Chương 317: Ánh Trăng Vằng Vặc


Thì ra, lần trước Minh Thành tổ ban chỉ phong Vân Thiên Kình thành Miêu vương chính là vì người Miêu cả dãy Trấn Viễn châu thường không phục vương đạo giáo hóa, thường khởi binh náo loạn, có thể đánh thì đánh, đánh không lại thì trốn vào rừng sâu, khiến cho triều đình chẳng thu hoạch thắng lợi gì, khiến cho Minh Thành tổ cứ mãi đau đầu, nhất mực sầu khổ làm cách nào để thu phục đám Miêu chúng ở chốn núi cao rừng thẫm này.

Lần đó sau khi Dương Thu Trì đến Trấn Viễn châu liền cùng Vân Thiên Kình hóa can qua thành bạch ngọc, khiến cho Vân Thiên Kình cảm kích bội phần, dẫn theo Miêu binh hiệp trợ hắn đại phá Kiến Văn dư đảng. Minh Thành tổ hay được tin tức, quả thực là mừng không còn gì bằng, lập tức ban chỉ phong vương cho Vân Thiên Kình, lại hạ lệnh cho quân trú đóng ở đương địa hiệp trợ Vân Thiên Kình thống nhất miêu chúng ở một dãy dọc theo Trấn Viễn châu.

Trấn Viễn châu có phương viên nghìn dặm, miêu trại cư trú phân tán, và miêu trại của Vân Thiên Kình chính là trại lớn nhất trong đó, những trại chủ miêu trại khác chỉ vì lễ tiết mà tôn ông ta làm thủ lĩnh. Vân Thiên Kình cũng đã có ý muốn thống nhất Miêu Cương, chính là do binh lực của mình không đủ, hơn nữa lại không có cớ khởi sự, lại sợ triều đình cho rằng ông ta mưu phản, cho nên cứ mãi trù trừ chẳng có động tác gì.

Lần này đạt được phong hiệu Miêu vương, lại có quân chính qui của Minh triều phối hợp, lại còn có thánh chỉ của Minh Thành tổ để cho ông ta thống lĩnh Miêu trại trong địa giới Trấn Viễn châu, cho nên ông ta lập tức triệu tập tất cả các trại chủ Miêu trại ở Trấn Viễn châu tụ họp, tuyên đọc thánh chỉ của Minh Thành tổ, yêu cầu mọi trại chủ Miêu trại trao quyền thống lĩnh Miêu binh thống nhất dưới lệnh của ông ta. Và quyền nhiệm mệnh của các trại chủ Miêu trại sau này do ông ta thống nhất phụ trách hành sử, án chiếu theo quy định mà nộp lao dịch địa tô, thuế phú.

Vân Thiên Kình thu gom binh quyền, nhân sự quyền và tài chính quyền của toàn bộ Miêu cương ở Trấn Viễn châu vào trong tay, đương nhiên sẽ dẫn đến sự bất mãn của những trại chủ Miêu trại khác. Ông ta đã chớp thời cơ này mượn sự trợ giúp của quân đội nhà Minh khởi binh tiễu trừ, giết chết những trại chủ Miêu trại phản ứng kích liệt nhất, còn những Miêu trại trại chủ vốn đã kính trọng đối với Vân Thiên Kình, giờ lại có hoàng thượng ban thành chỉ nhậm mệnh, cộng thêm sự uy hiếp về vũ lực, cho nên ngoan ngoãn hàng phục, giao nộp toàn bộ quyền lực.

Cho nên, Dương Thu Trì đi không lâu, Vân Thiên Kình đã thống nhất toàn bộ Miêu cương khắp Trấn Viên châu, chân chánh trở thành Miêu vương.

Minh Thành Tổ biết Miêu gia trước giờ có truyền thống không phục sự giáo hóa của vương đạo, ở các triều trước đều khởi binh phản kháng, và những đợt chinh phạt đều chỉ là dìm hồ lô xuống nước tạm thời, khi nhấc tay lên vẫn trả lại tình trạng như cũ, hiệu quả chẳng lớn gì. Cho nên, ông ta biết rằng lần này để an phục và giáo hóa Miêu chúng, biện pháp tốt nhất chính là an phủ.

Vân Thiên Kình thống nhất Miêu cương, lại tuyên thệ hiệu trung, nhất thiết phát triển đều phù hợp tâm ý của Minh Thành Tổ. Nhưng mà ông ta là người không tin vào lời thề, một mặt đối với chuyện Vân Thiên Kình bình định Miêu cương là người có công phong thưởng trọng hậu, mặt khác lại yêu cầu Vân thiên Kình giảm bớt số lượng Miêu binh, lại còn phái quan viên đến Miêu trại của Vân Thiên Kình nhậm chức, hiệp trợ quản lý.

Để tiến thêm một bước lung lạc Vân Thiên Kình, triệt để chinh phục khối Miêu cương cứ chống lại vương đạo giáo hóa này, Minh Thành Tổ lại nghĩ đến chiêu mà các vương triều nhà Hán đều thích dùng: hòa thân. Ông ta thu con gái do một người thiếp của đại thần sủng tín nhất - Hàn lâm học sĩ kiêm Tả xuân phường đại học sĩ, nội các thủ phụ Hồ Quảng - sinh ra làm nghĩa nữ, rồi phong làm Vĩnh Chiêu công chúa, lại đem gã cho con trai Vân Lăng của Vân Thiên Kình làm vợ. Đồng thời, lại tự thân đứng ra làm chủ sai con trai thứ ba là Siêu giản vương Chu Cao Toại nạp con gái Vân Lộ của Vân Thiên Kình làm trắc phi.

Chiêu này làm cho Vân Thiên Kình thụ sủng mà kinh, thánh chỉ đến liền vội mang theo Miêu binh hộ tống con gái Vân Lộ tiến kinh thành thân, đồng thời đón cưới Vĩnh Chiêu công chúa giả danh về Miêu trại.

Nhưng mà, điều làm cho Vân Thiên Kình không ngờ chính là Vân Lộ nhất mực kháng chỉ, sống chết gì cũng không chịu xuất giá, nhất mực trốn trong phòng khóc hết mấy ngày, bức đến nỗi hai người trong nhà Vân Thiên Kình suýt chút nữa phải treo cổ tự vẫn. Dưới sự cầu xin khổ sở của cha mẹ và thậm chí phải lấy cái chết để bức, Vân Lộ không còn cách nào khác phải đáp ứng, nhưng đề xuất yêu cầu là trước khi xuất giá phải đến gặp Dương Thu Trì một lần.

Vân Thiên Kình làm sao không biết con gái đã rơi vào mối tình đầu sâu nặng với Dương Thu Trì, đương nhiên đáp ứng ngay, rồi đi đường vòng đi qua Tứ Xuyên Ba Châu, sau khi đến Ba Châu thành mới biết Dương Thu Trì cùng mọi người lên Âm Linh sơn hóng mát, cho nên vội vã đuổi theo, rồi để đại đội nhân mã đón dâu chờ ở một thôn nhỏ dưới núi, còn Vân Thiên Kình dẫn theo Miêu binh hộ vệ hộ tống Vân Lộ lên núi. Sau đó, Vân Lộ mới dùng sơn ca lôi kéo Dương Thu Trì ra.

Dương Thu Trì đối với hoàng thất quả thật là như người đi trong mộng không biết quan hệ của họ thế nào, hiện giờ nghe nói Triệu Giản Vương Chu Cao Toại lại là con trai thứ ba của hoàng thượng Minh Thành Tổ, Vân Lộ trở thành trắc phi của hoàng tử, lòng hắn không biết vì sao lại bồi hồi như mất mát cái gì đó.

Ánh trăng vẫn sáng rõ trong veo, sao mọc đầy trời, giữa tràng nhất thời thật yên tĩnh.

Thấy Dương Thu Trì nghe tin tức này rồi không nói gì, Vân Lộ u sầu nhìn hắn, thương cảm nói: "Thu ca ca, em muốn nói riêng với ca vài lời, được không?"

Dương Thu Trì sửng người, nhìn về phía Tống Tình và Tống Vân Nhi.

Tống Vân Nhi là người phản ứng trước nhất, nói: "Vân trại chủ, hay là tôi dẫn các người qua bên am đó, để sư thái trụ trì an bài chỗ cho mọi người nghỉ ngơi một chút."

Vân Thiên Kình cảm kích chấp tay: "Làm phiền Tống cô nương." Rồi hướng về phía Vân Lăng và mọi người ra dấu, cất bước đi ra ngoài rừng trúc.

Tống Vân Nhi bước đi mấy bước, phát hiện Tống Tình còn ngẩn ra ở đó không động đậy gì, bèn bước lại kéo nàng, nhỏ giọng bảo: "Búp vê bùng! Lão gia của các người và Vân Lộ cô nương có lời muốn nói, chúng ta trở về thôi."

"Nhưng... nhưng mà đã khuya thế này, hai người họ ở trong rừng trúc..." Lời của Tống Tình có chút gì đó chua chua.

"Bọn họ cái gì chứ? Nếu có gì thì đã sớm có từ lâu rồi! Yên tâm đi." Tống Vân Nhi nhướn ma81t nhìn về phía Dương Thu Trì, hơi cất cao giọng: "Ca ca của muội sẽ biết chừng mực mà." Rồi kéo mạnh Tống Tình rời khỏi rừng trúc.

Nam Cung Hùng cùng các thiếp thân hộ vệ nhanh chóng tản ra xung quanh cảnh giới.

Tại tràng chỉ còn lại Dương Thu Trì và Vân Lộ.

Dương Thu Trì nhìn nàng, khe khẽ nói: "Vân cô nương, xin chúc mừng cô."

Vân Lộ bước đến trước mặt ngước nhìn hắn, ánh trăng soi lên gương mặt xinh xắn trắng như trăng rằm. Nàng không cất tiếng, chỉ nhìn ngơ nhìn ngẩn Dương Thu Trì như thế, từng hạt lệ từ từ lăn xuống giống như từng hạt trân châu.

Dương Thu Trì đương nhiên biết vì sao Vân Lộ phải đến kinh thành thành thân với hoàng tử, và tại sao lại đi vòng qua đây. Hắn cũng biết vì sao nàng khóc, nên lòng tràn ngập sự áy náy và thương hại, khe khẽ lau nước mắt trên mặt nàng, dịu dàng bảo: "Vân cô nương, là Thu Trì không phải với cô..."

Vân Lộ nhào hẳn vào lòng Dương Thu Trì, mặc tình khóc lóc. Đó là tiếng khóc rất tức tưởi và thương tâm, là tiếng khóc kèm theo nắm đấm nhung không ngừng thụi mạnh vào ngực Dương Thu Trì.

Dương Thu Trì ôm nhẹ eo thon của nàng, nhưng không biết mở lời an ủi như thế nào.

Một lát sau, Vân Lộ từ từ ngước mắt, sụt sùi nói: "Thu ca ca, em chỉ muốn gả cho mình chàng, người khác... người khác em không thèm."

Dương Thu Trì miễn cưỡng cười: "Đừng có ngốc như thế, sự tình do hoàng thượng ra thánh chỉ định đoạt thì làm sao có thể phảng kháng? Hơn nữa, trở thành trắc phi của hoàng tử..."

"Em không muốn...!" Vân Lộ òa khóc, "Nếu cái gót hài thêu hoa của em đã trao cho chàng rồi, thì tâm của em cũng đã dâng hết cho chàng! Trong lòng em chẳng thể có nam nhân thứ hai nào nữa! Chàng có biết không..." Vân Lô lớn tiếng khóc, một tiếng khóc đầy tuyệt vọng.

Dương Thu Trì chẳng hiểu vì sao mình lại lưu lại dấu ấn sâu đậm trong tim thiếu nữ Miêu tộc này đến như vậy. Hắn không biết hát sơn ca định tình, chẳng biết tặng đế hài là định hôn, và chẳng hiểu những chuyện đó đối với thiếu nữ Miêu tộc vừa chớm biết yêu có ý nghĩa quan trọng như thế nào. Nhưng hiện giờ, hắn từ chuyện Vân Lộ đi đường vòng để tìm hắn mà đoán biết bản thân trong tim thiếu nữ Miêu tộc này trọng yếu như thế nào.

Dương Thu Trì cũng rất thương cảm, dịu dàng an ủi: "Vân cô nương, thật xin lỗi. Ta... ta không ngờ sự tình lại biến thành như thế này... thật xin lỗi..."

Vân Lộ ngước mắt nhìn Dương Thu Trì, đột nhiên ôm chặt cổ hắn, hôn lên môi hắn.

Dương Thu Trì không dám tránh, sợ sẽ khiến Vân Lộ thương tâm, nhưng cũng không dám hôn trả, sợ nàng sẽ hiểu làm, cứ như thế để mặc cho Vân Lộ hôn mãi, cảm thụ đôi môi hồng lạnh lạnh của nàng. Mước mắt lặng lẽ tiến vào nụ hôn của họ, mặn chát như con tim xót xa bấy giờ của Vân Lộ.

Lát sau, đôi môi hồng của Vân Lộ từ từ rời khỏi Dương Thu Trì, đôi mắt đẹp nhòe lệ nhìn hắn, run giọng hỏi: "Thu ca ca... chàng... chàng chẳng lẽ không muốn hôn Vân muội dù chỉ một lần hay sao?"

Dương Thu Trì vừa hổ thẹn vừa xót xa, liền ôm chặt nàng, trao nàng một nụ hôn sâu đậm. Vân Lộ vui mừng đáp trả hắn, dường như muốn ghi nhớ từng cảm giác thịt da mà Dương Thu Trì lưu lại trên người nàng.

Đôi môi hồng của Vân Lộ lại rời đến mặt Dương Thu Trì, lần đến tai hắn khẽ khàng bảo: "Thu ca ca, Vân muội... Vân muội muốn dâng hiến thân xác này cho ca... ngay bây giờ..."

Dương Thu Trì hơi giật mình, vội ngăn: "Không... Vân muội, như vậy không được..."

Vân Lộ dùng nụ hôn cắt đứt lời nói của Dương Thu Trì, một tay cởi làn áo trên, rồi không cho nói năng gì, cầm chặt tay của Dương Thu Trì án lên trên gò ngực căng tròn đầy nhựa sống và đang thổn thức của nàng.

Bàn tay của Dương Thu Trì sờ lên gò ngực thiếu nữ căng mọng và săn chắc của Vân Lộ, nụ anh đào hàm tiếu thổn thức hơi men dường như đốt cháy ngay dục hỏa trong người hắn, khiến cho tay hắn không nhịn được bắt đầu phiêu du trên cơ thể nàng.

Vân Lộ vẫn khe khẽ khóc, tiếp tục cởi y quần của mình.

Tiếng khóc của nàng khiến cho Dương Thu Trì chợt giật mình thanh tỉnh lại. Hắn vội chụp lấy nàng, kiên quyết nói: "Không! Chúng ta không thể làm vậy!"

"Vì sao?" Vân Lộ bi thương hỏi: "Thu ca ca, ca chẳng lẽ chán ghét Vân muội như vậy sao?" Vân Lộ khóc nức nở hơn, thân hình bắt đầu run run.

Dương Thu Trì ghì chặt nàng, dịu dàng bảo: "Vân muội, ca muốn vì muội mà nghĩ đó. Muội cần phải thanh thanh bạch bạch gả về cho tam hoàng tử, nếu không, cả đời của muội ở trong hoàng thất sẽ không cất đầu lên nổi."

"Muội không sợ! Muội không thèm quản!" Vân Lộ nức nghẹn, lắc đầu quầy quật hét to.

Nhưng Dương Thu Trì không thể không quản. Hắn biết giờ phút này bất kỳ giải thích lý tính hay logic gì gì đó đều vô dụng, hắn chỉ cần ôm chặt nàng, không cho nàng cơ hội hành động nàng.

Vân Lộ vùng vẫy uốn éo người trong lòng Dương Thu Trì, nhưng cuối cùng chẳng làm gì được, chỉ còn biết nép vào lòng hắn khóc ròng.

Ánh trăng vẫn vằng vặc...

Sáng sớm hôm sau, Dương Thu Trì cùng Vân Thiên Kình và bộ hạ xuống núi. Trên đường đi, mọi người đều tự giác nhường không gian cho hắn và Vân Lộ để hai người có nhiều dịp nói chuyện.

Dương Thu Trì mỉm cười cố ý kéo dẫn lực chú ý của nàng, từ từ cùng nàng ngắm phong cảnh dọc đường, kể cho nhau nghe những mẫu chuyện vui nho nhỏ, dẫn dắt tâm tình của Vân Lộ khá hẳn lên.

Khi xuống đến núi thì đã giữa trưa, Vân Thiên Kình gặp lại đại đội nhân mã đưa dâu và đón dâu ở một thôn trang nhỏ, Dương Thu Trì thỉnh họ vào thành nghỉ ngơi hưu chỉnh một hai ngày rồi đi, Vân Thiên Kình nói phải đi vòng Tứ Xuyên, đã chậm lắm rồi, không dám dừng lâu hơn nữa, cho nên cáo từ ở đây.

Dương Thu Trì biết ông ta nói đây là thật tình, chỉ còn biết phất tay cáo biệt.

Đại đội nhân mã của Vân Thiên Kình từ từ tiến, Vân Lộ cưỡi lên ngựa, nhất mực thê lương sầu khổ nhìn Dương Thu Trì, cho đến khi đường núi cong cong che khuất tầm nhìn của nàng.

Dương Thu Trì bấy giờ mới thở dài, vừa định lên tiếng bảo mọi người quay về thành, thì nghe tiếng sơn ca của Vân Lộ truyền từ hẻm núi đã khuất:

"Vạn thủy thiên sơn xin làm chứng

Sơn thủy có biến xin theo người

Biến sơn biến thủy đừng biến tâm..."

Dương Thu Trì tức thời nghẹn giọng, chỉ lên mấy bước đứng bên lộ khum tay nhìn về phía xa, nhưng chỉ thấy đường núi cong cong, chẳng còn tung ảnh của Vân Lộ đâu nữa, chỉ có ca thanh u uất thê lương như có như không của nàng truyền lại:

"...Hôm nay cầu ca chẳng được ca

Không biết mệnh muội nó thế nào

Mong nhớ ca ca muội nguyện chết

Chết và sẽ chết bên dòng tương tư..."

Dương Thu Trì thẫn thờ đứng ở đó, con tim đã bị vò nát thành bụi phấn, để rồi theo làn gió bay bay bay bay trong gió nhẹ.

....

Nạp Thiếp Ký - Chương #317