Chương 453: Nữ Bộ Đầu


Vậy sáu lượng bạc đó thì sao? Dương Đạp Sơn không thể không nhắc đến món tiền đó, trải qua những kinh nghiệm sau khi mất trí nhớ, hắn dần dần hiểu rõ nổi khổ của anh hùng hảo hán trong túi không tiền là như thế nào.

Bộ khoái khỉ ốm vỗ đùi nói: "Phá án thì ta giúp ngươi xuất, phá không được án cũng không cần ngươi xuất, vậy được chưa?"

"Được! Nhất ngôn vi định, nhưng mong là ta có thể trinh phá án này, tìm về quan ấn của tri phủ đại nhân, như vậy mọi người ai cũng có chỗ hay!"

"Đúng đúng!" Hai bộ khoái cùng gật đầu.

Hạnh nhi thấy thiếu gia và các bộ khoái này nói chuyện có phần hợp, nên thập phần cao hứng.

Bọn ba người Dương Đạp Sơn chuẩn bị đi đến nha môn tìm bộ đầu, thì đã nghe tiếng bước chân truyền tới, rồi một giọng nữ ngọt ngào cất lên: "Dương huynh đệ! Sự tình sắp xong rồi!"

Dương Đạp Sơn nghe thanh âm này thì biết là Điền cô nương đã tới.

Người đến quả nhiên là Điền cô nương, còn mang theo tiểu nha hoàn Tiểu Liên. Điền cô nương vừa quẹo qua góc phòng, thấy bộ khoái mặt khỉ, hơi ngẩn người hỏi: "Biểu ca hầu tử, huynh đang làm cái gì ở đây?"

Dương Đạp Sơn nghe thế suýt chút nữa phì cười thành tiếng, bộ khoái mặt khỉ có ngoại hiệu là hầu tử thật.

Bộ khoái mặt khỉ cũng ngẩn người: "Ny tử biểu muội, muội chạy tới đây làm gì?"

Điền Ny Tử đưa quạt chỉ Dương Đạp Sơn: "Người ta đến tìm Dương huynh đệ, biểu ca, cậu ấy chính là người ta nói với huynh về chuyện dọc đường cứu người ta và cả nhà, bảo vệ được đội xe lương của em rễ huynh đấy. Người đó chính là Dương huynh đệ đây."

A? Bộ khoái mặt khỉ vừa kinh vừa mừng, cung tay nói với Dương Đạp Sơn: "Ai da! Như vậy là đem nước mà dội miếu long vương rồi. Người nhà mà không nhận ra người nhà, chúng ta đây đã nhận thức Dương huynh đệ mấy ngày trước rồi, hôm nay đặc biệt đến chỗ huynh đệ bái phỏng đây. Hà hà, không ngờ cậu ấy là người muội vừa đề xuất giới thiệu, thật là quá tốt rồi!"

Điền ny tử thân mật kéo tay Dương Đạp Sơn, chỉ bộ khoái khỉ ốm giới thiệu: "Dương huynh đệ, đây là biểu ca của ta, là người mà ta đề cập đến trước đây với cậu đó. Huynh ấy họ Hầu, gọi là Hầu Vĩ, nhân vì vừa cao vừa ốm nên chúng tôi đều gọi là Hầu tử vĩ ba (đuôi khỉ) hoạc là sấu hầu (khỉ ốm). Hi hi ..."

Dương Đạp Sơn cung tay nói: "Thì ra là Hầu huynh đệ, hân hạnh, hân hạnh!"

Sấu hầu vội cung tay đáp lễ, kéo bộ khoái răng thỏ nói: "Vị này họ Đồ, hai cái răng cửa thò ra như thò vậy, cho nên mọi người đều gọi hắn là Răng thỏ."

Ha ha, vị bộ khoái răng thỏ này có ngoại hiệu đúng là Răng thỏ a, Dương Đạp Sơn tức cười, chấp tay thi lễ.

Răng thỏ cười hề hề, cung tay trả lễ, nói: "Sau này Dương huynh đệ tiến vào lục.... ối da!" Y rú lên một tiếng, chúi người lảo đảo về phía trước, suýt chút nữa té ngã, quay đầu lại nhìn thì ra đó là sấu hầu vừa dùng đầu gối thúc vào đít của hắn một cái.

Không chờ răng thỏ lên tiếng hỏi, sấu hầu đã nói: "Ngươi làm cái trò gì vậy, ngay đứng mà cũng không ổn."

Điền ny tử kỳ quái hỏi: "Nha, Răng thỏ, người vừa rồi định nói cái gì đó."

Răng thỏ nhìn khỉ ốm, gãi gãi đầu: "Tôi... tôi không nói gì hết, hắc hắc."

Đối với trò quỷ mà hai tên làm, Dương Đạp Sơn hiểu rất rõ. Điền ny tử bỏ sáu lượng nhờ sấu hầu thông quan hệ cho Dương Đạp Sơn vào nhà môn làm bộ khoái, nhưng nàng ta không biết hai tên đã bàn điều kiện và quyết định để Dương Đạp Sơn tiến vào nha môn làm bộ khoái rồi. Một khi Răng thỏ nói ra, Điền ny tử sẽ biết, và hai tên sẽ không kiếm được 6 lượng dù Dương Đạp Sơn vẫn làm bộ khoái. Vừa rồi sấu hầu không cho răng thỏ nói đến chuyện này, là muốn giấu chân tướng, để Điền ny tử cứ nghĩ rằng chuyện mình làm là dựa vào sự nhờ vã của nàng, thuận theo nhân tình. Hơn nữa, có sáu lượng này thông quan hệ, khỉ ốm y coi như không cần tự bỏ tiền ra nữa.

Điền ny tử giận trách: "Ấp a ấp úng không biết là làm trò quỷ gì!" Xong quay sang khỉ ốm bảo: "Uy...! Biểu ca, chuyện muội nhờ huynh đó huynh phải tận tâm lo làm cho Dương huynh đệ nha!"

"Cái đó thì đương nhiên!" Khỉ ốm vỗ ngực, "Chuyện này cứ để cho ta! Chuyện mà muội nhờ ta có bao giờ dám trễ nãi chưa? Ta bây giờ lập tức dẫn Dương huynh đệ vào nha môn nói chuyện với bộ đầu!"

Điền ny tử cười hi hi: "Như vậy mới được đó!"

Dương Đạp Sơn vội khom người đa ta Điền ny tử: "Đa tạ chị chủ tiến cử! Dương mỗ có ngày nào cất đầu, thì ngày đó tuyệt đối không quên ân đức của chị chủ!"

Chưa cần để ý tới chuyện Điền ny tử có giúp hắn vào nha môn được hay không, chỉ xét chút thành ý bỏ tiền ra giúp hắn làm đương sai trong nha môn đã làm Dương Đạp Sơn cảm kích rồi.

Điền ny tử thân mật đánh quạt vào vai hắn: "Người một nhà mà, nói lời khách khí làm cái gì! Mau đi đi! Chờ sự tình làm xong rồi, chúng ta lên quán rượu uống mừng cậu!"

Dương Đạp Sơn cảm ơn chào xong, cùng hai vị bộ khoái đi về phía nha môn. Trên đường, Dương Đạp Sơn hỏi: "Hầu huynh đệ, biểu muội của ngươi bỏ sáu lượng bạc ra giúp ta thông quan hệ, vị trí bộ khoái này có thể không cần thử thách nữa rồi chứ?"

Sấu hầu đã sớm tính toán qua, Điền ny tử bỏ tiền ra lo lót Dương Đạp Sơn đã biết rồi, số này không có cách gì nuốt trôi được, chỉ có thể dùng để thông quan hệ cho Dương Đạp Sơn chính thức làm bộ khoái thôi, nếu không không có cách gì ăn nói với Điền ny tử. Rất may là y không phải xuất tiền, cười nói: "Cái đó thì đương nhiên, biểu muội của ta xuất tiền thông quan hệ, chức bộ khoái của ngươi làm ổn rồi."

Ba người đến cửa nha môn, và là lần đầu của Dương Đạp Sơn. Ở cửa, một đôi sư tử hùng tráng oai vũ nhe nanh múa vuốt, rồi những bậc thang cao khiến phải ngữa cổ mới nhìn được cái biển sơn đen chữ vàng: "Khanh Dương tri phủ", phía dưới là sáu cánh cửa sơn đen.

Nhân vì cửa nha môn đều có sáu cánh, cho nên cổ đại gọi nha môn là lục phiến môn. Chỉ có điều lục phiến môn thường không mở hết sáu cửa, mà chỉ hai cửa ở giữa, chỉ khi nào có thượng quan hay quý khách lễ tiết gì đó mới mở hết.

Ba người tiến vào cửa ngách, quẹo qua "Chiếu bích" (Bức tường chắn treo các thông cáo), đến giếng trời rất rộng. Chính diện là đại đường, bên trái là đại lao, phòng trực của bộ khoái ở phía phải giếng trời.

Tiến vào cửa phòng trực ban thì thấy có một vườn nhỏ, hai bên để đầy binh khí đao thương côn bổng mười tám ban võ nghệ, có điểm rất giống luyện võ trường.

Ở giữa có một dãy phòng, trung gian là phòng khách. Cả ba vào phòng khách ngồi xuống, sấu hầu cho răng thỏ ngồi với Dương Đạp Sơn, còn mình thì chạy vào phòng khách bẩm báo với bộ đầu.

Chờ một chút thì nghe có tiếng bước chân truyền tới, tiếp đó là hơn hai mươi thanh y bộ khoái vây quanh một bộ đầu mặc áo đen đeo yêu đao bước ra.

Răng thỏ nói: "Bộ đầu đến rồi!" Tiếp đó đúng dậy cung thân thi lễ.

Dương Đạp Sơn cũng đứng dây chấp tay thi lễ theo.

Bộ đầu áo đen đó gật đầu, bước lại ghế giữa ngồi xuống, các bộ khoái khác đứng hai bên.

Dương Đạp Sơn định thần nhìn, hơi ngẩn người, vì thấy bộ đầu tuổi tác xấp xỉ hắn, mặt vồ cùng mềm mại, có thể thổi một cái là đứt da. Gương mặt người này trái xoan, mày lá liễu, mắt phượng, lấp lánh có thần, mũi cao, miệng anh đào, tủm tỉm cười lộ một cái lúm đồng tiền. Tuy y mặc một phục trang bộ khoái màu đen rất rộng, nhưng vẫn lộ gò ngực cao vút và thân hình thon thả.

Rõ ràng đây là một nữ bộ đầu, nữ giả nam trang! Không cần quan sát đến trái cổ của y có hay không, chỉ nhìn khúc tuyến gương mặt và ngực, và dáng điều đi lại cũng như làn hương khí thoang thoảng thoáng qua, cũng đủ đoán biết giới tính của nàng ta rồi.

Bộ đầu giả trai này hỏi: "Ta là tri phủ nha môn bộ đầu Thành Tử Cầm, ngươi là người mà sấu hầu dẫn kiến làm bộ khoái phải không?" Giọng nói như chuông ngân, chỉ có điều nghe qua lạnh băng băng khiến người ta cảm thấy không thoải mái lắm.

Dương Đạp Sơn khom người nói: "Vâng, tại hạ Dương Đạp Sơn tham kiến Thành bộ đầu!"

"Ngươi biết võ công không?"

Sấu hầu ở bên cạnh cười cầu tài: "Bộ đầu. Võ công của hắn rất lợi hại..."

Thành Tử Cầm trừng mắt hạnh: "Ta không hỏi ngươi!"

Sấu hầu lập tức rúm người không dám nói nữa.

Dương Đạp Sơn mỉm cười: "Chỉ biết chút ít."

Thành Tử Cầm rút yêu đao quăng ra: 'Luyện một đường đơn đao xem sao!"

Dương Đạp Sơn khẽ vươn tay tiếp, nhưng không động thủ.

Thành Tử Cầm nhíu mày: "Lời ta nói ngươi không nghe hả?"

Dương Đạp Sơn cười cười: "Bộ khoái không phải là giang hồ mãi võ bán thuốc cao, mùa quyền múa đao có hay có đem cách mấy chẳng qua là để chưng chơi thôi!"

Thành Tử Cầm nhìn Dương Đạp Sơn rất hứng thú, khẽ gật đầu, lấy từ trên bàn một quả lê, nói: "Chẻ nó ra!" rồi ném vào đầu hắn.

Dương Đạp Sơn có lòng phô trương, trái lê đó vừa rời khỏi tay, hắn đã phi thân lên, ở giữa không trung vung đơn đao lóe hàn quang hai cái, trái lê đã rớt xuống trước mặt Thành Tử Cầm, bị chẻ thành 4 mảnh, tất cả đều bằng nhau.

Ở giữa không trung mà có thể chặt trúng lê có thể nói là tay nhanh mắt lẹ rồi, huống chi còn chẻ ra thành mấy miếng nữa, chặt một cái chẻ làm hai rồi trong khi lên chưa tách ra chặt một cái chẻ làm tư... đao sau mà chậm và hướng không chuẩn, thì không thể nào làm được chuyện này. Do đó, nhãn lực, cổ tay và tốc độ phải cao và chuẩn phi thường.

Chúng bộ khoái đều nhìn ra chỗ khó này, đồng thanh khen hay.

Dương Đạp Sơn chuyển cán đao, bước tới khom người trả đao lại cho Thành Tử Cầm.

Thành Tử Cẩm tiếp tục tủm tỉm cười, gật gật đầu, tiếp lấy đơn đao tra vào bao, đứng dậy bảo: "Được rồi, ngươi chờ ở đó, ta đi gặp thông phán Hình đại nhân bẩm báo." Nói xong chuyển thân ra khỏi phòng.

Chúng bộ khoái đều bước tối vây lấy Dương Đạp Sơn khen lấy khen để. Sấu hầu rất đắc ý, có cảm tưởng mình là Bá Nhạc vừa phát hiện ra thiên lý mã vậy, tự hào giới thiệu Dương Đạp Sơn với các bộ khoái. Dương Đạp Sơn nhanh chóng làm quen với các bộ khoái này.

Đang nói chuyện cao hứng, Thành Tử Cầm quay lại, trong tay cầm tờ giấy, đưa cho Dương Đạp Sơn nói: "Thành rồi, Hình đại nhân đã thẩm tra và ký vào. Ta sẽ báo với tri phủ đại nhân một tiếng là được. Sấu hầu ngươi bây giờ dẫn hắn đi đến Hình phòng đăng ký, rồi dẫn hắn đến khố phòng lãnh yêu bài, y phục, bội đao, thiết xích. Sau đó trở về phòng khách chờ ta, ta có chuyện giao phó."

Sấu hầu và Dương Đạp Sơn vội khom người đáp ứng. Thành Tử Cầm đi rồi, sấu hầu dẫn Dương Đạp Sơn đến chỗ của hình phòng thư lại, dựa vào tờ thẩm phê đăng ký cho hắn. Quê quán thì hắn chỉ phịa ra đại khái, người bảo lãnh do không có người thân, cho nên sấu hầu sảng khoái bảo lãnh luôn cho hắn. Sau khi đăng ký xong, hai người đến nhà kho tìm Tư khố để chế tạo yêu bài, nhận chế phục và trang bị.

Yêu bài Dương Đạp Sơn được làm xong sau khoảng một tuần trà, đó là một khối gỗ đen xì, chính diện có khắc hai chữ "Tập đạo" (Bắt trộm), bên dưới khắc "Thiểm Tây Khánh Dương phủ Bộ dịch Dương Đạp Sơn, Số hiệu 22."

Dương Đạp Sơn thay y sam bộ khoái màu xanh xong, đeo yêu đao và yêu bài ở eo, đút xích sắt vào người, đứng trước kính động ngắm nghía, cảm thấy bộ dạng của mình cũng không tệ.

Từ nhà kho đi ra, Dương Đạp Sơn khẽ hỏi sấu hầu: "Bộ đầu của chúng ta sao lại là nữ?"

Sấu hầu nhìn phải nhìn trái đáp: "Ngươi đừng có coi thường cô ta, cô ta lợi hại lắm đó, võ công e là không dưới ngươi đâu."

"Cho dù là võ công lợi hại thì cũng không thể để nữ nhân làm bộ đầu a!" Tư tưởng nam tôn nữ ti trong đầu Dương Đạp Sơn ít nhiều vẫn có, không khỏi phẫn phẫn bất bình.

"Ai nói không thể chứ!" Sấu hầu hạ giọng đáp, "Nhưng mà Thành bộ đầu này không phải là ai xa lạ, mà cha của cô ta chính là vì cứu tri phủ Hàn đại nhân của chúng ta mà chết. Tri phủ cảm kích có dư, không những để con gái của ông ta làm bộ khoái, mà còn chỉ lệnh cô ta trở thành bộ đầu. Hơn nữa, còn đối với cô ta nhất mực nghe lời, ngay những quan phó trong nha môn chúng ta cũng phải nhường nhịn lễ độ với cô ta ba phần."

"Vậy à? Thì ra là con cháu trung lương!" Dương Đạp Sơn thầm nghĩ, hèn gì tuổi tác xấp xỉ hắn mà đã làm tổng bộ đầu trong nha môn tri phủ rồi.

Hai người trở về phòng trực ban của bộ khoái, thấy bộ đầu Thành Tử Cầm đã trở về rồi, đang cùng hai bộ khoái uống trà trong phòng. Thấy hai người bọn Dương Đạp Sơn tiến vào, nàng ta liền mời hai người ngồi, cho các bộ khoái khác tránh đi, đóng cửa phòng khách lại.

Thành Tử Cầm chỉ vào hai bộ khoái còn lại, nói: "Biên chế bộ khoái trong nha môn chúng ta có 22 người, phân ba tổ, sấu hầu là tổ trưởng của một trong ba." Xong nàng ta chỉ một trung niên tráng kiện: "Người này tên là La Dực, tổ trưởng tổ 1." Chỉ vào trung niên mập lùn: "Đây là Mã Lượng, tổ trưởng tổ 2. Sấu hầu Hầu Vĩ ngươi đã biết rồi, hắn là tổ trưởng tổ 3. Ngươi thế cho lão Vương đầu là người trong tổ 3 của Sấu hầu. Ngươi vậy sẽ quy về tổ 3 của hắn."

Dương Đạp Sơn khom người đáp ứng.

Thành Tử Cầm mời hắn ngồi: "Vào Lục phiến môn rồi thì đều là huynh đệ một nhà, sau này không cần khách khí như vậy nữa."

Dương Đạp Sơn thầm nghĩ Thành Tử Cầm tuy là con gái mà khí khái anh thử không kém gì bậc anh hùng, lòng tăng thêm mấy phần hảo cảm.

Thành Tử Cầm nói: "Sấu hầu xem ra đã đem chuyện tri phủ đại nhân bị mất quan ấn cho ngươi biết rồi. Ta nghe Sấu hầu nói ngươi trước đây cógiúp phá án mất trộm trong quán cơm Vị Hương, biểu hiện rất tốt. Do đó, lần này cái án rối rắm này sẽ giao cho ngươi. Chuyện này có ảnh hưởng đến tiền đồ của tri phủ đại nhân, tri phủ đại nhân lòng nóng như lửa đốt, vừa rồi có hỏi đến chuyện này, thúc giục chúng ta nhanh chóng phá án. Kỳ hạn ngày mai sắp đến, làm sao bây giờ? Chúng ta hiện giờ không có cách nào, Dương huynh đệ, hiện giờ chỉ trông mông vào ngươi thôi."

Dương Đạp Sơn cung tay nói: "Thành bộ đầu khách khí rồi, nếu như sự tình khẩn bách, chúng ta ngay bây giờ đi khám sát hiện trường, bắt đầu phá án thôi."

"Được!" Thành Tử Cầm rất vừa y tác phong như sấm giật của Dương Đạp Sơn, đứng dậy nói: "Các người theo ta."

"Chờ chút, tôi muốn trở về lấy công cụ khám sát hiện trường."

Thành Tử Cầm cùng mọi người đều chưa hề nghe qua khám sát hiện trường phải cần công cụ gì, nhưng cũng không hỏi nhiều, bảo hắn đi nhanh quay lại nhanh. Dương Đạp Sơn vội rời khỏi nha môn, trở về nơi ở.

Điền ny tử còn ở chỗ đó nói chuyện với Hạnh nhi chờ nhận tin tức, vừa thấy Dương Đạp Sơn người mặc phục trang thanh y của bộ khoái cười hớn hở đi về, liền biết đại cáo công thành, vui vẻ bước tới đón.

Điền ny tử cười nói: "Quá tốt rồi! Dương huynh đệ làm bộ khoái rồi! Cậu mặc y phục của bộ khoái nhìn lên tinh thần lắm nghe! Người ta tối nay sẽ thiết yến ở Khánh Dương tửu lâu chúc mừng cho cậu đấy!"

Hạnh nhi cũng mặt mày đầy vẻ hưng phấn nói: "Thiếu gia cuối cùng cũng làm bộ khoái rồi! Thật là tốt quá!"

Dương Đạp Sơn cười ha ha nói với Điền ny tử: "Đa ta chị chủ, nhưng mà tôi phải về ngay lại nha môn, có một án khẩn cấp cần phải phá, không biết đêm nay có rãnh rỗi hay không." Hắn chuyển đầu bảo Hạnh nhi khẩn trương đi lấy cái rương pháp y của mình ra.

Điền ny tử vui mừng nói: "Không sao mà, hôm nay không được thì ngày mai, người ta bây giờ sẽ đến Khánh Dương tửu lâu dặn trước, để bọn họ chuẩn bị. Thỉnh mời bộ đầu và chúng bộ khoái huynh đệ của cậu cùng đến náo nhiệt luôn nghe! Người ta làm chủ, chúc mừng cho huynh đệ một phen...!"

Hạnh nhi mang rương ra đưa cho Dương Đạp Sơn. Dương Đạp Sơn không có lòng nào nói chuyện phiếm nữa, cảm ơn Điền ny tử xong rồi vội vã đi ngay.

Trở lại phòng trực của nha môn, Thành Tử Cầm dẫn đầu Dương Đạp Sơn cùng 3 vị tổ trưởng bộ khoái đến nội nha, thông báo cho gác cổng xong, từ từ tiến vào trong.

Tri phủ Hành Trung Thiên Hàn đại nhân là một trung niên mập phì, đầu to tai lớn, cổ có ba ngấn. Người thời cổ không cạo râu, do đó ông ta để ba chòm râu dài, trông giống như trái dưa gang còn dính ba cọng dây vậy.

Lúc này ông ta đang đi tới đi lui loạn trong phòng khách nội nha như con ruồi nhặng bay lần tìm mùi thối vậy, khi thấy bọn họ đi vào, liền mang cái thân đầy thịt bước tới hỏi: "Tiểu cầm, thế nào rồi? Có manh mối gì chưa?" Hàn tri phủ gọi ngay tên của Thành Tử Cầm, có thể thấy đã coi nàng là người tâm phúc.

Thành Tử Cầm khom người thưa: "Đại nhân, chúng tôi đang vì chuyệnnày mà đến khám sát hiện trường, điều tra manh mối."

"Các ngươi lần trước không phải là xem qua hiện trường rồi sao?" Hành tri phủ lạnh giọng hỏi các bộ khoái.

"Hồi bẩm đại nhân, chúng tôi mới thu bộ khoái mới là Dương Đạp Sơn Dương huynh đệ, rất có khả năng phá án. Dương huynh đệ muốn khám sát và điều tra hiện trường lần nữa, để phát hiện có manh mối gì không."

Nghe nói Dương Đạp Sơn rất biết cách phá án, mắt Hàn tri phủ tức thì sáng rực lện. Ông ta quả thật hiện giờ ăn ngủ không yên, gần như đã đến mức tuyệt vọng, chợt nghe có một cao thủ phá án vừa đến, liền giống như người sắp chết đuối vớ được túm cỏ cứu mệnh. Hơn nữa, khi thấy Dương Đạp Sơn xách một cái rương, trông có vẻ thật có bản lãnh như vậy, liền tin ngay, vội nói: "Được được, khám sát lần nữa, Dương bộ khoái, toàn là nhờ ở ngươi rồi!"

Dương Đạp Sơn khom người thưa: "Đại nhân, tiểu nhân nhất định tận lực phá án này, tìm quan ấn về lại cho đại nhân!"

Nghe đến hai từ quan ấn, mặt Hàn tri phủ co rút một hồi, nói: "Vậy tốt, hãy bắt đầu mau mau đi."

Dương Đạp Sơn hỏi: "Thỉnh đại nhân thuật lại quá trình mất quan ấn, được không?"

Vừa đề cập đến chuyện này, Hàn tri phủ vừa tức vừa hối hận, đơn giản kể lại hết một lượt.

Thì ra, án chiếu theo lệ thường, quan ấn đều phải giao cấp cho tư ấn trưởng tùy thân tín chưởng quản, khi cần dùng đến ấn thì do tư ấn trưởng tùy căn cứ chỉ lệnh dùng ấn của tri phủ lão gia mới mang tới đóng vào. Tri phủ lão gia thường không tự bảo quản ấn hay dùng ấn. Nhưng Hàn tri phủ tính tình cẩn thận, từ khi làm tri huyện cho tới giờ, đều tự thân tự quản ấn tín, không yên lòng giao cho người ngoài. Những ngày thường, quan ấn của ông ta thường đặt trong hộp đựng quán án để trên bàn đọc sách trong phòng ngủ ở nội nha.

Hàn tri phủ còn nhớ rõ rằng, đêm hôm kia ông ta đã từng dùng ấn đóng lên văn thư, sau đó đặt vào hộp trên bàn trong phòng ngủ, dùng khóa khóa lại. Kết quả, sáng hôm sau khi thức dậy, ông ta phát hiện hộp đựng quan ấn đã bị mở ra, chiếc khóa nhỏ bằng đồng đặt cạnh bên, quan ấn đã không cánh mà bay.

Hàn tri phủ nói xong, mang Dương Đạp Sơn đến phòng ngủ của ông ta, chỉ lên bàn đọc sách, giọng nói khào khào bảo: "Đó, hộp đực quan ấn còn ở đó, quan ấn không thấy đâu nữa!"

Dương Đạp Sơn bước lên xem xét, hỏi: "Ngoại trừ quan ấn, còn bị mất vật gì khác nữa không?"

"Không có! Bổn phủ cũng cảm thấy rất kỳ quái, kim ngân tài bảo bổn phủ bỏ trong rương không mất một món nào, tên đạo tặc này sao chỉ trộm có quan ấn thôi vậy? Nhất định là người có thù với bổn phủ, cố ý muốn hại bổn phủ!" Hàn tri phụ hậm hực nói.

"Vậy đại nhân có nghĩ qua chưa? Là ai muốn hại đại nhân vậy?"

"Bổn phủ cũng nghĩ rồi, nhưng không suy ra được đó là ai. Án theo lý mà nói, bổn phủ làm quan nhiều năm khó tránh khỏi đắc tội một số người, nhưng suy cho cùng thì không biết ai lại dùng cách trộm ấn của bổn quan để phục thù như vậy! Nếu hắn có thâm cừu đại hận với bổn quan, trực tiếp một đao giết bổn phủ cho rồi, sao lại phải phí sức như vậy? Bày vẽ như vậy để làm cái gì?"

Dương Đạp Sơn nhíu mày suy nghĩ, cũng không nghĩ ra sự ảo diệu bên trong, bèn tiếp tục điều tra, hỏi Hàn tri phủ: "Lúc đó cửa đều đóng lại hết hay sao?"

"Đóng kín hết! Mọi cửa sổ đều được đóng kính, bổn phủ từ khi làm quan tới giờ, mỗi lần đi ngủ đều phải tự thân đi kiểm tra song cửa. Không những như thế, còn có ở đáy giường, trong tủ đứng, hộc tử lớn vâng vâng hễ chỗ nào có thể có chỗ chưa người ẩn nấp là kiểm tra qua hết một lượt, vì sợ có trộm. Bổn phủ cẩn thận phòng tặc như vậy, thật không ngờ cuối cùng vẫn bị trộm..." Hàn tri phủ nói đến đây, lệ gần như ứa ra.

Ngừng một chút, ông ta lại tuyệt vọng tiếp: "Ai! Những ngày trước, Vương tri huyện ở Hợp Thủy huyện trong Khánh Dương của chúng ta cũng bị mất quan ấn, không như bị bãi quan miễn chức, mà còn bị đánh 100 trượng, đày ba năm. Ông ta là tri huyện nhỏ nhoi, mất quan ấn mà còn như thế. Bổn phủ lúc đó nghĩ, nếu là bổn phủ mất ấn, chỉ sợ phải đi đày sung quân, thâm chí khai đao chém đầu nữa a! Thật không ngờ, càng lo sợ thì càng xảy ra chuyện! Ai....!"

Thành Tử Cầm cùng mọi người cố an ủi ông ta. Hàn tri phủ bi thương nói với Thành Tử Cầm: "Nếu sớm biết như vậy, lúc trước sao không bị đạo tặc đó chém một đao cho rồi, miễn khỏi bị đày đọa thế này, và cũng miễn cho cha con khỏi chết thảm!"

Thành Tử Cầm thấy ông ta nói đáng thương như vậy, lại đề cập đến phụ thân của mình vì cứu ông ta mà chết, bầu mắt cũng đỏ hồng lên.

Dương Đạp Sơn không có lòng nào nói những chuyện vô ích như vậy với họ. Hắn đến kiểm tra cửa sổ một hồi, không phát hiện dấu vết phá cửa sổ hay nhảy qua cửa sổ vào. Cửa sổ hoàn hảo không tổn hại gì, ngay cả một cái lổ nhỏ cũng không có. Những cái chốt khóa cũng còn rất tốt, không sứt mẻ gì, cài cửa lại rất kín.

Hắn ngẩn đầu nhìn lên xà nhà, thấy không có chỗ nào có thể ẩn mình, liền hỏi: "Đại nhân, ngài trước khi ngủ có kiểm tra trên xà nhà không?"

"Đương nhiên là kiểm tra rồi, bổn phủ nói rồi, trong phòng dù là trên hay dưới, chỉ cần có chỗ nào có thể ẩn nấp là bổn phủ đều kiểm tra rồi mới đi ngủ."

"Vậy đỉnh phòng thì sao?"

"Đỉnh phòng?" Hàn tri phủ ngẩn người, "Không có... ai có thể lao lên trên đỉnh phòng chứ a! Hơn nữa nội nha trong bổn phủ còn có canh phu đi tuần đêm mà."

Dương Đạp Sơn mỉm cười, lòng nghĩ nếu như là có phi trảo, thì người luyện võ rất dễ dàng leo lên đỉnh nhà. Rất tiếc là hắn không có phi trảo, chỉ có thể trèo lên thang mà thôi. Hắn nói: "Đại nhân, thỉnh tìm một cái thang gỗ, tiểu nhân muốn lên trên đỉnh phòng xem xem coi có người nào tiềm nhập từ đỉnh phòng không."

Thành Tử Cầm nói: "Ta lên đó xem qua rồi, dường như là không có dấu hiệu của người nào bay cao nhảy xa lên đó. Nhưng mà ngươi lên xem lại cũng được, nói không chừng có sơ sót gì đó."

"Thành bộ đầu, lúc đó chỉ có mình bộ đầu lên trên đỉnh phòng thôi sao?" Dương Đạp Sơn hỏi.

"Đúng, chỉ một mình ta lên trên đó."

"Vậy à, được lắm, Thành bộ đầu có thể cho tôi xem hài của bộ đầu được không?" Dương Đạp Sơn cười hề hề nhìn vào chân của Thành Tử Cầm, đề nghị.

Nạp Thiếp Ký - Chương #453