Chương 371: Tú Hài Hoa Bên Cạnh Quan Tài ...


Tống Vân Nhi mang theo Hạ Bình và năm nữ hộ vệ đến Mãnh Lương trấn cách đó bảy chục dặm, tình được khách sạn Phúc Lai mà Khuông Di, tìm chưởng quỹ và điểm tiểu nhị để điều tra. Do Khuông Di là tiến sĩ, cha của y lại là hàn lâm viện đại học sĩ, cũng có thể coi là danh môn vọng tộc, mọi chỗ trong Thành Đô này đều biết. Chưởng quỹ cũng coi Khuông Di đến ở khách sạn của họ là một loại vinh diệu, khắc ý hầu hạ, không những dọn lên món ăn thật ngon, mà còn dọn đầy đủ điểm tâm. Hơn nữa, họ còn miễn toàn bộ phí ăn ở, cầu được một chữ Phúc của Khuông Di, gọi người treo ở giữa sảnh đường của khách sạn. Từ phần đề chữ mà xét, quả nhiên vào ngày Ngô Xảo Trinh bị giết, y ở đây. Tống Vân Nhi vẫn còn chưa bỏ cuộc, lại cẩn thận hỏi chưởng quỹ và điểm tiệu nhị về dáng vẻ của Khuông Di, đều nhận được lời đáp rất giống. Chưởng quỹ còn chứng minh, đêm đó vào canh ba, Khuông Di còn ở phòng đốt đèn xem sách, chưởng quỹ còn tự thân mang đồ ăn nhẹ đến cho y, trời vừa rạng sáng đã khởi trình. Như vậy đích xác là Khuông Di không có thời gian gây án. Tống Vân Nhi rất u rũ, cùng Hạ Bình và mọi người rời khỏi Mạnh Lương trấn, thẳng tiến Mi châu.

Mi châu là thiên niên cổ thành, từ cổ đến giờ văn hóa phồn thịnh, vang danh tứ hải, văn hóa lưu truyền, trong sử không ít chỗ có kể đến. Tống Vân Nhi cùng mọi người xuất hiện ở thị tập của Mi châu, lập tức khiến người ta chú ý. Trong trời đông giá rét thế này, mấy cô gái cùng mặc đồ mỏng manh lộ dáng vẻ khỏe khoắn, đặc biệt là Tống Vân Nhi người có tuyệt thế võ công, nên chỉ mặc một bộ đồ mùa hè mỏng, thế mà chẳng cảm thấy lạnh gì. Tống Vân Nhi cùng mọi người ra roi thúc ngựa, đến Mi châu thì đã trưa ngày hôm sau, đều cảm thấy đói, thế là định xuống ngựa mua chút gì đó ăn. Khi vào một khách sạn, tiểu nhị lập tức nghênh đón: "Cô nương, xin hỏi dừng chân ăn lót dạ hay là nghỉ lại?"

"Dọn trước cái gì đó ăn đi, nơi này còn cách nha môn tri châu bao xa?" Tống Vân Nhi chờ mọi người ngồi xong, dặn tiểu nhị dọn mấy món cùng với sai người cho dắt ngựa uống nước ăn cỏ.

"Cô nương là tới dâng cáo trạng hay là tìm người?" Tiểu nhị nghe bọn họ hỏi nha môn, nhìn thấy mấy cô nương này lạ mặt, nghĩ ắt là từ vùng khác đến.

"Tìm người." Tống Vân Nhi nói.

"Mọi người đến không kịp lúc rồi, nha môn mấy hôm nay có tang sự. Chỉ sợ các vị tìm không được người đâu." Tiểu nhị dọn trà nóng lên cho bọn Tống Vân Nhi, định để cho họ uống vào chút cho ấm người.

"Tang sự? Ai chết vậy?" Tống Vân Nhi hỏi.

"Công tử của tri châu chúng tôi chết rồi - cô nương ăn món gì?" Tiểu nhị đương nhiên không chỉ nói chuyện suông với cô nương đẹp như hoa thế này.

"Cái gì? Công tử của Mi châu tri châu chết rồi? Có phải tên là Phương tiệm không?"

"Phải a, không ngờ cô nương biết Phương công tử. Ai, một người tốt như thế, nói chết là chết hà."

"Làm sao lại chết? Chết vào lúc nào?"

Điếm tiểu nhị bấm đầu ngón tay tính, đáp: "Ngày 4 tháng 11 chết, còn vì sao chết thì tôi cũng không rõ. Nghe nói ngày mai sẽ hạ táng."

Tống Vân Nhi và Hạ Bình nhìn nhau, người mà hai nàng định tìm đã chết, chẳng lẽ hung thủ đã đi trước một bước?

"Cô nương, các vị dùng gì?" Điếm tiểu nhị lại hỏi lần nữa.

"Cái gì cũng được, ngon ngon một chút ở vùng này cũng được." Tống Vân Nhi tùy tiện đáp, thuận tay thưởng cho y một miếng bạc vụn, khiến cho điểm tiểu nhị cười không khép miệng, khom người biểu kỳ sự cảm tạ.

Hạ Bình bổ sung: "Tiểu nhị, chúng ta muốn ngủ lại, cấp cho mấy gian phòng tốt, sạch sẽ một chút." Tống Vân Nhi gật đầu, xem ra chuyện này có chút rắc rối rồi, không tra cho rõ không thể về đối đáp cho ổn được.

"Dạ được! Trụ điếm! Dọn rượu thịt ngon lên....!" Tiểu nhị vừa chạy vào vừa hô lớn.

Cơm canh nhanh chóng được dọn lên, cũng rất vừa miệng. Sau khi dùng cơm, Tống Vân Nhi và Hạ Bình cùng mọi người giả vờ đi dạo trên đường để quan sát rõ tình huống quanh nha môn, sau đó trở về phòng ngủ một giấc, họ định chờ canh ba đến dọ thám nha môn. Đêm khuya, để tránh bại lộ hành tung do mục tiêu quá lớn, Tống Vân Nhi cho Hạ Bình cùng mọi người ở khách sạn chờ, còn nàng thì mặc đồ dạ hành, che mặt, nhảy ra cửa sổ bỏ đi. Con đường bên cạnh nha môn chỉ có một lão nhân cô độc từ từ bước, đánh canh cho vùng. Chẳng mấy chốc, Tống Vân Nhi đã tới đỉnh phòng của tri châu nha môn.

Nha môn thời cổ đại rất lớn, ban ngày ồn ào, ban đến tam ban nha dịch đi hết, cửa đóng, nên bên trong vắng ngắt. Do đó, nha môn thời cổ đại thường có nhiều chuyện ma hay quỷ ám. Nhưng mà, đêm nay nha môn rất náo nhiệt, tiếng hòa thượng niệm kinh không ngớt, tiến nam nữ khóc lóc truyền lên không ngừng. Tống Vân Nhi len lén lẻn vào trong linh đường, đến gần mép tường của nội nha, đột nhiên nghe tiếng nói chuyện, nghĩ chắc là nha dịch tuần tra, cho nên vội vã hụp người xuống nín hơi.

"Phương đại nhân dường như đã mấy ngày không nhắm mắt rồi." một người nói.

"Đúng ha! Ài, người đầu bạc khóc người đầu xanh, thật là khiến người ta thương tâm mà." Ngươi còn lại đáp, nghe âm thanh tuổi hơi lớn.

"Phương công tử võ nghệ cao cường, không ngờ bị người giết chết, thật là.... ai! Chuyện truy bắt hung thủ tới nay không có tin tức gì, khiến cho đám bộ khoái đáng chết đó chạy cuống cả lên." Người trẻ tuổi nói.

"Ài! Đúng a! Nếu sớm bắt được hung thủ, mọi người đều yên tâm." Người lớn tuổi thở dài sườn sượt.

Tiếng bước chân của hai người dần xa, Tống Vân Nhi lúc bấy giờ mới nhổm dậy, lòng nghĩ, như vậy xem ra Phương Tiệm thực sự bị người ta giết rồi, nhưng mà ai giết đây? Tống Vân Nhi lén bò tới trên đỉnh phòng của linh đường, mở một phiến ngói ra nhìn xuống dưới, thấy hai bên linh đường có thân bằng hảo hữu và quan viên của vùng đang ngồi chật cả, người nào cũng buồn bả thở dài.

Trước linh đường có mấy nữ tử mặc hiếu phục quỳ dưới đất, lớn tiếng khóc, một đội hòa thượng ngồi ở bên uống trà, có thể là đã niệm kinh mệt rồi nên nghỉ một chút. Phía trước linh đường có treo một mảnh vải bố lớn che khuất hết, ngăn cách quan tài bên trong với mọi người bên ngoài. Tống Vân Nhi thấy vậy rất mừng, vì nó hợp với tâm ý nàng, đặt phiến ngói trở lại, đổi sang chỗ khác, xếp ngói qua một bên quả nhiên là phía trên chỗ đặt quan tài trong linh đường. Do có miếng vải trắng ngăn cách, trong này không có người nào. Nhờ miếng vải che chắn, Tống Vân Nhi đu dây tuột xuống, đến bên quan tài. Quan tài chưa đóng đinh, vẫn còn đậy hờ. Tống Vân Nhi bèn gạt nắp qua một bên, nhờ ánh đèn nhìn kỹ, thấy trong đó có một người trẻ tuổi nằm, tướng mạo khá anh tuấn, hai mắt nhắm nghiền, vạt áo bào che kín dưới hàm. Điều này không bình thường! Tống Vân Nhi động tâm, cởi y bào của người chết lộ ra yết hầu, thì ra là có một vết thương, nhỏ bé và rất nông, so với vết thương trên yết hầu của Ngô Xảo Trinh hoàn toàn tương đồng! Chẳng lẽ Phương Tiệm bị cùng một hung thủ đâm chết? Tống Vân Nhi nhớ lại lời Liễu Nhược Băng nói về đặc điểm vết thương, cúi người đưa sát đầu vào quan tài, quan sát kỹ vết thương, quả nhiên ở vị trí trung gian của vết thương hơi nhô ra ngoài, hoàn toàn khớp với vết thương ở yết hầu của Ngô Xảo Trinh, là bị một kiếm bén ở giữa có lổ thoát máu đâm vào. Tống Vân Nhi rút cây ngân châm ở đầu ra, học theo Dương Thu Trì, từ từ cắm cây trâm vào vết thương - vết thương từ yết hầu đi thẳng về hậu não, giống y với vết thương của Ngô Xảo Trinh.

Phát hiện này quả là kinh người. Phương Tiệm bị hung thủ giết chết Ngô Xảo Trinh dùng thủ pháp tương đồng đâm chết, như vậy có thể nói Phương Tiệm không phải là hung thủ, và từ việc điều tra ở Mạnh Lương trấn, thì Khuông Di cũng không có thời gian gây án, do đó cũng không phải là hung thủ. Trong bốn người bị hiềm nghi thì đã bài trừ hết hai, chỉ còn lại con trai của Đô chỉ huy sứ Lý Thiên Bằng và tứ di nương Hoa Tưởng Dung mà thối Sẽ là ai đây? Tống Vân Nhi cởi y bào của Phương Tiệm ra, kiểm tra sơ hết thân người, không phát hiện vết thương gì khác, vừa định mặc quần áo trở lại cho người chết, chợt nghe gian ngoài có vài người vừa nói vừa tiến vào, dường như là hòa thượng định vào niệm kinh. Tống Vân Nhi thấy không kịp nữa rồi, ngay cả nắp quan tài cũng không kịp kéo về nguyên vị, vội tung người nắm sợi dây ở giữa không trung, leo vùn vụt lên đỉnh phòng, nhanh chóng thu dây lại. Vừa thu xong dây thừng lên đỉnh phòng, thì các hòa thượng đã tiến vào, vừa nhìn thấy quan tài bị mở ra, đều cho là hiện tượng sạ thi (thây người sống lại), sợ quá kêu trời kêu đất xô đạp nhau chạy ra, linh đường tức thì đại loạn. Tống Vân Nhi suýt bật cười, vội đặt ngói lại y như cũ, rồi tiêu biến trong hắc ám. Ngày hôm sau, Tống Vân Nhi cùng mọi người đến tiền đài định trả phòng, điếm tiểu nhị thần bí áp tới, có thể nhân vì Tống Vân Nhi khá đẹp, ra tay rộng rãi, cho những món phí nhỏ khá nhiều, do đó hắn đặc biệt ân cần với nàng.

"Cô nương, cô biết không, tối hôm qua nha môn xảy ra đại sự rồi!" Điếm tiểu nhị nói.

"Vậy sao? Tin tức của ngươi thật lẹ, chuyện của nha môn mà cũng biết, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Ha ha, mới sớm có một lão nha sai của nha môn đến uống trà, nghe ông ta nói đêm qua nha môn có quỷ."

"Vậy à? Thật sao? Nói ta nghe thử." Tống Vân Nhi và Hạ Bình đưa mắt nhìn nhau, tối qua Tống Vân Nhi không đem chuyện mình không đậy nắp quan tài lại kể cho Hạ Bình, nên họ chẳng biết.

"Nghe nói, tối qua linh đường trong nha môn sạ thi rồi! Phương công tử đã chết của chúng tôi còn tự cởi y phục, mở nắp quan tài. Trời lạnh như vậy, cậu ta dường như rất nóng. Mọi người đều nói Phương công tử này nhất định là chết không nhắm mắt."

Tống Vân Nhi rất muốn cười, nhưng cố sức nhịn, lòng nghĩ, những chuyện này một khi truyền ra ngoài quả là như thật vậy! Hạ Bằng cùng các nữ hộ vệ khác nghe mà thấy hấp dẫn vô cùng. Hạ Bình hỏi: "vậy sao? Sao lại khủng bố vậy chứ?"

Nghe các mỹ nữ cảm thấy hứng thú, điếm tiểu nhị càng năng động hơn, kể: "Còn nữa, nghe nói sáng hôm nay, ở cạnh quan tài trong linh đường phát hiện được một chiếc hài thêu hoa!"

"Hả?" Tống Vân Nhi lúc ấy không phát hiện giày thêu hoa gì, không biết ở đâu ra hay là do con người nhiều chuyện này tự biên ra, nên bán tín bán nghi.

Hạ Bình hỏi: "Chẳng thể nào, cô nương nào mà lớn gan vậy, dám đến cạnh quan tài, còn để mất hài của mình nữa?"

"Đúng a, tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng mà còn có sự tình thậm chí còn ly kỳ hơn nữa." Tiểu nhị ấy làm ra vẻ cao thâm mạc trắc.

Hài thêu hoa? Đây rốt cuộc là thế nào? Tống Vân Nhi nhíu mày nghĩ, không có chút manh mối gì, không biết có phải là tiểu nhị nói càn hay không, nên quyết định đến Mi châu nha môn xem xét.

Tống Vân Nhi và mọi người trả phòng, thưởng thêm cho tiểu nhị vài miếng bạc vụn, rời khỏi khách sạn trong tiếng tạ ơn rối rít của hắn, thẳng tiến đến tri châu nha môn. Trước nha môn có rất nhiều quan viên và thương buôn đến tống táng. Mọi người đều muốn nhân cơ hội này để vuốt mông ngựa tri châu đại lão gia. Mấy người của Tống Vân Nhi đứng trong đám đông xem náo nhiệt, thấy đội tống táng sắp sửa xuất phát, kèn đám ma đã thổi lên inh ỏi trong nha môn. Tống Vân Nhi nhìn thôi trong đội ngũ tống táng ở bên cạnh có một tiểu quan bát cửu phẩm, mặt mày rầu rĩ khóc lóc đứng ở đó, con mặc đồ hiếu như để tang cha của mình, tích cực chẳng ai có thể sánh bằng.

Tống Vân Nhi bước lại gần bắt chuyện: "Đại nhân, sao ngài không tiến vào nha môn sắp hàng?" Người đó khinh khỉnh quét mắt nhìn Tống Vân Nhi, rồi ánh mắt chợt sáng lên, phát hiện là một mỹ nhân đang nói chuyện với mình, thái độ chuyển biến ngay.

"Làm gì đến lượt những người như chúng ta chứ? Hơn nữa chức quan của ta là do mua mà có được, những đại nhân đó làm gì nhận ra được ta, ta tốt nhất là chờ một hồi đi theo đội ngũ thôi."

Tống Vân Nhi cảm thấy tên tiểu quan này cũng có mấy phần thẳng thắn: "Ngài đi theo như vậy, ai mà biết được ngài có đến a?"

"Đương nhiên là biết, phải dâng lễ chứ, và có đăng ký hẳn hỏi. Hơn nữa, trong sự tình rất cần mặt mũi thế này, ta mà muốn tới thì phải dâng tặng không ít, và cũng chỉ lộ mặt được có một chút trong đội ngũ thôi. Nhưng mà, cùng đi chung với nhiều cao quan như vậy cũng là một thứ vinh diệu a." Nói xong, y tự cười.

Tống Vân Nhi lại hỏi: "Nghe nói tối qua linh đường trong nha môn có quỷ?"

Mỹ nữ hỏi chuyện có cái hay là đối phương không hề phòng bị gì, thậm chí còn cố nói thêm mấy câu. Tiểu quan này cũng vậy, ra vẻ thần bí vô cùng hạ giọng đáp: "Đúng vậy, tối qua xảy ra sạ thi! Lúc đó ta thủ ở ngoài linh đường, nghe ở trong có một trận đại loạn, rất nhiều người chạy ra, vừa chạy vừa la: sạ thi rồi....! Mau chạy a...! Ta cũng sợ vội chạy theo."

Tống Vân Nhi trợn trừng mắt, ra vẻ một học sinh hiếu học đang trong cơn khát vọng tri thức: "Sạ thi thật à?"

"Lại không phải hay sao?!" Tiểu quan dường như rất bất mãn đối với sự nghi ngờ của Tống Vân Nhi, giải thích: "Sau đó, mọi người thấy linh đường không có động tĩnh gì, có mấy bộ khoái to gan từ từ tiến vào. Cả một lúc lâu ra họ mới quay ra nói không có chuyện gì, Phương công tử vẫn còn nằm yên trong quan tài, nhưng y phục đã cởi ra rồi, nắp quan tài bị hé ra. Đúng rồi, bên cạnh quan tài còn phát hiện một chiếc hài thêu hoa! Cô nói coi có đáng sợ hay không chứ!"

Tống Vân Nhi đưa tay lên miệng cắn, ra vẻ rất kinh khủng, khiến cho tiểu quan càng có cảm giác thành tựu của nam nhân, ưỡn ngực đắc ý nói: "Nếu là tiểu cô nương có mặt ngay lúc đó, khẳng định là sẽ sợ đổ bệnh luôn."

Xem ra, chiếc hài thêu hoa kia là có thật. Là của ai đây? Chẳng lẽ sau khi nàng đi, có một nữ nhân khác cũng "giá lâm" đến bên cạnh quan tài hay sao?Nếu như có, người đó khẳng đi là trong lúc mọi người đều chạy ra thì lẻn vào, nhân vì trước đó khi nàng đu dây tụt xuống, bên cạnh quan tài sạch sẽ không có hạt bụi, huống chi là một chiếc hài thêu hoa. Nữ nhân này cùng nàng trước sau đến cạnh quan tài, vậy là ai đây? Thật là kỳ quái. Đến lúc này, đội ngũ tống táng đã xuất phát. Lượng người tống táng rất đông, vượt hẳn sự tưởng tượng của Tống Vân Nhi. Những người bên cạnh nàng thấy đội ngũ sắp đi liền đi trước, tiếp theo đó là những thư lại tiểu quan cũng rồng rắn mở đường. Tống Vân Nhi trở lại cạnh Hạ Bình, còn chưa kịp nói chuyện, liền thấy trong đám người có một gương mặt rất quen thoáng vụt qua, đang xâm xâm đi về phía trước. Hơi ngưng thần, nàng liền nhớ ngay người đó là một trong các hộ vệ của Dương Thu Trì, tên là Tề Phi, liền thầm nghĩ sao lạ vậy, sao y lại có mặt ở đây? Nàng vỗ vai hạ bình, chậm bước lén theo sau. Đuổi theo không xa, nàng phát hiện thì ra Tề Phi dường như đang theo dấu một người, và người kia đi rất nhanh.

Tống Vân Nhi vội đuổi theo bắt kịp Tề Phi: "Tề Phi, ngươi đang đuổi theo ai?"

Bị ngừơi khác vô thanh vô tức theo sát bên người rồi đột nhiên lên tiếng, Tề Phi sợ giật nãy cả người. Khi định thần nhìn, thấy thì ra đó là Tống Vân Nhi, hắn mới thở phào một hơi, giống như gặp được cứu tinh: "Tống cô nương đến đúng lúc lắm, người đó chính là con trai Lý Thiên Bằng của đô chỉ huy sứ. Tại hạ và các huynh đệ phụng mệnh của Dương tước gia giám thị hắn, không ngờ người này võ công trác tuyệt, trong mấy huynh đệ chỉ có một mình tôi theo kịp, nhưng người khác đều đã bị bỏ lại hết. Chúng tôi nhất mực từ Thành Đô đến nơi này, tôi cũng hết hơi rồi."

Tống Vân Nhi vỗ vô vai của hắn, nhanh chóng đuổi theo. Hai người càng đi càng nhanh, Hạ Bình và Tề Phi cùng mọi người đã theo không kịp, bị bỏ lại phía sau, không nhìn thấy bóng dáng hai người đâu nữa. Lý Thiên Bằng bước với tốc độ rất nhanh, nhưng Tống Vân Nhi vẫn không bị bỏ lại hay đến quá gần, thậm chí còn nhàn tản tự tin. Đại khái đuổi bám theo khoảng thời gian tàn một nén nhang, thì Lý Thiên Bằng thấy không thể sánh được Tống Vân Nhi, quyết định dừng lại, đứng dưới một cây hòe chờ.

"Ha ha ha ha, hôm nay thật là có phước ha, vừa rồi có một nam nhân đuổi theo ta, hiện giờ lại hoán thành một cô nương xinh xắn." Lý Thiên Bằng và Tống Vân Nhi cách nhau không xa, nhưng Tống Vân Nhi lại nghe thanh âm cua đối phương như chuông đồng chấn điếc cả tai, hiểu là y đang cố ý dùng sư tử hống gì đó để ra uy.

Tống Vân Nhi chỉnh đốn lại y phục, vuốt tóc hỏi: "Lý công tử cước trình thật nhanh, chẳng lẽ cũng đi tham gia lễ táng của Phương công tử?"

"Cô nương nhận thức tại hạ? Ha ha ha, thật là vinh hạnh! Nếu như cô nương đã hỏi, ta đương nhiên sẽ nói, nhưng mà, cô trước hết cho ta biết cô là ai, bao lớn rồi, nhà ở đâu, có chồng hay là chưa..." Lý Thiên Bằng nói cười cợt nhã, đôi mắt nhìn xoáy vào ngực của Tống Vân Nhi.

Tống Vân Nhi hai tay ôm vai, chắn ngang tầm mắt của hắn, quát lên giận dữ: "Ê! Hai con mắt chó của ngươi nhìn cái gì thế?"

Lý Thiên Bằng chẳng hề bực dọc, ngược lại ra vẻ đắc ý vô cùng, ung dung đến một cây khô rớt nằm cạnh một gốc cây ngồi xuống, nhìn ra vẻ rất thanh nhàn. Tống Vân Nhi quát hỏi: "Ê! Ta hỏi ngươi đấy, sao không chịu hỏi đáp?"

"Vẫn còn chưa thỉnh giáo phương danh của cô nương? Vì sao lại theo dõi tại hạ thế?" Lý Thiên Bằng cười hi hi hỏi ngược lại.

"Bổn cô nương họ Tống, là muội muội của Trấn Viễn bá Dương tước gia, ngươi có nghe hay chưa?"

"Ạ?" Lý Thiên Bằng đứng phắt dậy, bước lên hai bước, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Tống Vân Nhi: "Nghe nói qua, đã từng nghe qua bên cạnh Dương tước gia phá án như thần đó có một vị tiểu cô nương xinh đẹp võ công cao tuyệt, thật không ngờ ở ngay trước mắt. Xem ra, Lý mỗ đây có nhãn phúc không ít đó nha." Nói xong hắn tiếp tục nhìn lên nhìn xuống, mắt mơn man không dừng theo những đường cong trên người của Tống Vân Nhi.

Tống Vân Nhi trừng mắt hạnh: "Ngươi mà giương mắt tặc nhìn loạn nữa như thế, bất quản ngươi là khuyển tử gì của đô chỉ huy sứ, bổn cô nương cũng nhất định móc hai mắt ngươi!"

"Được được được! Ta không nhìn nữa là được chứ gì." Lý Thiên Bằng khoa trước ngước đầu nhìn trời, "Ơ....! Trên trời hình như là có con thiên nga, đẹp quá a....!"

Tống Vân Nhi không khỏi mất tự chủ ngẩng đầu nhìn trời, nhưng nào có con thiên nga gì, biết là mắc lừa, cúi đầu xuống, vừa khéo thấy Lý Thiên Bằng đang nhìn chằm chằm si mê vào cái cổ trắng như tuyết của mình, còn cười hề hề nói: "Con thiên nga đó thì ra là cô nương a....!"

Tống Vân Nhi nhịn không được nữa, quát lên một tiếng giận dữ phóng một chưởng về phía hắn. Lý Thiên Bằng đánh trả một chưởng, phịch một cái, thân hình Tống Vân Nhi lắc lưu mấy cái, còn Lý Thiên Bằng thì bị chấn lùi hai bước, sắc mặt trắng bệt, vội xua loạn hai tay: "Đừng đừng! Cô nương đừng động thủ!"

Sau một chưởng này, Tống Vân Nhi liền minh bạch, Lý Thiên Bằng võ công không tệ, bản thân nàng tuy có thể thu thập hắn, nhưng cần phải phí không ít công phu. Hơn nữa, nàng không phải là tìm hắn để đánh nhau, cho nên đứng dừng lại, trầm giọng bảo: "Ngươi mà dám hí lộng bổn cô nương nữa, nhất định cho ngươi biết tay!"

Lý Thiên Bằng cảm thấy Tống Vân Nhi đã nổi giận thật sự, từ một chưởng vừa rồi cũng cảm nhận được võ công của mình không bằng đối thủ, vội thu lại vẻ cười cợt, khen: "Cô nương quả nhiên hảo công phu, có lời gì xin cứ hỏi."

"Ta hỏi ngươi, ngươi chạy đến Mi châu này làm cái gì?"

"Không làm gì cả, vốn ra là ta rời thành đi chơi thôi, thấy mấy vị huynh đệ của cô lén lén lút lút theo ta, nhất thời hứng khởi bèn so cước lực với họ, nên chạy đến nơi này. Cô nương đến đây có chuyện gì sao?" Nói tới nói tới, Lý Thiên Bằng này bắt đầu chứng nào tật nấy, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh băng băng của Tống Vân Nhi, vội đổi về bộ dạng nghiêm túc.

Tống Vân Nhi nói: "Không phải ngươi hỏi ta, hiện giờ là ta hỏi ngươi!...

"Ạ? Xin hỏi cô nương, tại hạ trở thành tội phạm từ khi nào vậy?"

Tống Vân Nhi nhớ lại Dương Thu Trì bảo là lần này bọn họ cần phải đả thảo kinh xà, tìm thấy xà là phải động thủ ngay, cho nên thẳng thừng bảo: "Ta hoài nghi ngươi giết chết thiên kim của Ngô Từ Nhân Ngô đại nhân và công tử Phượng tiệm của Mi châu tri châu!"

"Ha! Bản lĩnh đổ oan cho người của cô nương thật là cao đó nha." Lý Thiên Bằng không hề kinh hoảng, lắc đầu hắng giọng hỏi: "Cô nương căn cứ vào cái gì mà nói Lý mỗ là hung phạm giết người?"

"Ngươi đã từng phải lòng Ngô Xảo Trinh, cho người nhờ mối mai tới xin cưới. Tuy nhiên sau đó ngươi cưới Xảo Vân, lại đối Xảo Trinh tiểu thư không từ lòng gian, mấy phen quấy nhiễu, không cho người vào cửa thì ngươi trèo tường, tự cho là võ công lợi hại, Xảo Trinh cô nương chẳng làm gì được ngươi, cho nên cứ mặt dày bám lấy người ta. Đúng hay là không?"

"Ạ! Chuyện xấu này của Lý mỗ dường như không lọt qua được pháp nhãn của cô nương nha." Lý Thiên Bằng cười hi hi hỏi tiếp, "Chỉ có vậy thì nói rõ cái gì đâu?"

"Khẳng định là ngươi đêm khuya lẻn vào phòng Xảo Trinh cô nương, bức gian không thành, giết chết cô ta. Sau đó, ngươi hận cô ta tốt với Phương Tiệm, toan tính đã làm thì làm cho tới, ngay hôm sau kéo đến Mi châu, giết chết Phương tiệm. Đúng không?"

"Ha ha ha...." Tiếng cười của Lý Thiên Bằng đinh tai điếc óc.

"Ngươi định dụng cái cười đó để che giấu sự chột dạ của ngươi hay sao?" Giọng cười của Lý Thiên Bằng khiến cho Tống Vân Nhi rất phiền.

"Vị cô nương này thật là có ý tứ, lực tưởng tượng quá phong phú, bức gian à? Ha ha ha, hay cho chuyện vậy mà cô cũng nghĩ ra! Ha ha ha, Lý Thiên Bằng ta muốn dạng nữ nhân nào mà không có, làm gì phải đi bức gian con gái của một bố chánh sứ đường đường? Vì nữ nhân có đáng cho Lý Thiên Bằng ta giết người không? Ha ha ha...." Lý Thiên Bằng cười như vừa nghe được một câu chuyện hài vô cùng thú vị vậy.

Nạp Thiếp Ký - Chương #371