới gặp một số đại thần, tưởng muốn nhờ vả dẫn tiến gặp Thiên tử, hoặc là được cho phép gặp phụ thân, đâu ngờ bây giờ bộ Lại chánh đang tra xét nghiêm ngặt các quan viên nhận hối lộ, Thiên tử còn tự ra chỉ ý lập “Bào Lạc” trừng trị quan tham. Mấy quan viên kia vừa thấy hắn đem lễ vật tới, đâu còn bộ dạng hí hửng như trước đây, sợ đến hồn phi phách tán, vội vàng “mời” hắn đem lễ vật trở về.

Bá Ấp Khảo không nhờ cậy được ai, trong lòng thầm kêu khổ, nhưng cũng không nghĩ ra biện pháp nào hơn, một ngày đi trên đường, bỗng trông thấy một gian phủ đệ, ánh mắt không khỏi sáng rỡ, vội vàng tới cửa cầu kiến, phủ đệ kia trên chính đề hai chữ: “Tô Phủ”.

Quốc trượng Tô Hộ nghe Bá Ấp Khảo cầu kiến, không khỏi có chút bất ngờ, song vẫn khách khí mời hắn vào phủ.

Bá Ấp Khảo vừa thấy Tô Hộ, lập tức quỳ phục xuống đất, miệng xưng: “xin quốc trượng đại nhân cứu mạng phụ thân tiểu điệt!”.

Tô Hộ vội vàng đỡ Bá Ấp Khảo dậy: “hiền công tử sao lại làm vậy?”

Bá Ấp Khảo rơi lệ nói: “phụ thân tiểu điệt bị tù lao không được thả, thân thể lại nhiều bệch, tích lâu thành tật, giờ đã nguy tới tính mạng. Lần này tiểu điệt vào kinh triều cống là muốn xin tội cho phụ thân, cầu Thiên tử thả người, không ngờ Thiên tử không chịu triệu kiến, tiểu điệt lo lắng vạn phần, đặc ý tới cầu quốc trượng đại nhân tương trợ, mong quốc trượng đại nhân niệm tình giao hảo trước đây mà giúp đỡ, vạn lần xin chớ chối từ!”.

Tô Hộ nghe yêu cầu này, lông mày lập tức nhíu lại nói: “hiền công tử có điều không biết, ta tuy có cái danh quốc trượng, song không có thực quyền, dù có lòng tương trợ Tây bá nhưng lực bất tòng tâm, công tử có lẽ đi tìm thừa tướng Tỉ Can mới phải”.

Bá Ấp Khảo cười khổ nói: “tiểu điệt từng cầu kiến hai vị thừa tướng đại nhân, song đều bị họ tránh mặt không gặp, chỉ sợ là không muốn dính đến phiền toái này, phụ thân tiểu điệt từng ca ngợi quốc trượng ngài là người nghĩa khí, nên tiểu điệt mới mạo muội tới cầu, mong quốc trượng đại nhân ra ân tượng trợ!”.

Tô Hộ lộ vẻ khó khăn nói: “Thiên tử trước giờ vẫn nghi kị ta, bình thường muốn vào cung thăm Diễm phi cũng khó, giờ nếu ta cầu xin, chỉ sợ càng thêm bất lợi với Tây bá hầu”.

Bá Ấp Khảo cầu khẩn: “Thiên tử vốn sủng ai Diễm phi nương nương, cả thiên hạ đều biết, nếu có thể nhờ nương nương nói hộ vài câu, chuyện này tất thành”.

Tô Hộ trầm ngâm rất lâu không trả lời – hắn vốn không phải loại thích giúp đỡ người khác, lại nhớ năm xưa Ký châu bị hạ, không ít chư hầu cười chê, trong lòng không khỏi suy tính: kế Bá Ấp Khảo đề nghị tuy có thể thực hiện được, song chẳng được lợi ích gì, Tô Hộ hắn không muốn đi làm chuyện vô ích như vậy.

Bá Ấp Khảo biết Tô Hộ do dự trong lòng, cúi đầu thấp giọng nói: “quốc trượng đại nhân cùng gia phụ giao tình không nhỏ, mấy năm trước còn định hôn ước hai nhà giữa tiểu điệt cùng tiểu thơ, tiếc là không duyên phận, tiểu thư giờ đã thành quý phi. Mà quốc trượng đại nhân năm xưa bị khốn ở Ký châu, gia phụ cũng từng tự thân tới giải vây, chỉ mong đại nhân niệm tình xưa, cứu gia phụ tiểu điệt thoát kiếp nạn này”.

Tô Hộ cười lớn nói: “nơi này không có người ngoài, ta cũng không ngại nói lời gan ruột: hiền công tử cùng tiểu nữ vô duyên, ta tới giờ vẫn còn thấy nuối tiếc. Ân cứu mệnh của Tây bá, Tô Hộ ta càng cả đời cũng không quên, chuyện này tuy ta không nắm chắc, song cũng sẽ tận lực giúp đỡ”.

Tô Hộ tuy cười, song trên mặt không có nửa phần vui vẻ, ánh mắt lóe lên vài tia hàn ý. Bá Ấp Khảo tuy bề ngoài nói hết sức khách khí, song bên trong lại có hai tầng hàm nghĩa: một, năm xưa Cơ Xương cùng Tô Hộ từng định hôn ước hai nhà, có ý liên thủ cùng nhau, nhưng sau Tô Hộ vì giữ mệnh mà tống Đát Kỷ vào cung, Bá Ấp Khảo tự nhiên là mất người đẹp, tính ra đúng là Tô gia không phải với Tây Kỳ; hai là lúc Tô Hộ làm phản ở Ký châu, là Cơ Xương tự thân liên hợp các chư hầu viết thư cầu Thiên tử nạp Đát Kỷ, tha tội cho cả nhà Tô Hộ; Tô Hộ có thể giữ được tính mạng, được phú quý như hôm nay đều là Cơ Xương giúp đỡ, cho dù là báo ân cũng nên dốc sức tương trợ.

Đồng thời, Tô Hộ còn nghe ra chút ẩn ý uy hiếp trong lời Bá Ấp Khảo, ngày đó Tô Hộ cùng Cơ Xương từng ký qua vài hiệp nghị bí mật, nếu giờ trở mặt vong ân, từ chối giúp đỡ, mấy thứ đồ kia rất có thể bị lôi ra ánh sáng, tất nhiên loại đồng quy ư tận này không bên nào mong muốn, nhưng nếu từ chối chỉ sợ Bá Ấp Khảo này sẽ làm liều thì hỏng.

Bá Ấp Khảo nghe Tô Hộ đáp ứng thì mừng rỡ vô cùng, vội vàng bái tạ, thái độ hết sức phục thị, khiến cho Tô Hộ cũng thấy thoải mái phần nào.

“Diễm phi tuy được sủng ái, nhưng thân trong nội cung, không tiện nhắc tới chuyện triều chính, hiền công tử vì sao không đi gặp mấy quan viên trong triều, dâng chút lễ vật cầu kiến, có hai mặt hỗ trợ, chuyện này ắt thành”.

Bá Ấp Khảo đem chuyện mấy đại thần từ chối, thậm chí tránh mặt không gặp nói ra, Tô Hộ ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “trước mắt tuy bộ Lại giám sát rất nghiêm, nhưng cũng không phải không có đường vào, Tỉ Can, Khương Thượng thân là trụ cột triều đình, tất nhiên không chịu gặp mặt công tử, nhưng có một người tham tài háo sắc, lại được Thiên tử tín nhiệm, công tử có thể tìm hắn thử xem”.

“Người quốc trượng đại nhân nói tới có phải là Thượng đại phu Phí Trọng kia không?”, Bá Ấp Khảo lắc đầu nói: “tiểu điệt từng tới cửa ba lần, mỗi lần hạ nhân đều nói đi vắng, chỉ sợ là cũng muốn tránh né thôi”.

Tô Hộ cười nói: “công tử chớ hiểu nhầm, lời đó không phải giả đâu, Phí Trọng kia giỏi nịnh hót Thiên tử, được Thiên tử đem chuyện kiến thiết tân cung cùng Lộc đài giao cho hắn chủ trì, hắn muốn thể hiện lòng trung, liền dựng một tòa biệt viện tại Nam giao ở tạm tại đó, cả ngày lo việc đốc công, rất ít về phủ. Công tử nếu muốn tìm hắn tất phải đi Nam giao một chuyến”.

Bá Ấp Khảo như tỉnh ngộ, vội vàng tạ ơn Tô Hộ, trở về dịch quán chuẩn bị một phen, thừa lúc trời đêm lập tức đi tới Nam giao. Tô Hộ quả nhiên không nói sai, Bá Ấp Khảo tìm được Thượng đại phu Phí Trọng trong một tiểu viện giản dị. Qua một phen đưa đẩy từ chối, Phí Trọng cuối cùng “hết sức miễn cưỡng” thu nhận hậu lễ, đáp ứng sẽ dẫn kiến Bá Ấp Khảo tới gặp Thiên tử.

Bá Ấp Khảo mừng rỡ, lại hứa hẹn tạ ơn sau khi xong việc. So với mấy lúc trước đi đâu cũng bị từ chối, chạy tới Nam giao một phen này thực thuận lợi, khiến hắn cao hứng thiếu chút nhảy lên hoan hô, trở về dịch quán, rốt cuộc được một đêm an giấc.

Đáng tiếc có một chuyện Bá Ấp Khảo không biết, nếu không chỉ sợ lại mất ngủ - Phí Trọng đó tiễn hắn về xong, lập tức chạy tới hoàng cung đem chuyện này bí mật bẩm với Thiên tử, còn lễ vật kia, được Thiên tử tưởng thưởng cho Phí Trọng giữ lấy. Hành động này của hắn, vừa giữ được sự tín nhiệm của Thiên tử, vừa danh chính ngôn thuận giữ lấy khoản tài phú không nhỏ này, thầm vỗ ngực đắc ý.

“Nỗ lực” của Bá Ấp Khảo quả nhiên không lãng phí, hai ngày sau Thiên tử “đột nhiên” nhớ tới vị công tử của Tây bá hầu đang chờ ở Hoàng Hoa dịch quán này, lập tức sai người dẫn hắn tới Hiển Khánh Điện tấn kiến.

Bá Ấp Khảo mừng rỡ, nhận chiếu chỉ vào cung, đi tới liền nhận ra trong Hiển Khánh Điện còn có mấy vị đại thần Tỉ Can, Khương Thượng, Phí Trọng, Triệu Khải…đang ngồi đó, tất là nhóm tâm phúc được Thiên tử vời tới dự yến.

Bá Ấp Khảo bước lại, phủ phục xuống đất nói: “nhi tử tội thần Bá Ấp Khảo xin ra mắt Bệ hạ”.

Trương Tử Tinh nói: “chuyện Tây bá hầu giờ chưa tra xét rõ, tạm thời ta lưu lại đây chứ đâu phải là tội thần, hôm nay ngươi vào kinh xin tha tội cho cha, quả là đứa con hiếu kính”.

Bá Ấp Khảo thấy khẩu khí Thiên tử dường như không quá lạnh lùng, vội vàng nói: “phụ thân thần Cơ Xương được long ân của Thiên tử miễn cho tử tội, khiến cho quần thần đều thấy được tấm lòng bao dung đại đức của Bệ hạ. Nhưng hôm nay Tây Kỳ vô chủ, dân tâm bất an, hạ thần mạo muội xin Bệ hạ tha tội cho phụ thân thần, nếu Bệ hạ ân chuẩn cho gia phụ thần trở về, thần nguyện vạn kiếp mang ơn của người”.

Thiên tử chau mày nói: “chuyện âm mưu Tế đàn lần trước không thể tha, thích khách ngày đó còn đánh mắt với Cơ Xương, quần thần đều tận mắt nhìn thấy. Nhưng quả nhân niệm tình Cơ Xương có đức danh, không muốn vội vàng giết lầm người tốt nên mới giữ hắn ở đây. Chuyện này bộ Hình tới nay vẫn chưa tra rõ, Cơ Xương chưa chứng minh thanh bạch, làm sao thả được? quả nhân niệm tình ngươi hiếu với cha, cũng không trị tội. Ngươi cứ về Tây Kỳ chờ chân tướng rõ ràng, nếu Cơ Xương vô tội, quả nhân tất nhiên sẽ thả Tây bá về”.

Bá Ấp Khảo vừa nghe lời này, vội vàng khẩn cầu bi thiết. Đúng lúc này nội thị vào thông báo: “Diễm phi nương nương phụng mệnh tới hầu, giờ đang đứng chờ ngoài Hiển Khánh Điện”.

Thiên tử vui vẻ lệnh Đát Kỷ tiến vào, quay qua tả hữu nói: “ái phi quả nhân sủng ái đã tới, cùng chư vị ái khanh cùng vui đại yến, giờ hãy mặc sức tận hứng, không say không về!”

Không bao lâu, Diễm phi Đát Kỷ tiến vào trong điện, chúng thần khom người thi lễ: “nương nương thiên tuế!”.

Đát Kỷ thân mặc xiêm y màu trắng, mắt hạnh môi hồng, yểu điệu kiều diễm, quả nhiên xinh đẹp kinh người, đi tới trước mắt Trương Tử Tinh khom người thi lễ: “thần thiếp tham kiến Bệ hạ”.

“Ái phi bình thân”, Trương Tử Tinh lộ vẻ thương yêu, tự thân bước lại đỡ Đát Kỷ cùng ngồi xuống, chúng thần cũng theo đó tự tìm chỗ ngồi.

“Hôm nay ta mở tiệc đãi quần thần, mong chư vị ái khanh tận tình vui vẻ”, Trương Tử Tinh giơ chén rượu lên, Đát Kỷ làm theo, chúng thần vội vàng tạ ơn thiên tử, đem chén rượu trong tay một hơi uống cạn.

Trương Tử Tinh nhìn Bá Ấp Khảo vẫn quỳ phục phía dưới không dám đứng dậy, nói, “Bá Ấp Khảo, ngươi đã tới Hiển Khảnh Điện thì cũng lên đây vui vẻ một bữa, chỉ vui say, không bàn tới việc khác”.

Bá Ấp Khảo không dám nhiều lời, vội vàng tạ ơn Thiên tử. Đát Kỷ được Tô Hộ dặn dò, tất nhiên biết chuyện Bá Ấp Khảo, đồng thời cũng muốn giúp cho Cơ Xương trở về khiến thiên hạ đại loạn, lập tức cố ý mở miệng hỏi: “người này là ai?”

Trương Tử Tinh trả lời qua loa Bá Ấp Khảo tiến cống xin tội cho cha, Đát Kỷ lộ vẻ kinh ngạc nói: “thần thiếp tuy là nữ lưu, nhưng từ nhỏ cũng nghe cha mẹ kể qua, Bá Ấp Khảo này nổi tiếng tinh thông âm luật, đặc biệt là cổ cầm, hiểu được đại nhã di âm, thiên hạ vô song, không ngờ hôm nay lại có may mắn gặp mặt”.

Trương Tử Tinh lộ vẻ bất ngờ nói: “Ồ, Bá Ấp Khảo lại có tài năng như vậy ư?”

Đát Kỷ nói: “Bá Ấp Khảo, nghe nói ngươi giỏi cổ cầm, hôm nay đàn thử một khúc nghe xem?”

Bá Ấp Khảo thấy Đát Kỷ đề cập tới việc này, trong lòng biết là Tô Hộ đã nói giúp, lén ngẩng đầu nhìn Đát Kỷ một cái, chỉ thấy vị Diễm phi này thực diễm lệ vô song, cả đời chưa từng gặp qua, tất nhiên dù động tâm song cũng không dám để lộ, lập tức cúi đầu tâu: “khởi bẩm nương nương, hạ thần nghe phụ thân bệnh nặng đang lúc hiểm nghèo nên đâu dám vô tình hưởng nhạc, giờ phụ thân mắc tội triều đình, ngay gặp mặt một lần cũng khó, thần trong lòng đau đớn, ý nhạc buồn bã, e rằng khiến nương nương mất vui”.

Đát Kỷ làm ra bộ dạng nũng nịu, khẩn cầu Trương Tử Tinh cho phép Bá Ấp Khảo gặp mặt Cơ Xương một lần cho tròn đạo hiếu, cũng có thể nghe hắn thể hiện cầm âm. Trương Tử Tinh làm bộ chiều chuộng Đát Kỷ: “đã là ái phi khẩn cầu, quả nhân cũng không nỡ từ chối…Bá Ấp Khảo, ngươi thử đàn một khúc, nếu quả là thiên hạ vô song, liền cho phép ngươi tới gặp Cơ Xương một lượt, nếu chỉ là loại tầm thường, chớ trách quả nhân trị tội khi quân của ngươi”.

Bá Ấp Khảo nghe được lời này, mừng rỡ tạ ơn. Thiên tử truyền đem tới một chiếc cổ cầm, Bá Ấp Khảo ngồi ngay ngắn, đặt cầm giữa đầu gối, đang muốn đàn lên, bỗng trong lòng chợt động, nói: “Bệ hạ, hạ thần ngày trước tiến cống ba bảo vật Thất Hương Xa, Tỉnh Tửu Chiên, Bạch diện viên hầu, trong đó có con vượn mặt trắng kia có linh tính, có thể theo tiếng đàn của hạ thần mà nhảy múa ca hát, nếu được xin gọi nó ra biểu diễn trợ hứng một phen”.

Bá Ấp Khảo một là đề cập tới chuyện cống nạp ba bảo vật, nhắc nhở công lao, hai là cũng muốn mượn điệu mua của bạch viên khiến Thiên tử vui vẻ. Trương Tử Tinh hiểu được ý này, lập tức chuẩn tấu.

Không lâu sau, con bạch viên kia đã bị dẫn tới Hiển Khánh Điện, Bá Ấp Khảo khẽ lướt dây đàn, lập tức tấu lên một khúc, chính là bản nhạc “Phong nhập tùng” trong nguyên tác .

Tiếng đàn bay bổng du dương, âm thanh như minh châu bích ngọc, vượn trắng cùng Bá Ấp Khảo biểu diễn cùng nhau nhiều năm, hết sức ăn ý, thỉnh thoảng thêm vài lời ca cùng điệu múa, khiến hiệu quả càng thêm ấn tượng. Chúng thần nghe mê mẩn tâm thần, nhất tề khen ngợi không ngớt.

Đát Kỷ khen ngợi: “quả nhiên danh bất hưu truyền, khúc nhạc này của Bá Ấp Khảo có thể xưng tận thiện tận mỹ, thiên hạ vô song!”.

Lúc này, bên ngoài điện truyền tới một tiếng nói: “chỉ là chút tiểu kỹ mà thôi, cũng dám xưng thiên hạ vô song sao?”

Giọng nói này nghe rất kỳ lạ, tựa như là hỗn hợp của vài loại thanh âm. Đát Kỷ nghe thấy giọng nói này, bàn tay bỗng khẽ run rẩy, cơ hồ không nắm chặt nổi chén rượu trong tay, vội vàng vờ cúi đầu sửa áo, giấu đi vẻ bấn loạn trên mặt.

Dương Nhậm đứng dậy quát lớn: “kẻ nào dám vô lễ như vậy, quấy nhiễu Thiên tử đang thưởng nhạc?”

Nhưng chỉ thấy Thiên tử lộ vẻ mừng rỡ, đứng bật dậy, buột miệng nói: “Quốc sư!”.

Tỉ Can nghe thấy tên quốc sư, cũng mỉm cười vui vẻ, sau chuyện mả Hiên Viên ngày trước, Tỉ Can hết sức bội phục đạo thuật của vị quốc sư này, mà rượu do quốc sư đem tặng càng khiến hắn thống khoái, khen ngợi không dứt. Cchúng thần còn lại chỉ mơ hồ biết Thiên tử bí mật sắc phong một vị thế ngoại cao nhân làm quốc sư, nhưng đều chưa từng gặp mặt, không khỏi lộ vẻ tò mò.

Trương Tử Tinh phất tay ý bảo Dương Nhậm ngồi xuống, đang muốn mở miệng, từ ngoài điện bỗng truyền tới một tiếng đàn.

Quần thần chỉ thấy một trận hoảng hốt, phảng phất như trời biến thành mùa thu tháng mười, gió mát an nhiên, trời cao khí sảng, mây lác đác trôi, hồng nhạn vẫy cánh, tiếng đàn trầm bổng du dương, liên miên bất tuyệt, thánh thót ngân nga, ngọt ngào tinh mỹ, hấp dẫn lòng người.

Đang lúc quần thần mê mẩn đắm say, tiếng đàn đột nhiên chuyển biến, biến thành thê lương ai oán, thảm thiết động lòng, như lời cô phụ thầm nức nở đợi chinh phu, khiến người nghe đau lòng trắc ẩn. Một khúc qua đi, mọi người cảm động ướt át, ngay cả con vượn trắng kia cũng bị cảm động, phục xuống đất khóc ròng không thôi.

Thiên tử là người thanh tỉnh lại sớm nhất, buột miệng khen: “đây là khúc nhạc trên trời, nhân gian có mấy khi được nghe!”

Đáp lại lời khen của Thiên tử, tiếng đàn như hành vân lưu thủy xa xa rời đi, quần thần nghe thanh âm bên ngoài xa dần, mới biết vị quốc sư thần bí kia đã không từ mà biệt.

Tỉ Can đứng dậy nói: “chúng hạ thần vừa rồi nghe tới mê mẩn, cầm kỹ của quốc sư thực là thần kỳ, có thể xưng thiên hạ vô song!”.

Sắc mặt Bá Ấp Khảo trắng bệch, ngây ngốc ngồi tại chỗ, phảng phất quên cả lễ nghi: vốn sự tình đang tiến triển thuận lợi, không ngờ nửa đường lại lộ ra vị quốc sư thần bí này.

Nhưng ngay bản thân Bá Ấp Khảo cũng không thể không thừa nhận, cầm kỹ của vị quốc sư này thực là thiên hạ vô song, vượt xa bản thân, mà khúc nhạc kia đời này chưa từng nghe qua, ngay cả đoạn cuối “tiễn biệt” đơn giản kia cũng hết sức tuyệt vời. Hắn bình thường tuy tự phụ cầm nghệ, song cũng phải tự thẹn không bằng. Giờ đừng nói tới xin thả phụ thân trở về, ngay cơ hội gặp mặt một lần sợ rằng cũng không có nữa.

Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần - Chương #154