Fitts Senpai


Người đăng: ๖ۣۜHắc ๖ۣۜMiêu

Phần 1:

Khoảng một tuần đã trôi qua.

Cuộc sống trong trường thật là buồn tẻ.

Một ngày của tôi như sau:

Buổi sáng tôi tỉnh dậy, điều đầu tiên mà tôi làm là bắt đầu chế độ tập luyện
thường ngày của mình.

Trong một bộ manga mà tôi đã từng đọc ở kiếp trước của mình, một anh chàng đã
chống đẩy hít đất 100 lần, sau đó chạy 10 km mỗi ngày và nhờ sự hi sinh chính
là bộ tóc trên đầu anh ta, anh ta đã thành người mạnh nhất thế giới. (One
Punch Man)

Thế nên tôi sẽ chăm chỉ theo cách khác vì tôi không muốn mình trở thành ông
hói.

Cụ thể là, tôi tập luyện với thanh kiếm gỗ mang theo.

Tôi trở về phòng của mình, và tập phép thuật một chút nữa.

Cũng đã được một thời gian tôi không chế tác tượng rồi.

Bởi vì Zanoba sẽ không ngừng nói rằng [Hãy dạy tôi đi Sư phụ!], tôi bắt đầu
tập lại khả năng chế tác tượng của mình.

Nhưng cứ thế này thì tôi không thể tiến bộ được gì nhiều.

Sau một thời gian ngắn, Zanoba đến và mời tôi đi ăn sáng.

Thứ tự xếp hàng ở nhà ăn được quyết định bởi năm học và địa vị của học sinh.

Ít nhiều là vậy.

Một buổi sáng khá là bận rộn.

Sau khi ăn sáng xong, tôi tạm biệt Zanoba, và đi đến thư viện.

Gần đây việc điều tra nghiên cứu về Dịch chuyển đã trở nên thú vị đối với tôi.

Khi tiếng chuông buổi trưa vang lên, tôi đến chỗ hẹn với Zanoba và chúng tôi
ăn trưa cùng nhau.

Cậu ta cũng đang cố gắng hết sức mình. Những phần bài học trong các tiết học
mà cậu ta không hiểu, tôi sẽ hỏi cậu ta.

Nếu đó là điều mà tôi hiểu, tôi sẽ cố gắng giải thích hết sức có thể trong khả
năng của mình.

Có vẻ như Zanoba chỉ chăm học ở tiết học liên quan đến phép thuật hệ đất.

Mà, tôi nghĩ cậu ta thích làm gì cũng được thôi.

Cơ mà, tôi đã và đang ăn với Zanoba hầu hết là ở bên ngoài trời.

Thỉnh thoảng, tôi bị người ta nhìn với ánh nhìn kì lạ, nhưng có vẻ như không
ai có vấn đề gì với chuyện của chúng tôi cả.

Có một lần Elinalize xuất hiện, Zanoba thậm chí còn không đáp lại cái nhìn
trìu mến của cô ấy, sau đó cô ấy lập tức rời đi đâu đó luôn.

Cô ấy thường hay luẩn quẩn ở quanh tầng 1 và tầng 2 của nhà ăn.

Lý do là bởi vì cô ấy không thể mang một cậu trai vào bên trong ký túc xá nữ,
khi lý do tại sao được hiểu rõ ràng rồi, cô ấy sẽ rủ ai đó đi đánh đêm ngay
trên khu vực trống gần con đường đến thị trấn.

Ngày đêm bận rộn, hỏi mấy ai mạnh mẽ được như cô ấy.

Nhân tiện, nhà ăn có nhiều các món ăn khác nhau để làm thỏa mãn khẩu vị của
tôi.

Ví dụ như Gà chiên giòn kiểu Nhật nướng theo phong cách Nanahoshi, hay súp cà
ri, khác với loại súp cà ri mà tôi biết nhưng nó cũng ngon.

Mặc dù không đến mức là món ăn yêu thích của tôi, nhưng nó cũng đủ để làm cá
nhân tôi cảm thấy hài lòng rồi.

Vào buổi chiều, tôi đến lớp học ở ngôi trường chính.

Bài học mà tôi được dạy là căn bản của phép thuật tấn công hệ Thần và Kết
Giới.

Phép thuật tấn công hệ Thần được cho là đặc biệt có hiệu quả đối với hồn ma
không có thực thể hay quái vật ở thể khí.

Gần giống với nguyên lý của [Loạn Ma].

Cứ tung mana ra thôi.

Nhưng mà, nếu chỉ tung mana ra thì sẽ không gây ra tổn thương nào cả, sẽ còn
phải có hành động đặc biệt nào đó nữa, nhưng tôi không biết đó là gì.

Nếu tôi từng là một pháp sư trừ tà ở kiếp trước của mình thì có lẽ tôi đã hiểu
được một chút về lĩnh vực này rồi.

Bây giờ đây, trong khi được dạy về lý thuyết, tôi chỉ cần nhớ từng chút từng
chút một về thần chú của chúng thôi.

Có vẻ như sẽ cần phải có những sự thay đổi nhỏ về thuật cho từng kẻ thù, dựa
vào đặc điểm hay là loại của chúng.

Nếu tôi muốn giỏi phép thuật tấn công hệ Thần, thì tôi phải biết đánh giá đối
thủ trước.

Dù sao thì tôi cũng không có ý định giới hạn bản thân mình ở phép thuật tấn
công hệ Thần.

Nhân tiện, hình như một kiếm sĩ hạng nhất có thể chém được một con ma...

Phép thuật Kết giới đúng như tên gọi của nó, là phép thuật tạo ra một kết
giới.

Nó sử dụng một vòng tròn phép thuật cơ bản, và cũng có thể dễ dàng sử dụng
bằng thần chú sơ cấp.

Tôi đã học được cách sử dụng [Tường Mana], nó là phép thuật sơ cấp, giống như
là tạo một bức tường mana trước mặt tôi để đỡ đòn tấn công phép thuật.

[Tường Mana] chủ yếu được dùng để ngăn chặn và giảm thiểu tổn thương từ phép
thuật lửa và băng.

Gạch kháng phép dùng để xây hệ thống sưởi của khách sạn cũng sử dụng cách thức
tương tự như trên.

Có tường ngăn cản mana, thì cũng có tường ngăn cản tác động vật lý nữa.

Giống như kết giới ở Vương quốc Shirone cũng được dùng cho việc ngăn cản đòn
tấn công vật lý.

Chắc sớm muộn rồi tôi sẽ học được nó.

Khi tôi nghe giáo viên giảng bài về hai loại phép thuật này, tôi được biết là
chúng chỉ được giáo hội Milis có quyền dạy ở hạng cao cấp.

Đại học bị giới hạn ở hạng sơ cấp.

Kết giới phép thuật là phép thuật hạng trung cấp, vì thế mà tôi không thể học
được.

Giáo viên có biết cách sử dụng, nhưng không thể dạy cho học sinh được vì như
thế là vi phạm.

Nếu xảy ra hành vi vi phạm, có khả năng là người đó sẽ phải chịu hình phạt từ
giáo hội Milis, và có thể sẽ phải đối mặt với thẩm vấn dị đoan.

Có vẻ như ban đầu ngay cả hạng sơ cấp ở hai loại phép thuật này trước kia
không được cho phép đi vào giảng dạy, tuy nhiên khoảng hai năm trước, giới hạn
dạy đã được mở rộng với những điều khoản quy định kèm theo đó.

Bởi vì có sự việc như vậy, nên có vẻ như các lớp học thường tập trung vào việc
học cách giải trừ phá vỡ kết giới.

Kết giới có hai loại là kháng vật lý và kháng phép thuật, nghe nói là nếu một
người hạng thánh cấp hoặc hơn thì họ có thể kết hợp cả hai loại kháng này và
tạo thành 2 trong 1.

Ngoài ra, két giới có nhiều mục địch sử dụng khác nhau, chẳng hạn như để bảo
vệ ai đó, bảo vệ chính mình hay dùng để nhốt.

Roxy đã từng dạy chút kiến thức về kết giới, hồi đó, tôi không hiểu nghĩa của
kết giới mà cô ấy nói, và tôi chỉ có thể bỏ qua phần đó.

Thế nên, rốt cuộc thì tôi đã vừa học vừa ôn.

Khi lớp học kết thúc, tôi trở về thư viện.

Trong khoảng thời gian trước khi trời tối, tôi nghiên cứu về Dịch chuyển.

Và sau đó khi tôi trở lại ký túc xá của mình, tôi ăn tối, và đi ngủ sau khi
dành một chút thời gian chế tác tượng.

Vòng lặp đời sống hằng ngày này cứ vậy tiếp dẫn.

Tuy nhiên, ngọn lửa bùng cháy đêm đó bị dập tắt bởi cơn mưa ngày mai cho đến
thời điểm hiện tại vẫn chưa thấy được thắp sáng.

Tức là, vẫn chưa có dấu hiệu của sự hồi phục.

Phần 2:

Vào một ngày nọ.

Tôi đã ở trong thư viện học suốt buổi tối.

Nghiên cứu về dịch chuyển, và rồi Fitts-senpai xuất hiện.

Kính râm và mái tóc màu trắng.

Với chiếc áo choàng không tay áo thời trang, mặc trên bộ đồng phục của trường,
chiếc giày ủng bền bỉ, và đôi găng tay trắng vừa chặt.

Mặc dù tôi đã gặp Fitts-senpai nhiều lần rồi, tôi có cảm giác là cậu ấy luôn
trông như thế.

[Rudeus-kun, mình ngồi cạnh được chứ?]

[Không cần phải hỏi lịch sự vậy đâu ạ, đây này, em đã sưởi ấm chỗ ngồi cho anh
rồi này, anh hãy ngồi xuống đi trước khi nó lạnh.]

[Ahaha, xin lỗi vì đã làm phiền nhé...]

Khi tôi đưa cho cậu ấy cái ghế mà tôi đang dùng, Fitts-senpai ngồi xuống trong
khi đang cố không tỏ ra xấu hổ.

Tôi lấy một cái ghế ngồi bên cạnh cậu ấy, và tiếp tục công việc nghiên cứu của
mình.

[Việc điều tra của cậu tiến triển được đến đâu rồi?]

Fitts-senpai nhìn sang cuốn sách mà tôi đang có trên tay.

Cũng đã được một tuần kể từ đó.

Tôi tới đây mỗi ngày săn tìm những cuốn tài liệu liên quan đến dịch chuyển.

[Trong quá khứ cũng từng có nhiều trường hợp tương tự như những gì đã xảy ra ở
Vùng Fedoa.]

Fitts-senpai đang hỏi tôi để nghe xem tôi đã nghiên cứu được đến đâu rồi.

[Không có vụ nào có quy mô lớn như vụ ở Vùng Fedoa, nhưng mà có trường hợp có
một ngày một người đột nhiên biến mất, rồi một hôm nào đó đó người đó trở
lại.]

Gần giống như trong anime Spirited Away vậy.

Một người bỗng tự dưng biến mất, người đó xuất hiện ở nơi khác, rồi họ lại đột
nhiên quay trở lại nơi đã biến mất.

Những chuyện như thế này thường xuyên xảy ra trên thế giới này... mặc dù đó là
một hiện tượng hiếm.

[Vậy, ý cậu đang nói là chuyện đã xảy ra ở Vùng Fedoa cũng tương tự sao?]

[Em cũng đang tự hỏi đây...]

Tình cờ, tôi nhìn vào vật mà Fitts-senpai đang cầm trên tay, đó cũng là một
cuốn sách về dịch chuyển.

[Có lẽ nào, anh định giúp em một tay ư?]

Khi cậu ấy nghe thấy vậy, cậu ấy lắc đầu mình.

[Không phải đâu. Mình cũng thường hay điều tra về thảm họa dịch chuyển.]

[Ồ vậy sao ạ? Có lý do nào đặc biệt để anh làm vậy sao? Chẳng hạn như mệnh
lệnh từ Công chúa Ariel?]

[Không phải...]

Fitts-senpai đưa cánh tay mình đến cằm, và có vẻ như là đang suy tính cái gì
đó được một lúc, sau đó hai góc miệng cong lên và cậu ấy cười.

Cậu ấy phì cười.

[Nói thật là, một người quen của mình cũng bị mất tích bởi thảm họa dịch
chuyển đó.]

[Thế ư, ừm, em không biết phải nói gì đây...]

Tôi nhớ danh sách những người tử vong ở trại tị nạn.

Số người tử vong quá nhiều.

Và đã được 5 năm kể từ khi thảm họa xảy ra.

Đã được coi là quá muộn để tìm những người sống sót khác rồi.

Chắc là, kể cả người quen của Fitts-senpai cũng không thể sống sót được.

Tôi, có các thành viên trong gia đình vẫn đều sống sót cả, quả là cực kì may
mắn.

[Thực ra, gần đây mình có biết rằng là người đó vẫn còn sống.]

[Ể? À, vậy sao ạ?]

[Ừ. Nhưng mà, nếu mình tiếp tục nghiên cứu cho đến một lúc nào đó.. Chẳng hạn
như, mình có thể biết được nơi mà một người có khả năng sẽ bị dịch chuyển đến
trong tương lai. Mình nghĩ là như thế thì sẽ dễ để xác định vị trí hơn, nên đã
luôn nghiên cứu!]

Có khả năng dịch chuyển đến đâu đó ư?

Đúng thật, tôi chưa bao giờ nghĩ được đến thế.

[Quả đúng là senpai! Có cái nhìn thật là sáng suốt.]

[Không, không phải vậy đâu... Rốt cuộc thì, mình vẫn chưa thể tìm ra được điều
mình cần phải tìm.]

Fitts-senpai nói vậy, cằm thả lỏng xuống, và cậu ấy trông có vẻ thất vọng.

Theo những gì mà tôi đã nghe, một năm sau vụ dịch chuyển, cô công chúa đã bị
lật đổ.

Đương nhiên, có thể là có những dấu hiệu nhận biết trước khi bị lật đổ, nhưng
tại thời điểm đó Fitts-senpai là một hộ vệ. Cậu ấy chắc hẳn đã bận rộn với đầy
công việc.

[Đôi khi cũng đành phải chịu thôi.]

Có một thứ được gọi là quan điểm.

Từ bỏ việc tìm kiếm khi không còn lý do nào để tiếp tục tham gia nữa.

Thay vào đó, sử dụng vị thế của một hộ vệ, thư viện của trường có thể được sử
dụng để tìm kiếm điều tra nghiên cứu những vấn đề có liên quan từ những góc độ
khác nhau.

Tìm thấy được, thông tin sẽ được thu thập.

Có lẽ như thế là đủ rồi.

[Đặt quá khứ sang một bên, hãy cùng xem xét đến vấn đề này đi, senpai, anh có
thể cho em biết anh đã tìm được những thông tin gì rồi không?]

[Ừ, mình sẽ đưa cho cậu những thông tin được tổng hợp vào ngày mai... Nhưng
mà, mình mong là cậu không quá kỳ vọng nhiều. Vì mình không giỏi trong việc
điều tra nghiên cứu đâu, Rudeus-kun có thể tìm ra ngay được thôi.]

Fitts-senpai có vẻ không có tự tin vào bản thân.

Cậu ấy hiện giờ có phải là học sinh năm thứ tư không?

Có phải là giống như những gì mà tôi đã nghe được từ mấy ngày trước không:
Rằng Fitts-senpai chủ yếu hộ tống Công chúa Ariel đến lớp và từ lớp, và sau đó
làm những nhiệm vụ thường ngày và việc linh tinh khác?

Ngoài ra, không phải là cậu ấy có nói là cậu ấy thuộc hội học sinh sao?

Và mặc dù phải làm tất cả những công việc đó, cậu ấy vẫn dành thời gian cho
việc nghiên cứu điều tra từng chút từng chút một.

Không từ bỏ với lý do là bận rộn.

Thật là giỏi.

[Chỉ là do em có nhiều thời gian rảnh hơn senpai thôi.]

Dù sao, tất cả buổi sáng đều dành cho việc nghiên cứu.

Thấy được hiện trường, và có kiến thức của kiếp trước, tôi ít nhiều có thể
tiên đoán được.

[Ừm...Rudeus-kun. Mình có thể nói chuyện với nhau về chuyện này không?]

Đột ngột gãi phía sau tai của mình, Fitts-senpai nhìn xuống dưới và lẩm bẩm
vậy.

Tôi nghiêng đầu mình sang một bên cảm thấy khó hiểu.

[Tức là]

Tôi cũng rất biết ơn cậu ấy vì đã giúp đỡ tôi những ngày trước.

Nên tôi rất sẵn lòng lắng nghe những gì cậu ấy nói.

[Về việc nghiên cứu thảm họa dịch chuyển, mình muốn giúp đỡ cậu một tay.]

Tôi thực sự rất cảm kích trước lời nói đó.

[Không, nói là giúp đỡ em vậy thôi chứ. Em chỉ mới bắt đầu nghiên cứu mấy ngày
trước, nên lượng thông tin em tìm được vẫn còn rất ít.]

[Nhưng mà, mình cũng không có quá nhiều thời gian. Mình có thể tưởng tượng ra
là Rudeus-kun sẽ phải tự mình làm lấy tất cả việc nghiên cứu. Cậu có cảm thấy
ghét không? Khi có một cộng sự chỉ thỉnh thoảng tới làm việc nghiên cứu.]

Đúng là tôi sẽ không chấp nhận với một người chỉ xuất hiện cho có và bỏ đi để
người khác làm hết tất cả phần công việc.

Khi nghe là như vậy, cảm giác khó chịu thật.

Có thể là, Fitts không phải là kiểu người sẽ làm chuyện gì đó vô ích.

Và, từ một người như tôi, một người có điểm nhìn khác nếu cùng làm với nhau
thì sẽ tốt hơn.

Tôi biết tôi không phải là một người sáng suốt.

Nếu Fitts-senpai đúng là một thiên tài, nếu cậu ấy xem những gì mà tôi đã tìm
thấy được, có khả năng là cậu ấy có thể tìm được thông tin gì đó hữu ích.

[Em không cảm thấy ghét đâu ạ. Em rất mong chờ được làm việc với anh.]

[Ừ, mình cũng vậy.]

Khi tôi nói thế và bắt tay cậu ấy, Fitts cười lẽn bẽn.

Với khuôn mặt, và bàn tay nhỏ nhắn mềm mại.

Bỗng tim đập thình thịch.

Cộng sự nam...

...Không, không thể.

Nhất định là tâm trí đang đánh lừa mình.

Phần 3:

Sau đó, khi tôi kết thúc xong việc trao đổi phần nghiên cứu, chúng tôi tạm
biệt nhau.

Vào thời điểm khi chúng tôi rời khỏi thư viện, trời đã trở nên tối đen.

Trên đường trở về ký túc xá, tôi có một cuộc trò chuyện nhàn nhã với Fitts.

Cậu ấy có vẻ bận rộn với công việc hộ tống và những công việc lặt vặt cho công
chúa, nhưng mà, cứ mỗi 10 ngày thì cậu ấy sẽ được rảnh một ngày.

[Cơ mà này, Rudeus-kun. Mình đã thấy cậu ở buổi trưa hôm nay. Thật là đáng
ngạc nhiên.]

Mặc dù cậu ấy nói là buổi trưa hôm nay, tôi vẫn tỏ ra vẻ khó hiểu.

Tôi đã làm gì ở buổi trưa nhỉ?

[Mình đã rất ngạc nhiên khi thấy Zanoba Shirone bị cậu thuần phục như chú cún
con vậy.]

[...Haha..]

Tức là vào buổi trưa, ý cậu ấy là vào lúc mà tôi đang ăn bữa trưa ở quán cafe
terrasse mà tôi ngẫu hứng tạo ra ở ngoài trời cùng với Zanoba và bị quan sát
bởi mọi người.

[Có thể là cậu không biết, nhưng mà từ khi cậu ta nhập học ở đây, cậu ta là
một đứa trẻ rắc rối chỉ toàn gây gổ đánh nhau thôi.]

Khi nghe thấy cậu ta là một "đứa trẻ rắc rối", tôi cười khúc khích.

Biết là vậy nhưng mà...

Trông không giống như cậu ấy là nạn nhân của những kẻ bắt nạt.

Một người có thể dễ dàng giựt rách đầu người khác có lẽ không thể dễ dàng bị
bắt nạt đâu.

[Cuối cùng thì, nhờ có Rinia và Pursena... kiểm soát những học sinh hư mà mọi
chuyện trở nên bình ổn lại .]

Hừm, có vẻ như Rinia và Pursena là trùm của trường.

Học sinh mới vẫn còn đang trẻ trâu sẽ thách đấu họ, và bị đánh bại luôn.

Hai đấu một.

Sau đó có vẻ như là Zanoba đã bị coi như là thuộc hạ của hai người đó.

Tôi vẫn chưa thấy được gì nhiều về cảnh tượng đó.

[Hãy cẩn thận với Rinia và Pursena nhé, họ có thể sẽ sớm khiến cậu phải chiến
đấu với cậu đó.]

[Em cảm thấy là mình sẽ ổn thôi...]

Tôi đã tỏ ra ngoan ngoãn với họ rồi.

Tôi không cần phải xuất hiện ở đâu đó gần họ nữa.

Tôi vẫn không biết nơi đầu gấu tụ tập, nhưng tôi hiếm thấy họ ở trong nhà ăn.

[Ừm... Mình nghĩ là họ không muốn gặp lại mình nữa đâu]

[Sao lại thế ạ?]

[Hồi mình còn là năm nhắt, họ đã kiếm cớ để gây sự với Ariel, và mình đã đánh
bại bọn họ.]

[Hai người họ đấu với anh sao?]

[Ừ, nhưng mà... Mình nghĩ là họ vẫn còn giữ sự thù hận đối với mình.]

Ra vậy.

Nhưng mà nếu thế thì, nhất định là Fitts-senpai rất mạnh.

Fitts-senpai đánh thắng cả Rinia và Pursena mà Zanoba thì lại thua cả hai.

Vì tôi đã đánh bại Fitts-senpai nên tôi là người mạnh nhất sao?

Không thể nào nhỉ?

Chắc là do vấn đề tương thích.

Tương thích là khi tôi sử dụng Loạn Ma để ngăn chặn trước khi cậu ấy sử dụng
phép thuật thần chú vô âm.

Đó cũng là một đòn tấn công bất ngờ nữa.

[Mình nghĩ đối với Rudeus-kun thì cũng chẳng là vấn đề gì đâu.]

[Ủa, sao lại vậy ạ?]

[Bởi vì không có ai ở trong trường này có thể chiến thắng mình trong cuộc
chiến 1-1. Mình chưa từng thua ai cho đến khi gặp cậu.]

Mặc dù cậu ấy khen ngợi tôi khi nói vậy, tôi thấy cậu ấy mời là người đáng
phải khen.

Một người bất bại bị đánh bại lần đầu tiên.

Và cậu ấy đã không giữ bất cứ sự thù hận nào.

Thậm chí không có cảm giác nuổi tiếc ư?

[Loại phép đó, được gọi là... Loạn Ma à? Hay thật đấy! Lần tới hãy dạy mình
nhé.]

[Ể? Được thôi ạ!]

Tôi vui vẻ đồng ý.

Nếu Fitts thành thục Loạn Ma, thì có thể tôi không thể nào đấu thắng được với
cậu ấy.

Mặc dù tôi nghĩ vậy, nhưng tôi không có suy nghĩ nào để từ chối dạy cậu ấy.

[À mà, cậu nhớ cẩn thận nhé.

Bởi vì có một số [Học sinh Đặc Biệt] khá là kỳ quặc...

Người được gọi là Cliff rất dễ nổi nóng, và thậm chí cả Silent cũng từng đã
gây ra một số rắc rối. Hơn nữa, mình còn có nghe nói rằng là có một nhà mạo
hiểm Elf kì lạ mới trở thành học sinh năm nhất. Hay tấn công các bạn trai.]

Mặc dù tôi không quen biết gì nhiều với hai người đầu tiên được đề cập, nhưng
tôi có biết người thứ ba, và ý nghĩa của câu "tấn công" không hẳn là tấn công
đâu.

[Em là kiểu người sẽ cố chạy ngay nếu có thể, thay vì ở lại đánh nhau với
người ta...]

Trong khi tôi đang nói, chúng tôi đã đi đến ngã ba của đường.

Nếu tôi tiếp tục đi về phía trước, tôi sẽ phải đi qua ký túc xá nữ.

Mặc dù trời vẫn chưa tối hẳn, nhưng tôi không có đủ liều lĩnh để mà đi trên
con đường đó một lần nữa.

[À, mình có việc cần phải làm từ công chúa Ariel-sama rồi.]

[Ừ. Cảm ơn anh vì ngày hôm nay nhé. Gặp lại nhau sau nhé.]

[Mai mình không có nhiều thời gian rảnh lắm, nhưng mình sẽ cố để đến thư
viện.]

Fitts nói vậy xong rồi cậu ấy bắt đầu đi trên con đường đến ký túc xá nữ.

Thoải mái tự do đi vào và ra ở khu vườn địa đàng đầy ắp nữ sinh đó... mình
không cảm thấy ghen tỵ lắm,

Có lẽ là bởi vì mình vẫn còn những ký ức về Khỉ đột-san ngày hôm trước.

...hoặc là.

Chỉ là có thể.

Liệu tin tưởng vào Fitts-senpai có thể tự do bước vào khu rừng địa đàng là
chìa khóa để đạt được mục đích cuối cùng mà mình đến ngôi trường này?

Mà, mình vẫn chưa thể thấy được ý đồ đằng sau lời khuyên của Hitogami.

Phần 4:

Chuyện tôi sẽ hợp tác với Fitts-senpai cùng nghiên cứu về Dịch Chuyển đã được
quyết định.

Tôi nghĩ là cậu ấy đã trở nên thân thiện hơn với tôi.

Mặc dù tôi cảm thấy mức độ còn hơn cả "thân thiện"

Thật là mừng là tôi có thể xây dựng mối quan hệ tốt với cậu ấy.

Cậu ấy có vẻ là một người rất bí ẩn.

[Em có thể hỏi được không, sao Senpai lại luôn đeo kính râm?]

[Kính râm.... à, ý cậu là cặp kính này?]

Fitts-senpai chưa bao giờ bỏ đeo kính râm cả.

Đúng thật là chưa bao giờ, vậy khi nào thì nó mới được bỏ xuống?

[Ừm, mình có lý do cho việc này đó, nhưng mà mình không thể nói ra lý do là gì
được, xin lỗi nhé.]

[Không sao ạ.]

Có một phần trên khuôn mặt thật của cậu ấy mà tôi muốn thấy.

Nhưng mà, tôi không muốn phải bắt ép cậu ấy cho tôi lý do lại che giấu mặt
mình để rồi nhận lại là sự ác cảm.

[Vậy, senpai sống ở tầng nào ở ký túc xá vậy?

Em chưa bao giờ thấy anh ở đó khi đến giờ ăn.]

[Ừm, hiện tại thì, mình chỉ ở ký túc xá nữ khi mà mình hộ vệ cho Ariel-sama
thôi.]

Vậy, chưa bao giờ có vấn đề gì xảy ra ư?

Tuy nhiên tôi có nhớ là nếu có được sự cho phép thì người ta có thể mang nô lệ
vào trong ký túc xá.

Mặc dù không phải là một nô lệ, nếu các Quý tộc hay Hoàng tộc có quyền lực,
thì ít nhiều có thể cho qua.

Có cả một quý tộc với một hầu nữ trong ký túc xá nam.

Và đương nhiên, nếu hầu nữ hay người hầu gây rắc rối, thì trách nhiệm sẽ đổ
hết lên người chủ.

Mặc dù Fitts-senpai xử lý các học sinh, tuy nhiên đã có Ariel với uy tín của
mình và quyền lực của Hoàng tộc Asura.

Thêm nữa, bản thân Fitts-senpai cũng đáng tin cậy.

Cô gái tên Goria-de-san... hay là Big Bang Vader-san gì đó, cũng công nhận khả
năng của Fitts-senpai.

Và, theo những gì mà Elinalize đã kể, có vẻ như Fitts-senpai khá là nổi tiếng
với các cô gái.

Cái người được gọi là Luke được đám nữ sinh Kya Kya~ suốt khiến cậu ấy trông
giống như là một người mới đang chạy theo mốt,

khi nói đến chuyên nghiệp, thì vẻ mặt ưu phiền của Fitts có thể khiến tim tôi
đập nhanh thình thịch.

Mặc dù khi tôi nói chuyện với cậu ấy, tôi không cảm thấy cậu ấy là người ưu
phiền tý nào.

Nhưng mà tôi hiểu tôi muốn nói gì với cậu ấy.

[Nghĩ lại thì, Senpai nói chuyện khá là bình thường với em.]

[...?]

[Em có nghe nói rằng anh là một người rất ít nói.]

[Mình.... Mình khá là nhút nhát với mọi người.]

Khi so sánh, tôi cảm thấy cậu ấy nói chuyện với tôi như thể đó mới chính là
cậu ấy.

Mặc dù không kết nối với nhau, nhưng đây có thể được gọi là 'có cùng bước
sóng' không?

Dù sao thì, đối với lẽ thường ở trong trường này, Fitts không nói ra những lời
nào đáng ngạc nhiên cả.

Cùng với việc cậu ấy có thể sử dụng thần chú vô âm, cậu ấy được người ta đặt
biệt danh Fitts ít nói.

Hay là [Pháp sư Trầm Lặng].

[Danh gia của Fitts-senpai không phải là Ryback đâu nhỉ?] (Casey Ryback trong
phim Under Siege?)

[Ể? Ryback... Mình nghĩ có thể Bắc Thần đời 2 cũng có cái tên tương tự như thế
thì phải? Hoặc là khác. Dù sao thì mình cũng không có Danh gia, vì mình không
phải là một quý tộc.]

[Vậy thì! Chắc anh coi nấu ăn là một trong những điểm mạnh của anh nhỉ?]

[Ừm, mình có thể nấu ăn... nhưng điều đó thì có liên quan gì với danh gia...?]

Câu đùa của tôi không hiểu được rồi.

Nhưng mà vẫn buồn cười sao? Fitts-senpai có vẻ như đang cười khúc khích.

Một người đàn ông với nhiều bí ẩn, Fitts-senpai.

Kể cả lý do tại sao cậu ấy lại hỗ trợ tôi vẫn còn là bí ẩn.

Nhưng tôi không có ý định lật mở những bí ẩn đó.

Người giữ bí ẩn cũng có ý định rõ ràng là muốn giữ chúng bí mật.

Và nếu có ý định giữ bí mật, thì chắc chắn là có sự tình đằng sau đó.

Bắt ép người ta phải nói ra, tôi sẽ không bao giờ vô ơn đi làm điều như vậy.

Tất nhiên, nói là tôi không có hứng thú thì đó là lời nói dối.

Nhưng mà, còn lời khuyên của Hitogami nữa.

Và làm theo những gì Hitogami dặn, tôi đã gặp Fitts-senpai.

Theo kinh nghiệm từ trước tới giờ, mỗi khi tôi làm theo lời khuyên của
Hitogami cho dù có hơi khác, chúng sẽ luôn có liên kết đến kết quả mà lời
khuyên đã đưa ra.

Nói cách khác, miễn là tôi cứ gần Fitts-senpai, thì đầu mối để chữa bệnh cuối
cùng cũng sẽ nằm trong tầm tay.

Tôi không cần phải vội.

Tôi đã nghĩ vậy.


Mushoku Tensei - Chương #81