Truy Đuổi


Người đăng: anh101101101@

Trần Phong thở dài, người chết cũng đã chết, chấp niệm bọn họ đã phải chèo
chống suốt cả mấy ngàn năm nay cũng nên yên nghỉ đi rồi.

"Khoai, vào thời đại đó rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"

"Nhiều lắm, nhưng ta chỉ biết một ít, dù sao mới chỉ là hai phần mười kí ức mà
thôi của ta mà thôi." Khoai đáp

"Vào thời điểm đó, Văn Lang Cổ quốc đã phát sinh rất nhiều vấn đề. Phía Bắc
xuất hiện một cỗ thế lực tên là Đế Hán triều, nghe đồn được Thiên Đình chống
lưng. Trong nước các bộ lạc dần dần tạo phản khiến Hùng Vương năm đó sứt đầu
mẻ trán. Phía Đông, tên Thủy Tinh kia vì không cưới được Mỵ Nương con gái vua
Hùng nên hàng năm vẫn thường xua quân gây hấn."

"Sự việc nghiêm trọng đến mức Lạc Long Quân cùng các đời Hùng Vương phải ra
mặt trấn giữ, tuy nhiên tình hình cũng không thể cải thiện, chỉ miễn cưỡng
chặn lại mà thôi. Sau đó thì kí ức của ta rất mơ hồ, cũng không biết chuyện gì
xảy ra, nhưng theo ta đoán thì Văn Lang Cổ quốc đã bị diệt quốc, đồng thời
Thanh Long Thần tộc cũng bị diệt tộc."

Trần Phong nghe xong thì sắc mặt càng trầm xuống, run giọng hỏi:

"Thế....chuyện gì đã xảy ra với Âu Lạc Thần tộc? Chẳng lẽ tất cả đều bị tiêu
diệt hay sao? Hay là bị bắt giữ, trấn áp?"

Khoai lắc đầu không đáp, phất tay mở ra màn chắn, nói:

"Chuyện đó hãy để sau. Giờ ngươi hãy tiến vào cái động phía sau tế đàn kia đi,
nơi đó có rất nhiều xương cốt tộc nhân của ngươi, cũng nên chốt cất họ."

Trần Phong gật đầu, chậm rãi tiến về phía trước. Tế đàn quỷ dị này không còn
tàn hồn chấp niệm để trấn áp bởi vậy uy năng cũng biến mất, nhờ đó Trần Phong
có thể vượt qua dễ dàng. Một lát sau hắn liền tiến vào trong cái động nọ, nơi
đây xương cốt quả thực lên đến cả vạn cái, trong đó có lẽ là người già và trẻ
nhỏ, bởi Trần Phong thấy được một số bộ hài cốt chỉ khoảng một mét, cũng có
một số bộ hài cốt hơi hướng mục nát.

Khi nhìn vào những bộ hài cốt này thì Trần Phong cùng Khoai khẽ run lên, bởi
bọn hắn thấy được nơi mi tâm mỗi bộ hài cốt đều có một lỗ thủng hình lưỡi
kiếm, thông từ trước ra sau.

"Lại là hắn nữa sao?" Khoai thì thào, mà Trần Phong thì có chút khó tiếp nhận.
Thủ phạm ra tay với những người này hiển nhiên là một với kẻ đã đồ sát toàn
Thanh Long Thần tộc.

Rắc

Trần Phong vừa mới chạm nhẹ vào trán một bộ hài cốt thì nó lập tức vỡ nát ra,
hóa thành tro bụi bay đầy trời. Nơi đây cách biệt với bên ngoài, không có
không khí, Linh khí, chỉ có Ma khí vô tận. Trải qua hàng vạn năm Ma khí đã ăn
mòn hoàn toàn những xương cốt này khiến chúng quá mức mục ruỗng, nay khẽ chạm
liền vỡ nát.

"Mọi người, yên nghỉ đi thôi." Trần Phong khẽ khom người, một luồng khí nhẹ
nhàng bộc phát ra, lập tức cả vạn bộ hài cốt nơi đây hóa thành tro bụi, bị hắn
thu vào túi. XOng xuôi hắn lại nói với Khoai:

"Ngươi có cách nào hủy đi tòa Hung địa này không? Ta lấy đi đốt tre kia sẽ
khiến hai ngôi làng kia gặp tai họa, ta thật không muốn làm điều đó."

"Hủy đi? Nó đã tự hủy rồi. Hung địa này có vẻ như là nơi có Long mạch đi qua,
nhưng vì nhiễm lấy Ma khí từ những bộ hài cốt cùng oan hồn mà biến thành một
nơi quỷ dị thế này. Giờ ta chỉ cần dùng một chút lực lượng là có thể xóa sổ
nơi đây."

Khoai đáp, sau đó nó niệm chú, đốt tre theo đó tỏa ra ánh sáng màu xanh nhạt,
đi đến đâu Ma khí biến mất đến đó, thậm chí mặt đất vốn một màu đen kịt nay
cũng trở lại bình thường, thậm chí thấy được một ít hoa cỏ đang chậm rãi mọc
lên. Tuy nhiên khi luồng sáng xanh lục này quét đến tế đàn thì bị khựng lại,
tựa như gặp đối thủ xứng tầm.

"Có chút thú vị. Ta muốn xem ngươi rốt cục là ai!" Khoai vươn tay ra, pháp lực
cuồn cuộn như biển rộng, không ngờ trực tiếp nhổ cả tòa tế đàn lên khỏi mặt
đất. Sau đó nó một lần nữa thi pháp, nén tòa tế đàn nhỏ lại chỉ bằng ngón tay
sau đó thu vào Tinh thần hải Trần Phong. Lúc nó vừa tiến vào thì Ma khí bộc
phát tựa như muốn hủy diệt nơi đây. Đáng tiếc Linh hỏa cùng đốt tre đã phối
hợp, đem nó trấn áp xuống tận đáy biển.

Cùng thời điểm này, bên ngoài Hung địa.

Một nhóm tầm hai mươi người lơ lửng trên không trung, trên tay là các loại
Linh bảo phát ra ánh sáng chói mắt. Điều đặc biệt người nào người nấy đều mặc
trường bào, sau lưng có thêu hình âm dương, dưới chân ngưng tụ ra bát quái.

"Rốt cuộc là có chuyện gì? Diệp Huy, bọn ta cần có câu trả lời!"

Ông lão Phổ Đạo Miếu nay đã trở về, nghe những người kia trách móc thì nghiến
răng nói:

"Có hai tên nhóc Thanh Long Giang tông cướp đoạt thần vật, sau đó chạy vào
Hung địa. Ta đã đuổi theo nhưng bọn chúng sở hữu không ít Linh Phù, hơn nữa
cấp bậc không hề thấp, hơn nữa trên đường ta còn gặp một Ma Hồn Thai, bởi vậy
không thể bắt được chúng."

"Bọn chúng cảnh giới gì?" Một tên cau mày hỏi. Thanh Long Giang tông dù sao
cũng là đại phái, chuyện bọn hắn truy đuổi đệ tử của thế lực như vậy cũng
không hay ho gì, nếu để lộ ra thì sẽ cực kì phiền toái.

"Khai Huyệt cảnh là tối đa." Diệp Huy đáp, mà nghe câu này thì người nọ liền
cười nói:

"Vậy thì dễ rồi. Diệp Huy, truyền tin về Phổ Đạo Miếu, gọi đám Thợ săn cùng
một số đệ tử ra. Những người như chúng ta ra tay không tiện, nhưng những hậu
bối kia thì không như vậy."

"À nhớ gọi một số đệ tử Chuyển Linh cảnh, tốt nhất là tứ chuyển ngũ chuyển,
ban cho chúng một ít Linh phù bảo mệnh, ngoài ra Trương, Tống, Lê trưởng lão
đi theo, có chuyện gì thì xử lí nhanh rồi rút đi . Thần vật kia có quan hệ tới
rất nhiều thứ, thậm chí Thượng Miếu đã hạ lệnh phải thu cho bằng được nó."

"Thượng Miếu hạ lệnh? Vậy thì phải mau mau xử lí!" Cả đám người đổ mồ hôi
lạnh, hoảng hốt cực kì. Thượng Miếu là một cỗ thế lực khổng lồ, bọn hắn cũng
chẳng biết ở đâu, tuy nhiên chỉ cần một vị đến từ nơi đó thôi cũng vượt qua cả
Miếu chủ hiện nay của bọn hắn.

Bọn hắn truyền tin về Phổ Đạo Miếu, sau đó tất cả đồng thời ngồi xuống, hai
mắt nhắm nghiền.

"Diệp Huy trưởng lão, đem một tia khí tức của bọn hắn truyền ra, chúng ta cùng
diễn toán, tìm vị trí của chúng."

Diệp Huy ừm một tiếng, cổ tay gã bắn ra một luồng khí nhỏ nhỏ, rơi vào trung
tâm. Cùng lúc này hơn hai mươi người cùng bộc phát Linh lực, một đám Linh văn
từ cơ thể bọn hắn nhao nhao chui ra, hóa thành một tấm gương sáng. Trong gương
hình ảnh dần hiện rõ, hóa ra một thiếu niên cùng một thiếu nữ đang chạy băng
băng.

"Kẻ nào dám sử dụng Truy tung thuật? Dám ở trước mặt Khoai đại gia so thuật
pháp tiên pháp?"

Một thanh âm trẻ thơ vang lên, theo đó là một khuôn mặt dán lên mặt gương sáng
này. Hơn hai mươi vị Linh giả ở nơi đây hoảng hốt, kêu lên:

"Sao có thể...."

"Phá!" Khoai nhẹ điểm ra một chỉ, gương sáng lập tức vỡ nát, mà hai mươi người
kia cũng bị phản phệ cho nên phun ra một ngụm máu tươi, thân thể không điều
khiển được mà rơi từ trên trời xuống, lưu lại mấy chục cái hố trên mặt đất.

"Trần Phong, chạy mau!"

Khoai khuôn mặt hơi trầm, nói:

"Có kẻ muốn truy sát các ngươi, ta vừa phá vỡ Truy tung thuật của bọn hắn,
nhưng chỉ có thể kéo dài thời gian mà thôi. Mau chạy về tòa thành gần nhất, từ
đó đi Phi thuyền chạy về Thanh Long Giang tông!"

Nói xong Khoai lại thu nhỏ Ngọc Linh vào ống áo, khiến cô nàng cực kì uất ức
nhưng chẳng nói được gì.

Bọn hắn chạy thêm được ba bốn cây số nữa thì rốt cục cũng có kẻ đuổi theo. Đó
là một người đàn ông trung niên cao to lực lưỡng, tay cầm hai chiếc đao, quanh
thân tràn ngập khí tức sát phạt. Gã không hề nhiều lời lập tức tiến lên, đao
thuật tựa như cuồng phong chém tới.

Thanh Giang Khí thuật! Thủy Lưu!

Trần Phong lùi lại mấy bước, sau đó bàn tay vươn ra, hóa ra một dòng Giang khí
bảo vệ lấy cơ thể. Đao thuật tên kia cũng không tồi, tuy nhiên gặp Giang khí
liền mất đi đất dụng võ, bị Thủy Lưu đẩy đi.

"Rất giỏi!" Gã cười lớn: "Số người ở Khai Huyệt chống được đao thuật của ta
không nhiều, mà thiếu niên thì ít lại càng ít. Thế này đi, người giao bảo vật
kia ra thì ta sẽ tha ngươi một mạng. Dù sao ta vẫn là người yêu tài."

Trần Phong lùi thêm mấy bước nữa, trên đỉnh đầu ngưng tụ ra Kim đỉnh, mỉm cười
nói:

"Ông chú tấu hài sao?"

"Tức là ngươi không muốn giao bảo vật ra đúng không? Vậy thì ta sẽ chặt hết
tay chân cảu ngươi rồi đem đi!"

Tên kia gầm lên, sát khí trên thân ngày càng mạnh, hiển nhiên đã chém giết
không ít. Trần Phong đối đầu với hắn thì có hơi chút áp lực, dù sao trước đến
nay đối thủ của hắn tuy mạnh nhưng hiếm có tên nào giết nhiều người. Nhưng tên
này thì khác, số người chết trong tay gã ít nhất cũng lên đến cả bốn năm chục
rồi!

Xoẹt!

Một luồng Đao khí thô to bay tới, không ngờ đem Giang Khí chém ra làm đôi,
đồng thời thân thể gã cũng lao lên, hai cây đao che trước mặt, nhắm thẳng về
phía Trần Phong. Ầm một tiếng, Đao khí va chạm với Kim đỉnh nhưng không thể
phá vỡ được nó, Trần Phong lúc này cũng ra tay, Kim đỉnh đánh xuống phía dưới,
một cỗ áp lực khổng lồ đè xuống khiến tên kia kêu rên một tiếng, hai cái đầu
gối đập sầm vào mặt đất tạo nên hai cái lỗ.

"Chém!" Gã kinh nghiệm chiến đấu phong phú, lập tức dùng toàn lực, một đao
chém bay Kim đỉnh rồi lùi lại, ánh mắt nhìn Trần Phong thêm cẩn trọng.

"Tên nhóc này thực lực không tầm thường!"

"Tên khốn này kinh nghiệm chiến đấu phong phú, trận này nguy to!"

Cả hai vừa va chạm liền biết sức mạnh đối phương. Về mặt Cương khí thì đều là
Khai Huyệt đỉnh cao và chất lượng Cương khí của Trần Phong hơn xa tên kia, tuy
nhiên gã có khả năng phản xạ cực tốt, cộng với đó là kinh nghiệm chiến đấu quá
mức vượt trội khiến hai người chiến lực không quá chênh lệch, một chín một
mười.

Giao Long Kiếm khí!

Năm đầu ngón tay Trần Phong nhảy múa, hóa ra năm con Giao Long nho nhỏ rồi
điều khiển chúng vờn quanh thân. Trên người hắn dùng Cương khí ngưng tụ ra
Long Lân, tăng sức phòng thủ, cộng với Kim đỉnh có thể giúp hắn đứng ở thế bất
bại.

Đao thuật, Ngũ Đao khí!

Tên kia cũng biết Trần Phong nguy hiểm, bởi vậy dốc toàn lực, năm luồng Đao
khí ngưng tụ trước mặt gã, cộng với hai thanh trong tay nữa là bảy thanh đao.

Xoẹt xoẹt xoẹt

Đao khí chém lên Kim đỉnh thậm chí ngay cả một vết rách cũng không có, chỉ để
lại từng vết ngấn màu trắng tinh. Tên kia thấy vậy thì càng nghiêm nghị, hai
thanh đao trong tay nắm chặt. Đao của hắn là Bảo Khí cấp năm, có lẽ có thể xé
mở phòng ngự của Trần Phong

"Ông chú, không đánh nữa sao? Vậy để ta nhé!" Trần Phong bước lên một bước,
Giao Long hình bộc phát, cái hàm đầy răng nhọn của nó bay vọt ra cắn về phía
tên kia. Gã lập tức vung đao lên chém, không ngờ chỉ có thể cắt được một nửa
Giao Long, còn lại dù gã dùng bao nhiêu lực đi nữa cũng không thể tiến thêm

"Quá cứng!" Gã rút đao, vươn cây đao còn lại lên chống đỡ công kích của Trần
Phong. Đồng thời dưới nách không ngờ mọc ra hai cánh tay khác, mỗi tay đều cầm
một cây đao!

Vù!

Bốn đao cùng múa, lập tức Giao Long hình bị phá vỡ, mà Trần Phong cũng lùi
lại, vẻ mặt vừa lộ ra sự e dè lại lộ ra sự hưng phấn!

Hết chương 226


Nam Việt Đế Vương - Chương #226