Quái Nhân Xuất Hiện.


Người đăng: khungvocuc001@

Tiếu Diện nhìn chăm chú gương mặt tò mò của Mộc Đình Uyển, bỗng hắn cười rất
sảng khoái, khiến cho gương mặt nàng ửng hồng, lại nghe hắn nói:

- Nếu thật sự phải chôn thây ở đây, có lẽ ta sẽ nó cho cô biết, bất quá, tạm
thời ta còn chưa ăn chơi sa đọa đủ, vậy nên chưa chết được.

Mộc Đình Uyển ngẩn ra chốc lát, sau đó kinh ngạc hỏi:

- Ngươi có cách thoái khỏi đây?

Tiếu Diên đứng dậy vặn vẹo ngươi mấy lượt, xương cốt kêu răn rắn như sắp vỡ,
sau đó nói:

- Mộc cô nương, tại hạ mạn phép mượn một ít nội nhiệt lực trên người, được
chứ?

Mộc Đình Uyển chẳng hiểu ý hắn, nàng lại hỏi:

- Ý ngươi là gì?

Tiếu Diện đáp:

- Từ nhỏ, ta đã có một dị năng, ta có thể hấp thu nhiệt lực từ thân thể người
khác để khôi phục nội lực của bản thân.

Mộc Đình Uyển từ từ đứng dậy, nàng kinh ngạc hỏi:

- Thật sự có thể chuyện này sao? Nhưng hấp thu bằng cách nào?

Tiếu Diện cười khó hiểu, cứ như chuyện này không thể giải thích:

- Mộc cô nương, đắc tội.

Dứt lời, Tiếu Diện tiến tới hai bước, bất thình lình ôm lấy Mộc Đình Uyển, môi
dán chặt môi nàng. Mộc Đình Uyển bất ngờ bị hôn, nàng khoảng hốt đẩy vội hắn
ra nhưng tay hắn đã như gọng kìm giữ chặt người nàng.

Dứt nụ hồn dài, Tiếu Diện ôm chặt người nàng, nhiệt lượng cơ thể nàng không
ngừng tăng lên nhưng đối với hắn vẫn chưa đủ, hắn cần thêm một chút nữa. Hết
cách, tay Tiếu Diện đưa xuống mông Mộc Đình Uyển, nhẹ nàng nắn bóp mấy cách,
tức thì cả người nàng như bốc hỏa.

Mộc Đình Uyển cả giận hét lên:

- Ngươi dám?

Tiếu Diện cười cười nói:

- Chỉ là bất đắc dĩ, nhưng ta phải nói một điều, mông Mộc cô nương thật mềm
mại.

Mặt Mọc Đình Uyển đỏ bừng, thậm chí đỏ lên tận mang tai, hơi hở cũng rối loạn,
nàng cắn một phát lên vai Tiếu Diện rồi lại thét lên:

- Thả ta ra, bằng không ta sẽ giết ngươi.

Tiếu Diện kêu a một tiếng, đương nhiên bị nàng cắn đến chảy máu rồi, đành cười
khổ nói:

- Lên trên ta liền thả.

Nói rồi, chân hắn dẫm mạnh xuống mõm đá, cả hai người như mũi tên bay vọt lên
trên, đến nơi, đứng trên mép mực, Tiếu Diện buông thân thể Mộc Đình Uyển ra,
lùi về sau hai trượng, cười xấu hổ nói :

- Mộc cô nương, thật đắc tội.

Mộc Đình Uyển giận đến rung người, nàng lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt như muốn
xé xác hắn, vô cùng tức giận nói :

- Ngươi còn dám nói ?

Tiếu Diện bất đắc dĩ nói thêm :

- Cùng lắm ta cho Mộc cô nương xoa lại.

Mộc Đình Uyển đỏ mặt nghĩ đến chuyện vừa rồi, lại nghe hắn nói như vậy, nàng
giận quá, vận dụng chưởng lực đánh đến. Tiếu Diện lách người né tránh, sau phi
thân lên nhành cây, cười khổ nói :

- Mộc cô nương, hôm nay ta còn có việc, nếu nàng muốn….cái kia, sau hãy đến
tìm ta.

Ầm.

Mộc Đình Uyển đánh ra một chưởng, cành cây mà Tiếu Diện đứng bị chấn nát bấy,
cành lá bay tứ tung, nhưng sau khoảnh khắc đó, hắn cũng biết mất trước mắt
nàng. Mộc Đình Uyển cảm thấy thua thiệt, bị hắn chiếm tiện nghi còn dám nói
mấy câu vô sĩ đó, nàng càng nghĩ càng tức, răng nghiến chặt, quyết tâm sau này
gặm hắn sẽ tính cả vốn lẫn lãi.

**

Trở về đêm hôm trước.

Trong lúc Tiếu Diện kẹt dưới vực ngoài thành Hoa Lạc, Tiểu Vũ đang nằm trên
giường, suy nghĩ một lượt những chuyện xẩy ra mấy hôm nay, bỗng nhiên nàng
nghe tiếng động lạ ngoài cửa sổ.

Tiểu Vũ liền biết chắc chắn có người đang rình mò bên ngoài, nàng ngưng trọng
quan sát nhất cử nhất động của đối phương, dù hắn cố tình di chuyển nhẹ nhàng,
hạn chế thấp nhất âm thanh phát ra, nàng vẫn dễ dàng xác định được vị trí của
hắn trong đêm tối. Đối với nhiều người, trừ phi được tập luyện kỹ lưỡng mới có
loại giác quan đặc biệt này. Nhưng Tiểu Vũ trời sinh đã có, mặc dù nàng không
mấy khi dùng đến cái khả năng bẩm sinh này.

Không biết Tiểu Vũ nắm gọn nhất cử nhất động của mình, hắc y nhân định dùng
ống trúc chứa mê dược phun vào trong phòng, hắn liền bị Tiểu Vũ chộp lấy thanh
kiếm bên cạnh giường, phi thẳng vào mặt.

Nghe ‘A’ một tiếng, khi Tiểu Vũ bước đến bên cửa sổ, hắn y nhân đã biến mất,
chỉ còn sót lại ít máu tươi, rõ ràng mắt hắn đã bị kiếm của nàng chấn nất,
cũng may nàng không phải loại hiếu sát, chỉ đánh bằng chuôi kiếm, chứ nếu nàng
phóng mũi kiếm ra thì mạng hắn xem như xong rồi.

Tiểu Vũ thở dài, nàng đang định lại giường nghỉ ngơi, lại nghe tiếng gõ cửa.

Cộp cộp!

Bất đắc dĩ bước ra mở của, trước mắt nàng là ba gã nam nhân kỳ quái, thoạt
đánh giá không phải hạng lương thiện. Tiểu Vũ hỏi

- Ba người là ai?

Một trung niên nhân râu quai nón cúi đầu thi lễ, gã nói:

- Đêm đã khuya lại đến làm phiền, mong Tiểu Vũ cô nương lượng thứ.

Tiểu Vũ ngạc nhiên trước thái độ cung kính của gã, nàng nói:

- Không cần khách sáo, ba người tìm ta có chuyện gì?

Trung niên nhân có hàm râu quai nón tiếp tục nói:

- Tại hạ là Bùi Kiệt, phụng mệnh Chưng giáo chủ đến đảm bảo an toàn cho Tiểu
Vũ cô nương.

Tiểu Vũ nhướng mi, nàng khó hiểu hỏi:

- Bảo vệ ta?

Trung niên nhân thẳng thắn đáp:

- Đúng vậy.

Xem dáng dấp ba người đứng trước mặt, Tiểu Vũ nhận thấy thực lực của họ không
phải tầm thường. Gã râu quai nón có thân hình đồ sộ, mắt sáng mũi to, tuy thái
độ đối với nàng cung kính nhưng cái nhìn của gã lại tán phát sát khí khiến kẻ
khác rùng mình. Ngoài gã, còn hai tên gầy gầy đứng bên cạnh, thoáng nhìn cũng
nhận ra võ công thuộc loại cao thâm, đến đi như gió thoảng, có thể đơn giản
tước đoạt mạng người trong chớp mắt.

Từ nhỏ, Tiểu Vũ đã gặp không ít người trên Văn Lang đại lục, cũng không khó
khăn để nàng nhận biết được thực lực đối phương.

Ngưng trọng quan sát một khắc, nàng nhún vai khép cửa lại nói:

- Vậy các ngươi ở ngoài canh gác, bổn cô nương ngủ.

Trung niên nhân thấy vậy, nhanh chóng đưa tay ngăn cánh cửa đóng lại, gã nói:

- Tiểu Vũ cô nương xin nghe tại hạ nói hết.

Tiểu Vũ biết chuyện này không đơn giản như vậy, trong lòng nàng đã có một vài
tính toán nhỏ nhưng vẫn bình thản hỏi:

- Lại làm sao nữa?

Trung niên nhân tiếp tục nói:

- Ba chúng tôi muốn hộ tống Tiểu Vũ cô nương đến Chưng gia, ở đó mới thật sự
an toàn.

Tiểu Vũ cười lạnh nhìn gã trung niên nhân tên Bùi Kiệt, nàng nói:

- Muốn bắt giữ ta?

Bùi Kiệt đáp:

- Tại hạ không dám, đây là lời mời từ Chưng giáo chủ!

Tiểu Vũ mắng nhiếc trong lòng:” Tên Tiếu Diện chết tiệt, đồ khốn kiếp”. Nàng
thật sự không ngốc, xem tình hình rõ ràng lúc này Tiếu Diện đã đi xa Thanh Hà
Điếm quán. Hắn vắng mặt, các thế lực khác liền muốn lưu giữ nàng làm vật trao
đổi Thiên Ma Lệnh.

Rầm !

- A.

Giận cá thì chém thớt, bàn tay Bùi Kiệt đang giữ cánh cửa bị Tiểu Vũ dụng lực
khép lại, chỉ nghe gã thét lên đau đớn. Nàng khép cửa xong lại mở ra kèm theo
một cước vào bụng Bùi Kiệt, gã bị đạp lọt lầu.

Nghe ‘Choang’ mấy tiếng, nhiều người đang yên giấc, bỗng tò mò mở cửa phòng ra
xem. Trên lầu, hai gã gầy ốm vẫn chưa động thủ, ánh mắt họ sắc lịm soi từng cử
chỉ của Tiểu Vũ, nàng cười vui vẻ nói:

- Hai người không định động thủ?

Bùi Kiệt bị đạp lọt lầu, cái bàn cùng một một ám chén bị thân thể cường tráng
của gã chấn nát. Từ đám vụn sứ đứng dậy. Bùi Kiệt cười nói:

- Như này xem như ta đã nhường Tiểu Vũ cô nương ba phần rồi.

Một lão già khó ngủ ở kế bên phòng Tiểu Vũ, lại nghe tiếng ồn ào làm lão bức
rức, cảm giác khó chịu trong mình, có lẽ người già nên hơi cọc tính. Lão mở
cửa phòng bước ra mắng:

- Lũ ôn con các ngươi có để người khác ngủ hay không?

Vụt !

Chỉ thấy đầu lão già lăn trên sàn.

Mấy kẻ phòng bên tận mắt chứng kiến, mấy tiếng ‘a’ ngắn quản, ai nấy đều bưng
miệng để không phát ra âm thanh. Lắm kẻ bất bình giận muốn đánh cho bọn ác ôn
này một trận. Thế nhưng tất cả đều im bặc mà khép cửa phòng lại, mặc cho bên
ngoài ẩu đã, ồn ào thế nào.

Bùi Kiệt cười vui vẻ nói:

- Không ngờ mấy vị tân khách hiện tại rất thông minh, đầu trên cổ không phải
hàng giả.

Dù có máu anh hùng nhưng bản thân vô năng thì làm gì được, nhiều kẻ thở dài
trong bụng, chẳng ai muốn đầu mình là cái tiếp theo lăn lốc trên sàn nhà.

Mặc cho Bùi Kiện như cố ý cười nhạo, ba phần còn mang ý khiêu khích, dân tình
hết thảy đều khôn ngoan nhẫn nhục.

Tiểu Vũ giận không kiềm được, nàng không ngờ tên Bùi Kiệt ngang nhiên giết
người giữa sự chứng kiến của bao người. Đã vậy, gã còn làm như chuyện ấy là
hiển nhiên, vô cùng đơn giản và chẳng cứ như người trong thiên hạ, mạng đều là
cỏ rác, toàn là gà chó, thích là giết, nàng quát:

- Ngươi dám!

Vụt !

Tiểu Vũ còn chưa kịp nói xong câu, Bùi Kiệt đã ra hiệu cho hai tên gầy mang
nàng rời đi.

Nhanh như quỷ ảnh, hai tên gầy chộp lấy bả vai nàng, chỉ thấy dư ảnh đọng lại
trong Thanh Hà Điếm quán. Rõ ràng thực lực ba người này so với nàng là một
trời một vực. Nàng suy nghĩ mãi cũng không hiểu, tại sao những người này lại
không có tiếng tăm trên văn lang đại lục. Với thực lực bản thân như vậy, muốn
khai tông lập phái là vô cùng đơn giản, tại sao ba người này lại đi làm chân
sai vặt cho Thiên Ma Giáo.

Tiểu Vũ còn đang suy thì phía trước có tiếng nói ồ ồ vang lên:

- Bỏ người lại rồi cút.

Bước ra từ đám sương vụ mờ nhạt, một lão thái thái lạnh lẽo nói.

Bùi Kiệt dõi mắt quan sát lão thái thái này, hình thù quái dị của bà ta làm gã
khó chịu. Trông quần áo rách rưới lại hôi thối, bộ dánh thì lưng còng tay
chống gậy, nếu cầm thêm cái bát mẻ nữa thì chẳng khác một kẻ ăn mày.

Bùi Kiệt cười nhạt nói:

- Lão bà nói năng hơi quá rồi đấy. Ta đang bận, không có thời gian chơi đùa
đâu.

Lão thái thái lạnh lùng nói:

- Để người lại rồi cút.

Bùi Kiệt giận tím mặt, gã không ngờ có kẻ láo xược đến vậy, gã rống lên, tung
một cước.

Phanh !

Vù Vù !

Bạo phong cuốn tầng tầng lớp lớp gạch đá trên đường bay đi, va mạnh vào người
lão thái thái. Viễn tưởng một cước này xem như giải quyết xong phiền toái.
Nhưng khi cát bụi tan đi, lão thái thái vẫn đứng đó, thân hình rách rưới vẫn
rách rưới, hoàn toàn không hề xê dịch một li nữa tấc.

Gương mặt già nua của lão thái thái giật giận, xem ra đã giận rồi, bà ta nói:

- Đến lượt ta.

Vù vù !

Ầm !

Cây gậy trên tay lão thái thái nện mạnh xuống mặt đường, chấn động không gian
âm ỉ khiến tai người rỉ máu. Dư lực tạo thành một khe nứt trên mặt đất, đến
khi chạm vào mũi giày Bùi Kiệt mới dừng lại.

Bùi Kiệt hoảng hốt thoái lui hai bước, trên trán thoáng toát mồ hôi lạnh, gã
hỏi:

- Các ngươi muốn gì, có thể từ từ nói chuyện, nếu hợp lí có thể thương lượng?

Lão thái thái vẫn lạnh lẽo nói:

- Để người lại rồi cút.

Bùi Kiệt không muốn giao đấu với kẻ thân thế bất minh, thực lực bất phàm, và
quan trọng nhất là không nắm chắc phần thắng. Gã cố nhẫn nhịn để câu giờ, chờ
chốc nữa, nhất định có người của Thiên Ma giáo đến yểm trợ.

Đáng tiếc lão bà này thuộc dạng kiệm lời, nóng tính. Gã không biết phải đối
phó sau với năm chữ ‘để người lại rồi cút’, bất quá, hiện tại đã không còn
cách, gã đành hàm hồ nói:

- Lão bà, bà cần gì? Bên Thiên Ma giáo ắt cung cấp gấp bội thứ bà cần. Với
thực thực của bà, ta nguyện làm người giới thiệu bà vào đó, bà thấy sao?

Lão bà lạnh lẽo nói:

- Ta đếm đến ba, không cút, ắt giết.

Bùi Kiệt hết cách, gã muốn câu kéo một ít thời gian. Tuy nhiên, cách làm việc
của gã lỗ mãng từ xưa, mấy cái chuyện hỏi han giao thiệp rất chi thô thiển,
chẳng biết tính trước lo sau, lời nói không tài nào lọt tai. Bùi Kiệt thở dài,
gã quyết định không dùng miệng được thì dùng tay, đây là cách gã thường dùng
để giải quyết mọi việc từ xưa đến nay.

Tiểu Vũ cười không nói, nàng chẳng ngờ tên Bùi Kiệt này ngu ngốc đến vậy. Gã
chẳng thèm hỏi tên, hỏi tuổi, chẳng biết đối phương là chủ sự hay người làm,
chưa gì đã muốn lôi kéo, lại nói chuyện tiền bạc, vật chất đâu phải vạn năng.
Lúc này, nàng chỉ trông cho bọn họ đánh nhau tới sứt đầu mẻ trán, như vậy nàng
có trò vui để xem.

Nhìn con phố nhỏ đầy những sạp hàng ven đường, trước dư lực công kích của hai
cao thủ liền nát như tương. May là trong đêm nên chẳng ai xui xẻ chết oan.

Tiểu Vũ ngạc nhiên nói:

- Không ngờ lại xuất hiện thêm một cao thủ, quả thật ba người gặp rắc rối
rồi.

Tên gầy đứng bên phải tiểu vũ buông vai nàng ra, thanh âm rất nhẹ, tựa hồ nói
mà không nói:

- Không chỉ có một người.

Đây là lần đầu Tiểu Vũ nghe một trong hai người này nói chuyện, nàng nói:

- Còn ai nữa sao?

Người nọ tiếp tục nói:

- Rồi cô sẽ biết.

Tiểu Vũ bỉu môi, rõ ràng hắn mở miệng trước, nói được nữa chừng lại làm bộ làm
tịch thần bí, nàng hơi bực nói:

- Không nói thì thôi, ta cũng không quan tâm.

Người nọ thở dài nói:

- Đêm nay cô nhất quyết phải chọn về phe nào. Tuy nhiên ta vẫn khuyên cô nên
theo bọn ta, dù Thiên Ma giáo không phải quang minh chính đại nhưng không có
ngu dốt mà trực diện đối chọi triều đình. Mạng sống của cô hoàn toàn được đảm
bảo, còn nếu theo bọn thần bí nhân kia, tính mạng chưa chắc đã được bảo
toàn.... Vẫn là cô tự mình cân nhắc.

Dứt lời, y lao thẳng vào trận đấu, lúc bấy giờ một cặp tiểu đồng mình mặc áo
vằn chỉ đỏ, đầu ba chỏm tóc cũng lao ra yểm trợ lão bà bà kia.

Thoạt trông, hai tiểu đồng như hai đứa bé mười tuổi bình thường, mặt mũi khôi
ngô tròn trịa, đứa nam mập ú dễ thương, khiến người khác chỉ muốn tiến đến mà
véo má nó. Đứa nữ trông hoạt bát, mắt tròn to, má lún đồng tiền rất khả ái.

Chỉ là, người trong cuộc lại không thấy vậy, hai đứa nhóc này toàn sử dụng sát
chiêu, xui xẻo cho ai trúng một quyền nữa cước thì xem như không chết cũng tàn
phế suốt đời.

Trong lúc sáu người đang giao đấu, Tiểu Vũ dự định mặc kệ bọn họ mà rời đi.
Đương nhiên, việc trước tiên nàng làm là tìm và tính sổ với tên tiểu tướng
công Tiếu Diện, hắn dám để nàng vướng phải một mớ tai vạ rồi chuồn đi đâu
không biết.

Thân ảnh Tiểu Vũ lướt trong đêm, nàng vừa điểm chân, vượt qua được vài chóp
nhà, chợt thấy lồng ngực nhói đau.

Phụt!

Từ miệng nàng phun ra một búng máu tươi, giữa màn đêm lồng lộng ánh trăng xuất
hiện ba lão già quỷ dị, giọng cười khanh khách của ba người này, càng nghe
chàng choáng váng đầu óc.


Nam Đạo Tặc Nữ Bộ Phái - Chương #7