Kỷ Cương và Dương Thu Trì đi ngang hàng ở phía trước, khi sắp đến nơi, Dương Thu Trì nói: "Kỷ đại nhân, bậc thầm ngọc thạch này hơi trơn, ngài đi cẩn thận chút nghe, một khi bị té coi chừng gãy luôn một chân nữa đó, như vậy thì ăn không được côn trùng, mà chỉ hưởng được gió bắc mà thôi, ha ha ha."
Kỷ Cương có bao giờ chịu quá cái tức như vậy, khóe miệng thoáng nụ cười độc ác, hướng nhìn lên trên, kinh ngạc kêu lên: "Ơ! Thái tử điện hạ!"
Dương Thu Trì có phần kinh ngạc, thái tử không cần thượng triều, sao hôm nay lại đến? Hắn ngước đầu nhìn, trên đó ngoài chấp đình cẩm y vệ, nào có bóng dáng thái tử gì?
Chính vào lúc này, hắn chợt nghe một cổ kình phong đánh đến sau gáy, thầm kêu không xong, vội xoạc chân cúi đầu, cổ kình phong đó đi trượt sát da đầu, thì ra là quài trượng do Kỷ Cương đánh lén!
Quài trượng này mang theo kình phong cực mạnh, nếu đánh trúng hậu não không chết cũng trọng thương. Dương Thu Trì tức giận, nhưng không chờ cho hắn có động tác gì, quài trượng thứ hai của Kỷ Cương đã đánh tới.
Dương Thu Trì chẳng nghĩ ngợi gì, bước tránh sáng bên, đồng thời lắc người tới sau lưng Kỷ Cương, đánh một chưởng vào sau lưng y, móc chân ngáng đường. Kỷ Cương loạng choạng, quài trượng vuột khỏi tay, đầu dưới chân trên té lộn nhào xuống xuống bậc thềm thật cao bằng ngọc thạch giống như một cái hồ lô. Một cái răng của y bị va vào đá gãy vụn, mũi cũng bị dập, máu tươi chảy đầy.
Kỷ Cương xuất thân từ nhà võ, lực khỏe vô cùng, mười tám ban võ nghệ đều tinh thông. Nhưng mà, y giỏi về cưỡi ngựa bắn cung khi hai quân đối địch, còn loại võ công đánh nhau đơn độc này không bằng, trong khi đó lại không tính toán được Dương Thu Trì dám phản kích, cũng như kỹ xảo phản kích khá cao, cho nên đã bị một vố trời giáng.
Trong ba tháng này, Dương Thu Trì không hề ở không, từ khi bị Kỷ Cương vu khốn hãm hại, bị giam lỏng ở nhà gần cả chục ngày, để chuẩn bị chạy trốn, Liễu Nhược Băng đã bắt đầu chỉ điểm võ công cho hắn. Do trước đó Dương Thu Trì đã luyện tập nội công gần một năm với Tống Vân Nhi, đạt được một số thành công nhất định, hiện giờ lại có đệ nhất cao thủ đương thể chỉ điểm võ công, trong khi đó hắn bị giam lỏng ở nhà không có chuyện gì làm, nên suốt ngày khổ luyện, tiến bộ thần tốc.
Sau đó, Dương Thu Trì phục nguyên quan chức, mỗi ngày đều nghĩ tới Kỷ Cương lúc trước vỗ một chưởng lên vai mình, suýt chút nữa là vỗ cho hắn tan xương, nên lòng vô cùng hổ thẹn, trong khi đó Liễu Nhược Băng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh hắn, còn súng ngắn thì quá bá đạo, không thích hợp phòng thân, và chỉ còn bốn phát đạn... Cho nên vì bảo mệnh phòng thân, hắn chỉ còn cách cố gắng cắn răng khắc khổ tập luyện võ công.
Tập luyện mấy tháng nay, tuy hắn bắt đầu muộn, căn cơ không ổn, chẳng thể thành cao thủ nhất lưu. Nhưng để đối phó vũ sư tầm thường, thậm chí đối phó với võ tướng giỏi tài cưỡi ngựa bắn cung cầm quân đánh trận này có thể coi là đủ dùng. Vì thế, Dương Thu Trì mới thành công tránh được cú đánh lén của Kỷ Cương, thậm chí phản kích thành công, đánh cho Kỷ Cương lăng xuống thềm như cái hồ lô, mặt mũi trầy sứt thê thảm.
Các quan viên hầu hết đều bị Kỷ Cương chèn ép, có người còn bị Kỷ Cương hại qua, hiện giờ thấy Dương Thu Trì dạy cho y bài học như vậy, đều cảm thấy thống khoái. Có người to gan còn len lén cười, đại bộ phận coi như không thấy, len lén xoay đi cười thầm rồi tiếp tục leo lên bậc thềm nhập triều.
Băng đảng của Kỷ Cương tranh nhau đỡ dìu y lên, có kẻ còn giương mắt trừng nhìn Dương Thu Trì, nhưng khi gặp ánh mắt băng lạnh đáp trả của hắn, đều vội vã cúi đầu.
Kỷ Cương được đỡ dậy, lau máu ở mũi, đưa tay chỉ Dương Thu Trì: "Họ Dương kia! Giỏi! Giỏi lắm! Ngươi chờ đó mà xem!"
Dương Thu Trì khoanh tay, mỉm cười đáp: "Ta không biết chờ, ta sẽ ra tay trước, Kỷ Cương, ngươi hãy rửa sạch cổ mà chờ chết đi! Ha ha ha." Trong tiếng cười lớn, hắn chuyển thân nhập triều.
Trong buổi triều sớm, Kỷ Cương miệng mũi sưng vều, máu mũi còn chưa cầm được, dùng giấy lau loạn, răng bị gãy nên nói lọt hơi gió phều phào. Minh Thành Tổ thấy bộ dạng lang bái của Kỷ Cương như vậy, rất tức cười, hỏi nguyên do, Kỷ Cương chỉ nói vừa rồi mình tự bị té xuống thềm, giấu bén nguyên nhân chính đi. Dương Thu Trì hiểu rõ, y không muốn giống như con nít đánh thua rồi đi méc hoàng thượng, để rước thêm tiếng xấu. Điều này cũng cho thấy bản lãnh kềm chế của Kỷ Cương vô cùng cao thâm, không khỏi khiến Dương Thu Trì cảnh giác hơn.
Bãi triều trở về Dương phủ, Dương Thu Trì đem chuyện này kể ra, chúng nữ đều cảm thấy thống khoái.
Đang nói chuyện, có gác cổng vào báo là có người nhà của Đô đốc Tiết lộc đến thỉnh Dương Thu Trì đến đô đốc phủ.
Dương Thu Trì hơi ngẩn người, vị đô đốc Tiết lộc này tuy hắn biết, nhưng không thân quen gì. Tiết lộc thèo Minh Thành Tổ lập chiến công hiển hách trong chiến dịch tĩnh Nạn, được phong làm chánh nhất phẩm hữu quân đô đốc, kiêm tả quân đô đốc phủ sự, tước là "Phụng thiên Tĩnh nạn thôi thành tuyên lực vũ thần đặc tiến vinh lộc đại phu trụ quốc dương vũ hầu"
Từ phẩm trật mà giảng, thì y và Dương Thu Trì đều là tước Phụng thiên Tĩnh nạn hầu tước, phẩm trật tương đồng, nhưng thực chất, phẩm trật của Tiết Lộc là chính nhất phẩm, so với Dương Thu Trì cao hơn nhiều. Hai người không hề thâm giao, hiện giờ đột nhiên viết thiếp mời hắn đến làm khách ở đô đốc phủ, khiến Dương Thu Trì hơi bất ngờ.
Nhưng mà, Dương Thu Trì đối với những vũ tướng liều mạng đánh giết lập nên công lao thế này bội phục vô cùng. Nếu như người ta đã chủ động mời, Dương Thu Trì đương nhiên muốn làm quen với ông ta, nên vui vẻ đáp ứng. Phùng Tiểu Tuyết chuẩn bị một phần lễ vật trọng hậu, Dương Thu Trì mang theo Nam Cung Hùng cùng các hộ vệ đến hầu tước phủ của Tiết Lộc.
Cửa lớn hầu tước phủ mở toang, Dương vũ hầu Tiếc Lộc đích thân ra cửa đón, ôm quyền thi lệ: "Dương hầu gia đại giá quang lâm, Tiết mỗ vinh hạnh vô cùng, ha ha ha ha."
Dương Thu Trì vội vã đáp lễ, Tiết Lộc bước tới đón, cầm tay Dương Thu Trì sánh vài tiến vào hầu tước phủ.
Hai người ngày thường đã có gặp mặt trên triều, hiện giờ Tiết lộc lại thân thiết đặc biệt như vậy, khiến Dương Thu Trì hơi cảm động và cũng có phần ngạc nhiên.
Đến phòng khách, thấy đã bày sẵn một bàn rượu thịnh soạn, ngoại trừ hai người hầu, bên cạnh không có ai khác.
Dương Thu Trì càng ngạc nhiên hơn, xem ra yến tiệc hôm nay chỉ có một mình hắn, chẳng lẽ vị Tiết lộc này có gì đó cần phải lén nói với hắn hay sao?
Không ngờ vị Tiết Lộc này rất biết giữ lời, sau khi nhường Dương Thu Trì ngồi ở ghế thủ tịch xong, hai người vừa nói lời khách sáo, vừa uống rượu. Tiết Lộc còn lệnh cho vũ cơ và ban nhạc đến ca múa giúp vui.
Khi uống rượu ngà ngà, Tiết Lộc mới cho mọi người hầu lui hết, rót một chung rượu thở dài một tiếng, thần tình buồn bả vô cùng.
Dương Thu Trì biết y khẳng định là có lời muốn nói, vội hỏi: "Đô đốc đại nhân, xin hỏi là vì cớ gì mà bi thương?"
Tiết Lộc lại thở dài tiếp, đáp: "Tiết mỗ thân là nhất phẩm đô đốc, Dương vũ hầu, nhưng lại bị chánh tam phẩm cẩm y vệ chỉ huy sứ khi nhục, không dám như Dương hầu gia dám minh đao minh thương đối địch với tên Kỷ Cương đó, thật là thẹn với liệt tổ liệt tông a."
Dương Thu Trì mỉm cười, xem ra vị đô đốc này cũng là một trong những người bị Kỷ Cương hại, nên hắn chờ nghe tiếp.
Tiết Lộc nói: "Hôm nay thượng triều, thấy Dương hầu gia làm cho tên Kỷ Cương đó té ngã xuống ngọc đài, té đến mặt sưng mũi thủng như vậy, đến răng cũng hãy mấy chiếc, thật là thống khoái trong lòng a!" Nâng chung rượu lên, y nói: "Dương hầu gia vì Tiết mỗ mà tẩy nổi bực tức trong lòng, Tiết mỗ cảm kích vô cùng, nào nào, Tiết mỗ kính hầu gia một chung!"
Dương Thu Trì cười ha ha, nâng ly lên uống cạn, hạ giọng hỏi: "Đô đốc đại nhân xem ra là đã bị tên Kỷ Cương đó khi nhục?"
Tiết Lộ đáp: "Lời này nói ra dài lắm, mấy tháng trước, Tiết mỗ ngẫu nhiên ở Tịnh Thủy quán ngoài kinh thành nhìn thấy một vị đạo cô, tên là Hư linh tử, sắc đẹp tuyệt mỹ. Tiết mỗ yêu tiếc vô cùng, có ý lấy làm thiếp. Hư Linh tử cũng chấp nhận, cho nên ta cưới nàng nhập phủ. Không ngờ, Kỷ Cương không biết vì sao mà biết được tin này, nhờ người tìm đến yêu cầu ta nhượng Hư Linh tử, ta đương nhiên không chịu..."
Dương Thu Trì tức giận nói: "Tên cẩu tặc Kỷ Cương này, từ trước đến giờ cứ không chịu để cho người ta hơn. Hắn lần trước chỉnh ta, một là đố kỵ năng lực của ta, hai là muốn bá chiếm hai mỹ thiếp của ta. Lão tử sớm muốn gì cũng phải thiến hắn!"
Tiết Lộc nghe thế quả thật là đồng bệnh tương liên, cũng hùa mắng Kỷ Cương không ngớt. Hai người mắng một hồi, lòng vô cùng thống khoái, Tiết Lộc mới nói tiếp: "Kỷ Cương đòi tiểu thiếp của ta, bị ta cự tuyệt, không nói gì cả. Ta cũng cho là chuyện này coi như qua rồi. Không ngờ mấy ngày sau khi lên triều, giống như hôm nay hắn đánh lén Dương hầu gia ngài vậy, hắn cũng dùng thiết quài đánh lén ta, đánh cho đầu ta suýt vỡ ra, nằm liệt giường suốt hơn một tháng mới khỏi được."
Dương Thu Trì kinh ngạc, không ngờ chiêu đánh lén ấy của Kỷ Cương là bản lãnh ruột của y, trước đây đã dùng qua với Tiết lộc, sáng này định dùng lại với hắn, nên hắn tức giận hỏi: 'Đô đốc đại nhân sao không đem chuyện này báo lên hoàng thượng?"
Tiết Lộc lắc đầu, nhỏ giọng đáp: "Không được đâu, từ án Qua Mạn sao của Cảnh Thanh trở đi, Kỷ Cương và cẩm y vệ không biết đã hại giết bao nhiêu người. Hắn trước mặt hoàng thượng như mặt trời giữa trưa, ta làm sao chọc vào được. Ta nếu đi tố cáo với hoàng thượng là hắn trọng thương ta, chẳng qua là bồi chút tiền, nhưng ngầm bên trong chỉ sợ là không dễ chịu gì, ngày nào đó không chừng lại trở thành loạn đảng Kiến Văn, bị chém cả chín họ. Do đó... ai! Ta chỉ có thể ráng nhẫn nhịn cái tức này mà thôi..."
Cảnh Thanh vốn là ngự sử đại phu của Kiến Văn đế. Sau khi Minh Thành Tổ đánh vào Nam Kinh, hân thưởng tài năng của ông ta, nên vẫn giữ lại cho làm ngự sử đại phu. Nhưng không ngờ Cảnh Thanh nhất mực muốn báo thù cho Kiến Văn đế, lợi dụng một lần lên triều lén giấu dao bén, chuẩn bị giết Chu Lệ, bị cẩm y vệ của Kỷ Cương tra ra, bị bắt đương trường. Chu Lệ tức giận, lệnh cho người lột da tra khảo Cảnh Thanh, thi thể treo ở cổng thành kỳ chúng, diệt luôn cả tộc, ngay cả lân cư ở cùng phường cũng bị liên lụy, bị giết hết cả thôn cả đường, khiến chỗ ấy biến thành chốn hoang. Đây chính là vụ "Qua mạn sao" (chém sạch nhà hang xóm.
Từ đó trở đi, cẩm y vệ chính thức tạo lập "truyền thống quang vinh" giết những người liên quan nhưng vô tội. Sau này rất nhiều án đều vận dụng thủ pháp Qua mạn sao, nhắc đến là trên dưới trong triều đều cảm thấy tự nguy, trước khi thượng triều đều như sinh ly tử biệt, khi bải triều về đều bày yến tiệc mừng là mình còn sống.
Dương Thu Trì đối với trò này của Kỷ Cương hiểu rất rõ, đương nhiên lý giải cách nghĩ của Tiết Lộc, nhưng cũng thầm nhủ, nếu như ngươi đã quyết định làm con rùa rúc đầu, còn tìm đến ta để làm gì? Thỉnh ta đến chẳng phải chỉ kể khổ, rồi biểu hiện ủng hộ về mặt tinh thần hay sao?
Tiết Lộc lại thở dài: "Chuyện đó xảy ra không lâu, thì mỹ thiếp Hư Linh tử mới nạp của ta đã bị người... ban đêm lén vào trong phủ gian sát luôn rồi...."
Dương Thu Trì giật mình cả kinh, dám tiềm nhập vào đô đốc phủ của Dương vũ hầu, gian sát thiếp thất của đô đốc đại nhân... xem ra chỉ có người của Kỷ Cương mới dám có cái gan này.
"Khẳng định là người của Kỷ Cương làm rồi!" Dương Thu Trì hỏi: "Ngài không báo án sao?"
"Ai! Điểm này dù có mù cũng nhìn ra được, ta cũng đến Ứng Thiên phủ báo rồi, trong nhà xảy ra án mạng, sao không đi báo chứ. Tuy nhiên ta cũng biết, đây khẳng định là người của Kỷ Cương làm, nhưng không hề có bằng chứng xác thực, thì làm gì được hắn đây?"
Điều này cũng phải, Dương Thu Trì hỏi: "Lúc đó phủ doãn của Ứng Thiên phủ là Cố đại nhân phải không? Kỷ Cương khi vu hãm ta, cũng vu hãm luôn ông ấy, bị lăng trì xử tử rồi. Chẳng lẽ đấy có một phần nguyên nhân từ chuyện ông ấy tra án này?"
"Không phải đâu, Cố phủ doãn chỉ khám sát hiện trường xong rồi không có lời gì tiếp theo. Ta cũng từng hỏi riêng ông ấy, nhưng ông ấy ấp úng nói là đang tra, bảo ta kiên nhẫn chờ. Nhưng ta biết, Cố phủ doãn khẳng định là biết không chọc vào Kỷ Cương được, cho nên không thật tình điều tra.
Dương Thu Trì gật gật đầu, mỉm cười hỏi: "Đô đốc đại nhân hôm nay thỉnh ta tới, nhất định là muốn ta tra án này, đúng không?"