Một Trống Áp Quần Hùng


Người đăng: anh101101101@

"Súc sinh cũng dám lên tiếng?" Một tên Linh Giả nhân loại cười lạnh, biến ra
một thanh đại đao chỉ về phía tên Chương Ngư tộc kia, nói tiếp:

"Có dám đánh một trận với ông đây?"

"Lại sợ ngươi quá." Tên Chương Ngư kia cười vang, rút ra tám cây thương, nơi
đỉnh xoắn tròn như xoáy ốc, hàn khí tản ra bức người. Đồng thời sau lưng cùng
dưới nách mọc ra sáu cánh tay nắm lấy những cây thương kia.

"Nhiều thì có ích gì, xem đao!" Vị Linh Giả kia vung đao chém xuống, Đao khí
Đao Quang cắt phá mặt đất, hóa thành một hình lưỡi liềm cắt về phía tên kia.
Gã chỉ cười lạnh, tám mũi thương đâm về phía trước, hóa thành tám luồng lốc
xoáy xuyên phá Đao khí của vị Linh Giả nọ.

"Có thực lực!" Cả hai cùng cười lớn, sau đó lao lên, Linh Thuật Thủy Thuật
bùng phát, sóng xung kích đánh ra khiến cho mọi người không thể không lùi lại,
duy chỉ có tên Sa tộc kia vẫn đứng tại chỗ, hai tay chắp sau lưng, bộ dáng
bình thản. Còn tên Tiểu Vương Gia kia đã có ba bốn người bảo vệ phía trước,
chút công kích ấy thậm chí còn không làm bay vạt áo gã, bởi vậy khuôn mặt càng
cao ngạo.

"Hai tên này đã đạt đến Huyễn Linh cảnh Thất tinh, chiến lực đã đạt đến Huyễn
Linh Cửu Tinh, rất không tầm thường."

Lạc Huyên nói, lại hóa ra một cái lồng che chắn cho Trần Phong và Lạc Hoa Mân,
sau đó nhìn chăm chú chiến trường.

"Tên Linh Giả nhân loại kia tinh thông Đao thuật, công kích theo hướng cương
mãnh bá đạo, thiếu khuyết tỉ mỉ. Mà tên Chương Ngư tộc kia lại theo con đường
lấy yếu phá mạnh, mỗi chiêu không dùng quá nhiều lực lượng nhưng vẫn có thể
phá được công kích tên kia. Hơn nữa thân pháp rất ổn, nhẹ nhàng, nhuần
nhuyễn."

Lạc Hoa Mân nghe vậy liền hỏi:

"Vậy thì tên Chương Ngư kia sẽ thắng ạ?"

"Chưa chắc." Trần Phong lắc đầu đáp lại:

"Đao tên kia cương mãnh, tuy bị khắc chế bởi lối đánh nhu của tên kia nhưng
không đồng nghĩa rằng gã sẽ thua."

Đúng như Trần Phong dự đoán, sau tầm trăm chiêu thì tên Linh Giả nhân loại kia
quyết dốc toàn lực, Linh lực ngưng tụ thành một thanh đao dài mấy mét lơ lửng
trên đỉnh đầu, cắt vỡ cả tám cây thương xoắn ốc của tên Chương Ngư kia, may mà
tên kia nhanh chân chạy thoát một kiếp. Tuy nhiên bốn cánh tay đã bị chém đứt,
máu tươi phun ra như mưa, khí thế suy sụp một mảng lớn.

"Quả thật chỉ là một đám cá tôm, không gì hơn thế này."

Tên kia thu đao lại, đột nhiên thấy gã Chương Ngư tộc nhếch mép cười lạnh thì
có chút dựng tóc gáy, lập tức đứng yên tại chỗ.

Ầm!

Từ trong cơ thể hắn vang lên từng tiếng nổ, tiếp nữa là tiếng gió rít gào. Mà
cơ thể tên kia cũng nổ ra mười mấy cái lỗ máu, thương thế so với tên Chương
Ngư kia cũng không kém là bao!

"Oa!" Hắn phun ra một ngụm máu tươi, toàn lực trấn áp vết thương. Lúc này cao
thủ Nhân tộc đã tiến lại, đút đan dược cho hắn ăn, lại dùng Linh lực bản thân
để bảo vệ gã.

"Những kẻ này không có một cái nào là tầm thường, dù bị thương vẫn có thể
khiến kẻ địch ăn quả đắng." Trần Phong cảm thán, đồng thời bước chân lui lại
về phía xa xa sau.

"Có chuyện gì sao?" Lạc Huyên lộ ra vẻ không hiểu, đang định hỏi thêm thì thấy
hắn ra hiệu nên đành thôi.

Hai phe đã ổn định trở lại, cũng không ai ngu ngốc khiêu chiến người khác,
tránh cho bị thương không thể tranh đoạt truyền thừa lần này. Sa tộc Sa Tiêu
lúc này đã tiến lại bên cạnh Lạc Huyên, nói cười rất vui vẻ.

"Thiếu niên kia là ai vậy, nếu đã đi cùng Lạc Huyên quận chúa chắc cũng không
tầm thường."

"Một thiếu niên trẻ tuổi tộc ta, đến đây lịch luyện mà thôi." Lạc Huyên thản
nhiên đáp.

"Ra là vậy, bởi trông hắn quá giống nhân tộc, ta cứ cho là Lạc Huyên đã liên
minh với nhân tộc rồi chứ. Nghĩ lại thì làm gì có chuyện đó, ha ha ha." Sa
Tiêu cười lớn, tiếng cười vang vọng trong không gian mãi không thôi.

"Hự!"

Trần Phong rên lên một tiếng, không ngờ tên kia cất chứa Thuật pháp bên trong
tiếng cười, tuy lực công kích không cao nhưng cũng đủ để dò xét thực lực của
hắn.

"Nhịn một chút, ta vẫn chưa thể ra tay." Trần Phong nở một nụ cười rạng rỡ,
lại tiếp tục lùi ra xa.

Trong lúc đó, Sa Tiêu đã ngừng cười, sắc mặt giãn ra, thầm nghĩ:

"Thật yếu ớt, chỉ là Chuyển Long cảnh giới, không có chút uy hiếp. Ở đây đối
thủ chỉ có Lạc Huyên, tên cầm đao kia mà thôi. Nhưng tên cầm đao kia chỉ là kẻ
não toàn cơ, bị ta gài bẫy như vậy liền chui vào, bị Chương Vũ trọng thương
rồi. Vậy chỉ còn Lạc Huyên...."

Lạc Huyên hiển nhiên cũng biết gã vừa ra tay với Trần Phong nên vẻ mặt hơi
lạnh, quát:

"Sa Tiêu, ngươi đang xem thường ta sao? Ngươi nghĩ hai con mắt này của ta bị
mù?"

"Ấy chết, Lạc Huyên quận chúa bớt giận." Một tên Ngư tộc Thu Thị bước lên, tay
nâng một thanh đao lớn, Thủy thuật theo đó phun trào mà ra, hóa thành một bộ
hàm răng lởm chởm nhọn hoắt.

"Sa Tiêu thấy thiếu niên kia có vẻ mạnh, bởi vậy không kìm được chiến ý nên
mới tùy tiện như vậy, mong quận chúa thông cảm."

Mấy tên xung quanh cũng tế lên Bảo Binh của bản thân, phụ họa:

"Đúng vậy, mong quận chúa đừng trách tội."

Ánh mắt lạnh lùng của Lạc Huyên quét qua bọn chúng, đột nhiên cười nhẹ:

"Được thôi."

"Tạ ơn Lạc Quận chúa."

Sa Tiêu khom người cảm ơn, làm vẻ thuần phục, lại đưa tay chỉ về phía truyền
thừa:

"Cột sáng đã mờ dần, truyền thừa chắc cũng sắp hiện ra, mời Quận chúa."

"Cảm ơn." Lạc Huyên cười nhạt, một tay nắm lấy tay Lạc Hoa Mân, thầm truyền
âm:

"Lúc nào ta nói rời đi nhớ rời đi, rõ chưa? Chạy theo thiếu niên Trần Phong
kia, có lẽ em sẽ an toàn..."

"Sao chị lại nói vậy, có chuyện gì hay sao? Bọn hắn, bọn hắn định làm gì?" Lạc
Hoa Mân run run, cảm thấy sống lưng lạnh buốt.

"Đám Hải Yêu Thủy Ma Vực này chắc chắn sẽ ra tay với ta. Ta là đối thủ cạnh
tranh trong lần tranh đoạt truyền thừa này, hơn nữa còn là đương nhiệm Long Nữ
của Lạc Long Thị ta. Nếu bọn hắn chém giết được ta thì sẽ được rất nhiều lợi
ích."

Hai mắt Lạc Hoa Mân đỏ ửng lên, muốn nói gì đó nhưng đã bị Lạc Huyên chặn lại,
cười nhẹ:

"Thiên phú của em không kém ta, nếu lần này ta có chuyện gì thì hãy chăm chỉ
tu luyện, đảm nhiệm vị trí Long Nữ Lạc Long Thị. Long Nữ chỉ có thể là người
tộc ta, ngoại tộc không được phép!"

Trần Phong thấy đám người kia đã đi xa liền lấy ra một đám tài liệu luyện bảo.
Chúng là những món Chuyển Linh binh của đám người Dâm Ma Đoàn, tài liệu vậy mà
rất cao cấp, đa phần đều là Linh Thiết cấp một, thậm chí có cả cấp hai. Đó là
do đám người kia cướp bóc đã lâu, tài phú chảy vào túi cuồn cuộn không ngừng.
Dù là mấy tên cấp thấp cũng được phân đến không ít tài nguyên, so với một ít
gia tộc nhỏ thì còn nhiều hơn!

"Ta thực lực quá thấp, chỉ có thể mượn bảo vật để chiến đấu!"

Ánh mắt Trần Phong sáng rực lên, Thuận Thiên Kiếm ý tăng cường ngộ tính của
hắn, giúp hắn lĩnh ngộ càng nhiều phương thức luyện bảo.

Keng keng keng.

Tiếng búa gõ vang lên chát chúa, tiếp theo đó là từng đám Linh Hỏa ngập trời,
nấu luyện Linh thiết, trừ bỏ tạp chất. Lại có Linh Thủy chậm rãi chảy ra, tản
bớt nhiệt lượng.

Ầm!

Một mặt trống chậm rãi hiện ra, bên trên khắc lấy từng đám Linh văn chi chít,
trong đó Linh văn cơ bản cũng tới bốn năm chục cái!

"Trần Phong, cái trống này của ngươi quá bất ổn."

Khoai xòe tay ra, pháp lực dung nhập vào mặt trống.

"Có nhiều cái ngươi không hiểu, bởi vậy dựa vào trí tuệ của bản thân để xây
dựng nên, nhưng còn kém xa. Ta cảm thấy cái trống này chỉ gõ được ba lần liền
vỡ nát, nguyên vật liệu cũng hóa thành tro bụi."

"Thế là đủ rồi."

Trần Phong cười đáp, thu tay lại, nắm lấy cái trống. Trống này đường kính tầm
nửa mét, hai đầu khắc lấy hình ảnh đồ đằng Đông Sơn Thần Trống, thân có năm
mươi luồng Linh văn chạy dọc trên thân.

Gõ một cái, Huyễn Linh cảnh Linh Giả cũng ăn không tiêu!

"Nhưng mà ngươi cũng không tốt hơn đâu thằng ngốc." Khoai vuốt vuốt mấy sợi rế
tre mọc ngược trên đầu, lại nói:

"Ngươi gõ một cái thì chính ngươi cũng ăn đủ, công kích của cái trống kia sẽ
nhằm lên ngươi, ta sợ lúc đó ngươi sẽ hóa thành một đám bụi máu!"

"Không sao, không sao!"

Hắn bước vào trong khu vực truyền thừa, chỉ thấy nơi đây đại chiến kịch liệt,
hai phe đã giao chiến với nhau, máu tươi thấm đẫm mặt đất. Có mấy người đã ngã
xuống trong vũng máu, không rõ chết hay chưa.

Mà ở xa xa, Lạc Huyên đang bị ba bốn tên Hải Yêu vây công, tuy nhiên vẫn đánh
ngang tài ngang sức, không hổ danh là con cháu trực hệ Lạc Long tộc. Còn Lạc
Hoa Mân thì đang bị tên Chương Ngư tộc kia đánh cho liên tục lui lại, trên
người có không ít vết thương.

"Ai cho các ngươi Long pháp Long thuật tộc ta? Ai nói cho các ngươi?"

Lạc Huyên cực độ giận dữ. Với thực lực của nàng dù có bị năm sáu tên Hải Yêu
vây công cũng chẳng sao, nhưng kẻ địch lại biết rõ nàng tu luyện Long thuật
nào, thậm chí biết cả cách phá giải! Điều này khiến cô nàng có chút chật vật,
khó thi triển toàn lực.

"Cái này thì đi hỏi người trong tộc các ngươi!"

Sa Tiêu cười hềnh hệch, hàm răng nhọn hoắt lộ rõ.

"Các vị, dừng tay!"

Trần Phong cười nhạt, vẫy vẫy hai bàn tay.

"Nhân tộc ngu xuẩn."

Một tên Hải Yêu cười lạnh, đấm ra một quyền, tức thì một luồng sáng bắn ra
thẳng đến vị trí Trần Phong khiến hắn không thể không né sang một bên. Thấy
vậy tên Hải Yêu càng cười khoái chí, không tiếp tục tấn công hắn nữa. Trần
Phong lúc này nở một nụ cười, đột nhiên biến thành trạng thái Long hình, ầm
một tiếng phòng đi, tốc độ nhanh đến mức đám người kia phản ứng không kịp. Chỉ
sau vài giây hắn đã tiếp cận Lạc Huyên, một quyền nện xuống mặt đất.

Oành

Khói bụi bốc lên mù mịt, đồng thời mấy tên vây công cô nàng nhảy bật ra, Thủy
thuật bay múa đầy trời!

"Lạc Huyên, giúp tôi một tay!"

Trong làn khói bụi, Trần Phong lấy ra cái trống hắn vừa tế luyện, nói:

"Truyền năng lượng vào đây, chúng ta có thể thắng!"

Lạc Huyên hơi chút nghi ngờ, nhưng rốt cục lựa chọn tin tưởng, Long lực trong
cơ thể tuôn ra, dung nhập vào mặt trống.

"Lôi Đình Cổ Kích!" Trần Phong gào lên, toàn lực thúc dục cái trống, khiến âm
thanh nó vang vọng trong không gian, lực xung kích khủng bố truyền theo âm
thanh.

"Oa!" Bốn tên gần nhất miệng phun máu tươi, Thủy Thuật bị nghiền nát, đồng
thời ngã khụy xuống. Mà tên Chương Ngư tộc ở gần đó càng thảm, trực tiếp bị
đánh nổ mấy cái xúc tu, nằm bẹp trên mặt đất.

"Lạc Hoa Mân, lại đây giúp tôi!"

Trần Phong lập tức tế ra một tấm Linh Phù, mà lúc này Sa Tiêu cũng móc ra một
tờ Phù, từ đó một con cá mập khổng lồ bay ra, vừa khéo đụng vào tấm Linh Phù
của hắn.

Lạc Hoa Mân thừa cơ này chạy lại, Long lực dung nhập vào mặt trống khiến uy
năng nó tăng vọt!

Tùng

Tiếng trống thứ hai phát ra khiến đám người xung quanh kêu thảm thiết, có
không ít tên bị chấn ngất, tệ nhất là tên Chương Ngư tộc kia, bị đánh thành
một đám bụi máu! Còn Sa Tiêu lúc này cũng lộ vẻ kinh hoảng, xoay người bỏ đi,
mấy cái lỗ hổng dưới cổ phun máu tươi ướt cả vạt áo.

Tùng!

Tiếng trống thứ ba vang lên, lần này đám Linh Giả nhân loại kêu thảm, bị chấn
cho thất khiếu phun máu. Mỗi người vốn đã bị thương nhẹ khi chiến đấu với đám
Hải Yêu, nay bị một tiếng trống của Trần Phong làm cho vết thương tái phát,
lập tức trọng thương!

Hết chương 283


Nam Việt Đế Vương - Chương #283