Về Thành


Người đăng: anh101101101@

Ngày thứ năm.

Trần Phong một lần nữa khiêu chiến con Kim Mao Viên. Bản tính cố chấp cùng
lòng tự tôn khiến hắn không thể chấp nhận thất bại như vậy, do đó hắn phải
chiến đấu, chiến đấu tiếp!

Mà con Vượn kia cũng không có chút tức giận, trái lại rất hứng thú với hành
động này của hắn. Hai ngày trước thậm chí nó còn cố ý biểu diễn võ kỹ, dạy dỗ
Trần Phong. Mà Toái thạch Tôi thiết quyền của nó cũng đánh ra rất có chừng
mực, mỗi chiêu đều khiến cơ thể hắn ngày càng vững chắc, khả năng phong thủ đã
đạt đến Nội cương cấp! Chân khí do bị phá đi rồi xây lại nhiều lần nên đã mạnh
mẽ hơn không biết bao nhiêu lần, hơn nữa lại còn mang hỏa năng, uy lực so với
trước vượt lên mấy lần.

Các loại võ kỹ cũng được hắn luyện tập đến mức nhuần nhuyễn, dù là Toái thạch
tôi thiết quyền cũng đạt đến mức Trụ cột, lại phối hợp với Long bộ thì hắn
thậm chí có thể nện chết cao thủ Nội cương trung kì lâu năm!

Hú hú khẹc khẹc!

Kim Mao Viên một quyền nện đến, đó là Thiết lôi quyền trong Loạn quyền phá
thạch. Trần Phong không chút nao núng, hai tay co lại, sau đó đánh ra. Quyền
chạm quyền, sóng xung kích theo đó bắn ra, quét bay đám lá khô trên mặt đất.

Bỗng Trần Phong tay phải co lại, hóa thành Long trảo thủ, nương theo cái tay
to lớn của con Vượn yêu mà tiến thẳng về phía lồng ngực. Đương nhiên Kim Mao
Viên này không để chuyện đó xảy ra, bàn tay phải co lại, chỉ còn hai ngón,
liền thi triển Xuyên Tâm chỉ!

Một chiêu này tương đối nguy hiểm, Trần Phong không dám đối đầu, lập tức dùng
Long bộ né tránh, sau đó vòng xuống phía dưới thân nó, một chưởng đẩy lên.

Bành!

Chân khí mang theo hỏa năng bắn ra, thiêu lớp lông bên ngoài của con Kim mao
viên đỏ cả lên, nhưng vẫn không thể xuyên qua.

Xoắn ốc Chân khí!

Hắn trừng hai mắt, Chân khí bên trong cánh tay xoay tít, hóa thành một cơn lốc
lửa, theo lòng bàn tay bắn ra.

Oành!

Chân khí hắn vừa kịp phun ra thì một bàn tay to như cái quạt tát tới, đánh hắn
bay xa ba bốn mét.

"Mấy ngày qua ngươi giúp ta rèn luyện thể chất, một chiêu đó đừng mơ khiến ta
phun máu."

Trần Phong có chút chật vật đứng dậy, nhưng hai mắt lộ rõ vẻ hưng phấn, quát
lên.

Kim Mao viên nhìn lớp lông ở bên eo cháy xém, khóe miệng nhấc thời nhếch lên
một chút, lại nhìn Trần Phong.

"Nguy rồi."

Trần Phong thầm hô, Chân khí ngưng tụ trước ngực, hóa thành một lớp giáp thật
dày, mà Ma pháp lực cũng trào ra, hóa thành ba hỏa cầu, lơ lửng trên đầu hắn.
Ma pháp lực của hắn từ lúc đó đến nay không hề có chút tiến triển, vẫn giữ
nguyên là Ma pháp sư nghiệp dư cấp một. Với sức mạnh như vậy gần như không thể
đe dọa đến con Kim Mao Viên này, nhưng vì an toàn hắn không thể không dốc toàn
lực.

Con Vượn yêu chân đạp Long bộ, thân thể tựa như một đầu Long tộc, ầm ầm lao
đến, Long uy tràn ngập không gian.

Lên!

Ba quả hỏa cầu bắn ra, rơi trên người của con Kim Mao viên, nhưng chỉ khiến nó
chậm lại chút ít, sau đó lại điên cuồng đâm tới!

Toái thạch tôi thiết quyền!

Hai quyền va vào nhau, Trần Phong kêu rên một tiếng nhưng không có bị đánh
bay, Chân khí cũng không hề bị phá vỡ. Hai mắt hắn lúc này tựa như sáng rực
lên, vận toàn lực đẩy lui một quyền này của nó, sau đó người bắn lên, không
ngờ lại lao thẳng về phía Kim Mao viên!

Hắn thấy được lợi thế của mình, thân thể nhỏ hơn, linh hoạt hơn, còn con Vượn
yêu này tuy tinh thông võ kỹ nhưng do thân thể to lớn nên động tác đôi lúc vẫn
hơi chậm chạp.

Bành bành bành

Một lúc hắn nện lên trên lồng ngực con Kim Mao viên này mấy mươi quyền, uy lực
cực kì hung mãnh, phút chốc đã đẩy lùi nó mấy bước, thậm chí lớp lông ngực đã
bị phá nát, lớp da ẩn phía dưới cũng bị hắn xé rách, máu tươi đỏ lòm.

"Ta làm được, ta làm được!"

Không quản đau đớn, hắn lúc này chỉ có một ý niệm đó chính là đánh, đánh mạnh
hết cỡ, đánh đến cạn lực thì mới thôi! Đánh cho đá vỡ núi lở, đánh cho sắt
nát, đánh cho hủy diệt tất cả!

Phụt!

Cuối cùng con Kim Mao viên chịu không nổi, một ngụm máu tươi liền phun ra!

Ta làm được rồi!

Hắn hét lên đầy hưng phấn, đột nhiên từ đâu hai bàn tay vỗ lên đỉnh đầu hắn,
lập tức hai mắt hắn tối sầm, đầu kêu ong ong tí nữa thì ngất tại chỗ. May mà
bốn ngày nay bị nó đánh đập dã man nên thân thể đã quen chịu đòn, một chiêu
này tuy hiểm nhưng còn chưa đủ để hạ gục hắn.

Thân thể hắn chậm rãi ngã xuống, rơi bịch xuống đất, nhìn lên trời cao.

Ta thua rồi.....

Ta vẫn không thể đánh lại nó...

Con Vượn ngồi xổm bên cạnh hắn, đột nhiên nhe răng cười, sau đó liền chộp lấy
hắn rồi ném lên lưng, bản thân thì nhắm hướng tòa thành cổ mà chạy. Trần Phong
có chút không hiểu con Vượn này rốt cục muốn làm gì, nhưng hắn bây giờ thương
thế tương đối nặng, cần phải chữa trị. Từ trong Nhẫn không gian hắn lấy ra một
ít thuốc bột, đan dược,...có công hiệu bổ sung khí huyết, giảm đau, chữa trị
vết thương. Nhờ đó chỉ tầm nửa giờ sau hắn đã khôi phục hoàn toàn, mà tòa cổ
thành cũng đã ở trước mặt.

Giờ này vẫn đang có không ít người sưu tầm bảo vật, tìm kiếm truyền thừa, bởi
vậy cũng không có ai bận tâm quan sát xung quanh. Tận khi bọn người Trần Phong
tiến sát thành mới có một người xuất hiện, tay cầm một cây thương, quát lên:

"Vừa hay đang bực mình, mày lại đến chịu chết!"

Hắn ta đâm ra một thương, lập tức Cương khí hóa thành mũi thương bắn đến,
không ngờ hắn lại gặp một Ngoại Cương cao thủ. Trần Phong nhướn mày, nắm tay
siết lại, lập tức một quyền đánh trả. Bàn tay hắn cùng luồng Cương khí kia va
chạm, lập tức vang tiếng keng keng, sau đó Luồng cương khí nọ bị phá vỡ, mà
hắn cũng bị đẩy lui ba bốn bước, tí nữa thì ngã khỏi thân thể Kim Mao Viên.

"Là tôi, đừng đánh!"

Hắn vẫy vẫy tay đồng thời hét lớn. Hắn không muốn vừa về là xảy ra chuyện, bởi
vậy chịu nhún nhường một chút vẫn hơn. Mà người kia cũng là loại người hiểu
chuyện, lập tức thu cây thương, quát hỏi:

"Người nào, tên tuổi là gì, đến từ Thành phố nào?"

"Trần Phong, thành Minh Dương, học việnMinh Dương."

Người nọ ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn, mãi một lúc sau mới gật đầu để cho hắn vào
thành.

"Người vào, còn thú sủng thì để bên ngoài thành."

Người nọ từ trên tường thành nhảy xuống, lại quan sát hắn một hồi nữa, đến khi
thật sự an tâm mới thở dài một hơi, bắt đầu hỏi thăm.

"Thưa bác Đạt, tại sao trông bác lại có vẻ nghiêm trọng như vậy. Có chuyện gì
xảy ra sao? Thú thực là cháu mới đi bên ngoài rèn luyện mấy ngày, đến giờ mới
về."

Người nọ là một người đàn ông trung niên tầm năm mươi tuổi, mái tóc hoa râm,
thân hình cũng tính là cường tráng. Chẳng qua trên bả vai ông ấy được quấn
băng trắng, kéo dài đến bàn tay, có vẻ như là bị thương.

"Cháu thật may mắn đấy, cách đây hai hôm có một đám người kì lạ đột kích, cùng
với bọn chúng là mười mấy con yêu thú cấp bốn cấp năm. Bởi vì bị tấn công đột
ngột nên bọn ta trở tay không kịp, cộng thêm bọn chúng có Chuyển Linh cảnh đại
cao thủ, khiến phe ta tổn thất không ít. Mà nặng nề nhất là có bốn năm thiếu
niên bị bọn chúng bắt đi, thật đáng hận!"

"Bốn năm thiếu niên bị bắt đi, họ là ai vậy???"

Trần Phong hô hấp nhất thời có chút dồn dập, trong lòng có cảm giác chẳng
lành, chả lẽ.....

"Năm người đó có một người thuộc thành Quỳ Dương, hai người thuộc thành Tương
Phong, hai người nữa của thành Minh Dương."

Hai tay Trần Phong siết chặt, cố gắng bình tĩnh trở lại. Chắc hẳn không đến
mức xui xẻo như vậy chứ?

Bọn hắn đi một lúc thì đến trung tâm tòa thành, lúc này toàn bộ người ở khu
vực Cánh đồng lúa đã tập trung lại đây. Có thể thấy được dấu vết của cuộc
chiến, người thì bị thương chảy máu, người thì bị chặt đứt tay, người thì nằm
sõng soài trên giường,....đủ thể loại. Thậm chí những cao thủ cấp Khai Huyệt
cũng bị thương không ít, có thể thấy được đám người tấn công lúc đó cũng không
phải dạng vừa.

"Cháu về rồi! Trời ạ, bọn ta lo quá."

Viện trưởng không biết từ đâu chạy lại vỗ vai hắn, vẻ mặt mừng rỡ. Trần Phong
có chút cảm động, cười nói:

"Đã để ngài lo lắng rồi. Mà mọi người đâu rồi vậy Viện trưởng?"

"Ở đầu kia kìa. Hai hôm trước có đám người đột kích chúng ta, thật đau...."

Vẻ mặt ông ấy hiện lên sự u buồn, nói:

"Một giáo viên hi sinh, một người khác trọng thương. Hai học viên bị bắt đi,
một người khác thì đang nguy kịch."

"Mà cháu đừng lo. Hai cô bé kia vẫn an toàn, không bị thương gì. Mà con bé Hà
My đó ghê thật, tuổi còn trẻ mà mạnh như vậy. Khai Huyệt đỉnh cao thủ, ở thành
Minh Dương ta cũng đã tiếp cận nhóm đầu, vậy mà bị một chiêu xóa sổ. Chậc
chậc."

Nghe vậy Trần Phong nhất thời bình tĩnh lại, sau đó cùng với Viện trưởng đi về
điểm tụ tập của thành Minh Dương. Lúc này có hơn hai mươi người đang đứng đây,
tất cả đều lôi ra vẻ mọi mệt, thậm chí có những người đang nằm trên giường,
rên rỉ không thôi.

Hà My cùng với một thiếu niên khác có lẽ cũng là Ma pháp sư đang đi chữa trị
cho mọi người. Quang hệ cùng Mộc hệ khiến mọi người khỏe lên không ít, dù sao
dùng đan dược mãi cũng sẽ xảy ra sự nhờn thuốc, còn dùng Ma pháp trị liệu thì
hoàn toàn không bị.

Ánh Nguyệt thì đi xung quanh xem tình trạng mọi người, nếu có ai bị gì thì lập
tức thông báo ngay để chữa trị.

Nhìn hai người như vậy Trần Phong cũng yên lòng, cũng không tiện làm phiền hai
người, bởi vậy liền đi ra chỗ khác.

"Lê Nghĩa, hắn ta bị sao vậy?"

Trong một căn phòng nhỏ, Lê Nghĩa đang ngồi trên giường, bên cạnh là một giáo
viên của học viện Minh Dương đang truyền Chân khí cho gã. Mà trên da hắn lúc
này đã đen tím một mảnh, giống như là trúng kịch độc. Cơn đau khiến hắn dù đã
nhét một cái giẻ vào miệng thì cổ họng vẫn vang lên những tiếng ô ô đầy thê
lương. Xung quanh giường là từng bãi từng bãi máu đen kịt, tỏa ra mùi tanh hôi
cực kì buồn nôn.

Thấy vậy hắn liền đi vào. Giáo viên thấy hắn chỉ gật đầu một chút rồi lại
truyền Chân khí vào người hắn. Từng giọt mồ hôi lăn trên trán người này đủ để
thấy ông ấy đang phải cố gắng như thế nào.

"Thưa thầy, độc này là gì vậy ạ."

Trần Phong thầm nói, một tay điểm lên ngực Lê Nghĩa, mà theo đó từng luồng
Chân khí hắn phóng ra, lan tràn trong cơ thể gã. Mà Chân khí hắn mang theo hỏa
lực, đi đến đâu độc bị đốt cháy đến đó, khiến áp lực của giáo viên kia lập tức
giảm mạnh.

"Độc này thầy cũng không biết nữa. Chỉ biết dù là cao thủ Ngoại Cương cấp Hóa
Hình kì cũng bị độc này giết chết. Lê Nghĩa tuy dính không nhiều nhưng lấy khả
năng em ấy hoàn toàn chống không lại độc này. Ngay cả thầy cũng khó có thể
diệt trừ nó, chỉ có thể ngăn cản nó không lan ra mà thôi."

Hết chương 146


Nam Việt Đế Vương - Chương #146