Người đăng: anh101101101@
"Mai Hắc Thế Gia xem ra nói về ý cảnh đều giống Thanh Long Giang Tông chúng
ta. Linh thuật Khí thuật cũng dựa trên quan sát sông nước, từ đó mà sáng chế
ra chúng."
Thủy Lãng vừa ra thì tốc độ của Nguyễn Dương lập tức chậm đi không ít, thậm
chí Cương khí vốn nóng hừng hực cũng bị Thủy khí hao mòn, tản ra nhiệt lượng
không đáng kể.
Thủy Lưu!
Mai Trung Kiên gầm lên, Giang khí quanh thân ngày càng nồng nặc, không ngờ lại
thật sự hóa ra một con sông, Giang khí chảy cuồn cuộn, dù là mạnh như Nguyễn
Dương cũng cảm thấy bị áp chế, thân hình có xu hướng cuốn theo dòng Giang Khí.
Mà nếu hắn thật sự để cuốn theo thì trận này chín phần thua!
Hỏa châu!
Nguyễn Dương lúc này cũng không dám giấu diếm thực lực, khẽ há miệng, từ trong
cổ họng không ngờ bay ra một quả cầu lửa, uy lực mạnh đến nỗi Giang Khí xung
quanh hết thảy bị thiêu cháy thành hư vô.
Mai Trung Kiên thấy cảnh này cũng cực kì lo ngại, lập tức lùi về phía sau. Hắn
không dám cận thân chiến đấu với Nguyễn Dương, dù sao quả cầu kia thật sự nguy
hiểm, lấy thực lực hắn cũng khó mà chống đỡ.
"Không hổ là con cháu Mai Hắc Thế gia, có thể để ta phải sử dụng tới Hỏa châu!
Ha, ha..." Nguyễn Dương hơi chút thở dốc, nhưng vẻ mặt lại lộ ra sự kích động.
Bởi hắn biết rằng lúc mình phun ra Hỏa châu này thì đã đứng ở thế bất bại! Nếu
hắn tấn công thì Mai Trung Kiên hiển nhiên khó lòng chống đỡ, chắc chắn sẽ
trọng thương. Đồng thời bản thân hắn cũng cạn kiệt lực lượng, rốt cục đạt kết
quả hòa. Mà hắn không tấn công Mai Trung Kiên thì chẳng thể phân thắng bại.
"Trận này, kết quả hòa!" Nguyễn Lân cùng Nguyễn Chạch bất đắc dĩ lên tiếng.
Kết quả hòa không phải là điều bọn hắn muốn thấy, nhưng thực lực hai người kia
quả thật không chênh nhau là bao, dù đánh tiếp cũng chẳng ích lợi gì.
Nguyễn Dương nhìn Mai Trung Kiên một cái thật sâu, sau đó tản Hỏa châu đi,
điềm nhiên nói:
"Ngày khác lại so tài."
Mai Trung Kiên khẽ gật đầu, đáp:
"Sau lần tranh đoạt này dù thắng hay thua ta vẫn sẽ đến Phượng Hoàng Trung Đô,
lúc đó mong ngươi có thể sử dụng toàn lực."
"Ha ha, rất hoan nghênh!"
Hai người cười phá lên, sau đó quay trở về vị trí của mình.
"Trận thứ ba!"
Trần Phong vỗ vai Phan An một cái rồi nói:
"Để tôi lên trận này được không?"
Phan An suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý. Hắn biết trong bốn người thì thực
lực mình thấp nhất, đánh trước hay sau cũng hoàn toàn không có ý nghĩa, bởi
khả năng thua là rất cao. Đối thủ của hắn đều là thiên tài của các Đại thế
lực, gặp bất cứ ai trong số đó cũng đều có thể dễ dàng đánh bại hắn.
Bên kia thanh niên Ma pháp sư nọ thấy Trần Phong tiến về phía trước thì khẽ
cười, nói:
"Có thể để ta đánh trận này không?"
Mai Trung Kiên cùng Ngọc Linh quay sang nhìn hắn, xem như cân đo tương quan
sức mạnh hai người rồi mới đồng ý. Thanh niên nọ thấy hai người đồng ý thì khẽ
gật đầu, miệng lẩm nhẩm Ma Pháp ngữ, lập tức quanh thân ẩn hiện từng đám Ma
pháp nguyên tố.
Gió thổi trên mặt sông, cuốn theo dòng nước vỗ vào bờ.
Trần Phong chậm rãi bước lên võ đài, mặt đối mặt với thanh niên Ma pháp sư
kia.
"Trần Phong. Khai Huyệt đỉnh cao"
"Nguyễn Đức Quang. Ma pháp sư nghiệp dư cấp năm đỉnh."
Hai người chỉ thoáng nhìn nhau một chút liền ra tay tấn công. Trần Phong lại
vọt lên trước, mà Nguyễn Quang thì lùi lại, Ma pháp trượng trong tay gõ xuống.
"Thổ hệ, Thổ bích!"
Lập tức một bức tường bằng đất chắn trước mặt Trần Phong, cao phải đến hai
mét, dày cỡ một mét. Thấy vậy Trần Phong lập tức nhún người nhảy lên, đỉnh đầu
ngưng tụ ra một cái Kim đỉnh
"Hỏa hệ, Đại Hỏa cầu!"
Nguyễn Quang lại niệm ra Hỏa hệ Pháp thuật, một quả cầu lửa khổng lồ bắn đến,
va chạm với Kim đỉnh. Sóng lửa ngập trời, mà Nguyễn Quang lật sách ra, chậm
rãi niệm chú.
"Thổ hệ, đầm lầy!"
Trần Phong lúc này từ trong sóng lửa bước ra, không khỏi cau mày. Tên này ngay
trước khi tiến vào võ đài đã niệm Ma Pháp cường hóa, tăng khả năng hồi phục,
tăng tốc độ di chuyển, giảm thời gian niệm phép. Trần Phong biết được điều này
bởi vậy muốn đánh nhanh thắng nhanh, đáng tiếc tên kia kinh nghiệm chiến đấu
cực kì phong phú, đầu tiên là kéo dãn khoảng cách, lại dùng Thổ bích, Hỏa cầu
ngăn cản hắn. Bây giờ lại ngưng tụ ra đầm lầy, hiển nhiên chỉ để làm màu. Nếu
hắn nhảy lên chắc chắn sẽ có một loại Ma pháp đánh tới, còn nếu băng qua Đầm
lầy sẽ bị trói lại.
"Ma pháp sư của đại thế lực như Thiên Thánh giáo hiển nhiên không tầm thường."
Trần Phong hít sâu một hơi, hai ngón tay chụm lại hóa thành Kiếm khí, dưới
chân hóa ra một dòng Giang khí, nâng hắn lơ lửng trên không trung.
"Đệ tử Thanh Long Giang tông?"
Mai Trung Kiên nhíu mày, quay sang Ngọc Linh mà nói rằng:
"Người của Thanh Long Giang tông có vẻ hơi nhiều rồi đấy. Chẳng lẽ các người
muốn phá vỡ quy củ?"
Ngọc Linh nghe vậy chỉ cười yếu ớt:
"Ta cũng chẳng biết nữa, không hiểu tại sao cậu ta lại đến đây."
Giọng nói cô nàng nhẹ nhàng mà êm ái, tựa như làn gió thơm thổi qua khiến tâm
tình Mai Trung Kiên hơi chút rung động. Nhưng rất nhanh tên này đã lấy lại
bình tĩnh, hừ lạnh.
Ở trên võ đài thì Trần Phong chậm rãi tiến lên, mà Nguyễn Quang thì nắm chặt
Ma Pháp quyền trượng cùng cuốn sách, vẻ mặt trầm trọng. Tốc độ cũng như khả
năng phòng thủ, khả năng tấn công của Trần Phong đều ở mức rất cao, hoàn toàn
có thể uy hiếp, thậm chí là gây ra vết thương chí mạng cho gã. Gã đánh trúng
Trần Phong một chiêu thì chưa hẳn có chuyện gì, nhưng nếu Trần Phong đánh
trúng hắn dù chỉ một chiêu thì trận chiến sẽ rất khác!
Ầm!
Trần Phong bắn về phía trước như một viên đạn pháo, Giang khí hóa thành một
con Giao Long bảo vệ cơ thể hắn. Thấy vậy Nguyễn Quang không chút nao núng,
quyền trượng gõ mạnh xuống mặt đất, lập tức một Thổ nhân xuất hiện, thân thể
cao hơn ba mét. Thổ nhân nắm chặt quyền một chiêu nhắm thẳng đến Trần Phong.
"Tên kia, phải thua!"
Mai Trung Kiên cười nhạt, mà Ngọc Linh thì che miệng, cười duyên:
"Sao ngươi có thể chắc chắn như vậy? Trận chiến vừa mới diễn ra được vài phút
mà thôi."
"Tên kia ngay từ đầu không đánh phủ đầu được Nguyễn Quang thì thế trận của hắn
đã cực kì khó khăn rồi. Nay hắn còn để cậu ta có thời gian ngưng tụ Pháp lực,
sử dụng Pháp thuật mạnh hơn như Thổ nhân. Tiếp theo nếu hắn có phá được Thổ
nhân thì sẽ có một phép cao cấp hơn đánh đến."
Mai Trung Kiên chậm rãi ngồi xuống, lấy ra một ít Linh thực cùng đan dược đem
ăn vào. Còn Ngọc Linh nghe gã nói vậy thì cũng nao nao, nhìn Trần Phong có
chút lo âu. Cô nàng cũng biết Nguyễn Quang, tên kia bên trong Thiên Thánh Giáo
phân bộ cũng không phải hạng vừa, xếp vị trí thứ ba trong những người mới tiến
vào. Gã lại là Ma Pháp sư nghiệp dư cấp năm đỉnh, thậm chí Ma pháp cấp sáu
cũng có thể thi triển được.
Bọn họ không biết rằng ở trên võ đài Nguyễn Quang đang liên tục đổ mồ hôi
lạnh. Trần Phong quả thật không đả thương được hắn, nhưng lại khiến Ma pháp
lực hắn bị hao mòn nghiêm trọng. Thổ nhân kia mỗi lần đối chiến với Trần Phong
đều bị vỡ nát đi một phần năm, khiến hắn lập tức phải chữa trị. Nhưng tốc độ
chữa trị còn xa mới bằng được tốc độ phá hư, chỉ cần năm phút nữa thôi Thổ
nhân sẽ bị phá nát, mà hắn cũng sẽ gặp nguy.
"Phải đổi sang Thủy Hệ Ma pháp, nếu không ta sẽ thua mất!"
Gã rất dứt khoát, lập tức lệnh cho Thổ nhân tăng cường công kích để chặn Trần
Phong, còn mình thì lẩm nhẩm niệm pháp thuật, lập tức nước hai bên sông bị hắn
khuấy động, hướng Nguyễn Quang mà đi.
Toái Thạch Tôi Thiết quyền!
Trần Phong dùng toàn lực, một quyền đánh nứt thân thể Thổ nhân, một quyền nữa
đánh nó tan vỡ, sau đó dùng tốc độ kinh hoàng lao về phía Nguyễn Quang, dù là
đầm lầy phía dưới cũng không làm tốc độ hắn chậm bao nhiêu.
"Thủy thuật, Thủy lao!"
Nguyễn Quang hai mắt đỏ bừng, không chế một lượng nước cực kì khổng lồ đè về
phía Trần Phong. Với hắn mà nói sử dụng Pháp thuật như thế này vẫn hơi miễn
cưỡng, bởi đây là một loại Ma pháp cấp sáu, hơn nữa còn là đỉnh cấp trong cấp
sáu!
Ầm
Long Trụ Trấn Giang!
Trần Phong há miệng phun ra một cái Long trụ, lập tức Thủy lao xung quanh rung
động dữ dội, phảng phất như muốn vỡ ra.
"Muốn phá? Mơ đi! Hỏa hệ, bộc phá!"
Nguyễn Quang gầm lên, mà Trần Phong sắc mặt khẽ biến, bởi hắn thấy trên trời
cao mơ hồ hình thành một tòa Ma pháp trận, theo đó Hỏa hệ nguyên tố ầm ầm tiến
đến, ngưng tụ thành một quả cầu lửa cực đại!
"Không được, nếu đánh ra thì Trần Phong không chết cũng tàn phế!" Nguyễn Lân
hoảng hốt, hét lên:
"Trận này làng ta chịu..."
"Không cần, ta vẫn chưa thua!"
Trần Phong nhếch miệng, đỉnh đầu chậm rãi ngưng tụ ra một cái Kim đỉnh, bên
trong Kim đỉnh có ba con Kim Long bay ra, đem Thủy lao chấn cho rung lên bần
bật, vỡ ra một cái lỗ lớn!
"Trận này có mọi người làm chứng, ta dù chết hay trọng thương thì cũng không
ai đến đây gây chuyện! Ta xin thề!" Trần Phong giơ ba ngón tay lên, khiến
Nguyễn Lân đành phải thở dài, nói:
"Nếu ý cháu đã quyết vậy thì hãy tiếp tục đi thôi."
Trần Phong nghe vậy thì gật đầu, nhìn Nguyễn Quang nơi xa xa, cười lớn:
"Hỏa hệ Ma pháp, Bộc phá? Rất mạnh hay sao? Ta ngược lại muốn xem uy lực của
nó đến đâu!"
Nguyễn Quang thở dốc, cười đáp:
"Như ý nguyện!"
Ầm!
Quả cầu lửa vỡ ra, một cột lửa khổng lồ bắn xuống, tựa như Thiên hỏa, uy lực
có thể nói kinh thiên động địa, đủ để đem Chuyển Linh cảnh bát, cửu chuyển
đánh chết!
Dù là võ đài lúc này cũng liên tục rung lên, tựa như muốn phá vỡ, khắp nơi đều
chằng chịt vết nứt. Võ đài này là do cường giả Linh cảnh dùng Linh lực ngưng
tụ thành, vậy mà lại có thể nứt vỡ!
"Thắng!"
Nguyễn Quang thở ra một hơi, ngồi phịch xuống mặt đất, ngay cả Ma pháp quyền
trượng cùng cuốn sách nọ cũng bị hắn đặt một bên, đủ thấy hắn mệt mỏi cỡ nào.
Trước đó dù hoàn cảnh nào đi nữa hắn cũng chưa từng rời khỏi hai thứ này,
nhưng bây giờ toàn thân hắn rã rời, Ma pháp lực không còn một chút nào.
"Ta thật có lời khen đấy!"
Từ trong biển lửa, một thiêu niên dáng vẻ lười biếng đi ra. Quần áo hắn hơi
chút vỡ nát, nhưng trên thân lại tuyệt nhiên không có lấy dù một vết bỏng, một
vết thương!
"Không thể nào!"
Mấy người xung quanh đều há hốc mồm, kể cả Nguyễn Dương, Mai Trung Kiên đều há
hốc mồm, ngồi bật dậy. Bọn hắn tự xưng thiên tài, cùng cảnh giới hiếm có địch
thủ, nhưng cũng không thể nào đỡ được một đòn kia mà không bị thương gì.
Hết chương 222