Chương 263: Có Tin Vui


Thay ly đổi chén trong tửu yến, Dương Thu Trì đặc biệt củng cố quan hệ với vị Miêu trại trại chủ nhất hô bách ứng này, còn hai cha con Vân Thiên Kình thì cảm ân *** nghĩa mười hai phần đối với Dương Thu Trì, cho nên mọi người uống đến tận hứng rồi mới tan.

Người Miêu từ các miêu trại khắp nơi nghe nói lão trại chủ và thiếu trại chủ đều vô tội được thả về, liền kéo đến chật đất, dường như đi nghẹt cả đường lớn đường nhỏ trong huyện thành. Bọn họ đến trước nha môn dập đầu cảm tạ thánh ân và ân đức của huyện thái lão gia Dương Thu Trì, đánh chiêng gõ trống rước trại chủ trở về.

Xử lý xong chuyện này thì đã trưa, Nguyệt Thiền tuy đã sớm đến báo Tần Chỉ Tuệ thức dậy rồi, nhưng Dương Thu Trì cho đến giờ mới rảnh được một chút, chếnh choáng trở vào nội nha.

Chúng nữ đều đang ở phòng khách nói chuyện, Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình thấy Dương Thu Trì nhướn mắt không lên chếnh choáng đi vào, vừa tức cười vừa xót lòng, nhanh chóng bảo tiểu nha hoàn Hồng Lăng chuẩn bị tỉnh tửu thang. Tần Chí Tuệ đỡ Dương Thu Trì ngồi xuống, trước hết rót cho hắn một cốc trà đậm cho uống rối mới nói: "Lão gia, Tống cô nương trước khi đi tối qua chẳng phải dặn dò chàng là đừng có uống nhiều rượu quá hay sao, chàng sao mới trưa mà đã uống thành như vậy rồi."

Dương Thu Trì nheo mắt, giơ ngón tay cái lên, cười bảo: "Hôm nay rượu này không thể không uống a... cao hứng lắm!"

Tống Tình ngồi cạnh Dương Thu Trì, hiếu kỳ hỏi: "Chuyện gì mà cao hứng a?"

Dương Thu Trì không trả lời câu hỏi của Tống Tình, mà cười hì hì nhìn Bạch Tố Mai hỏi: "Tố Mai, nàng đoán xem là chuyện gì mà khiến ta cao hứng đến như vậy?"

Bạch Tố Mai và Bạch phu nhân đưa mắt nhìn nhau, lắc đầu đáp: "Thiếp đoán không ra!"

"Đoán đoán! Nàng đoán thử coi!" Đầu Dương Thu Trì lăc lư, ngón tay múa loạn trên đầu: "Tin tức này có liên quan đến nàng, cũng là chuyện nàng và bá mẫu hi vọng nhất đó!"

Bạch Tố Mai lại đưa mắt nhìn Bạch phu nhân, rồi đột nhiên mừng rỡ nói: "Nhất định là triều đình thăng quan cho chàng!"

"Không đúng!" Dương Thu Trì lúc lắc đầu, ngón tay cũng ngúc ngoắc, "Nàng đoán lại đi - ta cung cấp cho chút manh mối, công văn này là từ Đại Lý tự phát đi, chính là Đại lý tự chuyên môn quản những hình danh án kiện đấy!"

Bạch Tố Mai nghiêng đầu ngầm nghĩ, đột nhiên mắt sáng rực lên, vui mừng reo lớn: "Là tên Ngô Dương Tuấn hại cha thiếp chết thảm đã bị định tử tội?"

Dương Thu Trì cười hì hì gật gật đầu: "Đúng rồi! Ngô Dương Tuấn đã bị lăng trì xử tử, cao hứng không? hắc hắc."

Bạch Tố Mai và Bạch phu nhân cùng buột miệng hoan hô. Họ hận nhất chính là tên phó tướng Ngô Dương Tuấn đã hại chết Bạch thiên tổng này. Chính vì hắn mưu phản mà liên lụy đến Bạch thiên tổng bị xử tử do liên đới, nếu như không phải Dương Thu Trì cứu, thì hai mẹ con Bạch phu nhân giờ này đã làm quỷ rồi. Hiện giờ nghe nói hắn đã bị lăng trì xử tử, báo cừu cho Bạch thiên tổng, đều cảm thấy khoái trá vô cùng.

Bạch phu nhân hoan hỉ đến nỗi hai mắt ứa đầy lệ, hai tay hợp lại, rõ ràng là đang thầm báo cho phu quân tin tức này, cũng an ủi ông ta ở trên trời linh thiêng. Còn Bạch Tố Mai thì cầm tay mẫu thân, dạt dào lệ nóng.

Dương Thu Trì chờ cho mẫu nữ Bạch phu nhân bình ổn lại tình tự, mới cười ha hả nói: "Tố Mai, vừa rồi nàng chỉ đoán đúng một phần, nàng thử đoán nữa xem, một nửa nữa là cái gì? Cái này cũng liên quan đến hai mẹ con nàng đấy!"

Hai mắt Bạch Tố Mai hàm chứa đầy nước mắt vui mừng, hơi có chút bất ngờ khi nghe hắn nói thế, suy nghĩ một chút rồi từ từ lắc đầu.

Tống Tình giật giật y bào của Dương Thu Trì, gắt giọng: "Phu quân! Chàng đừng có làm bộ làm tịch nữa, mau nói đi mà!"

Bạch Tố Mai và Bạch phu nhân nghe nói chuyện này có liên quan đến họ, đều chăm chú nhìn Dương Thu Trì chờ đợi.

Dương Thu Trì đưa mắt nhìn hết chúng nữ một vòng, rồi mới cười ha hả nói với Bạch phu nhân và Bạch Tố Mai: "Hoàng thượng hạ chỉ Đại Lý Tự ra công văn xá miễn cho bá mẫu và Tố Mai tội liên can, hiện hai người tự do rồi!"

Oa...! Tống Tình là người đầu tiên reo lên vui mừng, Bạch phu nhân và Bạch Tố Mai thì vẫn chưa phán ứng, ngơ ngác nhìn Dương Thu Trì. Trước đó hắn vốn không đem chuyện xin tha cho hai mẹ con nói lại, cho nên họ đều không biết vì sao lại được tha tội.

Dương Thu Trì mỉm cười giải thích: "Lần trước bắt được Ngô Dương Tuấn, phần lớn là do công lao của bá mẫu và Tố Mai. Lúc cháu báo cáo lên trên, còn đặc biệt xin với hoàng thượng xá miễn tội trang cho hai người. Quả nhiên hoàng ân rộng rãi, đã tha tội liên can cho hai mẹ con, hai người không cần phải bị lưu đày nữa, hiện giờ đã là thân tự do rồi!"

Bạch phu nhân và Bạch Tố Mai bấy giờ mới minh bạch, vui mừng ôm chặt lấy nhau, cao hứng đến nước mắt chan hòa.

Dương Thu Trì lắc lư bước đến trước mặt Bạch Tố mai, cúi người nói: "Tố Mai, xin thứ lỗi. Thu Trì trước đó không cho nàng biết đã thỉnh cẩu hoàng thượng xá miễn cho chuyện này, bởi vì ta cũng không biết có tha được hay không."

Bạch Tố Mai đã rời khỏi vòng tay của mẫu thân, nước mắt chan hòa nhìn sâu hắn một hồi, rỗi đột nhiên đứng dậy nhào vào trong lòng hắn, vui mừng òa khóc.

Bạch Tố Mai là thiếp thân quá môn của Dương Thu Trì, bởi vì phải để tang ba năm, cho nên chưa từng chung phòng với hắn. Tần Chỉ Tuệ và mọi người tuy gọi nàng là Bạch cô nương, kỳ thật đã sớm coi nàng như tỷ muội vậy. Hiện giờ thấy nàng ôm Dương Thu Trì khóc lóc, chẳng hề cảm thấy có điều gì không ổn, thậm chí còn vì hai mẹ con lấy lại tự do mà cảm thấy vui mừng.

Dương Thu Trì ôm vòng eo thon của Bạch Tố Mai, vốn muốn nhân tửu hứng mà thân mật với nàng một phen, nhưng thấy nàng khóc như mưa rào mùa hạ như thế, không tiện vì thế mà có hành vi khinh bạc với nàng, hơn nữa còn có chúng nữ và mẫu thân của nàng còn ở sát bên cạnh nữa.

Bạch phu nhân đứng dậy, mắt ứa đầy lệ nói với Dương Thu Trì: "Dương công tử, đa ta công tử vì chúng ta mà thỉnh mệnh, hoàng thượng mới tha tội trạng cho chúng ta." Rồi cúi người xuống định thi lễ, Dương Thu Trì vội vã đưa tay ngăn bà: "Cái này không được đâu, chúng ta đều là người nhà, ngươi còn nói thế sao được. Người là trường bối, thi lễ với một vãn bối như con, như vậy không phải là muốn tổn thọ cho con hay sao? Con chỉ muốn sống thêm vài năm nữa đây này."

Bạch Tố Mai nằm trong lòng Dương Thu Trì vì mừng quá mà khóc, giờ nghe lời này, cuối cùng nhịn không được phì cười, vội vã lau lệ trên mắt.

Dương Thu Trì cười nói: "Nếu như mọi người đều cao hứng, chúng ta hôm nay không say không về!"

Hồng Lăng đã sớm mang tỉnh tửu thang tiến vào, thấy bọn họ đang tâm tình kích động, không dám quấy nhiễu, hiện giờ nhân cơ hội này nhanh chóng bưng tới. Dương Thu Trì rất cao hứng, tiếp lấy uống cạn một hơi, dặn dò Hồng Lăng: "Em mau đi chuẩn bị chút rượu thịt, làm món ngon nhất của em ra đây, chúng ta ăn mừng một phen!"

Dạ! Hồng Lăng vui vẻ gật đầu, nhanh nhẹn chạy vào hậu đường. Dương Thu Trì lại cho tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền đến hậu hoa viên đem chuyện này báo lại Liễu Nhược Băng, thỉnh nàng đến tham gia tửu yến. Liễu Nhược Băng cho nói có chuyện vui, cũng đến phòng khách chúc mừng Bạch phu nhân.

Tửu yến nhanh chóng bày xong, chúng nữ vây quanh Dương Thu Trì mà ngồi. Dương Thu Trì tâm tình cao hứng, vốn đã uống gần say với Vân Thiên Kình, hiện giờ Hồng Lăng chuẩn bị tỉnh tửu thang uống vào đã thanh tỉnh mấy phần, giờ thấy hồng nhan bên cạnh, người nào cũng oanh oanh yến yến, lòng lại càng vui hơn, tỉnh thêm hai phần nữa, rồi khi thấy Liễu Nhược Băng tham gia tửu yến, càng cao hứng hơn, tỉnh rượu thêm hai phần.

Dương Thu Trì nâng cao chung rượu, nói: "Nào nào nào! Các vị mỹ nữ... còn có bá mẫu, Liễu tiền bối, chúng ta cùng chúc mừng cho mẹ con Bạch phu nhân báo được đại cừu, lấy lại được tự do, cạn một chung!"

Mọi người đồng thanh nói phải, đứng dậy nâng chung, hướng về phía Bạch phu nhân và Bạch Tố Mai chúc mừng, dốc chén uống cạn.

Dương Thu Trì đặt chung rượu xuống, phát hiện Tần Chỉ Tuệ ở bên cạnh tuy là có nâng ly, nhưng không hề uống rượu, hơi bất ngờ, hỏi: "Chỉ Tuệ, nàng sao lại không uống?"

Tần Chỉ Tuệ đỏ mặt, cầm chung rượu lên, do dự nhìn rượu trong ly, không biết thế nào cho phải.

Tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền đứng sau nàng nhanh nhẹn bước lên, tiếp lấy chung rượu trong tay Tần Chỉ Tuệ, cười nói: "Thiếu gia, nhị phu nhân của chúng ta mấy hôm nay không được khỏe, chung này để nô tỳ thế phu nhân uống cạn nha." Nói xong không đợi Dương Thu Trì mở lời, đã dốc ly uống cạn.

Dương Thu Trì nghe nói đến nguyên nhân này, chợt nhớ lại sự tình tối qua, vội vã vỗ đầu một cái, kêu lên: "Ai da! Thật là đáng chết! Hôm nay xảy ra nhiêu chuyện quá, sao ta lại quên sự tình trọng yếu như thế này cơ chứ!"

Nói xong kéo tay Tần Chỉ Tuệ, trước mặt nhiều người như thế, không tiện hỏi trực tiếp, chỉ hàm hổ bảo: "Chỉ Tuệ, nàng có phải là... là không khỏe hay sao? Đi tìm lang trung xem mạch cho nàng, được không?"

Mặt Tần Chỉ Tuệ càng đỏ hơn. Nàng vừa định lên tiếng, đột nhiên nhíu mày, che miệng chạy vội vào nội đường, thiếp thân tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền nhanh chóng chạy theo.

Qua một lúc sau, Nguyệt Thiền mới đỡ Tần Chỉ Tuệ trở về bàn tiệc ngồi xuống.

Liễu Nhược Băng đã nhìn kỹ sắc mặt của Tần Chỉ Tuệ, lên tiếng: "Tần cô nương, đưa tay cho ta xem, ta thăm mạch cho cô."

Án theo đạo lý, Tống Vân Nhi và Dương Thu Trì gọi nhau là huynh muội, còn Liễu Nhược Băng là sư phụ của Tống Vân Nhi, lớn hơn các nàng một bậc. Do đó, Liễu Nhược Băng đáng lẽ phải xưng hô với Tần Chỉ Tuệ, Tống Tình là cháu dâu thứ hai, cháu dâu thứ ba, nhưng từ khi Liễu Nhược Băng đến nội trạch của Dương gia, chỉ gọi Tần Chi Tuệ và Tống Tình là cô nương, và cũng chỉ cho phép họ gọi mình là tiền bối. Nguyên do này dĩ nhiên chỉ có mình Dương Thu Trì là hiểu.

Tần Chỉ Tuệ đỏ mặt đưa tay qua, Liễu Nhược Băng đặt hai ngón tay lên mạch ở cổ tay nàng, qua được một lúc mới điềm đạm bảo: "Tần cô nương, chúc mừng cô, có tin vui rồi!"

"Thật không?" Dương Thu Trì mùng rỡ reo lên, chụp lấy cánh tay của Tần Chỉ Tuệ, cũng bắt mạch nghe ngóng một hồi. Hắn thật ra chẳng chịu học trung y cho tốt, chẳng hiểu bắt mạch cho lắm, tự nhiên bắt không ra cái gì cả, cuối cùng đành hỏi Tần Chỉ Tuệ: "Chỉ Tuệ, nàng có sao không chịu nói với ta một tiếng?"

"Thiếp.... thiếp cũng không biết nữa a..." Tần Chỉ Tuệ mừng rỡ và e thẹn đáp lời.

"Nàng chẳng phải là không có kinh nguyệt gần hai tháng rồi sao? Còn nói không biết!"

Tần Chỉ Tuệ thẹn vô cùng, gương mặt đã trở thành một trái gấc chín mọng.

Như vậy là xác định rồi, chúng nữ và nha hoàn người hầu đều đua nhau cung hỉ Dương Thu Trì và Tần Chỉ Tuệ, khiến hắn cười không thể khép môi.

Dương Thu Trì bảo: "Nếu là như thế, ép trên nhường dưới để cho Chỉ Tuệ dùng trà thay rượu là được rồi!"

Mọi người biết được chuyện vui này thì vui càng thêm vui, cho nên tiệc rượu uống đến thập phần sướng khoái, cho đến khi Dương Thu Trì nhướn mắt không lên mới thôi.

Tần Chỉ Tuệ có tin vui, vì nghĩ cho con cái sau này, tự nhiên không thể hầu hạ nữa, cho nên hắn được Tống Tình và Hồng Lăng đưa về phòng nghỉ.

Ngày hôm sau, Dương Thu Trì đặc biệt an bài thêm hai bà mụ có kinh nghiệm chiếu cố cho Tần Chỉ Tuệ, biến nàng thành một con gấu trúc được nâng niu chiều chuộng, chỉ sợ có gì sai sót hại đến Tần Chỉ Tuệ thì coi như công toi.

Nạp Thiếp Ký - Chương #263