Sinh Nhật Ngọc Linh


Người đăng: anh101101101@

"Chuyển Linh Cửu Chuyển, cường đại không kém gì Huyễn Linh cảnh. Thiếu niên
này không hổ là thiên tài đi đến bước thứ bảy trăm."

Mấy chục vị Linh Giả nấp trong bóng tối đồng thời truyền âm cho nhau, đánh giá
rất cao Trần Phong.

"Vậy giờ sao đây, có thực hiện kế hoạch không?"

"Vẫn phải thực hiện chứ sao, Gia chủ đã có lệnh, khảo nghiệm hắn."

"Truyền âm cho Vũ Đức An, nói hắn thử sức đi."

"Được, để ta, mà khoan đã, tên nhóc này đã xông lên rồi. Chậc chậc, đúng là
con cháu của Vũ Đức Anh, nóng nảy như vậy."

Trần Phong lúc này đã đứng đối diện mấy trăm người, lập tức gật đầu một cái
rồi cao giọng nói:

"Tôi tên Trần Phong, rất hân hạnh được gặp mọi người."

"ra là Trần Phong, đã nghe danh từ lâu, tôi cũng rất hân hạnh được gặp."

Một thanh niên bước ra, làm tư thế bắt tay.

"Hâ.." Trần Phong vừa mới đón lấy tay đối phương lập tức đã cảm nhận được một
cỗ Linh lực hùng hậu đánh úp tới, tựa như sóng nước cuồn cuộn, vỗ lên lòng bàn
tay hắn.

Oành!

Trần Phong không nhiều lời, lòng bàn tay lật úp lại, Linh lực hóa thành một
con Giao Long giương nanh múa vuốt, trả lại tên kia. Giao Long trong dòng nước
cuồn cuộn vẫn không chút nào khó khăn, một đường tiến lên, đánh thẳng vào lòng
bàn tay gã.

Ầm!

Vũ Đức An thu tay lại, mỉm cười:

"Thiên tài đi đến bước thứ bảy trăm, quả thật không tầm thường. Ta đã được
chứng kiến." Nói xong hắn liền lui lại, hai tay vẫn chắp lại sau lưng.

"Thế nào Đức An, hắn ta thế nào?" Có mấy người thấy vậy liền chạy lại hỏi
thăm, mà tên kia cũng không vội đáp, đợi khi ẩn sâu vào đám người mới nói:

"Đừng chọc hắn nữa."

Nói rồi hắn giơ bàn tay phải ra, lúc này đã máu tươi be bét, huyết nhục tan
nát.

"Anh đã là Huyễn Linh nhị tinh rồi mà, sau vẫn bị thương như vậy, hay hắn ta
chơi xấu?"

"Không phải." Vũ Đức An lắc đầu, thở dài đầy tâm trạng.

Trần Phong lúc này cũng giơ bàn tay lên, không ngờ lại chẳng có lấy một vết
trầy xước!

"Ngọc Linh, thấy thế nào?" Hắn nhìn sang thiếu nữ mà cười một cách kiêu ngạo,
còn Ngọc Linh thì cũng cực kì ngạc nhiên. Hai người cùng tu luyện cả tháng
thời gian, tuy nhiên cô nàng cũng không ngờ được Trần Phong vậy mà tiến bộ đến
mức này. Vũ Đức An là Huyễn Linh nhị tinh, nhưng thực lực lại sánh ngang với
Huyễn Linh tứ tinh. Dù hai người chưa chiến toàn lực nhưng qua lần ra chiêu
chớp nhoáng vừa rồi có thể thấy, Trần Phong không hề kém anh ta chút nào!

Có một người làm tấm gương thì cũng chẳng còn ai dám xông lên khiêu chiến nữa,
một đám người chôn chân đứng tại chỗ. Ngọc Linh cảm nhận thấy bầu không khí
lúng túng này thì lập tức lên tiếng giảng hòa, sau đó cùng mọi người trò
chuyện. Những người này là con cháu hệ mạch của Vũ Nguyên lão, bởi vậy cô nàng
rất chiếu cố, thậm chí lúc quá khứ từng giúp bọn họ tu luyện Khí thuật võ kỹ,
dạy dỗ một số bí mật trong tu luyện. Nhờ đó ai ai cũng khâm phục, tôn cô nàng
là thánh nữ.

"Không ngờ cô ta lại được lòng người như vậy. Không hổ danh là con cháu của
Nguyên Lão, dưỡng dục rất tốt."

Trần Phong cũng không làm phiền cô nàng nữa, cùng mọi người đi theo cô người
hầu lúc nãy đến phòng nghỉ.

"Xa hoa quá vậy?"

Ánh Nguyệt ngạc nhiên cực độ, bởi mỗi người bọn họ đều nhận được một căn phòng
rộng rãi, bên trong bày biện đủ loại đồ đạc, trong đó mỗi món đồ đều là Bảo
khí, ngay cả cái cốc, cái chén, cái bàn cũng đều là Bảo Khí, thậm chí còn có
Linh Bảo.

"Nhưng mà lại thật khó chịu khi lúc nào cũng có người theo dõi mình."

Trần Phong ngã phịch lên giường, lại cảm thấy ba bốn cặp mắt đang dõi theo căn
phòng này thì không khỏi bực mình, lập tức nói:

"Các vị, từ lúc tôi vào đến bây giờ các ngài vẫn luôn theo dõi tôi, chuyện đó
cũng đúng thôi, nhưng đây là phòng riêng đấy, có thể dừng lại không?"

"Chàng trai trẻ, ngươi cảm nhận được chúng ta?"

Lập tức một giọng nói già nua đáp lại, khiến Trần Phong liền ngồi bật dậy,
nghiêm nghị đáp:

"Hoàn toàn có thể."

Không gian thoáng chốc im lặng một chút rồi từng âm thanh tựa điện xẹt vang
lên, tiếng đó thân ảnh ba ông lão hiện ra. Trần Phong thấy vậy lập tức khom
người cúi chào, rồi nói:

"Các ngài cần gì sao?"

"Vốn chúng ta chưa muốn xuất hiện, nhưng ngươi thật sự quá nhạy bén, chúng ta
không thể không xuất hiện,"

"Đêm ngày mai là sinh nhật tuổi mười tám của Ngọc Linh, chúng ta muốn ngươi hỗ
trợ. Chỉ cần đồng ý, Vũ Gia sẽ trả lễ thỏa đáng."

Trần Phong suy tư hồi lâu. Hắn đã đoán ra việc mà những người này muốn mình hỗ
trợ là gì, tuy nhiên vẫn còn khúc mặc. Nếu hắn tiếp tục hỗ trợ cô nàng, lúc đó
chắc chắn sẽ rơi vào vòng xoáy quyền lực của Vũ Gia, tệ hơn là giữa các Trưởng
lão, Nguyên lão với nhau. Hắn mới chỉ là Chuyển Linh cảnh, không thể nào đứng
vững được trước mạch nước ngầm cuồn cuộn đó.

"Trần Phong, giờ ngươi đã là một thiên tài hàng đầu của Thanh Long Giang tông,
sớm muộn cũng sẽ tiến vào cao tầng chúng ta. Bởi vậy, việc đó là không thể
tránh khỏi."

Dường như phát hiện ra tâm tư của Trần Phong nên bọn họ liền lên tiếng khuyên
bảo, khiến hắn không khỏi động lòng. Hắn nếu muốn tu luyện lên cao hơn nữa thì
việc gia nhập vào một mạch nào đó ở Thanh Long Giang tông này là không thể
tránh khỏi, và giờ đây, Vũ gia thật sự là một nơi đáng để đậu vào.

"Ta đồng ý." Hắn gật đầu khiến cho ba người nọ khẽ cười, sau đó bọn họ bắt đầu
bàn bạc một số chuyện. Trần Phong tuy chỉ là thiếu niên, nhưng sau lưng cũng
có cường giả ủng hộ, bản thân lại là thiên tài đỉnh cấp, bởi vậy ba ông lão nọ
cũng không dám xem thường hắn, đưa ra những điều kiện rất hậu hĩnh.

"Nói chuyện với những người như cháu thật sự khiến mấy thân già này cảm thấy
dễ dàng." Một ông lão vỗ nhẹ vai hắn, cười khàn khàn.

"Người thông minh, dễ hiểu chuyện." Một người khác đáp lại, sau đó bọn họ đồng
loạt rời đi.

"Ngày mai, xem ra có chuyện vui rồi."

Trần Phong siết chặt hai tay, ánh mắt lộ rõ vẻ hưng phấn.

Ngày hôm sau, Vũ Gia, sảnh chính.

Nơi đây là một mảnh sân rộng lớn chừng mấy trăm mét vuông, bốn phía giăng đèn
kết hoa, cùng với đó là hơn trăm thanh thiếu niên ăn mặc xa hoa lộng lẫy. Ở
bên trong những dãy nhà thì từng vị tiền bối thảo luận với nhau, chuyện trò
rôm rả, cảnh tượng thật khiến người ta vui sướng. Nhưng ai biết đâu, trong đây
ẩn chứa không biết bao nhiêu là âm mưu thủ đoạn, cạnh tranh gay gắt.

Ngọc Linh mặc trên mình một bộ váy đen dài đến ngang bắp chân, mái tóc buông
xõa ngang lưng, trông tuyệt không thể tả. Hàng chục người liên tục vây quanh
cô nàng, nào là chúc mừng, tặng quà, nói chuyện, khiến cô nàng không thể tách
ra dù chỉ một chút.

"Trần Phong, sắp xong chưa?"

Ánh Nguyệt cùng Hà My đứng trước cửa phòng Trần Phong, gõ gõ liên tục. Đã đến
sát giờ rồi mà hắn vẫn chưa chuẩn bị xong, khiến bọn họ không thể thúc dục.

"Rồi đây, xong ngay."

Trần Phong mở cửa chạy ra, khiến hai người kia không khỏi trố mắt. Lúc này
Trần Phong không ngờ lại mặc một bộ đồ dành cho chiến đấu, với bao tay, giáp
ngực, giáp chân, trông tương đối kì dị trong bối cảnh này.

"Đi thôi."

"Cậu không thấy mặc thế này...có hơi không ổn sao?"

"Không ổn? Đương nhiên là ổn rồi, dù sao mặc những bộ kia chắc chắn sẽ vướng
tay vướng chân, không thì sẽ bị đánh nát, chi bằng mặc giáp ngay từ đầu." Hắn
cười ha hả, sau đó nhanh chân bước ra sảnh chính.

"Tên quái dị nào kia?"

"Đi dự tiệc nhưng lại mặc đồ chiến đấu? Thích gây sự hay sao?"

"Có chuyện hay để nhìn rồi."

Trần Phong không chút xấu hổ đi vào giữa đám đông, thẳng hướng Ngọc Linh.

"Trần Phong, ngươi làm cái quái gì vậy?"

Nguyễn Lâm từ trong đám đông bước ra, gãi gãi đầu đầy khó hiểu. Mà mấy người
khác khi nghe hai chữ Trần Phong này cũng liền nhớ lại, đồng thời ồ một tiếng,
sau đó có mấy người còn cười phá lên.

"Mỗi người một phong cách, mọi người cũng đừng lo cho tôi quá."

Hắn nhún vai đáp lại, ánh mắt liếc nhìn bốn phía một lượt.

"Chuẩn bị bắt đầu rồi." Hắn tự nhủ, hai nắm đấm siết chặt.

"Mọi người, hoan nghênh đã đến với bữa tiệc nhỏ ngày hôm nay. Ngọc Linh rất
cảm ơn mọi người." Cô nàng lên tiếng nói, đồng thời nở một nụ cười thật tươi,
khiến không ít người bị mê đắm.

"Cô quá khách khí rồi, chúng tôi được đến đây mới là vinh dự chứ." Một thiếu
niên nhanh như chớp lên tiếng, đồng thời tiến về phía cô nàng, lấy ra một cái
hộp ngọc rồi nói:

"Nguyễn Thanh Lục, xin tặng một sợi dây chuyền chế tác bằng Linh Ngọc!"

Ngọc Linh gật nhẹ đầu, đáp lại:

"Cảm ơn ngươi."

Lại có mấy người phản ứng kịp, dâng lên các loại quà tặng. Tất cả đều rất xa
xỉ, thấp nhất cũng là bảo vật tầm cỡ Chân Linh cảnh, còn cao hơn là bảo vật cỡ
Huyền Linh cảnh, hiển nhiên những tên này đều có hậu thuẫn kinh người mới lấy
ra được những đồ vật ấy.

"Nguyễn Lâm, kính tặng Vũ Tiểu thư một viên Nguyệt Quang Châu, một đám Liên
Thủy Vân!"

"Nguyễn Đức Hải, kính tặng Vũ Tiểu thư một viên Tiên Nhan đan, một đám Thanh
Linh Thủy!"

Hai lời vừa ra, lập tức gây chấn động toàn trường!

Bốn món kia, đều là Dung Linh cảnh cấp bậc bảo vật!

Thật quá sộp!

Không biết bao người còn đang định tặng quà, nhưng lập tức thu lại, quyết định
thông tin cho trưởng bối để xin một món quà tốt hơn. Người ta đem ra là DUng
Linh cảnh cấp bảo vật, nếu đưa ra thứ thấp hơn chỉ có thể bị cười chê.

"Cảm ơn hai người rất nhiều." Ngọc Linh tiếp nhận bảo vật, ánh mắt lại ném lên
người Trần Phong, không khỏi lộ ra một tia giận dữ. Trần Phong giờ đây không
ngờ đang ngồi ăn uống ngon lành, trò chuyện với Ánh Nguyệt, Hà My, bộ dáng
thản nhiên như không.

"Cái tên xấu tính này..." Cô nàng hơi phồng má giận dữ, lộ rõ vẻ yêu kiều.

"Sinh nhật tuổi mười tám của Ngọc Linh, anh đến muộn, thật sự mong em cùng mọi
người bỏ qua cho."

Từ ngoài cổng đi vào mười mấy người, trong đó lấy một thanh niên mười tám mười
chín tuổi cầm đầu. Người này gương mặt non mịn, tựa như tiểu bạch kiểm trong
truyền thuyết. Hắn ta phất phất trong tay một cây quạt, bên trên khắc mấy chữ
tượng hình không rõ nội dung.

"Không ngờ anh cũng đến, em còn chưa kịp mừng nữa là." Ngọc Linh làm bộ vui
cười, nhưng trong lòng đã có chút nặng nề.

"Cảm ơn em đã hiểu cho. Chẳng qua anh bận đi Thanh Long tháp khảo thí một chút
mà thôi."

"Thanh Long tháp? Hắn ta đã mạnh như vậy?" Không ít người hét lên, bởi chỉ cần
người có chút hiểu biết sẽ hiểu nơi đây có ý nghĩa như thế nào.

"Ra là vậy. Không biết anh đã đi đến tầng thứ bao nhiêu?" Ngọc Linh hỏi một
cách nhỏ nhẹ.

"Không nhiều, không nhiều, chỉ là tầng thứ sáu."

Tầng thứ sáu!

Lập tức có mấy người hét lên đầy kinh ngạc. Thanh Long Tháp, chính là một nơi
tương tự như Linh Lộ ở Chuyển Linh cảnh, nơi đây là chỗ khảo nghiệm tư chất
của các Linh Giả trẻ tuổi. Đi đến tầng thứ sáu, tức là tương tự với việc đi
đến bước thứ sáu trăm ở Linh Lộ!

Tư chất như vậy, có thể nói là cực kì xuất chúng, dù sao không phải ai cũng
làm được. Có nhiều người ở Chuyển Linh cảnh có thể đi đến bước thứ năm sáu
trăm, nhưng ở Thanh Long Tháp chỉ lên được tầng thứ ba thứ tư. Nhớ năm xưa Vũ
Văn Kiệt ở Chuyển Linh cảnh chỉ đi đến bước năm trăm, nhưng giờ đây lại lên
được tầng thứ sáu, chứng tỏ hắn tư chất đang ngày càng nâng lên!

Hết chương 299


Nam Việt Đế Vương - Chương #299