Chương 151: Thăm Thân


Dương Thu Trì ủy thác Ngưu thiên hô (vốn là Ngưu bách hộ Ngưu Đại Hải đã được thăng cấp) cùng Mã Độ phát ra văn thư thông tập trên toàn quốc, và tổ chức cho cẩm y vệ truy tìm Tống Tình khắp nước.

Đặc sứ có lệnh, ai dám không theo? Ngưu thiên hộ, Mã Độ thỉnh Dương Thu Trì yên tâm. Bọn họ lập tức an bài việc vẽ hình rồi phát văn thư tìm búp bê bùn Tống Tình trên toàn quốc.

Hai tiểu thiếp trước sau đều bị mất, lại bị cùng một người cướp đi, tuy đã nhờ cẩm y vệ tìm kiếm, nhưng Dương Thu Trì biết nếu như lần trước họ tìm Tần Chỉ Tuệ không được, thì lần này chỉ sợ cũng không thể nào tìm ra.

Búp bê bùn Tống Tình không còn nữa, Dương Thu Trì còn lòng nào ở lỳ tại kinh thành? Hắn liền thỉnh Mã Độ nói với Cố phủ doãn và Cổ hàn lâm rằng mình không thể nào tham gia Lộc Minh yến được, rồi ngay sau đó dẫn Tống Vân Nhi và tùy tùng trở về ngay Ninh Quốc phủ.

Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết thấy Dương Thu Trì trở về liền yên lòng đem mọi chuyện kể ra hết, chẳng khác mấy so với lời thuật của Hạ Bình. mẹ của Tống Tình và Tống đồng tri nghe tin cũng nhanh chóng đến, đặc biệt là mẹ của Tống Tình đang gấp đến phát điên.

Dương Thu Trì đến phòng của búp bê bùn tra xét một hồi, lại nhờ Tống Vân Nhi đưa lên trên nóc phòng, phát hiện giống như lần trước lớp ngói có bị di động, có dấu giày và dấu tay. Khi mang về so sánh với dấu hài dấu tay lần trước, phát hiện tuy hoa văn trên giày bất đồng, nhưng dấu giày phản ánh đặc trưng thân thể phù hợp với nhau, và dấu tay cũng hoàn toàn phù hợp. Như vậy có thể nói người cướp hai tiểu thiếp là một.

Dương Thu Trì đem kết quả quan sát và phán đoán nói với Dương mẫu, Phùng Tiểu Tuyết và mẹ của Tống Tình, Tống đồng tri, bốn người cũng rất nghi hoặc, không hiểu võ lâm nữ tiền bối vì cớ gì mà trước sau bát cóc hai tiểu thiếp Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình của Dương Thu Trì.

Mẹ của Tống Tình biết người bắt con gái là võ lâm nữ tiền bối, nghe Dương Thu Trì phân tích cảm thấy có đạo lý, biết sinh mệnh con gái sẽ không bị nguy hiểm nên hơi an tâm.

Dương Thu Trì lại cho gọi Nam Cung Hùng, Hạ Bình và hai nữ hộ vệ lại cùng phân tích khả năng người bắt cóc Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình là ai.

Dương Thu Trì phán đoán, người này võ công cao như thế, trên giang hồ xem ra phải có danh phận. Hạ Bình và hai nữ hộ vệ nói lúc đó nữ tặc che mặt, trời lại tối nên chỉ nhận ra bóng dáng và âm thanh của ả, và nếu chỉ dựa vào hai điều đó thì hoàn toàn không có cách gì đoán ả là ai.

Hạ Bình và Nam Cung Hùng tiến hành tra xét trong các cao thủ võ lâm vang danh hiện thời, đều cảm thấy không có người nào có võ công lộ số và công năng như nữ tặc cả.

Dương Thu Trì đối với mấy trò võ công một khiếu chẳng thông, chẳng hề biết số võ lâm cao thủ trong thời Minh triều Vĩnh Lạc gồm những ai, chỉ nghe bọn họ phân tích rồi đưa ra một kết luận: Trong số võ lâm nữ cao thủ hiện thời, chẳng có ai có lộ số võ công phù hợp với nữ tặc. Và điều đáng đau đầu hơn nữa là, rõ ràng là nữ tặc này có võ công cao hơn hẳn một bậc so với các võ lâm nữ cao thủ hiện tại.

Xem ra đây là một cao thủ tịch mịch, thậm chí chưa hề xuất hiện trên giang hồ.

Dương Thu Trì cười khổ, bản thân làm sao mà thu hút sự chú ý của đệ nhất võ lâm nữ cao thủ hiện thời như vậy? Cho dù là rất đáng "nở mày nở mặt", nhưng hắn thà không thèm cái bản mặt nở to như cái đấu này, để hai vị tiểu thiếp trở về trong vòng tay, thậm chí phải tốn bao nhiêu tiền bạc cũng được.

Lần trước vì để tìm Tần Chỉ Tuệ đã kinh động để cẩm y vệ tiến hành truy tra trong phạm vi toàn quốc, đến hiện giờ đã mấy tháng rồi mà không có tin tức gì. Hiện giờ Tống Tình bị cướp đi, nữ tặc tuy lưu lại dấu tay, nhưng ở Minh triều chẳng có cơ sở dữ liệu lưu dấu tay, nếu tiến hành so sánh trên phạm vi toàn quốc thì biết tới chừng nào? Trừ khi phát hiện người hiềm nghi, còn không thì dấu tay này chẳng có chút lợi ích gì.

Dương Thu Trì vô cùng ũ rũ, chẳng có biện pháp nào, chỉ còn biết chờ tin tức từ chỗ cẩm y vệ.

Tiểu thiếp chẳng còn, nhưng hắn buộc phải sống qua ngày mà thôi.

Dương mẫu cùng mọi người biết Dương Thu Trì thi trúng cử nhân rồi thì vô cùng cao hứng, nhưng do tiểu thiếp Tống Tình bị bắt, nên tiệc mừng gì gì đó đương nhiên miễn luôn.

Tống đồng tri (vốn là Tống tri huyện trước kia) biết Dương Thu Trì thi đổ thì vô cùng bất ngờ và vui sướng, nhưng sự bất ngờ mà hắn mang đến chẳng phải chỉ có bấy nhiêu.

Tống đồng tri cùng mọi người vốn muốn Dương Thu Trì tiếp tục tham gia thi hội và thi đình, tranh thủ kim bảng đề danh quang tông diệu tổ. Nhưng Dương Thu Trì nói đã báo danh tham gia tuyển chọn ở Lại bộ để hy vọng có chỗ nào đó còn khuyết để ra làm quan. Điều này khiến choTống đồng tri cùng mọi người vô cùng cả kinh.

Minh triều nếu đậu cử nhân là có thể làm quan, nhưng so với bậc tiế sĩ ra quan thì khó hơn nhiều. Tống đồng tri lo ngại Dương Thu Trì sẽ không được chọn, mà cho dù có được chọn thì để tìm ra một chỗ còn trống cũng đã đau đầu. Nhưng mà dù sao thì làm quan cũng tốt hơn là không làm.

Dương Thu Trì thưa với Tống đồng tri, lần trước hắn cá cược với Tống Vân Nhi, và Dương Thu Trì thắng, kết quả yêu cầu là Tống Vân Nhi làm thiếp thân bảo tiêu cho hắn, cùng hắn đi nhậm chức quan.

Dương Thu Trì rất lo là Tống đồng tri sẽ không đáp ứng, không ngờ lão thống khoái ừ ngay, hơn nữa lại còn rất cao hứng. Dù Dương Thu Trì hết sức vui mừng, nhưng có điểm không hiểu lão hồ ly này đang tính trò gì vậy.

Nếu như Tống đồng tri đã đáp ứng, thì mẹ Tống Vân Nhi đương nhiên không tiện cự tuyệt, hơn nữa, Hàn thị tuy nhiên không muốn rời xa con gái, nhưng biết Dương Thu Trì đối với Tống gia có tính trọng yếu như thế nào.

Chớp mắt đã tới ngày 23 tháng chạp, tức là ngày táo quân bồ tát lên trời báo cáo mọi chuyện, và giấy nhiệm mệnh từ Lại bộ đã đến. Dương Thu Trì lầnnày được bổ nhiệm ở Thanh Khê huyện Hồ Quảng trấn Viễn Châu làm quan tri huyện thuộc hàng thất phẩm.

Dương Thu Trì nhìn tờ bổ nhiệm cảm thấy rất buồn lòng, vì Bạch Tố Mai bị đày ở Vân Nam, còn hắn thì phải đến Hồ Quảng làm quan, không ở cùng một nơi thì làm sao mà chiếu cố.

Tờ bổ nhiệm Dương Thu Trì này là thông qua tri phủ để truyền tới, do đó Tống đồng tri đã biết nội dung của nó, liền mang theo Tống Vân Nhi đến Dương phủ chúc mừng.

Dương Thu Trì được bổ nhiệm làm quan ở Hồ Quảng trấn, Viễn châu, chính là thuộc vùng núi ở tỉnh Quý châu ngày nay. Quý châu tới nam Vĩnh Lạc thứ 11 (tức năm 1413) mới lập tỉnh. Trước lúc này đại giới của Quý châu phân cho Vân Nam, Tứ Xuyên, Hồ Quảng. Trong đó Trấn Viễn châu thuộc Hồ Quảng.

Tống đồng tri làm quan nhiều năm, đương nhiên biết chỗ mà Dương Thu Trì đạt được đương nhiên chẳng ngon lành gì. Trấn Viễn châu này chính là chỗ khỉ ho cò gái ở Minh triều, núi cao vực sâu, dân tình bưu hãn. Thanh Khê huyện là một huyện nằm phía sâu trong trấn Viễn châu, đương nhiên càng khổ hơn.

Tống đồng tri cho Dương Thu Trì biết địa phương mà hắnd được phái tới làm quan chẳng những chẳng có mấy béo bở, mà còn ảnh hưởng đến đường hoạn lộ trong tương lai, bảo Dương Thu Trì bỏ ít tiền đi tìm người trong Lại bộ đổi chỗ khác.

Dương Thu Trì biết chuyện này đều đã dựa vào việc điều tra kỹ Kiến Văn dư đảng mà xác định được, tuyệt không thể đổi chỗ nào khác cả. Địa phương này núi cao rừng thẫm, là chỗ đất cùng hẽm cụt, nếu như vậy thì đúng với chỗ ẩn tàng của các nhân vật trọng yếu của Kiến Văn dư đảng, thậm chí còn có thể có cả bản thân Kiến Văn đế. Chứ nếu như Kiến Văn đế chạy đến Dương Châu thành ẩn náo thì chỉ cần một khắc là bị nhận ra ngay.

Hơn nữa bản thân hắn là một giám sinh đóng tiền mới được vào học, cử nhân đậu vào hàng "nhị bách ngũ", có thể trực tiếp làm thất phẩm tri huyện là đã vượt ngoài ý liệu của mọi người rồi. Tuy làm quan ở chỗ khá "bèo", nhưng xét cho cùng thì phù hợp với thường quy. Nếu như ở chỗ nào khác tốt hơn, biết đâu sẽ dễ dẫn đến sự chú ý của người.

Thời gian gần đây Tống Vân Nhi nhất mực bám quấn quít theo Dương Thu Trì, đương nhiên biết nguyên nhân không vui của Dương Thu Trì không phải vì bị điều đến địa phương nghèo khó, mà là do hắn lo cho chuyện của Bạch Tố Mai, bèn hỏi cha nàng là Tống đồng tri xem Thanh khê huyện trấn Viễn châu ở vùng Hồ Quảng cách Vân Nam bao xa. Tống đồng tri đáp là Hồ Quảng ở sát biên giới Vân Nam, chỉ cần đi một khoảng là tới.

Dương Thu Trì nghe thế vô cùng cao hứng, chỉ cần nhờ quan đề hình án sát sứ ở Vân Nam là Khang Hoài đem an trí mẹ con Bạch Tố Mai ở gần Hồ Quang thì coi như ở cạnh bên nhau rồi!

Hiện giờ hắn có thư dẫn kiến của phủ doãn Cố đại nhân ở Ứng Thiên phủ, đến lúc đó bỏ thêm ít tiền thì xem ra mọi chuyện đều ổn, trong lòng không khỏi thăng lên niềm hy vọng.

Dương mẫu cũng cao hứng phi thường, con trai làm quan rồi, tuy bị điều đến tận Tây nam, nhưng cũng gọi là xuất nhân đầu địa, quang tông diệu tổ.

Phùng Tiểu Tuyết lại càng hưng phấn hơn, không ngờ phu quân trải qua kiếp nạn bị trận quái phong thổi đi quay về chẳng những đối với nàng thật tốt, hơn nữa lại từng bước gặp vận may, vừa phát tài vừa làm quan, hiện giờ đã hoàn toàn làm một huyện lệnh thất phẩm chánh tông.

Trong tâm và mắt của lão bách tính, tri huyện được coi như là quan rất lớn, phu quân của nàng làm đại quan chính là điều mà trước đây Phùng Tiểu Tuyết có nghĩ cũng không dám nghĩ.

Cao hứng có dư, mọi người bắt đầu thương lượng xem khi Dương Thu Trì đi nhậm chức sẽ mang theo người nào. Vợ nguyên phối Phùng Tiểu Tuyết đương nhiên phải đi cùng, hai tiểu thiếp vốn phải đi theo nhưng giờ đã bị nữ tặc che mặt bắt đi. Dương mẫu lớn tuổi, đường đi gian khó, hơn nữa nơi Dương Thu Trì làm quan chẳng phải chỗ tốt gì, chẳng thể nào so với Ninh Quốc phủ phồn hoa vui vẻ được, do đó Dương mẫu được lưu tại nhà, có Tống đồng tri ở lại có thể trợ giúp lẫn nhau.

Hai mươi hộ vệ đương nhiên cần phải theo bảo hộ Dương Thu Trì, Dương mẫu ở nhà có Chu tri phủ giúp thỉnh phiêu sư hộ viện, nhưng Dương Thu Trì vẫn không yên tâm lưu hai nữ hộ vệ lại bảo vệ bên người Dương mẫu. Hạ Bình và ba nữ hộ vệ khác theo bảo hộ Phùng Tiểu Tuyết cùng hắn đến Hồ Quảng nhậm chức, ngoài ra cò có "nữ phiêu sư" Tống Vân Nhi lúc nào cũng sát cạnh hắn.

Ngày 23 tháng chạp coi như sắp qua năm mới rồi, Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết bắt đầu xếp đặt cho năm mới, hai tiểu thiếp tuy không thấy đâu, nhưng năm này vẫn phải tổ chức sao cho qua yên ổn.

Ba ngày sau, Dương lão gia tử ở Dương gia thôn nơi quê nhà Quảng Đức huyện phái quản gia gửi cho Dương Thu Trì một thiếp mời, thỉnh toàn gia Dương Thu Trì đến Dương gia thôn hưởng tân niên.

Quản gia này họ Bàng, tuy đã hơn năm mươi tuổi rồi nhưng trông vẫn còn tráng kiện, nói với Dương Thu Trì rằng Dương lão thái gia biết Dương Thu Trì trúng cử nhân, lại được tuyển chọn ra làm tri huyện ở Thanh Khê vùng Hồ Quảng, do đó vô cùng cao hứng, cảm thấy đây là chuyện tốt quang tông diệu tổ, nên thành ý mời cả nhà Dương Thu Trì về quê ăn tết, cùng tế lễ tổ tiên.

Dương Thu Trì cảm thấy hơi buồn cười, cái lão họ Dương này lúc trước bức hắn nạp thiếp sinh con, không sinh được con không cho phép tiến vào từ đường nhà họ Dương, bởi vì cho là hắn làm mất mặt Dương gia. Hiện giờ lại nói hắn làm cho Dương gia quang tông diệu tổ, yêu cầu hắn trở về tế tổ!

Tuy nói Dương lão gia tử này có chút con buôn, nhưng Dương Thu Trì không hề hận lão - nếu như một người bị trưởng bối bức nạp tiểu thiếp, tuy y có phần khóc cười không nổi, nhưng sẽ không hận trưởng bối, bởi vì đối với nam nhân, yêu cầu đó không hề đáng hận tí nào.

Dương Thu Trì thống khoái đáp ứng lời mời này. Hơn nữa, hắn cũng tiện đường đến Hạ gia thôn coi xem trạch viện của mình thế nào.

Bàng quản gia làm việc cho Dương lão thái gia nhiều năm rồi. Dương Thạch Đầu mà Dương Thu Trì tá thi hoàn hồn vào lúc nhỏ thường bị Bàng quản gia đánh mắng thậm tệ.

Lần này Bàng quản gia phụng mệnh đến thỉnh Dương Thu Trì về quê thăm thân, vốn đã chuẩn bị sẵn việc Dương Thu Trì trả thù lại mối hận năm xưa. Người ta hiện giờ là quan lớn, cho dù không đánh không mắng, nhưng lạnh nhạt trào phúng gì đó nhất định là không ít! Nhưng không ngờ Dương Thu Trì chẳng hề đoái hoài gì tới chuyện này, khiến Bàng quản gia vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy may mắn.

Dương Thu Trì mời Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết ra thưa chuyện, hai người đều rất mừng. Dương mẫu tuy còn hận Dương lão thái gia trước đây đối với nhà mình tàn nhẫn, nhưng nghĩ đến việc năm xưa Dương lão gia tử không cho họ tiến vào từ đường tế tổ, hiện giờ ngược lại gửi thiếp mời họ về, như vậy có nghĩa là nhận sai rồi, chẳng lẽ phải chờ lão đến quỳ lại dập đầu hay sao? Hơn nữa, lão năm xưa chỉ là án theo lệ mà làm, chẳng có chỗ nào quá phần cả.

Con trai bà hiện giờ đã trúng cử nhân làm tri huyện, vinh quy bái tổ quả là chẳng còn chuyện gì vinh diệu bằng. Do đó, bà cũng vui lòng tiếp nhận sự mời thỉnh của Dương lão thái gia.

Ngày ấy Tống Vân Nhi cũng vừa khéo đến Dương phủ chơi, nghe Dương Thu Trì nói muốn về quê đón xuân, lập tức yêu cầu đi theo. Dương Thu Trì đương nhiên không phản đối, nhưng vẫn yêu cầu Tống Vân Nhi về hỏi ý cha nàng là Tống đồng tri trước mới được.

Tống Vân Nhi quay về xin phép, không ngờ Tống đồng tri chẳng những đáp ứng, mà còn yêu cầu cùng đi theo, nói Dương lão thái gia là bạn đồng niên năm xưa, cách biệt đã lâu, đây chính là lúc thuận tiện đến bái phỏng. Họ quyết định sáng sớm ngày mai cùng xuất phát đến Dương gia thôn.

Bàng quản gia thấy chuyện này quyết định nhanh và dễ như vậy, chẳng những mời được chính chủ, mà còn thỉnh thêm được bạn đồng niên của Dương lão thái gia, quan ngũ phẩm Tống đồng tri của Ninh Quốc phủ, nên vô cùng mừng rỡ.

Mừng thì mừng, nhưng y có phần kỳ quái là Dương Thu Trì thật sự đại nhân đại lượng không kể gì tỵ hiềm năm xưa hay sao? Bàng quản gia dù sao vẫn còn chưa yên tâm.

Ăn cơm tối xong mọi người ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm. Bàng quản gia quanh co thám thính ở chỗ Dương mẫu mới biết Dương đại nhân này đã từng bị quái phong cuốn đi, sau khi quay lại thì mất hết ký ức, mọi chuyện năm xưa đều quên sạch, do đó Bàng quản gia mới yên tâm.

Dương mẫu hỏi Bàng quản gia mọi chuyện thay đổi ở Dương gia thôn sau khi bà đi, Bàng quản gia vui vẻ kể hết.

Dương Thu Trì đối với Dương lão thái gia bức mình nạp thiếp này cũng có chút hiếu kỳ, nên cũng hỏi những chuyện liên quan đến Dương lão thái gia. Bàng quan gia biết Dương Thu Trì bị mất hết ký ức, liền giới thiệu cho hắn tổng quát hết một lượt.

Nghe Bàng quản gia giới thiệu, Dương Thu Trì mới biết thì ra Dương lão thái gia có một vợ hai thiếp. Vợ nguyên phối sinh được một con trai đặt tên là Dương Thanh Thủy, vợ hai sinh được một con gái, vợ ba sinh được một con trai.

Dương lão thái gia yêu thương bà ba nhất, nhưng rất tiếc là bà ba sau khi sinh con không lâu, đầu óc bị vấn đề gì đó phát khùng, đứng ngay trước mặt Dương Thanh Thủy và các nam nhân khác cởi y phụ cầu hoan. Tối hôm đó, khi bà ba khôi phục lại vẻ bình thường, trong lúc hổ thẹn đã treo cổ tự tử.

Từ đó trở đi, ngôi tiểu lâu do tiểu thiếp thứ ba treo cổ đó thường hiện quỷ. Dương lão thái gia vốn ở tại lầu này, tận mắt chứng kiến quỷ hồn của bà ba hiện ra đứng bên giường nhìn lão cười, sợ suýt chết khiếp nên không còn dám ngụ lại ngôi tiểu lâu đó nữa. Ngôi lầu nhỏ này từ đó đóng chặt cửa, không còn ai dám tiến vào.

Thì ra Dương đại trạch viện cũng có một quỷ ốc, lại còn xảy ra nhiều chuyện như vậy. Dương Thu Trì thầm cảm thấy bản thân lần này đến Dương gia thôn không phải chỉ đơn giản là tế tổ tiên không thôi.

Sáng hôm sau, Dương Thu Trì cho người chuẩn bị vài rương lễ vật, cho gọi Nam Cung Hùng cùng các hộ vệ đưa đi, mọi người ngồi kiệu cưỡi ngựa cùng xuất phát. Bọn họ trước hết đến Quảng Đức huyện ăn cơm trưa, sau đó xuất phát đến Dương gia thôn. Dương gia thôn cách huyện thành không xa, đi được hai canh giờ là đến.

Ngay cửa thôn có một chỗ có một đình nghỉ mát. Dương mẫu cho dừng kiệu. Lần này con trai vinh quy bái tổ, bà cũng đã lâu không trở về quê nhà, nên muốn nhìn cho rõ một chút.

Thế là đội ngũ dừng lại đi xuống, Dương Thu Trì phiên thân xuống ngựa, Phùng Tiểu Tuyết bước ra cùng hắn dìu Dương mẫu đến ngồi ở lương đình, nhìn về Dương gia thôn ở xa xa. Tống Vân Nhi và Tống đồng tri cũng bước theo vào trong đình.

Dương gia thôn là một sơn thôn nhỏ, tọa lạc giữa sườn núi, dựa vào núi mà lập, có khoảng một trăm hộ hầu như đều là thành viên của Dương thị gia tộc. Một con suối nhỏ từ trên núi ngoằn nghèo đổ xuống, hai bên suối có vài khoảnh ruộng bậc thang.

Giữa những ruộng bậc thang ấy có mấy đống đất rải rác, tuyết lớn những ngày trước đổ xuống còn chưa tiêu hết, ở trên các ruộng bậc thang hay gò đất bờ suối này đều còn tuyết đọng lại, phản xa ánh bạch quang u ám.

Dương Thu Trì không biết những gò đất đó là gì, khi quan sát kỹ mới phát hiện đó là những mộ phần phía trước có những mộ bia thấp.

Thấy Dương Thu Trì lạ lẫm nhìn sơn thôn này, hoàn toàn không nhận ra đó là cố hương, Dương mẫu cảm thấy thương cảm kéo hắn lại chỉ mấy cây quế thật to ở cạnh thôn và những dãy phòng đơn giản bên đó, nói: "Nhà chúng ta trước kia ở đó, con lúc xưa quậy phá rất kinh, thường trèo lên mấy cây quế đó hái hoa."

Phùng Tiểu Tuyết rất hiếu kỳ, hỏi: "Mẹ, phu quân là con trai, thích hái hoa để làm gì?"

"Cái đó ấy à, thì nó vì muốn lấy lòng mấy cô nhóc trong xóm, sính anh hùng ấy mà."

Phùng Tiểu Tuyết bất giác mỉm cười, quay nhìn Dương Thu Trì.

Dương Thu Trì nghe Dương mẫu kể lại chuyện lúc nhỏ của mình, có chút hơi ngượng, tuy đây là chuyện do Dương Thạch Đầu làm trước khi hắn tá thi hoàn hồn, nhưng hiện giờ coi như mọi chuyện đổ lên đầu hắn.

"Hi hi hi," Tống Vân Nhi cười ngoặc nghẻo, "Ca, không ngờ ngay từ lúc nhỏ huynh đã là một hoa hoa công tử rồi đó nghe!"

Dương Thu Trì trừng mắt nhìn Tống Vân Nhi, đưa tay che mắt nhìn về phía mấy cây quế đó một lúc, chẳng thể nào nhận ra rốt cuộc là ngôi nhà nào năm xưa mình đã ở, và cũng lười không thèm quản, bèn hỏi: "Mẹ, vậy Dương lão thái gia ngụ ở đâu?"

Không chờ Dương mẫu trả lời, Bàng quản gia ở sau lưng đã chỉ một đại trạch viện sau thôn nói: "Dương công tử, trạch viện của lão thái gia chúng ta ở sau thôn, ở chỗ đó, phía sau có trồng một rừng cây thật lớn ấy."

Dương Thu Trì thuận theo ngón tay chỉ của Bàng quản gia nhìn về hướng ấy, quả nhiên sau thôn có một rừng trúc xanh rì, giữa đám cây xanh đó có một tòa đại trạch viện, bốn phía dùng hồng tường vi quay quanh, tường cao ngói bích, các lầu gác phòng óc nhiều vô kể, đình đài lâu các đẹp không thể tả.

Dương lão thái gia chính là tộc trưởng của Dương gia thôn, là người giàu có và thế lực nhất trong thôn. Năm xưa lão đã từng trúng cử nhân, được coi là hương thân có công danh, ngụ ở ngôi trạch viên hào hoa như thế này cũng chẳng mấy kỳ lạ.

Sắp tiến vào thôn, Bàng quản gia gọi tùy tòng chạy về báo tin trước. Chờ khi họ tiến vào cửa thôn thì pháo nổ giòn, nhạc vang lên inh ỏi. Khi đến cửa trạch viện của Dương gia, Dương lão thái gia đã dẫn người trong nhà và các hương thân có máu mặt trong thôn ra cửa lớn nghênh tiếp.

Nạp Thiếp Ký - Chương #151