Chương 124: Mê Hoặc


Tống tri huyện ho khan một tiếng: "Hiền chất, mẹ, mẹ của Tống Tình không phải là không đáp ứng. Bà ấy có nỗi lo riêng, dù gì thì cha của Tống Tình cũng là, là Tri châu đồng tri ở Kinh sư. Con nhà quan mà, mà để con gái đi làm thiếp cho người ta, hơn nữa cháu, cháu chỉ là một,....., khụ khụ, sau cùng mẹ của nó miễn cưỡng đồng ý, nhưng bảo nếu như, như cháu có thể đậu trúng cử nhân, thì, thì đem Tống Tình gả cho cháu làm tiểu thiếp."

A? Kêu ta đi tham dự khoa cử? Dương Thu Trì trợn tròn con mắt, lập tức bị cái tin này làm cho trí óc mờ mịt hẳn đi.

Tống tri huyện quay sang nhìn Dương mẫu, nói tiếp: "Ta, ta và mẹ của cháu trên đường cùng thương lượng, lời của mẹ Tống Tình không, không phải là không có đạo lý. Hơn nữa, bá phụ ta, ta cũng đã nói với cháu rồi, cháu rất có bản lĩnh, nhưng nếu, nếu muốn làm đại quan đảm chuyện lớn, chỉ, chỉ sợ cần phải đi con đường khoa cử mà thôi..."

Dương Thu Trì giờ như đã chết một nửa tấm lòng. Khoa cử? Khoa cử là khái niệm gì Dương Thu trì không có cảm thụ cụ thể, chỉ nhớ hồi thời trung học có học một bài về Phạm Tiến trúng cử. Phạm Tiến là người đi thi cho đến già người bạc tóc, thậm chí còn suýt phát điên. Bản thân hắn không muốn thành người như lão. Hơn nữa, cổ văn chính là thứ làm hắn đau đầu nhất. Cái gì mà chi hồ giả dã loạn cào cào chẳng phân biệt sao cho minh bạch. Những tứ thư ngũ kinh người xưa bỏ ra hai ba chục năm trời học mà chẳng dễ gì thi đỗ, bản thân hắn muốn một hai năm mà thành tựu nổi sao? Chỉ sợ sớm điên lên vì thất tình lắm chứ chẳng chơi.

"Hiền chất! Hiền chất!" Bên tai hắn truyền lại âm thanh của Tống tri huyện. Dương Thu Trì từ trong sầu muộn tỉnh lại, nhìn lão chờ nghe.

Tống tri huyện bảo: "Hiền chất, cháu, cháu đang ngẩn ra gì thế. Lần trước Chu tri phủ đã, đã từng đáp ứng sẽ giúp cháu, nhưng cháu đã cự tuyệt. Cháu có biết không, nếu, nếu có Chu tri phủ trợ giúp, chuyện này có, có thể dễ dàng hơn rất nhiều, ta và mẹ cháu cứ nhất mực cân nhắc, thậm chí còn chuẩn bị một phần lễ vật, sẽ đi tìm gặp Chu tri phủ. Ông, ông ta rất coi trọng cháu, nhất định không thành vấn đề."

Dương Thu Trì cười khổ, cho dù có Chu tri phủ trợ giúp, nhưng lên trường thi cần phải dựa vào chính mình, trong khi đó hắn một chữ phồn thể bẻ đôi cũng không nhận ra cho được, bút lông viết chẳng ra hồn, lấy cái gì mà đi thi đây? Dù gì thì không thể chỉ dựa vào chuyện "liên thăng tam cấp", để rồi làm con chó săn kiểu cổ theo đuôi người ta a.

Tuy bản thân hắn đã là cẩm y vệ chỉ huy sứ đặc sứ, nhưng chức vụ này không thể nói ra. Cẩm y vệ chỉ huy sứ Kỷ Cương tuy xem trọng hắn, nhưng e rằng sẽ không trợ giúp cho hắn chuyện này, hơn nữa đó không nằm trong phạm vi quyền hạn của y. Dựa vào bản thân đi thi liều? Nhưng có thể tóc bạc lưng còng rồi mà không biết có đậu không. Hơn nữa nếu đậu rồi thì lúc đó con nạp thiếp cái khỉ khô gì nữa? Nạp thiếp để làm gì? Khóc xuống mộ phần hay sao?

Dương mẫu thấy con trai sầu khổ như vậy, cảm thấy đau lòng lắm. Bà là người hiểu con trai nhất. Con trai bà chẳng qua chỉ là anh nhà quên học được một năm ở cô giáo trường làng, tuy biết võ vẽ ba chữ, nhưng so với người mù chữ chẳng khá hơn gì cho cam. Muốn con bà đi thi cho đậu cử nhân, nếu so ra thì bắt heo nái trèo lên cây cho con bú còn dễ dàng hơn nhiều.

Nhưng mẹ của Tống Tình nhà người ta nói cũng có đạo lý. Con gái người ta là con nhà quan, sao có thể tùy tiện gả về cho một tên suýt theo nghề ngỗ tác làm tiểu thiếp được? Nếu đổi lại thành con gái của bà, nhất định cũng sẽ không làm như vậy. Xem ra, chuyện hôn nhân này coi như không thể nào thành rồi.

Tống Tình đoán được tâm tư của Dương Thu Trì, ôm cổ hắn bảo: "Thu Trì ca ca, đừng có vội, mẹ nhất thời chưa nghĩ thông không hề gì, chúng ta từ từ nói với người. Mẹ chỉ có một mình muội là gái, bức muội quá thì muội đi làm ni cô cho rồi, coi mẹ làm thế nào. Rốt cuộc thì cũng sẽ đồng ý chuyện hôn nhân của hai chúng ta mà thôi!"

Dương Thu Trì lại cười khổ, thầm nghĩ cô nhóc này thiệt là có ý nghĩa chẳng khác nào con nít.

Tống Tình lại nói: "Chúng ta cứ đi thi thử coi, huynh chẳng phải là có Long Tử Tư tú tài làm cân ban hay sao? Khiến y dạy huynh a, thi không được cử nhân thì chúng ta thi tới tú tài, nói chung đó cũng được coi là công danh, mẹ một khi cao hứng biết đâu sẽ đồng ý."

Tống tri huyện gật đầu tán đồng: "Đúng vậy a, có, có ba phụ và chu tri phủ giúp cháu, kỳ đồng thí này coi như không thành vấn đề. Đến, đến lúc đó lại tìm học chánh, đi đường vòng, cấp cho cháu thêm thời gian học thêm một ít, bậc tú tài xem ra chẳng phải là vấn đề gì lớn."

'Vậy thì tốt a," Chuyện đã đến nước này còn có thể nói gì được nữa, chỉ có thể đi một bước tính một bước mà thôi. Dương Thu Trì miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Tuy đã đáp ứng, nhưng Dương Thu Trì thầm cảm thấy buồn. Mẹ của Tống Tình đã biết hắn trước đây bất quá chỉ là một tên ngỗ tác tiểu học đồ. Còn hiện tại, chỉ là một lao đầu dùng tạm, chẳng có nửa điểm học vấn nào, thế mà lại chỉ định rõ là hắn phải thi đậu cử nhân, như vậy chẳng khác nào làm khó cho người ta? Rõ ràng là bà ta muốn làm khó hắn, giao cho hắn một nhiệm vụ không thể hoàn thành hay sao? Chẳng lẽ bà ta căn bản chẳng tính đem con gái gả cho hắn làm tiểu thiếp? Nếu như vậy tại sao lại không nói rõ ra?

Tống Tình thấy Dương Thu Trì lại ngẩn đờ người ra như thế, liền cung tay đánh vào ngực hắn đánh phụp: "Hù...! Nghĩ cái gì vậy?"

Dương Thu Trì sực tỉnh, ấp úng đáp: "Không, không có nghĩ gì."

Tống Tình thần bí nói: "Còn có một chuyện nữa, Thu Trì ca ca huynh nghe rồi nhất định sẽ rất cao hứng."

"Có chuyện gì mà thần bí dữ vậy?" Dương Thu Trì bắt đầu hiếu kỳ.

Tống Tình quay sang nói với Tống tri huyện: "Bá phụ, hay là lão nhân gia người nói cho Thu Trì ca ca nghe đi."

Tống tri huyện hớn hở mặt mày nói: "Hiền chát, chúng ta khi đến nhà Hác gia thối hôn, vị, vị Hác viên ngoại này thật là đại nhân đại lượng, không, không những không có ý trách gì, còn, còn đề xuất nếu như hiền chất muốn, lão rất hy vọng đem, đem con gái Hác Thiến gả, gả cho cháu làm tiểu thiếp."

A? Dương Thu Trì quả thực là ngớ người ra, chẳng lẽ gián có thể xưng bá trên thế giới này thiệt? Nếu vậy thì quả thực làm con người ta chẳng còn biết nói gì hơn nữa!!

Bản thân hắn nếu là công tước vương gia gì đó thì có có thể lý giải đây là muốn trèo cao. Đằng này hắn chỉ là một tiểu lao đầu, một tiểu địa chủ nhà quên, và với vị thế như vậy thì chẳng khác nào khối đá bên đường, quá phổ biến rồi, không có gì đáng nói. Huống chi, Hác gia nhà họ vốn có rất nhiều tiền, chẳng lẽ còn muốn tiền của mình chi đây nữa?

Không mưu đồ tiền bạc địa vị, Hác lão gia này định tìm cái gì? Chẳng lẽ thân phận của hắn đã bị tiết lộ, bọn họ nhân vị cái chức chỉ huy sứ đặc sứ cẩm y vệ mà đến hay sao? Không thể nào, cái này thuộc về tuyệt mật, ngoại trừ hoàng thượng và Lý công công ban chỉ ra, chỉ có Cẩm y vệ chỉ huy sứ Kỷ Cương và thiểu số lãnh tụ tối cao biết mà thôi. Vương đồng tri tuy nhiên biết, nhưng đã lập tức bị đệ đệ của lão giết đi. Những điều người khác biết chỉ ở chỗ cẩm y vệ phái đi đặc sứ, chứ không biết vị đặc sứ đó là hắn.

Nếu như Hác lão gia tử không biết, vì sao con dâu bị người ta cướp đi, mà còn muối mặt gả luôn con gái cho? Chẳng lẽ bản thân đúng là cái gọi là "Thiên túng anh tài" cái gì đó sao? Có quỷ mới tin.

Đến lúc này, Dương Thu Trì đã sớm tồn tại trong đầu nổi nghi ngờ ma quỷ đối với nhà họ Hác: chẳng hay hai nhà họ đã thông đồng với nhau? Hác gia biết mẹ của Tống Tình sẽ thách đố một nhiệm vụ bất khả hoàn thành để cự tuyệt hắn đề thân, rồi chờ Tống tri huyện tới thối hôn, Hác gia rất rộng lượng đáp ứng luôn bỡi vì họ biết hắn chẳng thể nào hoàn thành nhiệm vụ, không có cách gì cướp con dâu của họ được, nên Tống Tình vẫn còn là Tống Tình của nhà họ Hác.

Nếu là như vậy, sự lắc léo trong này thật là lớn: Vì sao mẹ của Tống Tình phải dày công bắt mình làm chuyện giống như biểu heo nái cho con bú trên cây? Chẳng lẽ vì để khiến cho Tống Tình và hắn dở dở ương ương ở mối quan hệ dứt cũng không được mà ở cũng không xong? Nhưng quan hệ lửng lờ như thế thì giúp ích gì cho họ? Hác gia vì sao muối mạt gả Hác Thiến cho hắn chỉ để làm tiểu thiếp? Hác Thiến trở thành tiểu thiếp của hắn, đối với họ có lợi gì?

Tống Tình thấy Dương Thu Trì lại ngẩn tò te ở đó chẳng biết nghĩ gì, kỳ quái hỏi: "Thu Trì ca ca, huynh chẳng cao hứng sao? Huynh chẳng những gần có thể cưới muội, mà còn có thể cưới đệ nhất mỹ nhận của Ninh Quốc phủ chúng ta đấy!"

Sự bất an trong lòng Dương Thu Trì không có cách gì nói ra được. Sự bất an này hiện lên trong ánh mắt kiều mỵ của Tống Tình không khỏi biết thành vẻ rất khác lạ. Hắn chỉ biết cười cười, đáp: "Chuyện này sau này hẳn nói, ta đã phát hiện nơi hạ lạc của hung thủ thực sự giết Đồ lão tứ, hiện giờ phải lập tức đi bắt người."

Tống tri huyện nghe thế, cực kỳ cao hứng: "Hiền chất, cháu nói có thật không?"

Tống Tình cũng vui lây: "Thu Trì ca ca thật là lợi hại! Hung thủ ấy là ai? Muội muốn đi cùng bắt với huynh."

Dương Thu Trì thưa với Tống tri huyện: "Bá phụ, cháu tra ra hung thủ ứng với một vị bá tổng thủ hạ của Bạch thiên tổng. Y tên là Đặng Hữu Lộc, rất may là mọi người về kịp hôm nay, cháu cũng đang định bẩm báo với Chu tri phủ để phái người cùng đến Ứng thiên phủ bắt hung thủ đây."

Tống tri huyện vô cùng cao hứng, cũng không kịp hỏi Dương Thu Trì làm cách nào mà phát hiện được điều này, gấp gáp kéo hắn đi tìm Chu tri phủ.

Tống Tình nhanh chóng cản lại, dẫu môi nói: "Nếu biết còn phải đến Ứng thiên phủ, chúng ta sẽ không trở về đây làm gì. Trên đường thật là mệt, muội chỉ hít buội dọc đường, trên người dơ muốn chết, muội phải đi tắm thay đổi y phục, mọi người nhất định phải chờ muội đấy."

"Được...! Nhất định chờ muội." Dương Thu Trì đáp ứng, nhưng trong mắt khẽ lóe lên chút nghi vấn không dễ phát giác.

Dương Thu Trì cùng mọi người đi tìm Chu tri phủ, trình bày việc phát hiện hung thủ, Chu tri phủ cực kỳ cao hứng, lập tức phái một đội bộ khoái cùng Dương Thu Trì và mọi người cưỡi ngựa đến Ứng Thiên phủ bắt người.

Tên Đặng Hữu Lộc này là thủ hạ của Bạch thiên tổng. Dương Thu Trì có thể nói là ân nhân cứu mệnh của cả nhà họ Bạch, tuy hai nhà suýt chút nữa trở mặt vì chuyện Bạch thiên tổng yêu cầu hắn bỏ vợ cưới con gái Bạch Tố Mai của lão, nhưng sau đó hai vợ chồng Bạch thiên tổng có đến xin lỗi, coi như mọi sự đã êm đẹp. Do đó lần này thông qua Bạch thiên tổng bắt người xem ra không có vấn đề gì.

Dương Thu Trì và bộ khoái chuẩn bị xong xuôi, Tống Tình cũng tắm rửa thay đồ xong, mặc một bộ đồ ngắn màu hồng nhạt, rõ ràng là xinh đẹp nhanh nhẹn vạn phần. Dương Thu Trì thỉnh Chu tri phủ an bài người đưa Dương mẫu trở về Quảng Đức huyện, sau đó dẫn đầu đoàn người kéo thẳng đến Ứng Thiên phủ.

Vào năm Vĩnh Lạc thứ 19 (tức năm 1421), Minh Thành tổ mới dời đô lên Bắc Kinh. Hiện giờ là năm Vĩnh Lạc thứ 7, kinh thành của Minh triều vẫn còn ở Nam kinh, chính là Ứng Thiên phủ.

Đây là lần đầu tiên Dương Thu Trì đến kinh thành, không phải đến gặp hoàng đế làm quan, mà là đi bắt hung phạm. Cho dù thế nào, lần đầu lên kinh rốt cuộc vẫn là chuyện đáng cho tim rộn rịp, hơn nữa còn có thể gặp lại người mà hắn đã từng tiếp xúc thịt da - Bạch Tố Mai.

Ninh Quốc phủ cách kinh thành khoảng hai ngày đường. Dương Thu Trì cùng mọi người từ từ tiến, đến sáng ngày thứ ba thì đến Ứng Thiên phủ.

Kinh thành dù sao vẫn là kinh thành, dĩ nhiên khác xa so với những địa phương nhỏ hẹp khác, to hơn Ninh Quốc phủ không biết bao nhiêu lần. Trường thành vừa cao vừa hùng vĩ, trong thành náo nhiệt phi phàm, người đi như nước cuốn, chạm vai sát cánh, ồn ào xô đẩy, đúng là một cảnh tượng phồn hoa.

Dương Thu Trì là anh chàng nhà quên mới vừa lên kinh, thấy cái gì cũng thấy kỳ quái hấp dẫn. Hắn từ xã hội hiện đại đến đây, lại là lần đầu tiên đến nơi náo nhiệt nhất của Minh triều, có thể nói là đô thị phần hoa nhất trên thế giới thời bấy giờ, đương nhiên là nhìn quanh ngó quất không chớp mắt.

Tống tri huyện và những người khác không có lòng nhìn những cảnh ấy, vì dù sao đối với họ chúng quá thường, chỉ hỏi cho rõ Thiên tổng phủ sở của Bạch thiên tổng ở chỗ nào rồi thẳng đường đi tới. Chỉ có điều, kinh thành thực tế quá lớn, họ đi quanh quất cả nửa ngày mới tìm được Thiên tổng phủ.

Theo lời người ta hay nói, chẳng đến kinh thành chẳng biết đường to nhỏ thế nào. Quân đội của Bạch thiên tổng thuộc Kinh doanh Trung ương quân, chính là quân nội vệ. Trong kinh thành có ba mươi lăm vệ đội Kinh doanh quân phủ trách thủ bị kinh sư. Vệ do vệ chỉ huy sứ soái lĩnh, mỗi vệ có năm Thiên hộ sở. Bạch thiên tổng chính là một thiên hộ dưới trướng của một vệ tướng, tương đương với chức chi đội trưởng đại đội cảnh sát ở một quân thuộc đô thành thời hiện đại. Do đó cái gọi là Thiên tổng của y đừng nói gì so với vương công đại thần, so với trong Kinh doanh binh chỉ là một cán bộ lãnh đạo bậc trung mà thôi. Trong địa phương mà đại quan như kiến cỏ thế này, chức Thiên tổng có thể nói là thường không gì thường hơn.

Tuy nhiên, Thiên tổng phủ vẫn có khí phái của nó, trước cửa có bốn thân binh đứng gác. Dương Thu Trì trình bái thiếp xong, chờ một chút đã nghe tiếng cười sảng khoái từ trong vọng ra. Ngay sau đó, Bạch thiên tổng cười ha ha bước ra nghênh tiếp: "Dương công tử, ngọn gió nào đưa các người đến nơi đây." Vừa ra tới cửa, lão đã vội nắm lấy tay Dương Thu Trì lắc lắc, thể hiện vẻ vô cùng thân mật.

Tống tri huyện và Tống Vân Nhi cùng mọi người bước lên ra mắt, Bạch thiên tổng mỉm cười hoàn lễ. Trong những người này chỉ có mỗi mình Tống Tình là lão chưa gặp qua, nên Dương Thu Trì nhanh chóng giới thiệu vị tiểu thiếp chưa quá môn (cưới về) của mình, lại còn nói nhà mẹ nàng ở Ứng thiên phủ. Bạch thiên tổng vừa nghe nhắc đến tiểu thiếp, thần tình hơi ảm đạm, nhưng sau đó nhanh chóng lấy lại vẻ nhiệt tình mời họ vào trong Thiên tổng phủ.

Dương Thu Trì không thấy Bạch Tố Mai, có hơi thất vọng. Hắn không hứng thú gì việc hàn huyên, nói thẳng ra mục đích đến đây hôm nay. Bạch thiên tổng nghe xong, sắc mặt lập tức ngưng trọng, cho ngay hai thân binh đi gọi Đặng Hữu Lộc tới.

Thân binh đi rồi, Bạch Thiên tổng cứ nhất mực trầm ngâm không nói chuyện. Điều này cũng có thể lý giải, thủ hạ của lão phạm tội sát nhân, mặt mũi của lão đương nhiên là không dễ coi rồi. Thủ đoạn phá án của Dương Thu Trì lão đã từng chứng kiến, tuyệt đối tin phán đoán của hắn sẽ không có điểm gì sai. Đặc biệt là tên thủ hạ Đặng Hữu Lộc của lão đây, nếu như Dương Thu Trì không có bằng chứng xác thực, thì tuyệt không đến tìm lão làm phiền.

Chẳng mấy chốc sau, hai người được phái đi vội vã chạy vào thở dốc báo rằng Đặng Hữu Lộc đã ra đi từ canh năm, đi ra khỏi quân doanh mà không được phép, dùng sức mà đi, không biết đi đâu.

Đặng Hữu Lộc chạy trốn? Hắn cưỡng ép lính canh rời khỏi quân doanh, hơn nữa lại ra đi vào lúc canh năm, trong khi đó hiện giờ mới vừa hừng sáng, chẳng lẽ hắn đã biết được tin có người muốn đến bắt, nên vội vã bỏ trốn?

Có hay không có chuyện tình cờ, Đặng Hữu Lộc rời khỏi quân doanh vì một lý do khác? Không đúng, nếu như có nguyên nhân khác, sẽ không tấu xảo như vậy. Bỡi vì nếu như vậy sẽ dẫn đến hoài nghi, chỉ có những trường hợp cấp bạch hán mới bất chấp tất cả mà bỏ chạy. Như vậy xem ra, khả năng tin tức bị lộ là vô cùng lớn.

Là có nội gian hay là có người vô ý tiết lộ tin tức? Đầu Dương Thu Trì như muốn nổ tung.

Nạp Thiếp Ký - Chương #124