Người đăng: anh101101101@
Mỗi bước chân của Trần Phong đều trầm ổn, không nhanh cũng không chậm, đi song
song với Ngọc Linh.
Khạc!
Bên sông một con thủy quái thò đầu ra, nhe hàm răng đen sì của nó.
"Yên lặng!"
Trần Phong đánh ra một chưởng, hóa thành một cái Long thủ to lớn chộp đến đỉnh
đầu của con Yêu quái kia. Oành một tiếng đầu nó lập tức vỡ ra, chìm vào dòng
nước.
Bọn hắn một đường mà đi, chỉ thấy Thủy Quái Yêu Quái ngày càng nhiều, vì thế
mà Trần Phong cũng tương đối vất vả, sử dụng đến chín phần thực lực mới có thể
đi đến cuối cầu.
"Vào đi."
Bên trong truyền đến giọng nói của một ông lão, cũng không xa xưa như Trần
Phong nghĩ, trái lại còn rất khỏe khoắn, mỗi tiếng đều to, rõ ràng, mạch lạc.
Bọn hắn mở cửa tiến vào, chỉ thấy một ông lão tuổi tầm sáu mươi, mái tóc hoa
râm, đang ngồi trên bàn. Trước mặt là một bộ ấm chén, bên cạnh là một điếu
thuốc lào.
"Vũ trưởng lão." Trần Phong cúi đầu chào, tỏ rõ thành ý. Mà vị Vũ trưởng lão
thấy vậy cũng thoáng hài lòng, phất tay nói:
"Không cần, mời ngồi."
Trần Phong kéo một cái ghế ra cho Ngọc Linh, bản thân lại ngồi xuống một cái
khác.
"Thiếu niên, cháu tên là Trần Phong?"
Ông lão đẩy một chén nước chè cho Trần Phong. Hắn khẽ nhấp môi rồi thả xuống,
đáp:
"Trần Phong, đến từ thành Minh Dương, lần đầu được diện kiến Vũ Trưởng Lão."
"Ta cũng tìm hiểu qua về cháu. Vốn cũng bình thường, đột nhiên lại quật khởi,
quét ngang các nhân tài ở thành Minh Dương, tiến vào Thanh Long Giang tông
ta."
"Cũng không phải đột nhiên gì, đó là nhờ có sư phụ cứu giúp, nếu không Trần
Phong này đã chết từ lâu rồi."
Trần Phong đáp, mà Vũ Trưởng lão lộ ra vẻ ngạc nhiên, hỏi:
"Sư phụ của ngươi không biết là ai?"
"Ngài ấy là một vị Luyện Đan Sư, ẩn nơi thâm sơn cùng cốc không hỏi sự đời.
Ngẫu nhiên đi ngang qua thành Minh Dương rồi cứu cháu một mạng."
Trần Phong chậm rãi nói, vẻ mặt lộ ra sự tôn trọng, kính nể.
"Vậy ngài ấy cũng là người đã luyện chế thứ này?"
Vũ Trưởng Lão lấy ra một bình ngọc rồi đặt xuống, năm ngón tay khẽ run nhẹ
nhưng rất nhanh liền bị trấn áp xuống.
"Đúng vậy, là ngài ấy luyện ra. Ngài ấy nói rằng bản thân không tiện dạy dỗ,
tuy nhiên đã lỡ cứu cháu một mạng, đã kết duyên phận, bởi vậy không thể để mặc
cháu. Ngài ấy chỉ cháu cách tu luyện, đồng thời đưa cho bình đan dược này, nói
là tìm đến để nương nhờ Vũ Trưởng lão."
Trần Phong xây dựng hình ảnh Tần Thiên khác đi rất nhiều, một là để tránh có
người dò ra tung tích hắn, hai là để tạo nên đối trọng với vị này. Vũ Trưởng
lão là một vị cường giả cường đại, trong mắt ông ta Trần Phong chỉ là một cái
võ giả nhỏ bé đến không thể nhỏ bé hơn, tùy tiện có thể đập chết. Bởi vậy hắn
cần có một hậu trường vững chắc để có thể khiến cho vị này tôn trọng.
"Nếu vị kia đã không muốn lộ diện thì ta cũng không cưỡng ép. Hắn có thể luyện
ra đan dược cấp bậc này hiển nhiên cũng không phải dạng vừa, ta thật sự khâm
phục."
Nói đến đây ông ta thu bình ngọc lại, lộ ra vẻ nghiêm túc:
"Ta đã nhận đan dược của hắn, là đã nợ một phần nhân tình. Vì vậy ta sẽ thu
nạp ngươi, hỗ trợ ngươi tu luyện. Hơn nữa..."
Nói rồi ông ta nhìn sang Ngọc Linh, ánh mắt thoáng chốc lộ ra sự ân cần hiền
hòa, tựa như một người ông.
"Ngọc Linh có quan hệ không tệ với cháu, có gì thì cứ nói với nó, ta sẽ xem
xét sau."
"Tạ ơn ngài." Trần Phong cúi đầu chào, sau đó đem chén nước chè uống cạn, gật
đầu khen:
"Chè ngon."
Vũ Trưởng Lão cười cười, trong lòng như nở hoa. Ông ta lúc đầu vờ làm khó Trần
Phong, cốt để đánh phủ đầu, để mình có thể thoải mái nói chuyện. Nhưng khi
thấy thiên phú cùng thực lực kinh người của Trần Phong thì ông ta đã thay đổi
cách nghĩ, quyết nhận tên nhóc này vào thế lực của mình. Rồi khi nghe Trần
Phong đối đáp, lại nghe hắn nói về vị Luyện đan sư kia thì ông ta lại phải
xuống một nấc, sự tôn trọng đối với Trần Phong lại càng tăng thêm một bậc.
Lại thấy Trần Phong hành xử cũng rất nho nhã lễ độ, không vì việc đưa ông ta
bình đan dược quý trọng kia mà lộ ra vẻ cao ngạo, trái lại vẫn rất kính trọng
lão. Điều đó khiến ông ta càng thêm vui vẻ, nhìn Trần Phong càng thêm thuận
mắt, hảo cảm tăng nhiều.
Trần Phong cùng Ngọc Linh rời khỏi căn nhà gỗ, lúc này hắn mới thở ra một hơi.
Vũ Trưởng Lão lúc này tuy không phát ra bất cứ uy áp nào nhưng bản thân ông ta
là Tông Linh cảnh đỉnh cao, hơn nữa còn sắp đột phá Tôn Linh, bởi vậy bất cứ
người trẻ tuổi nào đứng trước lão đều có cảm giác áp bách. Trần Phong lúc nãy
cũng không ngoại lệ, thậm chí phải vận dụng Cương khí Linh lực để trấn áp cơ
thể, không để bị đè nén quá mức.
"Cảm ơn cậu."
"Không có gì. Một viên đan dược mà thôi, nếu có thể kết minh với một thế lực
mạnh như Vũ gia thì cũng là đáng tiền."
Trần Phong cười đáp, mà không chú ý rằng ánh mắt Ngọc Linh nhìn hắn có đôi
phần cẩn trọng. Trong lòng cô nàng lúc này có rất nhiều câu hỏi, rốt cục Trần
Phong có lai lịch như thế nào? Tốt hay xấu, muốn thực lòng kết minh với Vũ gia
hay là có ý đồ khác.
"Cũng có thể hắn lợi dụng cơ hội này, lấy đan dược làm cái giá mà lấy lòng ông
nội, sau đó, sau đó sẽ yêu cầu được cưới ta cũng nên."
Nghĩ đến đây Ngọc Linh lại thêm cẩn trọng:
"Sau khi cưới được ta, hắn sẽ trở thành con rể Vũ gia, thừa hưởng không ít tài
sản. Sau đó đảo khách thành chủ, nắm cả Vũ gia trong tay. Rồi hắn tùy ý cưới
thêm năm thê bảy thiếp, còn ta bị ra rìa, nhốt trong nhà riêng..."
Trần Phong lúc này nếu biết những ý nghĩ này của cô nàng có lẽ đã kêu trời kêu
đất, kêu cha kêu mẹ, khóc than quỷ thần tại sao lại sinh ra một người có suy
nghĩ như vậy.
"Ngọc Linh, em vừa đến chỗ lão tổ sao?"
Một thanh niên đạp không mà đến, dưới chân hắn Linh lực hóa thành một cơn lốc
nâng gã bay đến.
Người này quần áo gọn gàng, mái tóc vuốt ngược về phía sau, gương mặt góc
cạnh, trông khá điển trai. Phía sau ót mơ hồ thấy được hư ảnh một đầu quái
nhân tay cần Tam Xoa kích, thân người đuôi rắn, đầu mọc một sừng.
"Huyễn Linh cảnh Linh giả? Thật trẻ!"
Người này nhìn qua chắc chắn mới chỉ mười chín, vậy mà đã tu đến một bước này,
cũng có thể xem là thiên tài.
"Vũ Văn Nghiệp, anh vẫn khỏe chứ? Nghe bảo anh đang lịch luyện Ma Hồn khu?"
"Ha ha, anh đến đó một thời gian, thu hoạch không ít, bởi vậy trở về định bế
quan tu luyện. Không ngờ gặp em."
Hắn ta hạ xuống, thấy Trần Phong bèn cười nói:
"Cậu là bạn của Ngọc Linh sao? Xin chào."
"Chào anh, em là Trần Phong."
Trần Phong bắt lấy tay hắn, chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng khổng lồ ẩn trong
đó, không khỏi rùng mình:
"Thật cường đại, nếu hắn muốn thì chỉ cần một giây thôi là có thể đánh chết
ta!"
Vũ Nghiệp rút tay về, trên môi nở một nụ cười:
"Trần Phong, có phải là Trần Phong Thanh Hà Hội?"
"Anh biết em?"
"Sao lại không biết?" Gã cười vang:
"Một đường quét ngang mấy bang hội, đưa hội thấp kém nhất trở nên mức thượng
du ở Khu II. Hơn nữa còn đạt hạng nhất trong Chuyển Linh cảnh nhất chuyển nhị
chuyển, thanh danh rất vang dội đấy."
"Cũng không có gì, anh quá khen rồi."
"Không cần khiêm tốn. Giờ anh có chút việc, không tiện ở lại nói chuyện. Ngày
sau sẽ đến thăm!"
Vũ Nghiệp nói xong liền xoay người quay đi, trước đó còn nói một câu:
"À, Ngọc Linh là đại tiểu thư Vũ gia, hãy cẩn thận đấy. Kẻo bị ăn đến xương
cũng không còn. Nhớ tránh cho xa vào."
Nói xong gã cười ha hả, bỏ đi, để Ngọc Linh dáng vẻ giận dữ, vung tay bắn ra
kiếm tơ chém đến.
"Đừng nghe anh ta nói lung tung! Đúng là Nghiệp, ngày sau thể nào cũng bị khẩu
nghiệp quật chết!"
Ngọc Linh phồng má, chống nạnh, làm ra bộ dáng vừa dễ thương lại vừa quyến rũ.
Trần Phong thấy vậy thì khẽ ho khan, hỏi:
"Anh ta là ai vậy?"
"Là anh con bác, năm nay vừa tròn hai mươi tuổi, đã tu đến Huyễn Linh cảnh hậu
kì. Cũng khá là thân thiết với tôi, tuy nhiên nhiều lúc hơi đáng ghét."
Cô nàng hừ lạnh, nói tiếp:
"Cậu không biết đâu, anh ta nhiều lúc như đàn bà, tám chuyện rất nhiều, đừng
mơ có bất kì bí mật gì có thể giữ lại sau khi anh ta biết. Lại còn hay nói
lung ta lung tung, chẳng biết giữ mồm giữ miệng."
Trần Phong khóe mắt khẽ giật, ấn tượng với người nọ lập tức thay đổi một trăm
tám mươi độ. Bèn ho khan một tiếng, nói:
"Chúng ta nên về Hội thôi. Ngày mai sẽ là một ngày khó khăn đấy."
"Ừm"
Ngọc Linh cũng bình tĩnh trở lại, bước đi trước. Hai người bọn hắn rất nhanh
trở về tòa tế đàn nọ, sau đó trở về thành Nghi An. Mà lúc này, Vũ Nghiệp đang
đứng trước gần mười người, ai nấy đều lộ ra vẻ hứng thú:
"Anh Nghiệp, hôm nay có biến gì không? Em hóng quá."
"Từ từ." Vũ Nghiệp vuốt tóc một cái rồi mới nói:
"Các em biết tiểu thư tộc ta, Ngọc Linh chứ?"
"Ai chẳng biết, chẳng lẽ có biến gì về cô ấy?"
Một tên nhảy cẫng lên, nhìn khó xung quanh rồi mới nói:
"Chẳng lẽ lộ ảnh nóng của cô ấy?"
"Thằng này, nói lung tung!" Vũ Nghiệp gõ một cái khiến tên kia kêu oai oái,
nghiêm nghị nói:
"Lúc nãy ta thấy em ấy đi với một thiếu niên!"
"Cũng bình thường mà?"
"Bao nhiêu người đi cùng cô ấy rồi bị cô ấy đùa bỡn? Chắc lại thêm một con nai
tơ!"
Cả đám người nhao nhao lên, mà Vũ Nghiệp càng cười to, nói:
"Sai, sai, quá sai! Ta thầm theo dõi cô nàng đi cùng hắn, biết vẻ mặt thế nào
không? Đầu tiên là suy tư, sau đó là ửng hồng, sau đó là nhìn tên kia chằm
chằm, tràn đầy tức giận. Sau đó lại giống như thiếu phụ ai oán, ánh mắt u buồn
nhìn hắn! Mẹ nó, ta hành nghề đến nay đã ba năm có lẻ, cũng theo dõi Ngọc Linh
không ít lần, vậy mà chưa lần nào thấy cảnh này!"
"Chưa hết, lúc ta vờ tản ra địch ý với tên kia thì các ngươi biết thế nào
không? Con bé nhìn ta đầy cẩn trọng, thậm chí là thù địch! Con mẹ nó!"
"Con mẹ nó!"
"Con mẹ nó!"
Tám tên kia đồng thời gào rú, tựa như sói tru.
"Lúc ta trêu đùa, nói rằng tên kia nên cách xa Ngọc Linh thì con bé còn tung
kiếm tơ chém ta, ôi trời ơi là trời."
"Ôi trời ơi là trời."
"Ôi trời ơi là trời."
Tám tên kia lại gào rú, lần này tựa như cha chết mẹ đi, có tên còn ôm lấy lồng
ngực phải, run rẩy nói:
"Tim ta đau quá. Ngọc Linh tiên tử đã có người trong lòng mất rồi."
"E hèm, tim lệch bên trái mà mày?"
"Tao đột nhiên đau phổi!"
Trần Phong cùng Ngọc Linh lúc này đồng thời thấy lạnh gáy, lẩm bẩm:
"Sao có cảm giác có chuyện xấu sắp ập đến?
Hết chương 242