257:


Người đăng: anh101101101@

Lúc này Phạm Việt, Lê Bá Long, Ánh Nguyệt, Linh Nhi,... mọi người cũng theo
lệnh hắn mà ra tay. Những tên kia đều là cao thủ Chuyển Linh Ngũ Chuyển Lục
Chuyển, nếu một đấu một thì nhóm Trần Phong cũng không có mấy người chống đỡ
được. Nhưng giờ đã khác, bọn hắn đã chiếm thế chủ động, bởi vậy lập tức có hơn
năm sáu người ngã xuống, chết tại chỗ.

"Lũ nhóc này..."

Một tên gầm lên, đang định thi triển Khí thuật thì một bàn tay to lớn vỗ tới,
đánh hắn vỡ xương! Nhìn lại hóa ra là hai người đến từ Nam Phương Luyện thể
đại lục!

"Các ngươi nghĩ chúng ta dễ chơi như vậy ư?"

Phùng Lập rút kiếm ra, hóa thành vô số luồng kiếm ảnh, liên tục công kích đến
một tên khác. Gã thực lực quả thật rất mạnh, không hổ danh là thiên tài hàng
đầu của Lâm Hà Tông, dù là thành Nghi An trong thế hệ trẻ cũng không có quá
nhiều người có thể đánh bại hắn.

"Các ngươi còn chờ gì mà không xuất hiện hả? Chẳng lẽ muốn đợi bọn tao chết
sạch?"

Tên kia cố chống đỡ công kích của Phùng Lập, trên trán mồ hôi đổ ra như mưa.
Bọn hắn đã thực hiện những việc như thế này không ít lần, đa số đều thành
công, bởi vậy không tránh khỏi kiêu ngạo. Trong mắt bọn hắn những cái gọi là
thiếu niên thiên tài của các đại thế lực cũng chỉ là bình hoa, là nơi để bọn
hắn phát tiết những cảm xúc tà ác. Nhưng không ngờ lần này lại đá phải thiết
bản, thoáng chốc tổn thất gần chục người!

"Ha ha, chờ chút, chờ chút."

Từ trên tòa nhà cao nhất một đám người nhảy xuống, trong tay bọn hắn là từng
bình ngọc nhỏ. Chúng khẽ bóp rồi ném bình thuốc xuống, cười lớn:

"Lần này trúng một ổ! Đám này mà bán đi cũng được khối tiền, còn có mấy con bé
kia, trông là biết hàng còn tem, ha ha."

"Đám khí kia có độc!"

Phùng Lập kêu lên, lập tức dùng Cương khí bịt kín thân thể, tuy nhiên thứ khí
hồng này có tính thẩm thấu cực mạnh, hơn nữa tản ra cực nhanh, khiến gã phút
chốc toàn thân vô lực, Cương Khí tán loạn.

"Loại này là....Phong khí tán."

Ngọc Linh cũng không kịp chặn lại loại khí này, lập tức cảm thấy cơ thể mỏi
mệt vô cùng, thần trí mơ hồ, lập tức ngã ra mặt đất.

Thấy cả hai nhóm Trần Phong cùng Phùng Lập đã nằm ngã sõng soài ra mặt đất thì
đám người nọ cười đắc chí. Còn những tên bị tập kích bất ngờ thì thở phào một
hơi, tựa như đã hoàn hồn, dáng vẻ hung ác nhìn Trần Phong.

"Là thằng này. Nó chắc chắn là đội trưởng của bọn nhóc này. Mẹ nó, dám giết
nhiều anh em bọn ta như vậy."

Trần Phong lúc này cũng bị loại khí này làm cho toàn thân vô lực, Linh hồn hải
hóa thành một mảnh hồng phấn, Linh Hồn thai cũng bị xâm nhiễm không ít.

Bành!

Một tên tung cước đã thẳng vào mặt Trần Phong, phá vỡ Cương khí hộ thể của
hắn.

"Cứng quá!"

Gã ôm lấy bàn chân, lùi lại mấy bước, kêu lên:

"Tên nhóc này thân thể cứng chắc như Bảo Khí vậy! Nếu bán đi cũng có lẽ được
không ít đâu!"

"Bán ta, các ngươi đùa sao?"

Trần Phong lắc lắc đầu, quệt máu ở nơi mũi, trên đỉnh đầu ngưng tụ ra một cái
trống đồng, cười gằn:

"Mẹ nó, dám đá vào mặt ta. Bố mày gõ chết các ngươi!"

Tùng!

Tên kia sắc mặt đại biến, đang định trốn đi thì trái tim nổ tung, sau đó là
mạch máu toàn thân bạo liệt, màng nhĩ rách hoàn toàn.

Một chiêu đánh chết Chuyển Linh Lục chuyển, hơn nữa là đánh trực diện.

"Mẹ nó, giết tên nhóc này trước!"

Cả đám người nhao nhao xông lên, Khí thuật Linh thuật tung bay, hóa thành từng
đám dị tượng trong không gian, cực kì chói mắt.

"Đông Sơn Thần Trống, Lôi Đình Cổ Kích!"

Trần Phong gào lên, dùng toàn lực gõ vào mặt trống, tức thì một luồng sóng
xung kích bắn ra, chấn vỡ toàn bộ Linh thuật Khí Thuật, hơn nữa còn men theo
đó mà tiến về những kẻ kia.

"A, cứu..."

Một tên đầu lâu nổ tung, ngã gục trên mặt đất. Một tên khác thấy vậy thì lùi
lại một bước, chỉ thấy thân thể rung động dữ dội, vỡ thành một đám thịt vụn.
Một tên khác thấy thế thét lên sợ hãi, lập tức cổ họng dập nát, miệng tràn máu
tươi.

Lôi Đình Cổ Kích là thuật công kích thứ nhất của Đông Sơn Thần Trống, chuyên
môn nhắm vào cơ thể kẻ địch. Tên nào dính một chiêu này trừ phi thân thể cực
kì cường hãn, nếu không thì sẽ bị đánh cho chia năm xẻ bảy. Những tên kia thực
ra thân thể đã vỡ nát, tuy nhiên Linh lực cùng Cương Khí vẫn giữ cho chúng
không tách ra. Nhưng khi chúng có bất kì hành động nào thì sự cân bằng này sẽ
bị phá vỡ, thân thể lập tức hỏng mất.

Những tên còn lại thấy vậy thì cũng không dám di chuyển, nguyên một đám đứng
như trời trồng, thậm chí nuốt nước bọt cũng không dám. Chúng đã cảm nhận được
cơ thể rung động dữ dội, chỉ sợ nếu di chuyển sẽ chết ngay lập tức.

"Hộc hộc, ha...." Trần Phong thở dốc liên tục, Lôi Đình Cổ Kích quả thật đáng
sợ, nhưng tiêu hao thì khó có thể nói hết, chỉ sợ đánh một hai kích liền tiêu
hao toàn bộ Cương khí của hắn.

Phập!

Đột nhiên một thanh kiếm từ đâu đâm tới, xuyên thủng lồng ngực Trần Phong,
trực chỉ trái tim. Trần Phong cơ thể run rẩy không thôi, nhìn lại chỉ thấy
Phùng Lập mỉm cười, nói:

"Thật sự cảm ơn ngươi."

"Che dấu rất tốt đấy." Trần Phong cười đáp, cố gắng vận chuyển Cương khí không
cho gã rút kiếm hoặc di chuyển kiếm đi nơi khác.

"Trần Phong Thanh Long Giang tông, ta cũng có nghe qua. Giờ gặp mới biết được
ngươi mạnh thế nào. Không ngờ Phong Khí Tán cũng không khiến ngươi ngã gục
được, trái lại còn đánh chết nhiều người của bang chúng ta như vậy."

Gã vừa cười vừa cố rút kiếm, nhưng thấy mãi mà không rút nổi, bèn nghiêm nghị
nói:

"Cần gì cố gắng chống cự, trước sau gì ngươi cũng chết mà thôi."

Gã tung một cước đá lên mặt Trần Phong, lực đạo cực kì uy mãnh, chấn cho hắn
đầu ong ong liên hồi, chút nữa ngất đi.

"Ai chết thì chưa rõ đâu."

Trần Phong rút ra một tờ Hỏa Linh Phù, khẽ vung vẩy nó trước mặt, cười nói:

"Bùm!"

Hỏa diễm cuồn cuộn từ trong Linh Phù bắn ra, lập tức nửa thân trên Phùng Lập
biến mất, nửa thân dưới hóa thành tro bụi. Ngay cả thanh kiếm cũng bị ngọn lửa
nung chảy thành nước thép, rơi tong tong xuống.

"Linh Phù này cấp bậc gì vậy? Mới chỉ kích thích chút uy năng đã khủng bố như
vậy?"

Trần Phong hít sâu một hơi,

Trần Phong thở dốc liên hồi, nhìn chiến trường xung quanh mà thở dài. Số người
chết cũng không ít, hơn nữa....

"Phong Khí Tán cũng là một loại thuốc khá khó trị, nghe đồn là của.là của..."

Hà My cố gắng ngồi dậy, nơi mi tâm xuất hiện một thiên thần cánh trắng đang
luyện hóa đám khí hồng này, tuy nhiên tiến độ rất chậm, nói không chừng phải
mất vài ba ngày mới xong.

"Nghe đồn là gì?"

Trần Phong thân có Linh Hỏa, bởi vậy đã đem khí độc tiêu trừ sạch sẽ.

"Em nghe nói là của...Dâm Ma Tông."

"Dâm Ma Tông?"

Trần Phong sắc mặt nhất thời lộ ra vẻ quái dị, mà Hà My thì hơi đỏ mặt, nói:

"Đúng như anh nghĩ đấy, đó là một tông môn Ma Đạo, chuyên môn tai họa các
thiếu nữ. Có không ít người bị chúng bắt đi làm nô lệ, có làm...làm.."

Nói đến đây khuôn mặt cô bé đỏ bừng lên, không dám nói nữa.

"Chẳng qua ở tám mươi năm trước đã bị sư phụ của anh diệt tông rồi."

"Sư phụ của anh diệt Dâm Ma Tông?"

Trần Phong nhất thời thêm phần ngưỡng mộ Tần Thiên, dù sao một Ma giáo như vậy
không diệt đi thì sẽ rất nguy hiểm. Nghĩ xem ngươi có người yêu say đắm, đột
nhiên một ngày cô nàng biến mất, một thời gian sau gặp lại cô nàng đã trở
thành nô lệ cho kẻ khác. Thế nào, cay không? Quá cay.

Hà My sau khi đem Phong Khí Tán khu trục khỏi cơ thể mình thì nhanh chóng đứng
dậy, nói:

"Bây giờ chúng ta cần phải giúp mọi người xử lí những Phong Khí Tán này, kẻo
Ma triều hoặc cao thủ nơi khác đến thì cực kì nguy hiểm! Hơn nữa đồng bọn của
những tên này cũng có thể biết chuyện mà đến đây."

Nói rồi cô bé nhẹ chạm vào trán Trần Phong, tức thì một cỗ thông tin truyền
sáng, đó là phương pháp hóa giải Phong Khí tán.

Trần Phong hiểu rõ sự nghiêm trọng của chuyện này, bởi vậy rất nhanh vận dụng
Cương Khí, đem toàn bộ mọi người đưa vào một tòa nhà đổ nát, bắt đầu giúp mọi
người khu trừ độc tố. Phong Khí Tán được điều chế chủ yếu từ Phong Khí Thảo,
cùng một số loại nguyên liệu khác, có khả năng làm mất hoạt tính của Cương
khí, thân thể cũng vì thế mà yếu ớt rất nhiều, so với người thường còn muốn
yếu.

"Linh Hỏa, ra!"

Trần Phong điểm nhẹ vào mi tâm, tức thì một luồng Hỏa diễm bay ra, tuy chỉ có
một tia nhưng nhiệt lượng lại cực kì khủng bố.

"Thằng ngốc, cẩn thận một chút. Dùng Cương khí bọc lấy tia Linh Hỏa đó, đồng
thời dùng Tinh thần lực tách ra từng tia một. Nếu ngươi làm sai thì mấy tên
đồng bạn của ngươi xong đời!"

Trần Phong hít sâu một hơi, ngón tay chậm rãi di chuyển, ấn nhẹ vào mi tâm của
Phạm Việt. Đột nhiên một luồng Kiếm thế khủng bố bạo phát mà ra, chấn bàn tay
hắn tê rần!

"Tên này đang dùng Kiếm thế giữ vững tâm thần, đồng thời xử lí Phong Khí Tán!
Thật là khó tin a."

Phạm Việt sớm muộn cũng sẽ khu trục được Phong Khí Tán này, bởi vậy Trần Phong
đổi sang Lê Bá Long, bắt đầu xử lí. Tên này thân thể to lớn, da dày thịt thô,
bưởi vậy Trần Phong cũng không quá sợ sẽ đốt cháy cơ thể gã. Ngón tay hắn chậm
rãi di chuyển, Linh hỏa được Tinh thần lực dẫn dắt thiêu đốt Phong Khí tán,
khiến tên kia dần dần cử động được lại.

"Giờ đến lượt mấy người kia..."

Trần Phong thở phào, tiến về phía Ánh Nguyệt, nhìn khuôn mặt nhắm nghiền của
cô nàng thì không khỏi ho khan liên tục, cảm giác trong đầu đủ loại tà niệm
nổi lên, liền quan tưởng Long Tiên Quan Tưởng pháp, nhờ đó mới miễn cưỡng bình
tĩnh.

"Ha ha, thằng ngốc, đã thấy ta nói chưa? Nơi đây ma tính sâu dày, ngươi chỉ
cần để tâm thần thất thủ sẽ bị ma hóa. Hắc hắc!"

Khoai đậu lên bả vai của hắn, trong miệng truyền ra từng âm thanh ma mị.

"Cô nàng đang lâm vào ngủ say, dù ngươi bây giờ có làm gì thì cô nàng cũng đâu
biết gì, đúng không?"

"Ừ, có vẻ hợp lí."

Trần Phong đầu óc mê mang, bàn tay không tự chủ được mà vuốt ve khuôn mặt Ánh
Nguyệt, chỉ cảm thấy làn da cô nàng mịn màng vô cùng, không nỡ buông tay.

"Đấy, đúng rồi, tiếp tục nào thiếu niên, đưa tay xuống, thế đúng thế...tiếp
đi."

Hơi thở của Trần Phong ngày càng hỗn loạn, thân thể hơi chút run rẩy, bàn tay
lúc này đã mò tới đôi thỏ ngọc của Ánh Nguyệt, lập tức một cảm giác mềm mại
truyền đến, khiến hắn gần như thất thủ tâm thần.

"Anh Phong!"

Tiếng Hà My từ nơi xa xa truyền lại khiến hắn bừng tỉnh, lập tức ngã ra mặt
đất. Nhìn lại chỉ thấy cô bé mặt đỏ như gấc, đồng thời có mấy phần giận dữ.

"Mẹ nó, Khoai, ngươi đang đùa ta chắc. Tí nữa là có việc xảy ra rồi."

Trong Tinh thần hải của hắn Tiên Long bước lên mấy bước, bàn tay khổng lồ vỗ
đến Khoai. Tên này cười hắc hắc, trong tay Khốn Tiên đằng bay ra, đem Tiên
Long Thần nhân trói lại.

"Hắc hắc, đó là ta muốn ma luyện ngươi! Ai ngờ ý chí ngươi kém như vậy, mới có
một chút mà đã mất kiểm soát. Giờ ta trấn áp Tiên Long Quan tưởng Pháp, xem
ngươi làm thế nào!"

Trần Phong cảm thấy Tiên Long Quan Tưởng Pháp quả thật ngừng hoạt động, trong
Tinh thần hải tà niệm ầm ầm nổi dậy, hóa thành từng đám tà ma, đem Tinh thần
hải nhuốm một màu đen kịt.

"Bình tĩnh, bình tĩnh!"

Hắn kêu gào, cố giữ vững tâm thần, bắt đầu làm việc.

Hết chương 257


Nam Việt Đế Vương - Chương #257