Kết Thúc


Người đăng: anh101101101@

Nó nghe vậy thì ban đầu có chút chần chừ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của hắn
thì đột nhiên run rẩy, sau đó liền phun ra một viên yêu đan màu xanh dương,
tỏa ra từng luồng hơi nước khiến không gian xung quanh thoáng chốc mát hơn rất
nhiều. Đó là yêu đan do nó khổ công hấp thu thiên địa Linh khí, ẩn chứa mấy
chục năm tu vi. Nếu bây giờ ai có thể đánh vỡ yêu đan, tương đương đem cảnh
giới nó gọt rơi, trở về làm dã thú phổ thông. Đương nhiên, yêu đan nó cũng
không dễ vỡ như vậy. Yêu đan nó chắc chắn không kém gì Khí Thiết cấp bốn, muốn
đánh vỡ nó thì ít nhất phải là Khai Huyệt cảnh trở lên, hơn nữa là cao thủ đã
giải khai sáu bảy huyệt đạo.

Trần Phong cắn nhẹ đầu lưỡi, sau đó phun một ngụm máu lên yêu đan. Lập tức yêu
đan này liền hấp thu hết đám máu này, sau đó trên thân nó từng tia từng tia
máu lan tràn, một lúc sau liền bao phủ toàn bộ yêu đan.

"Chủ nhân!"

Một thanh âm trong đầu hắn vang lên, giọng nói rất trong trẻo, nghe như một
thanh niên độ tuổi hai mươi vậy.

"Giao Long?"

"Vâng ạ! Con là Giao Long đây."

Trần Phong nghe xong càng kích động, bèn hỏi:

"Ngươi tên gì?"

"Tên con là Giao Thanh Đồ ạ, nhưng chủ nhân cứ gọi con là Tiểu Giao là được
rồi."

Luyện khí võ giả có Yêu thú cấp bốn làm sủng thú? Cái này dù là Thanh Long
Giang tông cũng không nhiều người đâu.

Hắn cười ha hả, chắp tay sau lưng, cảm giác mình sắp vô địch thiên hạ rồi.

"Chủ nhân.....ngài có thể cho con.....một ít máu của ngài được không? À, ý của
con không phải như vậy, nhưng....."

"Ngươi cứ nói đi, sao lại cần?"

"Con cần để......đột phá ạ. Máu ngài ẩn chứa Long Huyết vô cùng cường đại, chỉ
cần con hấp thu một chút thôi là có thể tiến hóa, thăng cấp thành yêu thú cấp
năm!"

"Long Huyết? Ta là nhân loại, lấy đâu ra Long Huyết? Ngươi có nhầm không vậy?"
Hắn cau mày đáp

"Thật, Long Huyết trong cơ thể ngài cực kì cường đại. Con vừa cảm nhận được
liền run rẩy, giống như thấy Chân Long!"

"Quái dị, ta là nhân tộc, sao lại.....Thôi bỏ qua đi, nếu ngươi đã nói như vậy
thì ta cũng không tiện từ chối nữa! Ta sẽ cho ngươi chút ít, xem như là quà
gặp mặt đi."

Hắn tâm thần khẽ động, đầu ngón tay bị phá vỡ, máu tươi chậm rãi chảy ra. Mà
con Giao Long gào rú vui sướng, lại mút lấy mút để.

"Này này, ngươi định hút khô ta sao?"

Hắn rụt tay lại, lấy băng quấn mấy ngón tay, cảm giác máu huyết của mình bị
hút đi không ít nên hung dữ trợn mắt nhìn Giao Long. Nó ánh mắt tiếc nuối nhìn
hắn, sau đó đột nhiên cuộn mình, hai mắt nhắm chặt.

Nó tiến hóa!

Trần Phong thở phào một tiếng, tâm tình cực kì kích động. Giờ hắn có một chiến
thú cường đại cỡ này, ở Minh Dương thành có thể đi ngang rồi.

Trong khi đó đám người anh Thành, lúc này đã đi thu hoạch chiến lợi phẩm. Phải
nói bọn chúng cực kì xa xỉ, mỗi người đều có một kiện Bảo khí, thậm chí là hai
kiện, còn chưa kể vô số đan dược, thảo dược, giàu có khiến mọi người sáng mắt.

"Huyết Khí đan, thật nhiều!"

"Một, hai, ba.....mười một! Trời ạ, mười một kiện Bảo khí! Bọn này quá giàu
có."

"Dưỡng thần đan cũng có, bọn người Bắc Minh Đế quốc này quả nhiên là phú ông,
giàu đến chảy mỡ. Biết thế đem chúng làm thịt hết."

Mọi người dường như điên cuồng cả lên. Ngay cả Thanh Hoa thường ngày trông
thục nữ như vậy nay cũng biến thành ma nữ, liều mạng lục lọi đồ đạc của đám
người kia.

Đến khi Trần Phong giải quyết xong chuyện của Giao Long thì bọn họ đã xong
chuyện, hết thảy tài phú đều bị thu dọn. Trong đó vậy mà lại có ba kiện Bảo
khí cấp bốn, năm kiện Bảo khí cấp ba!

Trần Phong nắm lấy thanh đao của lão già kia, liền cảm thấy Chân khí mình như
bị hút đi, liên tục truyền vào đao này. Đó là hắn còn chưa chủ động truyền
Chân khí, nếu không chắc uy lực sẽ tăng mạnh!

Mỗi loại Chân khí thường sẽ do các vị Luyện bảo sư ra tay, rèn đúc theo yêu
cầu của người sử dụng. Ví dụ ngươi võ kỹ đi theo con đường cương mãnh bá đạo,
vậy thì đao này sẽ được các Luyện bảo sư đúc luyện, điều chỉnh các đường văn
trong đó, phù hợp nhất với lối đánh cương mãnh bá đạo kia. Còn nếu ngươi tu
luyện là võ kỹ thiên hướng âm nhu thì Bảo khí đúc ra sẽ phù hợp cho võ kỹ của
ngươi. Nếu ngươi tu loại cương mãnh nhưng lại vận dụng Bảo khí loại Âm Nhu,
không những không gia tăng chiến lực, trái lại còn hạn chế thực lực của mình.

Rất may, trong số võ kỹ của hắn chỉ có Âm Minh chưởng cùng Thanh Vân kiếm pháp
là đi theo lối mềm mại, còn lại hầu hết đều đi theo con đường cương mãnh bá
đạo.

Hắn nắm lấy thanh đao, sau đó Chân khí chậm rãi truyền vào. Lập tức trên thân
đao hiện lên một tầng khí mỏng, là do Chân khí hắn hiển hóa mà thành. Trần
Phong dồn lực vung đao chém một phát, lập tức một đạo đao khí bắn ra bay được
mấy mét rồi mới tan biến.

"Đao tốt!"

Hắn liền hạ tay xuống, lại lấy thanh kiếm lên thử dùng. Thanh kiếm màu đen
tuyền, dài gần một mét, trên đó khắc lên mấy chữ của Bắc Minh đế quốc, bởi vậy
hắn cũng chả buồn quan tâm.

"Chém!"

Hắn vung vẩy thanh kiếm, chẳng cần bất kì kiếm pháp hoa mĩ gì, trực tiếp một
kiếm chém xuống. Thanh kiếm trong tay hắn đột nhiên sáng rực lên, sau đó đột
nhiên một đạo kiếm khí bay ra, kiếm khí dài nửa mét, lập tức chém đứt gốc cây
đối diện

"Ta chọn thanh kiếm này!"

Hắn đột nhiên cảm thấy yêu thích thanh kiếm này vô cùng, bởi vì nó dùng rất
thuận tay, hơn nữa Chân khí của hắn khi truyền vào đây lại có vẻ dễ dàng hơn
so với cây đao kia, mà uy lực cũng mạnh mẽ hơn không ít.

"Mọi người thích kiện Bảo khí gì thì lấy đi. Tôi có cái này rồi."

Nghe hắn nói vậy thì mọi người đề hưởng ứng, bắt đầu lục tục lấy đi kiện Bảo
khí mà mình yêu thích. Thành thì lấy lấy một đôi bao tay, là Bảo khí cấp ba.
Thanh Hoa cũng lấy một thanh kiếm Bảo khí cấp ba. Cha của Ánh Nguyệt thì nhận
lấy thanh đao của lão già Ngoại cương cảnh kia, còn chú của Thanh Hoa thì lấy
một cây rìu - Bảo khí cấp ba. Đặn Quang Minh thì chọn một kiện bảo khí cấp ba
khác, Phạm Phương cùng Ánh Nguyệt vì thực lực còn thấp, mới chỉ là Luyện khí
nên đành chọn một thanh Bảo khí cấp hai.

Sau đó mọi người lại chia nhau đan dược. Thanh Hoa cùng Quang Minh vì

"Tất cả mọi người đều chọn Bảo khí cho riêng mình rồi đấy. Về số Bảo khí còn
lại, cháu giữ lại đi."

Nếu cách đây một tháng thì Trần Phong có lẽ sẽ cười trừ, đem đám Bảo khí này
tặng cho họ. Bởi lúc đó hắn đang là nhà giàu, tiền nhiều như lá mít, tiêu mãi
không hết. Nhưng giờ thì khác rồi, dù có hay không hắn cũng bắt buộc thu lấy
đám Bảo khí này, đem bán để lấy tài nguyên tu luyện.

Lại đến những đan dược tuy Trần Phong đang rất cần tiền, nhưng với người quen
thì không bao giờ keo kiệt. Hắn đem các loại đan dược cùng dược liệu có hiệu
quả rèn luyện Linh hồn cho Thanh Hoa và Đặng Quang Minh, Huyết khí đan lại
phân cho Ánh Nguyệt, Thành cùng Phạm Phương. Còn hắn cũng chỉ giữ lại một ít
trong đó, có lẽ cũng có thể tu luyện được một tuần.

"À đúng rồi, còn xác của con yêu thú cấp ba kia nữa."

Trần Phong vuốt nhẹ chiếc Nhẫn không gian, lập tức một thân hình khổng lồ hiện
ra, chiếm cả một khoảng không gian. Mọi người lại hì hục xẻ thịt của nó ra,
bởi thân thể con yêu thú này rất quý giá. Xương cùng gân nó có thể dùng để chế
tạo Bảo khí, máu huyết có thể tinh luyện, thịt có thể bán cho Thợ săn công
hội, các đại gia tộc, Thanh Hà quán với giá cao. Bởi vì giá trị của nó cao như
vậy nên các võ giả luôn muốn tìm cách săn diệt yêu thú. Nhưng nhân loại săn
diệt yêu thú thì yêu thú cũng có thể săn giết nhân loại, khoảng cách giữa con
mồi và thợ săn có thể thay đổi trong giây lát. Không hiếm trường hợp cả tổ đội
bảy tám người bị yêu thú giết sạch, ngay cả xác cũng không còn.

"Bây giờ cũng đã chiều rồi, chúng ta kiếm một chỗ nào đó để nghỉ ngơi đi. Theo
ta nhớ thì đi lên thượng nguồn một đoạn nữa có bãi đất trống, rất thích hợp để
dựng lều ở lại."

Đặng Lực chỉ về phía thượng nguồn, sau đó tất cả mọi người đều nhất nhất đi
theo, bởi vì gã dù sao cũng là Nội cương cảnh cao thủ, đi lại nhiều nơi, đối
với cánh rừng này khá là thông thuộc.

Mọi người sau khi đi mười lăm phút thì đến nơi. Nơi đây quả thật là chỗ cắm
trại lí tưởng, bởi nó cao hơn bờ sông một đoạn, nếu có lũ lên cũng kịp phản
ứng mà chạy đi. Lại còn có rất nhiều phiến đá xung quanh, có thể nấu nướng
trên đó. Chỉ vì lâu rồi không có người ở nên bụi rậm mọc lan tràn, khiến bọn
hắn lại mất sức phát hoang. Cầm trong tay Bảo khí, bọn họ như cơn bão quét
qua, khiến mảnh rừng nơi đây phút chốc sáng sủa hơn rất nhiều không còn cái âm
u của núi rừng nữa.

Mà Hà My lại thiết lập một trận pháp nho nhỏ, vừa đề phòng thú dữ, lại vừa đề
phòng có người đến quấy phá. Tài năng Ma pháp của cô bé thật đáng kinh ngạc,
Ma pháp lực lưu chuyển không dứt, bốn phía các nguyên tố năng lượng cứ thế mà
nhảy múa quanh thân thể cô bé, thật khiến người khác ghen tị không thôi.

Còn những người còn lại thì bắt đầu dựng lều trại. Lều của đàn ông khá là
tuềnh toàng, căn bản là lấy mấy cây tre cắm bốn phía, sau đó lấy vải căng
thành lều. Còn trại của ba quý cô kia thì tốt hơn nhiều, xây dựng đẹp, hơn nữa
mặt sàn còn được lót vải mềm, khiến Trần Phong than thở không dứt, phụ nữ quả
thật là vua mà, còn đám mày râu thì chỉ là đầy tớ mà thôi.

Mà bọn hắn lại chồng củi gỗ lại thành một đống, sau đó châm lửa đốt, ngọn lửa
cháy bừng bừng, như chiểu rọi cả khi rừng này, chiếu rọi những hi vọng của mọi
người.

Sau đó lại đến tiết mục nấu ăn. Lần này đến lượt thành chủ trì. Hắn đem cơ man
không biết bao nhiêu rau củ quả ra, còn có các loại gia vị như bột ớt, muối,
hạt dổi, hạt tiêu, hạt mắc khén,....toàn đặc sản rừng núi. Mỗi một miếng thịt
lại được hắn tẩm ướp kĩ càng không thiếu dù chỉ một chút, lại lấy một que tre
xiên qua, đặt gần bếp lửa để làm món nướng.

"Để tôi giúp."

Thanh Hoa thấy vậy thì cười rất tươi, bèn chạy lại chỗ hắn giúp đỡ nấu nướng.
Nhìn cảnh tượng hai người chúi đầu vào nhau mà nấu nướng khiến người ta tưởng
tượng ra cảnh một đôi vợ chồng son.

"Thật đẹp đôi."

Vị Nội cương cảnh Phạm gia Phạm Nam kia cười lớn, lấy một bầu rượu ra uống.

"Con bé kia là cháu gái ruột ta, thiên phú không tồi, ánh mắt cũng rất cao.
Mấy thiên tài trong Minh Dương học viện chưa từng được nó để ý đến, vậy mà bây
giờ lại có tình cảm với một thanh niên dân tộc, da ngăm đen, bộ dạng cũng
không tính là đẹp trai, chỉ có thể nói là tầm thường mà thôi. Quả nhiên là
người trẻ tuổi, hành động khó có thể đoán hết."

Đặng Lực tiếp lấy bầu rượu, tu một ngụm dài, rồi nói:

"Thế mới là người trẻ tuổi. Tuổi xuân mà, chúng ta chẳng phải cũng có lúc như
thế sao?"

Hắn ngước lên trời cao, nhìn lên bầu trời đêm sâu thăm thẳm kia mà thở dài,
nói:

"Chúng ta cũng có thời trẻ tuổi, cũng có những giây phút bồng bột bốc đồng.
Nhớ lại hồi đó, Triệu gia Triệu Thị Đào, là một mỹ nữ, người người yêu mến. Ta
cũng mến yêu nàng, nhớ thương nàng, nhưng chẳng dám nói ra dù chỉ một lần,
chẳng dám đi bên cạnh này, để giờ này nàng đã là vợ người ta."

"Tình cảm phải có sự chủ động, có sự tiếp xúc lâu dài, mới có thể sinh ra
được. Cứ để bọn trẻ như vậy đi thôi. Nào, cạn ly!"

"Chúng ta già rồi, lại có thể nói ra những lời như vậy. Nào bạn hiền, cạn
chén!"

Hai người tiếng chúc tụng rung trời, đôi lúc lại cười hô hố, lúc lại khóc hu
hu, lúc lại nghiêm túc, ánh mắt nghiêm nghị, thật khiến đám người Trần Phong
khó hiểu.

Hết chương 99.

Nào mọi người, tặng tác chút ít phiếu đề cử nào


Nam Việt Đế Vương - Chương #99