Chương 179: Thiên Tai


Giữa mùa đông giá lạnh mà tắm nước ấm sạch sẽ xong, cảm thấy thân thể thoải mái vô cùng, Dương Thu Trì ra ngoài hành lang nhìn ánh trăng đang treo trên khoảng không trên đầu, thầm nghĩ nếu như bản thân có võ công chỉ cần nhún mình một cái là lên nóc nhà, tha hồ ngồi trên đó ngắm trăng, như vậy thật đúng là đầy vẻ hữu tình và dạt dào ý thơ.

Trong lúc hân thưởng ánh trăng, một cơn gió lạnh thổi qua, cảm giác hơi rét, rồi thân người chợt có cái gì đó ấm áp choàng lên, thì ra là tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền đem áo choảng khóac lên vai của Dương Thu Trì.

Nguyệt Thiền hỏi: "Thiếu gia, thiếu gia đang nhìn gì vậy?"

Dương Thu Trì chỉ lên vầng trăng tròn trên mái nhà: "Tên của ngươi là Nguyệt Thiền, là Thường Nga trên cung trăng kia, ngươi nói coi trên đó có gì?"

"Tôi chỉ là một tiểu nha đầu, có gì đâu mà Thường Nga a, thiếu gia người đừng có cười tôi nữa, tôi làm gì biết trên cung trăng có gì."

"Vậy ngươi có muốn biết không?" Dương Thu Trì tắm nước nóng xong, tâm tình thật vui vẻ.

Nguyệt Thiền kỳ quái hỏi: "Thiếu gia, chẳng lẽ thiếu gia biết trên cung trăng có gì sao?" Dừng một chút, cô bé cười hì hì: "Nguyệt Thiền biết rồi, thiếu gia nhất định là chú cuội Ngô Cương trên cung trăng, cầm búa đi chặt cây quế."

"Ngươi là Thường Nga, ta là Ngô Cương, vậy hai chúng ta chẳng phải là một đôi hay sao? Hắc hắc hắc." Dương Thu Trì thú vị chọc.

"Người là đại lão gia, tôi là tiểu nha hoàn, tôi làm gì có cái phúc đó a." Nguyệt Thiền cúi đầu nói, nhưng trong thâm tâm thì cảm thấy rất ngọt ngào.

Dương Thu Trì cảm thấy giởn chơi như thế này không ổn, bèn ho khan một tiếng, nói: "Trên cung trăng kỳ thật chẳng có Thường Nga, cũng không có Ngô Cương, càng không có cây quế hoa, không có nước, sông, không chim cá hoa côn trùng, người khác nói ngươi không thể nghe, đó là một thế giới chết chóc."

Nguyệt Thiền rùn mình: "Thật không? Thiếu gia nói gì mà ghê quá vậy."

"Cung trăng đẹp như thế, sao lại không có hoa điểu ngư trùng?" Sau lưng truyền tới giọng nói của nữ nhân, Dương Thu Trì quay lại nhìn, thấy đó chính là Bạch Tố Mai.

"Bạch cô nương, cô còn chưa ngủ sao?" Tim Dương Thu trì rộn ràng.

"Vẫn chưa a." Bạch Tố Mai bước đến cạnh Dương Thu Trì, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, "Dương công tử, tôi nghe người lớn nói bóng đen trên cung trăng kia chính là một cây hoa quế, sao lại không có hoa được?"

Dương Thu Trì thật sự không muốn đàm luận với họ về chuyện phi thuyền bay lên cung trăng, nên cười cười đáp: "Ta nói nhăng để chọc Nguyệt Thiền chơi thôi mà."

Bạch Tố Mai rõ ràng là cũng mới vừa tắm xong, thay một áo tơ trắng sạch sẽ, dưới ánh trăng chiếu rọi, gương mặt hơi ốm của nàng hiện rõ vẻ tao nhã khác thường.

Dương Thu Trì không dám nhìn nàng, sợ sẽ liên tưởng tới cảm giác lúc làm hô hấp nhân tạo cho nàng, đành ngẩng đầu nhìn vầng trăng thở dài nói: "Trăng đẹp quá, tròn quá, trăng trung thu chảng qua cũng như thế này mà thôi."

"Đúng a." Bạch Tố Mai dịu dàng đáp, "Trước đây vào tiết Trung thu, cha tôi thường chuẩn bị hoa quả ở giữa hoa viên, rồi cả nhà vừa ăn vừa thưởng nguyệt, nghĩ đến trên cung trăng đẹp đẽ thế nào, tưỡng tượng cây quế hoa, Thường Nga, và hình dáng của Ngô Cương. Đúng rồi, còn có con tiểu bạch thỏ của Thường Nga nữa, thật là muốn bay lên cung trăng xem cung Quảng Hàn quá."

Dương Thu Trì nói: "Ta thật ra chẳng lãng mạn như vậy, lúc còn nhỏ, vào đêm trung thu chúng ta thường đi ăn trộm bí ngô của người ta, rồi mang về vườn bày bếp nấu canh bí. Sau đó cả đám hài tử sẽ vừa hát vừa cười nhìn trăng từ từ lên."

Bạch Tố Mai bụm miệng cười, nói: "Dương công tử lúc nhỏ nhất định là nghịch lắm."

"Đúng vậy, mỗi lần đi trộm bí ngô vào tiết trung thu, ta cũng bày đầu, có một lần còn bị người canh ruộng bí đánh cho u đầu, sưng một cục trên trán."

Bạch Tố Mai hiếu kỳ hỏi: "Vì sao lại phải trộm? Không tiền mua hay sao?"

"Đó là tập tục của chúng tôi. Vào tiết trung thu nấu canh bí ngô, và chỉ có bí ngô đi trộm về nấu mới thơm ngon. Do đó vào ngày đó lão bá tánh đều ra canh ruộng bí, nhưng mà nếu có vài đứa bé đến trộm, thì chỉ cần đuổi đi là được, không cần phải đánh đập gì.

Nhưng lần đó ta thật là xui, đi trộm một lần rồi lại quay trở lại trộm giúp dùm người khác nữa, kết quả là bị người ta bắt đánh cho một trận."

Nguyệt Thiền đứng bên cạnh nghe thế cười hăng hắc: "Thiếu gia, thiếu gia lúc nhỏ không ngờ nghịch ngợm như vậy a!"

"Cái đó thì tính làm gì, chuyện tinh nghịch của ta còn nhiều lắm," Dương Thu Trì nói đến lúc cao hứng, bèn đem chuyện đi học lúc nhỏ ra khoe: "Ví dụ như len lén lên bục giảng của thầy bỏ rắn mối vào trong hộp phấn, lúc ở tiểu học làm llớp trưởng, tranh cải với bạn nữ trong lớp, trong lúc nóng giận đã khóa bạn nữ trong phòng lại rồi bỏ về nhà, hại cho thầy hiệu trưởng tìm đến nhà..."

Nói đến đó, Dương Thu Trì cảm giác Bạch Tố Mai và Nguyệt Thiền đang nhìn hắn rất kỳ quái, đột nhiên tỉnh ngộ bản thân đang ở Minh triều, đem mấy chuyện sinh hoạt trường lớp thời hiện đại kể ra đương nhiên họ không hiểu, bèn nói: 'Được rồi, trời khuya rồi, trở về ngủ thôi. Ngày mai còn phải lên đường nữa."

Bạch Tố Mai gật đầu: "Dương công tử trên đường chiếu cố cho chúng tôi rất nhiều mệt rồi, công tử cũng nên ngủ sớm đi."

"Ừ." Dương Thu Trì nhìn Bạch Tố Mai tiến về phòng, mỉm cười nhìn nàng khép cửa lại rồi mới trở về phòng.

Nguyệt Thiền đã chuẩn bị sẳn mền gối, phục thị Dương Thu Trì ngủ xong, rồi kéo rèm xuống thổi đèn ra gian ngoài ngủ.

Sáng hôm sau thức dậy sớm lên đường, vẫn năm người họ cùng ngồi trên xe ngựa hào hoa to lớn như cũ.

Dương Thu Trì thấy Tống Vân Nhi buồn buồn, hơi kỳ quái hỏi: "Vân nhi, muội sao vậy? Ngủ không đủ sao?"

"Ngủ cái gì mà ngủ! Ba con chuột ở ngoài hành lang rúc ra rúc rích kháo nhau về cung trăng, kêu người ta sao mà ngủ được?"

Dương Thu Trì biết nàng đang nói chuyện ba người đêm qua, liền cùng Bạch Tố Mai nhìn nhau cười, rời bảo: "Vậy con chuột nhắc muội sao không chịu bò ra ngắm trăng vậy?"

"Muội đâu có nhiều thi tình họa ý như vậy," lời Tống Vân Nhi nghe có vẻ chua chát, nhưng chẳng mấy chốc sau, nàng bị dư vị của câu chuyện mà Dương Thu Trì kể về thửa còn thơ thu hút, nên bảo: "Ca, huynh dùng con rắn bốn chân đó dọa người khác có gì đâu mà nghịch ngợm, muội đây lúc nhỏ mới chính là tinh nghịch này!"

Dương Thu Trì nghĩ, ánh hào quang của tên tiểu tử nhà cô không cần nói ta cũng đoán được, từ lần mới gặp nhau mà cô đã cướp bạc của ta là ta đã biết rồi, tuy nhiên hắn vẫn giả vờ hiếu kỳ hỏi: "Muội nghịch thế nào?"

Chuyện liên quan đến lúc còn nhỏ toàn là chuyện vui, nên chẳng mấy chốc Tống Vân Nhi lấy lại hứng thú, múa chân múa tay kể lễ liên tục.

Bạch Tố Mai nghe cũng cảm thấy lạ lẫm vô cùng, nhịn không được cũng đem chuyện lúc nhỏ của nàng ra kể, Bạch phu nhân thỉnh thoảng cũng chen lời bổ sung, nói nói cười cười trên xe tràn ngập niềm vui.

Có chuyện nói cười tất đường như ngắn lại, vài ngày sao, Dương Thu Trì cùng mọi người đến An Khánh phủ, rời khỏi địa giới của kinh sư, tiến vào địa phận Hồ Quảng.

Sau khi vào vùng Hồ Quảng, mọi người phát hiện hai bên đường từ từ có nhiều hành khất hẳn lên, thậm chí có người mang theo cả gia đình, dường như là đi chạy lánh nạn đói vậy. Tống Vân Nhi tùy tiện hỏi một người, mới biết mua thu năm rồi ở vùng Hồ Quảng có dịch hại, hoa màu bị châu chấu ăn sạch, mùa đông lại có tuyết lớn, lão bá tánh không thế nào chịu nỗi, mùa xuân vừa tới thì thóc lúa trong nhà đều đã an sạch, cho nên họ mới mang theo vợ con đi chạy nạn.

Tiến về trước, họ đã có thể nhìn thấy người chết đói trên đường, những người chạy nạn kiếm ăn hiện giờ đều mặt vàng người gầy giơ xương, thoi thóp thở lấy hơi.

Dương Thu Trì tận hết khả năng bỏ tiền mua lương khô cấp cho dân gặp nạn, nhưng mỗi khi phân phát ra, những người chạy nạn khác nghe tin liền kéo đến, vậy kính lấy xe ngựa của Dương Thu Trì dập đầu xin ăn, mọi lương khô phát sạch cả những chẳng thể nào đủ cấp cho những người đói tiếp tục kéo đến phía sau.

Cứ như thế này thì không xong, bản thân hắn dù có núi vàng bể bạc cũng không thể nào cứu xuể bao nhiêu dân đói thế này, hơn nữa lại còn ảnh hưởng đến hành trình, cho nên Dương Thu Trì đành quyết định cứu những người sắp đói chết đến nơi. Mạc dù như vậy, đi đi dần dần phải nhiều ngày sao họ mới đến được Vũ Xương trong Hồ Quảng.

Sau khi tiến vào Vũ Xương họ mới phát hiện toàn thành đều là dân chạy nạn, hai bên đường đầy người đói óm o. Các quan binh tuần tiểu thỉnh thoảng giục ngựa chạy qua, có thể nghe tin đâu đó có dân đói nhân vì tranh giành thức ăn lẫn nhau mà bị quan binh tuần tiểu chém chết.

Dương Thu Trì cảm thán cho sinh mệnh quá mong manh, đồng thời hy vọng ông trời có thể giúp đỡ cho những dân đói này.

Những chuyện bán con bán cái đều đã xuất hiện, đó là những người đầu tóc rối bời có cắm những cọc tiêu bàng cỏ để cho biết là hàng để bán, áo quần của họ lam lũ, trong gió lạnh run lên cầm cập.

Trước đây khi xem phim, hắn thường thấy trong xã hội cũ nếu bá tánh không sống nỗi nữa thường đi bán con bán cái, hiện giờ chuyện đó hiện ra sờ sờ trước mắt, khiến Dương Thu Trì vô cùng cảm khái, ngẫm nghĩ lại thấy dân nghèo bán con chính là muốn con trai con gái của họ tìm đến nhà nào giàu có, có thể nhờ đó mà tiếp tục sống, đấy là biện pháp trong khi không còn biện pháp nào khác.

Dương Thu Trì cùng mọi người đến dịch trạm tại Vũ Xương. Dịch trạm này nằm cạnh nha môn của Bố Chánh sứ.

Mọi người bố trí chỗ nghỉ xong, căn cứ đề nghị của Kim sư gia, Dương Thu Trì chuẩn bị hai phần lễ vật phân ra mang đến bái kiến hai vị tả và hữu bố chánh của Hồ Quảng.

Dương Thu Trì phá án như thần, nhưng chỉ có danh ở huyện Quảng Đức và Ninh Quốc phủ mà thôi. Phương tiện thông tin liên lạc tại Minh triều không phát triển, tin tức bế tắc, do đó ở Hồ Quảng chẳng có người nào biết hắn là ai.

Bố chánh sứ chính là quan nhị phẩm của triều đình, chức vụ tương đương chủ tịch ủy ban nhân dân tỉnh hay bí thư tỉnh ủy như bây giờ, Dương Thu Trì là một huyện lệnh thất phẩm tép riu, căn bản không có cơ hội được tiếp kiến. Nhưng nhờ hai phần lễ vật trọng hậu của Dương Thu Trì, tả hữu bố chánh Tiền đại nhân và Quyền đại nhân đều phân biệt tiếp kiến hắn.

Chỉ có đều, hai vị bố chánh này đều tâm sự trùng trùng, chỉ hàn huyên vài câu đã mời trà tiễn khách, khiến cho Dương Thu Trì tức đỏ cả mũi, nhưng dù vậy Kim sư gia vẫn cảm thấy cao hứng, khuyên Dương Thu Trì là hãy cứ từ từ, có cơ sở này rồi lần sau đăng môn bái phỏng sẽ dễ dàng hơn nhiều. Quan trường chính là vậy, không có tiền không gõ cửa nhà ai được, không có tiền không thể nào đả thông quan hệ.

Dương Thu Trì lòng cao chí lớn, không chỉ mong quan vận hanh thông không thôi. Đương nhiên hắn không bài xích chuyện làm quan, chỉ đành dùng cái câu thế tục thường nói, đó là cứ làm như "sủng nhục bất kinh, khứ lưu vô ý" (Không quan tâm thiệt hơn, đi hay ở cũng mặc).

Kim sư gia lại an bài hắn đến bái kiến quan đề hình án sát sứ của Hồ Quảng là Thi đại nhân. Quan đề hình án sát sứ tuy nhỏ hơn quan bố chính một cấp, nhưng dù gì cũng là cao quan tam phẩm, chủ quản chuyện pháp luận phá án của một tỉnh, lại còn phụ trách trừng trị tham quan, lọc gian bạo, bình chuyện pháp luật, giải oan ức, chấn hưng tác phong và kỷ luật, đồng thời gạn đục lắng trong mọi chuyện trong tỉnh. Xem ra, Dương Thu Trì sau này không khỏi quan hệ với y, cho nên cần phải đả thông quan hề.

Quan đề hình án sát sứ Thi đại nhân có chức quan nhỏ hơn, tính quan liêu do đó cũng nhỏ hơn, cộng thêm tác dụng từ lễ vật do Dương Thu Trì mang lại, nên Thi đại nhân nói nói cười cười với hắn lâu hơn, lời nói cũng khách khí hơn, mãi một lúc sau mới dâng trà tiễn khách.

Nạp Thiếp Ký - Chương #179