So Chiêu


Người đăng: anh101101101@

"Cuộn mình lại."

Hắn đột nhiên ra lệnh.

Con Giao Long không ngờ lại tuân theo, thân thể nhanh chóng cuộn tròn, không
có chút phản kháng

Trần Phong há hốc mồm, sau đó cười ha hả.

"Lăn qua lăn lại!"

"Di chuyển quanh gốc cây này!"

"Đi nhặt khúc gỗ về cho ta!"

....

Con Giao long ánh mắt u oán nhìn hắn, miệng ngậm lấy một khúc cây, sau đó nhả
trước mặt hắn, cái đuôi thì vẫy vẫy giống như một chú chó con vậy.

"Trần Phong, cái này là...."

Thanh sau một lúc chạy đi thì không khỏi lo lắng, bèn nhanh chân trở lại. Lúc
đên nơi thì thấy cảnh tượng này, bởi vậy mới há hốc mồm, không dám tin vào mắt
mình.

Trần Phong khóe miệng đột nhiên nhếch lên, chỉ một ngón tay vào trán, nói:

"Trí tuệ, trí tuệ. Em đã nói là giải quyết được mà."

Thành khóe mắt giật giật, giơ ngón giữa về phía hắn, nở một nụ cười khinh bỉ
nhất có thể, nói:

"Đừng chém gió nữa. Rốt cục là có chuyện gì vậy?"

"Là thế này....."

Hắn kể lại một mạch từ đầu đến cuối câu chuyện, đương nhiên sẽ thêm mắm thêm
muối, miêu tả mình anh hùng tài năng tiêu sai cỡ nào, nhờ đó mà thu phục được
Giao long.

"Nghe thật khó tin. Nhưng thôi vậy là tốt rồi. Xét hình thể cùng khí tức nó
phát ra, anh đoán chừng nó là yêu thú cấp bốn, sắp đột phá cấp năm rồi. Như
vậy chúng ta có thể thoải mái di chuyển trong khu vực này mà không sợ bị thú
dữ vồ rồi."

Trần Phong gật đầu đồng ý, lại nhìn lên người của Giao long, đột nhiên nghĩ ra
cái gì đó.

"Anh Thành, em có cái này hay lắm....."

"Cái gì....ờ ờ đúng, ừ hay đấy, anh cũng chưa thử bao giờ. Nghe nói chỉ có mấy
người ở những vùng sông lớn hay ngoài biển mới dám chơi thôi."


"À hú hú hú."

Lúc này tên dòng suối, có hai thanh thiếu niên. Bọn họ mình trần, mặc độc một
cái quần đùi, tay thì cầm lấy một cây giáo gỗ. Cả hai người này đều đang đứng
trên lưng của một con Giao long.

"Đã quá!"

Hai người đó là Trần Phong và Thành. Bọn họ quyết định làm một chuyến du lịch
sông nước, và thuyền bè ư? Đã có con Giao long làm thay. Lưng nó rộng đến cả
mét, khá bằng phẳng, thích hợp cho việc đứng trên. Tốc độ lại nhanh đến dọa
người, so với Trần Phong chạy toàn lực trên bờ còn muốn gấp đôi gấp ba. Thảo
nào nó có thể trở thành chúa tể vùng này, ở dưới nước thì nó là vô địch, dù là
Khai Huyệt đỉnh cao thủ như Lê gia lão tổ cũng phải ngậm đắng nuốt cay, thậm
chí sơ suất có thể bị giết chết.

Trần Phong ở trên lưng nó không khác gì là đua tốc độ, phút chốc đã đi được
mấy trăm mét.

Đang lao nhanh thì đột nhiên Giao long phanh gấp lại, khiến cho hai anh em
suýt nữa ngã khỏi lưng nó. Trần Phong tức khí quát:

"Này, chuyện gì vậy?"

Nó giương con mắt tội nghiệp lên nhìn Trần Phong, sau đó lại kêu ngao ngao,
đầu hếch lên chỉ về một hướng. Trần Phong nhìn theo đó, thấy có một biển báo,
cũng ghi mấy chữ cảnh báo có yêu thú, cũng là yêu thú cấp bốn.

"Ra là địa bàn của Yêu thú khác. Thôi chúng ta đi."

Hắn phất ray, ra lệnh cho nó quay trở lại. Mỗi loài yêu thú đều có địa bàn
riêng của nó, nếu tự ý xâm phạm thì nó sẽ liều mạng đuổi đi. Vùng Trần Phong
đang đứng chỉnh là phía Bắc của dãy Trường Sơn - dãy núi khổng lồ nhất Nam
Việt Quốc. Nếu nói Thanh Long Giang giống như một con rồng uốn lượn thì dãy
Trường Sơn chẳng khác thì một Chân Long nằm úp sấp, xương sống lưng nổi lên
hình thành dãy núi. Nó kéo dài rừ Phủ Nghệ An ra tận các Phủ phía trong miền
Nam, ăn sang cả hai vương quốc bên cạnh là Vạn Tượng cùng Chân Lạp quốc. Bởi
nó khổng lồ như vậy nên lượng yêu thú ở đây cực kì khổng lồ, thậm chí Yêu thú
nhiều như kiến cỏ, Linh thú như cá ngoài đồng. Nghe nói ở trung tâm dãy Trường
Sơn có cả Yêu Vương cấp yêu thú, tồn tại mạnh đến mức Việt vương cũng phải
kiêng dè. Theo độ cao giảm dần thì số lượng yêu thú sẽ tăng dần, đồng thời
chất lượng sẽ giảm dần. Ví như nơi đây là rìa của dãy Trường Sơn, bởi vậy chỉ
có dị thú Luyện thể cảnh cùng Yêu thú Dưỡng khí cảnh mà thôi. Cao hơn nữa là
mấy con Yêu thú cấp sáu, Linh cảnh cấp yêu thú.

Vì vậy mà từ trước đến nay Trần Phim chỉ gặp yêu thú từ cấp năm trở xuống, còn
cao hơn thì không mấy khi thấy.

"Dừng đây đi, chúng ta lại đi câu."

Hắn vỗ vỗ nhẹ lên đầu con Giao long, lập tức nó đi chậm lại, đưa hai người bọn
hắn lên bờ, còn bản thân thì lặn xuống, trốn đi đâu mất.

"Chậc chậc. Trần Phong, chú mày thật may mắn nha. Có một yêu thú cấp bốn làm
thú cưng, dù là thiên tài trong mấy đại gia tộc kia cũng không có diễm phúc
như vậy đâu."

Thành thở dài, trong lòng thổn thức không thôi.

Trần Phong cười hăng hắc, một tay ném câu ra, lại tiếp tục đi câu. Lần này số
hắn may hơn rất nhiều, không ngờ lại câu được liên tiếp ba bốn con dị thú,
trong đó có hai con là cá lăng biến dị. Gộp thêm vào của thành nữa là hoàn
thành chỉ tiêu, hơn nữa còn thừa một con. Tiền thưởng của nhiệm vụ này cực kì
phong phú, đủ để một gia đình bình dân sống nửa năm. Nhưng bọn hắn lại là võ
giả, cần rất nhiều tiền để mua tài nguyên tu luyện, bởi vậy số tiền này nhiều
lắm là cầm cự được một tháng nữa là cạn kiệt.

Đêm đó.

Giữa rừng đột nhiên xuất hiện ánh lửa bập bùng, kèm theo đó là từng đợt từng
đợt hương cá nướng, lan tỏa bốn phương, khiến lòng người say mê.

"Quả nhiên là dị thú, ăn sướng miệng thật."

Thành cười ha hả, trên răng còn dính một ít xương cá.

Trần Phong gật gật đầu, còn bản thân đang bận thưởng thức cái càng của cá cua.
Cảm nhận từng thớ thịt trôi tuột vào miệng, từng luồng năng lượng tản ra từ
thịt yêu thú khiến hắn không khỏi mê mẩn.

Nhưng dù gì, hắn vẫn thấy món cá này....thiếu thiếu gì đó.

"Ăn mấy con này, ngược lại lại nhớ món thịt của con Bạo viên kia. Thanh Sương,
cô ấy không biết giờ này thế nào rồi."

Nghĩ đến Thanh Sương, trong lòng Trần Phong không khỏi có chút nhớ nhung. Cũng
phải thôi, cô nàng thật sự quá xinh đẹp, lại thông minh sắc sảo, hơn nữa cũng
là thiên tài tu luyện, lại còn nấu ăn rất ngon. Còn chưa kể đến là dáng vẻ
ngoài lạnh trong nóng, thật sự là mê tình dược với bất kì thằng đàn ông con
trai nào. Trần Phong sau một thời gian này do tiếp xúc với nhiều người, bởi
vậy mà tâm tính cũng trưởng thành, hiểu ra nhiều điều. Ví dụ như chuyện....nam
nữ.

"Nếu cô ấy ở đây, ừm......chắc là nấu ngon lắm đây."

Sau khi ăn xong món cá, hai người bọn hắn đều ngồi khoanh chân, bắt đầu hấp
thu hết năng lượng trong thịt cá. Tuy chỉ là dị thú cấp hai cấp ba, năng lượng
không quá nhiều, nhưng nếu gộp chung lại cũng là một món lời lớn.

"Phù."

Trần Phong bởi vì thể chất tốt hơn, lại có Tinh thần lực giúp đỡ nên rất nhanh
liền tiêu hóa sạch sẽ, cảm thấy thân thể mình lại tăng thêm một bước, Kim thân
thập biến quyết tầng thứ sau lại tiến bộ thêm một đoạn, sắp đạt đến cực hạn
của tầng này. Đến lúc đó nội tạng hắn sẽ vững chắc không kém gì thân thể, so
với xương cốt chỉ kém hơn chút ít mà thôi, còn so với da, cơ, gân....thì hoàn
toàn sánh được. Lúc này nếu có kẻ nào định dùng Âm Minh chưởng phá hủy nội
tạng của hắn thì hỏng rồi, không những không phá hủy được nội tạng hắn, trái
lại còn bị hắn phản kích, đánh chết.

Một lúc lâu sau, Thành cũng luyện hóa hết năng lượng trong con cá, cảm thấy
thân thể mình tràn đầy năng lượng, bởi vậy mới nói:

"Trần Phong, hai anh em ta lại so chiêu đi."

"Được!"

Chiến ý của Trần Phong cũng được kích thích, lập tức đáp ứng, Chân khí bắt đầu
chuyển động.

Ầm!

Hai người đồng thời tung quyên, tiếp xương cốt va chạm nhau đốp chát, lá cây
dưới chân hai người phút chốc liền bị thổi bay.

"Tiếp chiêu, Hổ chưởng!"

Thành thi triển một thức trong Lão Hổ Thượng Sơn, bàn tay không khác gì bàn
chân hổ tát tới, lập tức Trần Phong ra chiêu chống lại.

Thiết Lôi quyền.

Thiết Lôi quyền hắn uy lực bây giờ còn mạnh hơn nữa, một quyền đánh ra mơ hồ
nghe thấy tiếng sấm sét.

Bốpppppp

Cả hai đồng thời bật lùi ra, vẻ mặt hứng thú nhìn nhau.

"Trần Phong, chú mày giờ rất mạnh rồi."

"Anh cũng không kém đâu."

Máu trong cơ thể họ như được đốt cháy, chiến ý vô cùng vô tận phát ra. Đột
nhiên Thành chân trái bước lên trước một bước, khom người, trên tay Chân khí
tuôn ra nhiều đến mức gần như thành thực thể.

"Hãy xem lấy võ kỹ mà anh đã học được thời gian qua. Hổ tượng quyền thức thứ
nhất."

Hắn như là một con voi lớn lao đến, hai tay thì đôi lúc như là chân voi, đôi
lúc lại như chân hổ, uy mãnh chí cực.

"Hổ, chúa sơn lâm. Voi, khổng lồ. Nhưng có bằng Long không? Long trảo thủ!"

Hai tay hắn chộp lấy hai bàn tay của Thành, lập tức thế công bị khựng lại. Hai
quyền của hắn là hung mãnh bậc nào, vậy mà lại bị Trần Phong chặn lại. Phải
biết rằng chiêu này của hắn dù là Tụ khí sơ kì võ giả bình thường cũng chưa
chắc dám trực diện đón đỡ, vậy mà Trần Phong lại có thể!

Thành tuy ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã có phản ứng, chân phải tung cước đá
thẳng vào bụng Trần Phong, buộc hắn phải buông tay ra. Nhân cơ hội đó hắn liền
rống lên một tiếng, bật lùi lại mấy bước.

Nhưng hắn vừa mới lùi lại liền thấy một bàn tay thò đến, chuẩn bị chộp vào cổ
mình. Thành cả kinh, chỉ kịp giơ một tay lên đỡ, Chân khí cũng không kịp điều
động nên ăn thiệt thòi, cổ tay bị chộp lấy, rắc rắc, xương bị một trảo kia nóp
cho run run sắp vỡ.

"Hừ!"

Hắn nghiến răng chịu đau, tay trái hóa quyền, không đánh đến bàn tay kia mà
lại đánh về phía Trần Phong, khiến hắn phải né ra. Đúng lúc này, Thành đột
nhiên rống to, cổ họng như có thứ gì đó bị chặn lại nhưng bây giờ lại được
thoát ra.

Hổ khiếu!

Thành ngưng tụ Chân khí ở cổ họng, sau đó súc tích lực, tiếp theo liền rống to
một tiếng. Âm thanh cực kì to lớn, đủ để chấn cho một người hai tai ù đặc!

Trần Phong bị một chiêu này làm bất ngờ, bởi vậy bị dính đòn, hai tai nghe
thấy vô số tiếng gào thét không dứt, màng nhĩ rung lên dữ dội.

"Hây a!"

Thành nhân cơ hội này lấy đà, nhún mạnh chân, thân thể như một quả đạn pháo
bay tới, đập lên người Trần Phong, khiến hắn bay ra xa mấy mét!

Phù phù.

Hai người cố gắng đứng dậy thở dốc, ánh mắt nghiêm nghị nhìn người còn lại.

"Anh ấy rất mạnh!"

"Cậu ta còn muốn mạnh hơn ta!"

Hai người thầm nghĩ, chậm rãi vận dụng Dẫn khí thuật để hồi phục Chân khí,
chuẩn bị cho hiệp hai.

Sau năm phút, hai người đều khôi phục lại bảy tám phần, bởi vậy bóp bóp hai
tay hai chân, chuẩn bị quyết đấu.

"Hiệp trước là anh ra tay, giờ đến lượt em đi."

Trần Phong đầy hứng thú nói, hai chân liên tục bước ra, dáng đi khá uyển
chuyển, trông có vẻ không phù hợp với hắn lắm. Rồi đột nhiên bước chân hắn
càng ngày càng nhanh hơn, biến ảo không ngừng, mà khí thế hắn đột nhiên kéo
lên không ngừng.

Giao long bộ!

Thân pháp này của hắn chính là tìm hiểu từ Giao Long mà ra. Tuy mới chỉ là
bước đầu nhưng cũng đã có uy năng sơ bộ, vượt qua Xà ảnh thân không biết bao
nhiêu lần, ít nhất đã có thể so với một số ít võ kỹ trung cấp rồi.

"Được lắm."

Thành hai mắt sáng rực, cũng sử dụng thân pháp. Thân pháp này của hắn tên là
Hổ bộ, bước đi đầu tiên cũng khá nhẹ nhàng, nhưng sau lại mạnh mẽ, như mãnh hổ
vồ mồi, cực kì bá đạo. Nếu xét về mặt nào đó thì thân pháp hai người cũng có
điểm chung nhất định.

Binh bốp binh binh bốp bốp.

Hai người vừa thi triển thân pháp, vừa vận dụng các loại võ kỹ, liên miên
không dứt, hơn nữa cấp bậc đều không kém.

"Loạn quyền phá thạch!"

Trần Phong hét lớn, rốt cục thi triển ra được chiêu cuối cùng của Loạn quyền
phá thạch!

Hai tay hắn múa may mù mịt, lúc đánh lên là Thiết lôi quyền, nhưng lúc đánh
xuống lại là Toái thiết thủ, lúc đánh sang ngang lại là Âm Minh Chưởng, lúc
đánh vào giữa lại là Xuyên Tâm chỉ. Chiêu thức liên miên không dứt, dù là Trần
Phong cũng cảm thấy có chút không chịu đựng được, Thể lực, Chân khí, Tinh thần
lực đều liên tục bị tiêu hao, xem ra chỉ có thể đánh ra được hai ba phút nữa
mà thôi.

Còn về phía Thành, hắn cũng toát mồ hôi hột. Trần Phong chiêu thức này quá mức
phiền phức, mỗi chiêu kia hắn đều phải chọn lựa phương pháp phòng ngự tương
ứng, khiến hắn cũng ăn không tiêu!

Lão Hổ thượng sơn!

Hắn gào lên, cúi người xuống, sau đó đột nhiên bật dậy, như hổ vồ mồi, hai bàn
tay đánh xuyên vào võ kỹ như mưa kia của Trần Phong.

Banh!

Loạn quyền phá thạch của Trần Phong nhất thời bị phá vỡ, Chân khí tán loạn,
phản phệ lại hắn, khiến hắn khóe miệng ứa ra một tia máu tươi. Mà Thành vì
liều mình lao vào, cho nên bị dính hai ba chiêu của Loạn quyền phá thạch,
trong đó có Thiết Lôi quyền, Âm Minh Chưởng hai chiêu thức, khiến hắn cũng bị
thương không nhẹ.

Hai người lại một lần nữa bật lùi lại, thở dốc, sau đó đồng thời ngã khụy
xuống.

"Hòa thôi!"

Hai người cười lớn, cảm thấy thân thể hư thoát, sức lực bị rút đi sạch sẽ.

Hết chương 96

Cầu phiếu đề cử a mọi người


Nam Việt Đế Vương - Chương #95