Người đăng: anh101101101@
Đúng vậy, mỗi người đều phải làm như vậy.Đó là quy củ, không ai được phép vượt
quá."
Trần phong thở dài, nhận lấy huy hiệu thợ săn từ cô gái, rồi chầm chậm bước
lên tầng 3.
Nơi này bố trí không khác so với tầng 2, vẫn là hành lang, một căn phòng nơi
mà mọi người nghe ngóng thông tin, nhận nhiệm vụ, ăn uống,... Nhưng mà Trần
Phong lại phát hiện trong căn phòng này một thứ.
Linh khí
Đúng vậy, chính là Linh khí. Tuy rằng nó không đậm lắm, nhưng mà so với bên
ngoài thì ít nhất nồng đậm gấp đôi gấp ba lần. Trông chúng có vẻ mỏng manh như
vậy nhưng đối với đối với võ giả Luyện khí cảnh có ý nghĩa vô cùng quan trọng.
Bởi vì Luyện khí cảnh võ giả, năng lượng trong các tế bào trong cơ thể đã lớn
mạnh hơn rất nhiều, từ năng lượng trong các tế bào đó chân khí sẽ được sinh
ra. Nhưng lúc này sẽ xảy ra một vấn đề, trừ Linh thể ra thì những người bình
thường khả năng cảm nhận chân khí rất kém, thậm chí có thể nói là không thể
cảm nhận được. Nếu không cảm nhận được chân khí trong thân thể thì làm sao có
thể sản sinh ra lượng chân khí nhiều được. Ví dụ đơn giản là ngươi giải một
bài toán, nhưng lại không hề biết đáp số cũng như cách giải, chỉ có thể mò mẫm
từng chút một, như thế thì đến lúc nào mới xong?
Nhưng mà nếu bên ngoài có lượng Linh khí đậm đặc thì khác. Nó sẽ giúp võ giả
cảm nhận chân khí tốt hơn, khiến cho thực lực nhanh chóng tăng trưởng chứ
không quá chậm. Bởi vì trước khi đột phá Linh cảnh, thì thời gian cho mỗi
người là vô cùng có hạn. Dù tu luyện đến Tiên thiên cảnh thì tuổi thọ tối đa
cũng chỉ là 120 năm mà thôi. 120 năm, nghe thì có vẻ nhiều, nhưng thực tế lại
vô cùng ngắn ngủi mà thôi. Võ giả bình thường mà nói, không nhờ một loại Linh
thảo, linh dược gì, không có thế lực lớn hậu thuẫn thì từ một con người bình
thường lên đến Luyện huyết kì võ giả thì phải mất tầm là 10 năm, nếu mà kém
cỏi chút nữa là 15 năm. Còn muốn đột phá Luyện khí cảnh? 15 năm. Tụ khí cảnh?
15 năm.Nội cương cảnh? 10 năm. Ngoại cương cảnh? 10 năm. Tiên thiên cảnh? 20
năm là ít. Tổng cộng lại lên tới gần 100 năm. 100 năm đấy! Tuổi thọ con người
bây giờ cũng chỉ nằm vào khoảng 90 tuổi, mất tới 100 năm để tu luyện chắc phải
xuống nằm trong quan tài rồi mới tu luyện được!
Chỉ có khi đột phá Linh cảnh, tuổi thọ sẽ được cộng thêm 100 năm mỗi cảnh
giới.
Mà lượng linh khí này sẽ giúp võ giả tiết kiệm ít nhất là một phần tư thời
gian tu luyện, tầm quan trọng thật sự khó có thể nói thành lời. 1/4 thời gian,
tầm hơn 20 năm, nếu dùng thời gian đó để làm những công việc khác thì còn tốt
hơn ngàn lần.
Đương nhiên đối với các Linh thể thì khác, với khả năng của họ chỉ cần 1/10
thời gian so với người bình thường là có thể đạt đến Tiên thiên cảnh. Như Trần
phong, chỉ trong 1 tháng tu luyện đã có thể đạt đến mức độ mà người thường
phải tập luyện hàng chục năm.
Hắn lại bước vào căn phòng với một dáng vẻ bình thản. Trong đây chỉ có tầm hai
mươi người, nhưng khí thế tỏa ra lại mạnh mẽ vô cùng, bởi vì họ đều đã đạt đến
Luyện khí cảnh, thân thể sản sinh chân khí, đã bắt đầu có xu hướng thoát li
người thường rồi.( Để tưởng tượng thực lực bọn này, mọi người cứ liên tưởng
đến mấy cao thủ võ lâm trong truyện Trung quốc là biết, ngang với bọn đó đấy).
" Trần phong, chào mừng, chào mừng đã đến tầng 3."
Một người đàn ông trung niên chỉ mặc một cái quần quá đầu gối, thân trên cởi
trần lộ ra thân thể rắn chắc, khuôn mặt góc cạnh trông khá là dữ tợn, trên
thân mình tỏa ra khí lực mạnh vô cùng.
"Thạch Hà?"
Trần phong nheo mắt nhìn thân hình đồ sộ trước mặt hồi lâu, cuối cùng mới nhận
ra tên này. Gã là kẻ đã mời chào hắn lúc hắn vừa mới tiến vào tầng 2, nhưng
không được nên định thượng cẳng chân hạ cẳng tay với hắn nhưng lại không được,
bây giờ lại đây nói chuyện với dáng vẻ thân thiết thế này, có ý gì đây?
Gã xoa xoa hai tay, nở một nụ cười thật tươi, nói:
" Khà khà, không ngờ chú em lại kinh khủng như vậy, chỉ trong mấy chục ngày đã
leo lên tầng 3 này rồi, quả thật khiến ta phải than thở không thôi. Ngươi quả
là rồng trong loài người, thiên tài có một không hai, tài năng kinh người,
tiền đồ vô lượng,....."
Trần phong nghe hắn nịnh hót, hai con mắt muốn rớt ra. Trời đất quỷ thần ơi,
hôm nay chắc cá lên bờ sống, chuột ăn mèo rồi. Một tên thân hình như hộ pháp,
cử chỉ thì thô lỗ cộc cằn, từ khi nào lại có thể chém ra những lời như thế
này?
"..tài năng của cậu khiến cho trời cao cũng phải thất sắc, chim phải ngừng
bay, cá phải ngừng bơi, gió phải ngừng thổi, sông phải ngừng chảy, quả thật là
quỷ khóc thần sầu, thiên hạ vô địch, không ai địch nổi...."
"DỪNG!"
Trần phong hét lớn, sau lưng lúc này mồ hôi đã ướt cả áo, nếu hắn phải nghe
tên này chém gió nữa thì không sớm thì muộn cũng có một vé tiến vào bệnh viện
tâm thần.
" Ta chỉ đang nói sự thật mà thôi, một con người như cậu, ở tầng 3 thật lãng
phí, nếu là tôi thì cho cậu lên tầng 5 rồi chứ không chừng, thậm chí tiến cử
cậu vào Thợ săn công hội ở Minh Dương thành rồi."
" Tài năng của cậu, đã vượt xa người bình thường, thậm chí là các thiên tài ở
Minh Dương học viện cũng không thể so sánh được, ...."
"Sau này tất nhiên sẽ trở thành bậc đế vương, trở thành một con người thống
trị cả thế giới này...."
" Cháu xin ngài, dừng lại đi mà, có chuyện gì thì nói thẳng ra đi, đừng khiến
cháu chết vì sợ nữa" Trần phong cười thảm, hai tay chắp lại vái tên này mười
mấy cái, cầu khẩn thần linh sao không cho sét đánh xuống đem tên này giết đi
chứ.
"" Vậy cậu đã tha lỗi cho tôi rồi?" Gã chạy lại nắm chặt hai tay Trần phong,
bàn tay thô ráp bóp chặt lấy hai tay Trần phong như không muốn để hắn đi,
khuôn mặt rưng rưng cảm động như sắp khóc.
" Tha, tha, chỉ cần chú đừng có làm dáng vẻ đó nữa là được, trông khiếp quá!"
Trần phong rút tay ra, khẽ bóp nhẹ cho đỡ đau, trong lòng tràn đầy sự khiếp sợ
khiếp sợ. Má nó định làm người ta sợ đến chết à?
Lúc này gã vẫn xúc động vô cùng, hai tay nắm chặt lại, khuôn mặt tràn đầy vẻ
thỏa mãn ngửa lên trời, miệng liên hồi lẩm bẩm một cái gì đó khiến Trần phong
nghĩ thầm liệu gã có bị thần kinh hay không.
" Lại đây, lại đây ta kể cho ngươi nghe."
Gã kéo tay Trần phong vào một cái bàn, gọi một chai rượu lớn cùng với 2 đĩa
thịt thú biến dị cấp 3, rồi bắt đầu mời Trần phong ăn. Hắn cũng chả muốn ăn
uống gì, nhưng vì tò mò muốn biết tại sao gã làm như vậy nên mới nhận lời mà
ngồi xuống để lắng nghe
Còn gã thì vừa nói vừa khóc rưng rưng, tay cầm cốc rượu run rẩy, khiến người
ta cảm tưởng như đây là người đàn ông vừa bị mất việc mà lại bị vợ đá ra khỏi
nhà vậy
" Hức hức, thật là đáng thương cho ta quá, hức hức, thật là oan uổng ta quá
mà, ta vốn có làm gì sai đâu. Khi ta kể chuyện gặp ngươi với đại ca, nghe xong
câu chuyện thì anh ấy đùng đùng nổi giận, tặng ta mười mấy cái bạt tai, báo
hại ta mất mấy cái răng. Chưa hết còn bị ăn mười mấy cú đấm cú đá, làm ta hôm
đó ngay cả lết về nhà cũng không được. Rồi đại ca bảo ta phải đi xin lỗi ngươi
ngay, nếu ngươi không tha thứ thì đừng có về nữa."
Gã nhăn răng ra, quả thật thiếu mất mấy chỗ khiến cho Trần phong cười ha
hả.Hắn gật gật đầu, xem ra bang chủ của Hổ báo bang này không ngu ngốc, trái
lại là một người vô cùng thông minh, biết tiến lùi, là một nhân vật đáng gờm.
Nếu bọn họ đã chịu nhường một bước, ta cũng nhường một bước vậy.
Nghĩ vậy nên Trần phong cười nói:
" Chú đừng quá lo lắng, chỉ là chút xô xát mà thôi. Chỉ mong là sau này cháu
cần giúp đỡ thì chú ra tay hỗ trợ là được."
Nghe Trần phong nói gã hai mắt sáng lên, hai tay vỗ ngực quả quyết
" Chỉ cầu ngươi cần giúp đỡ, dù lên núi đao xuống biển lửa ta cũng quyết không
từ chối."
"Ngươi có chắc là sẽ giúp đỡ được cậu ấy không vậy, hay chỉ là làm màu cho có
như vậy thôi?" Một giọng nói nhẹ nhàng êm ái nhưng đầy quyến rũ vang lên, làm
lòng người ta ngứa ngáy không thôi.
Trần phong vừa quay lại đã cảm nhận được một làn gió thơm phả vào mặt, cùng
với đó là một thân hình quyến rũ bước tới gần Trần phong., khuôn mặt mĩ miều
ngay sát Trần phong làm mặt hắn đỏ cả lên, vội vàng lùi lại
" Tiêu Mị à, cô đừng nói như vậy chứ, tôi nói thật lòng mà." Thạch Hà miễn
cưỡng nở nụ cười, trong lòng thì đủ loại cảm xúc. Nếu kẻ khác ở tầng này dám
nói như vậy thì chắc chắn hắn đã cho tên đó lên bảng ngắm gà khỏa thân rồi,
nhưng đáng tiếc không ai khác lại là cô gái này, kẻ mà hắn luôn thầm thương
trộm nhớ. Chỉ tiếc người ta lại không thích hắn, làm hắn đành chôn cảm xúc của
mình trong lòng. Vậy nênthì hắn không bao giờ to tiếng với cô ta, chỉ biết im
lặng mà thôi.
"Chém gió không biết ngượng."
" Chỉ biết nói láo là giỏi"
"Đúng vậy, đúng vậy.."
...
Mây tên ở tầng này cũng nhảy vào kích động, chém gió liên hồi. Bọn họ phần vì
muốn làm Thạch Hà bị xấu mặt, phần lại muốn lấy lòng mĩ nhân nên mới làm vậy.
Thạch Hà khuôn mặt đỏ cả lên, hai bàn tay nắm chặt lại, không nhịn được mà
giậm mạnh chân xuống làm sàn nhà rung lên một lần, hét lớn:
" Thạch Hà ta từ trước đến nay đã nói là làm, Trần phong, ngươi hãy nói đi,
chỉ cần ngươi nói một câu là ta sẽ làm việc hết sức mình để giúp ngươi."
Trần phong cười khổ. Má nó cái lũ hám gái này, quả thật lúc nào cũng làm loạn
cả lên.
"Chú không cần làm như vậy, 2 tuần nữa chú giúp cháu làm một việc, như vậy là
được chứ."
"Được"
Gã nâng cái cằm lên, con mắt đảo qua mấy chục tên võ giả đang ngồi trong đây,
dáng vẻ dương dương tự đắc khiến người ta phải cảm thấy ngán ngẩm. Được người
khác sai khiến lại cảm thấy vui mừng, quả thật là buồn cười. Nhưng xét tình
hình này cũng đúng, Trần phong chỉ mới đến đây 1 tháng nhưng đã có thể leo lên
tầng 3, bằng công sức nỗ lực của bọn họ cả mấy chục năm qua. Tiềm lực mạnh như
vậy thì đi theo hắn sẽ mang lại không ít lợi ích cho mình, mà bọn họ cũng ngầm
định rằng Trần phong là con cháu thuộc 3 gia tộc trong Minh Dương thành rồi,
nên cũng không dám đe dọa hay làm gì khác, không sợ đang đi đêm thì bỗng nhiên
đầu một nơi thân một nơi hay sao? Với những gia tộc kia mà nói thì lách luật
pháp dễ như bỡn, chỉ cần đẩy ra vài kẻ chết thay là xong.
Trần phong nghe mọi người im lặng trở lại cũng cảm thấy ổn thỏa, bước về phía
bàn lễ tân. Ở đây cũng là một cô gái trẻ đẹp, khuôn mặt lúc nào cũng mỉm cười
khiến người ta cảm thấy khá thân thiện.
" Cho em chứng nhận bằng thợ săn cấp 6 và nhận nhiệm vụ luôn ạ." Trần phong
đưa tấm thẻ cho cô gái, còn mắt liếc lên bảng nhiệm vụ.
Cô gái nhận lấy tấm thẻ của Trần phong, sau đó đưa vào một máy quét. Sau một
hồi loay hoay cặm cụi thì cô gái ngẩng đầu lên nói với Trần phong
" Đây là bước cuối, cậu lại đây, nhỏ vào máy này một giọt máu, một ít chân khí
là hoàn thành việc làm thẻ."
"Hả"
Trần phong gãi gãi đầu, thầm nghĩ không ổn. Hắn chỉ mới Luyện huyết kì mà
thôi, lấy đâu ra chân khí mà truyền vào đó?
Cô gái trông vẻ mặt của Trần phong, liền đoán được vài phần lí do, bèn hỏi:
" Cậu chưa đạt tới Luyện Khí cảnh? Đúng không"
Trần phong gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
CLGT?
Tất cả mọi người đều há hốc mồm lên. Tên nhóc này chưa đạt Luyện khí cảnh mà
đã thành thợ săn cấp 6? Mà khoan đã, hôm trước hắn đánh bại Triệu Hào? Luyện
Huyết kì võ giả đánh bại Tụ khí cảnh võ giả., đây là quái thai gì?
Mọi ánh mắt không ngừng đổ dồn về phía Trần phong, vẻ mặt xăm soi khiến Trần
phong không khỏi cảm thấy khó chịu. Lúc nào đến cái Thợ săn công hội này hắn
đều bị như thế này cả, thật là khó chịu.
" Đành chịu thôi, tại ta quá tài năng cơ mà, đi đâu cũng khiến người ta phải
chăm chú. Thật là chán quá đi" Trần phong thở dài, cũng đang vắt óc suy nghĩ
xem có cách nào để tụ ra được chân khí hay không. Nếu lần này mà không chứng
nhận thành công thì phải đợi một thời gian nữa mới có thể làm, như vậy sẽ
thiệt rất nhiều.
Hắn trầm tư suy nghĩ một hồi lâu
"Để xem nào, chân khí có lẽ là do năng lượng của tế bào được cụ thể hóa tới
một mức độ rất cao, chuyển từ dạng năng lượng đơn giản sang một dạng mới với
mức độ liên kết chắc chắn hơn và mạnh mẽ hơn. Vậy nếu bây giờ ta có cách nào
đó tập trung một lượng lớn năng lượng trong tế bào vào một chỗ thì liệu nó có
chuyển hóa thành chân khí hay không?"
Đó là cách làm! Trần phong từ trong hai mắt hiện lên vẻ mừng rỡ, bắt đầu chuẩn
bị thử nghiệm. Hắn thả lỏng thân thể, cảm nhận năng lượng mạnh mẽ trong các tế
bào, bắt đầu tưởng tượng nó chuyển động theo từng dòng
Một phút, hai phút...
Toàn thân Trần phong lúc này hoàn toàn bất động. Hắn đang chìm vào một loại
cảm giác huyền diệu, trong đó hắn đang ra lệnh cho từng tế bào đưa năng lượng
cho hắn, từng dòng từng dòng năng lượng như nước lũ gào thét điên cuồng trào
ra. Hắn cảm thấy mình lơ lửng trên không trung, phía dưới là vô số tế bào mà
trong đó có vô số tia năng lượng đang trào ra, chúng nhập lại vào nhau, 2 nhập
thành 1, 4 nhập thành 2, 8 nhập thành 4,..... cứ như vậy mà dần dần hình thành
một dòng năng lượng vô cùng khổng lồ.
Trong "mắt" Trần phong lúc này thì nó rất khổng lồ, nhưng thực tế thì nó chỉ
là một đoạn chân khí rất nhỏ, không có sự ổn định, bất cức lúc nào cũng có khả
năng vỡ ra. Vì vậy mà hắn nhanh chóng đưa ngón tay vào máy, luồng chân khí
liền được máy hút đi.
Hắn thở ra một hơi, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân tràn ngập sự mệt mỏi, nhất
là ở cánh tay phải nơi hắn tập trung năng lượng, lúc này cứ như là hắn vừa
nâng lên nâng xuống một quả tạ 100 cân vậy, suy yếu hơn trước không ít. Hắn
nhanh chóng nhận lại thẻ, rồi quay về chỗ Thạch Hà đang ngồi, chầm chậm hấp
thu linh khí để bổ sung năng lượng. Hắn cứ ngồi như vậy suốt 15 phút.
Thạch Hà ngồi đối diện thấy hắn ngồi yên như vậy, ban đầu cũng không quan tâm,
nhưng rồi bắt đầu cảm nhận được linh khí xung quanh thân mình có xu hướng di
chuyển, mà hướng di chuyển lại tập trung về phía Trần phong nên không nhịn
được mà hỏi:
" Này, nhóc đang suy nghĩ cái gì à, sao từ nãy đến giờ cứ ngồi im thế kia? Hay
là có việc gì khó khăn cần ta giải quyết? Chỉ cần việc đó không ngoài khả năng
của ta thì ta sẽ giúp ngươi hết sức mình"
Trần phong lúc này mới giật mình tỉnh lại. Hắn gần như hoàn toàn chăm chú vào
việc hấp thụ linh khí, xem nhưng việc xung quanh gần như không tồn tại. Bởi vì
hắn bỗng nhiên cảm giác thấy thân thể mình bỗng nhiên có nhu cầu hấp thu linh
khí rất lớn, tựa như một người vốn đang béo mập bỗng nhiên gầy nhom vậy, chỉ
muốn ăn thật nhiều, thật nhiều để hồi phục lại.
" À không có gì đâu, chỉ qua là đang suy nghĩ về trận chiến sắp tới mà
thôi"Trần phong lấy đại một cái cớ để trả lời.
Khuôn mặt Thạch Hà đột nhiên trầm xuống, gã chầm chậm hỏi:
" Là cuộc chiến với Hắc Long Bang?"
Trần phong gật đầu tỏ vẻ đồng tình, nhưng trong lòng cũng thầm lo lắng, gã này
bỗng dưng làm bộ mặt nghiêm trọng như thế thì chắc chắn sự tình không bình
thường. Ngoài ra thì sự tình về Hắc Long Bang nghe có vẻ khá là nghiêm trọng,
ngay cả Lâm Hiên cũng nói như vậy
" Nếu ta là ngươi, thì có lẽ ta hiện tại tạm thời bỏ qua cho hắn, đợi sau này
mạnh hơn rồi mới tính chuyện."
" Vì sao"
" Bởi vì... Hắn rất mạnh! Rất bí ẩn!"
Hết chương 26