Người đăng: anh101101101@
"Tần...Tần ma, hắn đến đây làm gì?"
Vô số học viên sợ hãi nhìn hắn, kẻ nào đang bay liền nhanh chóng hạ xuống, kẻ
nào đang đánh nhau kịch liệt thì ngay lập tức dừng lại, kẻ nào đang tu luyện
thì liền tỉnh lại. Những ánh mắt đều dừng lại trên một con người duy nhất, con
người đã tạo nên bóng ma cho toàn bộ học viên nơi này.
"Tần Ma, vị này muốn gì ở Bổ thiên thánh viện chúng ta?"
"Chẳng lẽ là lại đến tìm người. Không biết cô nàng nhà nào sẽ rơi vào tay hắn
đây?"
"Mau mau trốn đi..."
Phút chốc cả học viện nháo nhào cả lên, người bế quan thì quyết định bế tử
quan, kẻ gan dạ thì đứng từ xa quan sát.
" Ha ha, mấy đứa, không cần làm quá như thế. Ta đến đây là có chút việc mà
thôi."
Viu viu viu
Bốn năm bóng người từ bốn phía lao đến, ngăn trước mặt hắn, quanh thân từng
luồng sáng lưu chuyển, uy áp phát ra vô cùng kinh người, lộ rõ vẻ không tầm
thường. Trong đó một ông lão nhiều tuổi nhất, thực lực cũng sâu dày nhất, cũng
là người có uy tín nhất trong đám người đứng ra nói:
"Tần Tôn giả, ngài hôm nay đến thăm Bổ Thiên thánh viện, không biết muốn gì
đây?"
"Không có gì nhiều, chỉ là muốn tìm một người mà thôi!"
"Thật vậy sao, tốt quá....Ý ta là mời Tôn giả."
Lão giả ánh mắt sáng lên, cười ha hả, khẽ phất tay ra lệnh cho mấy người sau
lưng hắn tản ra.
"Tần Ma cái thằng khốn nạn này rốt cục muốn yên bình rồi. Thật là khổ cái mạng
già ta quá."
Lão mừng thầm, trong hốc mắt có thể thấy mơ hồ hơi nước. Nếu ai có thể thấy
cảnh này chắc chắn sẽ há hốc mồm sợ hãi, bởi lão ta chính là Tôn Linh cảnh
đỉnh cao cường giả, thực lực vô cùng kinh khủng, dù đặt ở Thánh địa như thế
này cũng là tồn tại trụ cột, nhưng giờ chỉ vì một hành động của Tần Thiên mà
muốn khóc, thật là đáng kinh ngạc.
Tần Thiên đi trước lão một bước, nở một nụ cười nhàn nhạt, thẳng tiến đến chỗ
đám người Thanh Sương!
Nguy!
Lão già kia nước mắt chảy ra ròng ròng, trong lòng lôi mười tám đời tổ tông
Tần Thiên chửi một lượt, rồi lại lôi mười tám đời con cháu hắn ra chửi một
lượt. Quả nhiên là ngựa quen đường cũ, chọn ai cũng được, nhưng sao lại đánh
chủ ý lên viên Minh Châu của Lý gia, Thánh nữ của học viện này.
"Chết rồi." Lão ta cả thân thể run run, tay phải đưa ra định kéo Tần Thiên
lại, nhưng rồi lại thôi.
Mà lúc này đám người Thanh Sương sắc mặt tái nhợt, nhao nhao đứng dậy nhìn về
phía hắn.
"Lý Thanh Sương?"
Quả nhiên là tìm gặp con bé. Đồ cầm thú!
Lão già hai tay run run, Linh lực trong thân thể chậm rãi di chuyển, chuẩn bị
dùng một kích mạnh nhất chặn Tần Thiên.
""Vâng, không biết Tần Tôn giả có gì muốn nói?"
Thanh Sương khuôn mặt lộ ra vẻ ung dung, nhưng trong lòng thì tim đang đập
thình thịch thình thịch. Lão ma này muốn gì ở nàng đây.
" Ta có chút chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi biết một người tên Trần Phong?"
"Trần Phong? Có phải là một thiếu niên? Chẳng lẽ ngài thật sự là sư phụ của
cậu ấy?"
Thanh Sương ngạc nhiên hét lớn, không nhận ra mấy chị em của mình đã bị Trần
Phong dùng Linh thuật dời đi, còn bản thân mình bị một cái màn chắn bao quanh,
khiến người ngoài không thể thấy được, nhưng người bên trong lại có thể thấy
bên ngoài, rất là kì diệu
" Không sai."Tần Thiên gật đầu
" Lúc đó cậu ta nhắc đến Tần Thiên, mình cứ nghĩ chỉ là người giống người,
trùng hợp mà thôi. Nhưng bây giờ xem ra đúng là sự thật rồi, sao số phận mình
xui xẻo như vậy, lại quen biết với đồ đệ của Tần Ma Tôn giả? Sao mọi người đều
nói ngài ấy tính cách phóng khoáng, không thích trói buộc nên không muốn thu
đồ đệ cơ mà."
Thanh Sương nghĩ thầm, lắc đầu cảm thán không thôi.
" Vậy hôm nay ngài đến đây có chuyện gì vậy ?"
" Không có gì, chẳng qua là thay đồ đệ ta làm chút chuyện mà thôi. Ngươi biết
đấy, sau ngày gặp ngươi, nó không ăn không ngủ, suốt ngày tương tư. Ta hỏi nó
chuyện gì đã xảy ra, nó khóc sướt mướt mà kể lại, bảo rằng nó cùng ngươi
khoảng cách quá lớn, có thể đời này sẽ không thể gặp lại ngươi nữa. Ta đã
khuyên nhủ Trần Phong, bảo rằng trên đời này còn có nhiều con gái tốt, tội gì
phải đâm đầu vào như vậy. Nhưng nó quyết liệt không chịu, bảo trái tim nó đã
dành cho ngươi rồi."
Thanh Sương mặt khẽ tái đi một chút, đầu ong ong loạn cả một đoạn. Cái thằng
kia, hắn thật sự như vậy sao. Mà cũng có thể lắm chứ, bộ dạng hèn nhát vô sỉ
kia là minh chứng rõ nhất.
Ở một nơi xa, rất xa nào đó, một nam thiếu niên đang bị một con yêu thú đuổi
bắt, đột nhiên hắt xì liên tục, nghĩ thầm:
" Quái lạ, sao từ nãy đến giờ hắt xì suốt thế nhỉ?"
Hắn cũng không biết rằng, vị sư phụ đáng kính của mình đang xuyên tạc hình
tượng của hắn, biến hắn trở thành một tên si tình, yếu ớt, ngu ngốc. Và trong
thâm tâm ai đó, thì hắn trở thành một con người.... vô cùng bệnh hoạn.
" Vậy nên, bây giờ ta muốn ngươi chịu trách nhiệm với hắn."
" Chịu trách nhiệm? Chuyện đó có liên quan gì đến ta." Thanh Sương cau mày
đáp, bộ dạng vô cùng nghiêm túc.
Tần Thiên thấy thái độ của cô nàng, nhất thời khuôn mặt giãn ra, cười lớn,
nói:
" Ý ta không phải như vậy đâu. Lúc đó Trần Phong đã nói, nếu lần sau gặp lại
mà nó vẫn không thể đánh bại ngươi thì nó sẽ buông bỏ."
" Thật?!" Cô nàng hai mắt tỏa sáng, nhìn chằm chằm hắn.
" Không sai, chỉ cần ngươi đánh thắng nó là được. Đó cũng chính là lí do hôm
nay ta đến đây. Ngươi có nhận ra thứ này."
Nói rồi Tần Thiên đột nhiên điểm tay về phía trước, rồi ngón tay di chuyển,
hóa thành một vòng tròn, từ vòng tròn đó có vô số tia lửa bắn ra, trông rất kì
ảo.
" Đây, đây,.... ngài cũng biết nó?" Thanh Sương không còn giữ được dáng vẻ tự
nhiên nữa, sự kinh ngạc đã choán hết tâm trí nàng. Nàng không ngờ trên đời này
lại có người khác biết thứ này. Thứ này chính là một bí mật của thế giới Huyền
Thiên này!
" Biết, hơn nữa còn biết rất rõ. Trần Phong thằng kia vì quá yêu ngươi, cho
nên đã cầu xin ta truyền thụ tuyệt học cho ngươi. Ta ban đầu đương nhiên không
đồng ý, nhưng vì nó đã lấy cái chết ra đe dọa nên ta không cách nào khác là
đồng ý. Nếu ngươi muốn biết, ta sẵn lòng dạy cho ngươi. Chỉ cần vào 3 năm sau,
tại Huyền Linh cảnh đại hội đem Trần Phong đánh gục là được. Cho nó biết dỡn
mặt với Tần Thiên này là không xong đâu, xem như là bài học để đời vậy. "
Nói rồi hắn vung tay, một tia sáng bay về phía trán của Thanh Sương. Cô nàng
khuôn mặt ngơ ngác, cảm thấy vô số tin tức tràn vào não, tựa như là nước lũ
vậy, nhiều vô cùng, vô tận.
" Có nó, ta có thể chỉnh lại vận mệnh của mình rồi. Tần Tôn giả, xin hãy nhận
của Thanh Sương một lễ."
Nói rồi cô nàng khom người cúi đầu chào làm lễ, tỏ rõ lòng biết ơn của nàng.
Người khác có thể không biết thứ vừa rồi Tần Thiên thi triển là gì, số kiến
thức đó qua trọng thế nào, nhưng chỉ cần nó lộ ra thì dù là Đế cảnh Linh Đế
cấp tồn tại cũng sẽ bỏ xuống danh dự, liều mạng cướp đoạt.
" Như vậy đi, nếu có chỗ nào không hiểu, hãy đến hỏi ta. Giờ ta cũng có việc
rồi, không rảnh ở lại luận đạo."
Hắn khẽ vung tay, lập tức màn sáng bao quanh hai người biến mất, sau đó liền
xé rách không gian mà đi mất.
" Trần Phong, vi sư đã tốn nhiều tâm huyết như vậy, thậm chí là bỏ xuống danh
dự, mặt mũi của mình, cùng đó là tuyệt học để tạo mối quan hệ với con bé Lý
gia đó. Ngươi sau này mà không ôm được con bé vào lòng mình thì ta sẽ xé xác
ngươi ra cho cờ-hó ăn."
Thanh Sương đứng ngơ ngác một mình trong vườn hoa, rồi đột nhiên nở một nụ
cười, nụ cười đẹp hơn tất cả hoa trong vườn, nó như một ánh nắng chiếu rọi hết
thảy bóng tối, để người ta cảm thấy vô cùng tuyệt mĩ, vô cùng đẹp đẽ.
" Trần Phong, cảm ơn cậu nhiều lắm."
Nàng nội tâm vô cùng ấm áp, ấn tượng về một Trần Phong bênh hoạn vô sỉ dần
chuyển biến, trở thành một con người si tình, đáng yêu, đáng quý, cộng thêm
hành động xả thân cứu nàng, sự kiên trì không bỏ cuộc, gặp nguy nan không sợ
hãi, thiên phú tu luyện khủng bố đã khiến Trần Phong trở thành một thiếu niên
vô cùng tuyệt vời.
Tâm hồn thiếu nữ là vậy, sáng nắng chiều mưa, tối không rõ, căn bản là không
ai có thể nắm bắt, không một phép toán nào có thể tính ra. Mỗi một hành động
của ngươi đều có thể tạo ra chuyển biến về ấn tượng từ xấu đến tốt, tài năng
đến phế vật, tiểu nhân đến quân tử,....
Lúc này những chị em xung quanh cũng đã trở lại, nhìn thấy dáng vẻ đầy hạnh
phúc của cô nàng, nhất thời cứng đờ, không thể tin nổi mắt mình. mà xa xa,
hàng ngàn thanh thiếu niên đang quan sát Thanh Sương cũng bị dáng vẻ này dọa
cho tâm hồn rụng rời..
Thế kia là sao?????
Nhất thời trong lòng mọi người lửa giận cháy lên bừng bừng, khí thế rung
chuyển đất trời. Sau đầu mấy người kia vô số hư ảnh của các Linh xuất hiện,
không gian bị ép cho vỡ nát! Dù bây giờ một vị Tông sư Tông Linh cảnh cấp bậc
dám ở đây làm nháo loạn thì lấy số lượng hàng ngàn đạo Linh thuật sẽ oanh
xuất, đem hắn đánh thành cặn bã! Cho dù là Tôn giả, cũng sẽ biến thành một đám
thịt nát mà thôi!
Đây là thù hận đến mức nào?
Tiên nữ trong lòng mọi người sau khi gặp Tần Ma, liền lộ ra dáng vẻ vui vẻ như
vậy, hạnh phúc như vậy!
Nhiều tên vốn đang áp chế cảnh giới định để tu vi thật lâu sau mới đột phá,
lúc này hoàn toàn không kềm giữ lại được, như nước lũ tràn đê, vô số người
nhanh chóng tấn cấp, hóa thành từng cột từng cột sáng đủ màu, chiếu thẳng lên
trời.
" Thanh Sương, em, em, đừng nói với chị là.... em với hắn ta..." Cô gái lúc
nãy tập kích Thanh Sương lên tiếng đầu tiên, chậm rãi nói từng chút một, giọng
nói lộ rõ vẻ nghi ngại cùng khó tin.
" Không, không phải đâu." Cô nàng khẽ cười, đáp
Mấy người còn lại cũng nhìn nàng mà không nói. Bởi việc này liên quan đến Tần
Thiên Tần lão ma, nếu không cẩn thận có thể khiến cho bản thân mình nhận hậu
quả không tưởng tượng nổi.
Cánh rừng nguyên sinh ở phía Tây Phủ Nghệ An.
Trần Phong như một con khỉ liên tục bắt lấy những cành cây, cố gắng chạy trốn,
sau lưng mồ hôi chảy ra ướt đẫm áo. Vốn hắn chỉ bị một con yêu thú cấp ba truy
đuổi, nhưng bây giờ số lượng đã tăng lên thành ba con rồi.
" Khốn nạn, sao số mình xui xẻo thế không biết. Liệu có phải tại kiếp trước
làm điều xấu, luôn hành hạ động vật, nên kiếp này phải chịu hậu quả, bị chúng
hành xác không?"
Hắn thầm thở dài, hai chân Phong hệ ma pháp điên cuồng vận chuyển, tạo lực đẩy
giúp hắn có thể chạy đến cây tiếp theo nhanh hơn.
Graoooo
Đột nhiên trước mặt hắn một con hổ khổng lồ xuất hiện, nó so với những con yêu
thú sau lưng hắn còn muốn to lớn không ít, chắc hẳn là đã đạt đến yêu thú cấp
bốn!
Hổ Răng kiếm, yêu thú cấp bốn sơ giai!
"Thảm!"
Trần Phong thân thể run lên, bàn tay nắm chặt đốt tre, bất cứ lúc nào cũng có
thể đem nó tế lên, chống đỡ con yêu thú này. Một tát của nó tuyệt đối có thể
so với một đòn toàn lực của Ngoại cương cảnh Phóng khí kì, với thực lực hắn
hiện tại dù đem Ma pháp lực, Tinh thần lực, Chân khí gộp lại cũng ăn thua, đều
bị đánh thành bánh thịt!
Graooooo
Con hổ đột nhiên kêu lớn, chân trước cao lên rồi nhanh chóng hạ xuống, đánh về
phía Trần Phong.
" Lên"
Trần Phong quát lớn, Chân khí cùng Tinh thần lực tràn vào đốt tre, khiến nó
phút chốc sáng rực lên, uy áp dần dần tản ra, hóa thành một màn sáng chắn
trước người hắn. Nhưng thật không ngờ một đòn này của nó lại không hướng về
phía Trần Phong, mà lại hướng về phía ba con yêu thú phía sau hắn. Con yêu thú
xui xẻo nhất là một con yêu thú hình báo, vì tốc độ nó nhanh nhất nên từ nãy
đến giờ vẫn theo hắn sát nút, do đó một tát này hoàn toàn đánh lên người nó,
khiến hàm răng phút chốc văng hơn nửa, cái cổ cũng bị đánh gãy, bay vèo sang
một bên rồi đập trúng một gốc cây cổ thụ, ngất lịm, không rõ sống chết. Mà hai
con yêu thú còn lại cũng ngừng lại, ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ mà nhìn con Hổ
này.
Bởi vì chúng đang gặp vương, gặp chúa tể! Uy nghiêm của chúa tể, không thể
phạm!
Hai con yêu thú nhanh chân quay thân lại, định bỏ chaỵ, đột nhiên thấy trước
mặt mình một con voi vô cùng to lớn, so với con hổ kia còn muốn to lớn hơn
không biết bao nhiêu lần!
Thiên Tượng ba ngà, yêu thú cấp bốn trung giai!
Thôi xong!
Hết chương 58.
Tác giả cầu phiếu cùng đề cử, chư vị đạo hữu có thì cho mình xin. Đa tạ.