Không Được Kiêu Ngạo


Người đăng: anh101101101@

" Theo tư liệu của bọn ta, thì tên kia vốn cũng là người ở khu rác mà thôi, là
một người đàn ông bình thường suốt ngày đi nhặt rác kiếm sống qua ngày. Rồi
bỗng nhiên hắn biến mất, qua một thời gian hắn lại quay trở về và một tay diệt
Lang Bang, khiến cho nhiều các bang phái trong khu vực này sững sờ."

Gã chậm rãi lắc lắc cốc rượu, hỏi Trần Phong:

" Thế nhóc nghĩ các bang phái kia lúc đó như thế nào?"

Trần Phong liền trả lời:

" Đương nhiên là phái người đến xem xét rồi"

" Đúng vậy. Các bang phái khác đều có ý với cái Hắc Long Bang mới nổi này. Họ
muốn biết xem bang chủ có phải là kẻ mạnh mẽ không, nếu không thì địa bàn Khu
I sẽ bị các thế lực khác chia ra ăn, còn Hắc Long Bang sẽ biến mất như chưa
từng tồn tại. Nhưng mà rồi điều khiến tất cả mọi người giật mình là tất cả kẻ
đến do thám đều bị đánh bại, không một ai có thể thắng hắn."

" Ngay cả ta, lúc đó đã là Luyện Khí trung kì, cũng không ngoại lệ, sau trăm
chiêu liền bị hắn đánh gục! Mà sức mạnh hắn lúc đó, theo ta cảm nhận, chỉ tầm
Luyện Khí sơ kì! Mấy năm trước đã mạnh như vậy, huống hồ là hiện tại?"

Trần Phong lúc này có phần căng thẳng. Hắn chỉ nghĩ đơn giản rằng mình đột phá
Luyện Khí cảnh liền có thể quẩy nát Hắc Long Bang, nhưng bây giờ xem ra thì
chỉ bằng Luyện Khí cảnh cũng khó vượt qua ải này.

" Trần Phong, nhóc rất mạnh, ta khẳng định điều này, nhưng mà với khả năng của
nhóc hiện tại, có thể trụ vững trăm chiêu trong tay tên kia mà thôi!"

Gã tuyên bố một cách hùng hồn, rồi cầm cốc rượu trong tay uống một hơi cạn
sạch.

Bản thân Trần Phong lại có chút không phục. Tuy hắn chỉ là Luyện Huyết kì,
nhưng mà gặp Luyện khí cảnh cũng không sợ hãi, bản thân lại có rất nhiều thủ
đoạn, dù không đánh bại được lão Lý Long thì cũng không đến mức là bại trong
trăm chiêu chứ?

" Không phục, phải không? Ta biết chắc chắn nhóc đang nghĩ như vậy, vậy thì,
nhóc thử tiếp ta một đấm này xem."

Đột nhiên gã mở miệng nói như vậy khiến Trần Phong có chút xấu hổ, nhưng rất
nhanh khuôn mặt hiện ra vẻ nghiêm túc, lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu.

Còn Thạch Hà lúc này đã đứng thẳng dậy, nắm bàn tay lại, quả đấm to lớn đầy uy
lực đánh đến Trần Phong. Trần Phong cũng không chậm chập, hắn cũng nắm tay
lại, thi triển Thiết Lôi quyền.

Bốp!

Tiếng hai nắm đấm va mạnh vào nhau, rồi tiếp theo đó là một tiếng rắc vang
lên, sàn nhà bị hai người giẫm cho nứt vỡ, lõm xuống. Rất nhanh, kết quả trận
đấu đã hiện ra, tay phải Trần Phong bị đánh bật lùi lại, người cũng nghiêng
ngả đứng không vững, còn Thạch Hà vẫn đứng yên tại chỗ, không chút suy chuyển.
Thừa lúc này, Thạch Hà liền tung một quả đấm khác nhằm đến hắn, sau đó lại
thêm một quả đấm nữa, lại thêm một quả nữa..... Còn Trần Phong chỉ biết dùng
tay đỡ đòn, nhưng sau mỗi một lần chịu đòn công kích của Thạch Hà thì lại một
lần hắn phải chịu đau đớn vô cùng, xương cốt bên trong rung lên bần bật như
muốn gãy.

Hắn thấy tình trạng thủ thế như thế này không ổn, liền lùi lại mấy bước, rồi
vận dụng Xà Ảnh thân, vòng ra phía sau Thạch Hà, phong hệ ma pháp khởi động,
vung quyền đánh mạnh hết sức vào lưng Thạch Hà

Gã bị đánh như vậy không hề có vẻ gì là bất ngờ, gã chỉ cười gằn, vận khí tập
trung bảo vệ phần lưng, khiến một chiêu này của Trần Phong chỉ khiến gã chịu
một ít tổn thương, không đến mức trọng thương

" Lối đánh liều mạng, thô kệch, dễ đoán, chứng tỏ sự thiếu kinh nghiệm chiến
đấu." Gã xoay người lại, tung chân đá thẳng vào Trần Phong. Hắn nhanh chóng
đưa tay ra đỡ, nhưng vết thương từ những đòn đánh lúc nãy, cộng với lực phản
chấn, thêm cú đá này nữa đã khiến cho xương cẳng tay hắn có dấu hiệu nứt vỡ.

Ặc

Trần Phong cuối cùng không chịu nổi, bị một cước kia đá thẳng vào ngực, lùi
lại liền năm sáu bước, miệng ứa ra một tia máu tươi, mồ hôi trên trán tuôn ra
như mưa. Luyện khí cảnh võ giả đánh nghiêm túc, thực sự quá mạnh, hắn không
thể dùng lực lượng đối kháng!

" Nhóc thấy đó, ta mới chỉ đánh như vậy nhóc liền đánh không lại, huống hồ là
tên kia? Nên biết rằng khi hắn chiến đấu với ta, hắn còn chưa dùng toàn lực."

Trần Phong ngẩn người, lúc này đã tỉnh ngộ ra. Hắn bởi vì có quá nhiều chiến
thắng nên đã quá tự tin mất rồi, hắn đã quá xem thường địch thủ rồi. Nếu hắn
không được Thạch Hà thức tỉnh thì có lẽ hắn đã về tu luyện cho tới Luyện Khí
cảnh, và lao vào Hắc Long Bang để rồi ngậm một mồm hành, thậm chí còn dư để
gói về ăn tiếp. Nếu không cẩn thận có thể đem cái mạng nhỏ lưu lại luôn.

Thấy khuôn mặt hắn rầu rầu, Thạch Hà liền tiến lại gần, vỗ vỗ lên vai hắn,
nói:

" Nhưng mà nhóc cũng đừng lo lắng, ta thấy sở trường của nhóc không phải là
sức mạnh mà là tốc độ. Ta đã thấy trận chiến của ngươi với Triệu Hào, Ngươi có
thể đánh thắng thằng kia công lớn đều là nhờ cách di chuyển của ngươi. Cách
ngươi di chuyển, quả thật vô cùng ảo diệu, dù là ta khi thực chiến cũng khó có
thể nhanh chóng đánh bại ngươi. Chỉ cần nhóc chăm chỉ tập luyện, nhanh chóng
đột phá Luyện khí cảnh, ta sẽ hỗ trợ nhóc trong quá trình tập luyện, ít nhất
là khiến nhóc có thể trụ vững trước tên kia, không bị đánh chết là tốt rồi."

Trần Phong lúc này cũng đã phục hồi lại tinh thần, nở một nụ cười thật tươi:

" Vậy thì thời gian tiếp theo, phải nhờ chú rồi."

Thạch Hà cười vang, đầu gật lia lịa, có vẻ như là rất thích thú với việc được
hỗ trợ cho Trần Phong.

" Hai người vui đùa đủ chưa, đã đến lúc trả tiền thiệt hại rồi đấy." Cô gái
nhân viên từ nãy đến giờ vốn im lặng bỗng xen vào một câu khiến 2 ngươi thoáng
chốc giật mình như thoát khỏi giấc mộng. Nhìn xung quanh là một bãi chiến
trường với những bàn ghế gãy nát, thịt rượu bay tung tóe,.... Tất cả mọi người
lúc này đều lùi về góc phòng, nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt bừng bừng tức
giận, hận không thể ăn tươi nuốt sống 2 người

" Mẹ kiếp, đánh đã tay chưa hả, hại ta đang ăn ngon. Ôi bữa thịt thú biến dị
của ta, ta phải mất bao lâu mới mua được một bữa, nay bị 2 thằng đần này phá
nát rồi." Một gã đàn ông khuôn mặt buồn bã, quỳ xuống một đám thịt đã bị giẫm
nát, toàn thân run rẩy như sắp khóc.

Lời nói của gã như ngòi nổ, châm ngòi cho sự tức giận của mọi người. Bọn họ
bắt đầu hét ầm lên, khiến cho Trần Phong cùng Thạch Hà cúi đầu xin lỗi liên
tục, rồi phải rút ví ra trả tiền cho bọn họ, lúc này bọn họ mới tạm tha.


" Lũ khốn khiếp, tiền của ta. Nhóc cũng cảm thấy vậy đúng không?" Từ trong
công hôi, 2 bóng người đi ra, khuôn mặt đều chung một vẻ tối đen. Số tiền của
bọn hắn(đương nhiên chỉ có Thạch Hà) đã bị nướng đi phân nửa để đền bù thiệt
hại, khiến gã thịt đau không dứt, nửa đêm vỗ gối, nước mắt đầm đìa.

Trần Phong ngoài mặt thì gật đầu lia lịa, nhưng trong lòng thì cười cho quặn
ruột. Số tiền đền bù đó đối với hắn không đáng là bao nhiêu, thậm chí có thể
nói là chín con khỉ mất một sợi lông vậy, nhưng đối với Thạch Hà thì phải gọi
là đau đến cắt da cắt thịt.

" Đáng đời, ai bảo lúc nãy đánh ta thảm như vậy." Trần Phong trong lòng hả hê.
Bởi hai cánh tay hắn bị Thạch Hà đánh cho vết bầm chi chít, ngay cả xương cũng
rạn không ít cái, tuy hắn có khả năng hồi phục kinh hồn, nhưng mà hắn cũng là
con người, cũng biết đau đớn. Vì vậy hắn cũng không xuất toàn bộ tiền để bồi
thường thiệt hại, mà chia đôi với Thạch Hà để cho gã biết tay.

" Mọi chuyện cứ như vậy đi, hẹn gặp nhóc ngày mai" Thạch Hà thở dài, chào tạm
biệt Trần Phong rồi ra về với bộ dáng thất thểu, khiến Trần Phong có chút hối
hận, xem ra rút hơi nhiều tiền của tên kia rồi.

Trần Phong cũng không biết rằng, sau khi chào tạm biệt hắn, Thạch Hà lúc này
mới nâng cổ tay lên, ở đó có một vết bầm tím khá nhỏ, và hắn vén cái áo lên,
sau lưng là 2 vết nắm đấm hằn trên lưng.

" Dùng toàn bộ chân khí trong thân thể tụ lại một chỗ mà cũng bị đánh như thế
này, tên nhóc này, quá mạnh rồi." Gã nhún vai cười, bóp bóp cổ tay cho nó bớt
đau. Xem ra trận chiến vừa rồi với Trần Phong cũng không hề dễ dàng như gã thể
hiện bên ngoài, mà chính bản thân gã cũng chịu không ít tổn thương.

Trần Phong lúc này thì đang lao nhanh hết sức để về nhà. Hắn cảm thấy nguy cơ
ngay trước mắt, không thể không tăng tốc độ tu luyện lên được.

Vừa mới vào nhà, bỗng nhiên hắn thấy Linh Nhi chạy ra, khuôn mặt có chút băn
khoăn:

" A, anh về rồi, anh vào đi, có người đang chờ anh đấy."

" Ai vậy?"

" Một ông lão, ông ấy đang đợi ở ngoài sân đấy."

Trần Phong ngạc nhiên. Một ông lão? Hắn có lúc nào quen với 1 ông lão à?Vừa đi
hắn vừa thầm nghĩ. Lúc này trên ghế đá giữa sân, một ông lão tầm 70 tuổi, mái
tóc bạc trắng, làn da cũng có chút khô héo.. Vừa thấy Trần Phong tiến tới lão
liền đứng dậy, thở dài một hơi, nói :

" Cuối cùng đã gặp lại được người rồi, thật ra nhọc cho cái thân già của ta
quá."

Tưởng là ai, không ngờ lại là người đứng đầu phân bộ Thợ săn công hội, là Nội
cương cảnh cao thủ đã ra giải nguy cho hắn lúc bị đám Triệu Hào vây công.

"Không biết ngài đến, để ngài phải chờ rồi, thật là đáng xấu hổ. Mong ngài bỏ
qua cho." Trần Phong cúi đầu, khom người xin lỗi.

Lão già gật đầu tỏ vẻ hài lòng, như rất đồng tình với thái độ của Trần Phong.
Lão phất tay, chầm chậm trả lời:

" Không sao, dù sao ngươi cũng có việc của ngươi, ta đợi một chút cũng không
có vấn đề gì. Mà ngươi cũng không cần gọi ta là ngài đâu, chỉ cần gọi là ông
hoặc là Đặng lão là được rồi. Bây giờ chúng ta vào vấn đề chính, hôm nay ta
đến đây, là vì muốn bàn với ngươi 2 chuyện."

" Mời ông cứ nói."

" Việc đầu tiên ta muốn nói, là về vụ Triệu Hào cùng với Tam Hoàng hội. Ta
mong ngươi có thể hợp tác cùng bọn ta, không biết có được không?"

Tam Hoàng hội? Triệu Hào? Đúng rồi, mấy ngày nay ông lão không nhắc hắn cũng
quên béng đi mất.

"Ta muốn được biết một số thông tin về Tam Hoàng hội. Ngoài ra vụ việc về
ngươi cùng những kẻ khác tiến vào Tam Hoàng hội, cùng với sự tình ngươi chiến
đấu với Triệu Hào mong rằng không bị lan truyền ra ngoài."

Trần Phong cảm nhận được sự nghiêm trọng của vụ việc, vì vậy mà nhanh chóng kể
lại chi tiết từ đầu đến cuối một lượt, đương nhiên các sự việc như đốt tre thì
hắn dấu đi, dù sao hắn biết rằng đốt tre kia là bảo vật, để lộ ra không chừng
sẽ có người sinh ra lòng tham. Còn ông lão kia cũng rất chăm chú lắng nghe,
thỉnh thoảng còn lấy một cái máy ra, ghi âm lại tất cả những gì Trần Phong
nói.

Nghe Trần Phong nói xong, lão thở dài đầy tâm trạng:

"Haizz, thôi, như vậy là tốt rồi, cảm ơn ngươi rất nhiều. Còn một việc tiếp
theo nữa, là thư mời từ Minh Dương học viện. Họ muốn mời ngươi vào học ở đó,
không biết ý ngươi như thế nào."

Minh Dương học viện? Không phải là thứ mà Thạch Hà nhắc luôn mồm là có vô số
thiên tài ở đó hay sao? Vào đó cũng tốt, ở đó có nhiều người tài giỏi, từ đó
mà tài năng của mình sẽ được rèn luyện rất nhiều, thực lực cũng sẽ mạnh lên.
Vì vậy mà hắn quyết định sẽ học ở đó một thời gian.

" Nếu được theo học ở đó thì còn gì bằng, cháu quyết định sẽ học ở đó."

" Nếu ngươi đã nghĩ thông suốt như vậy là tốt." Lão già trả lời với giọng vui
mừng, từ trong cái túi đeo bên hông rút ra một tệp giấy- Đây là thư mời cùng
các giấy tờ liên quan. Ngươi hãy mau chóng điền thông tin vào rồi đến đó học
đi, chúc ngươi học hành tốt."

Trần Phong tay nhận lấy tờ giấy, lòng tràn đầy sự hứng khởi. Minh Dương học
viện, chính là đích đến tiếp theo của hắn!

" Nếu không còn việc gì nữa, vậy thì ta sẽ về trước." Lão già chào tạm biệt
Trần Phong, rồi bắt đầu đi ra khỏi nhà. Nhưng vừa đi được mấy bước, bỗng nhiên
lão ho khan dữ dội, hai đầu gối khụy xuống, một tay che trước miệng, một tay
chống trên mặt đất.

"Đặng lão!" Trần Phong hốt hoảng chạy lại, đỡ ông lão lên. Lúc này ông lão
bỗng trở nên yếu ớt lạ thường, cả thân thể run run, máu hộc ra cả bàn tay,
nhuộm đỏ cả chòm râu. Điều đáng sợ là máu ông ta hộc ra có phân nửa là màu đen

Hắn trong lòng âm thầm kinh hãi. Ông lão này tuy đã 70 tuổi, nhưng dù sao cũng
là Nội cương cảnh cao thủ, thể chất so với người thường 40-50 tuổi còn khỏe
hơn không biết bao nhiêu lần, sao lại hộc ra máu đen thế kia?

Hắn đỡ ông lão vào nhà, đặt lên giường. Lúc này khí tức quanh thân lão ngày
càng yếu ớt, mặt mày tái mét, tay chân run lên bần bật. Nhìn ông lão hắn bỗng
cảm thấy thật tội nghiệp, nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết nên làm gì, đành
cắn răng mà lôi đốt tre ra.

" Đốt tre đại lão gia, ngài đại từ đại bi, hãy rủ lòng thương mà chữa trị giùm
ông lão này cho ta đi."Trần Phong đặt đốt tre lên người ông lão, cúi đầu xin
xỏ nó, nhưng mãi mà nó vẫn không có chút động tĩnh, khiến hắn vô cùng sốt
ruột. Ông lão tình trạng ngày càng nguy kịch, nếu nó không ra cứu nhanh thì
ông lão sẽ chết mất.

" Nếu ngươi cứu được ông lão, ta sẽ làm mọi điều ngươi muốn!" Trần Phong cắn
răng,hét lớn một tiếng. Con mẹ nó, cái đốt tre kiêu ngạo này, định chọc tức
hắn hay sao?

Hắn vừa nói xong câu đó, đốt tre vốn lặng im như cục đá bỗng chuyển động, từng
luồng sáng xanh tỏa ra, bao trùm lấy người ông lão.

Hết chương 27


Nam Việt Đế Vương - Chương #27