Người đăng: anh101101101@
Bàn tay khổng lồ đánh tới, uy thế khủng bố áp tới khiến tốc độ Trần Phong giảm
mạnh, tựa như đi vào vũng bùn vậy, cùng khó khăn để tiếp tục di chuyển.
Vô vọng!
Đây là áp bách của kẻ mạnh với kẻ yếu, dù ngươi có ý chí sắc bén, bất khuất
thế nào đi nữa thì vẫn chỉ còn một kết cục thua mà thôi
"Đường nào cũng phải chết, vậy thì ta sẽ chết một cách oanh liệt, chết một
cách dũng cảm nhất có thể, để không hổ thẹn với lòng mình. Chiến!"
Khoảnh khắc này, Trần Phong không còn có vẻ sợ hãi tuyệt võng nữa, mà là quyết
tâm xả thân một trận, dù chết cũng phải là chết một cách dũng cảm, chứ không
phải là chết trong sợ hãi.
Nắm tay hắn vung lên, tất cả ý thức của hắn đều được điều động lên mức cao
nhất, không cần biết điều gì xảy ra, chỉ biết đánh ra một quyền. Một quyền
tuyệt mĩ nhất trong cuộc đời của hắn, một quyền khiến hắn lâm vào ý cảnh như
lúc đánh với Lý Kiếm!
Hắn đắm chìm trong cảm giác tuyệt mĩ này, cũng là lúc bàn tay khổng lồ kia
đánh xuống.
Phụt
Giữa lúc ai cũng nghĩ Trần Phong hẳn phải chết, đột nhiên từ trong chiếc Nhẫn
không gian, một luồng lửa nóng rực phun trào ra, hóa thành một bàn tay to
không kém gì của đám khí đen kia. Hai bàn tay va đập vào nhau, không hề có
chút sóng xung kích nào bắn ra, ngược lại chỉ thấy cả hai đang không ngừng ăn
mòn nhau, triệt tiêu nhau.
"Ha ha ha, đồ đệ của ta, nào có thể để ngươi giết hại. Vạn Chủng Ma Tôn, để
xem ngươi hôm nay chạy đâu cho thoát."
Âm thanh đầy hùng hồn, đầy sức bá đạo, từ trên trời cao vọng xuống, tựa như là
thiên lôi gào thét, gió lốc cuộn trào, bá đạo, đầy khí phách, hoàn toàn không
coi ai ra gì.
Đây chính là khí phách của cường giả!
"Khoắccccc, Thiên ma, nhà ngươi là đồ âm hồn bất tán, không ngờ vẫn còn đuổi
theo ta. Chó má." Đám khí đen rít lên liên tục, khí đen quanh thân bắt đầu thu
lại, dần ngưng tụ thành hình dáng một ma đầu. Ma đầu này hình dáng về cơ bản
là giống con người, thân thể cao tới 4 m, cơ bắp săn chắc vô cùng cộng với lớp
da màu đen kịt khiến hắn trông hung ác vo cùng. Nhưng nếu nói thứ khiến người
ta sợ hãi, chính là cái đầu của hắn. Tên này có 4 cái đầu, mỗi cái đầu đều
biểu lộ một vẻ mặt khác nhau. Cái thì u buồn, cái thì giận dữ, cái thì sợ hãi,
cái thì không cảm xúc, quả thật là thiên hình vạn trạng. Lúc hắn nói chuyện,
bốn cái miệng đồng thời mấp máy, khiến như có 4 cái giọng điệp âm lên nhau,
nghe rất là rợn người.
"Thiên lão ma, ngươi đừng vội cười, ngươi nghĩ có thể giết nổi ta sao, hử?" 4
giọng nói xen lẫn vào nhau, nghe rất có hiệu quả hù dọa người khác.
"Sợ ngươi? Ha ha, quả nhiên là ngươi bị đánh đến ngu rồi, mới thốt ra những
lời ấy. Thời điểm ngươi toàn thịnh, ta đã đánh ngươi phải chạy như chó, bây
giờ ngươi chỉ còn một nửa lúc trước, chẳng lẻ ta lại sợ? Ha ha ha"
"Ngươi, ngươi...." Ma đầu này rung giọng, cũng không biết nói gì hơn. Quả thật
là 2 bên giao chiến, hắn hoàn toàn dưới cơ Tần Thiên, bị chém bay 5 cái đầu,
thực lực đại giảm.
" Sẵn sàng chịu chết chưa con trai? Rửa cổ đợi ta chém năm...Ủa, là bốn cái
đầu, quái lạ, cái đầu kia đâu rồi? Chả nhẽ là..."
Trần nhà bị một luồng lực lượng vô hình bắt lấy, nâng lên dần, sau đó là một
bóng người từ trên cao hạ xuống, trên mặt lộ đầy vẻ nghi hoặc.
"Chẳng lẽ một chiêu lúc này đã diệt được một cái Ma chủng của tên này, thật sự
khủng bố a."
Khoắcccc
Giữa lúc Tần Thiên đang đăm chiêu suy nghĩ, ma đầu kia thừa cơ bay lên, dùng
hết tốc lực để bỏ trốn. Nhưng nó không ngờ, xung quanh nơi này đều là lửa, tạo
thành một cái lồng giam bất khả xâm phạm.
Bành bành bành
Ma đầu liên tiếp tung quyền đánh lên bức tường lửa, nhưng chỉ là công dã tràng
mà thôi. Nếu lúc nó có đầy đủ mười thành thực lực thì còn có cơ hội thoát ra.
Bây giờ chỉ còn lại phân nửa thực lực, khả năng thoát ra so với trúng xổ số
còn nhỏ hơn.
"Ngươi nghĩ ngươi chạy được à?" Thanh âm của Tần Thiên lạnh lùng vang lên,
cùng với đó là cái lồng kia co dần lại, co lại, bao quanh thân thể của ma đầu
kia.
Ma đầu này đâu có đứng yên chịu chết, nó há miệng lớn ra, khẽ hấp một cái,
phía bên dưới không biết bao nhiêu tiếng kêu thảm thiết vang lên. Từng đám khí
đen chi chít bay lên, chui tọt vào miệng nó, khiến khí tức hắn kịch liệt kéo
lên. Rắc rắc rắc rắc, đột nhiên một cái đầu tách đôi ra làm hai, rồi bắt đầu
trở thành hai cái đầu. Nhờ vậy mà phút chốc hắn đã có thêm ba cái đầu. Thực
lực thoáng chốc tăng mạnh, hai tay đánh bành bành lên lớp chắn khiến nó rung
lắc dữ dội, có dấu hiệu muốn vỡ nát. Nhưng có chỉ là dấu hiệu mà thôi, nó vẫn
không thể thoát ra được.
"Sẵn sàng để chết chưa?" Tần Thiên nhún vai, tay phải bóp lại, chiếc lồng xung
quanh co dần, co dần, cuối cùng co đến mức chỉ còn bằng một bàn tay. Trong quả
cầu đó, một ma đầu gào thét đầy sự sợ hãi và tức giận.
"Cuối cùng cũng xong rồi, thật là nhọc công sức" Tần Thiên nhìn quả cầu trong
tay, thở ra một hơi, cười khẽ. Rồi hắn nhìn xuống dưới đất, thấy Trần Phong
đang đứng thẳng, lâm vào trạng thái cảm ngộ, liền gật đầu, vung tay lên. Một
lớp màng chắn xuất hiện, bao phủ thân thể hắn, bảo vệ hắn khỏi tác nhân bên
ngoài, tránh hắn bị đánh thức, nếu không sẽ rất là đáng tiếc.
" Linh hữu, kính chào ngài!"
"Hửm"
Tần Thiên quay đầu lại, nhìn vào người vừa nói. Kẻ này hìn về hình dáng có vẻ
như là đàn ông, trên mặt hắn treo một cái mặt nạ hình thù con trâu, trông rất
kì lạ.
" Nam Việt Quốc Âm Giáp quân trấn biên? Không ngờ lại kinh động một kẻ như
ngươi. Tưởng ngươi đang ở vùng Hà Tĩnh?"
"Trận chiến của Linh hữu vừa này há là kinh khủng, khiến ta cũng cảm nhận
được. Mong Linh hữu hãy thành toàn cho ta, ta sẽ thông báo đây là công lao của
ngươi, và sẽ trả ngươi một lượng tài nguyên khiến ngươi hài lòng, miễn là
ngươi có thể trao nó cho ta.
"Bởi vì ma chủng phải không?"
Người đàn ông nhíu mày, hai con mắt nheo lại. Rồi hắn thở ra một hơi, gật gật
đầu biểu thị sự đồng ý.
"Vậy ngươi hãy giữ nó đi, hãy nhớ, giữ cho cẩn thận."
Giọng Tần Thiên khá là nghiêm trọng, nói gằn từng chữ. Người đàn ông kia cũng
là kẻ hiểu chuyện, liền gật gật đầu, sau đó xé rách không gian, biến mất!
Cường giả này thấp nhất là Tôn Linh cảnh! Bởi vì chỉ có cường giả cấp bậc này,
mới có thể xé rách không gian, đi lại trong không gian hư vô.
Nếu Trần Phong thấy cảnh này, chắc chắn hắn sẽ há mồm ngoác miệng, kính trọng
không thôi. Nhưng bây giờ hắn đang bận chìm vào ý cảnh, chìm vào cảm ngộ, làm
sao có thể biết những điều này?
5 Phút... 10 Phút..... 30 Phút!
Sau 30 phút, rốt cuộc Trần Phong cũng mở mắt. Hắn cảm thấy thân thể sáng khoái
vô cùng, đầu óc như được gột rửa, không biết bao nhiêu điều chưa rõ nay đều
được loại bỏ. Hắn không nhịn được mà tung quyền đánh, đánh toàn lực, đánh hết
cỡ, đánh một lần thật sảng khoái.
Mỗi lần vung quyền lên, cảm giác thư thái trong con người hắn lại càng dâng
cao, vũ kỹ đánh ra cũng chuẩn xác hơn. Hắn vừa thi triển Xà ảnh thân, vừa thi
triển Thanh Vân kiếm pháp bằng tay trái, Loạn quyền phá thạch bằng tay phải,
sau đầu ma pháp lực cuộn trào, phong hệ cùng ma pháp dần dần dung nhập lại với
nhau, không có dấu hiệu sụp đổ.
" Sảng khoái, ha ha ha ha..." Trần Phong cười vang, hắn cảm nhận được, võ học
mình đánh ra đều đạt đến mức trụ cột rồi, ma pháp cũng sắp dung hợp lại được
với nhau, thứ cần bây giờ chỉ là thời gian mà thôi.
Tần Thiên thấy vậy, không ngờ khóe miệng hắn cũng khẽ nhếch lên một chút, có
vẻ như là rất vui mừng trước thành tích của Trần Phong, nhưng rồi lại một bộ
dáng nghiêm túc, e hèm một tiếng, quát:
"Có chút thành tựu như vậy mà ngươi đã vui mừng, hả? Đám thiên tài ở chỗ khác,
chúng làm tốt hơn thế này không biết bao nhiêu lần. Lo mà tiếp tục luyện đi."
Lúc này Trần Phong hắn mới nhớ ra sư phụ đến, vì vậy liền cúi đầu, rất lễ
phép:
" Vâng, thưa sư phụ."
Tần Thiên thấy thái độ của hắn như vậy, trong lòng cũng tán thưởng vô cùng,
cười nói:
" Ha ha, biết thế là tốt, tuy ta nói như vậy nhưng ngươi cũng đừng buồn. Tuy
so với đám người kia ngươi còn xa mới bằng, nhưng mà tiến bộ như vậy thì cũng
rất đáng nói rồi. Luyện thể cảnh tạp nham như vậy lại đánh bại một tên Luyện
khí đỉnh khá bài bản, cũng có thể xem là không kém. Ta có lời khen cho ngươi."
Trần Phong cười hì hì, nhận lấy lời khen ấy. Từ bé đến lớn, hắn rất ít khi
được người lớn khen, bởi người lớn quan tâm hắn chỉ có một vài người mà thôi.
Sư phụ, chính là thầy, là cha, là người sẽ dạy bảo đồ đệ nên người.
"Bây giờ ta có chút việc, cần phải rời đi, 3 ngày sau ta sẽ quay trở lại.
Ngươi hãy giải quyết cho xong mọi việc đi.."
Nói xong, gã phủi mông đi ngay, mặc kệ Trần Phong đang đứng ngơ ngác nhìn. Tên
này, lúc nào cũng như vậy, chả có tí nào gọi là tâm cả.
Trần Phong lắc đầu ngán ngẩm, rồi bước đi ra khỏi Hắc Long Bang. Chiến dịch
lần này, xem ra là toàn thắng.
Xung quanh Hắc Long bang, trong vòng bán kính 1 km, không hề có một bóng
người. Đó là do Tần Thiên đã sử dụng Linh Thuật, đưa bọn họ ra xa nơi đây.
Hắc Long bang, trở thành lịch sử!
Hắn thở dài, rồi cười to một tiếng. Hòn đá đè nặng trên vai suốt thời gian
qua, cuối cùng đã được gỡ bỏ. Từ trong Nhẫn không gian, hắn rút ra một cái
điện thoại, băt đầu gọi cho đám người Lâm Hiên.
Một lúc sau, một lô một lốc mấy chục người chạy lại, trên môi nở nụ cười rạng
rỡ:
"Hắc Long bang đã bị diệt, em nói thật chứ."
"Thật."
"Không thể tin nổi, chúng ta vừa góp một tay vào việc tiêu diệt một bang phái
lớn thế này. Thật đáng mừng, phải mở tiệc đi."
"Đúng vậy, mở tiệc nào anh em."
"Hú hú"
........
Cả đám người kích động vô cùng, tưởng như là không có gì có thể khiến mừng hơn
được nữa. Trần Phong nở một nụ cười, mấy người này, họ đã làm rất tốt rồi.
"Được rồi, mọi người nghe đây. Bây giờ chúng ta thu thập tàn cuộc, bắt tất cả
kẻ bị truy nã lại, giao cho Công hội xử lí, sau đó đợi đến trưa mai, tổ chức
một bữa linh đình, thế được không?
"Được." Mấy chục người một lòng, chục lời như một, bắt đầu tản ra làm việc.
Phần lớn đều đem đám người bị truy nã đem nộp lấy tiền thưởng, chỉ có Lâm Hiên
cùng Thạch Hà mới tiến vào tòa nhà của Hắc Long bang cùng hắn để kiếm đồ.
"Ở đây có một cái két. Mẹ ơi, vàng này, kim cương này, còn có nhiều tiền quá.
Mẹ ơi, con giàu rồi, con giàu rồi!" Thạch Hà ôm lấy một cái két, nước mắt nước
mũi rơi ròng ròng. Từ nhỏ đến giờ, hắn đã bao giờ thấy nhiều tiền như vậy?
Nhưng mà đáng tiếc, số tiền này hắn chỉ có thể cuỗm một ít, còn số còn lại sẽ
nộp cho công hội để xử lí.
"Nhiều tiền thật, không biết chúng đã làm bao nhiêu việc xấu, cướp đoạt của
bao nhiêu con người mới được số tài sản này." Lâm Hiên cũng tiếp lời
Trần Phong không quan tâm lắm về chuyện này. Tiền trong thẻ của sư phụ rất
nhiều, hoàn toàn có thể đủ cho hắn sử dụng, không cần phải tham lam đám tiền
bẩn thỉu này. Đám tiền này chính là do bọn chúng cướp đoạt từ người dân khu I,
buôn bán ma túy, mại dâm,.... nếu hắn sử dụng chúng quả thật là đáng xấu hổ.
Điều khiến hắn quan tâm bây giờ là vũ kỹ Lý Long đã sử dụng. Đó chắc chắn là
vũ kỹ vô cùng cao minh. Nếu sử dụng nó thì thực lực của Trần Phong sẽ tăng
nhiều, hiệu quả chiến đấu sẽ được nâng cao.
Nhưng mà, một vật quý giá như vậy thì có lẽ nào Lý Long lại đặt ở những nơi dễ
thấy? Chắc chắn gã phải có chỗ bí mật của riêng mình dể cất dấu, và nơi đó
cũng chỉ có gã biết. Đáng tiếc, gã không ngờ rằng Trần Phong lại có Tinh thần
lực rất mạnh, nên chỉ sau vài lần quét, hắn đã thấy một cái hốc dưới sàn,
trong đó có một cái két sắt rất xịn.
Hắn mò mẫm một hồi lâu mới mở được két sắt, quả nhiên không ngoài mong đợi,
trong đó có một cuốn sách cùng với một bình dung dịch kì lạ, ngoài ra còn có
không ít những tờ giấy được khắc lên hàng loạt chữ viết kìa lạ.
"Giao Long ngũ kích? Liên quan đến giao tộc cơ à? Ghê thật. Còn bình này là
cái quái gì đây, mùi thật khó chịu."
Trần Phong sau một hồi xem xét, quyết định để lúc sau nghiên cứu, bèn quẳng
mấy món đồ này vào trong Nhẫn không gian, cuối cùng là nhìn vào mấy tờ giấy to
cỡ bàn tay, hai tờ màu đỏ, một tờ màu trắng xanh, một tờ màu nâu, một tờ màu
xanh.
"Linh phù, thật không thể tin nổi lão ta kiếm được Linh phù. Thứ này có giá
trị không tưởng, thật là vô lí."
Linh phù, là một trong các loại Linh bảo, nhưng thuộc dòng tiêu hao phẩm. Nó
thường có các đặc tính riêng, tựa như tăng tốc, tăng sức mạnh, tạo ra vụ nổ,
nước,... được làm bởi Luyện bảo sư, một chức nghiệp khác trên hành tinh này.
Tỉ như trong tay Trần Phong lúc này, có 2 cái Linh phù là Hỏa Bạo thuật, một
cái là Bạo khí thuật, một cái là Phiêu phù thuật.
"Mấy cái này, chính là đồ bảo mệnh của ta. Thật sự là may mắn, nếu tên kia lúc
đó tế ra mấy cái này thì chắc ta đã chết lâu rồi." Trần Phong thở ra một hơi,
thầm cảm thấy như vừa bước qua quỷ môn quan. Nhưng hắn không biết rằng nếu Lý
Long dám tế đám phù lục ra, thì một đạo Linh thuật mà Tần Thiên dấu trong nhẫn
không sẽ bộc phát, thừa sức cứu hắn, thậm chí còn tiêu diệt luôn cả Lý Long.
Trần Phong quét một lượt quanh khu nhà, thấy không có cái gì khác, bèn thu dọn
đồ để trở về. Bây giờ đã là 12 giờ đêm, không khí se se lạnh, hắn cũng đã mệt
rồi, muốn trở về nhà ngủ.
"Hai người, đã xong chưa vậy?"
"Xong rồi, xong từ nãy rồi." Hai người kia cười lớn, sau lưng họ là một cái
túi khổng lồ, không cần nói thì ai cũng biết trong đó có thứ gì
"Vậy thì tốt, chúng ta trở về a."
Hết chương 37.
Đôi lời tác giả: Oài, vậy là kết thúc arc Hắc Long bang rồi. Ban đầu ta nghĩ,
chỉ viết tầm 30 chương thôi, thật không ngờ là kéo dài đến tận từng này. T
Arc này kết thúc, năm nay cũng kết thúc, arc mới bắt đầu, năm mới bắt đầu.
Mong mọi người có một năm mới vui vẻ, hạnh phúc, và nhớ comment để tác giả
biết mọi người đã đọc truyện. Đó chính là động lực của ta a. Thanks nhiều :)