Kim Quan Vương Điểu


Người đăng: anh101101101@

Lúc này đột nhiên Trần Phong lao lên, hai tay mở ra, hóa thành Long trảo thủ,
đánh lên bụng con yêu thú.

Đùng!

Bị đau con Bạch tượng lại gào rú lên, đạn khí bên trong vòi không tự chủ được
mà bắn ra. Còn vị Ngoại cương cao thủ ki phát hiện có dị biến, lập tức nhảy
sang một bên, nhưng vẫn chậm một chút, đạn khí bắn ra trúng bàn tay hắn, lập
tức Cương khí bị nghiền nát, mà tay cũng bị ép thành một bãi thịt nát!

Con yêu thú quật vòi xuống, tưởng chừng muốn đem cái nhân loại nhỏ bé này quật
chết. Nhưng Trần Phong phản xạ nhanh bực nào, lập tức lùi lại, né được một
chiêu này.

"Ông bác, mau mau ra tay. Tôi sẽ hỗ trợ. Còn ông chú kia nữa, lại giúp một tay
đi."

Trần Phong hô lớn, lấy ra một mặt khiên, đây là một kiện Bảo khí cấp ba,
chuyên về phòng thủ, bởi nó không chỉ vô cùng chắc chắn mà lại còn cực kì
nặng. Vòi voi quật lên nó cũng chỉ khiến Trần Phong xê dịch nửa mét, cũng
không hề bị đánh bay. Đương nhiên hắn cũng bị lực phản chấn đánh cho khí huyết
sôi trào cả lên, tí nữa là phun máu.

Vị Ngoại cương cao thủ kia biết hắn là viện trợ, bởi vậy liền siết chặt cánh
tay trái, rút ra một thanh đoản kiếm rồi đâm mạnh xuống. Nhưng không ngờ con
yêu thú này có lớp da cực kì dày, dù thanh đoản kiếm dù đâm lút cán nhưng máu
tươi vẫn chỉ nhỏ ra chút ít.

Con Bạch Tượng dù sao cũng là yêu thú, nó cũng biết rằng kẻ trên lưng mình là
kẻ nguy hiểm nhất, bởi vậy dùng toàn lực nhảy lên nhảy xuống, cái vòi vung vẩy
liên hồi hòng đánh bay người nọ. Nhưng mãi mà vẫn không thành công, thanh kiếm
trên tay ông ta liên tục đâm xuống, đem cái lưng rộng như cái giường của nó
đục ra mấy chục lỗ!

"Xông lên!"

Trầm Phong thu chiếc khiên vào Nhẫn không gian, thuận tiện tút ra một thanh
kiếm, bắt đầu tấn công con yêu thú. Mà vị Nội cương còn lại cũng gật đầu, tay
xách rìu bổ tới, Chân khí hóa thành Cương khí bao phủ hai cây rìu, khiến hắn
có chút nào đó uy vũ. Một rìu bổ xuống lập tức xé mở lớp da dày của con yêu
thú, nhưng chỉ cắt sâu được từng nửa ngón tay liền ngừng lại, ngay cả một chút
máu tươi cũng không rỉ ra. Cùng lúc đó, Bạch tượng rống lớn, sóng âm hóa thành
lực xung kích chấn lui người này, sau đó một vòi quật mạnh, đánh thẳng về phía
Trần Phong đang lao đến.

"Nguy hiểm!" Hắn thầm hô một tiếng, chỉ kịp lấy tấm khiên ra che thì đột nhiên
cảm thấy một lực khổng lồ ập đến, chấn hai tay hắn rung rung lên, sau đó đánh
bay hắn ra xa.

Sau khi đánh bay Trần Phong thì con yêu thú liền giơ chân lên, bàn chân tựa
như cái cột đình giẫm xuống, lập tức mặt đất nứt vỡ, khiến mọi người xung
quanh không thể không lùi xa.

Vị Ngoại cương cao thủ nọ thấy vậy bèn có cảm giác không ổn, cũng không dám ở
lại trên thân voi, lập tức thi triển bộ pháp, đạp không mà đi. Bởi hắn đã là
Ngoại cương cao thủ, Chân khí hùng hậu, nếu thi triển bộ pháp có thể lơ lửng
trên không được một thời gian ngắn, nhờ đó đã tránh xa khỏi con yêu thú.

"Là trạng thái cuồng bạo. lần này nguy rồi!"

Ông ta bước xuống mặt đất, lập tức lao lại tóm lấy thanh niên bị trọng thương
kia, lại nói với ba người còn lại:

"Mau lui, con yêu thú đã cuồng bạo, với thực lực chúng ta nếu đánh với nó chỉ
có nước nộp mạng thôi!"

Yêu thú khi lâm vào trạng thái cuồng bạo sẽ bộc phát gấp mấy lần thực lực của
mình, và đối với Bạch Tượng này thì nó hoàn toàn có thể đánh ngang với một vị
Khai Huyệt cấp cao thủ, hơn nữa còn hung hãn không sợ chết. Nhưng sau khi
cuồng bạo thì bọn chúng sẽ suy yếu một thời gian, tùy vào yêu thú và thời gian
cuồng bạo mà tính, như con yêu thú này nếu cuồng bạo xong thực lực sẽ tụt
xuống chỉ còn bằng với Tụ khí võ giả, hơn nữa trạng thái này sẽ kéo dài đến
một tuần! Bởi vậy trừ phi gặp hoàn cảnh cực kì nguy hiểm, nếu không bọn chúng
không bao giờ làm như vậy.

Nhưng thật không ngờ con yêu thú lâm vào trạng thái cuồng bạo xong lại ngay
lập tức chạy đi, không dám ở lại dù chỉ một khắc, dáng vẻ cực độ sợ hãi. Mà
cùng lúc này, mười mấy CHuyển Linh cảnh đại cao thủ cũng chạy về, khuôn mặt lộ
rõ vẻ hoảng sợ.

Viện trưởng cũng ở trong đó, ông ta vừa chạy về lập tức thúc dục toàn bộ Chân
khí, đem đám người Trần Phong cuốn lên, sau đó nhanh chóng thi triển thân
pháp, toàn lực bỏ trốn.

"Mau chạy! Kim Quan Vương Điểu xuất thế rồi!"

Kim Quan Vương điểu?

Sắc mặt mọi người tái mét, lập tức bỏ chạy. Con yêu thú này thực lực quá khủng
khiếp, Huyền Linh cảnh cấp yêu thú, căn bản là quét ngang tất cả, trừ phi nơi
đây có Huyền Linh cảnh cường giả của nhân loại. Nhưng thật đen đủi, vị Linh
giả duy nhất đó lại không ở đây, mà năm vị Linh giả kia dù gộp lại cũng không
thể đánh bại được nó!

CHỉ thấy phía trên tòa thành kia một người đàn ông xuất hiện, ông ta có mái
tóc màu vàng kim, khí thế cực độ khủng bố, sau ót hiện lên hư ảnh một con chim
khổng lồ, sải cánh bao phủ cả tòa thành. Cả người nó như một thanh bảo kiếm
tuyệt thế, kiếm quang tán xạ ra xung quanh, xuy xuy xuy mấy tiếng liền đem đám
yêu thú nhỏ đang chạy dưới đất chém thành thịt vụt.

"Nhân loại, các ngươi vô duyên vô cớ đến chọc bọn ta, các ngươi muốn chết
sao?"

Một vị Linh giả nọ run lên, lập tức đáp:

"Chúng ta cũng không muốn làm phiền ngươi, chẳng qua kì hạn mười năm đã đến,
bọn ta đem hậu bối đến nhận truyền thừa, mong ngươi...."

"Lắm lời!"

Người đàn ông nọ đột nhiên quát lớn, chân phải mở ra hóa thành một bàn chân
khổng lồ, trên đó tản ra kim quang chói mắt, ầm ầm chụp đến vị Linh giả nọ.
Ông ta sắc mặt đại biến, lòng bàn tay nắm lại, hóa thành quyền pháp, lập tức
một quyền đánh trả. Mà những vị Linh giả còn lại thấy vậy cũng không nhịn được
nữa, Linh lực tựa cuồng long gào thét, hóa thành đủ loại Linh thuật ầm ầm đánh
đến.

"Con chim nhỏ, Phật gia đã đợi lâu, còn không mau hàng phục! Kim Cương phục ma
ấn!" Vị Phật gia đệ tử kia quát lên, bàn tay hóa thành chưởng ấn khổng lồ đánh
xuống, nên lên đỉnh đầu người nọ. Ông ta vẻ mặt bất động, tay phải hóa thành
kiếm, một kiếm chém ngược lên, lập tức một đạo ấn pháp này bị chém làm đôi, mà
kiếm quang theo đó bắn lên, đâm thẳng về phía Phật tử kia. Ông ta liền tế ra
một cái chuông đồng che trước mặt, tiếng chuông đing đang, lập tức chấn vỡ một
luồng kiếm quang kia.

"Ha ha, con chim nhỏ, ngươi không làm gì được Phật gia...."

Ông ta cười ha hả, đang cực kì vui sướng, đột nhiên thét lên kinh hãi, đem
chuông đồng bao quanh thân thể. Tức thì một cái ưng trảo thật khổng lồ chụp
xuống, bốn cái móng lập tức xuyên phá chuông đồng!

Đại Sơn Ấn!

Hoành Sơn Ấn!

Đại Địa Ấn!

VỊ Linh giả thành Minh Dương kia gầm lên, ba đạo ấn pháp khổng lồ đánh xuống,
tựa như một mảnh đại lục từ trên trời cao rơi xuống, uy thế chí cực.

"Thủy Lãng!"

Từ trong mảnh đại lục kia, đột nhiên một cột nước khổng lồ đâm xuống, tựa như
một đầu Thủy Long khổng lồ giương nanh múa vuốt, cắn về phía con Kim Quan
Vương Điểu kia.

"Cuồng Long Tịch quyển!"

Một vị khác thậm chí vận dụng cả Linh hồn lẫn Linh bảo, một cái vòi rồng thật
lớn xoay quanh thân thể hắn, nương theo lòng bàn tay của hắn mà hóa thành một
mũi thương, nhằm con Kim Quan Vương ĐIểu kia mà công tới.

Mấy đạo Linh thuật ầm ầm đánh tới khiến con yêu thú có chút lo ngại, ưng trảo
lập tức thu về, mà toàn thân nó cũng tản ra Kim quang sáng mắt. Nó từ hình
dáng một người đàn ông trưởng thành biến thành một con chim Ưng, ưng trảo thò
ra chộp lấy mũi thương nọ, khẽ xé một cái, lập tức đạo Linh thuật này bị xé
nát, mà Linh bảo ở trong cũng bị xé làm đôi, rơi xuống mặt đất.

"Thương của ta!" Người nọ kêu lên thảm thiết, sau đó liền phun ra một ngụm máu
tươi, rơi xuống mặt đất.

Tiếp đó cái mỏ của nó mổ mạnh về phía mảnh đại lục trên trời cao, lập tức Thủy
Long bị nó nuốt mất, mà mảnh đại lục khổng lồ bị đục một lỗ to tướng, hai vị
Linh giả ẩn sau đó cũng bị một kích này đánh trọng thương, thổ huyết bay đi.

Chỉ ngắn ngủi mấy chiêu, đầu Yêu thú này đã đánh nát hết mấy Linh thuật cường
đại của mấy vị Linh giả, trên người ngay cả một vết thương cũng không có.

"Lão hòa thượng, ta ghét nhất đám các người, chuẩn bị chết đi."

Con ưng miệng nói tiếng người, cái mỏ mổ xuống một phát, lập tức đem chuông
đồng đục thủng một lỗ to tướng, để lộ vị "Phật tử" đang đổ mồ hôi lạnh kia.

"Muốn hàng phục ta, muốn ta làm tọa kị cho ngươi? Mơ đi!"

Nó ngậm vị Phật tử kia trong miệng, ánh mắt hóa thành hai thanh kiếm quang
chém đến. Lập tức thân thể người nọ máu tươi chảy tứ tung, từng mảnh thịt bị
gọt rơi, ướt đẫm máu, trông cực kì ghê rợn.

"Ta đã nói rồi, con chim nhỏ, ngươi phải cúi đầu trước Phật gia!"

Vị "Phật tử" kia cười gằn, đột nhiên biến ra một cái vòng, cười khanh khách,
nói tiếp:

"Đây là cái vòng kim cô do ta chôm được của sư phụ trước khi xuống núi. Lão ta
là Tôn Linh cảnh cường giả, tuy cái vòng này tiện tay chế ra nhưng cũng thừa
sức bắt một cái Huyền Linh cảnh yêu thú, nào chim nhỏ, ngươi đã sẵn sàng
chưa?"

Hắn ta cười vang, lập tức đem cái vòng ném đi. Mà con Kim Quan Vương Điểu kia
cũng thét lên sợ hãi, lập tức buông người nọ, muốn chạy trốn thật nhanh. trong
Phật gia có một món Phật bảo chuyên khắc chế yêu ma quỷ quái, tên là Vòng Kim
Cô, cực kì đáng sợ. Nó có thể đem Linh hồn của một người nhốt lại, hơn nữa có
thể tùy ý khống chế sinh mạng của người đó. Vòng Kim Cô này cường đại đến mức
nghe nói cách đây cả vạn năm, có một thạch hầu do hấp thu Linh khí trời đất
lâu năm nên thành tinh, mở ra Linh trí. Nó chiến lực cực mạnh, tinh thông bảy
mươi hai phép biến hóa, hơn nữa lại ăn vô số linh đan diệu dược, lại được thần
hỏa luyện qua, cộng thêm bản thân là một loại Thần thạch. Bởi vậy sau này nó
đã tu thành Đại thánh, kiêu ngạo vô cùng, tự xưng là Tề thiên Đại Thánh. Thời
điểm đó Thiên Đình là chúa tể một phương, tiên nhân nhiều như rau cải trắng,
mà Ngọc Đế cũng là một vị Đại thánh lâu năm, xung quanh Đế Cảnh, Hoàng cảnh,
Vương cảnh càng nhiều như mây. Vậy mà Thiên Đình bị nó đánh cho gà bay chó
sủa, đến mức Ngọc Đế phải cầu viện Trung Thiên Phật giới, mời ra Phật tổ mới
trấn áp nổi Hầu Yêu này.

Sau này Hầu Yêu không ngờ lại bị một vị Bồ tát trấn áp, đem Vòng Kim Cô đội
lên đầu. Từ đó Hầu Yêu không còn mạnh mẽ như xưa nữa, Pháp lực bị khống chế
rất nhiều. Việc này lan xa cả Huyền Thiên thế giới, tất cả mỗi Linh thú ra đời
đều biết đến điều này, xem đó là lời cảnh cáo. Một Yêu Thánh khoảng cách đến
Thần chỉ còn một bước ngắn, nhưng vẫn bị vòng Kim Cô trấn áp, thật đáng
thương.

Đầu Kim Quan Vương Điểu này cũng không ngoại lệ, thấy Vòng Kim Cô liền cực kì
sợ hãi, chạy thục mạng. Mà vị Phật Tử kia càng cười to, cười đến híp cả mắt.

Hết chương 133

Hề hề, tác giả chương này lồng ghép chút ít sự tích a :v


Nam Việt Đế Vương - Chương #133