Linh Bảo Giới (2)


Người đăng: anh101101101@

Trần Phong đang suy tính định làm gì trong tình huống này, bỗng bên tai xuất
hiện một giọng nói thiếu nữ nhẹ nhàng:

" Này Cậu kia, còn đứng đây làm gì, mau mau chạy đi không sẽ nguy hiểm đến
tính mạng đấy.

Trần Phong nghe giọng nói này không khỏi cảm thấy kì lạ, hắn nhìn xung quanh
một vòng nhưng không hề thấy ai cả.

" Này, tôi nói cậu đấy, cậu nhìn đi đâu vậy hả?" Giọng nói êm ái đó lại vang
lên, nhưng lúc này đã bắt đầu xuất hiện một tia khó chịu.

Trần Phong đang định nhìn về phía thiếu nữ, bỗng trước mặt hắn xuất hiện từng
điểm sáng lơ lửng trong không trung, sau đó từ những điểm sáng đó ngưng tụ dần
dần thành hình thiếu nữ xinh đẹp kia. Tuy nó chỉ nhỏ bằng bàn tay và chỉ là
một luồng ánh sáng, nhưng nó cũng khắc họa được phần nào dáng vẻ thướt tha,
khuôn mặt xinh đẹp của nàng

" Tôi thành thật khuyên cậu nên rời khỏi đây, nếu không sẽ rất nguy hiểm. Tu
vi của cậu chỉ là ma pháp học đồ cấp 4, nếu cứ đứng gần đây thì sẽ bị đầu đại
viên kia đánh chết đấy." Phân thân của thiếu nữ tiến lại gần Trần Phong, nhẹ
nhàng nói.

" Nếu cô nương đã nói như vậy, ta đành tuân theo thôi." Trần Phong nhún vai,
nói xong liền quay đầu bỏ đi. Hắn quả thật không hề muốn ở lại đây chút nào,
đầu bạo viên này thực sự quá mạnh, nếu hắn đứng đây không cẩn thận lại tai bay
vạ gió, có khi lại chết một cách oan khuất. Tốt nhất cứ rời đi cho an toàn,
tính mạng bản thân mình là trên hết.

Phía xa xa, thiếu nữ đang cùng đầu bạo viên đánh nhau, thấy Trần Phong bỏ đi
cũng cảm thấy hài lòng nhưng lại xen chút bực mình: " Tốt lắm, tốt nhất là
ngươi nên rời đi, nếu không thì sẽ gặp nguy hiểm. Mà hắn ta cũng thật là kém
cỏi, đàn ông con trai vậy mà vừa gặp nguy hiểm liền bỏ chạy, không chần chừ
chút nào, ít ra cũng phải xuất hiện một chút chần chừ, chờ đợi một chút rồi
mới rút lui chứ."

Nghĩ lại cô gái lại tự cười chính bản thân mình: " Ta nghĩ gì vậy, gặp nguy
liền tránh đó là lẽ đương nhiên, hắn ta bỏ đi cũng là lẽ thường tình, như vậy
mới gọi là kẻ thông minh, thức thời. Nếu hắn quyết tâm ở lại mới là kẻ ngu
ngốc. Thôi, quản hắn làm gì, tốt nhất là tìm cách tránh khỏi đầu bạo viên nay
để quay lại tông môn mới được,mất nhiều thời gian quá rồi."Nói xong cô gái
liền chấn chỉnh tâm thần một lần, lại tiếp tục cuộc chiến với đầu đại viên

Về phần Trần Phong vừa đi được vài bước liền khựng lại, bỗng hắn lại cảm nhận
được luồng ba động ma pháp khá mạnh mẽ, làm hắn không khỏi nhíu mày:" Kỳ lạ,
ba động ma pháp này từ đâu ra? Có vẻ như nó không xuất phát từ người cô gái
kia, mà là từ một vật khác! Nếu vậy, đây nhất định là bảo vật, nếu ta bỏ đi
không phải là phí phạm của trời? Tốt nhất cứ ở lại, biết đâu lại gặp may, kiếm
được bảo vật vô giá đề thăng thực lực, sớm ngày tiêu diệt Hắc Long Bang để trả
mối thù bọn chúng gây ra cho ta! Nhưng nơi đây có đầu bạo viên này, nếu ta lại
gần sợ chỉ cần nó rống một cái cũng đủ để ta đi đời nhà ma, hỏi làm sao để lấy
bảo vật? Hay là....."

Thiếu nữ kia thấy Trần Phong đột ngột dừng lại, ngạc nhiên hỏi:" Sao ngươi
không mau chạy đi, còn đứng đó làm gì?"

Trần Phong quay lại nhìn thiếu nữ, trong đầu liền xuất hiện một ý nghĩ xấu.
Hắn nhìn chằm chằm vào cô gái, hai tay xoa nhẹ vào nhau, nở một nụ cười thân
thiện nhất có thể:" Hì hì, cô nương, tôi nghĩ lại rồi, tôi dù sao cũng là một
nam tử hán đại trượng phu,chẳng lẽ lại bỏ mặc một cô gái như cô chiến đấu một
mình, thật là đáng xấu hổ. Sau này ra đường thì ta còn mặt mũi nhìn ai nữa,
đúng không."

" Ít nhất tên này còn có chút nghĩa khí, không phải là loại thỏ đế, ham sống
sợ chết." Trong lòng nàng nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại nói: " ngươi còn
ở lại làm gì, dù sao với thực lực của ngươi thì liệu có thể giúp gì được cho
ta? Tốt nhất ngươi hãy nhanh rời đi, tránh rước họa vào thân."

" Cô không nên nói như vậy, hiện tại cô đang rơi vào thế hạ phong, nếu cứ tiếp
tục như vậy cô sẽ gặp nguy hiểm đấy. Mà tôi thấy có vẻ như cô đang có việc cần
rời đi, nhưng bị đầu bạo viên này quấn lấy nên không dứt ra được, phải không?
Tuy tôi thực lực yếu ớt nhưng nếu giúp được cô chút nào thì đó chính là diễm
phúc của tôi." Trần Phong lúc này nói chuyện ngay cả nhíu mày một cái cũng
không có, nếu ai quen biết hắn thì cũng phải xấu hổ bởi những lời nói này.

Thiếu nữ im lặng suy nghĩ hồi lâu, rồi từ từ mở miệng: " Nếu ngươi đã muốn như
vậy thì ta cũng không tiện từ chối. Nhưng vì thực lực của ngươi quá yếu nên ta
sẽ giúp ngươi tăng lên thực lực tạm thời vậy."

" Tăng lên thực lực tạm thời? Làm như thế nào vậy?" Trần Phong không khỏi cảm
thấy tò mò

Thiếu nữ không trả lời, chỉ thấy cô hai tay liên tiếp thực hiện các loại thủ
ấn, còn miệng lẩm nhẩm một tràng ma pháp ngữ dài vô cùng. Sau đó dưới chân
Trần Phong liền xuất hiện một tòa ma pháp trận màu đỏ rực, nó tản ra từng trận
ba động ma pháp mạnh mẽ vô cùng làm Trần Phong có chút lo ngại, nhưng hắn chỉ
thoán chốc lo ngại, thay vào đó là sự ngạc nhiên. Bởi vì tu vi của hắn đang
không ngừng tăng thêm một cách khó có thể hình dung.

Học đồ ma pháp sư cấp 4.... Học đồ ma pháp sư cấp 5.... Ma Pháp sư nhất
tinh.... Ma Pháp sư nhị tinh..... Ma Pháp sư Tam Tinh

Ma pháp lực trong người hắn điên cuồng tăng lên, cho tới tận ma pháp sư tam
tinh mới dừng lại.

" Thật kì diệu." Trần Phong cảm nhận nguồn năng lượng mạnh mẽ chảy trong thân
thể, không khỏi thở ra một hơi. Nguyên bản ma pháp lực của hắn chỉ là học đồ
cấp 4, nhưng bây giờ sau khi được cô gái làm phép gì đó liền khiến hắn đột phá
liền 4 cảnh giới, ma pháp lực đã ngang với ma pháp sư tam tinh. Phải biết rằng
ma pháp sư tam tinh đã là trung cấp ma pháp sư có tu vi ngang với Nội cương
cảnh cường giả, còn thực lực phải mạnh hơn không ít.

" Ngươi làm gì thì mau làm đi, tòa pháp trận này chỉ giúp ngươi tăng lên thực
lực trong vòng vài phút mà thôi."

" Được rồi, kế hoạch là thế này: Tôi sẽ quấy nhiễu đầu bạo viên cho cô một
thời gian, còn cô hãy tranh thủ làm ra một tòa ma pháp trận có thể đem đầu đại
viên kia vây khốn, tốt nhất là đem nó chém giết. Cô nhớ hành động càng nhanh
càng tốt, tôi chỉ có thể tranh thủ cho cô chút thời gian mà thôi." Trần Phong
lúc này vẻ cười đùa cợt nhả đã biến mất, thay vào đó là thần thái ngưng trọng.

" Ngươi làm như vậy có nguy hiểm quá hay không, tuy thực lực ngươi bây giờ đã
được ta tăng phúc lên nhiều, nhưng như vậy vẫn không đủ để chống lại đầu bạo
viên kia." Thiếu nữ tỏ vẻ lo lắng, hỏi.

" Không sao, tôi đã có kế sách đối phó, chỉ cần cô hoàn thành tốt nhiệm vụ của
mình là được !"

" Được rồi, bắt đầu kế hoạch "

Trần Phong hét lớn một tiếng, từ trong không gian giới chỉ rút ra một thanh
chiến kích còn dài hơn cả người hắn, điên cuồng truyền vào đó từng đợt phong
hệ ma pháp. Chỉ thấy quanh thân thanh chiến kích xuất hiện từng luồng gió lốc
uy lực vô cùng kinh người, thổi cho đám cây xung quanh lay động không ngừng.
Tiếp đó hắn nhanh chóng vận chuyển phong hệ ma pháp quanh người, làm cho thân
thể hắn có xu thế nâng lên khỏi mặt đất

"Chuẩn bị thế là đủ rồi, giờ chiến nào!" Trần Phong hét lớn, vung thẳng thanh
chiến kích đâm vào chân đầu đại viên.

Phập.

Một đòn này, cuối cùng cũng xuyên qua được!

Bị đau, đầu đại viên này gầm lên, rống to một tiếng, chân giẫm mạnh lên mặt
đất làm cho mặt đất lún sâu thành 1 cái hố to ,cùng với đó là toàn bộ khu vực
xung quanh chấn động không ngừng, nhiều loài động vật có thực lực yếu kém đứng
gần đều bị một rống một giẫm này chấn chết!

" Nếu là thực lực của ta còn như lúc nãy, có lẽ ta đã bị một rống này của
ngươi chấn vỡ thân thể, chết đến không thể chết hơn. Nhưng bây giờ thì một
rống của ngươi còn xa mới tiêu diệt được ta." Trần Phong đứng gần đầu đại viên
này không tỏ ra vẻ sợ hãi mà còn chiến ý bừng bừng, dồn hết toàn lực đâm sâu
thanh chiến kích vào chân nó, làm trên bắp chân nó thủng một lỗ, máu chảy đầm
đìa.

Grào

Hành động này của Trần Phong đã triệt để chọc giận nó, đầu đại viên này muốn
bạo nộ rồi! Nó gầm to một tiếng, tay phải nâng cao lên vỗ mạnh về phía thiếu
nữ xinh đẹp, đánh cho cô bay thẳng ra sau làm cô phun ra một ngụm máu tươi.

Xong việc, nó nhìn thẳng về phía Trần Phong với một con mắt đầy hận ý, không
ngờ nhân loại nhỏ bé này lại dám làm nó bị thương chảy máu, tên này phải chết.
Cảm nhận được cái nhìn đầy hận ý của đầu bạo viên, Trần Phong không khỏi đổ mồ
hôi lạnh, hắn cười khổ, nói:

" À..ờ..à...à Viên ca, tiểu đệ chỉ đùa chút thôi mà, đùa chút thôi mà, hì hì
tiểu đệ sẽ đi ngay đây." Nói xong hắn vận chuyển ma pháp lực trong người đến
cực hạn, lao nhanh về phía cửa vào khu vực kết giới này.

Đầu bạo viên rống to một tiếng, hai tay đấm mạnh vào ngực, rồi lao nhanh về
phía Trần Phong, thân thể trên đường đi đụng gẫy không biết bao nhiêu cây lớn.
Thậm chí trên đường đi có nhiều đầu yêu thú nhất cấp, nhị cấp không kịp tránh
né nhất thời bị nó này dẫm cho nát bét. Ngay cả một đầu Hổ yêu thú tam cấp
đỉnh phong, thân thể to như một thân cây lớn bốn năm người ôm không xuể, vừa
mới lộ mặt ra liền bị đầu bạo viên này một chưởng đánh thành bánh thịt, máu
tươi cùng thịt nát văng ra nhuộm đỏ cả một khoảng rừng

" Ôi mẹ ơi, sao trên đời lại có con quái vật như thế này cơ chứ!" Trần Phong
ngoái đầu lại nhìn thấy cảnh này, thân thể không khỏi run lên một lần. Đầu bạo
viên này thực lực quá bá đạo, nếu để nó tiếp cận mình thì chắc chắn sẽ chết,
không thể kháng cự nổi, ví như đầu Hổ yêu kia xét về thực lực còn muốn mạnh
hơn hắn bây giờ không ít, vậy mà ngay cả chống đỡ một hơi thở cũng không được.
Nếu đổi lại là hắn thì một chưởng kia cũng đập chết hắn đơn giản như đập một
con ruồi!

" Chạy, chạy mau." Trần Phong lúc này không còn nghĩ gì nữa chỉ biết cắm đầu
mà chạy, hận cha mẹ sao chỉ sinh ra có 2 cái chân, nếu được thì hắn bây giờ sẽ
lắp thêm 2 cái chân để chạy cho mau mà thoát khỏi ác ma này.

Đầu bạp viên tuy hình thể to lớn nên chạy chậm, nhưng tốc độ của nó lại không
thua kém gì Trần Phong, bây giờ đã áp sát đến người hắn. Thình lình nó dừng
lại, hai chân co lại lấy lực, sau đó bật liền bật nhảy thật mạnh. Với cách
này, bàn chân của nó đã ở ngay trên đầu Trần Phong!

Cảm nhận được hơi thở chết chóc tràn ngập quanh thân thể mình, Trần Phong sợ
hãi hét một tiếng bất chấp chuyện gì xảy ra, đem toàn bộ phong hệ ma pháp đánh
ra sau lưng.

Bàn chân đầu bạo viên kia đã đến rất gần.

Vù..

Viu..Viu..

Oành....Oành....

Rầm....Rầm....Rắc...Rắc

Hết chương 12

Chuyện gì sẽ xảy ra? Chờ chương sau sẽ rõ


Nam Việt Đế Vương - Chương #12