Chương 194: Hình Tấn Quyền Bố Chánh Sứ


Đàm tri phủ hồi đáp: "Về chuyện này thì Mễ viên ngoại và Quyền bố chánh sứ đều giúp tôi. Người tiểu thiếp thứ bảy này nguyên là một tiểu thiếp của một huyện thừa ở Bồ Sách huyện thuộc Vũ Xương phủ, xinh đẹp vô cùng, tôi năm rồi đi tuần thị vào mùa thu nhìn trúng, muốn bảo tên huyện thừa đó dâng tiểu thiếp lên, nhưng tên huyện thừa đó nhất quyết không chịu, nên tôi..., nên tôi...., nên tôi..." Đàm tri phủ nói một loạt chữ nên tôi, nhưng không thể nói ra được như thế nào.

Dương Thu Trì biết trong chuyện này nhất định có điều gì đó thật bẩn thỉu, nhưng cũng không hỏi cho tới, yên lặng chờ đợi lão nói tiếp.

Đàm tri phủ gian nan nuốt một ngụm nước bọt, tiếp tục khai: "Tôi bèn đem chuyện này nói với Mễ viên ngoại và Quyền bố chánh sứ hai người. Họ giúp tôi một chủ ý, tôi nhất thời bị mở heo che tim hồng, đồng ý làm chuyện đó. Mễ viên ngoại cho người giả làm đạo tặc, tiềm nhập vào giết cả nhà vị huyện thừa đó, chết giết trên dưới hơn mười mấy mạng, cố ý lưu lại tiểu thiếp ấy."

"Tôi tự thân phụ trách phá án, nhân cơ hội đó thu tiểu thiếp ấy, sau đó bỏ tiền tìm một tử tù cho nhận hết chuyện sát nhân kia, sau khi báo lên trên, có Quyền bố chánh che chở, mọi chuyện đều thuận lợi, sau khi giết tử tù đó diệt khẩu, lại cấp những người thân khác của huyện thừa kia không ít tiền phủ tuất của triều đình, bịt kín miệng họ lại."

"Các ngươi thiệt là ti bỉ con mẹ nó quá đi!" Dương Thu Trì tức giận không được suýt bật tiếng chửi tục của thời hiện đại.

Đàm tri phủ dập đầu lia lịa: "Đàm mỗ biết tội rồi...., kỳ thật, tiểu thiếp đó đâu có đến phủ của tôi được bao lâu, bỡi vì khi tôi mang nàng ta đến nhà Mễ viên ngoại tiếp khách, thì bị Mễ viên ngoại nhìn trúng và rất thích, nằng nặc đòi tôi nhường lại. Hết cứng lại mềm, còn hứa đổi bằng nhiều vàng bạc, tôi không dám dây vào, chỉ còn biết ký vào văn khế nhượng tiểu thiếp này lại cho ông ta lấy làm tiểu thiếp rồi!"

"Các ngươi! Các người thiệt là có mẹ nó dơ bẩn mà! Nữ nhân đâu có phải là hạt đậu hay món đồ, có thể nhượng tới nhượng lui được hay sao?" Dương Thu Trì tức đến nổi phải bật cười.

Về điểm này thì thật ra hắn không hiểu mấy. Ở thời cổ đại, tiểu thiếp thực ra không khác gì một món đồ vật, có thể nhượng tới nhượng lui, thậm chí có thể trao đổi cho nhau.

Nhà văn Tô Đông Pha khi bị biếm quan, đem tiểu thiếp ở bên người nhất luật tặng cho người, thậm chí trong số này có hai tiểu thiếp đã mang thai. Bằng hữu của Tô Đông Pha khi đến tống tiễn y lên đường, thấy tiểu thiếp Xuân nương của Tô Đông Pha, thập phần ái mộ, liền thương lượng với Tô dùng một con bạch mã để đổi lấy Xuân nương, họ Tô quả nhiên đáp ứng. Thật không ngờ Xuân nương tính tình cương liệt, sau khi mắng chửi Tô Đông Pha một hồi, lao đầu vào cây hòe mà chết.

Dương Thu Trì mắng xong, tiếp đó nói luôn: "Đàm tri phủ, ngươi nhất định phải thành thật như vậy mà khai ra, chỉ có sự thật mới vẽ ra cho ngươi một con đường."

Dương Thu Trì miệng thì nói vậy, nhưng trong thâm tâm lại nghĩ: "Con mẹ nhà ngươi, thành thật cái kiểu này rồi thì tùy tiện chọn một chuyện cũng đủ chém bay cái đầu già đáng chết của ngươi, thành thật thì có làm cái đếch gì!" Tuy là nghĩ vậy nhưng lời như thế không thể nào nói ra được.

Đàm tri phủ vẫn còn vì một tuyến sinh cơ tối hậu của mình mà nói: "Tôi nghe hai người đề cập đến chuyện này, liền biết chỉ còn có cách khuất phục. Lương chẩn tai của triều đình nhanh chóng vận chuyển đến lần thứ hai. Lần này được đem cất trong kho ở nha môn của tôi. Nhân vì kho gạo của Mễ viên ngoại cách hậu viện của tri phủ nha môn không xa, cho đến tối qua mọi lương thực đã chuyển hết vào kho của Mễ gia, và dự tính đêm nay lại thiêu kho lương, không ngờ, không ngờ đại nhân lại đến."

Dương Thu Trì hỏi: "Ngươi ở nhà của Mễ viên ngoại có bao giờ nhìn thấy trung niên mắt lé hay chưa?"

"Trung niên mắt lé?" Đàm tri phủ lẫm bẫm, cúi đầu suy nghĩ một hồi: "Dường như là đã thấy qua... dường như là có một người, là ở đâu cà... đúng rồi, lần đó tôi mang theo tiểu thiếp đến nhà Mễ viên ngoại tiếp khách, lúc đó Mễ viên ngoại ra ngoài một lúc nói chuyện với một người, tôi cảm giác người đó nhìn tôi hơi quai quái... hiện giờ nghĩ lại, thì ra là người đó bị lé mắt, không sai, là một trung niên."

Dương Thu Trì lập tức lấy lại sự hứng thú: "Trung niên đó ở trong nhà Mễ viên ngoại? Là khách nhân hay là gia nô?"

"Không giống gia nô, xem ra Mễ viên ngoại vô cùng kính quý đối với y."

"Kính úy?" Dương Thu Trì nhíu mày, người có thể khiến Mễ viênngoại kính úy chỉ sợ chẳng phải người thường, nếu lỡ động tới đại nhân vật nào đó, thì bản thân hắn quả thật là phiền. Hắn hỏi tiếp: "Người đó hiện giờ ở đâu?"

"Cái đó thì tôi không rõ lắm, lần trước gặp rồi sau đó không thấy y đâu nữa."

Dương Thu Trì lập tức bố trí Nam Cung Hùng mang theo cẩm y vệ đến nhà Mễ viên ngoại truy tìm người trung niên mắt lé đó, sau đó thẩm vấn Đàm tri phủ tiếp: "Ngươi còn có gì muốn khai báo không?" Sau đó, Dương Thu Trì lại lập tức bảo một câu với giọng vô cùng nghiêm lạnh: "Cần phải thành thật mà khai ra, nếu như tra ra ngươi không chủ động khai gì đó, thì công trước coi như mất sạch!"

"Vâng vâng!" Đàm tri phủ biết dù sao bản thân cũng bị tra ra chứng cứ phạm tội đủ để bêu đầu rồi, cho nên lão chỉ còn biết nắm bắt cọng cỏ thành thật treo trên miệng giếng này, tranh thủ sẽ được khoan hồng, cho nên có chuyện gì mà bản thân đã phạm phải, tội lớn tội nhỏ đều thành thật khai tuốt tuồn tuột, thậm chí cả việc đá đít đàn bà góa, san bằng phần mộ của người ta cũng khai toạt cả ra.

Dương Thu Trì nghe mà đầu càng lúc càng lớn, hiện giờ thực ra hắn không có thì giờ đâu mà nghe mấy cái này, liền ra lệnh cho lão lui xuống tự khai vào giấy rồi giao lên.

Đàm tri phủ sau khi ký tên lên tờ khẩu cung do Kim sư gia ghi, bị giải xuống dưới, tiếp đó, Quyền bố chánh sứ bị áp giải lên. Cẩm y vệ bắt lão quỳ xuống, Quyền bố chánh sứ nghênh ngang không quỳ.

Dương Thu Trì trầm giọng bảo: "Họ Quyền kia, ngươi hiện giờ là nhân phạm, thấy bổn quan sao không chịu quỳ?"

"Ta là quan nhị phẩm của triều đình, muốn lột mũ ô sa của ta còn chưa đến lượt ngươi đâu!' Quyền bố chánh sứ cười lạnh đáp.

Dương Thu Trì ngạc nhiên cười nói với La thiên hộ: "Lão già này nhìn không thuận mắt cẩm y vệ của chúng ta, La đại nhân, ông nói coi nên làm thế nào?"

Cẩm y vệ đều là những kẻ tàn nhẫn, người trước sợ sói sau sợ hổ chẳng phải là kẻ xứng làm cẩm y vệ, chưa nói gì đến cẩm y vệ cao quan. Chuyện vừa rồi có liên hệ đến hoàng hậu và hoàng thượng, lại là hoàng thân quốc thích, tình huống bất minh nên La thiên hộ y không dám nhúng tay làm càn, nhưng hiện giờ đối diện với một quan viên phổ thông của triều đình, đừng nói gì là quan nhị phẩm, nếu như không có hậu đài như Từ hoàng hậu kia, thì quan cao cách mấy y cũng chẳng ngán, hơn nữa trong tình trạng hiệnnay là nhân chứng vật chứng đều có đủ, tội đã là thật, La thiên hộ vững tin trong lòng, cho nên nói ngay: "Vả miệng năm chục cái cho ta!"

Cẩm y vệ hai bên lập tức đáp ứng, cầm cái hỏa tất lệnh bài chuyên môn vả miệng đánh lách chách liên tục vào hai má của Quyền bố chánh sứ, khiến máu mũi máu miệng của lão bắn đầy. Năm chục cái vả đánh xong, hai má của Quyền bố chánh sứ xưng to như cái bánh bao, răng bị rụng ra mấy cái, nói năng bắt đầu lúng phún.

Dương Thu Trì hỏi tiếp: "Thế nào? Quyền đại nhân, ông chịu quỳ chưa? Nếu còn chưa chịu, thì ta sẽ đánh tiếp tám chục sát uy côn!"

Quyền bố chánh là tiến sĩ xuất thân, yếu ớt như một thư sinh, nhiều năm làm quan ăn sung mặc sướng quen rồi, và trước giờ là lão đánh người ta, chứ có bao giờ chịu qua khốc hình, chưa bao giờ chịu qua cái khổ như thế này. Ngạo khí của cao quan vốn khiến lão kiêu ngạo đĩnh đĩnh, nhưng khi nghe nói còn bị đánh tiếp tám chục hèo, hai chân lập tức mềm nhũn, run rẫy một hồi rồi cuối cùng cũng quỳ xuống.

Dương Thu Trì định trước hết đánh gãy uy phong của lão, có như vậy mới tiến hành thẩm vấn thuận lợi được, mới có khả năng cạy miệng lão được.

Dương Thu Trì hỏi: "Họ Quyền kia, có tình nguyện khai hay không?"

Quyền bố chánh sứ tuy đã quỳ xuống, nhưng vẫn không nói tiếng nào.

La thiên hộ tức giận quát: "Tên này xem ra không động hình không chịu cung khai, động hình đi thôi! Dương đại nhân?"

Dương Thu Trì gật đầu.

La thiên hộ quát to: "Động hình, đưa lên giáp côn cho ta!"

Cẩm y vệ mang hình cụ đến, thuận lợi đưa lão lên giáp côn.

La thiên hộ hỏi: "Ta hỏi một lần nữa, ngươi có chịu khai hay không?"

Quyền bố chánh sứ tái hẳn sắc mặt, vội vã cắn cái môi đã bị đánh sưng vều, không nói một lời nào.

"Động hình!" Cẩm y vệ thi hành nhất tề dụng lực, giáp côn mang theo cùm chân lập tức bị ép chặt, sự đau đớn kịch liệt tác động vào từng sợi dây thần kinh của Quyền bố chánh sứ, thứ đau đớn liên tục này khiến lão kêu thảm không ngừng, trợn trừng hai mắt, nhãn châu suýt bay cả ra ngoài.

Sự đau đớn này không phải là cái đau môi má như lúc nãy. Những cảm y vệ này sử dụng giáp côn có kinh nghiệm phi thường, mắt thấy phạm nhân sắp sửa hôn mê đi liền giảm nhẹ lực, chờ cho lão thanh tỉnh một chút lại kéo mạnh thêm, đảm bảo nguyên tắc khiến cho phạm nhân chịu nổi đau thường trực.

Nhưng cuối cùng rồi thì Quyền bố chánh sứ cũng hôn mê đi, Dương Thu Trì mệnh lệnh thả hình, dụng nước lạnh tạt cho lão tỉnh, rồi hỏi: "Quyền đại nhân, ông tình nguyện khai hay không?"

"Khai cái gì?"

"Ông và Đàm tri phủ, Mễ viên ngoại ba người cấu kết nuốt gọn lương chẩn tai!"

"Ta không biết Dương đại nhân ngài nói cái gì?" Quyền bố chánh sứ hàm hồ nói.

"Vả miệng năm mươi cái ngươi còn cứng miệng sao? La đại nhân đã tra xét từ trong nội trạch của người hơn tám ngàn lượng bạc trắng, ngươi giải thích như thế nào?"

"Trong phủ của ta không có bạc, ta không biết vì sao La đại nhân lại đến nội trạch của ta rồi tự nhiên xuất hiện nhiều bạc đến như vậy!"

Cái gì? La thiên hộ đến nước này đầu cũng bốc khói cả lên: "Ngươi có ý nói lão tử đem tiền tài hãm hại ngươi chắc?"

Quyền bố chánh sứ trả lời y bằng một sự mặc nhận.

Lửa giận của La thiên hộ đã bốc tận đỉnh đầu: "Con mẹ nó, Đàm tri phủ đã nhân là do Mễ viên ngoại phân ra làm hai lần hối lộ các người mười vạn lượng bạc trắng, phần của lão được hai vạn lượng, phần của ngươi được tám vạn lượng. Đàm tri phủ phân làm hai lần đích thân đưa đến phủ của ngươi. Con mẹ nó ngươi còn dám nói ta vu cáo ngươi sao? Lão tử làm gì có nhiều bạc như vậy để hãm hại ngươi chứ?"

"La đại nhân làm cẩm y vệ thiên hộ nhiều năm, sao lại không đưa ra bao nhiêu đó được chứ?" Quyền bố chánh nói lầm bầm trong miệng.

Đến nước này thì La thiên hộ tức đến thất khiếu bốc khói: "Người đâu, kéo lão xuống đánh mạnh cho ta!"

Vâng! Cẩm y vệ đồng thanh đáp ứng, nhưng không dám động.

La thiên hộ tức giận quát: "Sao còn chưa động thủ?"

"Đại nhân, ngài, ngài còn chưa nói đánh bao nhiêu hèo?" Một cẩm y vệ cười cầu tài đáp.

La thiên hộ tức mình vỗ bàn quát: "Ngu xuẩn! Ta không nói thì cứ việc đánh, đánh chừng nào ta bảo dừng thì thôi!"

'Dạ!" Cẩm y vệ xông lên kéo Quyền bố chánh sứ ra ngoài nguyệt đài giơ hèo đánh lịch bịch liên tục.

Quyền bố chánh sứ trước thì còn kêu thảm thật dài, sau đó thì kêu cha gọi mẹ, cuối cùng không còn kêu nổi nữa, nhất định là hôn mê đi rồi.

Quả nhiên, một cẩm y vệ chạy vào báo: "Đại nhân, phạm nhân hôn mê rồi."

"Tạt nước cho tỉnh đánh tiếp!" La thiên hộ tức đến nỗi đầu óc phát hôn.

Nạp Thiếp Ký - Chương #194