Chương 357: Kẻ Hiềm Nghi


Tống Vân Nhi nói: "Cô ta vẻ đây có phải là hình tròn không?... không đúng, nhất định không tròn, không có hình tròn nào có cạnh vuông cả." Nhìn phải nhìn trái, nhìn kỹ một hồi, nàng lại lắc đâu: "Muội thật sự không nghĩ ra, muội cảm thấy có khả năng nhất là trong họ có một nét vuông, bọn họ là đáng khả nghi nhất!"

Dương Thu Trì gật đầu: "Ta cũng không nghĩ được gì khác, nếu là như vậy, thì chúng ta hãy từ những họ này mà điều tra, tập trung vào những người họ Ngô, Lữ, Diệp, Hô Duyên quen với người chết, tra hỏi họ xem tối qua vào canh năm đang ở chỗ nào, có người làm chứng về thời gian hay không."

"Được, muội sẽ tra từ trong Lê Xuân viên này mà tra đi, được không?"

"Đúng, bọn họ ở cùng một chỗ, có thời gian và điều kiện thực thi hành vi phạm tội, cho nên những người ở đây có mối hiềm nghi phạm tội lớn nhất. Muội hiện giờ lập tức đi tiến hành điều tra trọng điểm lên họ, cần phải tiến hành điều tra loại trừ từng người một thật kỹ."

"Dạ được! Muội sẽ đi ngày, bắt đầu từ tú bà." Tống Vân Nhi đứng dậy, "Còn huynh thì sao?"

"Sao vậy? Sợ ta ở không à? Ha ha." Dương Thu Trì chỉ vào cửa sổ ở phía sau: "Ta phát hiện dưới cửa sổ có một cây gỗ bắc dựa vào, ta muốn tra xét thử coi có phát hiện gì không. Ta tra xong sẽ đi tìm muội."

Hai người chia ra hành động. Dương Thu Trì trước hết kêu tên móng rùa quản lý vườn đến dẫn đi xem xét dưới cửa sổ phía sau, nhìn cây gỗ ấy, biết được trước đây nó không có ở đó, nhất định là tối qua được người mang lại bắt lên. Kinh qua tra hỏi, mọi người trong Lê Xuân viên đều không thừa nhận cây gỗ này là do họ mang đến dưới cửa sổ phòng của Xuân Hồng.

Điều này nằm trong ý liệu của Dương Thu Trì, tộo phạm trừ khi có lòng tự thú, còn không thì không thể nào ngoan ngoãn nhận tội, và vị pháp y hắn đây nhất định sẽ thất nghiệp rồi.

Dương Thu Trì dặn dò các hộ vệ tách toàn bộ nhân viên của Lê Xuân viên ra coi giữ, cấm chỉ tùy ý đi lại. Sau đó bản thân hắn đi ra thông đạo phía sau lầu, nhìn ra xa, thấy phía sau lầu có một bờ tường vây, cao khoảng hai đầu người. Tường vây cách lầu mấy ét, thanh gỗ để xiên ở dưới cửa sổ phòng Xuân Hồng to bằng nấm tay, vừa khéo bắt ngay mép cửa.

Dương Thu Trì phát hiện xa xa ở mép tường đối diện có một đống gỗ dài tương tự với cây gỗ dưới phòng Xuân Hồng. Xem ra hung thủ rất có thể là chọn lấy khúc gỗ ở đây mang lại.

Hắn cúi người xuống, quan sát kỹ mặt đất. Mặt đất ở đây đã kinh qua đập ép rất bằng phẳng và cứng, không phát hiện được dấu chân nào.

Hắn dùng mấy chụp hình chụp toàn cảnh khối gỗ này, sau đó tìm một cái ghế, mang bao tay từ từ đỡ khúc gỗ xuống cho dựa lên ghế, dùng bàn chảy lấy dấu tay chảy lên tìm kiếm.

Cây gỗ này có bề mặt khá láng, thời gian phát hiện lại ngắn, cho nên rất dễ để lại dấu vân tay. quả nhiên, những chỗ được hắn dùng phấn phát hiện dấu tay quét qua nhanh chóng hiện lên dấu vân tay và bàn tay. Dương Thu Trì dùng máy chụp hình chụp lại, rồi phân biệt tiến hành lấy mẫu.

Những dấu tay này có khả năng là do những công nhân vác gỗ từ ngoài đến Lê Xuân viên lưu lại, cùng có thể là do người ngoài vô ý lưu lại. Mục tiêu mà Dương Thu Trì muốn tìm là rất minh xác: đó chính là dấu vân tay và dấu bàn tay lưu lại ở hiện trường phạm tôi và trên cửa sổ. Nếu như tìm thấy chúng ở cây gỗ này, thì có thể chứng minh người đó phải trèo lên cây gỗ này vào phòng hoặc rời khỏi phòng.

Số lượng so sánh tương đối ít, rất nhanh cho ra kết quả, là trên cây gỗ có vài dấy bàn tay tương đồng với dấu trên lan can cửa sổ.

Dương Thu Trì rất hưng phấn, quay trở lại trong vườn. Tống Vân Nhi báo cáo với hắn là đã tra rõ tối qua trong vườn tổng cộng có ba mươi hai người ở, trong đó họ Ngô có ba người, đều là móng rùa của vườn này; học Lữ có hai người, đều là cô nương của vườn; Họ Hô Duyên, họ Phương và họ Diệp đều không có ai.

Dương Thu Trì cho truyền 5 người này lại, phân biệt lấy dấu tay, sau đó một mình ở trong một phòng tiến hành điều tra, kết quả không có dấu tay nào phù hợp, khiến cho hắn vô cùng thất vọng.

Đã sai ở chỗ nào đây? Hắn quyết định khuếch đại phạm vi điều tra, tiến hành lấy dấu tay toàn bộ người còn lại trong vườn. Và thế là cuối cùng phát hiện trong đó có một người phù hợp với dấu tay lấy được ở cây gỗ và cửa sổ ở hiện trường. Đây là một người làm chuyên chạy việc vạt ở nhà bếp, tên là Tạ Đức Thuận.

Tạ Đức Thuận? Họ Tạ? Dương Thu Trì hơi nghi hoặc, họ Tạ (谢) này đâu có chỗ nào liên hệ với nét vuông trong chữ đâu a? Rốt cuộc là thế nào đây? Dương Thu Trì nghĩ không thông, và có thể là sự suy đoán đối với đồ hình của hắn và Tống Vân Nhi có vấn đề.

Nếu như người này có mối hiềm nghi phạm tội cực lớn, Dương Thu Trì quyết định y theo quy củ thẩm án đương trường. Và để có hiệu quả uy nhiếp, hắn bố trí đại đường thẩm án ngay tại hiện trường hung sát.

Xuân Hồng là hoa khôi hàng đầu của Lê Xuân viên, ngụ ở phòng lớn nhất, chỉ riêng căn phòng ngủ chính nơi xảy ra hung án đã to gần bằng sân bóng rổ, ngoài ra còn có căn phòng rửa ráy cùng để bồn tắm rửa và bồn vệ sinh ở bên phải và căn phòng đặt đàn cùng các loại nhạc khí để Xuân Hồng luyện âm luật ở bên trái nữa.

Trong căn phòng ngủ chính này có một chỗ trống lớn đề Xuân Hồng cô nương ngày thường tập ca vũ, cho nên dôi ra một khoảng trống lớn. Dương Thu Trì quyết định lập đại đường lâm thời ở chỗ này.

Dương Thu Trì dặn các hộ vệ khiêng một cái bàn lớn tới bố trí đại đường lâm thời, lấy một ống đủa làm lệnh bài, còn lấy một khối gỗ lớn trong đống củi làm kinh đường mộc, rồi dùng một khối bố trắng quấn thi thể trần truồng của Xuân Hồng lại, nhưng vẫn đặc ý để lộ cái mặt này huyết của nàng.

Tống Vân Nhi đã quen với phương thức khai đình thẩm án ở ruộng lúa bờ mương của Dương Thu Trì, nên không còn lấy làm quái lạ gì nữa. Trong đoạn thời gian này Dương Thu Trì rõ ràng là dụng tâm huấn luyện nàng, kỳ vọng nàng có thể thành trợ thủ của hắn, cho nên hiện giờ nàng thấy Dương Thu TRì định khai đường thẩm án, không khỏi nghe lòng bức rức cồn cào, bèn kéo hắn đến bên phòng cách vách đóng cửa lại nói: "Hi hi, ca, huynh thật là lợi hại, mới đó đã tìm được hung thủ rồi?!"

Dương Thu Trì không biết nàng định làm trò quỷ gì, cười nói: "Chỉ phát hiện người hiềm nghi phạm tội, còn chưa thể khẳng định đó là hung thủ, cho nên ta muốn thăng đường đề thẩm."

Tống Vân Nhi hiếu kỳ hỏi: "Là người nào vậy a?"

"Một người tên là Tạ Đức Thuận, là người làm ở nhà bếp."

"A, thần vậy a! Ca, tên Tạ Đức Thuận này gây án làm sao?"

"Sơ bộ đoán thì hắn hôm nay vào canh năm lúc trời gần sáng, mang một cây gỗ bắc lên cửa sổ, rồi trèo theo cây gỗ đó lên cửa sổ sau phòng Xuân Hồng cô nương, mở cửa tiến vào phòng sát hại nàng ta."

"Hắn vì sao muốn sát hại Xuân Hồng cô nương vậy?"

"Cái này... còn chưa rõ, cần phải thẩm vấn rồi mới biết được."

"Vậy huynh sao lại hoài nghi đến hắn vậy?"

Cái này không dễ hồi đáp, người ở thời cận đại đối với dấu vân tay chỉ tập trung lên vấn đề nhận thức và tâm linh, chứ không để ý đến tính cá biệt đề từ đó có thể nhận định chứng cứ. Dùng kiến thức mấy trăm năm phát triển để cho Tống Vân Nhi hiểu trong một hai ngày thì không hiện thực cho lắm, Dương Thu Trì lười làm chuyện này, cho nên vẫn dùng biện pháp cũ - chơi trò xỏ lá!

Dương Thu Trì cười cười, vỗ ngực: "Chẳng phải ta đã nói cho muội biết rồi hay sao? Ca ca của muội là thần toán tử! Hắc hắc..."

"Hừ! Không nghiêm túc gì hết!" Tống Vân Nhi trừng mắt nhìn hắn, tiếp theo đó xoay tròng mắt, kéo tay hắn lắc lắc, cười nham nhỡ: "Kỳ thật ca ca của muội rất giỏi, Vân nhi rất phục ấy mà..."

"Được rồi được rồi! Muội đừng có cho ta uống mê hồn thang như vậy." Dương Thu Trì nựng nựng gương mặt mịn như phấn của nàng, cười ha ha bảo: "Nói đi, muội cố vuốt mông ngựa ta để làm gì?"

"Hi hi, ca ca của muội thật thông minh, Vân nhi biết chút trò cười này không giấu được pháp nhãn của huynh." Tống Vân Nhi càng cười càng rạng rỡ hơn: "Ca, ca ca của muội. Vân nhi muốn... Vân nhi muốn thế huynh thăng đường hỏi án, có được không?"

"Cái gì?" Dương Thu Trì giật nãy mình: "Muội định làm quan lão gia thăng đường hỏi án à? Không có lộn chứ?"

"Chỉ lần này thôi mà, dù gì cũng là lâm thời thôi, chứ đâu phải là công đường thực sự đâu. Muội trước đây đã nhiều lần nhìn cha muội và huynh thăng đường, thích lắm, để muội thử qua một lần cho biết đi, cầu xin huynh mà, ca.....!" Tống Vân Nhi nũng nịu ương cầu, khiến cho toàn thân Dương Thu Trì phát nhuyễn, xương cốt gì đều buốt hết cả.

Nữ nhân không thể tham chánh, càng không thể thăng đường hỏi án, nếu không sẽ loạn cả triều cương. Nếu mà để cho giám sát ngự sử biết chuyện này, báo cáo lên trên, như vậy là có thể lột mũ ô sa như trời, ngay cả hoàng thượng cũng không giúp gì được.

Nếu đổi thành quan lại khác ở Minh triều, điều này không thể giởn chơi được, nhưng không ngờ Tống Vân Nhi lại gặp phải Dương Thu Trì là một người hiện đại xuyên việt đến Minh triều không hiểu việc triều chánh, lại không sợ trời không sợ đất, cộng thêm cưng chiều Tống Vân Nhi, không nhẫn tâm cự tuyệt nàng, cho nên sau một luồng đạn pháo bọc đường của Tống Vân Nhi, cũng không phải là công đường chân chánh gì, nên Dương Thu Trì đành lòng quyết định: "Được thôi, nhưng chỉ có lần này đấy nhé, hạ bất vi lệ!"

"Quá tốt rồi! Muội biết ca thương Vân nhi nhất mà!" Tống Vân Nhi nhón chân hôn vào má của hắn. Dương Thu Trì muốn sấn thế hôn trả lại nàng, nhưng lại bị nàng nhanh nhẹn tránh thoát, cười hi hi chạy ra khỏi phòng.

Tuy là đã đáp ứng, nhưng Dương Thu Trì không dám lơ là, quyết định chỉ cho Nam Cung Hùng, Từ Thạch Lăng và Thạch Thu Giản ba tâm phúc cùng sinh tử hoạn nạn với hắn làm công sai.

Dương Thu Trì đem chuyện này báo cho ba người Nam Cung Hùng biết, ba người họ nghe Tống Vân Nhi muốn tự thân thăng đường hỏi án, thập phần kinh ngạc, nhưng bọn họ biết Dương tước gia phi thường yêu mến Vân nhi, cũng không cho đó là kỳ. Ba người bọn họ là cùng một phe với Dương Thu TRì, đương nhiên nhất thiết đều nghe theo lời hắn.

Lập tức, Nam Cung Hùng phân phái những hộ vệ khác ra xa cảnh giới, đóng cửa lại, và chưa chưa phép thì nghiêm cấm bất kỳ người nào đến gần.

Dương Thu Trì còn tự mặc quan bàn ngồi ở sau bàn, song song với Tống Vân Nhi, cùng nàng thẩm vấn tội phạm hiềm nghi.

Nhất thiết an bài đâu vào đó, Tống Vân Nhi nghênh ngang ngồi sau bàn lớn, lớn tiếng quát: "Mang Tạ Đức Thuận vào!"

Dương Thu Trì nhanh chóng nhắc nhỏ: "Nhỏ nhỏ chút! Muội sợ thiên hạ này không đủ loạn hay sao?"

Tống Vân Nhi lè lưỡi, cười bẻn lẻn gật đầu.

Thạch Thu Giản ra ngoài cửa, ra lệnh cho hộ vệ đưa Tạ Đức Thuận tới.

Người được đưa tới, Thạch Thu Giản áp giải hán tiến vào phòng, đóng cửa lại.

Tên Tạ Đức Thuận này hơn bốn chục tuổi, vừa khô vừa xấu, lại còn hơi khỏm, đôi tay nhăn nheo như gốc cổ thụ già.

Hắn nghe đại lão gia truyền, tức thì sắc mặt trắng bệt. Hắn không biết tại sao bản thân ấn lấy dấu tay xong không lâu là đã bị gọi lên công đường, cho nên tâm kinh đảm chiến tiến vào phòng, thấy khắp nơi đều là máu, sắc mặt càng tái hơn, chờ đến khi thấy thi thể Xuân Hồng trên mặt đất, đặc biệt là gương mặt đầy máu của nàng, càng sợ đến nỗi run cầm cập, không dám nhìn nữa cúi đầu quỳ mọp dưới công đường.

Dương Thu Trì theo thói quen hắng giọng một cái, đưa tay cầm khối gỗ lớn được dùng làm kinh đường mộc lâm thời, nhưng không ngờ bị Tống Vân Nhi giành trước, còn trừng mắt nhìn hắn một cái. Dương Thu Trì bấy giờ mới tỉnh ngộ chức đại lão gia của mình đã bị cô nhóc này lâm thời thế rồi. Bèn cười khan một tiếng, đưa tay đẩy đẩy khối gỗ đó qua: "Thỉnh nàng, hắc hắc, xin thỉnh nàng..."

Tống Vân Nhi đắc ý cười cười, cầm khối gỗ lên, dùng lực vỗ một cái, vang lên một tiếng cực to, khiến cho Tạ Đức Thuận đang quỳ mọp lại sợ hãy giật nãy người.

Tống Vân Nhi hỏi: "Người nào quỳ ở dưới?"

"Tiểu nhân Tạ Đức Thuận". Tạ Đức Thuận mở miệng hồi đáp xong, đột nhiên cảm thấy không đúng, ngẩng đầu nhìn Tống Vân Nhi, lại quay sang Dương Thu Trì, hơi nghi hoặc là sao lai là một cô gái thẩm vấn.

Tống Vân Nhi vỗ kinh đường mộc: "To gan! Trên công đường mà dám nhìn thẳng đại lão gia. Người đâu!" Tống Vân Nhi lấy một chiếc đủa thảy ra đất "Kéo ra ngoài đánh 15 trượng cho ta!"

Dương Thu Trì giật nãy mình, quan lão gia Tống Vân Nhi này sao khắt khe dữ vậy, mới động cái là đã cho đánh người. Nhưng hắn không hề biết, Tống Vân Nhi trước đây thường xem cho nàng là Tống tri huyện thăng đường, biết rõ quy củ, là nếu như người bị thẩm vấn mà không được cho phép lại ngẩng đầu nhìn đại lão gia, như vậy là đã mạo phạm quan uy, nhẹ thì bị đánh một trận, nặng có thể trị tội.

Tống Vân Nhi đang định tìm cơ hội đánh cho tên Tạ Đức Thuận một trận lấy uy, để cho tên này không dám khinh nữ đại lão gia nàng, thật thà hồi đáp các câu hỏi.

Nam Cung Hùng bước lên, chộp lấy Tạ Đức Thuận như con chim ưng cắp một con gà, kéo ra một góc án lên trên ghế đã được chuẩn bị sẳn. Thạch Thu Giản và Từ Thạch Lăng hai người cầm sẳn côn, đánh lộp bộp lên mông Tạ Đức Thuận, khiến hắn kêu gào thảm thiết như heo bị chọc tiết.

Mười lăm trượng đánh xong, hắn bị kéo trở lại đại đường cho quỳ xuống.

Tống Vân Nhi cười lạnh: Thế nào? Còn dám ngẩng đầu nhìn bổn lão gia?

Dương Thu Trì nghe xong suýt chút nữa bật cười, Tống Vân Nhi làm ra vẻ nghiêm trang quả thật rất giống một đại lão gia, nhưng thấy nàng lại trừng mắt nhìn hắn, hắn vội vã thu lại nụ cười.

Tạ Đức Thuận dập đầu lia lịa: "Tiểu nhân không dám nữa, cầu đại lão gia thứ tội!"

"Được! Bổn quan gia hỏi ngươi, Xuân Hồng cô nương này có phải là do ngươi giết không?"

"Tiểu nhân oan uổng a!" Ta Đức Thuận lại dập mạnh đầu. "Tiểu nhân đêm qua nhất mực ngủ trong phòng, không có đi đâu cả a."

"Không đi đầu cả? Có ai làm chứng?"

"Có... có..." Tạ Đức Thuận ấp úng một hồi, cả nữa ngày cũng không nói được ra ai.

"Điêu dân lớn mật, rõ ràng là không có người làm chứng, thế mà dám hí lông bổn quan. Người đâu!" Tống Vân Nhi cho đánh đòn xong rồi dường như ghiền, đưa tay ra lấy đủa định thảy ra đất hạ lệnh. Tạ Đức Thuận nghe vậy giật nãy mình vội nói: "Đại lão gia, tôi nói! Tôi nói, là Chu nhị nương trong vườn, tôi và nàng ta cùng ngủ chung một chỗ! Tiểu nhân nói đây là lời thật, tuyệt không dám khi phiến đại lão gia, thỉnh đại lão gia minh xét."

"Chu nhị nương nào?"

"Chính là... chính là cô nương trong Lê Xuân viên của chúng tôi, tên là Chu Nhị Nương."

Cô nương trong vườn này? Tống Vân Nhi nhìn lên nhìn xuống đánh giá Tạ Đức Thuận, thấy y tướng mạo bình bình, quần áo phổ thông, hỏi: "Cô nương bán hoa người ta sao lại để ngủ cùng với ngươi? Chẳng lẽ ngươi cấp tiền hay sao?"

"Không... không có. Chu nhị nương niên kỷ hơi lớn, doanh số không còn nhiều, muốn hoàn lương thì không có ai chuộc thân cho nàng ta, thấy tôi làm cả đời mà trắng tay không cưới được vợ, nên đối tốt với tôi. Nàng ta trong những năm này có để dành chút tiền, cộng thêm tiền của tôi thì cũng sắp đủ để chuộc thân. Chúng tôi đã bàn kỹ với nhau, chờ cho đủ tiền rồi tôi sẽ chuộc thân cho nàng ta để hai người lấy nhau, nàng ta không cần lễ tiền gì ở tôi hết. Từ đó, nếu như đêm nào không có khách bao phòng, thì tôi sẽ đến ngủ ở phòng nàng ta."

"Tối qua thì sao? Tối qua hai ngươi cùng ngủ chung với nhau hả?"

"Dạ, đại lão gia và mọi người đi xong, cửa vườn đóng lại, hai chúng tôi bèn đi ngủ, từ đó không hề đi đâu."

Tống Vân Nhi ngẩn ra, lòng nghĩ: "Có chứng nhân?" Nếu như có nhân chứng chứng minh tối qua hắn không hề rồi khỏi phòng và cũng không có thời gian gây án, chứng minh suy đoán của Dương Thu Trì là sai lầm, cho nên nàng bất tự chủ xoay người nhìn hắn, thấy hắn ngồi đó như một bồ tát, không nói không cười, mặt ra vẻ đang chờ xem náo nhiệt. Tống Vân Nhi trước giờ đã dưỡng thành tập quán, cái gì không hiểu liền hỏi Dương Thu Trì, nhưng hiện giờ nhìn biểu tình của hắn, nàng đang là đại lão gia, nếu như còn cái gì cũng đi hỏi hắn, thì đại lão gia này chẳng qua chỉ là bù nhìn, chẳng có ý nghĩa gì nữa.

Tống Vân Nhi cắn cắn môi ngẫm nghĩ, rồi bảo: "Giải Tạ Đức Thuận ra ngoài chờ hậu thẩm, đem Chu Nhị Nương lên công đường."

Chẳng mấy chốc, Chu Nhị Nương bị giải lên quỳ xuống.

Dương Thu Trì vừa thấy Chu Nhị Nương, lập tức hiểu vì sao nàng ta lại cùng hào hảo với một tên hỏa kế ở nhà bếp. Mặt Chu Nhị Nương đầy nếp nhăn giống như áo quần không ủi vậy, lại còn chỗ vàng chỗ trắng nữa. Đôi nhũ phòng trước ngực thị thì như hai trái đu đủ to kéo thòng xuống tới bụng, thịt ở eo lộ ra mấy vòng, chẳng còn phân biệt đâu là mông đâu là eo nữa.

Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi không khỏi đưa mắt nhìn nhau, trong lòng cùng nghĩ hèn gì chẳng có ai nguyện ý chuộc thân cho thị, cho dù lão lưu manh Tạ Đức Thuận có tình nguyện, chẳng qua là có một nữ nhân còn hơn suốt đời làm lưu manh trụi thế thôi.

Tống Vân Nhi vỗ kinh đường mộc: "Quỳ ở dưới là ai?"

"Dân phụ Chu Nhị Nương." Chu Nhị Nương nghe Tống Vân Nhi thẩm vấn, tuy vô cùng bất ngờ, nhưng thị dù sao cũng đã từng trãi phong trần, chuyện lớn chuyện nhỏ kỳ kỳ quái quái gì cũng đã gặp qua không ít, tuy nữ quan lão gia chưa bao giờ thấy, nhưng cũng không kinh hãi như Tạ Đức Thuận lúc nãy, nhịn được mong muốn ngẩng đầu, cho nên tránh được một trận đòn đau.

"Bao nhiêu tuổi rồi?" Tống Vân Nhi thầm nghĩ từ gương mặt này thiệt không thể đoán được thị bao nhiêu tuổi, đành phải hỏi thẳng ra.

"Bốn mươi hai!"

Dương Thu Trì nghĩ, ở cái tuổi này mà còn hành nghề thịt sống, xem ra là nên nghỉ hưu sớm rồi.

"Tạ Đức Thuận và ngươi có quan hệ gì?" Tống Vân Nhi hỏi rất lão luyện, quanh có vòng vèo chứ không hỏi trực tiếp, rõ ràng là đã không ít lần quan sát chuyện thăng đường.

"Tôi... tôi là vợ chưa cưới của y."

"Ngươi không phải bán mình trong thanh lâu hả? Sao lại có chuyện cưới xin?"

"Chúng tôi đã bàn với nhau rồi, chờ đủ tiền thì y sẽ chuộc thân cho tôi, tôi sẽ lấy y."

"Tối qua ngươi ở đâu?"

Chu Nhị Nương hơi nhướn mắt liếc hé về phía Dương Thu Trì ở bên cạnh, lại nhanh chóng cúi đầu: "Tối qua, Bành lão gia tử cùng các vị đại gia đến, các cô nương tuổi trẻ xinh đẹp đều ra hầu, tôi ở nhà bếp phụ giúp Tạ ca và mọi người, cho đến khi các vị đại gia rời đi."

"Bành lão gia tử cùng mọi người đi rồi thì sao? Ngươi làm cái gì?"

"Tôi tắm rửa rồi đi ngủ."

"Ngủ ở đâu?"

"Ngủ trong phòng của tôi, cùng ngủ với Tạ ca."

"Ngủ miết với nhau à?"

"Dạ, chúng tôi ngủ với nhau cho tới trời sáng mới dậy."

Tống Vân Nhi trơ mắt, lời khai của hai người rất khớp, như vậy thì làm sao bây giờ? Nàng bất lực nhìn về phía Dương Thu Trì, thấy hắn vẫn như tượng bồ tát không nói gì, vốn định hỏi tiếp nhưng không biết bắt đầu từ đâu, bèn thò tay xuống dưới bàn giật giật áo của Dương Thu Trì, dẫu môi nhìn hắn.

Dương Thu Trì tủm tỉm cười, khe khẽ nói: "Cái chức quan lão gia này không phải dễ làm đâu a."

"Hi hi... hừ!" Tống Vân Nhi giả vờ cười, tiếp theo đó đanh mặt, nhéo mạnh lên tay hắn, lầm bầm nói: "Coi huynh còn dám cười muội."

Cái nhéo này kỳ thật rất nhẹ, căn bản chẳng đau chút nào, nhưng Dương Thu Trì lại méo mó cả mặt, lại còn hít hà một hơi dài, khiến cho Tống Vân Nhi nhịn không được phải phì cười. Dương Thu Trì bấy giờ mới kề miệng lại gần tai nàng, khe khẽ nhắc: "Người làm ở bếp phải dậy sớm nấu cơm a...."

Có câu trống kêu to không cần dùng chùy lớn đánh, Dương Thu Trì chỉ cần khơi gợi, Tống Vân Nhi lập tức phản ứng ngay, hai mắt phóng quang, cái đầu gật gật, cầm kinh đường mộc vỗ một cái, hỏi: "Toàn là hồ ngôn, ta hỏi ngươi, Tạ ca cái gì đó của ngươi làm gì?"

Chu Nhị Nương nghe nàng hỏi vậy, biết là sự tình không ổn, lí nhí đáp: "Là... là một người làm ở nhà bếp của vườn."

"Ta hỏi ngươi, người làm ở bếp các ngươi dậy nấu cơm nấu nước khi nào?" Tống Vân Nhi hỏi, tiếp đó bổ sung một câu: "Ta cảnh cáo ngươi, cái nhà bếp này chẳng phải chỉ có mình hắn là người làm, hắn rốt cuộc thức dậy đến nhà bếp nhóm lửa thổi cơm khi nào chỉ cần tra là biết, ngươi mà dám hồ thuyết bát đạo, cứ coi chừng bổn lão gia cho vả nát miệng ngươi!"

Trán Chu Nhị Nương ứa đầy mồ hôi, dập đầu binh binh: "Tôi nói, tôi nói, người làm trong bếp đều thức dậy vào giờ dần để nhóm lửa thổi cơm, hôm nay Tạ ca đã dậy sớm vào thời điểm này, tôi còn dặn huynh ấy mặc thêm y phụng, hiện giờ trời rất lạnh, đừng để bị cảm. Huynh ấy mặc y phục rồi đi."

Giờ Dần? Giờ Dần là từ 3 đến 5 giờ sáng, hay còn gọi là canh năm. Thời gian này phù hợp so với thời gian tử vong của nạn nhân.

Tống Vân Nhi vỗ Kinh Đường Mộc tiếp: "Hắn dậy đến nhà bếp nấu cơm, cái này có gì mà phải giấu, vì sao ngươi lại nói dối?"

"Dạ... dạ là huynh ấy bảo tôi nói thế. Sáng hôm nay Ngô Biết Tam phát hiện Xuân Hồng cô nương chết xong, mọi người đều rất sợ, lo là sẽ bị liên lụy, đều nghị luận ồn ào. Tạ ca liền nói với tôi, nếu như có ai hỏi tối qua huynh ấy ở đâu, thì cứ nói hai chúng tôi ngủ với nhau tới trời sáng mới dậy."

"Ngươi không hỏi hắn vì sao bảo ngươi nói dối à?"

"Tôi... tôi không hỏi..." Thần tình của Chu Nhị Nương có chút hoảng hốt.

Nạp Thiếp Ký - Chương #357