Chương 467: Quy Củ Của Bộ Khoái Người Chân ...


Dương Đạp Sơn nói: "Nữ tử này đã từng làm thủ thuật phá thai, lúc làm thì thai nhi đã sơ bộ thành hình, chí thiểu đã năm tháng rồi. Như vậy có thể nói, chúng ta cần tìm người chết là một phụ nữ mang thai từ năm tháng trở lên!"

"Quá tốt rồi!" Thành Tử Cầm phất tay, nhịn không được khen: "Nếu như ngươi không nói xạo, thì manh mối này quá trọng yếu với chúng ta! Nông phụ, khoảng 23 tuổi, mang thai 5 tháng trở lên. Như vầy thì phạm vi điều tra được thu lại rất nhiều. Hiện giờ lại có hình vẽ, càng dễ dàng hơn nữa, ngươi có thể khôi phục gương mặt vẽ lại hình luôn, quả thật là lợi hại!"

Tổ trưởng tổ 1 La Dực nhất mực không lên tiếng, hứng thú lắng nghe, lúc này mới nói: "Thi thể này đã thối rữa thành như vậy rồi mà Dương bộ đầu còn khôi phục được nguyên mạo, đích xác là thật lợi hại a!"

Dương Đạp Sơn tự tin cười nói: "Đừng nói chỉ mới sình thối chưa mất hết thịt, cho dù là sạch hết, chỉ còn xương khô lâu không thì ta vẫn có thể khôi phục nguyên hình được."

Các bộ khoái vô cùng kinh ngạc, và xen vào đó là vẻ không tin. Dù gì thì đây chỉ là một miệng của Dương Đạp Sơn nói mà thôi, bọn họ chưa từng nhìn thấy qua bao giờ, đương nhiên là không tin.

Duơng Đạp Sơn cũng lười phân biện, hắn vốn còn nói nông phụ có thịt gà thịt heo và cá ở trong dạ dày khiến người ta kỳ quái, nhưng nghe những lời này nói không chừng lại dọa chết họ, càng khiến họ không tin, cho nên hắn không kể nữa: "Được rồi, Thành bộ đầu, chúng ta đi truy tìm nguồn gốc thi thể đi chứ?"

Tổ trưởng tổ hai là Mã Lượng đầu to tai lớn cười ha ha nói: "Dương huynh đệ đừng gấp, có gấp cũng ăn cơm đã, đã qua trưa lâu rồi, chẳng lẽ khôgn đói sao? Chúng ta cũng chưa ăn, Thành bộ đầu nói chờ huynh đề ra rồi cùng ăn luôn."

Dương Đạp Sơn vừa rồi nhất mực ở liệm phong khám nghiệm thi thể, bây giờ mới phát giác đã trưa, bụng đói kêu rột rột rồi.

Bộ khoái bình thường đều thay phiên trực ban nghỉ ngơi, nhưng khi có án thì không có ngày nào được nghỉ. Án này tuy Hàn tri phủ không cho hạn định, nhưng bọn họ không dám lơ là, Thành Tử Cầm nói: "Hôm nay mọi người cực khổ quá rồi, ta sẽ mời. Chúng ta đến quán rượu đối diện nha môn ăn một bửa rồi còn đi tra án tiếp nữa."

Bốn người đồng thanh khen hay, Thành Tử Cầm trước hết gọi bộ khoái trực ban, đem tình hình Dương Đạp Sơn phát hiện nói vừa rồi cho y đi thông tri xuống dưới, căn cứ tình huống tiếp tục tra ra nguồn gốc thi thể. Tiếp theo đó, nàng cho gọi họa sư của nha môn, bảo y vẽ thêm vài bức hình nữa để tiện cho việc tìm kiếm.

Tiếp theo đó, 5 người bọn Thành Tử Cầm đến "Bằng Cử Tửu lâu" đối diện nha môn.

Bọn họ vừa tiến vào tửu lâu, điếm tiểu nhị thấy các vị nha môn bộ đầu và bộ khoái đến, vội chạy ra cười cầu tài nghênh đón, vừa thỉnh vào trong, vừa lớn tiếng hô: "Chưởng quỹ ơi! Thành bộ đầu cùng các vị quan gia đến rồi!"

Một lão giả râu dê vội chạy từ hậu đường ra, cung tay chào Thành Tử Cầm: "Thì ra là Thành bộ đầu và các vị quan gia, thỉnh lên lầu, thỉnh lên nhã tọa (căn phòng lịch sự, chỗ ngồi trang nhã) ở trên lầu." Vị chưởng quỹ này vừa nói vừa hiếu kỳ nhìn Dương Đạp Sơn mấy lần, thần tình có vẻ bối rối.

Dương Đạp Sơn tức cười. Chưởng quỹ này liếc xéo hắn, chẳng phải là hắn đẹp trai hay là quái dị, mà là trên người hắn có một mùi thối của thi thể người chết còn chưa tản mát đi.

Thành Tử Cầm phe phẫy quạt bước lên lầu trước, bốn người bọn Dương Đạp Sơn theo sau.

Lên đến trên lầu, chưởng quỹ râu dê dẫn mấy người họ đến một phòng trang nhã sát đường.

Gió mát từ ngoài cửa sổ thổi vào trong mùa hè nóng bức, khiến mọi người vô cùng dễ chịu. Thành Tử Cầm ngồi ghế chủ tọa, Dương Đạp Sơn ngồi kế, ba người còn lại đều ngồi quanh.

Thành Tử Cầm nói với chưởng quỹ: "Hồ chưởng quỹ, đến đây, ta giới thiệu cho ông một huynh đệ."

Chưởng quỹ râu dê họ Hồ. Y vội bước đến gần, khom người cười hề hề nhìn Thành Tử Cầm.

Thành Tử Cầm thu quạt, chỉ Dương Đạp Sơn: "vị này là phó tổng bộ đầu của tri phủ nha môn chúng ta, họ Dương tên Đạp Sơn, rất có bản lãnh."

Hồ chưởng quỹ vội cung thân thi lễ: "Tiểu nhân Hồ Cửu, là chưởng quỹ của Bằng Cử tửu lâu, sau này thỉnh Dương bộ đầu chiếu cố nhiều nhiều a."

Dương Đạp Sơn chấp tay trả lễ: "Nói hay lắm, nói hay lắm!"

Thành Tử Cầm cười nói với Dương Đạp Sơn: "Vị Hồ chưởng quỹ này rất biết lễ tiết đãi người tiếp vật, người cũng rất đáng làm bằng hữu, sau này ngươi sẽ biết thôi. Tri phủ đại lão gia cũng thưởng thiết yến đãi khách ở đây. Sau này huynh đệ trong nha môn chúng ta hoặc trong nhà có tửu yến gì đó muốn chiêu đãi thì cứ đến chỗ này, túi đang khó khăn cũng có thể thiếu chịu được."

Dương Đạp Sơn bấy giờ mới hiểu cái "Bằng cử tửu lâu" này thì ra là có quan hệ mật thiết với tri phủ nha môn, trở thành phòng ăn hay canteen gì đó cũng dễ và thuận tiện.

Thành Tử Cầm nói với Hồ chưởng quỹ: "Rượu ngon thịt ngon cứ dọn lên! Dương bộ đầu của chúng ta mới nhậm chức, phải chúc mừng cho thật hoành tráng mới được."

Hồ chưởng quỹ cười hà hà: "Dạ được! Thỉnh Thành bộ đầu yên tâm, tiểu nhân lập tức đi an bài, hôm này bữa này coi như tiểu nhân thỉnh khách, chúc mừng Dương bộ đầu thăng tiến!"

Dương Đạp Sơn vội nói: "Vậy sao coi được, ông mở quán là để làm ăn, ta thăng lên một phó bộ đầu nho nhỏ mà thỉnh khách như thế này, ông ắt là phải lỗ vốn dài dài thôi!"

Hồ chưởng quỹ cười nói: "Dương bộ đầu ngài xa cách rồi, ngài mới đến đây còn chưa hiểu tính cách của tiểu lão nhân tôi. Thành bộ đầu và mọi người đều biết, con người tôi giỏi nhất là kết giao bằng hữu. Bữa ăn này vô luận là thế nào cũng phải do tiểu lão nhân thỉnh khách, ngài đừng có khách khí nữa. Sau này tiểu lão nhân còn có nhiều chỗ cầu ngài mà."

Dương Đạp Sơn còn định nói nữa, Thành Tử Cầm đã gấp quạt khẽ đánh lên tay hắn: "Dương huynh đệ, hiếm khi Hồ chưởng quỹ hảo ý như vậy, thì cứ cung kính không bằng tòng mệnh đi." Sấu hầu cùng hai tổ trưởng còn lại cũng cùng lên tiếng phụ họa, Dương Đạp Sơn bấy giờ đành chấp ta tạ ơn.

Hồ chưởng quỹ cười hà hà xuống lầu an bài tửu yến, Sấu hầu nói với Dương Đạp Sơn: "Dương bộ đầu, chuyện rượu chúc mừng này là theo quy củ, sau này hễ chưởng quỹ hiếu thuận thì cứ cười mà nhận, vì đó đều là quy củ. Chúng ta làm bộ khoái vốn là rất khổ và ngheo, một tháng chỉ có 500 văn đồng tiền, nếu như thật sự hai tay áo gió mát người đầy chính khí, thì sẽ nghèo rớt mồng tơi mãi thôi."

La Dực nói: "Đúng a, Dương bộ đầu, người ta bỏ mấy trăm văn mời bộ đầu một bửa chẳng phải là phí của không, sau này ngài thế nào cũng quan tâm chiếu cố người ta một chút, từ đó người ta cũng thu lại vốn lẫn lời thôi."

Dương Đạp Sơn kỳ quái hỏi: "Bộ khoái chúng ta bắt tặc tập án, sao có thể quan tâm chiếu cố cho mấy tiệm của họ được?"

Thành Tử Cầm cùng mọi người đều cười, Mã Lượng nâng chung trà lên nhấp một chút, nói: "Dương bộ đầu, xem ra ngài còn chưa hiểu nghề bộ khoái của chúng ta rồi! Bộ khoái về danh nghĩa là tập nã đạo tặc, nhưng quyền lực này có thể lớn có thể nhỏ, chỉ xem là huynh đệ dùng như thế nào mà thôi. Qua nhiều triều đại, nha dịch bộ khoái hiện giờ đã có rất nhiều tiền quy củ, nhưng lại không phải do chúng ta định ra. Ví dụ như tửu lâu này, danh mục chính là thuế cần chúng ta đến thu, nhưng chỉ ở điểm này, gắt hay lỏng một chút, sớm hay muộn một chút thì coi như đủ cho chúng ta ăn rồi..."

Sấu hầu cũng cười nói: "Đúng a, chuyện thu thuế này bộ khoái chúng ta còn chưa quyết định quá lớn, nhưng các chủng danh mục về quyên góp và tiền quy củ, thì chúng ta có nhiều hơn. Ví dụ như tửu lâu có thực khách không vừa lòng món ăn, tranh cãi thậm chí đánh nhau, bên nào có lý bên nào không đều do chúng ta nói mà tính hết..."

La Dực chen lời: "Cái này cũng chưa có gì. Chuyện mở tửu lâu sợ nhất là có người đến làm phiền, đừng nói gì, chúng ta ba ngày bảy lượt phái huynh đệ đến kiểm tra tửu lâu của y, đúng hay sai không cần biết, thì chuyện làm ăn của y coi như đừng có làm nữa thì hay hơn rồi! Do đó, những tử lâu quán ăn lớn nhỏ trong Khánh Dương phủ này cấp cho bộ khoái và các phòng ban chúng ta lệ phí hàng tháng cũng không ít đâu..."

Dương Đạp Sơn thầm nghĩ, đây có vẻ như là phí bảo hộ của xã hội đen mà hắn được nghe nhắc tới lúc nào không rõ. Nhưng mà cũng khó trách, tiền lượng của bộ khoái quá ít, lại thuộc về hàng tiện dân, không thu những món tiền loạn cào cào lên hết thế này , thì muốn vị thế không có muốn tiền cũng không xong, còn ai chịu đi làm bộ khoái chứ?

Sấu hầu lại nói: "So với bộ đầu của các phủ huyện khác, Thành bộ đầu của chúng ta được xem là phi thường chính trực. Chúng tôi mỗi tháng đến Bằng Cử tửu lâu này ăn một bữa ghi nợ, còn có các huynh đệ bộ khoái bên trên bên dưới đi công sai, nha môn phải bày tửu yến nghênh đón tiễn đưa ở đây.... Những giấy nợ này tửu lâu sẽ hàng tháng đưa đến phòng trự, Thành bộ đầu trước giờ không thiếu họ xu nào. Nếu mà đổi thành bộ đầu khác thì làm gì có!"

Thành Tử Cầm khẽ phe phẫy quạt, tủm tỉm cười: "Người ta làm ăn không dễ chút nào. Được rồi, những chuyện đó bây giờ không nói nữa, Dương huynh đệ từ từ hiểu thôi. Nhìn chung gộp lại một câu, chúng ta làm bộ khoái, người ta cho cái gì thì chúng ta cứ lấy, đưa cho ngươi thì người thu, chỉ cần không cướp không giật, dọa dẫm bắt chẹt hay là làm trái lương tâm là được. Gặp phải những thương gia hoặc khổ chủ có chuyện cần giúp, thì tận tình quan tâm chiếu cố, đừng để thiệt cho người ta là ổn."

Dương Đạp Sơn cùng mọi người ôm quyền: "Xin nhớ lời dạy của Thành bộ đầu!"

Thành Tử Cầm cừơi nói: "Chua quá! Sau này đừng có Thành bộ đầu trước Thành bộ đầu sau gì nữa, chúng ta là huynh đệ không cần khách khí như vậy, sau này cứ gọi ta là Tử Cầm là được, không thôi gọi ta là tỷ cũng không sao."

"Tỷ? Hà hà, ta còn lớn hơn cô nữa đây?" Dương Đạp Sơn cười hì hì trêu.

"Ta sinh vào ngày 10 tháng 12 năm Vĩnh Lạc thứ 9, còn ngươi?" Thành Tử Cầm thoải mái nói.

"Ta? Ta thì... ta sinh... ha ha, nhỏ hơn cô vài ngày." Dương Đạp Sơn căn bản không nhớ mình sinh ngày nào, tuy nhìn hai người có vẻ ngoài gần bằng tuổi, nhưng hắn không biết mình lớn hay nhỏ, thôi thì làm nhỏ cho xong, hơi đâu đi tranh với các chị trẻ.

"Lớn mấy ngày cũng là lớn, sao hả? Không muốn gọi à? Ta không có thèm đâu nghe."

"Gọi thì gọi, ai bảo cô lớn hơn ta mấy ngày làm chi, ta nhận vậy." Dương Đạp Sơn đứng dậy cung thân nói: "Tiểu đệ tham kiến Thành tỷ tỷ."

"Như vậy có được không, ngồi đi." Thành Tử Cầm đắc ý vội bảo.

Đến lúc này thì rượu thịt lục tục được mang lên. Rượu là một vò hoa điêu thượng hảo và lâu năm. Năm người đều rót đây chung rượu, Thành Tử Cầm nâng ly nói: "Nào, chúc Dương bộ đầu của chúng ta, không, Đạp Sơn huynh đệ cao thăng, cạn ly!"

Năm ngừơi nâng cạn, Dương Đạp Sơn cảm ơn xong cạn sạch.

Dương Đạp Sơn lâu miệng, nói với Thành Tử Cầm: "Nhìn không ra là Thành tỷ tỷ uống rượu nhanh như vậy!"

Ba người còn lại cũng đưa ngón tay cái lên nói: "Đúng a, Thành bộ đầu uống rượu rất hào sảng, nữ trung hào kiệt đó a!"

Thành Tử Cầm bảo: "Được rồi, đừng nói mấy chuyện không đâu nữa, mập, ngươi đi đóng cửa lại, chúng ta bắt đầu nói về án hiện tại rồi."

Mã Lượng đáp ứng đứng lên đi đóng cửa lại, Dương Đạp Sơn bấy giờ mới biết vị tổ trưởng tổ hai Mã Lượng có thân hình phì nhiêu này thì ra là có ngoại hiệu là Mập!

Sau khi đóng kín cửa , Thành Tử Cầm nâng chung rượu lên: "Án lần này hơi rắc rối, Đạp Sơn huynh đệ phát hiện nhiều manh mối trọng yếu, hi vọng có thể giúp chúng ta phá được án này. Không nói gì tình huống Đạp Sơn phát hiện là chân hay giả, chỉ xét việc cậu ấy phân tích đâu ra đó là đã khiến người ta bội phục rồi. Nào, chúng ta kính Đạp Sơn huynh đệ một chung!"

Năm người cùng cạn ly.

Thành Tử Càm nói: "Án này vừa được Đạp Sơn huynh đệ giới thiệu, mọi người thử nói ra ý kiến của mình, xem chúng ta nên phá ra sao. Thiết Tháp, ngươi nói trước đi."

Dương Đạp Sơn thấy tổ trưởng tổ 1 là La Dực cung thân đáp ứng, biết ngoại hiệu của y là Thiết Tháp. Người này có lẽ vì người ngợm thô kệch vạm vỡ, gọi ngoại hiệu ra vừa khéo với vóc dáng. Nhưng mà nghị luận án ở tửu lâu, Dương Đạp Sơn lo là sẽ tiết lộ bí mật, nên vội nói: "Thành tỷ tỷ, chúng ta hay là về phòng trực trong nha môn rồi thảo luân án này."

Thành Tử Cầm xua tay: "Không sao đâu, chưởng quỹ đã biết chỉ cần chúng ta ở nhã tọa đóng cửa lại, trên lầu này sẽ không cho khách nhân nào lên nữa. Nếu như trên lầu đã có người, ta cũng không cho tên mập đóng cửa lại nói chuyện đâu."

Sấu hầu cũng nói: "Đúng a, Dương bộ đầu, bộ đầu còn chưa biết trước đây chúng ta có án gì lớn, Thành bộ đầu cũng kéo chúng tôi đến tửu lâu này, vừa uống vừa nói chuyện phiếm càng có cảm giác, càng dễ tìm biện pháp giải quyết hơn."

Dương Đạp Sơn gật gật đầu, cười nói: "Như vậy thì ta la xa rồi, La Dực, ngươi nói tiếp đi."

La Dực nói: "Án này tôi cảm thấy có vẻ như tình sát, khẳng định là nữ tử đó tư thông với người, để cho bụng lớn ra, hai người sợ người ta biết mất hết danh tiết, cho nên tìm lang trung phá thai, kết quả là gây ra án mạng."

Thành Tử Cầm hỏi: "Vậy vết thương trí mệnh trên trán đó là thế nào?"

La Dực ngân ra một lúc, bấy giờ mới nhớ tới người chết còn có một vết thương trí mệnh ở màng tang. Tổ trưởng tổ 2 là Phì tử (mập) Mã Lượng tiếp lời: "Tôi đoán là người nam này làm cho bụng người ta lớn rồi, không chịu cưới người ta - đã hai mươi ba rồi, lão cô nương rồi, bình thường người ta ai chịu cưới chứ a! Nhưng mà nữ tử này cứ bám riết không chịu buông, nam nhân trong lúc tức giận đã vố một cục đá xanh vào đầu cô ta, kết quả chết luôn. Vì sợ bị người ta phát hiện nữ tử đó mang thai để người ta biết, thẳng thừng phá thai luôn, kết quả xuất huyết quá nhiều, chết nhăn răng luôn!"

Thành Tử Cầm cười hỏi: "Ngươi lúc thì nói bị đập chết, lúc thì nói phá thai máu ra nhiều chết, vậy rốt cuộc cô ta bị đá xanh đập chết hay là phá thai xuất huyết chết?"

"Cái này... cái này...." Mã Lượng sợ đầu cười hàm tiếu không biết đáp thế nào, nhìn về phía Dương Đạp Sơn.

Dương Đạp Sơn lên tiếng: "Người chết tiến hành thủ thuật phá thai dẫn đến mất máu quá nhiều, đó là sinh tiền thương, hình thành trước khi bị một viên đá xanh đó đập vào đầu. Vết thương trên trán cũng là sinh tiền thương - bị gây ra khi còn sống. Từ trình độ thương thế của hai vết thương này, người chết là tiến hành thủ thuật phá thai trước, sau đó trán mới bị đánh một cục đá xanh."

Bốn người nghe, gật đầu lia lịa.

Sấu hầu nói tiếp: "Nếu là tôi nói, thì người nam này là vì muốn che giấu chuyện làm cho nữ tử đó mang thai, nên tìm lang trung phá thai cho cô ta. Tuy nhiên, phá thai không thành, tạo ra một lượng xuất huyết lớn khiến nữ tử hôn mê, nhưng chưa chết, nam thấy vậy, mới đã không làm thì thôi, làm thì làm cho trót luôn, giúp thêm một tảng đá xanh vào đầu, giết người diệt khẩu. Hà hà."

Thành Tử Cầm hỏi: "Như vậy xem ra các ngươi đều cho rằng đây là một án giết người vì tình?"

Ba người không hẹn mà cùng gật đầu. Thành Tử Cầm nhìn về phía Dương Đạp Sơn: "Còn ngươi? Ngươi kiểm tra thi thể kỹ nhất, xem ra là hiểu hơn ai hết."

Dương Đạp Sơn nói: "Ta cũng có khuynh hướng về hướng tình sát, từ tình huống kiểm tra thi thể, người chết xem ra là tiến hành thủ thuật phá thai trước, thủ thuật thất bại xuất huyết quá nhiều, đã nguy kịch đến tính mạng. Nhưng trước khi tử vong, phần thái dương bị người dùng đá xanh đập trúng, dẫn tới tử vong tức thời. Hung thủ xem ra là có qun hệ thân mật với người chết, có khả năng là tình nhân của cô ta. Nhân vì gian tình bại lộ, để che tai mắt của mọi người hoặc là vì nguyên nhân gì đó, đã giết người diệt khẩu."

Thành Tử Cầm gật đầu: "Ta cũng tán đồng cách nghĩ của mọi người, vậy chúng ta lấy tình sát làm phương hướng phá án chủ yếu. Đạp Sơn, đối với việc phá án thế nào, ngươi có cao kiến gì?"

Dương Đạp Sơn đáp: "Không quản là giết người ra sao, chúng ta cũng phải tìm ra được ai là xác chết đó. Khi tra rõ người chết rồi, sẽ căn cứ vào phương hướng dự định mà phá án. Nếu như xác định khả năng tình sát là rất lớn, vậy chúng ta bám vào các quan hệ vợ chồng hay tình nhân của người chết mà điều tra."

Năm người vừa uống rượu ăn uống vừa phân tích án tình, xác định phương hướng phá giải, uống sạch luôn cả bầu rươu hoa điêu đó.

Khi nói đến án tình, Dương Đạp Sơn do dự mấy lần, cuối cùng vẫn không nói ra chuyện người chết trước khi lâm tử có ăn một bửa ăn đầy đủ thịt cá, nhân vì chuyện này không dễ giải thích cho rõ ràng, hắn đành xem như là một trong những manh mối để lý giải án của riêng hắn.

Ba người chếnh choáng say, trở về nha môn. Họa sự đã vẽ hình nạn nhân thành mấy bản, Thành Tử Cầm lệnh cho ba tổ trưởng mang theo bộ khoái đến toàn thành và những thôn xóm gần đó tiến hành điều tra, truy tìm thân phận của người chết. Dương Đạp Sơn cực khổ cả ngày, tạm thời không có chuyện gì trọng yếu phải làm nữa, Thành Tử Cầm liền cho hắn về nhà nghỉ ngơi.

Dương Đạp Sơn về đến nhà, do giữa trưa đã uống rượu, cảm thấy đầu óc choáng váng. Hạnh nhi mở cửa vườn, thấy thiếu gia có hơi rượu trở về, vội bước tới giúp hắn cởi yêu đao, lấy thiết xích, sau đó định đở hắn. Lúc này, nàng chợt nghe mùi hôi thối trên người Dương Đạp Sơn, nàng rất quen mùi này, vì mẹ của nàng qua đời mấy ngày không thể nhập thổ, thi thể cũng bốc ra mùi hôi thối thế này.

Trưa đó thiếu gia Dương Đạp Sơn trở về nhà lấy rương pháp y đã từng nói qua với Hạnh nhi rằng hôm nay phát sinh án mạng, hắn phải đến hiện trường tra án, bảo Hạnh nhi ở nhà ăn cơm không chờ hắn. Do đó, Hạnh nhi đoán mùi thối trên cơ thể Dương Đạp Sơn là do hắn đi khám nghiệm thi thể, bị dây qua.

Dương Đạp Sơn mỉm cười gạt tay Hạnh nhi ra, bảo: "Hạnh nhi, thiếu gia ta còn chưa già, không cần nâng đỡ. Ta cũng chưa uống say, uống thêm một bầu nữa không thành vấn đề!"

Hạnh nhi thấy hắn cả người đầy mùi rượu, nhưng dáng đi vẫn vững chải, liền nói: "Hạnh nhi đã chuẩn bị sẳn nước sạch cho thiếu gia. Người hôm nay cực khổ quá rồi, tắm một cái đi cho mát."

Trong ngày trời nóng thế này, Dương Đạp Sơn đang cảm thấy toàn thân nhớp nhúa rất khó chịu, tắm một trận cũng hay, liền gật đầu.

Dương Đạp Sơn mùa tòa nhà vườn này có đầy đủ nhà tắm, hiện giờ là mùa hè nên không cần nước nóng, nước mát thích hơn, cho nên hắn trự tiếp đi vào đó. Nơi đây có một bồn tắm cực lớn, Hạnh nhi phục thị hắn cởi sạch y phục, rồi chui vào trong bồn.

Những ngày gần đây Dương Đạp Sơn đã quen với việc để Hạnh nhi hầu hạ, lộ thân thể ra trước mặt nàng không còn ngại như trước nữa.

Đương nhiên, một thiếu nữ thanh xuân tắm tám cho hắn thì phản ứng sinh lý tự nhiên khẳng định là có rồi. Rất may là hắn có thể vận công khắc chế dục vọng, cho nên cậu em trai ngoan ngoãn ngủ yên không để hắn phải lúng túng.

Hạnh nhi giúp Dương Đạp Sơn tẩy rửa sạch sẽ đầu tóc rồi tới lưng, sau khi tẩy xong thì mang một thùng nước sạch đến để hắn dội lại, lau khô thân người, mặc vào một bộ y phục mới dành cho bộ khoái, chải đầu, vấn tóc, đội nón...

Tắm táp xong, Dương Đạp Sơn cảm thấy toàn thân sảng khoái, thở phào một hơi.

Hạnh nhi đã mang một ghế thái sư ra nguyệt đài trước phòng khách để Dương Đạp Sơn ngồi dựa lưng lên đó nghỉ ngơi. Hạnh nhi ở bên cạnh bày một khay trà nhỏ, rót một tách trà xanh thơm lừng, nhắc một cái ghế ngồi sau lưng hắn, cầm quạt quạt cho hắn mát.

Gió mát hiu hiu, người đẹp bên mình, Dương Đạp Sơn cảm thấy vô cùng dễ chịu, đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: "Hạnh nhi, tấm lót giày của ta làm xong chưa?"

Hạnh nhi hơi đỏ mặt: "Làm xong rồi, cả hai đôi lận, hai ngày nay thiếu gian người cứ bận rộn, em không dám làm phiền, hiện giờ bắt đầu làm đôi thứ ba cho người rồi."

"Ha ha, em sao không chịu nói ta một tiếng, mau đi lấy cho ta xem nào!"

Hạnh nhi đặt quạt xuống, chạy vào trong phòng lấy đôi lót giày thêu hoa ra, mặt đỏ hồng đưa cho Dương Đạp Sơn.

Hắn tiếp lấy, nằm dựa vào ghế thái sư nhìn kỹ, khen: "Thật không tệ, rất đẹp a, Hạnh nhi của ta sau này nhất định là một cô vợ tốt, ai cưới được em là hưởng phúc rồi!"

Hạnh nhi cúi đầu thỏ thẻ đáp: "Em là tiểu nha hoàn của tiểu thiếu gia, thiếu gia đối với Hạnh nhi ân trọng như núi, Hạnh nhi cả đời theo hầu thiếu gia, không lấy ai khác."

Dương Đạp Sơn xoay người lại trên ghế thái sư, nhìn Hạnh nhi, đưa tay qua nựng vào má nàng một cái: "Nói liều cái gì vậy! Em không lấy ai, định làm cô nương tới già à? Sau này thiếu gia ta sẽ tìm nhà nào tốt cho em, được không?"

Nghe lời này, sắc mặt Hạnh nhi tới nhợt, khẽ đáp: "Hạnh nhi là nha hoàn của thiếu gia, thiếu gia muốn Hạnh nhi lấy người, Hạnh nhi không dám không nghe, nhưng Hạnh nhi một mực muốn theo thiếu gia."

Dương Đạp Sơn chú ý sắc mặt biến đổi của nàng, cười cười, lại nựng vào má nàng một cái nữa: "Nói chơi với em thôi! Thiếu gia ta kỳ thật là không nỡ để em đi lấy người khác đâu." Ngẫm nghĩ một chút, mắt hắn xoay tròn, cười hăng hắc hỏi: "Hay là, đi tìm một người ở rễ, đến ở nhà chúng ta luôn? Được không?"

Hạnh nhi nghe được ý đùa bỡn trong lời của Dương Đạp Sơn, cúi đầu đáp: "Dù gì thì em trước đây đã nói rồi, thiếu gia mua Hạnh nhi, Hạnh nhi là nha hoàn nô tì của thiếu gia, phục thị thiếu gia cả đời đều là cam tâm tình nguyện, em không muốn đi lấy chồng..."

"Ha ha, em hiện giờ còn nhỏ, hơn nữa lại đang có tang, chuyện này để mấy năm sau hẳn nói, biết đâu chừng đó em lại cải biến chủ ý, muốn đi lấy chồng đó à."

Hạnh nhi đỏ mặt, kiên định lắc khẽ đầu: "Hạnh nhi không có đâu..."

Dương Đạp Sơn cười cười đổi đề tài câu chuyện sang hướng khác, cầm miếng lót đế giày lên: "Không biết đế giày này có hợp chân không a."

"Khẳng định hợp, em đã so qua rồi."

"Vậy à?" Dương Đạp Sơn nhìn Hạnh nhi lộ vẻ rất gian, cười hỏi: "Em so thử lúc nào vậy? Sao thiếu gia ta không biết?"

Nạp Thiếp Ký - Chương #467