Người đăng: ๖ۣۜHắc ๖ۣۜMiêu
Ngày hôm sau.
Trong khi chúng tôi đang ăn ở một quán bar, tôi đã thông báo với hai người họ
rằng.
"Tôi muốn tìm kiếm một chút trên đường và dừng chân một thời gian ngắn ở Vương
quốc Shirone."
Hai người họ nghiêng đầu và rồi gật.
"Hiểu rồi."
"Đã rõ."
Không có câu hỏi như là "tại sao?" hay là "vì lý do gì?".
May là họ không muốn hỏi lý do tại sao.
Tôi muốn đi theo hướng đó và nói chuyện về Hitogami ít nhất có thể.
Tôi quyết định vậy và cảnh giác, nhưng thật sự tôi không biết phải giải thích
như thế nào về những chuyện liên quan đến Hitogami, nó khiến đầu tôi đầy sự lo
lắng.
Ruijerd đã thấy tôi như thế nào tối hôm qua và có vẻ như anh ta đã đi đến kết
luận của mình.
Rất có thể, anh ta đã nhận ra là tôi đang giấu điều gì đó.
Trong suy nghĩ của anh ta có thể đã theo hướng nào đó, như là tôi đang giấu
mình bị bệnh nào đó. Không, Hitogami như một con quỷ gây bệnh tật, nên có thể
đó cũng không phải là sai.
Eris thì vẫn như mọi khi.
"Shirone à? Nơi sư phụ của Rudeus ở phải không?"
Sau khi nghe câu đó từ Eris, hình dáng một cô gái xuất hiện trong đầu tôi.
Roxy Migurdia.
Phải rồi.
Cô ấy chắc là ở Shirone.
Hitogami có nói là gửi bức thư cho một người quen.
Đầu tiên tôi đã tự hỏi không biết đó là ai, nhưng nếu nói đến người quen mà
tôi sẽ gửi thư thì chỉ có một người.
Rất có thể là nhờ sự trợ giúp từ cô ấy.
Roxy là người mà tôi có thể tin cậy được.
Hitogami thỉnh thoảng lại có những đề xuất có lý.
"Ừ. Người mà tôi kính trọng nhất là... cô giáo."
Sư phụ là từ tôi định nói ra, nhưng cuối cùng tôi đã thay đổi.
Nghĩ lại thì, tôi bị cấm gọi cô ấy là sư phụ.
Gần đây, tôi có nói "sư phụ tuyệt vời, tuyệt vời lắm" tới nhiều người khác
nhưng mà...
Thôi, không sao.
"Phải rồi, nếu là người mà Rudeus kính trọng thế thì chúng ta cần phải dừng
chân đến ghé thăm. Có thể cô ấy sẽ giúp đỡ chúng ta bằng cách nào đó."
Eris gật đầu tự thuyết phục mình trong khi nói vậy.
Roxy.
Bởi vì cô ấy tuyệt vời, nên nếu là cô ấy, thì chúng ta nhất định sẽ trở thành
một lực lượng vững mạnh. Rõ ràng là vậy.
Mà, Roxy là một pháp sư cung điện hoàng gia.
Có lẽ cô ấy còn bận rộn nên tôi không muốn làm phiền cô ấy quá nhiều.
Có thể tôi sẽ là một mối bận tâm và tôi không muốn cho cô ấy thấy học trò đáng
thương hại của cô ấy.
Mặc dù ngay cả khi dùng tìm kiếm làm vỏ bọc, nhưng việc tôi muốn gặp cô ấy sẽ
không đổi.
Tôi muốn cảm ơn cô ấy vì từ điển ngôn ngữ Quỷ Thần.
Nếu không có nó, tôi hiện giờ có thể vẫn còn đang ở Lục địa Quỷ.
Thật là tiếc vì nó đã mất trong vụ dịch chuyển.
Nó là thứ nên được dùng cho làm bản thảo và được bán trên toàn thế giới.
"Ta muốn gặp cô giáo của Rudeus."
"Humu, em cũng muốn."
Có vẻ Eris và Ruijerd đều quan tâm đến chuyện này.
Có thể là bởi vì tôi đã nêu tên Roxy và khen cô ấy nhiều trên hành trình.
Tôi tự hào vì Roxy là cô giáo của tôi. Đó là điều bình thường mà tôi sẽ không
xấu hổ khi cho mọi người khắp nơi biết điều đó.
"Vậy, một khi chúng ta đến Vương quốc Shirone, tôi sẽ giới thiệu mọi người."
Trong khi giữ lời hứa như vậy, chúng tôi lên đường tiếp tục hành trình.
Phần 2:
Đầu tiên chúng tôi sẽ tiến dọc theo đường cao tốc và đi qua Thủ đô của Vương
quốc Long Vương, Wyvern.
Từ thủ đô, có hai con đường sang bên Đông và bên Tây của Núi Long Vương.
Một tuyến đường đi thẳng về phía bắc.
Và một tuyến đường khác đi thẳng về phía tây.
Bình thường, chúng ta sẽ chọn con đường đi phía bắc.
Chúng tôi định ở lại thủ đô Wyvern khoảng 1 tuần.
Nếu chúng tôi theo kế hoạch ban đầu, chúng tôi lẽ ra phải ở đó khoảng 3 ngày,
nhưng xe ngựa mới mua đang cần thời gian để sửa chữa lại.
Rốt cuộc thì, hàng đã qua tay giá rẻ không đảm bảo chất lượng.
Nếu là thứ được làm từ đá hay sắt thì tôi có thể xử lý bằng cách nào đó, nhưng
tôi không thể dùng phép lên gỗ.
Chúng tôi đưa thêm chút tiền cho thợ sửa để anh ta sửa nó nhanh hơn.
Chúng tôi đang không vội.
Ở cảnh mà Hitogami cho tôi thấy, Aisha bị bắt bởi hai người đàn ông.
Tôi lo lắm, nhưng Hitogami có nói là tôi sẽ xuất hiện đúng lúc đó.
Nếu vậy, kể cả vụ xe ngựa hỏng này, có thể là do bàn tay của định mệnh điều
khiển.
Nhiều khả năng, nếu tôi không nhanh lên, tôi sẽ không thể đến kịp lúc đó.
Tôi cần phải bình tĩnh lại...
Trong khi đang nghĩ vậy, chúng tôi đi xung quanh và đến một số nơi ở Wyvern.
Vương quốc Long Vương là đất nước lớn thứ 3 trên thế giới này.
Địa điểm của nó nằm ở phần phía Nam của lục địa Trung tâm và có bốn vương quốc
chư hầu dưới nó.
Có vẻ như trong quá khứ, vương quốc này từng là một trong nhiều quốc gia lớn ở
phía Nam, nhưng rồi nước này đã đánh bại kẻ cai trị của Núi Long Vương phía
tây bắc, Long Vương Kajakuto. Sau khi có được một lượng tài nguyên khoáng sản
lớn trên lãnh thổ của Kajakuto, họ đã trở thành thế lực kinh tế nổi trội và
nhanh chóng phát triển trở thành một vương quốc lớn mạnh.
Là nơi sinh ra của 48 thanh kiếm phép đã nằm rải trên khắp thế giới và là nơi
của nhiều câu chuyện về anh hùng Bắc Thần được kể lại.
Là nơi với nhiều giai thoại, nhưng có vẻ như nơi đây truyền thống không thực
sự là quan trọng.
Một đất nước cảm giác giống như là Mỹ vậy.
Ở thành phố này, có nhiều các thợ rèn và đạo trường kiếm thuật.
Sau khi nhìn qua bên trong đạo trường, có nhiều trẻ em ở đây đang được dạy.
Có vẻ như người ta ở đạo trường cho đến khi lên cao cấp là chuyện phổ biến.
Sau khi thử nhìn qua, Eris cười bằng mũi nói rằng chúng chẳng giỏi gì, khiến
Ruijerd quở trách cô ấy.
Giờ thì, chúng tôi đang đi thu thập thông tin về những người mất tích ở thành
phố này.
Một trong những cấp dưới của Paul ở Hội mạo hiểm. Anh ta nói với chúng tôi
rằng đất nước này không có thông tin quan trọng nào.
Dù sao thì, từ đó đến nay cũng đã được một thời gian dài rồi, có vẻ sẽ không
dễ dàng gì để tìm được những người mất tích.
Sau đó, tôi đi nghiên cứu giá cả thị trường.
Wyvern là một thành phố nơi những đặc sản của cả lục địa Milis và lục địa
Trung tâm đều được bán.
Có rất nhiều các nguyên liệu thành phần ở đây.
Xét về thị trường, tôi cuối cùng đã thấy nó. Tô thấy gạo đang được bán.
Gạo... Đó là gạo.
Màu có hơi vàng, nhưng nhất định đó là gạo.
Cái cách mà nó được dùng ở đất nước này, dùng một chiếc thìa để ăn dễ hơn,
được dùng như là cơm thập cẩm hay cháo vậy. Có hơi khác so với những gì tôi
đang tìm kiếm.
Tôi muốn ăn cơm trắng. Nếu không có, thì tôi sẽ tự làm, tôi đang xúc động đây.
Tôi không có kĩ năng nấu cơm, nhưng tôi sẽ lắng nghe cẩn thận cách nấu từ
người ở cửa hàng.
Ba đấu gạo tôi mua đã được đặt cẩn thận trong một chiếc nồi tôi làm từ phép hệ
đất. Và rồi làm theo công thức mà tôi đã được dạy từ người ở cửa hàng, tôi đã
nấu cơm.
Ở bên cạnh tôi có chuẩn bị trước cả muối và trứng. Với bộ mặt nghiêm túc, tôi
đã dùng lửa để nấu và trong lúc đó Eris xuất hiện.
"Cậu đang làm gì vậy?"
"Thí nghiệm thôi."
"Hửm?"
Tôi không nghĩ Eris sẽ có bất cứ hứng thú gì, nhưng ngay sau đó cô ấy bắt đầu
hành vi như mọi khi của mình, cô ấy nhìn nó. Hình như cô ấy có hứng thú.
Tôi lật một cái đồng hồ cát tôi mượn từ chủ quán rượu và rồi tăng hỏa lực.
Tăng nhiệt độ là một mẹo, theo lời người đàn ông ở cửa hàng.
Sau khi tôi lật đồng hồ cát hơn ba lần, tôi nhỏ lửa lại. Và rồi thêm hai lần
lật đồng hồ cát. Cuối cùng tôi đã tắt lửa, và lật đồng hồ cát hai lần nữa.
"Xong rồi."
"Thật sao?"
Sau lời thì thầm rõ ràng đó, Eris dừng việc cô ấy đang làm và tiến tới ngồi
bên cạnh tôi. Tôi có thể ngửi thấy mùi hương của Eris đang tỏa ra. Đó là một
mùi thơm. Tuy nhiên, bây giờ đây cảm giác thèm của tôi không phải là dục vọng
mà là thức ăn.
Cô ấy đang nhìn cái nồi với vẻ mặt hào hứng. Tôi cũng hào hứng trong khi nấc
cái nắp lên. Mùi của cơm tỏa ra.
"Thơm thật, Quả đúng là Rudeus."
"Chúng ta còn chưa thử xem thế nào..."
Trong khi lẩm bẩm vậy tôi nhặt một ít cơm bằng tay và đưa chúng vào miệng.
... Hừm.
"45 điểm."
Vị và cảm giác khác xa so với những gì tôi nhớ. Nếu tôi xếp hạng nó bằng tiêu
chuẩn gạo của Nhật hiện nay, nó thậm chí còn không đến hạng C. Không biết nó
như thế này là bởi vì gạo không phải là lương thực chính ở đất nước này.
Nó khô và vô vị, và lại còn cứng. Màu có hơi vàng nữa. Tôi đoán chắc là cũng
do một phần kĩ năng nấu nướng của tôi, nhưng cũng do cả nguyên liệu ban đầu
không tốt nữa.
Thực ra tôi muốn cho nó đúng 30 điểm thôi, nhưng vì nó là cơm đầu tiên mà tôi
được ăn trong một thời gian dài không quá dở. Ngực tôi đầy nỗi nhớ. Vì lý do
đó, nó đã được + thêm 15 điểm.
"Itadakimasu."
"Ể? Khoan đã Rudeus, trứng... sống..."
Tôi mở to miệng ra và nhận một miếng cơm màu vàng. Ưm, vị còn sống.
Lúc này tôi thử thêm nhiều muối hơn, nhưng vị cũng không thay đổi gì nhiều.
Sau khi ăn nó như thế này, vị của trứng có hơi khác. Có lẽ là do trải nghiệm
theo cách mới mẻ này khác với những gì ta ăn ở Nhật Bản.
Dù sao thì, xì dầu là thứ cần thiết. Không biết có thể tìm thấy được xì dầu ở
trên thế giới này được không. Nếu không, tôi muốn tìm nguyên liệu để làm ra
nó.
Trong khi đang nghĩ, tôi nuốt ực cơm.
"Hamu...hafuhafu, hafu!!!"
".. có ngon không?"
Đáp lại câu hỏi của Eris, tôi tạo một chiếc bát thứ hai bằng phép hệ đất. Rồi
tôi lấy cơm và rắc muối lên trên và đưa nó cho Eris.
Nhân tiện tôi cũng tạo ra một chiếc thìa và đưa nó cho cô ấy. Thứ dành cho
người mới ăn.
"Ê, chỉ thế này thôi à?"
"[Ực]"
Tôi lặng lẽ gật đầu. Gạo có thể được ăn chỉ mình gạo. Đó là lý do tại sao mà
nói được coi là lương thực chủ yếu. Tôi không khoác lác, trong kiếp trước thời
hoàng kim của tôi, tôi đã từng ăn cả một núi cơm như là thức ăn chủ yếu của
mình.
Từng có thời gian dùng cơm nắm như một món ăn. Miễn là có gạo trắng, thì ở
tuổi đó tôi có thể ăn được.
"Hmmm..."
Eris đang ăn trong khi đang loay hoay và làm vẻ mặt rắc rối. Dù sao thì cô ấy
vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Nhưng mà, sau khi bỏ trứng lên trên cơm...
"Ừm, ngon hơn rồi."
Cô ấy nói như vậy trong khi đang nhai đầy trong miệng.
Sau cùng thì, cơm trộn trứng sống là tốt nhất. Một bữa ăn hoàn chỉnh.
Chúng tôi tiếp tục thưởng thức cơm và thậm chí ăn hết cả cháy ở dưới đáy nồi.
Người duy nhất không ăn cơm trộn trứng sống, Ruijerd, không phàn nàn gì. Anh
ta chỉ cười gượng. Như tôi đã nghĩ, anh ta là người lớn.
Nhưng mà, tôi cảm thấy như là tôi đã làm chuyện gì xấu. Lần sau nhất định tôi
sẽ cho anh ta ăn.
Phần 3:
Chúng tôi rời Vương quốc Long Vương và đi về phía bắc dọc theo đường cao tốc.
Vẫn còn hai đất nước nữa mà chúng tôi phải đi qua trước khi chúng tôi đến
Vương quốc Shirone: Vương quốc Sanakia và Kikka. Cả hai đều là quốc gia chư
hầu của Vương quốc Long Vương.
Ở Vương quốc Sanakia, trồng lúa là điều phổ biến. Ở đó có khí hậu thích hợp
cho việc đó và trong khi chúng tôi đi trên đường, tôi đã thấy cánh đồng lúa ở
bên đường.
Quanh khu vực này có một số dòng sông, khí hậu có vẻ gần giống với Nhật Bản và
Đông Nam Á.
Sau khi thử gạo ở đây, tôi thấy nó giống như thứ mà tôi đã ăn ở Vương quốc
Long Vương.
Có vẻ là gạo ở đây được xuất khẩu sang thị trường của Vương quốc Long Vương.
Lúc này, tôi quyết định đặt tên gạo ở nơi này, gạo Sanakia.
Các bữa ăn ở nhà trọ thường là cơm với hải sản. Ở thế giới này tôi luôn ăn với
sự kiềm chế, nhưng rốt cuộc thì tôi cũng không thể chống lại sức hấp dẫn của
cơm.
Ngày hôm nay, tôi đã lấp đầy dạ dày của mình một lần nữa. Một kết thúc đẹp cho
một ngày nữa của tôi.
Gần đây, khi đến giờ ăn, Eris thỉnh thoảng nhìn tôi với đôi mắt kì lạ.
Vì tôi là người tương đối cầu kì với những bữa ăn, khi tôi đột nhiên lẳng lặng
ăn, có thể cô ấy có suy nghĩ nào đó về chuyện ấy.
"Sao vậy?"
"Rudeus, tôi cứ nghĩ cậu là người không hay ăn nhiều."
Eris nói vậy.
Ở kiếp trước tôi không bao giờ được xem là người hay ăn ít. Lối sống của tôi
là ăn nhiều nhất có thể.
Lý do tại sao mà tôi lại kiềm chế bản thân mình đến vậy ở thế giới này là vì
lương thực chủ yếu ở đây không phù hợp.
Bỏ qua một bên thịt cứng ở lục địa Quỷ, những bữa ăn ở Vương quốc Asura chủ
yếu là bánh mì và tôi thấy có hơi không hài lòng.
Mặc dù Zenith nấu ăn không phải là dở, nhưng vị của gạo là thứ tôi luôn luôn
đi tìm kiếm lâu nay và không thể nào bỏ cuộc.
Hừm. Rốt cuộc thì gạo là số một.
Phần 4:
Không chỉ tìm kiếm thức ăn, chúng tôi xuất hiện ở Hội mạo hiểm.
Quả đúng là Lục địa Trung Tâm. Ngay cả sau khi tôi đưa ra cái tên Đường Cùng,
không có ai ngạc nhiên cả.
Giống như là có ai đó nổi tiếng ở Mỹ, nhưng ở Nhật thì họ còn không được biết
tới.
Kể cả họ có biết tới Siêu nhân, nhưng không có nhiều trẻ em biết đến Captain
America.
Mặc dù tôi nói là vậy, nhưng dù sao thì họ cũng là nhà mạo hiểm. Đôi khi họ
cũng từng nghe thấy cái tên Đường Cùng. Ví dụ, nếu một người nổi tiếng từ Mỹ
đột nhiên đến Nhật Bản, không ai khác ngoài fan cuồng sẽ om sòm lên vì chuyện
ấy.
Về người Supard, không có dấu hiệu gì cho thấy người ta sẽ làm ầm ĩ lên cả.
Rốt cuộc, liệu có phải phần quan trọng nhất là màu tóc của anh ta.
Nạn phân biệt chủng tộc ở thế giới này là điều có thể dễ dàng hiểu được như là
otaku Nhật bản thời hiện đại.
Nếu một người Supard không có tóc xanh lá thì họ không phải là một người
Supard, nếu một người đàn ông không có "súng" thì người đó không phải là đàn
ông, đại loại là như vậy.
Nhưng mà, có vẻ như một khi ta lên hạng A, họ sẽ trả một số tiền chăm sóc cho
ta.
"Yô, tôi chưa từng thấy mấy người ở đây, hạng A phải không? Đã lập Party
chưa?"
Người đến nói với chúng tôi, là một người đàn ông có bầu không khí rất giống
như Nokopara. Từng trải với hắn ta, tôi không muốn thân thiết với những người
giống như hắn.
Tuy nhiên, sẽ hơi rắc rối nếu như chúng tôi cứ lờ anh ta đi. Chúng tôi sẽ giải
quyết với anh ta bằng cách phù hợp nhất có thể.
"Chúng tôi đã lập từ hai năm trước rồi."
"Ồ, chắc là không lập ở đây. 'Đường Cùng' đúng không, đó là tên của một con
quỷ ở Lục địa Quỷ?"
"Ừ, chúng tôi mới đến đây sau hành trình từ lục địa Quỷ."
"Hehe... Chắc là nhóc đùa, người đàn ông kia là con quỷ đó ư?"
"Đúng đấy, nhưng liệu anh có thể không gọi anh ta là quỷ không?"
"Tại sao? Không phải đó là vỏ bọc sao?"
"Vì có thể gây ra lộn xộn nên anh ta đã cạo đầu mình đi, nhưng anh ta là thật
đấy."
Người đàn ông cười lên và nói "Đùa đấy à". Nhưng tôi đang có vẻ mặt nghiêm
túc. Eris đang chuẩn bị táp tới nơi, và Ruijerd đang làm mặt khó chịu.
Sau khi thấy vậy, người đàn ông đổ giọt mồ hôi lạnh.
"Ể, thật ư?"
"Anh muốn thấy viên ngọc trên trán anh ta không?"
"Không không, được rồi. Tôi xin lỗi. Tôi không thể ngờ mấy người chính là
"họ". Điều này chắc có nghĩa là họ có thật, người Supard..."
Thật là tốt khi chúng tôi đã lên đến hạng A hồi còn ở lục địa Quỷ. Nó giup
việc Ruijerd là người Supard đáng tin hơn.
Những sự chỉ trích đối với loài quỷ ở lục địa trung tâm rất khốc liệt, nhưng
không biết tại sao người Supard lại ít đáng sợ hơn ở lục địa Quỷ. Có lẽ là do
vấn đề nguy hiểm ở cận kề.
Một người nói gấu an toàn là người chưa bao giờ đụng độ gấu ở núi.
Danh tiếng của chúng tôi không sử dụng được, nhưng giờ nếu họ không sợ thì
khôi phục danh tiếng cho tộc Supard chắc sẽ làm được bằng cách nào đó.
Viễn cảnh đang sáng lạng hơn. Mặc dù nói là vậy, nhưng tôi chưa nghĩ ra được ý
tưởng nào.
Ruijerd nữa, khó mà có thể được chấp nhận ở những khu vực chịu ảnh hưởng bởi
đạo giáo Milis.
Trong khi nghĩ vậy, Eris đang cau có với người đàn ông trước đó.
"Eris. Đừng đánh nhau."
"Tôi biết rồi."
"Vậy thì tốt."
Gần đây Eris chưa đánh nhau trận nào. Trong năm qua thái độ cư xử của cô ấy đã
được cải thiện đáng kể.
Mùi nghiệp dư đã không còn. Chỉ liếc nhìn qua thôi người ta có thể biết được
cô ấy là một đối thủ nguy hiểm không nên động tới.
Ngoài ra, có vẻ cô ấy đã hiểu được khiếu hài hước của nhà mạo hiểm bằng cách
nào đó.
Mỗi khi cô ấy nghe thấy gì đó mà cô ấy nhận ra đó là cụm từ mà cô ấy đã từng
nghe trước khi cô ấy đáp lại, trong khi làm vẻ mặt khó chịu, với một cụm từ
tương ứng đủ điềm tĩnh để đáp lại. Rồi nếu bên kia cười, Eris sẽ đáp lại với
một bộ mặt chiến thắng.
Cô ấy trở thành nhà mạo hiểm như vậy. Ngoài ra, không phải là cô ấy sẽ không
đánh nhau nếu như có người gây hấn với cô ấy.
Sau khi biết dù vẫn còn trẻ nhưng hạng A, có những người đánh nhau với cô ấy
một cách nghiêm túc.
Đa số là những người trẻ hạng C. Mặc dù thực lực thì ít, họ thậm chí còn định
kéo cả Ruijerd vào.
Những người gây chiến như vậy thường một hít nằm đất. Luôn có mấy người như
vậy ở mỗi Hội mạo hiểm. Họ đúng là đồ ngốc.
Nhân tiện, người ta cũng thường hay gây chiến với tôi nữa, nhưng nhờ có
Ruijerd mà việc xử lý họ cũng rất là dễ dàng.
Thực tế, lý dọ chúng tôi lên được đến hạng A công lớn là nhờ Ruijerd.
Có vẻ như Eris không thích thái độ đó của tôi, nhưng rõ ràng là chúng tôi
không thể nào lên được hạng A bằng chính sức của mình được.
Tốt nhất là cứ khiêm tốn.
Phần 5:
Sau khi đi xa hơn về phía Bắc.
Ở vương quốc Kikka, một loại thực vật như hạt cải dầu được trồng phổ biển ở
đấy. (Hạt cải dầu dùng để lấy dầu)
Dọc theo đường cao tốc, chúng tôi có thể thấy vườn hoa trắng đang nở rộ trên
mặt đất.
Nhân tiện, gạo là lương thực chủ yếu ở đất nước này.
Tôi có thể hiểu sau khi ăn và so sánh chúng, càng về xa phía Bắc hình như chất
lượng gạo càng tốt hơn.
Cứ thế này, cái ngày mà tôi sẽ yêu gạo ngay từ cái nhìn đầu tiên sắp đến gần.
Tuy nhiên, thật không may, ở khu vực phía Bắc hiện tại của Lục địa Trung tâm,
các đất nước nhỏ luôn có xung đột với nhau.
Tình hình như thế thì gạo có thể nào mà ngon được. Thật là đáng tiếc.
Ở đất nước này có một phong cách nấu nướng được gọi là "Chiên Nanahoshi"
(Nanahoshi là tên người) đang thịnh hành. Ta tẩm thịt với bột mì hoặc bột gạo
và rồi nấu trên dầu ở nhiệt độ cao, đại loại là vậy. Nói cách khác, đó là
chiên.
Gần đây đó là một mốt lớn bắt đầu phát triển từ hướng của Vương quốc Asura, có
vẻ như ảnh hưởng lan ra từ đó.
Nhiều đất nước có gặp khó khăn trong việc sản xuất dầu cho thực phẩm, nhưng ở
đất nước này dầu được sản xuất với một khối lượng lớn.
Đó là điều mà tôi biết được sau khi đến đất nước này, nhưng việc canh tác lấy
dầu là một ngành công nghiệp mà Vương quốc Long Vương đã bắt Vương quốc Kikka
phải làm.
Những cánh đồng lúa ở Vương quốc Sanakia cũng vậy, dưới chỉ thị của Vương quốc
Long Vương. Là một vương quốc chư hầu quả là vất vả.
Nhân tiện, đồ chiên ở đây vị hơi dở.
Mặc dù họ sử dụng thịt, phần lớn lấy từ cừu hay là lớn. Ngoài ra, nhiệt độ của
dầu dường như không thích hợp vì chúng có hơi cứng. Gia vị được dùng cũng
không hợp nữa.
Tất nhiên, muối mỏ, các loại thảo mộc khô, và các loại nước chấm có thể được
dùng để thay đổi hương vị ở nơi này có tồn tại.
Nhìn chung, cũng không dở lắm. Thay vào đó, có thể khen vì chúng đã được tạo
ra.
Một chuyên gia ăn như tôi có thể hiểu được mức độ khéo léo của việc nấu ăn.
Những người đầu bếp ở thế giới này đã cố hết sức mình rồi.
Tuy nhiên, vẫn có hơi khác so với vị mà tôi đang thèm. Dù sao thì, việc không
có xì dầu là việc thật không hay.
Gia vị cần có sự pha trộn giữa nước tương và tỏi, với một chút gừng nữa.
"Rudeus, gần đây trong khi đang ăn cậu hay có bộ mặt băn khoăn."
"Cậu ta cầu kỳ về mặt hương vị mà. Ta đoán chắc là cậu ta có suy nghĩ gì đó
trong đầu về chuyện đó."
"Em nghĩ nó ngon mà."
Trong khi hai người ngồi quanh tôi nói vậy, tôi nhai thức ăn của mình.
Họ không cầu kỳ về mặt thức ăn.
Mặc dù trước đó tôi chưa bao giờ làm những việc so sánh như vua ẩm thực cho
đến khi tôi đến nơi như thế này.
Tuy nhiên, chỉ một tý thôi, tôi không còn cách nào khác ngoài việc nghĩ chỉ
một tý nữa thôi và tôi sẽ được nếm vị xì dầu lần nữa.
"Cơ mà, vị giác quả là bí ẩn phải không? Nó giòn tan, và khi ta nhai đầy trong
miệng."
"Ừ, ngon thật."
Cả hai đang nhai ngấu nghiến, hỏi thêm phần thứ hai.
Họ đang vui.
Nấu ăn cho họ lần đầu tiên, họ sẽ nghĩ là thức ăn ngon thôi.
Vì tôi biết món có vị ngon hơn cả món này, nên tôi không thực sự có thể lấy
làm vui được.
Cơm trắng, xì dầu, và đồ ăn đã chiên. Sau khi thêm đậu phụ, rong biển và súp
miso, sự thèm ăn của tôi rồi cuối cùng cũng sẽ được thỏa mãn.
Phần 6:
Nhiệm vụ tìm thức ăn ngon sẽ luôn mãi trường tồn.
Đương nhiên, trong thời gian qua chúng tôi cũng đi tìm kiếm những người mất
tích; tuy nhiên, dù là vậy, những ngày này chúng tôi vẫn chưa thu được chút
thông tin nào.
Hành trình đó cứ tiếp tục trong bốn tháng qua.
Và chúng tôi đã đến Vương quốc Shirone.