Lời Mời


Người đăng: anh101101101@

Vũ Văn Kiệt lên đài, Lê Trường Phúc cũng không thể để hắn cướp mất danh tiếng,
bởi vậy hai người đánh đập nhau tàn nhẫn, Linh thuật Linh văn nhảy múa, để cho
những người xung quanh được một phen trầm trồ. Ngay cả những trưởng bối thế hệ
trước cũng không khỏi thưởng thức, liên tục gật đầu.

"Tư chất, ngộ tính, chiến lực như thế này, tương lai tất là Trưởng lão."

"Nói không chừng còn có thể đột phá Tôn Giả, trở thành một đời Nguyên lão..."

.......

Trong lúc đó, Ngọc Linh cũng đã tỉnh lại hoàn toàn, tuy rằng đầu vẫn còn hơi
nhức. Cô nàng nghe Trần Phong kể lại mọi chuyện một lượt, liền im lặng không
đáp, sau đó chậm rãi nói:

"Xem ra, có nhiều kẻ ngại sống quá lâu."

Cô nàng là cháu gái của Vũ Gia Nguyên Lão, thân phận cực cao, mà bản thân
thiên phú cũng siêu tuyệt cùng trang lứa. Vậy mà ngay ở đây, trong Vũ Gia lại
có kẻ dám hạ độc nàng? Đây là chuyện tình phi lí bực nào?

"Cảm ơn cậu rất nhiều, Trần Phong." Cô nàng khẽ cười, lại tiến về võ đài, cao
giọng nói:

"Hai người, có thể dừng lại được rồi."

Lê Trường Phúc cùng Vũ Văn Kiệt liền dừng tay lại, nhíu mày đáp:

"Tiểu thư, có gì sao?"

"Hai vị đều là thiên tài tông ta, đã thể hiện rõ chiến lực cao tuyệt của mình
cho mọi người cùng xem. cần gì phải đánh ngươi chết ta sống? Liệu có thể nể
mặt Ngọc Linh này, có được hay không?"

Lê Trường Phúc nghe vậy thì liền cười đáp:

"LInh tiểu thư đã nói vậy thì ta cũng không chiến nữa."

Vũ Văn Kiệt nhếch mép đáp lại:

"Ta cũng vậy."

Cuộc so tài cứ như vậy kết thúc, mà theo đó từ nơi xa xa, hai món bảo vật rơi
vào tay hai người. Đó là một cái cồng ba núm và một thanh kiếm, bảo quang chói
mắt. Vũ Văn Kiệt tiếp lấy chiếc cồng, trong lòng cực kì vui mừng, thầm nghĩ:

"Có bảo vật này, ngày sau tiến về phía Tây Việt Quốc cũng có thể trở thành
thượng khách!"

Tiếp sau đó cũng có mấy chục người nữa tiến lên so tài, biểu diễn Linh Thuật
Linh văn, tuy không tinh diệu bằng hai người Vũ Văn Kiệt nhưng cũng rất đặc
sắc, để cho Trần Phong được mở rộng tầm mắt. Những con cháu thế gia này được
học tập cực kì bài bản, ngay từ khi lên sáu tuổi đã bắt đầu tu luyện. Mỗi bước
đi bọn hắn đều được sự hỗ trợ của các trưởng bối trong gia tộc, nhờ đó hiểu
rất sâu, không như Trần Phong. Hắn tu luyện mới được gần hai năm, vốn liếng
cực kì nông cạn, thậm chí số môn Khí thuật tu đến Đại Thành chỉ có vài ba cái.
Thực lực hắn được như hiện nay có công không nhỏ từ bản thân thiên phú mà ra.

"Nếu có thể được học tập đầy đủ, ta tuyệt đối có thể đánh ngã hết tất cả đám
người ở đây." Trần Phong thầm nghĩ trong lòng, đồng thời bóc mấy tấm giáp tay,
giáp chân, giáp ngực ra ném vào trong Nhẫn không gian. Đúng như hắn dự đoán,
tất cả đều bị đánh cho vỡ ra, hiển nhiên những kẻ ra tay cực kì thâm độc, có ý
muốn đánh tàn phế hắn.

"Vũng lầy này, nhảy không thoát..."

Hắn thở dài, xoay người bước đi trở về phòng. Nơi này đã không cần hắn nữa, ở
lại cũng không giúp ích được gì, tốt nhất là rời đi, tránh cho kẻ khác chú ý
đến.

Ba mươi phút sau.

"Mệt chết đi được!"

Ngọc Linh ngả lưng trên giường, than thở không dứt. Trần Phong thấy vậy thì
cười ha hả:

"Tiểu thư được biết bao người mê đắm như vậy không mệt mới là lạ ấy."

"Hừ."

Ngọc Linh ngồi bật dậy, lại nói:

"Đám người kia chỉ biết xu nịnh, miệng phun hoa nhưng tâm toàn là dao, không
biết bao nhiêu kẻ muốn xử lí ta đây. Nói không chừng có kẻ nào cũng như vậy."

Nói rồi cô nàng lườm nguýt Trần Phong mấy cái, khiến hắn không khỏi gãi đầu.
Quái dị, ta không làm gì cũng bị lườm là sao?

"Thật chịu thua cô, này, chúc mừng sinh nhật."

Trần Phong lấy ra một chuỗi vòng cổ, nhìn qua vật liệu cũng không phải quá cao
cấp, cũng không quá mức tinh xảo. Nó chỉ là một chuỗi Bạch ngân thạch, đính
lên đó là một viên Ngọc Lục Bảo. Viên Ngọc Lục Bảo tản ra từng trận sáng màu
xanh lục dịu nhẹ, giống như là hơi thở sinh mệnh vậy.

"Cái này...."

Ngọc Linh ngơ ngác, bả vai hơi run run.

"Còn là cái gì nữa. Quà sinh nhật chứ sao!." Trần Phong cười hề hề.

Ngọc Linh tiếp lấy chuỗi ngọc, bàn tay vẫn hơi run run. Cuộc đời cô nàng đã
thấy vô số chuỗi vòng cổ, và chúng cái nào cũng đẹp hơn cái này cả trăm lần,
tuy nhiên, lần này lại khác. Cô nàng còn thấy được từng vết cắt thô còn chưa
kịp mài trên viên Ngọc Lục Bảo, hay là vết trầy xước trên một viên Bạch Ngân
Thạch. Nhưng chúng không là gì cả.

Cô nàng thấy được phía sau viên Ngọc Lục Bảo, có khắc ba chữ Vũ Ngọc Linh, kèm
theo đó là một đóa hóa hồng nho nhỏ.

"Nếu có xấu thì cũng thông cảm, làm vội quá ấy mà." Trần Phong cười nói, đang
định huyên thuyên thì đột nhiên thiếu nữ tiến lại sát hắn, đôimôi nhẹ nhàng áp
lên môi hắn.

Tĩnh lặng...

Tĩnh lặng...

Tĩnh lặng...

Khụ!

Trần Phong lập tức bật lùi về sau, đầu đập mạnh vào tường, ý thức lập tức xoay
cuồng!

"Cái thằng này, đồ yếu ớt! Yếu sinh lí! Chỉ hôn một cái thôi cũng làm quá lên
vậy?"

Khoai kêu la thảm thiết, bởi bên trong Tinh Thần hải Trần Phong đang xảy ra
sóng gió không ngớt, trời động cuồn cuộn! Tinh Thần hải là nơi ở của Linh Hồn,
và cũng là nơi phản ánh ý thức, suy nghĩ, tâm tư tình cảm. Nhìn vào đây là
biết cảm xúc của hắn rồi.

Ngọc Linh khẽ chạm nhẹ môi, lại cười yểu điệu, tựa như bông hoa nở rộ:

"Xem như chúng ta hòa, không ai nợ ai." Nói rồi cô nàng vụt chạy ra khỏi
phòng, nhưng trước đó không quên để lại một câu:

"Suy nghĩ cách biện hộ đi, đào hoa!"

Trần Phong lúc này đã bình tĩnh trở lại, chỉ thấy nơi ngoài cửa sổ, ba cái đầu
người lấp ló, ánh mắt tựa như kiếm ý khủng khiếp nhất trên đời cắt lên người
hắn.

"Lừa gạt tâm hồn thiếu nữ."

"Lừa gạt tâm hồn thiếu nữ."

"Lừa gạt tâm hồn thiếu nữ."

Ba cái miệng một lời, sau đó lập tức rời đi, chỉ để lại những cái bước chân
nặng trịch, tựa như tiếng lòng của họ vậy.

"Này thì cua gái, thằng ngốc, ngươi áp dụng sai. Thiếu nữ thời đại này ranh
ma, chẳng bù cho thời đại của lão tổ nhà ngươi, dễ lừa, dễ gạt."

Khoai đậu lên đỉnh đầu hắn, hai cái tay mập mạp kéo kéo một nhúm tóc, lại ngâm
nga:

"Ngày xửa ngày xưa, có đôi trai gái,.."

Trần Phong rủ đầu xuống, mặc nó hát gì thì hát, nói gì thì nói.

Ngày hôm sau.

Từ buổi bình minh Trần Phong đã ngồi trên nóc nhà, cảm nhận lấy từng tia nắng
rơi lên cơ thể mình. Chuyển Linh cảnh Cửu Chuyển đã tiếp cận Linh giả, không
hoàn toàn phụ thuộc vào Linh khí nữa, trái lại, bọn hắn có thể hấp thụ Thái
Dương Tinh Lực, Minh Nguyệt Lực để gia tăng tu vi, hiệu quả không hề kém hơn
Linh khí, hơn nữa Trần Phong còn đang cần Thái Dương Tinh lực để tu luyện
thành tầng thứ nhất của Ma Ngục Cấm Điển.

Ma Ngục Cấm Điển, biến thân thể thành Ma Ngục, lại lấy thiên địa hỏa diễm làm
nguồn. Việc này không chỉ rèn luyện thân thể mà còn cả Linh Hồn, Linh
Lực,....tất cả đều được rèn luyện liên tục. Tu đến Tiểu Thành, uy lực thân thể
thậm chí sánh ngang Linh bảo!

Trên đỉnh đầu Trần Phong mơ hồ hiện ra một viên trứng, bên trong truyền lấy
tiếng đập thình thịch không dứt, tựa như có một sinh linh khủng bố sắp ra đời.

Bên trong cơ thể, trong Linh Hồn hải phân làm hai nửa, nửa dưới chính là một
tòa Ma Ngục dần dần thành hình, bên trong vô số tâm ma du đãng, hấp thụ lấy
Thái Dương Tinh lực, hóa thành Ma Hỏa khiến cho tu vi của Trần Phong càng thêm
phần thâm hậu.

Hắn tu luyện tầm hai giờ liền dừng lại, điều tức một chút. Ma Ngục Cấm Điển
cực kì khó tu luyện, hơn nữa cực kì nguy hiểm. Bởi như theo lời Khoai nói, đây
là Ma Đạo công pháp, tu luyện nó tựa như con dao hai lưỡi. Tu thành thì chiến
lực trong cùng giai gần như vô địch, nhưng nếu có sai sót thì lập tức tẩu hỏa
nhập ma, chết ngay lập tức!

"Trần Phong, ông nội tôi có lời mời." Giọng nói Ngọc Linh từ trong truyền âm
thạch vang lên.

"Mới sớm ra mà ngài ấy đã gọi, có việc gì sao?" Trần Phong quay trở về phòng
vệ sinh cá nhân một thoáng rồi tiến về phía sâu trong Vũ gia Phủ.

"Ngồi đi." Vũ Gia Nguyên lão nở nụ cười, một tay nâng lấy điếu thuốc lào rít
một cái, khói thuốc từ trong hai lỗ mũi phun ra đầy trời.

Trần Phong cũng không vội hỏi chuyện, trước hết ngồi xuống, nâng lên tách trà
nhấp nhẹ môi rồi mới nói:

"Mới sáng sớm ra, Vũ Nguyên lão đã có lời mời, không biết là có chuyện gì?"

"Bình tĩnh, cứ bình tĩnh. Không vội." Vũ Nguyên Lão cũng nhấc chén trà lên
uống cạn, lúc này mới lộ vẻ nghiêm túc, nói:

"Trần Phong, những hành động vừa qua của cháu, ta thật có lời cảm ơn."

"Giờ đây có lẽ cháu cũng đã hiểu được vị trí và tầm quan trọng của mình trong
đây rồi đúng không?"

Trần Phong khẽ gật đầu, đáp lại:

"Vâng, đã nắm rõ."

"Vậy thì tốt. ta cũng không vòng vo nữa, đi vào vấn đề chính. Giờ đây, tông
môn có ý muốn mời sư phụ của cháu làm Tông lão cho Thanh Long Giang tông."

"Mời ngài ấy?" Trần Phong ngạc nhiên, rồi có chút khó xử. Nếu những người này
biết được sư phụ hắn là Tần Thiên, liệu có còn nói được những lời này nữa
không?

"Đúng thế. Hiện tại tông ta đang rất thiếu một Luyện Dược Đại Sư như vậy. Hơn
nữa...."

Lão thấp giọng, hơi chút ngập ngừng nhưng cuối cùng cũng không nói thêm. Trần
Phong cũng mơ hồ đoán ra điều gì đó, bởi vậy đáp:

"Để cháu thử xem, còn thành công hay không thì cũng tùy vào sư phụ."

Ý thức hắn liền tiến vào bên trong Nhẫn không gian, liên lạc với Tần Thiên.
Một lúc sau gã liền đáp lại, nói:

"Vừa đúng ý ta. Nói với mấy lão già ấy là ta đồng ý, còn việc tiền công, để
sau."

Trần Phong cũng không ngờ Tần Thiên đáp ứng một cách sảng khoái như vậy, cũng
nhẹ nhàng thở ra một hơi. Hắn chỉ sợ sư phụ không đồng ý, đến lúc đó thì hắn
bị kẹp giữa hai bên, cực kì phiền phức.

Cùng lúc này, bên ngoài Thanh Long Giang tông, một ông lão lưng còng, sau lưng
là một gùi thuốc đầy ắp, tay chống trượng, chậm rãi đi về phía truyền tống
trận của Thanh Long Giang Tông. Vút một tiếng lão liền biến mất, sau đó liền
xuất hiện bên trước Thanh Long Thần Điện.

"Ây da, ta đến đây." Lão già cười móm mém, mà lúc này, bảy tám bóng người từ
trong Thanh Long Thần Điện tiến ra, lộ ra vẻ ngạc nhiên.

"Nhanh như vậy?"

"Ta vừa mới nghe tin của Vũ Nguyên lão truyền lại, không ngờ lão ta đã tiến
vào đây rồi?"

"Nhưng quan trọng hơn..."

Quân Vệ Giới Lôi Nguyên tôn giả ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, nói:

"Làm sao lão vào được đây?"

Mấy vị Tôn Giả đồng thời cẩn thận, khí thế tách ra, Linh Lực chấn động, hóa
thành dị tượng đầy trời!

"Các vị, không cần lo lắng, là người quen." Thanh Long tông chủ cười nói, đồng
thời tiến về phía ông lão gùi thuốc, vỗ vai:

"Lâu ngày không gặp. Ngươi vẫn vậy."

"Ha hả, thật là lâu ngày không gặp."

Bàn tay khô gầy của ông lão thò ra, vỗ nhẹ lên vai của Tông Chủ, đồng thời
truyền âm:

"Ngươi vẫn vậy, bạn cũ."

Thanh Long Tông Chủ thì giọng hơi lạnh, truyền âm trở lại:

"Bạn cũ? Tần Tôn Giả, không dám, không dám."

Ông lão nhún vai, sau đó cố đứng thẳng người, nói:

"Các vị, vào điện, có gì chúng ta bàn."

Cùng lúc này, Vũ Gia Nguyên lão cuốn lấy Trần Phong, hai người cùng tiến vào
truyền tống trận, rất nhanh đã xuất hiện ở Thanh Long Thần Điện.

Hắn ngước nhìn tòa Thần Điện trước mặt, trong lòng cực kì chấn động.

"Thật là Thần Điện."

Đó là một tòa Cung Điện lộng lẫy, tất cả đều được làm bằng Linh thạch Ngọc
Bích, tản ra Linh quang thẳng trời cao. Ở chính giữa, bốn chữ Thanh Long Thần
Điện mang theo uy thế khủng bố truyền ra bốn phương, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ
để một đám người sợ hãi quỳ xuống.

Mỗi cây cột chống đều làm bằng Thủy Nguyên Tinh Trụ, thứ nguyên liệu cấp bậc
Tôn Linh cảnh, chính là thứ đúc ra Bát Long Trấn Hải trụ ở thành Nghi An! Mà
nơi đây có chí ít là trăm cây cột, bên trên từng Thanh Long quấn quanh, thiên
hình bách quái, muôn hình vạn trạng!

Vừa bước vào bên trong Thần Điện thì lập tức ngửi thấy được mùi hương nhẹ dịu
truyền ra, thấm mát ruột gán, tinh thần sảng khoái. Đây là một loại dược hương
tương đối cao đẳng, thậm chí cả Dung Linh cảnh cường giả cũng bị ảnh hưởng.

"Đây là Thanh Long Thần Điện, là biểu tượng của Thanh Long Giang Tông, cũng là
nơi trung tâm của cả Thanh Long Giới này." Vũ Nguyên Lão chậm rãi bước đi, vừa
kể cho hắn:

"Ngươi thấy ở nơi cao nhất kia không? Đó là chính là chỗ thờ tự ba mươi đời
Tông Chủ của Thanh Long Giang tông ta."

Trần Phong ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy ở bục cao nhất, ba mươi pho tượng Kim
Thân sáng rực, khắc lấy ba mươi đời tông chủ. Bọn hắn có những người già nua
như ông lão tám mươi, lại có người lại là đàn ông trung niên tuổi tứ tuần, lại
có thiếu niên trẻ tuổi.

"Những bức tượng này, chính là thân thể bọn họ trước khi chết hóa thành." Vũ
Nguyên lão khom người vái một cái, thể hiện rõ sự thành kính.

Hết chương 302


Nam Việt Đế Vương - Chương #302