Chương 434: Con Cưng


Hoa nở hoa rụng, ngày tháng thoi đưa, chớp mắt đã qua hơn mười mấy năm.

Một buổi sớm đầy mưa sương trên đỉnh núi cao chót vót của Vân Tước sơn.

Một vị thiếu niên mười mấy tuổi đang cưỡi trên con ngựa ô, sau mình ngựa có buộc một cái rương lớn, bên kia đeo một bao đầy, đi trong mưa gió mông lung. Thiếu niên này dừng ngựa dưới một cây tùng lẻ loi trên núi, đưa mắt nhìn quần sơn xa xa, dưới chân là vực sâu cuồn cuộn lũ bất ngờ.

Dãy núi này rất lớn, mây sà xuống sát triền, thiếu niên hít sâu một hơi, thấy khắp người sảng khoái, tinh thần phơi phới.

Thiếu niên này chính là con trai lớn Dương Đạp Sơn của Trấn quốc công và là cẩm y vệ chỉ huy sứ của ba triều Vĩnh Nhạc, Hồng Hi, Tuyên Đức của Đại Minh - Dương Thu Trì.

Sau khi Dương Thu Trì giúp Minh Thành Tổ phá xong án mưu phản của nhị hoàng tử Chu Cao Hú và nguyên cẩm y vệ chỉ huy sứ Kỷ Cương, thế Kỷ Cương thành cẩm y vệ chỉ huy sứ, người thiếp thứ năm Tống Vân Nhi làm chỉ huy sứ phó sứ.

Dương Thu Trì trong những năm này làm quan thuận buồm xuôi gió, Minh Thành Tổ dời đô về Bắc Kinh, cẩm y vệ tổng bộ cũng dời về bắc kinh, cả nhà của Dương Thu Trì cũng đi theo. Năm Vĩnh Lạc thứ 22, Minh Thành Tổ bệnh mất, thái tử Chu Cao Sí tức vị được một năm cũng mất, tiếp theo đó Tuyên Tông Chu Chiếm Cơ tứ vị, lấy niên hiệu là Tuyên Đức. Nhị hoàng tử Chu Cao Hú lại lần nữa mưu phản, nhưng bị nhanh chóng bình định.

Tuyên Tông Chu Chiêm Cơ đối với Dương Thu TRì tín nhiệm vô cùng, đương thời tuy Đông Hán đã được kiến lập, nhưng thế lực còn kém xa cẩm y vệ.

Người thiếp thứ tư của Dương Thu Trì là Liễu Nhược Băng được phong làm nhất phẩm phu nhân xong, chuyên tâm nuôi con trai Dương Đạp Sơn, và dốc túi truyền lại võ công cho cậu bé.

Nhưng rất tiếc là võ công của Liễu Nhược Băng không thích hợp cho nam nhân luyện, cộng thêm Dương Đạp Sơn tính tình hoạt bát, không tuân theo quy củ, hơn nữa cha là cẩm y vệ chỉ huy sứ, ở kinh thành quậy phá không ai dám nói, không ai dám chọc, cho nên luyện võ đối với hắn chẳng qua là để cường thân kiện thể mà thôi, không có áp lực cũng không có động lực, nên hắn không mấy dụng tâm.

Cho dù là thế, dù sao thì võ công của Liễu Nhược Băng cao tuyệt, tuyệt thế vô song, Dương Đạp Sơn vẫn học được bốn thành từ mẹ, có thể đối quyết trăm chiêu với Tống Vân Nhi mà chưa chịu bại, vẫn coi là khiến người vừa ý.

Nếu như võ công là Dương Đạp Sơn bị mẹ ép mới học, còn bản lãnh phá giải án và kỹ thuật kiểm nghiệm thì hắn lại rất có hứng thú, từ đó lãnh được chân truyền từ cha. Hứng thú là thầy dạy tốt nhất, Dương Đạp Sơn đối với thanh quy và giới luật kiểm nghiệm không những rất hứng thú, mà còn có chút thiên phận. Từ khi biết chuyện, chỉ mấy năm là hắn đã học toàn bộ kiến thức từ Dương Thu Trì.

Đối với tứ thư ngũ kinh, Dương Thu Trì chỉ cho Dương Đạp Sơn đụng tới hiểu sơ qua mà thôi, còn từ khi có ý thức biết chuyện rồi, thì Dương Thu Trì đã bắt đầu truyền thụ cho hắn tri thức hiện đại, và toàn bộ những gì mình đã học.

Đương nhiên, khi truyền thụ thì chỉ có hai cha con hắn, ngay cả Liễu Nhược Băng cũng không cho ở bên cạnh. Do đó mọi người đều không biết Dương Thu Trì dạy Dương Đạp Sơn những gì, nhưng từ mười tuổi trở đi, Dương Thu Trì ra ngoài phá án, thám sát hiện trường, đều đem con trai Dương Đạp Sơn theo. Sau khi trở về, người trong nhà thường nghe hai cha con hắn dùng những thuật ngữ chỉ hai cha con hiểu mà thảo luận các án.

Khi Dương Đạp Sơn được mười lăm tuổi, Dương Thu Trì bắt đầu dạy hắn giải phẩu thi thể. Những thi thể này đều do cẩm y vệ gặp phải những thi thể không người nhận lãnh phải hỏa táng đi. Hai cha con trước khi xử lý hỏa táng thi thể, đều lén tiến hành giải phẩu học hỏi. Hai năm sau, Dương Đạp Sơn đã giải phẩu qua mấy trăm thi thể, biết gần hết các nguyên nhân tử vong gây ra cho thi thể.

Dương Thu Trì cố sức bồi dưỡng con trai năng lực thực tiễn và hành động, vận dụng tri thức pháp y và kỹ năng trinh phá thời hiện đại độc lập phá không ít án, được khen ngợi vô cùng.

Đương nhiên, ngoại trừ tri thức pháp y, Dương Thu Trì còn dạy cho con tri thức hiện đại, không cho phép hắn hỏi những tri thức này từ đâu mà có, chỉ bảo hắn ghi nhớ là được.

Với hai con gái được sinh sau là Dương Uyển Hề và Dương Nhược Tử, Dương Thu Trì y chiếu theo truyền thống mà thỉnh tiên sinh dạy cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú. Đương nhiên hai nàng này cũng theo Liễu Nhược Băng học võ công, nhưng do Dương Thu Trì không muốn cho con gái làm nữ hiệp, cho nên chỉ cho phép học chút võ phòng thân khỏe người mà thôi. Dương Thu Trì và Liễu Nhược Băng đem toàn bộ tâm huyết trút lên người Dương Đạp Sơn, cho nên từ nhỏ cậu bé này đã không biết sợ trời sợ đất gì.

Dương Đạp Sơn học một thân bản lĩnh pháp y của Dương Thu Trì xong, không muốn sống trong vòng tay bảo hộ của phụ thân, không muốn sống trong chăn êm nệm ấm, mà muốn ra ngoài vân du thiên hạ. Liễu Nhược Băng năm xưa tự đi khắp cùng trời cuối đất, khiêu chiến vô số cao thủ thành danh, nhưng mẫu tử tình thâm, nên vẫn thủy chung không đồng ý cho con trai lăn lộn giang hồ.

Dương Đạp Sơn cầu xin cha, Dương Thu Trì tuy tán thưởng cách nghĩ của con, nhưng cũng lo con trai một mình vân du thiên hạ, không đồng ý hoặc ừ hử cho qua. Dương Đạp Sơn cứ ba ngày hai bửa là yêu cầu được đi, khiến cho cha mẹ rối tung cả đầu, không cho thì hắn ra thông điệp tối hậu - Không đáp ứng thì lén trốn mà đi.

Liễu Nhược Băng cùng mọi người khi ấy mới biết tính nghiêm trọng của vấn đề, hợp nhau bàn kế, cảm thấy chuyện đi này không phải là chuyện không tốt, vì người cổ thông tin lạc hậu, bế tắc, cho nên rất chú trọng "Đọc vạn quyển sách không bằng đi trăm dặm đường", đi đó đi đây để mở mang kiến thức. Dương Đạp Sơn hiện giờ đã đôi mươi, có thể tự chiếu cố được, nếu để cho hắn trốn, chi bằng đồng ý rồi len lén theo dõi. Sau khi thương lượng xong, mọi người miễn cưỡng đồng ý cho Dương Đạp Sơn xuất ngoại, nhưng lại đưa thêm một loạt điều kiện, ví dụ như mang theo đội hộ vệ, dọc đường phải ngụ trong Bách vĩnh sở hoặc Thiên Vĩnh sở của cẩm y vệ, mười ngày phải viết một phong thư...

Dương Đạp Sơn đương nhiên không chịu, nói rõ là bản thân đi vân du thiên hạ, đương nhiên phải tự do tự tại, nếu mang theo tùy tùng, lại dọc đường còn đến cẩm y vệ báo cáo, thì chẳng khác nào đi công tác, không có ý tứ gì. Hắn kiên trì một mình đi du hành, và ra tối hậu thư: không chịu thì lén trốn!

Không còn cách nào khác, Liễu Nhược Băng chỉ còn nước buông bỏ tình mẫu tử, cho con một mình xuất du, nhưng kỳ hạn chỉ một năm, một năm sau phải tự động quay về, nếu không dùng cẩm y vệ bắt về.

Dương Đạp Sơn vẫn không chịu, nói một năm quá ít, không đủ rong chơi, phải cần ba năm. Nói đi nói lại, hai bên đều nhượng bộ, lấy kỳ hạn hai năm.

Dương Đạp Sơn tính cách quật cường, nhấn mạnh với cha là Dương Thu Trì cùng dì Tống Vân Nhi là không cho phép cẩm y vệ lén theo bảo hộ, càng không cho phép thông báo gì trước cho ai, nếu không thời gian đi đó đi đây của hắn tăng thêm hai năm nữa.

Trước khi xuất phát, Liễu Nhược Băng chuẩn bị cho con trai một rương châu báo, nhưng thứ Dương Đạp Sơn cần là rương pháp y của cha, để dọc đường có gặp chuyện gì đó thì thuận tiện ra tay điều tra phá án.

Dương Thu Trì đương nhiên đáp ứng, không những cho hắn rương pháp y, còn đưa cho con hắc mã để làm vật cưỡi. Sau khi xuất du, Dương Đạp Sơn sợ phụ thân và dì năm phái cẩm y vệ mật thám dò theo, nên mấy lần dùng thủ đoạn phản theo dõi, thấy không có gì mới biết cha và dì 5 Tống Vân Nhi giữ lời, bấy giờ mới yên tâm.

Hắn đi mãi về phương nam, dọc đường không liên hệ quan phủ gì. Dương Thu Trì cũng giữ chữ tín, không báo trước cho quan lại địa phương.

Ngày ấy, Dương Đạp Sơn đến Vân Tước Sơn, nghe nói núi này hiểm trở, phong cảnh mê người, liền đội mưa phóng ngựa lên núi du ngoạn.

Những ngày này mưa không ngớt, những dòng suối nhỏ dưới núi đã đầy lũ cuốn, hắn nghề cao lớn mật, phóng ngựa lên vách núi xem phong cảnh mà chẳng sợ gì.

Trong lúc hắn trầm tỉnh hòa mình vào tự nhiên hùng hồn mỹ lệ, chợt cảm thấy mặt đất hơi động, con hắc mã đang cưỡi chợt ngữa cổ hí vang, tiếp theo đó là những trận đất lỡ ùng ùng. Dương Đạp Sơn thấy đầt trời xoay chuyển, thì ra là đất chỗ hắn đứng đã bị nước bào lỏng ra, hắn cưỡi ngựa đứng lên gia tăng áp lực, khiến chỗ đó chịu không nổi, lỡ xuống như tảng băng trôi!

Dương Đạp Sơn phản ứng thần tốc, phóng ngựa đạp lên nham thạch nhảy lên vách, nhưng cuối cùng phát hiện là nhảy không tới.

Khi người ngựa cuốn theo mãng đất rơi xuống dưới, Dương Đạp Sơn dùng tay phải phóng phi tác đen xì xì ra quấn vào thân cây tùng, tay trái nắm lấy rương pháp y, mượn lực bay lên thân cây tùng.

Thật không ngờ, khi hắn đứng ổn lên cành tùng, thì phát hiện nham thạch dưới gốc tùng này cũng đã lỡ ra, đang rơi ào xuống vực!

Dương Đạp Sơn rùn tay, đi thu hồi dây, không ngờ cây tùng này chợt xoay mạnh, quấn phi tác thật chặt, hắn thu hồi không được.

Lúc này, thân của hắn đã theo cây tùng rơi xuống mấy trượng, không có cách gì trở lại đỉnh núi. Hắn chỉ biết bỏ dây leo ra, dùng hai chân nhún lấy lực, phóng thân nhảy vào vách núi, hi vọng có thể bám giữ vách đá hay là dây rừng gì đó.

Rất tiếc, vách núi này hõm vào trong, rơi xuống mấy trượng đã cách vách hai trượng rời, trong khi hắn chỉ thừa hưởng bốn thành võ công của Liễu Nhược Băng, công lực không đủ, một tay lại ôm cái rương, cho nên sau khi phóng vào vách chỉ còn mấy xích thì đã hết lực.

Giữa không trung không có cách gì tá lực, thân hình hắn như sao băng rơi xuống vách đá hướng xuống dòng lũ điên cuồng.

Tiêu rồi! Dương Đạp Sơn thầm kêu không xong, lần này coi như hắn tan xương nát thịt rồi, một thân bản lãnh chưa phát huy gì đã chết thảm. Hắn không cho phụ thân phái người theo dõi, chỉ sợ hai năm sau không phát hiện con trai không trở về mới đi tìm, không biết có phát hiện hắn chết dưới núi Vân Tước này không.

Lúc này, tay hắn ôm chặt rương pháp y, tâm niệm chợt động, rương này vốn làm bằng vật cứng, có thể ngăn cản sự va đập của cây cối và đá, hơn nữa rương lại đóng kín, khá nhẹ, có thể dùng làm thứ như phao cứu sinh để nổi lên mặt nước.

Dương Đạp Sơn đem mọi hi vọng vào rương pháp y, ôm thật chặt, định xoay người cho rương nằm dưới, nhưng chưa kịp thực hiện thì đầu đã đau nhói, hậu não đập mạnh vào một nhánh tùng chìa ra.

Lực rơi của hắn rất nhanh, nên cú chạm này cực mạnh, rắc một cái nhánh tùng gãy ngang, và sọ não của hắn cũng bị chấn động ngất đi ngay, tuy nhiên hai tay vẫn ôm chặt rương.

Tiếp theo đó, ùm một cái, Dương Đạp Sơn ôm rương rơi vào dòng nước đỏ lòm.

---------------------

"Tỉnh rồi! Cậu ta tỉnh rồi!" Có tiếng nói vang lên bên tai.

Hắn từ từ mở mắt, mông lung nhìn không rõ ràng gì cả. Cố sức chớp chớp mắt, thị tuyến dần dần được điều chỉnh, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ, có bảy tám nam nhân đang vây quanh lấy hắn, có già có trẻ, có mập có ốm, đều vui mừng và hiếu kỳ nhìn hắn. Ánh mặt trời thật chói mắt, khiến hắn phải nhắm ngay mắt lại.

Hắn gượng đứng dậy, cảm thấy một cơn đau nhói truyền từ sau ót đến toàn thân. Hắn rên rĩ, rồi cuối cùng bất lực nằm xuống, cảm giác thân thể hơi lắc lư, bên tai còn có tiếng nước lao xao.

"Thuyền lão đại, cậu ta tỉnh lại rồi!"

Hắn nghe có tiếng người nói, ngay sau đó có tiếng bước chân đến gần, tiếp đó là giọng nói ồm ồm cất lên: "Ái chà! Còn sống hả? Còn sống thì lên tiếng, nếu không cho quay trở lại nước Hoàng hà làm mồi cho vương bát à?"

Người có giọng ồm ồm đó là Thuyền lão đại? Thật thô tục, hắn muốn lên tiếng, nhưng chỉ học được mấy tiếng, biểu hiện là mình còn sống.

"Hà hà, nhóc con, ngươi là ai? Sao lại bị rơi xuống sông lớn này?" Thuyền lão đại cứ giọng nói ồm ồm đó hỏi tiếp.

Bên cạnh có người nói: "Theo tôi thì người này có khả năng là tranh đấu với người rồi té xuống nước, nói không chừng là có thù trong giang hồ..."

"Nói y như c..t ấy!" Bên cạnh có một giọng nói như phèng la cất tiếng: "Ngươi xem y bào trên người hắn kìa, đặc biệt là mũ có một khối phỉ thúy, cái này trị giá không ít tiền đó nha, tám chín phần là khách thương trong thành thị, gặp phải cướp bóc gì đó ôm rương nhảy xuống sông rồi."

Một giọng khác cất lên: "Đúng a, cái rương cửa hắn thật kỳ quái, mở không ra, hay là chúng ta dùng búa chẻ, xem trong đó có bảo bối gì?"

Rương? Rương gì vậy? Hắn cảm thấy kỳ quái, là rương của ta sao?"

Thuyền lão đại nói: "Rấm thối! Chúng ta là thuyền gia, không phải là giặc cướp cái chó gì hết. Ai dám đánh rấm loạn lên nữa, lão tử không khách khí đâu nha!"

Những người đó cười hề hề không dám nói gì nữa.

Thuyền lão đại lại bảo: "Đỡ hắn ngồi dậy... nhẹ nhẹ một chút!"

Hắn cảm giác bản thân được mấy cánh tay to bè đỡ ngồi dậy, sau đầu vẫn còn rất đau. Hắn cúi đầu, từ từ mở mắt, thấy mình đang ngồi trên sàn thuyền. Hắn từ từ ngẩn đầu, nhìn xung quanh, quả nhiên bản thân đang ở trên một con thuyền lớn. Thuyền đang vận chuyển trên một con sông lớn, nước sông cuồng cuộn, xem ra là Hoàng hà rồi. Ở giữa thuyền này chất đầy hàng hóa, được đậy kín bằng vải bố.

"Ta đang ở đâu đây?" Hắn hỏi.

Một trung niên hán tử dùng giọng nói thô quánh đáp: 'Ở trên thuyền của ta." Nghe thanh âm này, hắn phán đoán người đó chính là Thuyền lão đại.

Hắn hỏi: "Ta... ta sao lại ở trên thuyền của các người?"

"Hà hà, ta cũng đang định hỏi ngươi đây!" Thuyền lão đại cười, "Chúng ta phát hiện ngươi đang ôm một cái rương thuận theo dòng nước trôi trên Hoàng hà, bất tĩnh nhân sự, cho nên mới cứu ngươi lên. Ê, ngươi là ai vậy? Sao lại rơi xuống nước hả?"

"Ta....? Ta... là ai?" Hắn mê mang tự hỏi, cố gắng nhớ lại, nhưng đầu óc rỗng không, chẳng có gì có. Bản thân là ai, tên là gì, từ đâu đến, đi về đâu, có người nhà hay không... tất cả đều trả lời không được.

Thuyền lão đại hơi kỳ quái, cười hỏi: "Ngươi đừng có ngay cả ngươi cũng không biết là ai nữa nha?"

Hắn mù tịt nhìn bọn họ, đầu thật đau, dùng tay xoa xoa, nhắm mắt lại suy nghĩ, nhưng trong đầu vẫn chẳng có thứ gì.

Hắn hoảng lên, hắn sao vầy nè? Chẳng lẽ là mắc chứng "Nghịch hành tính di vong" (chứng quên quá khứ) rồi hay sao?

Trong đầu hắn không biết vì sao lại vang lên thuật ngữ đó, và thuật ngữ đó từ đâu mà có hắn không thể nào nghĩ ra được.

Chứng quên quá khứ là khi người ta gặp phải một chuyện gì đó bất ngờ và vô cùng nghiêm trọng, đầu óc trong tình huống bị kích thích quá mạnh, xuất hiện loại phản xạ cấp cứu, phong bế ký ức đi, khiến cho người ta không nhớ gì hết những sự kiện ở dĩ vãng, để tránh cho họ bị thống khổ, hoảng sợ hoặc những kích thích kịch liệt xảy ra trước đó làm tổn hại đại não. Hay nói khác đi, đó là một loại tự bảo hộ của đại não trước các tác nhân nguy hại.

Chứng quên quá khứ này có khả năng chỉ ngắn ngủi vài ngày, vài tháng, và cũng có thể kéo dài vài chục năm. Đương nhiên, cũng có khả năng ảnh hưởng cả đời. Nội dung lãng quên hạn chế trong những chuyện cũ, nhưng những tri thức và năng lực cụ thể đã học được trong quá khứ lại không hề quên đi. Do đó, hắn có thể nhớ lại được những tri thức tương quan đến chứng mất trí tạm thời thuộc lĩnh vực y học này.

Tuy hắn biết những tri thức tương quan đến loại mất trí này, nhưng nó lại không có bất kỳ thuốc men hay phương pháp điều trị đặc hiệu, chỉ biết dựa vào thời gian từ từ chữa lành mà thôi.

Nghĩ đến thuật ngữ y học ấy, hắn tức thời hoảng hốt, chẳng lẽ bản thân đã từng trải qua sự thống khổ cực lớn hay hoảng sợ cực hạn gì đó, hay là đại não bị va chạm quá nghiêm trọng, cho nên quên sạch những sự tình đã qua rồi hay sao?

Hai tay hắn ôm chặt lấy đầu, cố sức hồi tưởng lại mình là ai, mình tên gì?

Thuyền lão đại tiếp tục kỳ quái nhìn hắn, thấy hắn ôm đầu thần tình thống khổ như vậy, đỡ hắn dậy. Hắn lắc lư lảo đảo, bị dựng đứng lên, và tùy theo thân thuyền rung lắc, loạn choạng muốn té.

Thuyền lão đại hỏi: "Ngươi sao vậy? Ngươi chẳng lẽ ngay mình tên là gì cũng không biết nữa a?"

"Đầu ta rất đau..." Hắn lái chủ đề câu chuyện, hỏi ngược lại: "Ngươi là ai?"

"Ta là thuyền lão đại (người lái chính, chủ thuyền) của thuyền này, thấy dáng vẻ và cách ăn mặc của ngươi không phải là người bình thường, chẳng phải ngươi bị cướp thật, nhảy xuống nước tránh nạn?"

Hắn nỗ lực hồi ức lại dĩ vãng, nhưng không nghĩ ra chuyện gì, đành tùy ý gật đầu.

"Ài...! Đây là thói đời con mẹ gì thế này." Thuyền lão đại thở dài, vỗ vỗ vai hắn, "Nhà của ngươi ở đâu?"

Hắn cười khổ, nếu mà có thể nhớ ra thì hay quá rồi, nhưng hắn không thể nói rằng không nhớ được, nhân vì bọn họ không hiểu thế nào là chứng quên quá khứ này, thậm chí còn cho là đầu óc hắn có vấn đề. Cúi đầu nhìn y bào bằng gấm trên người, xem có vẻ không phải là con nhà nghèo khổ, hắn tùy tiện bịa ra một câu chuyện: "Ta... ta không muốn trở về nhà... cha mẹ ta tìm cho ta một con vợ dữ, vừa xấu vừa hung, nên ta bỏ trốn, kết quả gặp phải cướp dữ..."

Hán tử nói tiếng khàn khàn kế bên cười hỏi: "Cha mẹ ngươi sao tìm cho ngươi con vợ dữ quá như vậy?"

"Chẳng tham tiền tài của người ta thì còn gì nữa?" Hắn cố ý căm phẫn đáp.

Hán tử đó ngớ người hiểu ra, đưa tay giật giật y bào của hắn, sờ sờ khối ngọc phỉ thúy trên mão của hắn: "Hèn gì ngươi có thể mặc gấm vóc thế này, thì ra là nhà con vợ vừa xấu vừa dữ đó tặng cho. Ha ha ha."

Hắn đáp: "Ta chẳng thèm, mấy thứ y phục nón nãi này ai thích thì cứ lấy đi!"

Tên khàn giọng vui mừng nói: "Ta thích, cho ta đi." Nói xong đưa tay cởi nút áo trên cổ hắn.

Hắn chụm lấy tay của tên khàn giọng, chân gạt ngang, khiến y té vật xuống sàn thuyền, đồng thời theo thói quen lắc tay phải, lập tức xuất hiện một mũi kiếm nhỏ lấp lánh trong tay, chỉa thẳng vào cổ của tên khàn giọng.

Tên khàn giọng ấp úng xin tha. Hắn vừa định thu hồi đoản kiếm, nhưng nhờ ánh dương quang, chợt phát hiện ở lưỡi đao có ba chữ nhỏ, định thần nhìn, thấy đó là ba chữ "Dương Đạp Sơn".

Dương Đạp Sơn? Đây nhất định là tên của một người. Thanh đoản kiếm này cắm trong bao áp sát cánh tay hắn, cho thấy hắn là chủ nhân của đoản kiếm. Chẳng lẽ đó là tên của hắn? Hắn tên là Dương Đạp Sơn? Hắn không biết, xoay chuyển ý nghĩ, bất quản thế nào, hết tám chín phần mười đó là tên của hắn rồi. Nếu như không thể nhớ ra, dùng tạm cái tên này trước vậy.

Thuyền lão đại ngẩn người nhìn đến xuất thần, cười cười rồi nhìn lên nhìn xuống đánh giá hắn, bảo: "Thật nhìn không ra, ngươi nhỏ như vậy mà cũng có chút võ công a!"

Hắn thu hồi đoản kiếm, lại ngơ ngẩn nhìn hai tay mình, thầm nghĩ: "Đúng a, ta làm sao biết võ công vậy? Học ở đâu? Thiếu Lâm tự hay là Võ Đang sơn? Ta ngoài ra còn biết cái gì nữa?"

Thuyền lão đại thấy hắn ngẩn ngơ, đưa tay vỗ vai hắn. Hắn đang suy nghĩ làm sao mình lại biết võ công, một chưởng này vỗ tới, thân thể tự nhiên coi thành có ngoại địch xâm phạm, liền lắc tay chộp cổ tay của y, bước theo tấn vặn eo quật người, khiến cho thuyền lão đại té nhào xuống sàn. Tiếp theo đó, hắn chụp lấy cổ tay y bẻ quặt lại, đầu gối quỳ trên lưng ý, chế phục hoàn toàn, khiến cho thuyền lão đại không nhúc nhích gì được. Chiêu này hất vai rồi cầm nã giống như hành vân lưu thủy, một loạt động tác liền lạc, khiến mọi người nhìn ngẩn cả ra.

Cú ngã này khiến lục phủ ngũ tạng của thuyền lão đại như văng lộ ra ngoài, đó là do ngã trên sàn gỗ, chứ nếu không sống lưng không gãy mới là chuyện lạ.

Mọi người cùng quát lên, xông tới đánh. Hắn không kịp suy nghĩ, bỏ thuyền lão đại ra, vừa đẩy vừa cầm nã, ba bốn động tác là đã có bốn năm đại hán ngã chỏng vó bên cạnh người.

Những thuyền viên còn lại hoảng sợ nhìn lườm lườm, nhưng không dám tiến lên nữa.

Hắn ngơ ngẩn nhìn đôi tay mình, hắn sao có thể đánh nhau như vậy được? Ôi trời, ta học từ đâu ra thế này?

Thuyền lão hán thấy hắn không muốn đả thương các thuyền viên thật, vì nếu không thì chẳng phải chỉ khống chế họ như vậy thôi, mà bằng bản lãnh của hắn, giết sạch các thuyền viên là điều dễ dàng như trở bàn tay, cho nên y gượng dậy phẫy tay ngăn những người khác, bảo: "Huynh đệ có ... công phu quá giỏi!"

Nghe được lời này, hắn mới phản ứng trở lại được, người ta là ân nhân cứu mạng của mình, sao lại đánh ngã người ta hết như vậy được. Kỳ thật đây chỉ là hành vi trong lúc vô thức của hắn, bỡi vì trước đó thậm chí hắn cũng không biết mình có võ công, hơn nữa võ công còn không tệ. Hắn vội vàng đỡ thuyền lão đại dậy, nói: "Xin lỗi..., tại hạ học Dương, tên là Đạp Sơn, thật là không phải..." Hắn luôn miệng xin lỗi, vội vàng đỡ những người bị đánh té ngã lên.

Những người đó miệng làu bàu mắng chửi, nhưng không dám động thủ nữa. Và Dương Đạp Sơn cũng không mắng đáp lại, cứ một mực kính lễ xin lỗi.

Thuyền lão đại day day mông, rụt rè nói: "Dương huynh đệ, đây đều là hiểu lầm, không sao đâu." Ngẫm nghĩ một chút, ông ta nói với Dương Đạp Sơn: "Dương huynh đệ công phu giỏi thật, nếu như huynh đệ đã bỏ hôn mà chạy đi, không có nơi nào đến, chi bằng tạm thời ở cùng chúng ta, ta trả cho ngươi gấp hai lần tiền công, thế nào?"

Thuyền lão đại thấy người này có vẻ ngốc ngốc, nhưng võ công cao cường, vừa khéo có thể làm bảo tiêu cho thuyền đội. Số tiền công gấp đôi người thường này thật ra là không thỉnh được bảo tiêu tốt giỏi gì. Hơn nữa, nếu thuê người này, bình thường còn sai vặt hắn, hắn biết võ công, sức khỏe hơn người thường, rất khó thuê được.

Dương Đạp Sơn thầm nghĩ, dù gì bản thân không thể nghĩ ra mình là ai, từ đâu tới, cần đến nơi đâu, nên cứ theo bọn họ trước cũng tốt, chờ mình nhớ ra mình là ai rồi, thì sẽ quay về nhà sau. Nghĩ thế, hắn hỏi: "Thuyền lão đại, thuyền các ngươi đang đi đâu?"

Thuyền lão đại đáp: "Chúng ta đang vận lương dọc Hoàng hà, kinh qua Vị thủy đến phủ Tây An, sau đó đổi sang xe vận lương đến phủ Khánh Dương. Ở đó đang xảy ra nạn đói, chúng ta vận lương đến đó bán. Nếu ngươi chịu, sau này cứ theo ta, ta bao ngươi ăn uống no đủ luôn!"

Dương Đạp Sơn hỏi: "Tiền công gấp đôi là bao nhiêu tiền?"

"Bốn trăm văn! Bao ăn ở, đến Tây An phủ ta giới thiệu ngươi tiếp tục làm công cho đội vận lương. Thế nào?" Thuyền lão đại đối với việc có thể cung cấp điều kiện ưu đãi như vậy cảm thấy có mấy phần đắc ý.

Dương Đạp Sơn gật gật đầu: "Được, ta theo các người đi."

Thuyền lão đại mừng rỡ: "Quá tốt rồi, cứ định như vậy đi!" Thuyền lão đại liền giới thiệu Dương Đạp Sơn cho những người làm công khác.

Tên giọng khàn còn nhớ đến chiếc áo bào bằng gấm của Dương Đạp Sơn, cười hi hi nói: "Dương huynh đệ, y phục trên người của ngươi... hì hì... có thể cấp cho lão ca hay không. Dù gì ngươi làm bảo tiêu đánh đánh giết giết, bị dính máu thì coi như phế rồi."

Thuyền lão đại quát: "Nói bậy bạ! Y bào trên người Dương huynh đệ đây ít lắm cũng trị giá mười lượng bạc trắng. Cái viên phỉ thúy trên mão đó ít nhất cũng trăm lượng bạc nữa, người ta có thể cho không cho ngươi sao? Các người sao không cút con mẹ nó đi lên bờ kéo thuyền đi!"

Tên khàn giọng cùng các người làm khác vội tản đi, có người thì đi kéo bườm, người thì xuống dưới giúp kéo dây.

Dương Đạp Sơn hỏi thuyền lão đại: "Hiện giờ là thời khắc nào rồi?"

"Giờ dậu buổi chiều a."

"Không không, ta muốn hỏi hôm nay là ngày mấy tháng mấy năm nào."

Thuyền lão đại trợn mắt nhìn hắn, một lúc sau mới nói: "Ngày 2 tháng 7 năm thứ 3 Đại Minh Tuyên Đức."

Ngày tháng này đối với Dương Đạp Sơn không có ý nghĩa gì mấy. Hắn không biết mình từ đâu tới, thậm chí không biết sinh ngày mấy, bao nhiêu tuổi rồi. Hắn hỏi như vậy, chẳng qua là muốn biết ngày tháng hiện tại.

Dương Đạp Sơn nhớ lại cái rương lớn mà vừa rồi họ đề cập đến, thuận miệng hỏi: "Cái rương của ta đâu rồi?"

Thuyền lão đại chỉ vào một góc thuyền: 'Đặt ở trong đó. Đi. Ta dẫn ngươi đi."

Thuyền lão đại dẫn Dương Đạp Sơn đến khoang thuyền, chỉ vào cái rương lớn cho hắn xem, sau đó múc một bồn nước lớn cho hắn rửa ráy trước, rồi tìm một bộ đồ vải bố khô ráo đưa cho hắn: 'Ngươi thay bộ y phục này đi, y bảo của ngươi ướt hết rồi, hơn nữa quá quý. Trên thuyền này đều là những thứ thô thiển sinh hoạt nặng nhọc, làm hư thì uổng lắm. Thu thập xong nghỉ ngơi một chút rồi ra làm việc." Nói xong y xoay người đi ra ngoài.

Dương Đạp Sơn cúi xuống xem xem cái rương. Hai tay cứ theo thói quen mà lần mò lên khóa mật mã, căn cứ theo tập quán mà xoay xoay, sau đó án ngón tay cái, kêu cách mật cái, rương mở toang.

Những động tác theo tập quán này như võ công vậy, rất khó bị quên. Dương Đạp Sơn dụng tâm nhớ mật mã, cho nên dễ dàng mở nó ra, bày những thiết bị và thuốc thử đầy bên trong. Nhìn thấy những thứ này, tri thức pháp y tương ứng hiện lên không ngừng trong đầu hắn.

Chứng quên quá khứ chỉ quên những chuyện đã qua, còn tri thức và kỹ năng thì không quên, cho nên tri thức pháp y trong đầu hắn vẫn còn toàn vẹn. Chỉ có điều là học từ ai, thế nào, trong trường hợp nào đều quên sạch, không thể nào nhớ lại.

Dương Đạp Sơn ngơ ngẩn nhìn những thứ trong rương, bản thân sao lại có những thứ thuộc về pháp y này, những thứ này từ đâu ra? Nếu là của hắn, vậy hắn rốt cuộc là làm cái gì?"

Đầu vốn đang đau, hắn cố gắng suy nghĩ khiến đầu óc càng đau hơn, cho nên không nghĩ nữa. Sau khi đậy rương lại, hắn cởi y bào bị ướt, phát hiện trong lòng có buộc một đôi bao tay dài màu trắng, lấy ra kéo kéo, không biết là làm bằng kim loại gì mà mềm mịn nhưng rất chắc.

Đeo đôi bao tay này vào, độ to nhỏ vừa khích, rất êm và linh hoạt. Món đồ này để làm gì đây? Quan sát cẩn thận, hắn thấy có một luồng kim quang nhè nhẹ, biết là bao tay bằng kim loại, nếu dùng để ủ ấm tay thì quá lạnh, hiển nhiên là không phải, hay là... hay là dùng để phòng đao kiếm? Đầu hắn thoáng qua ý niệm này.

Bên cạnh có một cái bàn chặt đồ nấu ăn, trên đó có một con dao bầu. Hắn lấy lại thử cứa trên bao tay, quan sát kỹ thấy chẳng tổn hại gì, chứng tỏ suy đoán đúng, lòng mừng vô cùng, lại dùng lực cắt mạnh thêm cái nữa, thấy không có tổn hại gì, cầm đao bầu lên chặt mạnh một cái, ha ha, chỉ cảm giác lực tác động khá mạnh, không nghe đau đớn gì. Hiển nhiên, bao tay này có tác dụng vừa ngăn đao kiếm vừa phân tán lực đạo.

Đây quả thật là một món bảo bối a! Hắn cởi bao tay ra, nhìn phải nhìn trái, có chút vui mừng không thể tả. Trừ món này ra, trên người hắn không có bất cứ món gì dẫn tới sự hồi ức lại những gì diễn ra trong quá khứ, bạc cũng không có.

Hắn thay y phục, nhét đôi bao tay vào lòng, phơi y phục và mũ lên trên lan can của boong thuyền, bước ra ngoài.

Thuyền lão đại thấy hắn mặc áo ngắn vải bố thô bước ra, cười nói: "Ha ha, như vậy mới giống làm công, ngươi đi làm chung với bọn chút đi, còn mất gần một tháng nữa mới tới Tây An phủ."

Và thế là, Dương Đạp Sơn theo chiếc thuyền vận chuyển lương thực đó đến Tây An phủ sau một tháng rong ruỗi trên sông Hoàng hà.

Sau khi xuống thuyền, trên bến đã đầy xe ngựa chở lương chờ sẳn, nhưng người này dường như đã quen với chuyện làm ăn này, cho nên vận chuyển kết nối cả đường thủy và đường bộ.

Thuyền lão đại trả tiền công 400 văn cho Dương Đạp Sơn, sau đó giới thiệu cho đội xe lương của ông chủ là một người tên là Long Vượng. Tiếp theo đó, Thuyền lão đại vận chuyển hàng hóa từ Tây An trở lại đường cũ.

Trước khi đi, Dương Đạp Sơn đưa chiếc áo bào gấm và chiếc mũ có nạp đá phỉ thúy đó dâng hai tay cho Thuyền lão đại, cung thân nói: "Đa tạ ơn cứu mạng của ngài, tại hạ trên người không có vật gì, chỉ có một chiếc áo bào và mũ mão này là trị chút tiền, đành dùng nó thể hiện chút lòng thành báo đáp ơn cứu mạng của ngài, thỉnh ngài vui nhận cho."

Thuyền lão đại vừa kinh vừa mừng, chỉ vào áo bào hỏi: "Tặng... tặng cho ta hả?"

"vâng, ngài cứu tiểu đệ một mạng, chút lễ mọn này không xứng với ý kính trọng."

Thuyền lão đại hơi bối rối, khô khốc đáp: "Chẳng thể kể là ơn cứu mạng, ngươi ôm cái rương nổi trên nước không chết được đâu, chúng ta chỉ kéo ngươi lên thuyền thôi. Hơn nữa, bộ áo này của ngươi... trị giá quá nhiều tiền, hà hà, ta sao mà lấy cho được... hà hà."

Tuy là nói vậy, nhưng đôi mắt của thuyền lão đại cứ nhìn mãi vào áo bào, dù gì thì nó cũng đáng giá quá nhiều bạc, cho dù ông ta làm công cả đời cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.

Dương Đạp Sơn mỉm cười: "Ngài mà không kéo tôi lên thuyền, tôi buông tay ra khỏi rương thì chẳng phải làm mồi cho vương bát rồi sao, xin cứ thu lấy." Nói xong dúi bộ áo nón vào tay thuyền lão đại.

Thuyền lão đại ôm chặt lấy nó, vuốt ve khối ngọc phỉ thúy, nói: "Vậy.... hà hà, thật là hổ thẹn... vậy xin đa tạ vậy...."

Nghĩ một lúc, thuyền lão đại móc từ trong lòng ra một số tiền, bóp bóp, rồi đưa hết cho Dương Đạp Sơn: "Ngươi rời nhà ra ngoài, không tiền là không được, ta còn có chút bạc vụn này, đại khái khoảng hai lượng, toàn đưa cho ngươi hết."

Dương Đạp Sơn vội chối từ, nhưng thuyền lão đại không chịu, cho nên đành nhận lấy. Thuyền lão đại cười ha ha lên thuyền, giơ tay chào từ biệt, giương buồm rời bến.

Nạp Thiếp Ký - Chương #434