Chương 281: Chuyện Lớn Bắt Đầu Từ Chuyện Nhỏ ...


Viên Tính nói tiếp: "Do đó ta mua thuốc, trước hết nấu một thang, lúc làm cơm thì bỏ vào trong cơm canh của con hồ ly Viên Tuệ trước, sau đó lẻn đến phòng của nó, nấp vào trong tủ. Chờ nó lắc lắc lư lư khoảng một canh giờ sau trở về phòng, ta đoán là nó đã đến tìm Viên Diệu xong rồi mới trở về, khiến cho quyết tâm giết nó tăng lên trong lòng ta."

Viên Diệu kêu lên: "Hèn gì hôm đó lúc Viên Tuệ đến tìm tôi cứ nói là buồn ngủ, muốn ngủ luôn ở chỗ tôi, tôi phải đuổi cô ấy đi.

Viên Tính cười khinh: "Đuổi đi ư? Ngươi nỡ sao?"

Viên Diệu đỏ mặt đáp: "Tôi vì sao mà không nỡ được? Cô ấy thích tôi là chuyện của cô ta, còn tôi có thích cô ta bao giờ! Tôi chỉ thích có mỗi mình Viên Thông sư tỷ thôi."

.. .... " , . ,

"Phì!" Viên Tính phun một bãi nước bọt, lại tự tát vào má mình một cái cực mạnh, mắng: "Hai ngươi là nữ nhân, lại là người xuất gia, thì còn nói gì đến tình ái? Phì! phì! Ngươi không mắc cỡ nhưng ta thấy mắc cỡ đây này! Phì...!"

Viên Thông đột nhiên đứng dậy, xích sắt ở chân khua rổn rảng, đưa tay chỉ về phía Viên Tính tức giận mắng: "Chúng ta làm cái gì mà mất mặt? Chúng ta không trộm không cướp, không giết người không phóng hỏa, sao lại mất mặt? Nếu sớm biết ngươi có cái lòng này, không chờ ngươi động thủ, ta sẽ phân thây ngươi ra thành vạn đoạn trước"

“Ha ha, ngươi giết đi, dù gì ta quyết định trước khi giết sạch các ngươi, đã coi cái mạng này không còn nửa rồi." Viên Tính lại nhìn trên nhìn dưới Viên Thông, phun thêm một bãi nước bọt. "Phì! Một đôi dâm oa đãng phụ, học người ta nói cái gì là tình ái chứ, phù, thật là kẻ không biết xấu hổ, cái gì cũng có thể làm!"

Viên Thông tức đến toàn thân run rẩy, chỉ vào Viên Tính mà không nói được câu nào.

Viên Diệu đỏ phừng mặt đứng phắt dậy, hai mắt đẫm lệ, nhìn trừng trừng Viên Tính rít lên: "Hai chúng ta muốn tương thân tương ái thì đã làm sao? Ai nói nữ nhân chỉ có thể thích nam nhân? Ai nói đó? Cho dù là có người nói đi chăng nữa, cho dù thiên vương lão tử có bảo đi chăng nữa, nhưng ta cứ thích tỷ ấy thì đã làm sao? Chúng ta không chọc không phiền ngươi, chúng ta chỉ yêu chúng ta, ngươi bằng cái gì mà quản chúng ta, bằng cái gì mà muốn giết chúng ta?" Nói xong, cô ta tức nghẹn khóc òa.

"Ha ha! Ha ha ha!" Viên Tính cười ha hả thật to. "Mọi người nghe đó, nghe hết đó, con hồ ly thối này đang văng *** chó cái gì vậy! Thiên địa vạn vật đều có âm dương, nam nữ yêu nhau mới phù hợp thiên đạo điều hòa âm dương. Các ngươi tưởng mình là ai? Nữ ni chúng ta sở dĩ bị quy "Tam cô lục bà"(*), khiến cho người ta khinh thường chẳng phải vì các ngươi thân đã xuất gia rồi mà trong đầu vẫn còn đầy cái gọi là nam đạo nữ xướng, dâm oa đãng phụ hay sao?"

Viên Tính lại vỗ bàn nói tiếp: "Nếu như các ngươi lục căn chưa tịnh, muốn hoàn tục lấy chồng, ta quyết không nói hai lời. Nhưng các ngươi đã xuất gia rồi, theo lẽ phải nghiêm thủ thanh quy giới luật, đằng này lại mượn cảnh nhà chùa ngang nhiên dâm loạn, làm càn chẳng sợ ai. Các ngươi cho những người chúng ta là tượng đất cả hay sao? Nghe thấy hết mà chẳng quản gì hay sao? Ha ha, ngươi sai rồi, nếu như các ngươi không chịu giữ thanh quy giới luật, lại không nghe lời khuyên, vậy thì được, Viên Tính ta sẽ đứng ra giúp các ngươi một tay!"

Lời cuối cùng tuy gay gắt chói tai nhưng đầy sức thuyết phục, khiến cho mọi người nghe mà sững cả người.

Lát sau, Dương Thu Trì đằng hắng một tiếng, ra ý bảo Viên Thông và Viên Diệu ngồi xuống, sau đó nói với Viên Tính: "Viên Tính, động cơ giết người của ngươi bổn quan đã minh bạch. Tiếp theo ngươi hãy nói coi ngươi làm cách nào để giết Viên Tuệ."

Viên Tính chậm rãi ngồi xuống, đáp: "Chẳng có gì đáng nói cả. Sau khi Viên Tuệ trở về, lập tức nằm vật ra giường ngủ. Tôi chờ một chút rồi chui ra, trèo lên giường ngồi đè lên người cô ả, ả giãy giụa một chút rồi bất động. Bóp chết ả xong, tôi dùng mền gối đậy kín thi thể, khép cửa lại rồi về phòng ngủ."

"Ngươi không nghĩ qua là sẽ xử lý thế nào sao?"

"Không hề, nhân vì tôi tin là tôi và Viên Tuệ vô oán vô cừu, sẽ chẳng có ai hoài nghi gì tôi cả."

Án này cuối cùng cũng phá giải được, Dương Thu Trì ra lệnh bắt trói Viên Tính lại.

Biến hóa như hí kịch này khiến Tống Vân Nhi kinh ngạc vô cùng, cứ lắc tay Dương Thu Trì trách hắn sao không cho nàng biết sớm, để cho nàng tự tay bắt chân hung quy án, thử qua một lần.

Dương Thu Trì cười cười, lòng nghĩ án này Tống Vân Nhi chẳng có biện pháp nào phá được, nhân vì nó đặc biệt phi thường, hung thủ sau che dấu vết của hung thủ trước, giữa hai hung thủ lại không hề biết sự tình của nhau, án mạng như thế này muốn phá giải trước hết phải dựa vào sự hiểu biết tường tận các hiện tượng của thi thể và phán đoán chuẩn xác thời gian tử vong. Nhận thức của cố nhân đối với hiện tượng có thi thể vẫn còn chưa đủ để giải quyết vấn đề này, cũng khó mà phát hiện người chết trước sau bị tới hai hung thủ ra tay lấy mạng.

Ngoài ra, án này muốn triệt để phá giải cần phải dựa vào thủ đoạn điều tra hình sự thời hiện đại, ví dụ như kiểm tra huyết dịch ở hiện trường, so sánh dấu tay và dấu chân, kiểm tra những vật chứng vi lượng (cụ thể là mạt thông đã cháy tàn) dưới kính hiển vi, kết hợp mọi kết quả kiểm nghiệm để tiến hành phán đoán mới ra kết luận cuối cùng, chứ nếu không, muốn phát hiện hung thủ thật sự đằng sau hung thủ thứ hai, độ khó lớn phi thường!

Cứ lấy việc so sánh chỉ tay ra mà xét, kỳ thật, án này còn có một tình tiết mà Dương Thu Trì chưa nói đến, đó chính là khi hắn đến nhà bếp thị sát, đã lén lấy cái chén cùa Viên Tính cầm qua bỏ vào trong lòng, từ đó lấy được dấu vân tay của Viên Tính, so với dấu tay trong tủ xác nhận là giống hệt nhau, bấy giờ mới quyết tâm thu lưới bắt cá!

Mười hai ni cô trên Nhất Chỉ Phong này bị bắt một lượt hết ba người cộng thêm một người chết, nguyên nhân chỉ vì một chữ tình, thật khiến cho người ta cảm thán.

Chân hung bị bắt, án mạng đã được phá giải, sáng sớm ngày hôm sau, Dương Thu Trì mọi người từ biệt Tĩnh Từ sư thái cùng chúng ni cô, áp giải Viên Tính, Viên Diệu và Viên Thông xuống núi trở về Thanh Khê huyện.

Dương Thu Trì tìm một họa sư căn cứ lời miêu tả của Viên Thông vẽ tướng tá của Hư Ất đạo cô vẽ ra đồ hình, rồi báo lên để hình án sát sứ của Hồ Quảng yêu cầu tiến hành hợp tra. Do không có chứng cứ chứng minh Hư Ất đạo cô là hung thủ giết người hàng loạt, hắn chỉ có thể yêu cầu giúp đỡ điều tra, chứ không thể tiến hành truy nã toàn quốc.

Còn về chuyện xử phạt ba ni cô thì không có quan hệ gì đến án này nữa rồi, chỉ có thuật giải đơn giản như sau: Viên Tính tuy giết người, nhưng chuyện xảy ra có nguyên nhân có thể giảm tội, cho nên bị phán đánh trăm trượng, lưu đày ba nghìn dặm, sau đó bệnh chết ở nơi lưu đày.

Viên Thông thuộc phạm vi khép tội "Mưu nhi dĩ hành, vị từng thương nhân giả” ( lập mưu hành động, nhưng chưa gây hại cho người), căn cứ Đại Minh luật, phán đánh trăm trượng, phạt giam ba năm. Viên Diệu thuộc về tội vô tình hợp mưu giết người rồi bao che tội phạm, đánh trăm trượng. Ba năm sau, hai người dắt tay nhau đi đâu mất, không rõ hành tung nữa.

Đó là chuyện không quan trọng, tiếp theo không kể về họ nữa.

Dương Thu Trì phong trần mệt mỏi trở về đến nội nha, Tống Tình và Hồng Lăng hoan hỉ không thể nào kể xiết. Chờ đến khi thấy quan bào của hắn rách bươm, khâu đùm vá đụp, nhất định là chịu không ít khổ, đều cảm thấy thập phần thương tâm.

Đêm đó, Hồng Lăng đem hết mười hai thành "tinh thần" ra làm những món thật ngon khao đãi Dương Thu Trì.

Tần Chỉ Tuệ, Bạch Tố Mai mang theo hai tiểu nha hoàn đi rồi, trong nội nha thanh vắng lạnh lùng đi rất nhiều, chỉ có Tống Tình, Tống Vân Nhi và Hồng Lăng. Đương nhiên còn có Lê viên thất tỷ muội và Miêu gia song sinh tỷ muội, nhưng mà bọn họ đều ở hậu hoa viên luyện tập ca vũ không hề bước ra.

Mấy ngày nay ở trên Nhất Chỉ phong đều ăn chay uống trà, Dương Thu Trì đã sớm chịu không nổi nữa. Hiện giờ Hồng Lăng làm một bàn đầy món ngon, toàn là nhưng thứ Dương Thu Trì khoái khẩu, cho nên khiến hắn mừng rơn, ôm Hồng Lăng hôn lấy hôn để biểu kỳ sự cảm tạ, rồi không nói gì thêm nữa, ngồi vào bàn cầm đũa lên ăn như hổ đói.

Tống Tình và Hồng Lăng thấy Dương Thu Trì ngồm ngoàm như vậy, vừa tức cười vừa xót dạ.

Trên bàn ăn, Tống Vân Nhi kể chuyện Dương Thu Trì phá án tại ni cô am, tự nhiên là mặt mày hớn hở, thêm bông ghép hoa, khiến cho Tống Tình và Hồng Lăng nghe mà trợn to hai mắt, tặc lưỡi xưng kỳ lia lịa.

Ăn cơm xong, Tống Vân Nhi liền tự mình về phòng. Đi đường mệt mỏi nên Dương Thu Trì cũng muốn nghỉ sớm, ôm eo Tống Tình tiến vào phòng.

Tống Tình mấy ngày nay không được gặp Dương Thu Trì, giờ ở trong lòng hắn õng ẹo như bông hoa ma quái vậy, khiến cho hắn dục hỏa trùng thiên, muốn cởi ngay áo quần nàng hành sự.

Tống Tình chụp giữ tay hắn lại, lắc đầu thưa: "Phu quân, Tình nhi hai ngày nay có kinh nguyệt, hay là để Hồng Lăng hầu chàng a."

Dương Thu Trì hơi thất vọng, nhưng mà nghĩ đến hình dạng vũ mị tuyệt luân của Hồng Lăng, cũng khá động tâm, chỉ cảm thấy có chút ủy khuất cho Tống Tình. Nhưng nếu như đã sớm bàn kỹ là khi Tống Tình có tháng thì sẽ do Hồng Lăng hầu hạ, vậy thì không cần phải nói gì nữa.

Dương Thu Trì ôm chặt Tống Tình hôn hít, dịu dàng bào: "Vậy nàng ngủ sớm chút đi a."

"Dạ! Chàng cũng vậy, đừng có để mệt quá!" Tống Tình mỉm cười, đôi mắt to nháy nháy, lúm đồng tiền trên gương mặt tròn trịa thật mê người.

Dương Thu Trì gật gật đầu, lại hôn nàng tiếp một lúc, rồi mới ra ngoài kéo Hồng Lăng đến thư phòng.

Hồng Lăng ở cạnh Dương Thu Trì lúc nào cũng ngoan ngoãn, thậm chí có chút khẩn trương, dường như cô bé sợ làm không tốt sê khiến Dương Thu Trì bực mình vậy.

Sau khi phục vụ Dương Thu Trì rửa ráy xong, hai người cởi quần áo lên giường. Mấy ngày không gặp, Hồng Lăng trong mắt Dương Thu Trì càng vũ mị kiều diễm, Hồng Lăng thì lại đặc biệt nhu tình như nước, trăm điều chiều chuộng, Dương Thu Trì hăng hái vô cùng, xông pha trận mạc chẳng khác gì mãnh tướng, nhưng bị sự ôn nhu hương diễm của Hồng Lăng hóa giải từng chút một, cuối cùng đành phải vứt mũ cởi giáp, quân lính tan rã hết, nhưng đến khi chịu đánh chiêng thu binh thì cùng đã trải qua mấy phiên phúc vũ phiên vân rồi.

Hồng Lăng nằm gọn trong lòng hắn, nói: "Thiếu gia, nhị thiếu phu nhân đã có mang tiểu thiếu gia mấy tháng rồi, hiện giờ nhất định đã thấy bụng rồi a?"

“Ừ!" Nghĩ đến Tần Chỉ Tuệ, lòng Dương Thu Trì đầy rẫy nhi tình, tiểu thiếp đầu tiên của hắn bụng dạ thật là chỉnh tề, lại là người đầu tiên sinh con cho hắn, cảm giác ấy quả thật chẳng còn gì bằng. Dương Thu Trì lại sờ sờ cái bụng phẳng lỳ của Hồng Lăng, hỏi: "Hồng Lăng, còn em thì sao? Em đã có chưa?"

Thần tình của Hồng Lăng ảm đạm ngay: "Không có, nguyệt sự của em vừa hết không lâu, lúc thiếu gia không có nhà, tam thiếu phu nhân và em bàn luận chuyện này, thiếu phu nhân nói cho dù người không có, thì dẫu em có cũng hay. Em là thiếp thân nha hoàn của người, dù sao thì cũng là người thế thiếu phu nhân sinh con cho thiếu gia, nói ra cũng đáng mặt."

Dương Thu Trì phì cười: "Hai nàng thiệt là... ha ha, gấp cái gì vậy a," Dương Thu Trì véo vào nhũ phòng của Hồng Lăng một cái, bảo: "Hai nàng mới mười sáu tuổi, nhũ phòng còn chưa phát dục hết, từ từ rồi sẽ có."

Hồng Lăng không cười, u buồn nói: "Thiếu gia có thể đợi, đó là vì nhị thiếu phu nhân đã có mang cho thiếu gia rồi, cứ chờ ngày tiểu thiếu gia sinh ra đời thôi. Còn tam thiếu phu nhân và em một ngày chưa có mang, là một ngày không dám ngẩng đầu nhìn người." Nói đến đó, nàng thút thít khóc.

Dương Thu Trì chồm người ép đè nàng xuống, khẽ gạt lệ cho nàng, bảo: "Ngoan nào, đừng khóc, người ta nói nữ nhân làm từ nước quả thật là đúng, động một chút là khóc lầy cả giường." Nói xong hôn lên môi nàng, tiếp: "Hiện giờ nhị thiếu phu nhân của các ngươi cũng đi rồi, trong nhà chỉ còn lại hai người nàng, chúng ta ngày nào cũng làm, không tin là không sinh được cái trứng con nào!”

Hồng Lăng phì cười, đưa cánh tay thon vòng qua cổ Dương Thu Trì: "Vậy thiếu gia người chịu nổi không?"

"Chịu không nổi cũng phải kiên trì a! Có còn cách nào khác đâu, để Tiểu Lăng của ta không khóc lầy giường, chút mệt mỏi kia có đáng là bao."

"Thiếu gia thật tốt!" Hồng Lăng vít cổ Dương Thu Trì, đưa môi dâng cho hắn nụ hôn ngọt lịm, rồi dùng thoại ngữ ngọt ngào êm dịu, hạnh phúc nói: "Hồng Lăng có thể theo hầu thiếu gia, thật không biết là phúc khí tu từ kiếp nào nữa."

Thu Trì mỉm cười, dùng cùi chỏ chống giữ thân thể, không để cho Hồng Lăng bị đè chặt quá, bảo: "Nếu là như thế, ngày mai ta đến tiệm thuốc của lang trung, mua nhân sâm cái gì đó, rồi đông trùng hạ thảo, a giao, mu rùa, rồi thuốc tráng dương hồ tiên, lừa tiên gì đó về uống mỗi ngày, nhất định là thiếu gia ta mỗi ngày đều hùng khí ngất trời đánh dẹp tan hoang mọi chiến trường, thế có được không?"

"Không được!" Hồng Lăng khẽ đẩy thân trên của Dương Thu Trì, mắt phượng lóng lánh nhìn hắn trách: "Em không muốn hảo thiếu gia của em dùng thuốc lang thuốc hổ khiến cho thân thể suy nhược rất tệ hại."

"Vậy thì làm sao bây giờ?" Dương Thu Trì nhăn mặt cười khổ, tiếp theo sự gia tăng của thê thiếp, vấn đề này đã từ từ biến thành sự thật rồi.

"Thiếu gia đáp ứng đối tốt cả đời với Hồng Lăng, Hồng Lăng có câu này của thiếu gia cũng đủ quá rồi, không thể có mang tiểu thiếu gia thì coi như ông trời không thương xót cho Hồng Lăng mà thôi."

Dương Thu Trì xót dạ, ôm nàng bảo: 'Cho dù ông trời có mù mắt, không chiếu cố Tiểu Lăng Lăng của ta, thiếu gia cũng sẽ yêu thương em hết mực." Dừng lại một chút, hắn tiếp: "Nhưng mà nói cho thật, thiếu gia rất mong em có thể sinh cho ta một bé cưng, tiểu bảo bối của chúng ta nhất định sẽ đẹp như em vậy!"

"Không," Hồng Lăng đáp, "Em muốn sinh cho thiếu gia một tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia nếu giống Hồng Lăng sẽ ẻo lã như khói vậy, phải giống thiếu gia anh tuấn thông minh, sau này làm một đại quan phá án thật giỏi!”.

"Ừ! Được a." Dương Thu Trì đồng tình, lòng đột nhiên nghĩ không biết Liễu Nhược Băng có mang với hắn không, mang hài tử rồi sẽ sinh trai hay là gái. Nếu là nam thì quá tốt, Liễu Nhược Băng sẽ nhân vì chuyện cấp cho Dương gia truyền tông tiếp đại mà cảm thấy tự hào. Nói không chừng, do tâm tình này chi phối, vì hài tử của mình, Liễu Nhược Băng sẽ trở lại ở bên cạnh hắn.

Hồng Lăng phát hiện Dương Thu Trì lơ là, hôn hắn một cái, cười hỏi: "Thiếu gia, đang nghĩ gì vậy?”

"Không, không nghĩ gì, ngủ thôi." Dương Thu Trì ôm Hồng Lăng mà cứ nghĩ đến Liễu Nhược Băng, lòng cảm thấy hổ thẹn, nhưng tư niệm này một khi nổi lên thì không thể nào áp lại được. Hắn nhổm người nằm xuống, ngửa mặt lên trời, thẫn thờ nhìn lên trên màn trướng.

Hồng Lăng ngoan ngoãn rúc vào lòng hắn, không hề nói gì.

"Khi nào sẽ cùng chung bóng song tây, nói chuyện Ba sơn dạ vũ đây? Hẹn ước ba sơn dạ thoại tới chừng nào mới thực hiện được? Ngày nào hắn mới có thể nhìn lại được dung nhan mỹ lệ, lãnh diễm tuyệt luân của Liễu Nhược Băng đây?

Chú thích:

(*) Tam cô lục bà: Theo Đào Tông Nghi (Xuyết Canh lục – quyển 10), thì Tam cô lục bà hay ba cô sáu bà, chỉ những người phụ nữ làm nghề bất chính, lừa đảo. Ba cô gồm đạo cô, cô đồng, quái cô (hành nghề chiêm quái), còn sáu bà thì có nha bà (cò - làm nghề trung gian giới thiệu mua bán hưởng lợi; có thể lừa/giới thiệu mua bán người - khi đó gọi là mẹ mìn; chứa phụ nữ để giới thiệu mua dâm - gọi là bà chủ chứa), bà mối, sư bà (bà lang, nữ vu sư), kiên bà (bà vú, bảo mẫu), dược bà (phụ nữ trị bệnh), ổn bà (bà mụ, chuyên đỡ đẻ). Trong xã hội xưa, thường có những người mượn danh những người này để làm chuyện xấu, vì thế "tam cô lục bà" là thành ngữ chỉ những người phụ nữ không đàng hoàng.

---------------o0o---------------

Nạp Thiếp Ký - Chương #281