Người đăng: ๖ۣۜHắc ๖ۣۜMiêu
Khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy mình nằm trong căn nhà kho nhỏ và bẩn thỉu.
Ánh sáng mặt trời đã chiếu xuống qua cái cửa sổ có những thanh sắt chắn dọc.
Cả cơ thể tôi thấy đau, và sau khi tôi đã bảo đảm rằng không có phần xương nào
bị gãy, tôi bắt đầu thi triển phép Chữa trị bằng câu thần chú với giọng nhỏ
khẽ.
Tay tôi đang bị trói về đằng sau lưng, nhưng thế này vẫn chưa làm khó được
tôi.
[Được rồi.]
Tôi đã hoàn toàn được chữa trị, quần áo tôi không bị rách.
Rất tốt. Chiến lược đang tiến triển rất thuận lợi.
Kế hoạch thuyết phục cô chủ là như thế này.
1) Đầu tiên. Đi cùng với cô chủ đến cửa hàng quần áo.
2) Bởi vì cô chủ rất bướng bỉnh, cô ấy sẽ muốn chạy ra khỏi cửa hàng.
3) Thường thì Ghyslaine sẽ đi theo cô chủ như là vệ sĩ của cô ấy, nhưng cô ấy
sẽ không để ý đến cô chủ bởi 『tình cờ』.
4) Ngay cả khi tôi đang theo dõi cô ấy, đối với cô ấy, tôi chỉ là một thằng
oắt con yếu hơn cả cô ấy và tự nộp mình để bị đánh khi theo sau sau khi gây sự
với cô ấy, vậy nên Cô chủ sẽ không để ý tới tôi chút nào.
5) Tôi sẽ được coi như là người đi theo cô ấy, và đi cùng Cô chủ xung quanh
khu vực. Rồi dần dần đi đến một nơi hẻo lánh ở trong thành phố (Cô ấy có vẻ
thích làm nhà phiêu lưu).
6) Tại điểm này, người xấu do nhà Greyrat sắp xếp sẽ xuất hiện.
7) Dễ dàng đánh gục Cô chủ và tôi. Rồi bắt cóc và mang chúng tôi đến thành phố
láng giềng, và khóa chúng tôi lại.
8) Tôi sẽ sử dụng phép thuật và chạ trốn khỏi khu vực.
9) Nhận ra rằng đây là thành phố khác.
10) Sử dụng tiền giấu trong quần lót của tôi, và đón một xe ngưa trở về.
11) Dạy Cô chủ khi trên đường về nhà.
Cho đến hiện giờ, mọi thứ đã diễn ra trơn tru cho đến bước số 7.
Điều tiếp theo sẽ là tôi sử dụng phép thuật, kiến thức, sự thông thái, và lòng
dũng cảm để trốn thoát khỏi nơi đây rất xì tai.
Để tiếp tục hiện thực, tôi vẫn cần phải ứng biến màn kịch này.
Tôi không biết có thành công hay không, và cảm thấy hơi chút khó chịu......
[.....Hừm?]
Nhưng nơi này hơi khác với những gì đã sắp xếp.
Cả nhà kho đầy bụi, và góc nhà có một cái ghế gãy và một bộ giáp đầy lỗ hổng.
Không phải họ nói là nơi này sẽ không tồi tàn sao......?
Hừm, kể cả chỉ là đóng kịch, thì sẽ phải cần đồ thật chứ. Cứ cho là vậy đi.
[Ư.......Hừm.......?]
Sau một lúc, Cô chủ cũng đã tỉnh dậy.
Cô ấy mở mắt ra. Nhận ra rằng cô ấy ở một nơi xa lạ, và cố đứng dậy, nhưng rồi
lại nhận ra rằng tay cô ấy đang bị trói chặt ở đằng sau lưng, và rốt cuộc, rơi
xuống dưới đất như một con gium.
[Gì thế này!?]
Cô chủ nhận ra rằng cô ấy không thể cử động và đã bắt đầu phát ra tiếng động.
[Đừng có đùa với ta! Ngươi có biết ta là ai không hả!? Mau thả ta ra!]
La hét tệ quá. Tôi đã từng nghĩ về điều này khi còn ở dinh thự, nhưng cô ấy
không thể cố kiếm soát giọng của cô ấy tý nào.
Có lẽ nào cô ấy làm vậy để có ấy có thể bao phủ toàn ngôi nhà bằng một tiếng
la hét, trong một dinh thự lớn đến vậy sao?
Không. Cô ấy chắc không thể nào nghĩ ra được như vậy. Ông của Cô chủ, lãnh
chúa vùng Fedoa, cũng là loại người dùng giọng nói để gây sức ép đến người
khác. Ông cô ấy đã dùng cái giọng đấy để thị oai với người hầu và Philip, và
Cô chủ chắc phải chứng kiến việc đó vô xuể.
Trẻ con sẽ bắt chước theo, đặc biệt là những thói xấu.
[Mày ồn quá đấy, con nhóc con!]
Trong khi cô chủ còn đang ồn ào, cánh cửa đã bị mở tung ra, và một người đàn
ông bước vào.
Ông ta có bộ quần áo xấu xí. Cả cơ thể hôi hám với mặt mọc râu lổm chổm, và
trọc đầu.
Nếu ông ta đưa một tấm thẻ có ghi côn đồ ở đấy, chắc chắn ai cũng tin.
Diễn tốt quá. Bây giờ tôi không cần phải lo lắng về vai diễn của tôi bị lộ ra
nữa.
[Đồ hôi hám. Đừng có tới gần ta. Ngươi hôi quá đi! Ngươi có biết ta là ai
không hả? Ghyslaine sẽ tới ngay lập tức và chém ngươi ra làm đôi!]
Bam.
Với một tiếng kêu có vẻ là rất đau, Cô chủ bị đá bởi người đàn ông đó.
Cô ấy thốt lên một tiếng mà không một người phụ nữ nào sẽ làm thế.
Cả thân thể cô ấy bay lên và va vào bức tường rất mạnh.
[Con chó! Mày kiêu căng cái gì đấy!? Tao biết thừa hai đứa mày là cháu của
lãnh chúa rồi!]
Người đàn ông không thương tiếc dẫm đạp lên cô chủ đang bất động với đôi tay
bị trói về đằng sau.
Ê này. Diễn đạt thế thì giành giải Oscar mất.
[Au.....Đau quá......Dừng lại.......A.........Dừng.......Au.........lại
đi........]
[Chậc.]
Người đàn ông đá cô chủ được một lúc và cuối cùng là nhổ nước miếng vào mặt cô
ấy. Rồi ông ta quay về phía tôi và lườm tôi. Khi tôi né mắt ông ta trong
khoảnh khắc, tôi đã bị đá vào mặt và bay đi.
[.............Au!]
Đau quá. Kể cả chỉ là đóng kịch thôi, có cần thiết phải đá mạnh như thế không?
Kể cả tôi nói vậy, tôi có thể dùng phép Chữa trị để chữa trị vết thương.
[Hừm! Dám tỏ vẻ như là mày vui lắm đấy......!]
Người đàn ông đi ra khỏi nhà kho.
Tôi đã nghe thấy những lời này khi ông ta bước ra khỏi cánh cửa.
[Yên lặng chưa?]
[Rồi.]
[Mày không giết con bé phải không? Nếu mày làm nó bị thương nhiều quá, giá sẽ
giảm đi đấy.]
Cái gì? Lời thoại của họ thật sự là kì lạ.
Nếu chỉ là đóng kịch thôi.............Thì được, nhưng tôi cảm thấy không phải
là như vậy.
Có lẽ nào, là như thế sao?
[Sao cơ? Cũng chẳng nhiều nhặn gì đâu. Dù sao, thằng nhóc con kia còn sống là
đủ rồi.]
Không ổn tý nào cả.
[........]
Sau khi tôi không thể nghe thấy họ nói nữa, tôi đếm đủ 300 giây, và đốt dây
thừng với Phép hệ lửa, và đi tới chỗ Cô chủ.
Cô chủ vẫn còn máu tuôn ra từ mũi. Mắt cô ấy lờ đờ, và cô ấy tiếp tục lẩm bẩm
điều gì đó ở miệng.
Khi tôi cố nghe rõ, thì ra những thứ như là, chắc chắn sẽ không thể tha thứ,
ta sẽ mách ông ta, và sau đó, một vài từ nguy hiểm mà tai tôi không muốn nghe
thấy.
Dù sao, tôi sẽ kiểm tra vết thương của cô ấy và xác nhận bằng tay của tôi.
[Aaaa!]
Cô chủ nhìn mắt tôi, và run rẩy, như là cô ấy rất đau.
Tôi dùng một ngón tay đưa vào môi tôi, ra hiệu yên lặng.
Hai phần xương của cô ấy đã bị gãy.
[Hỡi đức mẹ khoan dung, hãy chữa trị vết thương tại chỗ này, và giúp cô ấy hồi
phục với một cơ thể khỏe mạnh.]
Tôi khẽ tụng câu thần chú phép hạng trung, và chữa trị cho cơ thể của Cô chủ.
Phép Chữa trị không hiệu quả nếu đổ nhiều mana vào phép. Tôi không biết cơ thể
cô ấy có hoàn toàn được chữa trị hay không.
Mong là xương không sai đốt....
[Ế? Ế~? Không còn đau nữa.....]
Cô chủ ngạc nhiên nhìn cơ thể.
Tôi tiến lại gần cô ấy và thì thầm vào tai,
[Suỵt, đừng lớn tiếng. Xương của cô đã bị gãy, và tôi mới chỉ dùng phép chữa
trị. Cô chủ, chúng ta có vẻ như đã bị bọn người xấu bắt cóc. Chúng là kẻ thù
với ngài lãnh chúa. Bước tiếp theo chúng ta phải.....]
Cô chủ hoàn toàn không lắng nghe.
[Ghyslaine! Ghyslaine, cứu tôi với! Chúng sắp giết tôi rồi! Nhanh cứu tôi
với!]
Tôi nhanh chóng giấu sợ dây thừng về sau áo và chạy về góc nhà. Lưng hướng về
tường và tôi giấu tay về sau lương, tỏ như là tôi vẫn còn bị trói.
Người đàn ông phá cửa mở toang ra đáp lại tiếng kêu của Cô chủ.
[IM!]
Và hắn ta đá lâu hơn trước.
Tôi không thể nói lên lời khi thấy khả năng hiểu tình hình của cô ấy.
[Khốn kiếp. Nếu mày kêu lên lần nữa, tao sẽ giết mày!]
Tôi cũng bị đá gấp hai lần.
Tôi thậm chí còn không làm gì. Đừng đá tôi. Tôi cảm thấy tôi đang muốn
khóc...........
Tôi nghĩ vậy trong khi di chuyển về phía Cô chủ.
[Ư.......Ư......]
Dã man quá.
Tôi không biết xương cô ấy thế nào rồi, nhưng dựa vào miệng cô ấy thổ huyết,
có vẻ như nội tạng đã võ. Xương tay và chân cũng bị vỡ hết.
Tôi không biết nhiều về chuyện y thuật, nhưng nếu cứ để cô ấy như vậy, cô ấy
sẽ chết phải không?
[Hãy để sức mạnh của Thần biến đổi thành một vụ mùa bội thu, và ban cho ngươi
đã mất sức khỏe để đứng dậy lên lần nữa. 『Chữa trị』]
Dù sao, tôi sẽ dùng phép hạng sơ cấp để chữa khỏi cô ấy một tý.
Cô chủ không còn thổ huyết nữa. Cô ấy sẽ không chết bây giờ đâu.... Có lẽ là
vậy.
[Ư..... Vẫn còn đau, g-giúp tôi chữa trị.....A.]
[Tôi không làm nữa đâu. Nếu tôi chữa trị cho cô, cô sẽ lại để bị đá lần nữa
thôi. Tự đi mà thi triển phép thuật.]
[L-làm sao tôi có thể dùng.....phép đó?]
[Nếu cô học được từ trước, cô có thể dùng nó bây giờ.]
Tôi thốt một câu như thế và di chuyển về phía cánh cửa.
Tôi đặt tai tôi vào cánh cửa, muốn nghe họ nói gì.
Tôi càng nghĩ nhiều, tôi càng cảm thấy chuyện này kì lạ. Bất kể như thế nào
thì đánh Cô chủ đến bán sống bán chết là quá trớn rồi.
[Vậy, chúng ta sẽ bán cho gã lần trước đó?]
[Không. Tốt nhất nên hỏi tiền chuộc.]
[Liệu chúng ta có bị phát hiện không?]
[Không sao. Chúng ta sẽ đi đến đất nước khác.]
Dựa vào lời chúng nói, chúng thật sự có kế hoạch bán chúng tôi.
Yêu cầu người quen giả vờ tấn công cô gái, rốt cuộc thì, chúng tôi lại gặp
hàng thật. Cái tiến triển gì thế này?
Có gì sai sao? Không lẽ người đáng lẽ phải bắt cóc chúng tôi là mục tiêu của
họ? Họ đã ngắm trúng tôi ngay từ ban đầu? Hay là Philip thật sự có ý định bán
con gái của cậu ta đi sao?
Khả năng cuối cùng không thể là thật được.
..............Gì cũng được. Tôi sẽ không nghĩ về điều đó bây giờ. Bất kể điều
gì đi chăng nữa, mục tiêu cũng không thay đổi.
Chỉ có thiếu duy nhất là 『tính an toàn』
[So sánh với bán, tiền chuộc cao hơn phải không?]
[Dù sao, chúng ta nên quyết định trước tối nay.]
[Bất kể chọn gì, thì cũng đều đúng cả.]
Chúng có vẻ như đang bàn bạc với nhau nên bán chúng tôi hay đòi tiền chuộc từ
ngài lãnh chúa. Chúng giống như là có kế hoạch rời khỏi đây tối nay.
Vậy thì tôi nên di chuyển khi trời vẫn còn sáng.
[Được rồi.]
Nhưng, tôi phải làm gì đây?
Phá cửa và đánh bại bọn bắt cóc ư? Sau khi đánh bại chúng ra bã, Cô chủ sẽ
kính trọng tôi.......
Tôi cảm thấy chuyện không thể xảy ra đơn giản như thế--.
Tôi nghĩ cô ây sẽ cảm thấy là cô ấy đã chiến thắng, kệ cho việc cô ấy bị trói.
Và cuối cùng, cô ấy sẽ nghĩ rằng bạo lực chỉ có thể dùng bạo lực để giải
quyết, rồi tôi sẽ lại bị đánh trong tương lai.
Tôi cần phải làm cô ấy cảm thấy bất lực.
(........À. Có khả năng là mình không thể đánh bại bọn bắt cóc dễ dàng được)
Tôi chắc rằng tôi sẽ thua nếu như bọn bắt cóc khỏa như Paul.
Nếu thế thì tôi sẽ bị giết. Không nghi ngờ gì.
Được rồi. Dù thế nào đi nữa thì, nếu không có thỏa thuận với bọn bắt cóc,
chúng tôi sẽ trốn thoát khỏi đây.
Tôi nhìn về đằng sau và kiểm tra tình trạng của cô chủ.
Cô ấy trừng mắt với vẻ giận dữ.
Hừm.
Tôi sẽ làm việc được giao bằng mọi giá.
Đầu tiên, tôi sẽ dùng phép hệ đất và lửa để bịt kín ổ khóa cửa. Rồi, chậm rãi
dùng phép hệ lửa làm tan chảy nó từ từ, làm nó không thể mở ra được.
Cánh cửa này sẽ không thể mở ra được, nhưng sẽ không trụ được nếu bị đá mạnh.
Đây cũng chỉ là để đề phòng thôi.
Sau đó, tôi sẽ đi thẳng đến cửa sổ, Mặc dù tôi cân nhắc tập trung và nấu tan
thanh sắt bằng phép hệ lửa, tôi nghĩ nó sẽ quá nóng và đành phải bỏ cuộc.
Sau khi thử cách khác, tôi dùng phép hệ nước và thay đổi đất xung quanh cửa sổ
bằng bùn, và thành công trong việc gỡ cả thanh sắt xuống. Cái lỗ lớn đủ để một
đứa trẻ có thể chui qua.
Như vậy con đường chạy trốn đã được bảo đảm.
[Cô chủ, có vẻ như lần này chúng ta đã bị bắt cóc bởi kẻ thù của ngài lãnh
chúa, và chúng đang bàn với nhau tối nay sẽ mang theo đồng bọn của chúng và
tra tấn chúng ta đến chết.]
[Cậu đang....nói dối.....phải không?]
Tất nhiên là tôi đang nói dối.
Nhưng mặt cô chủ xanh ngắt luôn.
[Tôi vẫn chưa muốn chết ở đây, nên tôi sẽ tự chạy trốn một mình ...... Tạm
biệt.]
Tôi đẩy mình lên trên chỗ cửa sổ đã được thông.
Vào thời điểm này, có một tiếng động phát ra từ phía cánh cửa.
Cô ấy quay đầu lại, Cô chủ nhìn về phía cánh cửa trong sợ hãi - tuyệt vọng, và
nhìn tôi lần nữa, lặp đi lặp lại vài lần.
[A....Đ, đừng bỏ tôi lại mà.....Cứu tôi với....]
Ara. Cô đã bình ổn nhanh vậy sao. Ngạc nhiên thật.
Kể cả khi là Cô chủ, thì cô ấy vẫn bị sợ hãi trong tình cảnh này.
Tôi lập tức đi đến gần Cô chủ và nói thầm vào tai cô ấy.
[.....Trước khi chúng ta về nhà, cô phải hoàn toàn lắng nghe lời tôi. Cô có
thể hứa không?]
[Tôi hứa, tôi hứa........N, Nhanh lên, đang tới...........chúng, đang
tới...........!]
Cô chủ gật đầu mạnh.
Cả khuôn mặt cô ấy tràn đầy sự sỡ hãi và lo lắng. Hoàn toàn khác với thời điểm
mà cô ấy đánh tôi.
Điều quan trọng là cô ấy đã trải nghiệm được cảm xúc của kẻ bị đánh.
[Nếu cô phá vỡ lời hứa, tôi sẽ bỏ cô lại luôn đấy.]
Tôi nói ra một cách lạnh lùng hết sức có thể, trong khi tôi vùi cánh cửa bằng
phép hệ đất.
Rồi tôi đốt dây thừng bằng phép hệ lửa, và hoàn toàn chữa trị cho Cô chủ bằng
phép hạng trung cấp.
Cuối cùng, tôi đã trèo ra ngoài cửa sổ và kéo Cô chủ lên.
Phần 2Edit
Sau khi trẻo ra khỏi nhà kho, tôi nhận ra rằng đây là thành phố khác.
Không có tường. Ít nhất thì đây không phải là Roa.
Không có cỡ như là của một ngôi làng, nhưng đây có thể coi là một thị trấn
nhỏ. Nếu tôi không tiếp tục đi bước tiếp theo, chúng tôi sẽ bị phát hiện ra
mất.
[Phù. Tôi nghĩ chúng ta chạy thoát đến đây là ổn rồi.]
Cô chủ nói to. Cô ấy nghĩ là cô ấy an toàn rồi sao?
[Không phải là cô đã hứa sẽ không nói to trước khi chúng ta về đến nhà sao?]
[Hừm! Sao ta phải giữ lời hứa chứ!?]
Cô chủ nói ra như thể đó là chuyện thường tình.
Con nhỏ nàyyyyy.
[Là vậy sao? Vậy thì tôi sẽ chia tay tại đây. Tạm biệt.]
[Hừm!]
Cô chủ khịt như thể không quan tâm và quay người đi. Ngay lúc đó, một tiếng
gầm phát ra từ đằng xa.
[Bọn ôn con! Chúng mày chạy đi đâu rồi hả!?]
Có vẻ chúng đã đạp cửa xuống, quyết định kiểm tra cửa sổ xem tình hình và phát
hiện thanh sắt đã biến mất, và phát hiện ra rằng chúng tôi đã chạy trốn và
đuổi theo chúng tôi ngay lập tức.
[............A.]
Cô chủ hét một tiếng nhỏ, và quay trở lại ngay lập tức.
[Tôi vừa nãy chỉ đùa thôi, Tôi sẽ không nói tô nữa đâu. Mang tôi trở lại đi.]
[Tôi không phải là người hầu của cô chủ và cũng không phải là nô lệ của cô
chủ.]
Tôi cảm thấy hơi tức giận với thái độ hạ mình này.
[C, cái gì, không phải cậu là gia sư của tôi sao?]
[Cô nhầm lần gì sao?]
[Ế?]
[Cô chủ nói tôi đã không xứng đáng, nên tôi chưa chính thức được thuê.]
[Tôi, tôi sẽ thuê cậu..........]
Cô ấy quay đầu lại như thể cô ấy rất không muốn.
Tôi cần phải làm một lời hứa rõ ràng với cô ấy.
[Nói thì là vậy. Nhưng một khi cô về đến dinh thự, cô sẽ lại phá vỡ lời hứa
như mới trước đó đúng không?]
Tôi dùng một giọng lạnh lùng hết sức có thể.
Vô cảm, tôi nói thẳng thừng vậy.
Nhưng với giọng điệu như vậy thì tôi không nghĩ cô có thể thực hiên lời hứa.
[Tôi sẽ không nữa. Tôi sẽ không phá vỡ lời hứa nữa......Cứu tôi, xin hãy cứu
tôi.....]
[Nếu cô hứa không nói to và nghe theo lời tôi nói, cô có thể đi theo tôi.]
[Tôi, tôi hiểu rồi.]
Cô chủ gật đầu ngoan ngoãn.
Tốt lắm.
Vậy thì, tôi sẽ đi đến bước tiếp theo.
Đầu tiên. Tôi sẽ lấy 5 đồng xu Asuran lớn từ quần lót của tôi, là toàn bộ tài
sản của tôi hiện giờ. Một đồng xu = 1/10 giá của một đồng bạc. Khoản tiền đó
không đủ để làm người ta hòa bình. Nhưng cũng đủ cho chuyện này.
[Hãy theo tôi.]
Tôi đi khỏi hướng phát ra tiếng gầm giận dữ và đi thẳng đến cổng thị trấn.
Ở cánh cổng, có một lính gác lười biếng đang đứng ở tháp canh.
Tôi đã đưa môt đồng xu cho tên đó.
[Nếu có ai hỏi tìm chúng cháu, xin hãy nói với họ là chúng cháu đã đi khỏi
thành phố rồi.]
[Hử? Cái gì? Nhóc? Ta hiểu rồi, nhưng nhóc đang chơi trốn tìm đấy à? Hừm,
nhiều tiền quá....... Nhóc từ một gia đình quý tộc nào đấy à? Thật phải
vậy....]
[Xin hãy làm như lời cháu dặn.]
[À. Ta biết rồi.]
Tôi thấy ông ta trả lời có vẻ hời hợt, nhưng ít nhất cũng sẽ giúp chúng tôi
được một ít thời gian.
Rồi chúng tôi đi tới khu vực xe ngựa công cộng. Tôi đã xác nhận được giá đến
thành. Tôi cũng kiểm tra cả địa điểm hiện tại nữa.
[Đây là thị trấn lãng giềng với Roa được gọi là Widin.]
Tôi thì thầm vào tai Cô chủ, và cô ấy có vẻ như là có giữ lời hứa, thì thầm
lại với tôi.
[Sao cậu biết?]
[Không phải được viết ngay đây sao?]
[Tôi không thể đọc được.....]
Rất tốt. Rất tốt.
[Sẽ tiện lợi hơn nếu như cô có thể hiểu nó. Bởi vì cách sử dụng xe vận chuyển
công cộng cũng ngay ở đây.]
Thật tình. Chúng ta đã bị dịch chuyển tới đây chỉ trong vòng một ngày.
Tới một thành phố xa lạ khiến tôi cảm thấy không yên tâm. Tổn thương của tôi
sắp bắt đầu phát tác.
Không. Không. Tôi đã khác cái thời gian mà tôi còn không biết cách "Chào" lại.
Nghĩ lại thì, Paul như là có Chào trong bức thư.
Khi tôi còn đang nghĩ về những điều vô lý, tôi cảm thấy tiếng gầm giận dữ đang
đến gần.
[Bọn khốn! Chúng mày trốn đâu rồi!? Ra đây cho tao!]
[Trốn ngay thôi....!]
Tôi kéo Cô chủ, ẩn đằng sau toilet tại khu vực chờ, và khóa cửa lại.
Tiếng bước chân phát ra từ bên ngoài.
[Bọn mày đã đi đâu rồi hả?]
[Đừng nghĩ là bọn mày có thể trốn!]
Woa. Thật là đáng sợ.
Không thể không tạo cái tiếng động đó khi đang đi tìm sao? Dùng giọng tử tế
thì khéo tôi sẽ ra khỏi chỗ trốn đấy. Nói vậy thôi chứ không thể nào.
Cuối cùng thì tiếng nói đó cũng ở xa dần. Tôi có thể tạm thời nghỉ ngơi được
rồi.
Nhưng tôi không thể mất cảnh giác. Đôi khi ngươi ta thình lình sẽ lại tìm lại
một chỗ nhiều lần.
[...C, chúng ta sẽ ổn chứ?]
Cô chủ che miêng lại bằng bàn tay run cầm cập. Cơ thể cô ấy đang bồn chồn.
[Ừm, Nếu chúng ta bị phát hiện, chúng ta sẽ phải chiến đấu cho mạng sống của
chúng ta.]
[Tôi, tôi hiểu...........Được rồi.......!]
[Nhưng, chúng ta cũng không để đánh bại bon chúng.]
[Vậy, vậy sao.......?]
Cô chủ đột nhiên nhiệt trở lại, và tôi chỉnh lại bản thân một chút.
Nếu cô ấy đột nhiên chạy và đầu với chúng, tôi sẽ gặp rắc rối.
Nhưng vừa này, khi tôi đã nhìn vào giá đi xe, tôi đã thấy rằng chúng ta sẽ
phải cần thay đổi xe ngựa hai lần nếu chúng ta đi từ đây.]
[...........Đổi sao?]
Cô chủ tỏ vẻ khuôn mặt như là "Thì sao."
[Xe ngựa bắt đầu lúc 8 giờ sáng, và 1 xe ngựa lên đường 2 giờ mỗi lần. Nếu thị
trấn khác cũng như vầy. Do đó, lên đường từ đây cần 3 giờ. Đó là phải đến xe
thứ 4. Nghĩa là......]
[Nghĩa là?]
[Kể cả nếu chúng ta tới thị trấn tiếp theo, sẽ không có xe ngựa nào tới Roa.
Chúng ta sẽ phải cần ở một đêm ở thị trấn tiếp theo.]
[!............Tôi, tôi hiểu, a.]
Cô chủ nhìn như là cô ấy muốn kêu lên, nhưng cô ấy cố kiềm chế.
Cẩn thận. Đừng có tạo tiếng ồn lớn, được không?
[Tôi có 4 đồng xu lớn Asuran để từ đây đến thị trấn tiếp theo, nghỉ một đêm ở
đó, và lên đường từ đó tới Roa, dùng tiền như vậy sẽ vừa đủ.]
[Vừa đủ........cũng đủ phải không.]
[Ừ. Đủ.]
Cô chủ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng giờ không phải lúc để nghỉ ngơi.
[Sẽ đủ nếu như chúng ta không bị lừa tiền.]
[Lừa tiền.....?]
Đó là gì vậy? Cô chủ bỗng thể hiện biểu cảm đó.
Có lẽ cô ấy chưa bao giờ sử dụng tiền của bản thân để mua thứ gì đó trước kia.
[Ông chủ nhà trọ và trạm xe sẽ nghĩ là chúng ta không thể đếm vì chúng ta là
trẻ con. Rồi, họ sẽ không đưa ra đúng giá. Lúc đó, chúng ta có thể chỉ ra lỗi
sai, và họ sẽ đưa chúng ta giá đúng. Nhưng nếu chúng ta không biết cách
tính.....]
[Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như chúng ta không thể tính?]
[Thì chúng ta sẽ không thể đi một xe ngựa được, và chúng ta sẽ bị bắt bởi bọn
chúng......]
Cô chủ run rẩy lần nữa, như là cô ấy muốn đi vệ sinh.
[Cô chủ. Toilet ở ngay kia.]
[Tôi, tôi biết rồi.]
[Vậy, tôi sẽ đi xem tình hình một lúc.]
Thời điểm mà tôi muốn ra khỏi căn phòng, tay áo của tôi đã bị kéo lại.
[Đ-Đừng đi.]
Sau khi đứng ngoài chờ cô chủ đi vệ sinh xong, chúng tôi đi ra khỏi toilet.
(After excitedly witnessing Ojou-sama's peeing