Hành Trình Kết Thúc


Người đăng: ๖ۣۜHắc ๖ۣۜMiêu

Sau vụ đó ba ngày đã trôi qua. Và rồi chúng tôi đã đến Vương quốc Asura.

Nơi cần đến của chúng tôi ở ngay trước mắt. Không phải là nói quá khi mà nói
rằng chúng tôi đã đến nơi. Mặc dù vậy vẻ mặt của mọi người trong nhóm vẫn chưa
sáng sủa gì. Sự việc chỉ mới vừa xảy ra mấy ngày trước vẫn còn làm chúng tôi
thấy bàng hoàng. Có sự khác biệt lớn với những bộ mặt tươi sáng của những
người đi đường đi qua chúng tôi.

Một sự thất bại hoàn toàn mà. Chúng tôi đều bị cho nằm đất quá nhanh, thậm chí
tôi còn bị đoạt mạng. Tôi không biết suy nghĩ bất chợt của hắn là như thế nào,
nhưng hắn ta đã không ngại hồi sinh tôi.

Nếu không nhờ việc đó, tôi sẽ không còn ở thế giới này nữa.

Chuyện đó vẫn còn nhiều điều kì lạ, lúc đó tôi đã không cảm thấy quá là sợ
chết. Ngay khi hắn ta ra đòn cuối cùng, tôi đã nghĩ rằng mình không muốn chết.
Tôi nghĩ sẽ không thấy làm lạ khi kết cục là bị chấn thương tâm lý. Mặc dù
vậy, nhưng khi tôi tỉnh dậy, vì lý do nào đó mà tôi hoàn toàn cảm thấy thoải
mái... Không hắn là đúng nếu nói đó là [À, là mơ ư.]. Nhưng tôi có cảm giác
kiểu như thế.

Cùng cảm giác như khi thấy ác mộng. Đó là bởi vì cảm giác khi tôi ở cửa tử đã
kết nối với giấc mơ đó, mặc dù cảm giác như mọi thứ chỉ là một giấc mơ có thể
chính là cái cảm giác đó.

Sau khi nghĩ vậy, tôi xem xét đến trường hợp Hitogami đã có kế hoạch can thiệp
vào ý thức của tôi tại thời điểm đó.

Thực tình, có một cảm giác khó chịu mà tôi đã tự theo bản năng từ chối nó,
nhưng có vẻ như hắn ta cũng biết nghĩ đến Ruijerd, nên có thể hắn ta không hẳn
là kẻ xấu.

Kể từ khi tôi suýt chết, khoảng cách giữa Eris và tôi đã trở nên gần hơn bằng
cách nào đó. Trước kia khi ngồi trên xe ngựa, cô ấy thường đứng ngồi không
yên.

"Tập giữ thăng bằng đó, Rudeus cũng thử tập không?"

Cô ấy nói như vậy, nhưng bắt đầu gần đây thì là ngồi. Ngay bên cạnh tôi.
Khoảng cách đủ để đùi của cô ấy dính chặt lấy tôi.

Ở khoảng cách như thế này, có nhiều ý nghĩ hiện ra trước mắt tôi. Ví dụ hôm
nay là một ngày nào đó. Tôi có thể nhìn lén da vùng eo của Eris. Và sau khi
được nhìn một nơi như vậy, trái tim con người sẽ muốn vuốt ve một nơi như vậy.
Vì vậy mà tôi đã vô tình vuốt ve với tay phải của mình để xem, rồi tôi đã bị
liếc nhìn với một khuôn mặt đỏ bừng.

Đây, như đã dự đoán, kể cả tôi cũng thấy hơi khó hiểu. Đúng vậy, cô ấy sẽ
không đánh tôi. Eris không đánh tôi. Mỗi khi tôi thường làm trò như thế này cô
ấy sẽ đánh tôi ngay, nhưng giờ thì cô ấy sẽ không đánh tôi nữa.

Cô ấy chỉ liếc nhìn tôi với một bộ khuôn mặt đỏ bừng. Chỉ liếc nhìn tôi như
thế. Hơn nữa, Eris không thay đổi gì, cứ tiếp tục ngồi như thể là đã dính chặt
lấy tôi.

Cho đến giờ nếu tôi có những hành động như thế thì cô ấy sẽ cách xa một khoảng
cách nhất định. Tuy nhiên, khoảng cách hiện giờ của chúng tôi vẫn rất gần.
Thật sự mà nói, tôi bắt đầu cảm thấy là mình muốn thò bàn tay vào quần của cô
ấy, nên hiện giờ tôi muốn cô ấy cách xa một chút. Tôi biết có những chuyện mà
ta có thể cười cho qua và không thể cười cho qua. Và ngay cả tôi cũng hiểu
rằng là giờ tôi muốn làm những chuyện mà sẽ không thể cười cho qua được. Tôi
phải kiềm chế.

Không biết những xung đột đang xảy ra trong tôi, Eris vẫn ngồi gần đây.

"..."

Nếu tôi để bàn tay của mình làm gì nó thích thì sẽ vượt quá giới hạn của Eris
mất. Nên. Hiện tại, tôi đã bắt đầu bài tập tạo phép thuật ở tay trái và dùng
tay phải để làm rối loạn mana.

Là loại phép thuật mà Orsted đã sử dụng. Nếu tôi nhớ không nhầm thì nó được
gọi là "Loạn Ma". Ngay trước khi mana đi ra ngoài tay và thành hình dạng, tôi
sẽ dùng mana khác để can thiệp nó và khiến nó phân tán đi. Một loại phép đơn
giản và chỉ tiêu thụ một lượng mana rất nhỏ, một kỹ thuật tuyệt vời. Sau khi
nghĩ lại thì, kết giới cấp Vương có sử dụng phương pháp tương tự để vô hiệu
hóa phép thuật.

Nói ra thì đơn giản, nhưng thực tế thì khá khó để luyện tập được. Không biết
có phải là bởi vì tôi đang sử dụng phép thuật ở tay trái. Phép thuật này
thường thất bại trong khi thành hình. Để hoàn toàn vô hiệu hóa như Orsted đã
làm, sẽ phải tốn khá nhiều thời gian tập luyện đây.

Nhưng mà, kể cả đến mức này thôi thì cũng hiệu quả ở mức kìm hãm được đối thủ.
Hắn ta đã dạy cho tôi một thứ thật là hay.

"Này Rudeus, cậu đang làm gì vậy?" "Tôi đang thử bắt chước loại phép thuật mà
Orsted đã dùng."

Sau khi nói vậy Eris chuyển hướng nhìn xuống tay của tôi. Ở bên tay trái là
một phần đá bị biến dạng được tạo ra và rồi đột ngột rơi xuống đất. Một thất
bại khác. Cảm giác như là đang chơi oẳn tù tì bằng hai tay vậy. Tôi luôn để
cho bàn tay phải thắng. Tôi không thể thực hiện đúng được. Rất có thể, có quy
tắc nào đó cho mana để hoạt động cùng không thì sẽ không hiệu quả. Hừm. Sau
những kết quả vừa rồi thì chứng tỏ là có một số quy tắc nào đó trong thời gian
mana bị rối loạn. Rồi, nếu tôi xem xét những quy tắc khi giải phóng mana ra,
ngược lại tôi sẽ có thể vô hiệu hóa Loạn Ma được sao? Giấc mộng đang lan tràn
ra.

"Phép thuật gì vậy?" "Là phép thuật vô hiệu hóa phép thuật." "Cậu có thể làm
vậy sao?" "Đó là mục đích của việc tập luyện này." "Sao cậu biết làm vậy
được?" "Vì gần đây có mấy trường hợp mà phép thuật của tôi đã bị khóa và tôi
không thể làm gì được, tôi đang trong quá trình nghiên cứu mà. Ừm, nếu chúng
ta lại bắt gặp Orsted và phải chiến đấu lần nữa, cô không muốn ít nhất là có
thể chạy trốn được sao?"

Eris không nói thành lời sau khi nghe thấy vậy, cô ấy giữ im lặng. Sau một
lúc, tiếng đá rơi và lăn cứ tiếp tục.

"Nè, sao Rudeus mạnh vậy?"

Eris đã im lặng được một lúc lâu, nhưng rồi bỗng nhiên cô ấy hỏi câu đó. Không
biết có phải tôi mạnh không. Không, không đời nào là vậy được. Tôi không phải
nói quá đâu, mấy năm qua, tôi đã không nhận ra được thực lực của chính mình gì
cả. Cảm giác mỗi ngày đã sống đều là bất lực.

"Tôi nghĩ Eris mới là người mạnh đấy." "Không đúng đâu." "..." "..."

Cuộc nói chuyện đã bị tạm dừng. Eris có vẻ muốn nói gì đó, nhưng cô ấy giữ im
lặng vì có vẻ như là khó nói ra. Không biết cô ấy muốn nói gì. Chịu thôi.
Không, không phải là tôi không biết.

"Cô vẫn còn bận tâm chuyện chúng ta đã bị dễ dàng đánh bại hôm trước sao?"
"...Ừ."

Chuyện đó đành chịu thôi. Như Hitogami đã nói, hắn ta là kẻ mạnh nhất thế
giới, Long Thần-sama. Kể cả Ruijerd cũng bị dễ xơi như chơi. Đối thủ quá mạnh.

Ở thế giới này, có những lĩnh vực tồn tại mà ta không thể vượt qua được bằng
nỗ lực.

Ở kiếp trước của tôi, tôi đã cố gắng nhiều, và có thể đạt đến hạng tương đối
cao, nhưng tôi không bao giờ một lần có thể đạt đến hạng cao nhất.

Chơi một trò chơi nào đó, tôi đã từng nghĩ là mình có thể trở thành bất bại,
nhưng luôn luôn núi cao thì còn có núi cao hơn.

Có vẻ Orsted đã bị cản trở bởi một số hạn chế. Mặc dù vậy, về mặt thể thuật
hắn ta đã vượt quá Ruijerd, xử lý Eris chỉ bằng một tay, và hoàn toàn khiến
tôi bất lực. Hơn nữa, hắn ta chiến đấu và đánh bại chúng tôi sao cho thanh máu
chỉ còn 1.

Có vẻ như hắn ta vẫn còn thừa sức nữa. Không biết hắn ta mạnh đến thế nào nếu
hắn ta nghiêm túc đây. Có vẻ hắn ta không thể dùng hết sức bởi vì lời nguyền,
nhưng... Mặc dù hắn ta không nghiêm túc chiến đấu, ta vẫn không thể thắng nổi
hắn. Có lẽ, cho dù có cố gắng nỗ lực thế nào đi chăng nữa ta sẽ không bao giờ
có cơ hội thắng.

"Đối thủ quá mạnh, đành chịu thôi." "...Nhưng."

Tôi hiểu cảm giác lo lắng của Eris. Dù sao thì, Eris đã bị đánh bại chỉ với
một đòn mà. Hắn ta bắt thanh kiếm của cô ấy và sau đó cô ấy đã bị cho bay đi.

"Eris vẫn còn trẻ, tùy theo những nỗ lực sau này mà cô có thể trở nên mạnh hơn
thôi." "Không biết liệu có đúng vậy không." "Ừ, Ghyslaine và Ruijerd đều nói
thế mà đúng không?"

Eris bỗng nhiên ngẩng đầu lên. Cô ấy nhìn thẳng vào tôi.

"Rudeus đã gần chết đó biết không? Sao cậu có thể... sao cậu có thể nói đơn
giản như vậy được?"

Đó là... bởi vì cảm giác không đọng lại nhiều lắm. Tôi không nghĩ đến chuyện
chiến đấu tý nào. Lần sau tôi có thấy mặt hắn ta, tôi sẽ chạy ngay như một quả
tên lửa. Hoặc là như một con chuột, ẩn mình trong bóng tối hay gì đó. Nếu tôi
không thể chạy thì lần ấy tôi sẽ cầu xin tha mạng. Nếu có thể, tôi thật sự
mong là Eris không phải thấy cảnh đó. Nhưng mà, nói ra thành lời cái ý định
thảm hại đó thật là đáng xấu hổ.

"Vì tôi không muốn phải chết lần sau." "...Đúng đấy, cậu không muốn chết mà."
"Hãy thoải mái đi. Kể cả khi Eris rơi vào tình cảnh nguy hiểm, tôi nhất định
ít nhất sẽ chạy thoát cùng với cô."

Eris có vẻ mặt khó khăn và đặt đầu của mình vào vai tôi. Nếu tôi xoa đầu cô ấy
bây giờ, tôi nghĩ mình có thể làm vậy, nhưng tay phải của tôi hiện giờ đang
bận với Loạn Ma.

"Mà, dù sao thì, nếu tôi mà không mạnh hơn chút nữa thì sẽ không tốt cho sau
này đâu."

Hơn chút nữa. Đúng vậy, hơn chút nữa. Đúng thật là, tôi sẽ không thể trở thành
người mạnh nhất thế giới. Trần của thế giới này quá là cao. Tôi thậm chí còn
không thể trở thành siêu ở kiếp trước của mình. Nếu không có một chút tài
năng, mọi nỗ lực sẽ không bao giờ đủ. Tôi không biết tài năng của mình nhiều
như thế nào ở thế giới này nhưng có vẻ như là tôi không thể quá tự tin vào bản
thân mình và lún sâu hơn nữa.

Nhưng mà, tôi muốn ít nhất có thể chạy thoát được nếu như bắt gặp một kẻ kì
quặc nào đó và tự dưng tấn công tôi.

Tôi vùi đầu mình vào đám tóc của Eris, Khịt khịt, trong khi đang ngửi mùi
hương của tóc, tôi đang nghĩ thêm về chuyện này.

Sau khi trời đã tối và Eris chìm vào trong giấc ngủ, tôi bắt đầu nói chuyện
với Ruijerd. Kể từ hôm đó, số lần anh ta nói chuyện đã ít hơn mọi khi. Anh ta
vốn chưa bao giờ là kiểu người hay nói nhiều ban đầu cả, nhưng giờ đây đã trở
nên hoàn toàn ủ rũ và im lặng. Có vẻ anh ta vẫn còn bận tâm chuyện đó. Anh ta
là một người đàn ông với tinh thần trách nhiệm cao mà. Mặc dù anh ta đã hứa là
sẽ hộ tống chúng tôi về nhà an toàn, anh ta có thể đã nghĩ rằng mình đã không
thể bảo vệ lời hứa đó. Thật là ngốc. Tuy đã xui khi đụng phải hắn ta, nhưng ít
nhất thì giờ tôi vẫn khỏe mạnh đây thôi.

"Có vẻ hắn chính là Long Thần Orsted. Hạng hai trong [Thất Đại Liệt Cường]."

Đầu tiên như là một mũi tiêm, tôi mở lời như vậy. Đành phải chịu thôi vì đối
thủ quá mạnh. Trong lòng đang tự nhủ như thế.

"Ra vậy, điều đó giải thích cho chuyện vừa qua..." "Hắn ta đúng là mạnh phải
không, sau đó, em cũng đã không thể làm được gì mà." "Lần cuối ta nhận ra ngay
mình không thể thắng là kể từ lúc đối đầu với Laplace."

Theo lời của Hitogami thì có vẻ Osted còn mạnh hơn cả Laplace. Thậm chí tính
đến chuyện hắn ta còn đang bị giới hạn nên không thể dùng hết sức được...
Không có nghĩa gì khi kể điều này ra cho Ruijerd biết. Anh ta đã bị hạ gục dễ
dàng chỉ bằng thể thuật. Việc đó đã gây nên một cú sốc với Ruijerd. Tôi đã
nghĩ là vậy, nhưng...

"Ngay cả ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ta có cơ hội đối đầu với hạng cao của
[Thất Đại Liệt Cường]. Mấy kẻ đó là quái vật đích thực vượt qua tầm hiểu biết.
Đúng là xui khi chúng ta đụng phải kẻ như hắn chỉ đang đi bộ trên đường. Và
đúng là may khi chúng ta có thể sống sót qua được. Rudeus, nếu em còn gặp kẻ
như hắn lần nữa, đừng có chiến đấu với hắn. Không thể nào chiến thắng nổi đâu.
Nếu em không muốn kết cục đó lại xảy ra một lần nữa." "Ừ. Lần sau em sẽ tránh
nhìn và cứ đi qua thôi."

Tôi đã bị anh ta khiển trách. Mà, nếu như tôi không gọi hắn ta thì mọi chuyện
đã chẳng có gì và chỉ đi qua nhau. Hãy tự xét lại mình qua chuyện này. Cơ mà,
ngay từ ban đầu hắn ta trông không giống như là một gã nguy hiểm qua góc nhìn
của tôi... Không phải, Ruijerd và Eris đã có những phản ứng như vậy, tôi đã
phải cảnh giác hơn chứ.

"Vậy thì, anh đang lo gì thế?"

Sau khi hỏi vậy Ruijerd nhìn sang tôi.

"Hitogami là gì?"

Ồ, vấn đề đó sao.

"Lúc đầu hắn ta đã có ý định bỏ qua chúng ta. Ngay cả khi chúng ta có sát ý,
hắn ta vẫn không thèm để tâm đến. Tuy nhiên, ngay khi cái tên Hitogami được
nói ra từ chính miệng hắn, sát khí của hắn đã tập trung hết vào em."

Tôi nhắm mắt mình lại. Tôi có nên nói, hay không nói. Tôi nghĩ mình đã từng có
quyết định trả lời rồi nhưng mà.. Có vẻ Hitagami cũng không hắn là kẻ xấu, và
ngay cả sau khi chuyện vừa qua đã xảy ra mà tôi vẫn muốn giấu bí mật. Và đúng
thật là tôi cũng không thích điều này. Vì thế nên, tôi quyết định nói cho anh
ta.

"Thực ra, Hitogami là..."

Mặc dù tôi lo lắng nhiều đến vậy, nhưng ra quyết định thì lại ngay lập tức. Và
rồi miệng tôi cử động trơn tru. Sự thật là kể từ vụ dịch chuyển, một kẻ không
rõ danh tính tự gọi mình là Hitogami thỉnh thoảng hay xuất hiện trong giấc mơ
của tôi. Sự thật là kẻ đó đã đưa ra lời khuyên để giúp Ruijerd. Sự thật là hơn
thế nữa hắn ta còn cho tôi nhiều lời khuyên khác. Sự thật là những hành động
kì lạ của tôi đều là do làm theo những lời khuyên đó.

Và rồi, sự thật là Hitogami và Long Thần có mối quan hệ thâm thù. Cuộc nói
chuyện của tôi với Hitogami sau đó đều trở nên mơ hồ và tôi nghĩ có nhiều phần
mà tôi đã quên. Tuy nhiên, tôi nghĩ là mình nói hết những phần chính.

"Hitogami và Long Thần... 7 thần của thời cổ đại ư... Đột nhiên lại thành ra
một câu chuyện khó tin thật." "Nghe thì đúng là vậy." "Nhưng mà, có những chỗ
mà ta có thể hiểu."

Sau khi nói vậy xong Ruijerd trở nên im lặng. Chỉ có tiếng của thanh gỗ cháy
đang lạo xạo khắp chỗ này. Bóng đen được tạo bởi ngọn lửa lắc lư từ bên này
sang bên kia, bộ mặt của một chiến binh già xuất hiện trong đầu. Nhờ tộc của
Ruijerd mà anh ta trông vẫn còn trẻ, nhưng biểu cảm đó là biểu cảm đã cho thấy
một lịch sử dài. Đột nhiên, tôi nhớ ra đến vấn đề lời nguyền của Ruijerd ở
giấc mơ trước đó của tôi.

"Nghĩ lại thì, Ruijerd-san. Về chuyện tộc Supard bị kì thị, có vẻ như đó là do
một lời nguyền." "...Cái gì?" "Nói chính xác ra là, Laplace đã chuyển lời
nguyền của chính hắn sang một cây thương và sau đó những cây thương đó được
đưa cho những người của tộc của anh... hình như là vậy." "Ra vậy... Một lời
nguyền ư..."

Tôi định kể nó ra như một tin tốt, nhưng Ruijerd tiếp tục nghĩ về cái tin đó
với một khuôn mặt ảm đảm.

"Ta chưa bao giờ nghe đến chuyện hắn ta chuyển lời nguyền, nhưng nếu là
Laplace thì có thể có khả năng đấy. Hắn ta là kẻ có thể làm được mọi chuyện
mà."

Tôi không biết rõ chi tiết về lời nguyền, nhưng tôi nghĩ Ruijerd sẽ biết nhiều
đến lĩnh vực lời nguyền. Có vẻ như anh ta đang nghĩ sâu xa gì đó, rồi cuối
cùng anh ta bật cười yếu ớt.

"Nếu là lời nguyền thì không có cách nào hóa giải được đâu." "Vậy sao?" "Ừ.
Lời nguyền là lời nguyền bởi vì không có cách nào để hóa giải chúng cả."

Vậy là không có cách nào để hóa giải lời nguyền ư.

"Ta chưa bao giờ nghe đến chuyện lời nguyền có thể áp dụng vào cả một tộc
cả... Nhưng nếu như vị thần đó đã nói, thì có lẽ đó là sự thật."

Tôi tự cười vào chính mình, vì đã nói điều gì đó vô nghĩa. Tôi đã nghĩ là do
ánh sáng, nhưng tôi đã thấy nước mắt đang trào ra ở khóe mắt.

"Nhưng." "Gì vậy?" "Nhân Thần có nói là lời nguyền trên cây thương khác với
bình thường, có vẻ nó đang dần biến mất theo thời gian." "Cái gì?" "Hắn ta có
nói là lời nguyền vẫn còn sót lại trên chính bản thân Ruijerd nữa, nhờ việc đã
cắt tóc mà nó bắt đầu nhanh chóng phai đi." "Thật ư!"

Ruijerd đột ngột nói lớn giọng. Eris cử động một chút rồi nói mơ "..Ưm~m..."
Không biết có tốt hơn không khi để cô ấy nghe cuộc nói chuyện này... Mà, khi
nào tỉnh thì nói cho cô ấy sau cũng được.

"Vâng. Có vẻ đó là những gì còn sót lại của lời nguyền và những thành kiến
nữa. Tùy thuộc vào những nỗ lực của Ruijerd-san từ giờ trở đi, mà danh tiếng
của tộc Supard có thể dần được khôi phục thôi." "Ra vậy... Ta hiểu rồi, vậy ra
là như thế." "Tuy nhiên, Hitogami nói là thế, chúng ta có thể tin lời hắn ta ở
chỗ nào đó, nhưng tốt hơn là không nghe theo hết. Hãy cứ giữ cảnh giác với
hắn." "Được rồi. Nhưng mà, chỉ thế này thôi là đủ rồi."

Ruijerd trở nên im lặng. Không phải là ánh sáng lừa tôi nữa. Ruijerd đã rơi
nước mắt.

"Ừm, đến lúc em đi ngủ rồi." "Ừ."

Tôi quyết định giả vờ như chưa nhìn thấy những giọt nước mắt đó. Ruijerd-san
mà chúng tôi trông cậy sẽ không bao giờ rơi nước mắt.

Và rồi một tháng đã trôi qua. Chúng tôi đang đi thẳng theo phía Bắc. Thay vì
đi thẳng đến thủ đô, chúng tôi đi về phía bắc dọc theo một con đường mỏng.
Chúng tôi đi từ nơi này đến nơi kia dọc theo những ngôi làng nhỏ ở vùng nông
thôn, tiếp tục theo hướng bắc với những cánh đồng lúa mì, cối xay nước, và
những túp lều nhỏ ở hai bên.

Chúng tôi thậm chí không buồn đi thu thập thông tin. Với tốc độ nhanh nhất có
thể, chúng tôi nhắm đến phía Bắc. Tôi nghĩ chúng tôi sẽ hiểu tất cả những
thông tin một khi chúng tôi đến trại tị nạn. Tuy nhiên, hơn thế nữa, chỉ một
chút nữa, những ý nghĩ tôi muốn nhanh chóng đến nơi.

Chúng tôi đã đến vùng Fedoa.

Chúng tôi nhanh chóng biết ngay ở đây không còn gì nữa. Không, chúng tôi vốn
đã biết về vấn đề này rồi. Chỉ là, ở một nơi từng có mọi thứ, giờ đây đã không
còn gì nữa. Cánh đồng lúa mì, Vườn hoa của Batirusu, cối xay nước, cũng như
những chuồng gia súc tất cả đều đã biến mất.

Chỉ còn một đồng bằng đầy cỏ bao phủ khắp. Một đồng cỏ rộng lớn.

Trong khi đang giữ cảm giác của sự cô đơn khi nhìn thấy cảnh đó, chúng tôi đã
đến nơi mà ta có thể gọi đó là thị trấn duy nhất hiện tại ở vùng Fedoa. Chúng
tôi đã đến trại tị nạn.

Điểm đến cuối cùng của chúng tôi. Chỉ một vài bước trước khi đến lối vào của
nơi đó, Ruijerd đột ngột dừng xe ngựa.

"Hử? sao vậy?"

Ruijerd xuống khỏi ghế lái xe. Tôi nhìn xung quanh và tự hỏi liệu có quái vật
sắp xuất hiện, nhưng không có cái bóng của kẻ thù đâu. Ruijerd đi đến sau xe
ngựa và nói.

"Ta sẽ tạm biệt từ đây." "Ể!!"

Đột ngột tuyên bố vậy. Tôi kêu lên trong ngạc nhiên. Đôi mắt của Eris cũng mở
to ra nữa.

"Ch-chờ chút đã."

Chúng tôi ra khỏi xe ngựa như sắp ngã xuống tới nơi và đi đến trước mặt
Ruijerd.

Không phải là quá vội vàng sao? Chúng ta chỉ mới vừa đến trại tị nạn. Không,
chúng ta thậm chí còn chưa đến và chỉ mới đứng ở bên ngoài.

"Ít nhất thì cũng ở lại khoảng một hai ngày chứ, Không, ít nhất hãy ở cùng với
chúng em ở thị trấn này?" "Phải đó, dù sao thì..." "Không cần thiết đâu."

Ruijerd nhìn chúng tôi và nói lời thẳng thừng.

"Ở đây không cần có một chiến binh. Cũng như không cần có sự bảo vệ." "..."

Eris đã trở nên im lặng sau lời nói đó. Thật sự. Tôi có thể đã quên một chút.
Ruijerd đi theo với chúng tôi chỉ đến quê nhà của chúng tôi. Giờ mục tiêu đã
hoàn thành, tất nhiên là đến lúc chúng tôi phải chia lìa. Mặc dù tôi đã nghĩ
chúng ta sẽ ở cùng nhau mãi mãi được.

"Ruijerd-san..."

Sau khi mở miệng nói ra tôi đã do dự. Nếu tôi cố giữ anh ta lại, liệu anh ta
sẽ ở lại không... Không, sau khi nghĩ lại thì, tôi đã mang đến cho anh ta quá
nhiều rắc rối rồi. Có cả đống thời gian mà tôi đã khiến anh ta phải gặp rắc
rối, nhưng mỗi khi tôi thể hiện cho anh ta thấy thì toàn là những phần thảm
hại. Mặc dù vậy, anh ta vẫn công nhận tôi là một Chiến binh. Tôi không nghĩ
mình có thể dựa dẫm thêm vào anh ta nữa.

Nếu không có Ruijerd, thì chúng em đã không thể vượt qua được bao nhiêu chuyện
trong 3 năm qua." "Không, nếu là em thì có thể đấy." "Không phải vậy đâu. Vì
có một số chỗ mà em vẫn còn thiếu, em nghĩ mình sẽ vấp ngã ở đâu đó." "Miễn là
em biết vậy thì em sẽ ổn thôi."

Có một số tình huống mà tôi đã không có giải pháp. Chẳng hạn như, khi tôi bị
bắt ở Shirone, nếu không có sự tồn tại của Ruijerd, tôi sẽ còn hoảng loạn hơn,
tôi dám chắc là mình sẽ còn rối trí hơn.

"...Rudeus, trước khi ta có từng nói một lần rồi, nhưng."

Ruijerd nhìn tôi với một khuôn mặt yên bình hơn mọi khi.

"Bản thân em vốn đã là một pháp sư. Ngay cả khi em sở hữu tài năng vượt trội
đến vậy nhưng em vẫn không tỏ ra kiêu ngạo. Em nên tự biết rằng là mình có thể
làm nhiều điều hơn thế kể cả khi tuổi em còn trẻ."

Tôi đón nhận những lời này với những cảm xúc lẫn lộn. Kể cả anh nói là tôi
trẻ, nhưng thực chất tuổi đời của tôi đã ngoài 40 rồi. Lý do mà tôi không trở
nên kiêu ngạo là bởi vì tôi vẫn còn ký ức của thời gian đó. Tuy nhiên, nói là
40 năm đi, nếu tôi so với tuổi của Ruijerd, thì vẫn ở vào loại "trẻ".

"Em..."

Đây là lúc mà tôi nên nói ra các phần xấu của mình. Nhưng mà, tôi lại có cảm
giác khi nói ra sẽ thấy mình quá thảm hại. Trước mặt anh ta, tôi muốn mình cao
hơn chút.

"Không, em hiểu rồi. Ruijerd-san, từ đó đến nay chúng em đã dựa dẫm vào anh
khá nhiều rồi."

Sau khi nói vậy và khi tôi hạ thấp đầu mình xuống, tôi đã bị bắt và ngăn lại.

"Rudeus đừng cúi đầu trước ta." "...Tại sao?" "Có thể em nghĩ là em đã mắc nợ
ta, nhưng ta thì lại nghĩ ta đã mắc nợ em. Nhờ em, mà ta cảm thấy rằng mình có
thể thấy hi vọng vào việc khôi phục danh dự của gia tộc mình." "Thực ra em đâu
có làm gì. Hầu như là không làm được gì cả."

Ở lục địa Quỷ, tôi nghĩ chúng tôi dùng cái tên Đường Cùng cho sau này là thích
hợp, nhưng nó chỉ giới hạn ở khuôn khổ của nhà mạo hiểm. Vì danh tiếng của
chúng tôi không thể dùng được ở Lục địa Milis, trong khi tôi nghĩ về nhiều
cách khác nhau để đến gần mục tiêu khôi phục hơn, nhưng nó cứ bị chệch sang
hướng khác. Rốt cuộc thì, từ khi chúng tôi đến lục địa Trung tâm thì chúng tôi
đã chẳng làm gì cả.

Cho đến tận bây giờ, tôi cảm thấy rằng ảnh hưởng đã bắt đầu lan ra chút. Nhưng
mà, chỉ có một chút. Bỏ qua lịch sử bức hại còn sót lại ở thế giới và tất
nhiên thành kiến đối với tộc Supard, chúng tôi đã không thể làm gì cả.

"Không, em đã làm được rất nhiều chuyện rồi. Em đã dạy được người như anh vốn
chỉ biết thật lòng cứu trẻ em rằng vẫn còn nhiều cách khác có tồn tại." "Nhưng
tất cả những cách đó đều ít mang lại hiệu quả." "Tuy nhiên, vẫn có sự thay đổi
đấy thôi. Ta vẫn còn nhớ. Theo kế hoạch của em ở Thị trấn Rikarisu, lời của
người phụ nữ già đã nói rằng bà ấy không sợ tộc Supard. Những khuôn mặt hạnh
phúc của những nhà mạo hiểm cười ồ lên mà không sợ hãi sau khi nghe thấy cái
tên Đường Cùng. Những chiến binh tộc Dedorudia đã chấp nhận chúng ta ngay cả
khi sau khi nghe đến cái tên tộc Supard và đối đáp bằng sự thân thiện. Những
binh sĩ Shirone đã rất biết ơn ta sau khi được đoàn tụ với gia đình của họ."

Bỏ qua hai chuyện đầu, hai chuyện sau tất cả đều là nhờ nỗ lực của Ruijerd
thôi. Tôi đã không làm được gì cả.

"..Đó là nhờ Ruijerd-san, do chính thực lực của anh." "Không. Ta đã không thể
tự mình làm được gì. Suốt 400 năm kể từ khi chiến tranh kết thúc, ta đã đi đây
đó mà vẫn không thể bước thêm một bước nữa. Người đã cho ta có thể bước thêm
bước nữa chính là em đấy, Rudeus." "...Nhưng mà, tất cả đều là do có lời
khuyên của Hitogami." "Những chuyện về Thần mà ta chưa bao giờ thấy thì không
có quan trọng đâu. Người thực chất đã cứu anh chính là em. Ta không biết em
nghĩ gì, nhưng ta cảm thấy có món nợ ân tình với em. Vì vậy đừng cúi đầu mình,
em và ta đều bình đẳng, thay vì nói cám ơn, hãy nhìn bằng mắt của em đi."

Trong khi nói vậy, Ruijerd đối mặt với tôi và đưa tay ra. Trong khi tôi đang
nhìn mắt đối mắt với anh ta. Không di chuyển mắt nhìn đi đâu khác, tôi nắm lấy
tay của anh ta.

"Ta sẽ nói lại lần nữa. Rudeus, cảm ơn vì đã giúp đỡ." "Chúng em cũng vậy, cảm
ơn vì đã giúp đỡ."

Trong khi giữ chặt vào bàn tay đó của anh ta, sức mạnh của Ruijerd đã được
truyền đi. Góc mắt tôi bỗng trở nên nóng. Cái tôi thảm hại này, chỉ toàn phạm
sai lầm thôi, thế nhưng Ruijerd vẫn công nhận tôi.

Sau một thời gian ngắn, chúng tôi lặng lẽ buông tay ra.

Bàn tay đó di chuyển sang phía bên và đặt lên đầu của Eris.

"Eris." "...Gì vậy?" "Cho ta coi em là một đứa trẻ lần cuối này nhé?" "Không
sau đâu."

Eris trả lời thẳng thừng. Ruijerd cười nhẹ nhàng và xoa đầu Eris.

"Eris, em có tài năng. Em có đủ tài để có thể vượt xa cả ta." "Nói dối, bởi
vì... hắn ta..."

Eris ngậm môi với cau mày và bộ mặt đã trở nên ủ rũ. Ruijerd bật cười chút,
bình thường thì, anh ta sẽ nói vài câu về chuyện luyện tập.

"Em đã chiến đấu với kẻ có cái tên Thần, và đã nhận được kỹ năng của hắn ta.
Tức là..."

Hiểu chứ? Eris đang nhìn chằm chằm vào Ruijerd. Sau một lúc lâu, cô ấy mở to
mắt ra.

"...Em đã hiểu rồi." "Được rồi, giỏi lắm."

Ruijerd vỗ đầu Eris và sau đó bỏ tay của anh ta ra. Eris vẫn tiếp tục ngậm môi
cau mày và nắm chặt tay mình. Trông có vẻ như cô ấy sắp khóc đến nơi nhưng cô
ấy đã cố hết sức để nhịn.

Tôi hỏi Ruijerd với đôi mắt vẫn đang nhìn cô ấy.

"Ruijerd-san, anh định làm gì từ giờ trở đi?" "Ta không biết nữa, ta có ý định
tìm kiếm những người còn sống sót của tộc Supard ở lục địa Trung tâm một thời
gian. Nếu chỉ có mình ta, thì chắc việc hồi phục danh dự chỉ là một giấc mơ
trong giấc mơ." "Ra vậy, hãy cố gắng lên nhé. Nếu em có thời gian rảnh, em sẽ
cố làm cách nào đó giúp anh." "...fu..Vậy ta cũng vậy, nếu ta rảnh ta sẽ đi
tìm kiếm mẹ em."

Ruijerd nói vậy rồi quay người đi. Chuẩn bị cho mình hành trình đối với anh ta
là không cần thiết. Anh ta có thể tự sống chỉ cần những nhu cầu thiết yếu.

Tuy nhiên, anh ta đột ngột dừng lại.

"Nghĩ lại thì, ta vẫn cần phải trả lại vật này."

Nói vậy xong, Ruijerd cởi sợi dây chuyền đang đeo trên cổ anh ta. Sợi dây
chuyền là vật mà tôi đã nhận được từ Roxy. Sợi dây chuyền của tộc Migurd. Là
vật duy nhất kết nối tôi với Roxy.

"Đây là, Ruijerd cứ giữ lấy nó đi." "Có được không? Không phải đây là vật quan
trọng đối với em sao?" "Vì nó là vật quan trọng đấy."

Sau khi nói vây, Ruijerd lặng lẽ gật đầu. Có vẻ như anh ta đã chấp nhận giữ
nó.

"Vậy thì, Rudeus, Eris... Chúng ta sẽ gặp lại nhau lần nữa nhé."

Trong khi nói vậy Ruijerd đã rời chúng tôi.

Cái lúc mà anh quyết định đi theo chúng tôi, anh ta đã nói nhiều thứ. nhưng
cái lúc mà anh ta rời đi thế này, thật quá là nhanh.

Tôi có rất nhiều điều muốn nói. Gặp nhau ở Lục địa Quỷ và đi cùng với chúng
tôi đến Vương quốc Asura. Thật sự là nhiều chuyện đã xảy ra. Đủ để ta không
thể nói ra hết thành lời, nhiều chuyện, nhiều cung bậc cảm xúc... Cảm giác với
một người đồng đội mà tôi không muốn phải rời xa.

"Chúng ta hãy gặp lại nhau lần nữa nhé."

Tôi tóm tắt lại những cảm giác đó bằng lời nói trên và quan sát đằng sau lưng
Ruijerd đang dần biến mất. Đúng vậy, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau mà. Nhất
định sẽ gặp lại nhau lần nữa. Miễn là hai chúng tôi còn sống, chắc chắn vậy...

Eris và tôi nhìn hình bóng của Ruijerd cho đến khi chúng tôi không còn nhìn
thấy anh ta nữa. Chỉ lặng lẽ, và cảm thấy rất biết ơn vì những chuyện từ đó
đến nay.

---

Và như vậy, hành trình của chúng tôi đã kết thúc.


Mushoku Tensei - Chương #71