Người Thân , Ta Có Vợ


Người đăng: 1LanLanManLungTung

Đông Cung nơi ở của thế tử Triệu Hoàng lúc này một đám người không hiểu tại
sao cứ nối đuôi nhau đi đi lại lại, một vòng lại một vòng không hề có dấu
hiệu dừng lại . Kẻ dẫn đầu đoàn người là Triệu Hoàng, hắn đã đi thế này được
một canh giờ rồi . Mồ hôi nhỏ giọt, bước đi của hắn dần dần cũng không nhanh
được nữa.

“Kiên trì nào muốn cứu đất nước nhưng mà trước tiên phải cứu mình đã, cái
thân thể này quá yếu đuối, không có kẻ ám sát giết chết thì lâu dần cũng chết
vì bệnh tật mà thôi . Phải cải thiện thể chất thật tốt lên mới được” Triệu
Hoàng tự nhủ với mình.

Mấy tên thị nữ, người hầu thì thầm kêu khổ không thôi, không hiểu thế tử làm
cái gì vội vã theo sau chỉ sợ hắn bị té ngã . Thường ngày thế tử chỉ chơi bời
rồi ăn nằm có bao giờ đi đứng quá trăm bước chân sao hôm nay lại đi nhiều đến
vậy ? Bọn hắn ai đấy cũng cảm giác mệt mỏi, chỉ tội cho tên thái giám hầu cận
thế tử vừa theo sau vừa cầm quạt quạt liên hồi cho Triệu Hoàng.

Thái giám ở triều đình của Triệu Việt Vương rất ít, thái giám thường là người
cũ của nhà Lý trước kia . Hoàng cung của nhà Triệu không lớn thêm vào hoàng
cung không tuyển thêm thái giám nên vẫn thường sử dụng rất nhiều người hầu
bình thường và coi họ như gia nô để làm việc chân tay . Chỉ có người hoàng tộc
thì sẽ luôn có thái giám tùy tùng bên người.

-Hừ ! Phúc ai cho ngươi quạt vậy ? . Triệu Hoàng quát mắng.

Tên thái giám tên Lưu Phúc rụt cổ lại “Khổ thân ta, làm kiếp hầu hạ người ta
không phải là làm cho ngươi thật thoải mái hay sao ? Mọi khi ngươi vẫn khen ta
nhanh nhẹn hợp ý kia mà ?” Lưu Phúc biết những lời này chỉ được nghĩ chứ không
được nói ra khỏi miệng . Hắn là kẻ thông minh biết cách lấy lòng của người
khác, ở với thế tử được 4 năm hắn được thế tử cực kì yêu thích . Mọi trò vui
chơi của thế tử thường ngày đều là hắn bầy ra để lấy lòng thế tử cả . Nhưng
dạo này sau vụ ám sát, thế tử như trở thành một người khác vậy không chơi bời
tất nhiên là không quan tâm hắn nữa rồi . Đôi khi hắn thấy bây giờ thế tử rất
đáng sợ, cái uy thế vô hình từ đôi mắt phát ra khiến hắn phải nín thở, cảm
giác này hắn chỉ thấy trên người của Triệu Vương . Còn đâu bóng dáng của đứa
trẻ 14 tuổi ăn chơi nhu nhược, à mà không tính cả tuổi mụ của thế tử thì đã
là 15 rồi mới đúng chứ . Không phải chăm sóc bên cạnh thế tử nhiều năm hắn còn
tưởng đây là kẻ giả mạo . Tính tình thế tử thay đổi, Lưu Phúc biết bây giờ lấy
lòng thế tử duy nhất là nghe lời chứ không thể dùng những trò bàng môn tà đạo
để lôi kéo thế tử nữa.

-Ta bảo các ngươi mở hết cửa đi và cửa sổ ra mà ? Triệu Hoàng trừng nhìn bọn nô tài chỉ trỏ.

-Dạ bẩm ! Thái y có nói là thế tử bệnh nên phải tránh gió độc nên không được mở cửa ạ . Lưu Phúc cung kính trả lời.

Nghe vậy Triệu Hoàng tức giận thầm mắng : “ Đúng là bọn lang băm, ban ngày
ban mặt cũng đóng cửa, bức bối chết người mà !”

-Ta bảo mở ra các ngươi nghe ta hay nghe thái y.

Triệu Hoàng nói ra lời này có chút độc đoán nhưng làm sao có thể giải thích
cho bọn nô tài này hiểu được chứ . Chẳng lẽ nhận mình biết y dược.

Lưu Phúc nghe vậy có chút khó khăn, nhưng cũng đành chịu liền cùng một số
người mở hết những cánh cửa ra . Đang mùa hè oi ả, bỗng nhiên có cơn gió ùa
vào, ánh sáng tràn ngập khắp nơi . Cung nữ vội vàng thổi tắt hết đèn dầu
tránh xảy ra hỏa hoạn.

Triệu Hoàng sải bước ra ngoài mái hiên, thấy vậy Lưu Phúc bước lên định nói
gì đó, Triệu Hoàng khoát tay hắn đành ngậm miệng lại . Nhìn tên thái giám hắn
cười nhạt, tên thái giám này mà gặp những kẻ vua hưởng lạc ăn chơi thì đúng
là quá hợp, tương lai sẽ là đệ nhất lộng thần, may mà là mình chứ không phải
Triệu Hoàng thật sự . Tuy vậy kẻ này khôn khéo biết nghe lời, chỉ cần cẩn
thận sử dụng thì cũng không tồi.

Ra ngoài phóng tầm mắt xung quanh, không có những tòa nhà cao lớn, mà thay
vào đó là những kiến trúc cung điện, tuy không to lớn nguy nga như đại nội
triều Nguyễn nhưng lại mang đầy xúc cảm của thời đại . Mái không cong nhiều ,
hiên thấp đặc điểm chung của những ngôi nhà Việt cổ . Nhìn bầu trời trong xanh
Triệu Hoàng hít sâu một hơi thật thoải mái.

-Thật tốt ! Mình sống lại rồi.

-Vương hậu đến .Đúng lúc này có giọng nói vang lên.

Xa xa một người phụ nữ tuổi ngoài 35-36 tuổi đi lại đây, dung mạo đoan trang
hiền từ, trang phục tơ lụa thêu chỉ vàng đơn giản lại vẫn toát lên vẻ quý
phái . Phía sau một số người hầu cầm ô che, quạt mát theo sau . Người này
chính là vương hậu Hạ Nương mẹ ruột của Triệu Hoàng.

Triệu Hoàng mới thầm nghĩ sự thật làm gì có giống mấy bộ phim cổ trang đồ đạc
diêm dúa mà chả có tý hình tượng gì cả.

Triệu Việt Vương có hai người vợ, người vợ đầu khi sinh ra Cảo Nương không
lâu thì chết, Triệu Việt Vương thương xót nên mới đặt tên con gái là Cảo
Nương . Sau đó Triệu Việt Vương mới lấy Hạ Nương và sinh ra Triệu Hoàng.

-Con bái kiến mẫu hậu . Triệu Hoàng hành lễ.

-Con sao việc gì lại ra ngoài đón tiếp ta, thân thể không khỏe vào trong tĩnh dưỡng mới là tốt.

Vương hậu nhìn xung quanh thấy cửa mở khắp nơi, giận đến tím mặt nhìn Lưu
Phúc . Triệu hoàng vội nói :

-Là con bảo họ làm vậy, mẫu hậu đừng trách . Con thấy trong phòng ngột ngạt khó thở nên bảo họ mở cửa ra cho thông thoáng.

Mẹ nào mà chẳng xót con ? Vương hậu Hạ thị lại càng là vậy, thấy con nói ra ,
cũng chỉ thở dài vội vã bảo người đưa Triệu Hoàng vào trong.

Triệu Hoàng cảm thấy kì lạ, đối với người mẹ hờ này đáng ra hắn phải cảm thấy
xa lạ mới đúng . Mà tính tuổi thật Hạ thị còn nhỏ tuổi hơn cả hắn . Trái lại
hắn cảm thấy thân thiết và ấm áp từ sự quan tâm của bà . Chẳng hay do ảnh
hưởng của thân thể này hoặc người mẹ trong trí tưởng tượng của hắn chính là
vậy . Hắn cũng không biết nữa, nhưng hắn biết mọi thứ mọi cảm xúc là thật và
hắn chấp nhận lấy nó.

-Thấy sức khỏe con rất tốt ta rất vui mừng, lần sau con có giận dỗi thì cũng đừng tự ý ra khỏi cung . Người làm mẹ như ta không sống nổi.

-Mẹ lỗi của con . Triệu Hoàng lên tiếng.

Tiếng mẹ thốt lên khiến Hạ thị xúc động bao lăm nay bà mới lại được nghe tiếng
gọi mẹ, từ khi thành vương hậu xưng hô với con cái rất chi xa cách.

-Con nhớ chỉ gọi mẹ lần này thôi . Bà gạt chút nước mắt.

Nhưng bà lại có chút giật mình, con mình từ bao giờ lại có khả năng đoán ý
người khác, biết xin lỗi như vậy .Làm người mẹ bà luôn mong con thành tài dù
con có là thế tử đi nữa, trái bà lại cũng rất cưng chiều con mình . Dù biết
là sai nhưng quá thương yêu con, không muốn nó tổn thương dù là một chút .
Hiểu rõ tính cách con mình là đứa bướng bỉnh không chịu nghe ai khuyên bảo ,
bây giờ thấy con bắt đầu hiểu chuyện vui mừng khôn xiết . Có lẽ do hồi tai nạn
vừa rồi trong họa đắc phúc khiến tính cách con trai mình chuyển biến trở nên
tốt đẹp.

-Ngọc Vân không đến chăm con sao ? Sao nó làm vợ mà không biết chăm sóc phu quân là sao ? Hạ thị hỏi gấp.

Trời ta 14 tuổi đã có vợ sao ? À ! Cũng là phải đạo thời này hôn nhân sớm thêm
vào Triệu Vương có duy nhất người con trai, mà lại bệnh tật ốm yếu . Mong có
cháu nối dõi là đương nhiên, tuy vậy vì lý do gì đó hai người kết hôn nhưng
chưa hề chung giường đến một lần . Phải nói hai người chán ghét nhau mới phải
.

-“Dạ Ngọc Vân đang ở bên cung đối diện, là do con không cho nàng đến đây làm việc . Mong ngài đừng trách cứ gì nàng .” Triệu Hoàng nhận hết lỗi về mình.

Hạ thị nghe nói xong có chút không thể chấp nhận, vợ chồng cưới nhau mà không
viên phòng việc này đồn ra ngoài thì không còn gì để nói nữa rồi . Đang muốn
khuyên con về vấn đề này một chút thì bỗng nhiên có tiếng người đi vào :

-Nghiệt tử ngươi chút nữa gây ra họa biết không hả ?

Người đi đến độ tuổi trung niên thân mặc hắc bào, áo thêu rồng vàng thân hình
cao lớn uy vũ, mày kiếm, đôi mắt có thần . Tất cả người hầu quỳ xuống cúi
đầu.

-Nhi thần bái kiến phụ vương . Triệu Hoàng hành lễ.

-Thiếp thân tham kiến đại vương.

Người này chính là Triệu Quang Phục, Triệu Việt Vương . Triệu vương gật đầu
khoát tay cho mọi người đứng dậy, Triệu Hoàng nhìn bóng dáng uy nghi đứng
giữa cung điện mà lòng đầy vui sướng . Thời đại này hắn mong gặp nhất một là
Lý Bí, hai là Triệu Quang Phục, Lý Bí thì hắn không thể gặp được nữa nhưng
còn Triệu Việt Vương thì không như vậy vì vị đây còn là cha của hắn nữa .
Triệu Việt vương ngồi xuống chiếc sập, sắc mặt có chút không vui nhìn Triệu
Hoàng.

Triệu Hoàng cúi đầu không nói, lặng im nghe giáo huấn . Hắn có chút không
thích nhưng Triệu Hoàng trước đây và cả bây giờ cũng đều rất kính trọng người
cha này . Triệu Hoàng nghĩ thấy ai làm gì có vinh hạnh như ta khi được nghe
một vị anh hùng dạy dỗ, thôi cứ coi nó là sự hưởng thụ đi.

-Hừ ! Việc hôn nhân của chị ngươi đã được quyết định, ngươi muốn cũng không ngăn cản được nữa . Chỉ vì việc này mà ngươi suýt mất tánh mạng liệu có đáng . Người có biết chuyện hôn nhân này sẽ khiến cho ngàn vạn dân chúng không phải sống trong cảnh chiến tranh nữa.

Triệu Hoàng chột dạ, chính nguyên nhân này khiến cho Triệu Việt Vương mất
nước, hắn biết Triệu Việt Vương là một người rất bảo thủ, có quyết định rồi
thì người khác dù khuyên thì cũng khó có sự thay đổi nên hắn đành chọn im lặng
.

-Nhã Lang đã về rồi, còn muốn tìm hắn đòi mạng ? Triệu Việt Vương dò hỏi.

Tính cách bốc đồng trước kia làm cho Triệu Hoàng suýt chút nữa vong mạng ,
Triệu Việt Vương không chắc chắn kẻ chủ mưu đằng sau vụ việc này nên vẫn chọn
cách im lặng để tránh khỏi một cuộc chiến . Dù là giặc bên trong hay bên ngoài
thì chỉ căn căn cơ họ Triệu lung lay một chút thì sẽ phải trả giá to lớn.

Triệu Hoàng trước kia không thích tên Nhã Lang vì nghe nói kẻ này không hề
đứng đắn, thêm vào lần gặp mặt tại Quân Thần ấn tượng về kẻ này là khuôn mặt
hèn mọn . Tên này nhìn Triệu Việt Vương một cách khinh thường, nhìn Cảo Nương
với đôi mắt dâm tà . Khiến Triệu Hoàng vô cùng căm ghét, sau lần đó hắn kịch
liệt phản đối cuộc hôn nhân chính trị này.

-Nhi thần sẽ làm điều mình cho là đúng . Triệu Hoàng thẳng thắn trả lời.

Triệu Việt Vương nhìn sang Vương hậu của mình ý nói :”Hay lắm đây là con trai
ngoan của nàng dạy bảo”. Hạ thị thấy vậy vội khuyên nhủ Triệu Hoàng :

-Con mau nhận lỗi với phụ vương con đi mau lên.

-Con nhận lỗi là ra khỏi thành đuổi theo Nhã Lang nhưng con phản đối cuộc hôn nhân này là đúng.

Triệu Hoàng vẫn thẳng thắn như vậy mà trả lời, Triệu Việt Vương sôi máu thiếu
nữa cầm côn trượng đánh Triệu Hoàng . Nhưng biểu hiện cứng rắn này của con
trai khiến ông rất vui, không còn nhu nhược như thường ngày . Triệu Việt
Vương lại không suy nghĩ nhiều như Hạ thị . Con trai ta là người đỉnh thiên
lập địa ý nghĩ duy nhất mà Triệu Việt Vương mong muốn là vậy . Ông đang định
hỏi liệu có kẻ nào dụ dỗ Triệu Hoàng mang binh ra ngoài thành hay không nhưng
muốn nói lại thôi.

-Hài…. ! Chuyện này coi như thôi đi, ngươi khỏe rồi vài hôm sau Đinh tiên sinh tiếp tục việc học cho ngươi.

Nói xong Triệu Vương bãi giá rời khỏi Đông Cung .Triệu Vương không nói một lời
yêu thương cha con mà toàn là lời trách mắng nhưng trong tâm khảm của Triệu
Hoàng biết người là một người cực kì yêu thương con cái . Dặn dò vài câu vương
Hậu cũng rời đi lại để lại Triệu Hoàng một mình giữa những kẻ hầu người hạ này
. Chung quy cha mẹ cũng không hẳn là cha mẹ có gì đó giống quân thần, hắn thầm
nghĩ . Thời đại này gò bó quá mức, đến bậc cha mẹ thể hiện cách yêu thương
cũng là roi vọt, rồi áp lực của kẻ đứng đầu quá lớn nên đã tạo ra một tên
Triệu Hoàng vô dụng.

-Lưu Phúc ! Lã Vọng thế nào rồi . Triệu Hoàng nói

-Dạ bẩm ! Lã hộ vệ đã tìm được gần trăm thân binh thay thế đội thị vệ canh gác tại Đông Cung.

Lưu Phúc không nhanh không chậm trả lời.

Không thấy Lưu Phúc bẩm báo việc sau, có lẽ là chưa có kết quả đi, việc này
hắn không vội, hắn không hy vọng Lã Vọng hoàn thành việc này . Triệu Hoàng
giao cho Lã Vọng tìm văn thư cũng chẳng qua để hắn quen dần khi làm việc cho
mình “Ngươi bây giờ làm việc cho ta chứ không phải ai khác” . Có bắt ép để dần
sẽ thành thói quen mà thôi, Lã Vọng võ nghệ rất giỏi bên cạnh bảo vệ sẽ an
tâm rất nhiều.

Việc quan trọng nhất hiện nay của hắn là nhận biết tất các vị đại thần, chứng
tỏ năng lực của mình thì mọi bước kế tiếp mới dễ dàng được . Còn người vợ chưa
gặp mặt này hắn không biết đối mặt sao cho phải.

tg:Đang bận quá không thể viết thêm chi tiết .


Nam Đế - Chương #2