Chương 464: Nụ Cười Nanh Ác Của Đầu Người ...


"Chứng cứ gì?" Thành Tử Cầm hiện giờ đã tràn đầy sự kinh ngạc và hiếu kỳ với thiếu niên không lớn hơn mình bao nhiêu tuổi mà biết nhiều chuyện nàng chưa bao giờ nghe này. Chỉ có điều, khi chưa chứng minh lời Dương Đạp Sơn nói là thật, nàng chỉ đơn thuần là kinh ngạc và hiếu kỳ mà thôi.

Dương Đạp Sơn nói: "Ruồi nhặng sinh trưởng và phát dục phân thành bốn giai đoạn là trứng, giòi, nhộng và ruồi. Trước đó ta đã nói rồi, ruồi nhặng và ruồi trâu muốn từ giòi biến thành nhộng thường cần bốn đến mười ba ngày, bình quân tám ngày, như vậy có thể nói, nếu chúng ta phát hiện số kén nhộng dưới thi thể này, thì có thể đoán thời gian tử vong là khoảng tám ngày."

Nói đến đây, Dương Đạp Sơn cúi xuống dùng châm thăm đào đất hai bên thì thể: "Thỉnh Thành bộ đầu xem, phía dưới thi thể không có kén nhộng, do đó thời gian tử vong của người chết không quá tám ngày, chúng ta có thể hạn định thời gian tử vong là bốn đến tám ngày rồi."

Thành Tử Cầm càng lúc càng cảm thấy có lý, hỏi: "Vậy còn bốn ngày nữa, rốt cuộc là ngày nào?"

"Vậy còn phải cần thêm chứng cứ."

"Chứng cứ thế nào?" Thành Tử Cầm nhìn cái bình trong tay Dương Đạp Sơn, "Chẳng lẽ ngươi định dựa vào những con giòi này?"

"Đúng vậy, hai bình giòi này một là dùng để so sánh độ dài, vì giòi bình quân mội ngày dài ra 0.2 đến 0.3 milimet, chỉ cần đo độ dài hiện giờ của dòi, ta có thể suy ngược thời gian tử vong đại khái của người chết; Bình còn lại..."

"Khoan đã! Cái gì mà không phẩy ba mi li mét... ý gì vậy?"

"Cái này..." Dương Đạp Sơn cũng không biết vì sao trong não mình lại có khái niệm độ dài như vậy, không biết giải thích ra sao, đành qua loa lấp liếm: "Đó là một loại... một loại... đo đạc độ dài của giòi, rất... phức tạp, nói ra rất phiền..."

"Được rồi được rồi!" Thành Tử Cầm nhíu mày xua tay, "Có gì đâu mà bí mật, ngươi cứ nói tiếp đi, bình còn lại làm gì?"

Dương Đạp Sơn cười ha ha nói tiếp: "Bình còn lại phân biết giòi từ các vết thương khác nhau, dài ngắn cũng khác, xem ra là từ các loại ruồi khác nhau đẻ ra. CHờ chúng ta nuôi chúng thành ruồi, nhận ra chủng loại ruồi, sau đó căn cứ quy luật sinh trưởng và nhiệt độ.. không, tình huống trời nóng để xác định loại ruồi nào, cần bao nhiêu thời gian sinh trưởng, cộng thêm thời gian chúng tìm được thi thể... Cộng trừa dựa theo quy luật xong, chúng ta có thể phán đoán chính xác thời gian tử vong rồi."

"Chuẩn xác? Chuẩn xác đến bao nhiêu?"

"Đại khai có thể chuẩn xác đến trong vòng một ngày. Đối với thi thể tử vong nhiều ngay, sình thối cao độ này có thể xác định như vậy là khá lắm rồi."

Chính vào lúc này, từ xa có tổ trưởng Mã Lượng của tổ thứ hai kêu lên: "Hai vị bộ đầu! Đã phát hiện một đầu người ở đây! Mau đến xem."

Thành Tử Cầm kinh ngạc nhìn Dương Đạp Sơn: "Ngươi đoán thật chuẩn, đầu người quả ở gần đây."

Hai ngươi nhanh chóng chạy tới chỗ Mã Lượng. Đây là một cái hố nhỏ, bên trong có chứa phân nửa nước. Đầu người bị nhúng một phần trong nước, tóc dài xỏa trong đó, hơn nửa phần đầu lộ hẳn ra ngoài, trên có đầy ruồi và dòi trắng.

Thành Tử Cầm hỏi Mã Lượng: "Các ngươi chưa động qua đầu người phải không?"

"Không có, khi chúng tôi tìm kiếm đến đây, phát hiện có ruồi nhăng kêu vo ve ỏm tỏi, liền hoài nghi là có thể có vấn đề, liền hướng theo tiếng kêu tìm được cái lổ này, phát hiện bên trong có rất nhiều ruồi, có một thứ tròn tròn, nhận định một hồi mới phát hiện còn có tóc dài, đoán là đầu người, đuổi ruồi ra thấy quả nhiên đúng, chỉ không biết có phải là đầu của nữ thi đó hay không."

"Rất tốt!" Thành Tử Cầm tán dương một câu, "Các ngươi tiếp tục sưu tầm, tìm coi có phát hiện gì nữa không, ví dụ như một lượng máu lớn nhiễm đầy cả đất và cỏ, nơi đó có thể có nhiều ruồi tụ tập, và coi xem có chỗ nào có áo quần gì đó không."

Các bộ khoái đáp ứng, tiếp tục tìm kiếm theo hình quạt.

Trong lúc Thành Tử Cầm dặn dò, thì Dương Đạp Sơn đã cúi xuống cạnh cái đầu đó, cẩn thận quan sát.

Cái đầu này có tóc rất dài, ở mũi và miệng mắt không ngừng có dòi chui ra. Một số thì chui xuống dưới da không ngừng ngo ngoe, khiến cho cái đầu người thối rửa cao độ này như đang mỉm cười, trợn mắt trắng dã, khiến người ta rùn mình.

Thành Tử Cầm cũng cúi người xuống bịt mũi nhìn một hồi, thấy Dương Đạp Sơn xem có vẻ hứng thú vô cùng, xoay đầu qua lại không ngừng, khiến cho nàng thắc mắc hỏi: "Ê! Ngươi đang nhìn cái gì vậy?"

"Xem đầu người này là nam hay nữ đó mà, và có phù hợp với thi thể không đầu kia không, người này rốt cuộc là bị giết hay tự sát hay chết bất ngờ."

"Vậy à? Cái đầu này đầy dòi, có thể giải quyết nhiều vấn đề vậy sao?"

Dương Đạp Sơn ngẩn đầu nhìn nàng: "Người chết có thể nói với cô rất nhiều điều, nếu như cô chịu nhẫn nại nghe họ."

"Ngươi... đừng có dọa ngừơi ta có được không!" Thành Tử Cầm cự nự.

"Ta nói đây là thật mà." Dương Đạp Sơn phân bua.

"Vậy cái đầu người chết kể cho ngươi nghe điều gì rồi?"

"Trước hết, xương cổ của người này có vị trí bị đứt ra ở đốt thứ năm, phù hợp với thi thể kia, sơ bộ phán đoán là một chỉnh thể, nhưng cần phải tiến thêm một bước kiểm nghiệm xác nhận mới được."

Thành Tử Cầm hỏi: "Làm sao tiến thêm một bước xác nhận?"

"Cần phán đoán đầu và thi thể có thời gian tử vong phù hợp hay không, nếu như không nhất trí, thì rất có thể là không cùng của một người."

"Vậy sao có thể xác định? Lại là thi ba thi cương giòi bỏ sinh trưởng gì nữa à?"

Dương Đạp Sơn nhịn không được cả cười: "Một cái đầu đơn độc, không có cơ quan gì sao mà kiểm tra thi cương? Nhưng mà cô nói về thi ban và giòi thì đúng rồi, chính là phải căn cứ vào trình độ thối rữa của đầu, thi ban và tình huống của giòi trên đầu để phán đoán. Đầu này có độ thối rữa tương đương với thi thể, vị trí thi ban là phía trái phù hợp thi thể, giòi cũng có độ dài tương đương, cho nên có thể tiến thêm một bước phán đoán hai thứ là từ cùng thân thể, nhưng còn phải tiến hành kiểm tra bài trừ nhóm máu nữa mới khẳng định..."

Dương Đạp Sơn nói đến đây thì dừng, trong tiềm thức hắn tự có ý niệm bảo rằng kỹ thuật phá án của mình không được tùy tiện nói cho người khác biết, chỉ có điều sự cảnh cáo này hắn không biết là của ai, khôngthể nào nhớ ra.

Thành Tử Cầm đương nhiên không hiểu hàm nghĩa nhóm máu là gì, thấy hắn nói nửa chừng lại ngưng, liền hỏi: "Ngươi thật là phiền, cái gì mà kiểm tra nhóm máu chứ? Sao lại ấp a ấp úng nửa nói nửa không vậy."

"Cái này... cái này .... nói ra càng phức tạp hơn, có khả năng cả ba ngày cũng không hết, hay để ta nghĩ coi nên nói sao cho phải đây...."

"Được rồi được rồi! Ta lười nghe ngươi lải nhải quá rồi, dù gì nghe ngươi nói nhăng nói cuội cũng không hiểu gì, ngươi cứ nói tiếp đi."

Dương Đạp Sơn cười hì hì, nói: "Nếu như đầu này có thể sơ bộ phán đoán là của cùng một người với thi thể đó, thì vậy là nữ rồi. Thành bộ đầu, cô có nhìn ra được gì từ cái đầu này không?"

Thành Tử Cầm quan sát, hai mắt không khỏi rơi trên hai hốc mắt đầy dòi, rùn mình mấy cái, không dám nhìn nữa lắc đầu: "Không... không nhìn ra cái gì."

"Vậy à? Cô vừa rồi chẳng phải phán đoán nữ thi này là bị người ta giết hay sao? Hiện giờ cái đầu này đã có chứng cứ quan trọng chứng minh quan điểm của cô, sao cô không nhìn ra được?"

Nghe Dương Đạp Sơn nói thế, Thành Tử Cầm lại cố làm gan quan sát tiếp, vẫn nhìn thấy toàn dòi y như cũ. Nàng định tìm một cây gậy nhỏ vít dòi ra để nhìn, nhưng không chờ nàng hành động, chỉ nghĩ thôi là đã buồn nôn rồi.

Thành Tử Cầm hỏi: "Ngươi đừng có vòng vo nữa, rốt cuộc là phát hiện cái gì mau nói đi?"

Dương Đạp Sơn đáp: "Cái đầu này rõ ràng có ngoại thương, ngoại thương chỉ có một chỗ, ở thái dương bên trái, hình thoi dài."

Thành Tử Cầm a lên một tiếng, lấy hết dũng khí nhìn thái dương bên thái của người chết, nhưng chẳng nhìn được gì.

Dương Đạp Sơn nhìn ra vẻ nghi hoặc của nàng, dùng châm thăm khẽ gạt số dòi ra, lộ một vết thương hình thoi, nói: "Miệng vết thương này xem ra là trí mệnh đối với người chết, lực độ rất mạnh, đã khiến cho họp sọ bị rạn nứt lõm vào, não bị chấn thương, tổ chức não xì ra ngoài. Nạn nhân bị vết thương này xem ra là chết ngay đương trường. Có điều vết thương này vẫn có thể hình thành từ tự sát, dù khả năng bị giết lớn hơn."

Thành Tử Cầm bắt đầu bội phục, hỏi: "Ngươi làm sao biết dưới đám giòi đó có vết thương?"

"Ruồi nhặng thích đẻ trứng ở mắt mũi miệng tai và những vết thương, ở những chỗ không có vết thương đương nhiên không thể đẻ trứng. Do đó, thái dương của người chết nếu như không có vết thương, thì không có nhiều dòi như vậy, hơn nữa lại theo hình dài, do đó ta có thể phán đoán dưới đó là miệng vết thương. Tuy cái đầu này có thể còn có vết thương ở phía khác, nhưng vừa rồi ta lật qua lật lại, nhưng con giòi này rơi hết phần lớn, những vết thương có thể nhìn thấy rất nhẹ và nhỏ."

"Vết thương nhỏ thì không thể gây trí mạng sao?"

"Không phải ý đó, nhân vì những vết thương rất cạn, ta vừa kiểm tra qua, đều là rách da, không phạm đến xương đầu, cho nên không phải là trí mệnh thương. Đương nhiên, nếu muốn khẳng định phán đoán này, vẫn phải kiểm nghiệm thêm một bước nữa."

Nạp Thiếp Ký - Chương #464