Người đăng: ๖ۣۜHắc ๖ۣۜMiêu
Phần 1:
Bởi vì chúng tôi đã quyết định xong kế hoạch, tôi đến nhà trọ mà Paul đang ở.
Tuy nhiên, có vẻ như cậu ta đã đi.
Người ở đó nói với tôi nơi trụ sở đội tìm kiếm ở đâu, và vì vậy tôi đã đi đến
đó.
Chỗ đó là một tòa nhà hai tầng bình thường.
Một nơi không khác gì một căn phòng hội nghị, Paul đang làm việc khá là nghiêm
túc.
Cùng với 10 người đàn ông kỳ lạ khác, cậu ta đang thảo luận chuyện gì đó.
Khi tôi cố thử nghe xem, tôi nhận ra là họ có vẻ như đang làm một vài dự án
lớn.
Kể từ khi đến Milishion, tôi chỉ toàn thấy cậu ta say rượu, nhưng thấy cậu ta
ở giữa buổi làm việc thế này, ông bố của tôi trông thật là đáng tin cậy và
ngầu.
Chúng tôi chỉ là đã gặp nhau không đúng thời điểm, chứ không phải là cậu ta
lúc nào cũng dành cả ngày uống rượu và phàn nàn.
Và mặc dù tôi nghĩ vậy, nhưng nghe nội dung của câu chuyện, có vẻ như là cậu
ta đã dành tháng cuối để uống say và không bao giờ xuất hiện ở nơi làm việc tý
nào cả.
Và việc mới chỉ xảy ra ngày hôm qua đã khiến cậu ta đột nhiên có động lực trở
lại, và đi làm việc lại như cậu ta đã từng làm trong quá khứ.
Rõ ràng là cậu ta muốn cho tôi thấy mặt tốt của cậu ta.
Tức là, bởi vì tôi mà cậu ta đã phải đi làm việc.
Haha. Ôi trời, tôi quả là một con người tội lỗi.
Bây giờ, tôi sẽ chỉ chờ cho đến khi Paul có thời gian rảnh.
Vì ngồi đây nhìn không thôi sẽ chẳng đi đến đâu cả, tôi nhìn xung quanh bên
trong tòa nhà.
Ở trong một căn phòng, tôi bỗng thấy Norn đang chơi.
Xung quanh em ấy là những đứa trẻ khác ở khoảng bằng tuổi Norn.
Bọn trẻ đang vui vẻ chơi với những khối xếp hình.
Chắc đây là phòng cho trẻ em.
"Chào."
Vì mắt chúng tôi gặp nhau, tôi tự nhiên cất tiếng gọi em ấy.
Khi tôi làm vậy, em ấy làm vẻ giật mình, và rồi ngay lập tức trừng mắt nhìn
tôi và ném một khối xếp hình vào tôi.
Tôi bắt lấy.
Mushoku05_07
"Đi đi!"
Từ chối thẳng luôn.
Vậy là.
Có vẻ như tôi đã làm điều gì đó khiến em ấy ghét tôi.
Nếu nghĩ lại xem là vì sao, thì chắc chính là việc tôi đã đánh Paul trước kia.
Yup. Chắc chắn là do việc đó.
"Ừm, anh đã giảng hòa với bố rồi mà, em biết không?"
Mặc dù tôi đã cố giải thích, nhưng...
"Nói dối!"
Norn lớn giọng nói, và rồi chạy thẳng một mạch đi luôn.
Có vẻ như là tôi đã bị ghét.
Hơi sốc thật.
Tôi trở lại đến phòng chờ, và chờ Paul.
Khi tôi đến một chỗ ngồi ở một góc phòng, các ánh mắt nhìn đến hướng của tôi.
Trong số họ là những người đi bắt cóc hôm trước.
Quả nhiên là, tôi thật sự bị ghét.
Trong khi tôi đang cảm thấy không thoải mái ở đây, một người có màu da đặc
biệt dễ gây chú ý bước vào.
Trong khi tôi còn đang tự hỏi 'Chuyện gì đã xảy ra với bộ trang phục giản dị
hôm qua rồi?', Mặc một bộ giáp bikini cô ấy đã thu hút ánh nhìn đến mình, và
đột nhiên nhận ra tôi.
Bây giờ cô ấy đang đi đến chỗ tôi.
"Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng. Hôm nay cháu ở đây làm gì vậy?"
Với một nụ cười, Bikini-san nghiêng đầu hỏi.
"Cháu đến để gặp bố cháu ạ. Ừmm..."
À ừm, tên người này là gì nhỉ?
Tôi chưa được nghe đến.
"Xin lỗi, cháu quên chưa tự giới thiệu bản thân phải không ạ? Tên cháu là
Rudeus Greyrat."
Đứng dậy với một bàn tay đặt giữa ngực, tôi cúi đầu theo phong cách quý tộc.
Khi tôi làm vậy, Vera trở nên lúng túng di chuyển tay và trả lời,
"À, ừm... Cô-, cô là Vera. Cô là một trong những cấp dưới của thủ lĩnh Paul."
Khi tôi ngẩng đầu lên, tôi không thể tránh nhìn qua khe núi sâu của cô ấy.
Chỗ đó thật là gây độc mắt, và độc đôi khi cũng có thể dùng làm thuốc, và
thuốc có thể chữa lành cho ta.
Ngay trước khi tôi quyết định tự giữ gìn bản thân mình, và tôi không muốn thấy
chỗ đó, nhưng chỗ đó lại cứ bay vào tầm mắt của tôi.
Cho dù tôi có quyết định trong đầu thế nào đi chăng nữa, như thể một con cáo
đang thúi giục tầm nhìn của tôi, kéo mắt nhìn thẳng vào chỗ nóng.
Thật bỉ ổi.
"Cho cháu xin lỗi vì hôm trước. Bố cháu thường là người hay theo đuổi các cô
gái, và thế nên cháu đã hiểu lầm."
"K-, không, không. Không sao đâu. Vì cô mặc như thế này, nên hiểu lầm là
chuyện tất nhiên."
Đáp lại trong khi giữ thể diện, Vera nhanh chóng lắc đầu.
Và khi cô ấy làm vậy, một phần cơ thể của cô ấy lắc lư đung đưa.
Mặc dù bộ giáp bikini có vẻ như đã được cố định một lần, nhưng nó không thể
ngăn các rung động đang lan truyền.
Vì hai ngọn núi đó lớn mà.
Không, không...
...Bằng cách nào đó tôi đã né mắt thoát được.
"Cháu nghĩ sẽ tốt hơn nếu như cô không mặc bộ đồ kiểu đó trước mặt đàn ông. Bộ
giáp đó có thể gây thu hút những người khác. Liệu mặc thêm một chiếc áo khoác
có tốt hơn không?"
"...có lý do cho chuyện này, nên..."
Vera cười gượng gạo, và nói vậy.
Có thể là do tôi tưởng tượng, nhưng tôi cảm thấy như các ánh nhìn của những
thành viên nhóm đang hướng hết về tôi.
Tôi đã nói điều gì không nên nói sao..?
Tôi không hiểu. Tôi sẽ hỏi Paul về chuyện này sau.
"Khoảng lúc nào thì bố cháu sẽ xong việc ạ?"
Khi tôi đổi chủ đề, Vera nghiêng đầu nghĩ.
"Ừm, bởi vì các công việc trong những tháng qua dồn lại, nên cô nghĩ anh ấy sẽ
bận một thời gian."
"Vậy sao ạ...? Hiện giờ, kế hoạch rời Milishion của cháu là 7 ngày sau, nên cô
có thể chuyển chuyện này cho bố cháu không?"
"7 ngày ư? Hơi vội vàng đấy."
"Bình thường với chúng cháu thôi ạ."
"Vậy sao..? Cô hiểu rồi. Cô sẽ đưa Shera đến đây. Chờ một lát nhé."
Nói vậy xong, cô ấy chạy vào trong tòa nhà.
Sau một thời gian ngắn, cô ấy trở lại với một pháp sư chữa trị mặc áo choàng.
Khi cô ấy nhận được ánh nhìn của tôi, cô ấy kêu một tiếng và nấp đằng sau
Vera.
"Lịch trình của thủ lĩnh đã chật kín rồi, nhưng anh ấy có tối thứ 4. Nếu cháu
có kế hoạch đi ăn, hãy tới vào lúc đó."
"Cô không cần phải mở lịch cho cháu đâu..."
"Khi thủ lĩnh nói chuyện với cháu, anh ấy đã rất vui vẻ. Đó là lý do tại sao
mà kể cả nếu chúng ta có phải ép buộc, hãy tới đi."
Trong khi ẩn đằng sau Vera, Shera trả lời với giọng lãnh đạm.
Cô ấy chắc ghét tôi nhỉ? Không, có thể nào là do cô ấy sợ tôi.
Mặc dù tôi vẫn còn hơi miễn cưỡng... Mà, gì cũng được.
"4 tối từ giờ, phải không ạ? Cháu hiểu rồi. Cháu đi về phía nhà trọ nhé?"
"Chúng ta đã đặt chỗ tại một nhà hàng mà nhóm thường hay dùng, nên hãy đến đó
ngay. Địa điểm là..."
Và như vậy, Shera lãnh đạm nói cho tôi biết địa điểm và thời gian.
Có vẻ như nhà hàng đó được gọi là 『Nộ Milis』, ở Khu Thương Mại.
Tôi đã hỏi để phòng trường hợp, nhưng có vẻ như không cần phải ăn mặc theo quy
định.
Cơ mà, sắp đặt thế này làm tôi cảm thấy như sắp được đi ăn tối cùng với giám
đốc của một công ty đối tác quan trọng.
Cảm giác như là Paul khá là quan trọng, có thư ký sắp xếp lịch làm việc.
"Cháu có mang theo bạn không?"
Cuối cùng tôi được hỏi vậy, và tôi đột nhiên nghĩ đến Eris, cùng lúc đó tôi
lại nhớ lại câu "Ta sẽ đập ngươi đến chết."
"Không, cháu sẽ đến một mình."
Và như vậy cuộc đặt hẹn đã xong, và tôi rời tòa nhà.
Phần 2:
Giờ thì. Vì một tuần khá là ngắn ngủi. Tôi sẽ dùng nó có ý nghĩa.
Trong khi nghĩ vậy, tôi đi đến Hội thám hiểm Milishion.
Quả đúng là một nơi được gọi là trụ sở, đây là một tòa nhà khá lớn.
Một tòa nhà hai tầng, và là Hội thám hiểm lớn nhất mà tôi từng thấy.
Dù tôi nói vậy, nhưng tôi đã từng thấy nhiều tòa nhà lớn trước kia rồi, nên
giờ tôi không thực sự lấy làm ngạc nhiên cho lắm.
Đầu tiên là đi thu thập thông tin.
Bây giờ, chủ đề chính là các vấn đề của khu vực Fedoa. Tuy nhiên, tôi không
tìm thấy thông tin nào mà tôi chưa từng nghe từ Paul. Tức là, bên có nhiều
thông tin về những chuyện này quả như dự đoán, là nhóm tìm kiếm của Paul.
Thông tin mà tôi tìm kiếm tiếp theo là các loại quái vật ở Khu vực Milishion.
Có một sự khác biệt lớn về mặt mức độ đe dọa so với bọn quái vật ở lục địa
Quỷ.
'Châu chấu không lồ' là một con châu chấu lớn, 'Thịt cắt Thỏ' là một con thỏ
ăn thịt, và 'Giun Đá' là một con giun đất lớn, vân vân...
Số lượng quái vật cực yếu quá lớn.
So với lục địa Quỷ, kích thước quái vật ở đây cũng nhỏ hơn nữa.
Ở những vùng đất mà chúng tôi đã vượt qua, tìm được những con quái vật có kích
thước gấp nhiều lần con người là chuyện bình thường.
Ngay cả Bầy sói đồng cỏ mà chúng tôi đã săn đến mức tuyệt chủng (Phóng đại)
dài hơn 2 mét.
Sói Axit dài hơn 3 mét.
Ngay cả Đại Địa Quy trung bình dài 8 mét từ đầu đến cuối, và con lớn nhất dài
trên 20 mét.
Quái vật mà tôi đã từng thấy ở Khu rừng lớn trong mùa mưa nữa, bọn chúng có
kích thước khoảng bằng một con người.
So sánh với chúng, kích thước quái vật ở quanh Milishion chỉ cao bằng đầu gối
của một người.
Mặc dù không hẳn là kích thước lớn bao nhiêu, thì càng mạnh bấy nhiêu, nhưng
kích thước của chúng về cơ bản là vũ khí duy nhất của chúng.
Kết luận là, quái vật ở Milishion quá yếu. Khu vực này an toàn.
Tiếp theo tôi nghĩ đến việc làm cách nào để khôi phục danh dự của tộc Supard.
Tuy nhiên, chuyện này quá khó.
Đó là bởi vì có một phe ở Milishion cố đuổi loài Quỷ đi. Phe đó là một trong 3
phe của Kỵ sĩ Thánh Milis; Kỵ sĩ Thần Điện.
Chúng lớn tiếng tuyên bố loại trừ loài Quỷ ra khỏi lục địa Milis.
Mặc dù vậy, nhưng phe có ảnh hưởng lớn không phải là phe đó.
Người đứng đầu phe đó ủng hộ chung sống với loài Quỷ là Đức Giáo hoàng hiện
nay, và như vậy Kỵ sĩ Thần Điện không công khai cố gắng đuổi loài Quỷ đi.
Tuy nhiên, nếu có một người loài quỷ gây ra một vấn đề trong thị trấn, những
kỵ sĩ đó sẽ ngay lập tức đến để đổ lỗi cho họ.
Kể cả vị thế của chúng yếu, chỉ cần có lý do, chúng sẽ không ngần ngại quyết
liệt với loài Quỷ.
Nếu chúng tôi khẳng định rằng Ruijerd là một người 『Supard』 và làm những việc
có quy mô lớn, có thể Kỵ sĩ Thần Điện sẽ lập tức để mắt đến chúng tôi.
Thành phố luôn nằm trong quan sát của Kỵ sĩ Thần Điện.
Nếu vậy, thì bên ngoài thành phố thì sao?
Trong khi nghĩ như thế này, tôi chấp nhận một yêu cầu.
Những yêu cầu được dán lên trên bảng hầu hết là hạng B, và yêu cầu này là một
trong số đó.
Có vẻ như ở thị trấn láng giềng, một con quái vật đang hoành hành.
Địa điểm là một nơi đủ gần để tôi có thể mất 1 ngày đến được đó.
Đối tượng để đánh bại là một con hổ màu xanh lá cây; Lục diệp Hổ.
Bình thường, nó là một con quái vật chỉ sinh sống ở phía Nam của Khu rừng lớn.
Vì lý do nào đó mà nó đi theo hướng nam và định cư gần Thị trấn.
Vì lông nó có màu xanh lá cây bất thường, cùng với những phần có màu nâu nữa,
nên khi ở trong rừng nó hoàn toàn hòa nhập với cảnh vật.
Vì khó có thể phát hiện nó, và với việc nó di chuyển theo nhóm, nó đã đạt được
hạng B.
Tuy nhiên, bây giờ đây đối tượng chỉ là một con hổ xanh, và hơn nữa lại ở trên
vùng đồng bằng, có thể nói nó còn ít nguy hiểm hơn là sói Axit.
Dùng hệ thống xếp hạng để tả nó, nhiều nhất thì nó là hạng D.
Tìm một yêu cầu như thế này trong thời gian tôi còn ở lục địa Quỷ thì chúng
tôi đã vui vẻ hơn rồi.
Khi tôi nhanh chóng đến đó, vào đúng ngay cái lúc con hổ đang ngậm con gà
trong miệng nó, và đang thong thả rời khỏi làng.
Nhận ra tôi, nó nhả con mồi xuống và gầm tôi, nhưng Eris nói 'Để nó cho tôi'
khi cô ấy bắt đầu chạy, và trong nháy mắt nó đã bị chém làm hai.
Yêu cầu hoàn thành trong tích tắc.
Dân làng đã cảm ơn chúng tôi rất nhiều.
Thời gian gần đây, con hổ có những hành động hung hăng ở khu vực này, và một
số dân làng và gia súc đã bị thương.
Có vẻ như thường là sẽ có một trong số những phe của Kỵ sĩ Thánh đến bảo vệ
nơi đây.
Tuy nhiên, mới vài ngày trước, xảy ra một vụ việc một Miko (Vu nữ?) bị tấn
công gần đấy.
Có vẻ như với ngoại lệ là các sĩ quan chỉ huy, tất cả Kỵ sĩ Thánh Điện bao gồm
với lính gác đã bị giết, và Miko được cứu kịp thời, sĩ quan chỉ huy chịu trách
nhiệm cho sự đánh bại của quân lính, và ông ta đã bị sa thải.
Ngay từ ban đầu, thời gian gần đã xảy ra nhiều vụ bắt cóc, và các phe kỵ sĩ
trở nên căng thẳng, nên vụ việc lần này đã xảy ra. Bởi vì vậy mà, hai bên giáo
hội và kỵ sĩ đều bận rộn cả.
Vì vậy mà, các phe kỵ sĩ đã bỏ qua các vấn đề quái vật hạng B, và không còn
lựa chọn nào khác, các yêu cầu đã được gửi đến Hội thám hiểm.
Hừm, vấn đề của các phe Kỵ sĩ hay gì đó không liên quan gì đến chúng tôi.
Giờ thì, với thông tin mà tôi đã thu thập được, tôi sẽ bắt đầu thí nghiệm của
mình.
Tôi sẽ công khai tộc Supard ở đây.
Ruijerd đúng là người Supard, và để tộc Supard có thể hòa đồng với mọt người
trên khắp thế giới, chúng tôi sẽ đi vòng quanh làm nhiều việc tốt.
Tộc Supard là một tộc khó tiếp cận ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Thế nên, tôi chế tạo một bức tượng đá.
Tên của Ruijerd được đề cập trên đó, và cho dù người Supard trông đáng sợ thế
nào, ngay trong nháy mắt thái độ của họ với người Supard sẽ trở nên mềm mỏng
ngay, như một ông già cứng đầu nhìn cháu của mình.
Sau một vài phút họ sẽ thành anh em kết nghĩa ngay.
Tôi nghĩ đây đúng là một kế hoạch hoàn hảo.
Tuy nhiên, Trưởng làng có một biểu hiện phức tạp.
Mặc dù ông ta biết ơn Ruijerd với tư cách là một cá nhân, nhưng ở mức độ này
không đủ để xóa bỏ các thành kiến với loài Quỷ, và là một tín đồ của Milis,
ông ta không muốn có bức tượng khắc họa loài quỷ.
Tôi được nói vậy, và bức tượng đã bị từ chối.
Thí nghiệm của tôi không tiến triển tốt lắm.
Quả như dự đoán, có vẻ như mọi chuyện không thể được giải quyết dễ dàng trong
một lần như thế.
Hoặc có lẽ nào, phải là tượng gái đẹp mới được?
Tôi có nên bắt đầu làm tượng Ruijerd nữ từ bây giờ trở đi không?
Không, như thế thì không có nghĩa gì cả.
"Em làm những thứ như thế này ư...?"
Trên đường trở về Milishion, Ruijerd nhìn qua bức tượng và khen nó.
"Đúng đấy! Rudeus giỏi làm chúng lắm!"
Rồi, thấy bức tượng, vì lý do nào đó mà Eris nói với vẻ đầy tự hào.
Mặc dù nó đã bị từ chối lần này, những bức tượng của tôi được bán với giá khá
là cao.
Bức tượng Roxy đã bắt vào mắt của hoàng tử nước nào đó mà.
Không phải nói quá lên khi mà nói tôi là người cung ứng cho hoàng gia.
Trong khi nghĩ như thế, tôi cảm thấy tự hào cho bản thân nhưng...
"Tuy nhiên, tư thế này có đầy sơ hở đúng không?" Ruijerd nói vậy.
"Phải đấy. Tư thế này không được đâu. Phải thấp nữa..." Eris nói vậy.
Cuối cùng là, bức tượng này không được.
Nyoron (´・ω・`).
Phần 3:
3 ngày sau, một ngày trước cuộc hẹn ăn tối.
Mặc dù tôi sẽ có một bữa ăn tối với gia đình mình, tôi không có bộ quần áo nào
để mặc.
Mặc dù không có quy định quần áo, nhưng quần áo mà tôi đã mua ở lục địa Quỷ
được xem là khá tồi tàn ở đây.
Vì thế nên, tôi đang đi tìm của hàng quần áo với Eris.
Có thể nói đây là hẹn hò.
Mặc dù tôi nói là như vậy, nhưng chẳng có gì lãng mạn cả.
Eris đang tìm kiếm quần áo để mua, cô ấy không tích cực về chuyện này lắm, có
cảm giác như cô ấy thấy gì mua nấy thôi.
Bởi vì cô ấy như vậy, tôi sẽ chọn quần áo cho cô ấy nữa.
Từ giờ là lĩnh vực của loài người.
Chúng tôi sẽ đánh giá theo thị hiếu của họ.
Ít nhất thì, tôi muốn mình chỉnh tề đủ để chúng tôi không bị người ta chê cười
ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nếu có ít nhất một người ở đây biết xu hướng thời trang mới nhất, chúng tôi có
thể xin người đó lời khuyên nhưng mà...
Trong số những người quen của tôi, hầu như là chỉ có gã mặt khỉ người mới và
Vera, nhưng tôi không biết tên mặt khỉ đang ở đâu, và tôi không đủ quen biết
với Vera để nhờ cô ấy.
Chúng tôi có thể hỏi nhân viên bán hàng ở những cửa hàng đắt tiền tư vấn,
nhưng quần áo ở những cửa hàng kiểu đó có lẽ là không phục vụ cho nhà thám
hiểm.
Sẽ khá là xấu hổ nếu như đi đến đó và xin lời khuyên, và rồi đi ra luôn mà
không mua đồ gì cả.
Nếu chúng tôi sở hữu một bộ quần áo ở những nơi đó, có khả năng là sẽ có ích,
nhưng chúng tôi hầu như không bao giờ dùng chúng. Nghĩ vậy, chẳng còn cách nào
khác ngoài cảm thấy xấu hổ.
Bởi vì có Paul hỗ trợ mà chúng tôi có tiền, nhưng tôi không muốn lãng phí số
tiền đó đi.
Vì vậy, chúng tôi bắt đầu xem những người đang đi trên đường, và quyết định
xem nên mua bộ gì dựa vào đó.
Tôi và Eris đang ngồi bên lề đường, quan sát người ta, tôi có sở thích nhìn
người qua lại.
Chỉ ở một mức độ nhất định, nhưng có vẻ như nhiều người mặc quần áo màu xanh
da trời.
Ngoài ra, đều có mặc bên ngoài và không mặc bên ngoài.
Bởi vì khí hậu tốt, nên áo ngoài cũng mỏng.
"Có vẻ như mốt ngày nay là mặc đồ xanh nhỉ?"
"Xanh không hợp với cậu đâu, Rudeus."
Eris ngay lập tức bác bỏ ý tưởng đó.
Hừm, tôi cũng không thực sự muốn theo xu hướng thời trang mới nhất đâu, nhưng
mà...
"Vậy, cô nghĩ thế nào mới hợp với tôi?"
"Không phải Gisu có đưa cho cậu rồi sao? Cái áo đó tốt đấy chứ."
Cái áo vét lông thú đó sao?
Tuy nhiên, kích thước có hơi lớn.
Bởi vì nó dài quá mức cần thiết, nên cuối cùng là trông giống như là một chiếc
áo khoác.
Mà nói vậy, mặc dù nó không phải là không thoải mái, và tôi mặc nó vào những
ngày lạnh, nhưng...
"Áo vét đó không tệ lắm, nhưng mà nó có hơi quá dài nhỉ?"
"Ừ. Nó có hơi dài đấy. Mà cậu cắt nó thì có sao không?"
"Thế thì phí lắm. Dù sao thì sau này tôi sẽ lớn lên mà."
Trong khi có một cuộc trò chuyện như thế, tôi đã quyết định nên mua gì.
Quả như dự đoán, Eris và tôi không quan tâm nhiều đến thời trang, và việc
chúng tôi không mất nhiều thời gian để mua sắm là một minh chứng cho điều đó.
Hoặc là do tôi nghĩ vậy, nhưng gần cuối buổi Eris đã mua một chiếc váy đen.
Được làm từ chất liệu màu đen với một bông hoa màu trắng được thêu trên đó, và
trông nó khá là phong cách.
"Eris, cô mua cái đó à?"
"...Hả? Có vấn đề gì sao?"
"Không. Tôi nghĩ nó hợp với cô đấy."
"Hừm. Không phải là tôi cần khen ngợi đâu nhé."