Chương 329: Lòi Mặt Thật Cung Tiễn Thủ


Mưa đã ngừng hẳn, sự mát mẽ do trận mưa vừa rồi nhanh chóng bị cái nóng của đêm mùa hạ xua đi sạch sẽ. Trong thời tiết nóng bức như nồi xông hơi này, các cấm dịch lại cảm thấy như đang trong cái lạnh của đêm đông, thậm chí có tên hai hàm răng va vào nhau lộp cộp.

Dương Thu Trì khoanh tay: "Nếu như hiện giờ ngươi bước ra thành thật khai báo, nếu như là có nguyên do, bổn quan còn có thể niệm tình xử lý nhẹ đi một chút. Nếu không, khi bổn quan vạch mặt ngươi rồi, thì nhất định sẽ nghiêm khắc trừng phạt!"

Mười hai cấm dịch lại đưa mắt nhìn nhau, đều đang đoán hung thủ rốt cuộc là ai. Chờ một chút, chẳng có người nào bước ra cả.

Dương Thu Trì cười lạnh: "Thế nào? Các ngươi cho rằng bổn lão gia dọa xuông các ngươi hay sao?" Hắn chuyển đầu nhìn Tống Vân Nhi bên cạnh, thấy nàng nhìn hắn cười cười, trong nụ cười có mấy phần lo lắng, bèn đưa tay nắm chặt bàn tay thon nhỏ của nàng, vô cùng tự tin nói: "Người này vội vã giết người, đã lưu lại rất nhiều manh mối. Xem ca ca của muội làm sao lôi cổ hắn ra này."

Quét mắt nhìn bọn cấm dịch hết một lượt, Dương Thu Trì nói: "Nạn nhân là Tô quản gia vừa bị áp giải vào đại lao, hung thủ chuẩn xác lợi dụng thời gian không quá một tuần trà lúc ta đề thẩm Lâm Tương để tiến hành giết người, hơn nữa chuẩn xác tránh khỏi thị tuyến giám thị của các huynh đệ canh giữ nhà lao, sử dụng cung tiễn căn bản không có ở trong lao để tiến hành giết Tô quản gia ở cự lỵ xa. Điều này cho thấy, hung thủ đối với bố cục của nha giam cùng địa điểm trực ban của các cấm dịch, thời điểm ta tiến hành đề thẩm phạm nhân đều nắm rõ như trong lòng bàn tay. Do đó, hung thủ khẳng định là người ở trong nhà lao này!"

Tống Vân Nhi nghe Dương Thu Trì phân tích, gật đầu lia lịa, khóe miệng lộ ra nụ cười vui mừng, dùng ánh mắt dường như sùng bái nhìn hắn.

Dương Thu Trì chỉ vào bờ tường cao hơn ba mét của nhà lao, nói: "Người chết bị cung tiễn bắn chết, do đó, muốn phá án này, trước hết cần phải tra cho rõ cung tiễn từ đâu mà có. Không giấu gì mọi người, trước khi ta làm quan đã từng là một quản giam ở huyện nha, chưởng quản nhà giam khá lâu, do đó đối với lao phòng của nha môn rất rõ."

Đối với những chuyện "vinh quang" từng trải qua, Dương Thu Trì không giấu diếm gì, thậm chí còn có chút đắc ý, quay quay cái đầu nói tiếp: "đại lao trong nha môn giới bị sâm nghiêm, muốn tử ngoài tiến vào thì phải đi qua đại môn của nha môn, đại môn của lao phòng, đại môn của khu giam trọng phạm tổng cộng tới ba cửa, và đều phải thông qua kiểm tra nghiêm cách, người lạ không thể nào tiến vào được lao phòng, càng không thể tiến đến phòng giam trọng phạm. Cho nên, điều này đã tiến một bước chứng minh sự suy đoán của ta, hung thủ chính là người của chúng ta ở đây!"

"Ngoài ra, hung khí là một bộ cung tên, đó là thứ không được mang vào lao phòng, nhân vì quy củ của nha môn không cho phép mang hung khí vào, đặc biệt là tiến nhập vào cửa lớn nhà giam và cửa khu giam trọng phạm, thậm chí còn bị lục soát nghiêm cách."

Dương Thu Trì chỉ vào yêu đeo đeo trên hông của các cấm dịch, nói: "Yêu đao của các ngươi đều được giữ trong phòng trực đại lao, bao quát luôn các ngươi dù có vào hay ra đều phải qua kiểm tra, tuy không cần dùng đến chuyện xét người, nhưng không thể mang theo hung khí, càng không thể mang bộ cung tên như vậy vào. Ta nói thế có đúng không?"

Các cấm dịch đua nhau gật đầu, lao đầu Ngô lục chỉ còn cười hề hề lấp bấp nói: "Tước gia đối với đại lao nha môn rành rẽ như vậy, thì ra tước gia đã từng làm chuyện như chúng tôi, cái đó có thể coi chúng ta là đồng hành huynh đệ..."

Vừa nói tới đây, Ngô lục chỉ đột nhiên cảm thấy không ổn, vì cấm dịch thuộc về tiện dân, làm sao có thể xưng huynh gọi đệ với tước gia chứ. Cho dù trước kia tước gia đã từng là quản gia,, là quản lý cấm tốt, là trưởng tùy của huyện thái lão gia, không phải là tiện dân, những lời y nói vừa rồi rõ ràng là không thỏa, do đó vội tát mạnh vào miệng mình, thưa: "Tiểu nhân nói nhăn nói cuội, tước gia ngài xin tha thứ cho."

Dương Thu Trì khẽ cười, xua xua tay, nói tiếp: "Nếu như hung khí hay cung tên không thể mang vào lao phòng từ cửa, trong khi Tô quản gia vừa bị ta hạ lệnh đưa vào giam trong lao phòng thoáng cái mà bị người ta giết, do đó không thể chuẩn bị kỹ càng vì hung thủ muốn nhanh chóng diệt khẩu, không có thời gian đi tìm vật để giấu cung tên mang vào... do đó, biện pháp thuận tiện nhất chỉ có một cách..."

"Ném từ ngoài tường vào!" Tống Vân Nhi cao hứng chen lời.

"Rất đúng!" Dương Thu Trì khen ngợi: "Hung thủ nhất định là từ ngoài bức tường cao kia quẳng cung tên vào."

Tống Vân Nhi vui mừng nói tiếp: "Do đó vừa rồi huynh đi dọc theo bờ tường từ từ tìm kiếm, muội không biết huynh đang tìm cái gì, thì ra là tìm chỗ cung tên quẳng vào để lại dấu vết trên mặt đất!"

"Đúng vậy, hung thủ này chính là cấm dịch trong lao phòng của chúng ta, do đó hắn đối với lao phòng và bố cục trong nha môn rành rẽ phi thường, biết từ chỗ nào quăng vào có thể tránh các người gác và trực ban trong lao phòng, không để cho người khác nhìn thấy. Hắn ném cung tên từ ngoài vào qua tường vây của nha môn, sau đó tiến vào trong nha môn tìm được cung tên rồi theo cách cũ quẳng vào tường của nhà giam, xong lại tay không tiến vào trong tìm được cung tên, sau đó giết người."

Dương Thu Trì chỉ vào đám đất sát tường, nói tiếp: "Trong nhà giam này tuy có đất lát đá xanh, nhưng trong vườn và tường bao có những chỗ là đất thịt, tuy nhìn rất phẳng, nhưng do vừa có một trận mưa nhỏ, dù là khá nhỏ nhưng cũng đủ làm cho mặt đất mềm đi."

Hắn là động tác ra dấu, giải thích: "Tường vây quanh nhà giam của chúng ta rất cao, hung thủ nếu muốn quẳng một cái cung cứng vào qua tường cao như thế thì khi rơi xuống đất sẽ tạo ra dâu vết. Cộng thêm cặp mắt của ta đây, đối với các loại dấu vết rất mẫn cảm, do đó ta không phí nhiều sức lực đã tìm thấy được dấu vết do cung cứng đó tạo ra. Điều này tiến thêm một bước chứng minh sự suy đoán của ta."

Dương Thu Trì chỉ vào góc tường ở phía sau nhà giam: 'Dấu vết chính là ở chỗ kia!"

Khi mọi người đều nhìn về phương hướng mà Dương Thu Trì chỉ, hắn lại nhìn vào một tên trong mười hai cấm tốt đó. Người này lộ sắc mặt rất khó coi, trong mắt đã ánh lên vẻ hoảng sợ. Dương Thu Trì nhìn thấy nhãn thần này, lãnh hội cười cười.

Tên đó phát hiện Dương Thu Trì đang nhìn hắn chằm chằm, gương mặt trắng nhợt ấy lại càng chẳng có chút máu nào.

Dương Thu Trì nói tiếp: "Hung thủ quẳng cung cứng vào, không những tạo ra dấu đập xuống đất, mà còn cung cấp dấu vết để ta tìm được hung thủ."

Tống Vân Nhi mở to mắt nhìn về phía góc tường, rồi lại nhìn Dương Thu Trì, ánh mắt rõ ràng là đang hỏi Dương Thu Trì đã tìm được manh mối gì.

Dương Thu Trì nhìn Tống Vân Nhi, cười hỏi: "Cung tên được quẳng vào rớt trúng chỗ đất mềm, hung thủ ở ngoài đại môn đường hoàng tiến vào phạm vi nhà giam trọng phạm, lượm cung tên lên hành hung, do vừa có trận mưa nhỏ, mặt đất ướt, dùng cung tên vừa rơi xuống đất mềm này lên bắn, thì sẽ như thế nào?"

Hắn làm động tác giương cung bắn tên, sau đó đưa bàn tay trái lên, nhìn Tống Vân Nhi.

Tống Vân Nhi vui mừng nói: "Trên cung sẽ có dính bùn nước, khi tay cầm giữ cung tên, sẽ dính phải đất bùn này!"

Dương Thu Trì cười ha ha gật đầu, mắt quét về các cấm dịch.

Mấy cấm dịch vô ý thức đưa tay lên xem, trong đó có một tên lật tay qua hai bên, vô ý lau lau vào trên y phục.

Dương Thu Trì cười: "Hắc hắc, thật là ngốc a, ngươi lau bùn đất lên trên y phục, chẳng lẽ y phục không dính bùn đất hay sao?"

Cấm dịch đó vội vã vỗ vỗ y phục hai bên thân, đột nhiên ý thức đến là bản thân làm như vậy nói không chừng đã tự khai rồi, nên trong lúc kinh khủng đã hơi lùi về sau một bước.

Tống Vân Nhi cùng mọi người nghe Dương Thu Trì nói vậy, cũng thuận theo ánh mắt của hắn phát hiện tên cấm dịch có thần tình không bình thường. Chỉ có điều, khi Dương Thu Trì chưa hề nói rõ ra, họ không thể khẳng định.

Dương Thu Trì lại nói: "Kỳ thật ngươi không cần lau đất trên tay, vì vừa rồi ta căn bản không nhìn thấy bùn đất trên tay các ngươi, do đó, ta không thể dựa vào đó mà xác định ngươi là hung thủ. Bất quá thông qua kiểm tra phản ứng vừa rồi của ngươi, ta có thể ấn chứng phán đoán. Ngươi quá dễ bị kích động, ta thật chẳng nghĩ ra là làm sao lại để cho ngươi đi làm sát thủ, rất có khả năng là bọn chúng không có lựa chọn nào khác rồi."

Dương Thu Trì nhìn xoáy vào tên cấm dịch đã mặt mày tái ngắt đó, cười lạnh hai tiếng: "Cho dù ngươi đã lau rửa bùn đất trên tay và y phục, vẫn còn một dấu vết mà ngươi không hề chú ý đến, do ngươi không hề tẩy đi, nó mới là thứ cho ta biết ngươi chính là tội phạm!"

Tống Vân Nhi nghe Dương Thu Trì nói thần kỳ như vậy, mở to mắt nhìn cấm dịch ấy, thấy ngoại trừ thần tình khẩn trương của hắn ra, không phát hiện chỗ nào không ổn cả.

Dương Thu Trì tiếp tục mỉm cười nói với tên cấm dịch ấy: "Tô quản gia bị một mũi tên bắn xuyên cổ họng mà chết, do đó ngươi nhất định đã nhắm thật kỹ." Dương Thu Trì lại làm động tác giương cung bắn tên, mỉm cười nói: "Và khi giương cung kéo dây cung nhắm bắn, ngươi có chú ý không? dây cung sẽ kề sát vào môi và cằm của ngươi, do đó, dây cung rơi sát đất ẩm ướt sẽ dính bùn đất và từ đó dính vào môi và cằm của ngươi!"

Tên cấm dịch ấy trong lúc kinh khủng đã lần nữa vô ý giơ tay định lau cằm của mình, nhưng vừa giơ tay lên một nửa, bấy giờ mới ý thức được làm như vậy không xong, do đó vội bỏ tay xuống. Nhưng mà, động tác này của y quá rõ ràng, và ánh mắt của toàn bộ người ở đấy đều đang tập trung lên người y.

Dương Thu Trì hài lòng cười: "Hiện giờ lau còn có ích gì nữa, cho dù ngươi lau bùn đất trên tay, trên y phục, miệng và cằm, nhưng dấu dây cung ép vào lưu lại trên cằm ngươi làm sao bây giờ? Cằm của ngươi khá cứng khá rộng, và do ngươi sau khi gây án cho tới khi bị phát hiện ra quá ngắn, nên cái dấu vết ép lên này chưa kịp tiêu đi, do đó nếu tử tế quan sát, có thể phát hiện ra được."

Tay của cấm tốt kia lại động đậy, dường như muốn sờ sờ cằm, Dương Thu Trì lại thở dài: "Ta thật không hiểu ngươi hay mất bình tĩnh như vậy thì làm sao làm được một sát thủ ưu tú. Cho ngươi biết, thứ dây cung căng thẳng áp vào thịt da sẽ lưu lại dấy vết mà nhất thời không thể vuốt bay đi được. Lợi dụng ánh sáng phản chiếu có thể dễ dàng phát hiện ra điều này."

Mắt của tên cấm dịch ấy lộ ra thần sắc tuyệt vọng, kinh khủng nhìn Dương Thu Trì, phảng phất như vừa gặp tử thần đang bước đến réo gọi.

Nam Cung Hùng ra dấu, hai vị hộ vệ từ phía sau tóm lấy tên cấm dịch. Tên này không hề có bất cứ phản kháng nàng, toàn thân run rẫy, buồn rầu thưa: "Đại lão gia tha mạng a!"

Nạp Thiếp Ký - Chương #329