Người đăng: phamtrongnghia
Tầng 155 nơi đây cách biệt với thế giới phía trên kia, có thể nói trên mặt đất
là thiên đàng còn dưới đây là địa ngục, bóng tối bao trùm nơi đây, ở đâu đó
ngoài kia có tiếng la hét, rên rĩ, đôi khi còn nghe thấy tiếng rên rỉ thê
lương.
Trong một góc xó xỉnh phía tây tầng 155.
Một đứa trẻ tầm 11 12 tuổi đang nằm cong queo trên đống giấy vụn nát. Da dẻ
con bé tái mét không có chút sức sống. Nó nằm co ro một chỗ đến nổi ngay cả
ngón tay cũng thèm đụng.
“Ông ơi!! Sắp tới ngày phát lương thực chưa ông. Con đói quá!!” con bé rên rỉ.
“ Sắp tới rồi! Con cố gắng đợi thêm một lát nữa nhé, con ngủ chút đi cho lại
sức” ông lão an ủi con bé.
Ông lão cũng không khác gì con bé, thân hình gầy còm, ốm trơ xương, trên ngực
lộ ra từng mảng xương sườn. Không khác gì hai ông cháu nhà này. Bất kỳ ai sống
nơi này đều có dáng vẻ như thế. Bởi vì họ ở đây bị bỏ đói. Một ngày chỉ ăn một
bữa, khẩu phần ăn một người/ trên ngày chỉ có một chai nước một hộp thức ăn
dưỡng tổng hợp, ngoài ra chẳng còn gì nữa. Có đôi khi khẩu phần ăn của họ bị
cắt xén. Ví như tuần vừa rồi, đáng lẽ ra khẩu phần hai ông cháu nọ tổng cộng
là 14 hộp thức ăn tổng hợp và 14 chai nước, nhưng họ đã bị cắt một nữa.
“Hú ...! Một tiếng còidài đánh thức tất cả mọi người ở khu phía tây. Không một
lời, không có bất kỳ một hành động dư thừa nào cả giống như bản năng, một phản
xạ không điều kiện. Tất cả mọi người đều đứng dậy chạy về khu quảng trường
phía tây.
Khu quảng trường phía tây là một nơi rộng chừng 100m2, xung quanh đều có hàng
rào bảo vệ bằng thép gai, ở chính giữa quảng trường có một thang máy rộng 5m
vào 7m. Đây là nơi vận chuyển cũng như là nơi phân phát lương thực cho khu
phía tây.
“ Cạch!” quảng trường đen tối bỗng nhiên những bóng đèn phát sáng báo hiệu các
nhân viên phát lương thực chuẩn bị xuống đến tầng đáy 155 này.
Bên trong thang máy có tất cả 4 người bọn họ đều mặc đồ bảo hộ mà trắng, mang
găng tay, ủng bảo hộ, kể cả mặt mạ dưỡng khí.
“Kally! Này sao chúng ta phải phân phát thức ăn cho lũ rác rưởi này vậy, thật
là phiền phức” một người đàn ông Châu Á lên tiếng.
“Đúng đó Kally! Tại sao chúng ta phải làm như thế chứ! Tôi ngán ngẫm nơi đây
lắm rồi. Nhìn cái lũ bệnh hoạn rác rưởi ấy làm tôi buồn nôn không chịu được”
Sarber cũng lên tiếng.
Kally suy nghĩ một chút rồi cũng trả lời “ cái này là do nhị tiểu thư tập đoàn
Viễn Đông yêu cầu. các cậu có ý kiến gì thí có hỏi cô ấy, còn tôi chỉ chấp
hành nhiệm vụ của cấp trên.
“ Đinh Đong !!” thang máy bắt đầu mở ra.
Tuy mọi người ở đây rất đói, thân xác gầy chỉ còn da bọc xương. Nhưng hiện tại
tại quảng trường không có chút hỗn loạn. Mọi người xếp thành hai hàng. Mỗi
hàng có đến hơn 1000 người.
Khi có ánh sáng chiếu vào mới nhìn ra những người ở đây. Da vẻ xanh xao, dơ
bẩn, chỉ có da bọc xương đa phần là nam giới, chỉ có sốt ít là phụ nữ, tất cả
mọi người đều có dáng vẻ ghê rợn.
“Xin lỗi mọi người! Do vấn đề trục trặc về hàng hóa nên chúng tôi đến hơi muộn
mong mọi người thông cảm cho. Với lại do kinh phí bất ngờ bị cắt giảm nên khẩu
phần ăn tiếp tục cắt giảm. Tôi mong rằng lần sau sẽ tốt hơn.” Kally lên tiếng.
Lời cô vừa chấm dứt thì phía dưới oa oa lên. Chửi rủa, mắng giết, cầu xin,
vang nài, đủ thứ lời.
Sarber gầm lên có lấy thực phẩm nửa không hay tiếp tục kêu gào. Bọn rác rưởi
kia.
Mọi người giờ đây chỉ biết im lặng, cam chịu không còn một lời phản bác, từng
bước, từng bước di chuyển đến thang máy nhận khẩu phần của mình.
“ 4 hộp dinh dưỡng, 4 chai nước!! Làm sao mà sống một tuần đây. Sau khi thang
máy di chuyển lên trên thì mọi lại bắt đầu than vản, kêu trời kêu đất.
“ kêu trời thì trời không thấu. còn kêu đất! Hừ các ngươi không phải dưới tầng
thấp nhất rồi sao. Gần diêm vương lắm đấy!” một thiếu niên tầm 18 tuổi, lạnh
lùng nói. trên người hắn cũng có một chút da thịt, nhìn trông khá hơn những
người còn lại.
Tên thiếu niên này tên là U Lang, hắn có một đôi mắt âm u, lạnh lùng, trên
người hắn phát ra một cổ lệ khí đáng sợ. Hắn cao 1m7 làn da nhợt nhạt xanh xao
do thiếu ánh nắng. Đầu tóc bù xù như tổ quạ, chưa tính tới râu ria mọc tua
tủa. Trên người hắn chỉ có mỗi một chiếc quần cộc. trông không khác gì một tên
dã nhân.
Hắn một mực đi về phía bãi tha ma phía tây tầng 155, không để ý hay phí thêm
một lời nào nữa với đám người này.
Gần đến bãi tha ma dường U Lang hắn chợt đứng lại, sau đó hắn đột nhiên chuyển
hướng chậm rải đi về phía bên trái.
Không phải tự nhiên mà hắn đi về phía đó. Bởi vì nơi đó dang diễn ra một trận
ẩu đã. Hai tên đàn ông đang cùng vậy đánh một ông già. Ông lão nằm cong người
dưới đất. Trên miệng ông còn tràn ra từng ngụm máu tươi.
“ lão già có chịu giao thức ăn cùng nước uông ra đây không!! Hừ hừ nếu lão còn
ngoan cố thì đừng trách ta đây không khách khí” một tên cao nói, sau đó hắn
còn nện lên lưng ông một cú đá.
“ nói nhiều với lão làm gì! Không bằng chúng ta cứ trực tiếp giết lão. Không
chừng xác của lão còn sử dụng được.” tên lùn liếm môi hiện lên một vẽ khác
máu.
Ông lão không còn một chút sức lực nào hết, nhưng lão vẫn cố gắng ôm khăn khăn
đống thực phẩm cho dù có chết cũng không buông.
“ bốp bốp bốp” trong khuất U Lang từ từ đi ra, hắn vừa đi vừa vỗ tay “ hay lắm
hay lắm, các người cứ đánh tiếp đi, ta không góp vui đâu.”
“ tên chó chết nhà ngươi! Mấy lần trước đều làm hỏng chuyện tốt của lão tử,
lần này thì không có cửa đâu! Tên cao thét lên, từ trong người móc ra một con
dao bén nhọn.
“ úy! Ta có làm phiền các ngươi đâu. Các ngươi cứ tùy ý mà làm việc, mọi
chuyện đều không liên qua tới ta đâu: U lang giơ hai tay lên dáng vẻ vô tội
nói.
“ hừ !! Cút! “ tên lùn hét lên.
“ bộp bộp” hai tiếng vang lên . 4 hộp dinh dưỡng cùng 4 chai nước rơi xuống
dưới đất. Tên lùn cười đắt ý. “ ha ha ha tên chó chết nhà ngươi đúng là một
tên phế vật mà, còn không mau cút”
“ để ta nhặt khẩu phần của mình đã. Sau đó ta sẽ đi ngay.” U Lang vẻ mặt tỏ ra
một chút sợ sệt nói.
“ ta thấy ngươi không cần nhặt đâu. Tất cả lương thực ở đây đều là của bọn
ta.” Tên lùn rút từ phía sau ra một thanh sắt nhọn dài 30cm. Một mực đâm về
hướng U Lang đang cuối mình nhặt đồ.
“ phụt” một nắm đất bay vào mắt tên lùn. Vì chuyện quá bất ngờ, nên tên lúc
lập tức bối rối, đôi mắt nhắm chặt. Lợi dụng thời cơ tên lùn sơ xuất. U Lang
như một bóng ma nhanh chóng lướt tới tên lùn tay phải nắm chặt tay phải tên
lùn, chân đá thẳng vào hạ bộ của hắn.
Vì quá đau tên lùn lập tức buôn tay, hai tay ôm chặt hạ bộ, thân hình co quấp
lăn lộn dưới đất.
Nói thì lâu nhưng tất cả diễn biến chỉ xảy ra vỏn vẹn chưa đầy 5 giây. Nhanh
tới nổi tên cao không kịp phản ứng.
Đến khi tên cao phản ứng thì trên lưng tên lùn đã xuất hiện một lỗ thủng.
Thanh sắt lúc nảy tên lùn cầm hiện tại đã đổi chủ. Mà chủ nhân mới của nó
chính là kẻ gây lên lổ thủng trên lưng tên lùn.
“ tên súc sanh nhà ngươi! Sao ngươi dám giết đệ đệ của ta! Ta phải giết ngươi,
uống máu ngươi, báo thì cho Hầu tử” tên cao hét lên đôi mắt đỏ sậm đầy sát khí
lao về phía U Lang.
Đôi mắt U Lang lạnh lẽo nhìn tên cao. Thân hình hắn chùng xuống tay phải cầm
thanh sắt đưa lên phía trước, tay trái nắm chặt.
Tên cao tiến đến gần u lang khoảng cách 2m, 1m5. “ phụt! Một viên đạn nước bọt
bay thẳng vào mặt hắn. điều này càng khiến cho tên cao càng tức điên, hắn liền
nhảy xổ về phia trước, con dao găm hung hăng dâm thẳng vào ngực U Lang.
Nhưng nào dễ dàng như thế, U Lang như một con sói chùng mình xuống nhảy lui về
phía sau một bước. sẵn tiện lấy đà lao vào tên cao.
“ keng” dao găm cùng thanh sắt chạm nhau, trong đêm tối còn léo lên từng tia
lửa.
Tên cao hắn tên là huyết tử, hắn từng là một tên tội phạm giết người khét
tiếng ở thành phố osantic dưới biển. nhưng sau đó dưới sự vây công của lực
lượng cảnh vệ thành phố osantic hắn đã bị bắt rồi bị dày xuống tầng 155 này.
Với kinh nghiệm chiến đấu đầy mình, hắn không nhờ tên nhóc chỉ mới 18 19 tuổi
này lại có thể cùng hắn đối kháng lâu đến như vậy. không những thế, thể lực
của tên nhóc này có phần hơn hắn. Huyết tử phẩn nộ một cước đá vào chân U
Lang.
Một cước này làm U Lang mất đà chân khụy xuống đất. Thừa thế xông lên Huyết tử
một đao đâm vào đầu U lang.
Ngay lập tức U lang bật ngửa về phía sau, hai chân dang ra, con dao găm cắm
thẳng xuống dưới đất. Nó chỉ cách hạ bộ của U lang chưa đến 3cm. Nhìn xuống
phía dưới U Lang bổng chốc thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ngay lập tức phản công. Chân phải một cước đá vào tay phải đang cầm dao
của Huyết Tử. Con dao bay xa đâm vào góc tường, lại một cước nửa đạp thẳng vào
ngực Huyết tử làm hắt bật ra xa 1m. Không dừng lại ở đó. U Lang bật dậy, thanh
sắc bén nhọn hướng ngực Huyết tử mà lao tới.
“ ọt” sau đó một âm thanh ghê rợn vang lên. Một lỗ thủng trên ngực Huyết tử
hiện ra. Máu tươi từ trong đó chảy ra ào ào.
Lại “ ọt!” thêm một phát nữa, U lang điên cuồng đâm vào ngực Huyết tử. Đến tận
hơn 5 phút sau hắn mới dừng lại.
U lang ngồi bệch xuống dưới đất thở hồng hộc. trên người hắn hiện giờ toàn là
máu tươi, làm cho hắn càng giốn một tên dã nhân ăn lông ở lổ.
Tầm 10 phút sau, hắn mới từ từ đứng dây thu thập mấy kiện thực phẩm cùng nước
uống đang rơi vãi trên mặt đất, sau đó hắn lại đến bên cạnh 2 thi thể của Hầu
tử cùng Huyết tử từ trên cổ chúng lấy ra hai tấm thẻ màu đen.
Hắn định quay đầu bỏ đi thì hắn lại nghe tiếng rên rĩ tử ông lão ở dưới đất.
Hắn chậm rãi đi về phía lão.
Hắn từ từ đỡ ông lão dậy. mặt ông tái mét, dường như dang thoi thóp. Đôi mắt
lạnh lẽo của hắn dường như không có một chút tình cảm nào cả. tại nơi này
chuyện giết người cướp của, hay chết vì đói là chuyện vô cùng bình thường.
“ cậu trai trẻ! Mong cậu có thể giúp lão già này một chút được không! “ nói
hết câu lão lại ho một ngụm máu tươi.
“ được rồi! coi như đây là tôi giúp ông hoàn thành tâm niệm cuối cùng vậy” U
Lang lạnh lẽo nói.
“ vậy cậu có thể dìu tôi về phía góc nhà bên kia được không. Bên đó tôi còn
một đứa cháu gái nó mới 11 tuổi thôi.” Ông lão khó khăn lên tiếng.
Một lát sau, trong căn phòng chật hẹp, bên trong chẳng chứa gì ngoại trừ đống
giấy vụn rách nát. Trên đó có một thân thể nhỏ bé đang nằm cong queo.
“ Tiểu Tuyết! Con mau dây đi, chúng ta có đồ ăn rồi này. Nhanh dậy nào” ông
lão thều thào lên tiếng.
Tiểu Tuyết đang nằm thì nghe tiếng ông lão liền bật dậy đôi mắt mở to.
“ a!!” ông ơi! Ông bị làm sao vậy. sao ông lại chảy nhiều máu thế. Chú gì ơi,
mau giúp ông cháu với cháu xin chú mà.” Tiểu Tuyết khóc ré lên khi thấy ông
minh bị chảy máu.
“ thôi ngoan nào! Ông không sao đâu! Thức ăn này. Cháu mau ăn đi không phải
cháu nói là đói bụng lắm sao?” ông lão hiền từ móc từ trong ngực ra một hộp
dinh dưỡng tổng hợp. Nhưng trên đó dính đầy máu tươi.
Tiểu Tuyết ôm chầm lấy ông mà khóc miệng nói “ ông ơi, ông đừng bỏ cháu đi mà
cháu hứa, cháu sẽ ngoan., cháu sẽ không khóc nhè, không ham ăn nữa. Cháu hứa
mà ông đừng bỏ cháu mà đi!!!!”
U Lang ngồi kế bên chẳng nói gì chỉ nhìn hai ông cháu đang ôm nhau.
Ông lão lại ho khan vài tiếng dường như ông sắp kết thúc cuộc sống địa ngục
này rồi. ông nhìn sang U Lang.
“ này cậu trai trẻ! Ta có một giao dịch này muốn làm ăn với cậu, cậu có muốn
không” ông lại ho ra một ngụm máu tươi, ông lại nói tiếp.
“ rất ra ông cháu ta là người sống trên mặt đất, nhưng vì tranh đoạt tài sản
trong gia tộc nên ông cháu ta mới bị lưu lạc đến thế này. Bọn chúng thật tàn
ác không chỉ giết cha mẹ Tiểu Tuyết mà còn không chịu buôn tha cho chúng ta.
Bọn chúng liền đẩy chúng ta xuống nơi này” lão thở dốc một hơi rồi nói tiếp.
Trước đi đi tới đây, tại tầng trên đang thử nhiệm một loại game tên là Chiến
Thần Thiên Hạ. Nó là một loại game hoàn toàn mới, một loại game thực tế ảo. Nó
thực đến 100%.” Lão nói tơi đây thì lại ho mạnh một cái
“ điều đó thì có liên quan gì tới tôi! ở đây chơi game! Ông đùa tôi à. Giữa
cái sống và cái chết mong manh, tôi cũng không biết chừng nào tôi sẽ chết như
ông. Còn lo chuyện chơi game à” U Lang không chút tình cảm lên tiếng.
“ câu nghe tôi nói hết đã.! Câu có nghe đến game thủ chuyên nghiệp chưa ? câu
có biết tầng lớp nào sẽ chơi được game này! Chỉ cần cậu có tài. Có đủ khẳng
năng, cậu sẽ có tiền. tiền đấy. nó sẽ cho cậu có một cơ hôi lên sống ở tầng
trên. Cậu có thể nhìn lại ánh sáng mặt trời một lần nữa.” Ông lão thét lớn.
“ nhìn thấy ánh sáng mặt trời! câu nói này giống như đập thẳng vào trong thần
kinh của hắn, khi sinh ra hắn ở tầng 68 dưới lòng đất, lúc đó hắn thường nghe
ông bà thường nhắc đến mặt trời. lúc đó hăn không biết mặt trời là thứ gì, như
thông qua lời ông bà kể lại nó rất là đẹp, nó rất ấm, nắng vàng chiếu sáng
khắp mọi nơi,.. hắn thất thần một hồi lâu.
“ thế nào! Cậu có đồng ý hay không, tôi chỉ cần cậu chăm sóc tốt cho Tiểu
Tuyết là được rồi. coi như là tôi cầu xin câu đi. Làm ơn đi mà cậu trai trẻ.”
Trong khóe mắt lão ương ướt từng giọt lệ tuông rơi.
Hắn hít một hơi sâu trầm tư một lát rồi trả lời ông lão” được tôi đồng ý với
ông! Tôi sẽ cố gắng chăm sóc tốt cho con bé này.”
“ cảm ơn cậu! cảm ơn cậu nhiều lắm! Chỉ cần con bé sống tốt thì cái thân già
này chết cũng mãng nguyện rồi. !! khụ khụ khụ” ông lão không ngừng ho khang.
“ Tiểu tuyết à! Ông không còn có thể chăm sóc cho con được nữa, con hãy cố
gắng tự chăm sóc cho bản thân mình nghe chưa. Con hãy sống tốt, đừng có ý định
trả thù cho cha mẹ. Nó nguy hiểm lắm, co nhớ đó Tiểu Tuyết.” Trăn trối những
lời cuối cùng, ông lão đã không còn chịu đựng nổi, đôi bàn tay gầy còm đang ôm
lấy Tiểu Tuyết từ từ hã xuống. Thân thể không còn sự khống chế của đại não
liền ngã xuống đất.
Còn tiểu Tuyết cô ta chỉ biết ôm lấy ông lão mà khóc, khóc cho đến khi ngất
đi.