6:lý Do Kính Trọng


Người đăng: ๖ۣۜHắc ๖ۣۜMiêu

Kể từ khi đến với thế giới này, tôi chưa bước ra khỏi nhà nửa bước.

Tôi biết rõ điều đó.

Tôi thật sự lo sợ.

Rằng nếu tôi bước ra ngoài sân và nhìn khung cảnh bên ngoài thì những ký ức
khi xưa sẽ lại ngập tràn tâm trí tôi.

Những ký ức của ngày hôm đó. Cơn đau quằn quại trên bụng. Cái lạnh thấu xương
của cơn mưa. Hối hận. Tuyệt vọng. Nỗi đau đớn khi bị xe đâm phải.

Những ký ức ấy sẽ trở về với tôi như thể mọi chuyện chỉ mới xảy ra ngày hôm
qua.

Chân tôi run lên.

Tôi có thể nhìn ra ngoài từ của sổ, hoặc đi đứng ngoài sân bằng chính đôi chân
mình.

Nhưng tôi không thể đi thêm bước nào nữa.

Bởi tôi biết.

Có thể những cánh đồng lúa mì đó sẽ ngay lập tức biến thành địa ngục. Những
cảnh đẹp bình yên ấy không thể nào chứa chấp tôi.

Ở kiếp trước, đầu óc tôi có vô vàn ảo tưởng khiến tôi nhiều đêm mất ngủ.

Nếu Nhật Bản lâm vào chiến tranh thì sao. Nếu một cô em xinh đẹp đột nhiên
xuất hiện và trở thành hàng xóm của tôi thì sao.

Nếu những điều đó mà xảy ra thì chắc chắn tôi sẽ làm việc chăm chỉ hơn.

Tôi cứ tự lừa dối bản thân mình để trốn tránh đi cái thực tại.

Tôi đã mơ về điều ấy biết bao lần.

Trong giấc mơ, tôi không phải là Siêu Nhân hay gì cả. Tôi vẫn chỉ là một kẻ
giống như bao người khác. Và cũng giống như bao con người ấy, tôi có thể làm
những việc nằm trong khả năng của mình. Tôi có thể sống dựa vào chính bản thân
mình.

Nhưng tôi sẽ phải tỉnh mộng.

Chỉ với một bước ra khỏi ngôi nhà này, thì có lẽ tôi sẽ tỉnh giấc.

Và khi thức dậy, tôi sẽ quay trở về cái khoảnh khắc tuyệt vọng ấy.

Cái khoảnh khắc mà tôi đắm chìm trong nỗi ân hận.

Không, đây không phải là mơ.

Làm sao mà có một giấc mơ thật được thế này cơ chứ.

Nếu nói đây là một VRMMORPG thì tôi còn có thể tạm chấp nhận được.

Nhưng đây là thực tế.

Tôi tự thuyết phục bản thân mình.

Thế giới này không phải là một giấc mơ.

Nhưng dù đã biết rõ điều đó, tôi vẫn không thể đi ra ngoài nửa bước.

Chính miệng tôi đã thề rằng mình sẽ sống hết sức nghiêm túc.

Nhưng cái cơ thể này của tôi không thể theo kịp được.

Tôi muốn khóc quá đi thôi.

Phần 2 Edit

Bài kiểm tra tốt nghiệp của tôi sẽ được thực hiện ở ngoài làng.

Khi Roxy nói thế, tôi rên lên những lời kháng cự yếu ớt.

“Ở ngoài ạ?”

“Đúng thế, ở bên ngoài làng. Cô đã chuẩn bị ngựa rồi.”

“Không kiểm tra ở nhà được ạ?”

“Không.”

“Không được sao…..?”

Tôi chẳng biết phải nói gì hơn.

Trái tim tôi biết rằng mình sẽ phải bước ra khỏi cánh cổng đó.

Làm sao mà tôi có thể tiếp tục làm một tên hikkikomori ở cái thế giới này được
kia chứ.

Nhưng cơ thể tôi không muốn làm vậy. Nó vẫn còn nhớ rõ những chuyện trong quá
khứ.

Vào cái ngày định mệnh ấy ở kiếp trước, tôi đã bị tụi côn đồ đánh bầm dập, bị
tụi nó nhạo báng, để rồi một vết thương tâm lý rất lớn giáng vào tim tôi.

Ngày hôm ấy tôi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc tự giam mình trong
phòng.

“Có gì sao?”

“Không ạ… nó…lỡ như ngoài đó có những ma thú nguy hiểm thì sao?”

“Ở vùng này, nếu như không đến gần khu rừng thì gặp ma thú là chuyện bất khả
thi. Hơn nữa, nếu có gặp chúng thì cô có thể xử lí chúng mà, chúng yếu lắm.
Thật ra thì ngay cả Rudy cũng hạ được bọn chúng đấy.”

Roxy tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi cứ mãi tìm lời ngụy biện.

“À, cô nghĩ là mình đã nghe qua chuyện này rồi. Trò chưa bao giờ rồi khỏi nhà
phải không Rudy?”

“Mmmm... vâng.”

“Trò sợ nó phải không? Con ngựa ấy.”

“E-em đâu có sợ ngựa hay gì đâu.”

Thật ra thì tôi khá thích chúng đấy.

Tôi cùng từng chơi mà.

“Haha. Điều đó khiến cô an tâm đấy. Trò cũng có cái đúng với tuổi mình mà
nhỉ?”

Roxy hiểu sai mất rồi.

Nhưng tôi không thể nói là tôi sợ ra khỏi nhà được.

Nó còn xấu hổ hơn cả việc sợ ngựa nữa.

Tôi vẫn có lòng tự trọng của mình.

Một lòng tự tôn thuần khiết mỏng manh.

Tôi không muốn bị cô gái trẻ này xem thường.

“Thôi được rồi, đành thế này thôi. Lên nào.”

Thấy tôi chẳng có vẻ gì muốn đi, Roxy đột nhiên vác tôi lên vai.

“Wha!?”

“Nếu ngồi trên lưng nó thì một hồi sau trò sẽ hết sợ ngay thôi”

Tôi không vùng vẫy gì cả.

Con tim tôi cũng đang dao động và tôi cũng đang nghĩ rằng sẽ để mọi chuyện cho
cô ấy.

Roxy ném tôi lên lưng ngựa.

Sau đó cô cũng trèo lên và nắm lấy dây cương.

Con ngựa tiến thẳng về phía trước.

Và cứ thế tôi rời khỏi ngôi nhà.

Phần 3 Edit

Đây là lần đầu tôi ra khỏi sân vườn nhà từ khi đến thế giới này.

Roxy đang chậm rãi đi vào làng.

Thỉnh thoảng dân làng hay nhìn sang phía chúng tôi.

Không thể nào.

Cơ thể tôi căng cứng lên.

Tôi vẫn luôn sợ bị nhìn như thế, nhất là những ánh mắt giễu cợt.

Chắc chắn là họ sẽ không xét xử gì khi chỉ nhạo báng chúng tôi.

Họ sẽ chẳng bị gì đâu.

Họ sẽ không nhận ra tôi.

Ở thế giới này, chỉ những người sống trong ngôi nhà nhỏ ấy mới biết mặt tôi.

Mấy người nhìn tôi làm cái gì.

Đừng có nhìn nữa, làm việc tiếp đi…...

…..Không.

Người họ nhìn không phải là tôi.

Mà là Roxy.

Một vài người còn vẫy tay chào Roxy.

À, phải rồi.

Cô đã tạo ấn tượng tốt với dân làng rồi.

Mặc dù chế độ phân biệt đối xử đối với quỷ tộc là khá nặng nề ở quốc gia này.

Và ở những vùng nông thôn như thế này, sự kì thị còn rõ ràng hơn nữa.

Nhưng chỉ trong vòng 2 năm ngắn ngủi, mọi người trong làng đều tin cậy cô ấy.

Khi nghĩ thế, tôi chợt nhận thấy rằng Roxy thật đáng tin cậy.

Cô biết đường đi, và ai ai cũng biết cô ấy cả.

Nếu ai đó nói điều không tốt về tôi thì chắc chắn cô ấy sẽ bênh vực tôi.

Haa. Tôi không thể tin rằng có ngày tôi thấy cô gái thường lén nhìn những
chuyện “người lớn” trong phòng cha mẹ tôi lại đáng tin cậy đến như vậy.

Rồi cứ thế, tôi dần hết căng thẳng.

“Kalajav đang vui lắm. Nó thấy hạnh phúc vì Rudeus đang cưỡi nó đấy.”

Kalajav là tên của con ngựa.

Tất nhiên là tôi không biết con ngựa đang nghĩ gì.

“Thế sao?”

Tôi trả lời một cách thờ ơ rồi ngả người ra sau, gáy đầu tôi chạm phải bộ ngực
phẳng của Roxy.

Thật là thoải mái quá đi.

Đây là một ngôi làng yên bình. Ai lại đi bắt nạt tôi cơ chứ?

“Trò còn sợ không?”

Tôi lắc đầu với câu hỏi của cô.

Tôi không còn sợ ánh nhìn của người khác nữa.

“Không, em ổn rồi.”

“Đấy, thấy cô nói đúng chưa nào?”

Con tim tôi cảm thấy dễ thở hơn.

Quang cảnh xung quanh thu vào mắt tôi.

Các ngôi nhà và những khoảng ruộng lớn hệt như các vì sao trên bầu trời đêm,
chúng cứ trải dài ra mãi về phía xa.

Tôi có thể thấy một lượng người kha khá trong tầm nhìn của mình. Nếu họ sống
tụ lại một chỗ thì có thể nó biến thành một trị trấn cỡ nhỏ đấy.

Nếu có thêm những chiếc cối xay gió thì hẳn là nó sẽ rất giống Thụy Sĩ.

Ah, mấy cái cối xay nước kìa.

Sau khi thư giản tôi mới để ý đến sự im lặng từ nãy giờ. Tôi chưa bao giờ trải
qua cái cảm giác im lặng này với Roxy trước đây.

Tôi chưa bao giờ cố tỏ ra thân thiết với cô ấy cả. Không phải là tôi không
muốn, nhưng nó xấu hổ lắm.

Thế nên tôi quyết định sẽ nói gì đó.

“Sensei, cánh đồng này trồng gì thế ạ?”

“Chủ yếu là lúa mì Asura, nguyên liệu chính để bánh mì. Ngoài ra còn có một
lượng nhỏ các loại rau xanh và hoa Bardius. Hoa Bardius ở thủ đô được chế biến
thành các loại phụ gia ở thủ đô. Các món còn lại sẽ được chế biến thành thức
ăn.”

“Ah, ớt xanh kìa. Sensei không thể ăn được nó đó.”

“Không phải không thể ăn được, chỉ là cô không quen ăn nó thôi.”

Tôi hỏi từ câu này sang câu khác.

Hôm nay, Roxy nói đây sẽ là bài kiểm tra cuối cùng.

Điều đó đồng nghĩa với công việc gia sư của cô ấy sắp chấm dứt.

Roxy đó giờ luôn là một người thiếu kiên nhẫn . Vì hôm nay là ngày cuối nên có
thể ngay ngày mai cô ấy sẽ rời đi.

Và cũng vì hôm nay là ngày cuối cùng nên tôi muốn nói chuyện nhiều hơn nữa.

Nhưng tôi không biết phải nói gì cả. Tôi chỉ có thể liên tục hỏi cô về ngôi
làng.

Theo lời Roxy thì ngôi làng này tên là Buina, nó thuộc khu vực phía bắc Fedoa
của vương quốc Asura.

Có khoảng 30 hộ gia đình ở đây, chủ yếu là nông dân.

Cha tôi, Paul là hiệp sĩ được điều đến ngôi làng này.

Nhiệm vụ của anh ta là quan sát tình hình của nhân dân, cũng như hòa giải các
cuộc xung đột của họ, và bảo vệ dân làng khỏi các ma thú. Đó là công việc của
anh ta.

Nói cách khác thì anh ta là một hiệp sĩ đã được vương quốc công nhận.

Nhưng dù đã có anh ta, ngôi làng này vẫn có một đội trai trẻ luôn luân phiên
nhau lo việc canh gác.

Vậy nên khi Paul xong việc vào buổi sáng, anh ta ở nhà vào buổi trưa chiều.

Đây là một ngôi làng khá yên bình nên chẳng có gì nhiều để làm cả.

Sau khi hỏi xong thì các cánh đồng quanh chúng tôi mỏng dần.

Tôi không còn điều gì để hỏi nữa và im lặng một hồi lâu.

Khoảng 1 giờ trôi qua.

Quanh chúng tôi không còn một cánh đồng nào nữa. Chúng tôi đã đến một vùng cỏ
hoang rộng lớn.

Phần 4 Edit

Đồng cỏ nơi đây trải dài tới tận chân trời.

Không, nhìn kỹ chút thì có thể thấy được một số ngọn núi ngoài xa xa kia.

Nhưng ít nhất cảnh tượng thế này sẽ không bao giờ được trông thấy ở Nhật Bản.

Nơi này mang lại cho tôi cảm giác rằng có một nơi giống thế này trong sáng
giáo khoa, như những đồng cỏ xanh Mông Cổ vậy.

“Ở đây là ổn rồi.”

Roxy cột cương ngựa vào một cái cây gần đó. Rồi cô đưa tôi xuống khỏi lưng
ngựa.

Cuối cùng chúng tôi mặt đối mặt.

“Cô sẽ sử dụng một thủy thuật cấp thánh, Tích Loạn Vân. Ma thuật này sẽ tạo ra
các tia sấm cùng với một cơn mưa dữ dội.”

“Vâng.”

“Hãy ghi nhớ những gì cô làm.”

Sử dụng thủy thuật cấp thánh.

Vậy ra nó chính là nội dung kiểm tra cuối cùng.

Roxy sắp thi triển ma thuật mạnh nhất của cô. Nếu tôi học được nó cô ấy sẽ
không còn gì để dạy tôi nữa.

“Bởi vì cô chỉ minh họa thôi nên cô sẽ duy trì ma thuật này trong vòng một
phút rồi hủy nó đi, sáu đó…… trò sẽ đỗ nếu trò có thể duy trì cơn mưa trong
vòng một giờ.”

“Có phải vì nó là bí thuật nên chúng ta chỉ có thể thi triển nó ở nơi hoang
vắng này không ạ?”

“Không, cô chỉ lo là sẽ có người bị thương hoặc cây trồng sẽ bị hư hại nếu thi
triển ma thuật này ở trong làng.”

Ồ! Một cơn mưa ngang tầm với thảm hoa thiên nhiên.

Khá là tuyệt đấy chứ.

“Cô bắt đầu đây.”

Roxy giơ hai tay lên trời.

“Ôi hỡi thủy linh vĩ đại, con trai của lôi đế, người đã bay lên trời cao!!
Hoàn thành ước nguyện của ta, hãy trút xuống cơn mưa dữ dội mang phước lành,
và cho cái ta bé nhỏ này thấy sức mạnh của người! Hãy giáng chiếc búa thần của
người vào chiếc đe, và cho ta thấy quyền năng của người, và nuốt trôi mặt đất
với nước!! Hỡi cơn mưa!! Hãy hủy diệt và rửa trôi mọi thứ!!

『Tích Loạn Vân!!』”

Lời niệm chú của cô nghe như một câu hát.

Cảnh vật xung quanh trở tối ngay sau khi cô niệm chú xong.

Vài giây sau… mưa bắt đầu rơi nặng hạt.

Những cơn gió mạnh thổi quanh chúng tôi cùng với những tia chớp nổ lên giữa
những đám mây đen.

Tiếng mưa đổ xuống như thác nước, từng đợt chớp màu tím nổ lên trong đám mây,
tạo nên những tiếng nổ long trời.

Dòng điện trong các đám mây mạnh dần.

Những tia sét dần lớn lên, cứ như để khiến tỏa sáng mạnh hơn.

…Nó đánh xuống mặt đất.

Rắc.

Và nó đánh trúng vào cái cây gần đó.

Tai tôi ù đi và mắt chẳng nhìn được gì cả.

Tôi gần như muốn ngất đi.

“Ah!!”

Đây là âm thanh mà Roxy phát ra khi cô phạm phải sai lầm nào đó.

Những đám mây trên trời tan biến ngay lập tức.

Sấm sét và mưa ngừng lại.

“Uwawa..”

Mặt cô tái xanh đi khi cô về phía cái cây.

Tôi nhìn theo phía cô. Con ngựa mà chúng tôi cưỡi lúc trước hiện giờ đang ngã
lăn quay ra đất và có khói bốc lên từ nó.

Roxy đặt tay lên con ngựa và bắt đầu niệm chú.

“Ôi đức mẹ nhân từ của các vị thần, Xin hãy chữa lành vết thương cho kẻ này,
để hắn phục hồi với một cơ thể khỏe mạnh『X Chữa Trị』”

Roxy thi triển trị thương thuật trung cấp trong lúc hoảng loạn, và sau một
thời gian thì con ngựa cũng đã tỉnh dậy.

Có vẻ như nó chưa chết.

Trị thương thuật trung cấp không thể nào cứu sống một thứ đã chết được.

Con ngựa tỏ vẻ sợ hãi, và trán của Roxy cũng toát cả mồ hôi lạnh.

“Phù, Phù… nguy hiểm quá đi mất.”

Đấy là con ngựa duy nhất của gia đình chúng tôi.

Hàng ngày Paul đều chăm sóc nó rất tốt, và đôi khi cũng cưỡi nó đi xa với nụ
cười trên môi…...

Dù nó không phải là giống ngựa nổi tiếng hay gì nhưng nó đã là bạn đồng hành
của Paul rất lâu rồi. Thậm chí người ta còn nói rằng tình yêu mà anh dành cho
chú ngựa này chỉ dưới Zenith mà thôi. Như thế đủ để chứng tỏ tầm quan trọng
của con ngựa này rồi.

Tất nhiên là Roxy, người đã sống chung với gia đình tôi 2 năm cũng biết được
điều đấy.

Tôi cũng biết rằng Roxy cũng đã từng thấy Paul như một người bị thôi miên khi
bám vào lưng con ngựa và cũng rất bất ngờ về điều đó.

“Trò giữ bí mật giúp cô nhé?”

Roxy nói với giọng như muốn khóc.

Cô ấy thật sự có hơi vụng về một chút.

Nhưng cô ấy lại làm việc rất chăm chỉ. Tôi cũng biết là cô ấy thường hay thức
khuya soạn giáo án cho tôi.

Tôi cũng biết rằng cô không muốn bị xem thường vì còn nhỏ tuổi, và cô luôn cố
tỏ ra mình thật đứng đắn.

Tôi rất thích dáng hình của cô.

Nếu không vì chênh lệch tuổi tác quá lớn, tôi muốn được cưới cô.

“Đừng lo, em không mách bố đâu.”

“Uuuu...... Xin hãy làm thế.”

Phải chi gặp nhau chúng tôi khi bằng tuổi.

“Uuu......”

Dù Roxy đã sắp khóc, cô nhanh chóng lắc đầu, tự vã vào má, rồi quay sang nhìn
tôi với vẻ mặt nghiêm túc.

“Vậy thì bây giờ trò hãy làm thử đi. Cô sẽ chăm sóc cho Kalajav.”

Con ngựa vẫn còn mang vẻ lo sợ và nó có thể chạy đi bất cứ lúc nào, nhưng Roxy
bám chặt vào nó bằng cơ thể cô và nắm lấy dây cương.

Dù tôi có cảm giác rằng cô không thể nào kiềm chế được nó, con ngựa cũng đã
dần dần bình tĩnh lại. Roxy đứng tại chỗ và bắt đầu niệm chú gì đó.

Và rồi bọn họ được bao bọc bởi những bức tường đất.

Một tòa thành bằng đất nhanh đóng được hoàn thiện.

Đấy là thổ thuật bậc cao, Thổ Thành.

Với nó thì họ vẫn sẽ không bị gì dù có bị sét đánh.

Được rồi, bắt đầu thôi.

Để nhớ xem, lời chú là.......

“Ôi hỡi thủy linh vĩ đại, con trai của lôi đế, người đã bay lên trời cao!!
Hoàn thành ước nguyện của ta, hãy trút xuống cơn mưa dữ dội mang phước lành,
và cho cái ta bé nhỏ này thấy sức mạnh của người! Hãy giáng chiếc búa thần của
người vào chiếc đe, và cho ta thấy quyền năng của người, và nuốt trôi mặt đất
với nước!! Hỡi cơn mưa!! Hãy hủy diệt và rửa trôi mọi thứ!!

『Tích Loạn Vân!!』”

Tôi nói thẳng một hơi.Các đám mây bắt đầu tụ lại.

Cũng ngay lúc ấy, tôi đã hiểu được『Tích Loạn Vân』.

Tạo nên những đám mây ở đâu đó giữa tầng bình lưu cùng với những hành động
phức tạp để tạo thành những đám mây bão. Đại loại là vậy.

Nếu như không đổ mana vào việc tạo thành mây thì chúng sẽ ngừng hội tụ và
nhanh chóng phân tán.

(Kệ chuyện mana đi, giơ tay lên như thế này suốt cả tiếng đồng hồ thì mỏi chết
được.....)

Không, chờ chút đã.

Một ma thuật sư cần phải có tinh thần nghiên cứu và sáng tạo.

Có thật sự cần phải giữ nguyên tư thế như đang thu thập năng lượng cho Nguyên
Khí Cầu trong suốt một tiếng hay không?

Phải rồi, đây là một bài kiểm tra.

Nó không phải về việc đứng yên một chỗ mà là dùng hỗn thuật sau khi tạo mây và
duy trì chúng.

Tôi gần như không nghĩ đến chuyện này. Những thứ tôi đã học sắp được đem ra sử
dụng.

“Nghĩ xem nào. Mình từng thấy cái này trên tivi rồi. Quá trình mà mây được
hình thành.....”

Vẫn còn vài đám mây Roxy tạo ra ban nãy.

Cái gì đó về cách nước bốc hơi theo chiều xoắn ốc lên cao. Để tạo ra một luồng
khí thổi lên, phải để phần đáy ấm lên hay gì đó.

Và tôi cần phải chắc ăn rằng phần trên có thể nhanh chóng nguội lại....

Khi thử làm thế, tôi mất đi một nửa số mana của mình.

Nhưng theo cách này thì nó sẽ có thể duy trì qua hơn một giờ.

Khi nhìn cơn giông, tôi bước vào tòa thành do Roxy tạo nên một cách thỏa mãn.

Roxy đang ngồi trong góc tối, hai tay của cô đang cầm cương ngựa.

Cô ấy nhìn thấy tôi rồi gật đầu.

“Tòa thành này sẽ biến mất sau một tiếng nên trò có thể ngừng ma thuật trước
khi đó.”

“Vâng.”

“Đừng lo. Kalajav ổn rồi.”

“Vâng.”

“Đừng nói ‘vâng’ mãi như thế. Trò phải nghiêm túc điều khiển mây ngoài trời
suốt một tiếng đấy.”

Hm?

“Em phải điều khiển nó sao?”

“Hm? Cô nói gì lạ lắm à?”

“Nhưng liệu có cần phải điều khiển nó không?”

“Tất nhiên rồi. Thủy thuật cấp thánh cũng là ma thuật. Nếu trò không duy trì
nó bằng mana thì gió sẽ thổi nó bay hết đi đấy.”

“Nhưng em đã khiến nó không thể bị thổi bay rồi mà.....?”

“Hả? Gì cơ.......!?”

Roxy có vẻ đã để ý gì đó và chạy ra khỏi tòa thành.

Tòa thành đổ vụn ngay tức khắc.

Này này, cô không định sẽ tiếp tục điều khiển nó nữa sao?

Con ngựa sẽ bị chôn sống đấy.

“Arara.”

Tôi nhanh chóng điều khiển thay cô và bước ra ngoài.

Roxy ngây người ra nhìn bầu trời.

“.......là thế sao, cơn lốc xoáy sẽ đưa mây hướng lên....!!”

Bầu trời chứa đầy những vầng mây bất tận do tôi tạo nên.

Tôi nghĩ mình làm khá tốt đấy chứ.

Tôi từng xem một chương trình nào đó mà nó dùng khoa học để lý giải quá trình
hình thành tạo nên các cơn lốc lớn.

Nhưng tôi chẳng nhớ được gì cả.

Tôi chỉ cố dựa vào bản năng, và sau cùng thì có vẻ như tôi đã làm khá tốt.

“Rudy. Trò đậu rồi.”

“Ể? Nhưng chưa đầy một tiếng mà?”

“Chẳng cần phải đợi nữa. Trò làm được thế này là đủ rồi. Mà trò có làm nó biến
mất được không?”

“À, phải. Nhưng em cần chút thời gian.”

Tôi hạ nhiệt độ ở phần đáy trong khi nâng nhiệt độ ở phần trên. Rồi tôi tạo
một luồng khí thổi xuống mặt đất trước khi dùng phong thuật thổi bay các đám
mây.

Đến khi tôi làm xong thì Roxy và tôi đã ướt như chuột lột.

180px-Mushoku1 09

“Xin chúc mừng. Bây giờ trò đã ở cấp độ Thủy Thánh rồi đấy.”

Cô gái xinh đẹp trước mắt tôi với làn tóc đang nhỏ nước nói thế cùng với một
nụ cười hiếm khi nào được thấy..

Cái tôi mà chưa đạt được gì trong đời cuối cùng cũng đạt được gì đó.

Một cảm giác kỳ lạ lan tỏa khắp lòng tôi.

Tôi biết cảm giác này.

Nó là cảm giác thỏa mãn.

Cuối cùng thì giờ khắc này tôi cũng cảm nhận được, nó chính là [Bước chân đầu
tiên] của tôi sau khi đến thế giới này.

Phần 5 Edit

Hôm sau, Roxy, người chẳng hề thay đổi gì trong suốt 2 năm qua, dọn hành lý
của cô và đứng ra trước cổng.

Bố mẹ tôi cũng không thay đổi gì mấy từ khi Roxy đến đây.

Tôi là người duy nhất cao lên.

“Roxy, nếu muốn thì cô có thể tiếp tục ở lại nhà bọn tôi mà. Vẫn còn nhiều món
của tôi mà cô chưa thử mà…”

“Phải đấy. Dù cho công việc gia sư của cô đã xong, trong năm qua cô đã giúp đỡ
bọn tôi rất nhiều. Mọi người trong làng nhất định sẽ chào đón cô...”

Bố mẹ tôi đang cố giữ Roxy lại.

Bố mẹ tôi và Roxy đã trở nên thân thiết vào lúc nào đó.

Cô ấy luôn rãnh từ trưa đến chiều tối vậy nên nếu cô làm gì đó mỗi ngày thì
quen biết nhiều người chẳng có gì lạ cả.

Khác hẳn một tên nhân vật chính phải chạy đó đây làm chuyện này chuyện nọ bằng
không các chỉ số của hắn sẽ không tăng được.

“Không. Xin cảm ơn lời mời của hai người, nhưng việc này đã cho tôi thấy điểm
yếu của mình. Tôi sẽ du hành khắp thế giới và rèn giũa kỹ năng ma thuật của
mình.”

Có vẻ như cô ta đã bị sốc sau khi tôi đuổi kịp cấp độ của cô.

Cô cũng từng nói cho tôi nghe rằng cô ghét việc học trò vượt mặt giáo viên đến
mức nào.

“Là vậy sao? Xem nào, tôi có thể nói gì được nhỉ? Tôi xin lỗi, có vẻ như cậu
con trai của bọn tôi đã khiến cô mất tự tin.”

Này Paul, anh đang nói cái quái gì thế.

“Không, sự việc này đã dạy tôi rằng không nên quá tự cao tự đại. Thật ra thì
tôi rất cảm kích điều ấy.”

“Nếu cô có thể dùng thủy thuật cấp thánh thì tự hào về bản thân cô có sao
đâu.”

“Tôi đã hiểu ra rằng ngay cả khi không phụ thuộc vào lý thuyết, nếu dựa vào
trí tưởng tượng thì sẽ có thể tạo ra một ma thuật mạnh hơn nữa.”

Roxy nở nụ cười cay đắng khi xoa đầu tôi.

“Rudy. Dù cô đã cố hết sức, với trình độ hiện tại của cô thì cô không thể nào
dạy trò được.”

“Không đúng. Sensei đã dạy cho em rất nhiều điều.”

“Trò nói thế là cô thỏa mãn rồi..... À, phải rồi.”

Roxy tìm kiếm trong chiếc áo choàng của mình rồi rút ra một thứ gì đó được
quấn ruy băng.”

“Chúc mừng trò đã tốt nghiệp. Bởi vì cô không có thời gian chuẩn bị, vậy nên
trò hãy nhận lấy nó nhé.”

“Đây là......?”

“Dây chuyền hộ mệnh của tộc Midgurd. Nếu trò có gặp một tên quỷ không thân
thiện nào thì hãy cho hắn xem sợi dây chuyền này cùng và nói tên của cô ra,
rồi khi ấy đôi bên sẽ giao tiếp tốt hơn....chắc thế.”

“Em sẽ trân trọng nó.”

“Đó chỉ là một khả năng nhỏ có thể xảy ra mà thôi. Đừng có tin tưởng nó nhiều
quá đấy.”

Sau cùng thì Roxy mỉm cười rồi ra đi.

Tôi không biết hai hàng nước mắt của mình tuôn rơi khi nào.

Cô ấy thật sự đã dạy cho tôi rất nhiều thứ.

Kiến thức, kinh nghiệm, kỹ thuật.......

Nếu không gặp cô, có lẽ giờ này tôi vẫn còn đang ôm lấy cuốn sách giáo khoa ma
thuật mà học một cách kém hiệu quả.

Và quan trọng hơn cả, cô đã đưa tôi ra ngoài.

Ra thế giới bên ngoài.

Chỉ có thế thôi.

Roxy đã đưa tôi ra ngoài.

Điều này có ý nghĩa rất lớn.

Roxy mới chỉ đến làng này được 2 năm.

Roxy, người không giỏi giao tiếp với người khác.

Là một người thuộc quỷ tộc, dân làng có thể đã đối xử không tốt với Roxy.

Người đưa tôi đến với thế giới bên ngoài không phải Paul hay Zenith, mà là
Roxy.

Nó mang một ý nghĩa quan trọng.

Cô chỉ đưa tôi ra khỏi làng.

Nhưng cái ý nghĩ bước chân ra khỏi cửa chắc chắn từng là một mảng tối trong
trái tim tôi.

Và cô đã chữa được nó.

Chỉ băng ngang qua ngôi làng.

Trái tim tôi đã được giải thoát khỏi bóng tối.

Cô không hề có ý định biến tôi thành một con người tốt hơn.

Nhưng không thể phụ định rằng cô đã đẩy lùi cái bóng trong tim tôi.

Tôi bước ra khỏi cổng một lần nữa vào ngày hôm qua sau khi chúng tôi bị ướt
như chuột lột.

Chỉ có mặt đất mà thôi.

Một mặt đất bình thường.

Tôi chẳng hề run sợ gì cả.

Cuối cùng thì tôi cũng có thể bước ra ngoài.

Cô đã làm một việc mà chưa ai từng làm.

Thậm chí là bố mẹ anh em trong cuộc sống trước đây của tôi còn không làm được.

Cô đã làm được điều ấy.

Lãnh trách nhiệm ban cho tôi sự dũng cảm.

Cô không cố tình làm thế.

Tôi hiểu.

Cô làm thế là vì bản thân mình.

Tôi biết thế.

Nhưng tôi vẫn tôn trọng cô.

Tôi tôn trong người con gái bé nhỏ.

Tôi thầm thề là sẽ mãi tôn trong cô cho đến khi bóng hình cô biến mất.

Trên hai tay tôi là thanh trượng và sợi dây chuyền mà Roxy đã tặng tôi.

Cùng với những kiến thức cô đã dạy.

Rồi tôi chợt nhớ lại.

Chiếc quần lót chưa giặt mà tôi đã lấy trộm của Roxy vẫn còn nằm trong phòng
tôi.

Em xin lỗi.


Mushoku Tensei - Chương #7