Chương 11 : Cuộc Sống Với Những Cô Em Gái


Người đăng: ๖ۣۜHắc ๖ۣۜMiêu

Phần 1:

1 tháng đã trôi qua.

Mùa đã thay đổi, giờ trời đã ấm hơn.

Mùa hè thứ hai của tôi kể từ khi tôi đến thành phố này.

Mặc dù chưa đủ nóng để gọi là mùa hè, nhưng người ta đã bắt đầu mặc quần áo
mỏng hơn.

Tay áo của những nữ sinh trong trường và trang phục hầu nữ của Aisha đã trở
nên ngắn hơn, khá là đẹp mắt.

Sylphy cũng thường mặc áo sơ mi không tay khi ở trong nhà.

Cô ấy không mặc quần áo cá nhân trước kia, nhưng gần đây có vẻ như cô ấy mua
là vì tôi.

Một Sylphy hở đầy da thịt.

Sau khi nhìn vào Sylphy nhỏ nhắn có đôi vai trắng, tôi bắt đầu bỗng muốn ôm cô
ấy từ đằng sau rồi.

Quả là một mùa tốt đẹp.

Đất nước này không có sâu bọ đen nào hay lẻn vào trong nhà làm tổ mà không một
ai thấy cả.

Nhắc đến đen, gần đây tôi không có thấy Badigadi.

Cái gã này đi đâu rồi nhỉ.

Phần 2:

Hừm, trong một tháng qua đã có rất nhiều sự thay đổi.

Đầu tiên, Norn đã có bạn có bè.

Không chỉ con trai, em ấy còn quan hệ với cả những đứa con gái khác lớp nữa,
tôi đã từng thấy em ấy đi trong một nhóm có hai con trai và ba con gái.

Một cô bé 10 tuổi đang cười khúc khích và nói chuyện con gái.

Họ là những người bạn đầu tiên của Norn.

Là một người anh, ít nhất tôi muốn chào họ lấy một lần.

Đó là lý do tại sao mà, tôi đã nói với em ấy rằng hãy mang bạn đến nhà chơi ít
nhất là một lần, nhưng Norn lại từ chối.

Xem ra em ấy vẫn còn xấu hổ chưa muốn đưa bạn đến gặp gia đình.

Dù sao thì, bọn trẻ cũng đã biết mặt tôi bởi vì tôi đã xông vào lớp học của em
ấy.

Tôi cảm thấy khá an tâm.

Mối quan hệ giữa Norn và tôi đang có tiến triển tốt.

Một ví dụ tiêu biểu, ngày hôm trước, em ấy có nhờ tôi giúp đỡ em ấy học.

Tôi rất nhiệt tình với lời thỉnh cầu đó.

Tôi đã nghĩ mình sẽ hướng dẫn cho em ấy tất cả những bí kĩ bí thuật của tôi.

Nhưng, tôi xem xét lại rằng nếu tôi quá nhiệt tình, Aisha rất có thể sẽ nổi
giận.

Và tôi đã quyết định dạy cho em ấy ở trong thư viện vào sau giờ học.

Thời gian là khoảng 1 giờ.

Em ấy ôn tập những gì đã học trong ngày và chuẩn bị các môn ngày mai.

Cứ như vậy, sẽ có một sự khác biệt lớn.

Norn đã rất chăm chỉ học, mặc dù trong đó có những nỗ lực không hái được thành
quả.

Có lẽ em ấy không biết cách áp dụng chúng.

Mặc dù tôi nói là vậy, nhưng em ấy không tệ như Eris và Ghyslaine.

Nếu em ấy cố gắng em ấy sẽ sớm lên mức trung bình thôi.

"Nghĩ lại thì, Ruijerd có nói rằng quê của anh ấy ở Vùng Babinosu, nhưng Nii-
san này, anh đã từng ở lục địa Quỷ phải không, anh có biết chỗ đó ở đâu
không?"

"Hử? Anh chịu. Anh có nghe nói là nó gần với Vùng Biegoya. Nhưng anh chưa từng
đến đó."

Trong quá trình học, Norn đã có khả năng nói chuyện phiếm.

Mặc dù tôi nói là vậy, những gì và Norn nói hầu như có chủ đề là Ruijerd.

Nói chuyện về một chủ đề chung giữa Norn và tôi, thì đó sẽ là Ruijerd.

Dù sao, nói chuyện về một chủ đề người ta có thể hiểu là một điều quan trọng.

Tôi cũng cảm thấy vui, vì có một người đồng chí cùng chia sẻ những câu chuyện
về anh ấy.

"Vậy ư... Lục địa Quỷ là một nơi như thế nào vậy ạ?"

"Tất cả quái thú ở đó đều rất là to lớn. Văn hóa thì khá là khác biệt nữa,
nhưng nhìn chung thì cũng không có khác biệt gì quá nhiều so với ở quanh đây.

Đó là một nơi mà người ta sinh sống bình thường."

Norn thường xuyên nói chuyện với tôi với cách cư xử tốt.

Em ấy còn dùng kính ngữ với tôi nữa.

Vì chúng tôi không sử dụng kính ngữ khi tôi nói chuyện cùng với Aisha, có lẽ
em ấy vẫn còn đang điều chỉnh cảm giác về khoảng cách với tôi.

"À, nii-san, anh có nghe Ruijerd-san kể chuyện về cây thương chưa?"

"Chuyện đó ư. Một câu chuyện đầy nước mắt nhỉ?"

"Vâng ạ... Em tự hỏi liệu chúng ta có thể làm được gì cho anh ấy."

"...Ừ."

Đã đến lúc tôi tiến lên một bước của kế hoạch đó.

Phần 3:

Chế tác hàng loạt tượng của tộc Supard và bán chúng đi kèm với một cuốn sách.

Kế hoạch này vẫn còn tồn tại.

Mặc dù vẫn chưa thể chế tác hàng loạt tượng được với tổng lượng mana của
Julie.

Nhưng mà, có lẽ giờ đã đến lúc để tạo một vài mẫu thử nghiệm.

Để có được một cuốn sách về tộc Supard, vấn đề là thời gian để viết.

Trước kia, tôi đã thành thục phép thuật chữa trị Cao cấp và phép thuật giải
độc Trung cấp.

Mặc dù có thể nói là tôi giỏi ghi nhớ, nhưng vẫn mất một lượng thời gian đáng
kể.

Tôi nên làm gì tiếp đây.

Nếu tôi tham gia lớp phép thuật giải độc Cao cấp, thì tôi sẽ chỉ tham gia khi
không còn thứ gì khác mà tôi muốn học.

Có lẽ chỉ cần tìm một ai đó dạy cho tôi phép thuật hệ lửa hoặc gió cấp Thánh.

Không, cấp Thánh chủ yếu là về điều khiển thời tiết, hiếm khi được sử dụng.

Tôi muốn học cái gì đó nó thực dụng hơn tý.

Như là cưỡi ngựa chẳng hạn...

Ngay trong khi tôi đang nghĩ vậy, tôi thấy thật đúng lúc.

Tôi đã phân bổ được thời gian để viết.

Nhân tiện, tôi cũng bắt đầu viết trong khi đang dạy Norn.

Một cuốn sách kể một cách chân thực về quá khứ của tộc Supard.

Tôi không giỏi viết lách cho lắm, nhưng chắc là tôi sẽ có thể làm được thôi.

... Tôi đang nghĩ như vậy, nhưng giờ bắt tay vào viết chuyện quá khứ, tôi
không biết viết như thế nào.

Viết theo kiểu gộp lại tất cả với nhau, phong cách phim tài liệu.

Hay là viết theo phong cách nhật ký.

Đầu tiên, thường thì người ta không viết theo kiểu mãnh liệt ngay từ đầu.

Chắc khoảng 10 trang là ok.

Sau đó chúng tôi sẽ sao chép chúng như một tạp chí, đính kèm với những bức
tượng, và phân phối chúng.

Có lẽ nên dùng phong cách viết nhẹ nhàng.

Viết với chủ đề hướng thiện trừ tà và Laplace đóng vai kẻ xấu...

Không được, Laplace không phải là anh hùng của lục địa Quỷ sao.

Nếu tôi kể hắn ta là một tên cực kì tà ác, tôi có thể sẽ gây thù chuốc án với
người ta.

"Nii-san, anh đang làm gì vậy?"

Trong khi đang nghĩ ngợi này nọ, Norn bỗng hỏi tôi.

"Ừ, anh đang nghĩ đến việc viết một cuốn sách ca ngợi sự nghiệp vĩ đại của
Ruijerd. Nhưng anh không biết bắt đầu viết như thế nào thì được nữa."

"Hừm..."

Sau đó, Norn nhìn vào tác phẩm ở tay của tôi.

Bản thảo tôi đang viết trên tờ giấy có tựa đề là, "Lịch sử đấu tranh và bị áp
bức của chiến binh vĩ đại Ruijerd."

Tôi mới chỉ viết có khoảng 1 trang giấy bản thảo, và chỉ tổng quan về một
người có tên là Ruijerd được viết ở đây.

Vì chúng được viết qua sự ngưỡng mộ của tôi đối với anh ấy, nên anh ấy được
tôi kể trông gần như là một vị thánh vậy.

"Thế này thôi sao ạ?"

"Ừmm, chưa đâu, vẫn còn nữa."

Tôi không biết ban đầu viết như thế nào nữa.

Cuộc chiến của anh ấy trong chiến dịch Laplace tôi vẫn còn nhớ, sau đó tôi
cũng biết về lịch sử bị áp bức của ấy.

Nhưng mà, vì những chuyện đó tôi đã nghe từ mấy năm trước rồi, nên giờ chúng
đã trở nên khá mơ hồ.

Tôi nghĩ mình nên ghi lại trong một bản ghi nhớ nào đó thì đã tốt rồi.

"E...Em có thể giúp một tay không ạ?"

Norn hỏi vậy với cảm giác rụt rè.

Sau khi nghe em ấy kể, xem ra hằng đêm Ruijerd đều đặt đầu của em gái tôi lên
đùi của anh ấy và kể những câu chuyện quá khứ của mình trong khi xoa đầu em
ấy.

Sao có thể thế được.

Tôi còn không thể nào ngồi lên đùi của Ruijerd, sao chỉ có mình em gái Norn,
thật không công bằng.

Không, không, giờ không phải là lúc.

"Ồ, thế thì hay quá. Nhưng, nhớ đừng chểnh mảng việc học của em nhé."

"Vâng."

Như vậy, thành ra là Norn và tôi sẽ cùng nhau viết một cuốn sách.

Từ hôm đó, trong khi dạy học cho Norn, chúng tôi bắt đầu viết một câu chuyện
kể về Ruijerd.

Cách viết văn vẫn còn kém và đầy chỗ thô sơ.

Nhưng mà, thật kì lạ là trong khi tôi đang đọc soát lại nó, tôi lại nhớ những
chuyện về Ruijerld và nước mắt bắt đầu rơi xuống.

Văn chương như vậy đấy.

Có lẽ Norn có tài trong văn học.

Không, có thể đây chỉ là do cái nhìn lạc quan của một người anh ngu ngốc.

Dù sao thì, dốc hết nỗ lực để làm việc yêu thích thì tay nghề sẽ nhanh tiến
bộ.

Câu thành ngữ này có tồn tại mà, google ngay sẽ thấy thôi.

Nếu em ấy cứ tiếp tục thế này, rất có thể là em ấy sẽ trở thành một nhà văn vĩ
đại.

Tạm thời, tôi sẽ chỉ tiếp tục rà soát các phần có thể văn sai và quan sát hoạt
động viết lách của em ấy.

Thay vì tự mình viết, em ra có Norn ở đây chúng tôi có thể tạo ra một thứ gì
đó còn hấp dẫn hơn vạn lần.

Phần 4:

Hừm, giờ tôi đã bắt đầu thân thiết với Norn, cũng có chút thay đổi ở phía
Aisha nữa.

Mặc dù tôi nói là vậy, không phải là em ấy bắt đầu hòa thuận với Norn.

Cũng như mọi khi, quan hệ của hai đứa không được tốt.

Tôi nói là vậy thôi nhưng, hình như những chuyện như xem thường Norn hay đánh
nhau với em ấy đã giảm đi.

Vì thành ra thế này, tôi cảm thấy hơi lo lắng.

Em ấy có lẽ đang giữ trong lòng những điều em ấy rất muốn nói ra.

"Aisha. Nếu có điều gì mà em muốn nói, hãy nói với anh nhé?"

Hiện tại, tôi sẽ chỉ nói vậy.

Kể cả nếu quan hệ của tôi với Norn đã tốt hơn, tôi sẽ không bỏ quên mối quan
hệ của tôi với Aisha.

"Điều gì mà em muốn nói ư?"

"Ừ, chẳng hạn như nếu anh quan tâm tới Norn nhiều quá, em muốn anh để ý tới em
nhiều hơn.

Hoặc là nếu em muốn nghỉ ngơi một thời gian vì khối lượng công việc quá nặng.

Hoặc là nếu muốn ngủ cả ngày..."

"Có nghĩa là em muốn gì ư?"

Aisha đặt ngón tay thẳng vào cằm của mình, nghiêng đầu lắng nghe.

Động tác đáng yêu phết.

"Đúng vậy đó. Em yêu cầu những điều gì đó có vẻ ích kỷ đều được hết. Đừng ngần
ngại nhé?"

"Ích kỷ ư... Vậy, chỉ một việc thôi ạ."

Aisha cười tinh nghịch.

Không biết yêu cầu của em ấy là gì.

Có phải là em ấy muốn cơ thể của tôi.

Tôi có nói là mình sẽ nghe, nhưng tôi không có nói là mình sẽ chấp thuân, nếu
tôi nói trước như vậy có lẽ em ấy sẽ nổi giận.

"Hãy trả lương cho em!"

Sau khi nghe thấy câu đó từ Aisha, tôi cảm thấy hơi bối rối.

"Tiền lương ư...?

Nghĩ lại thì, em ấy đã làm công việc hầu nữ vất vả.

Gần đến mức rằng thật kì lạ khi trước giờ tôi không trả tiền cho em ấy.

Không, vì em ấy là người thân trong gia đình mà, nên không cũng không lấy làm
lạ.

Là nó ư.

Tiền bỏ túi.

Vì em đã giúp đỡ trong nhà, hãy cho em tiền bỏ túi.

Đại loại là vậy.

"Được rồi, anh hiểu rồi."

Tôi vui vẻ chấp nhận.

Chỉ còn, về chuyện bao nhiêu, cùng với Sylphy, ba chúng tôi bàn bạc và quyết
định số tiền.

Chúng tôi đã tính trả cho Aisha một khoản tiền lớn, nhưng em ấy từ chối.

Từ chối bởi vì chúng quá nhiều, cô nhóc này có thật sự 10 tuổi không vậy?

Rốt cuộc, chúng tôi chọn mức không quá nhiều, không quá ít.

Chúng tôi đã chọn được số tiền đủ để chấp nhận.

"Nhận được tiền lương, em tính mua gì vậy?"

Hiện giờ, tôi sẽ thử hỏi xem.

Chỉ để biết.

Em ấy mua gì cũng được thôi.

"Nhiều thứ ạ."

Thế nhưng, câu trả lời của Aisha quá nhanh chóng.

Mà, tôi muốn biết nhiều thứ của em ấy là những gì...

Ngay sau khi tôi nghĩ vậy,

"Em hiểu rồi. Vậy, sau này em đi mua sắm, hãy đi cùng với em nhé."

Và tôi đã được em ấy mời.

Một cuộc hẹn hò.

Hẹn hò với cô em gái của tôi.

Nghe có vẻ kêu phết.

Dù sao thì, tôi sẽ phải đảm bảo là Sylphy biết được tôi sẽ đi mua sắm.

Không biết vì sao, tôi cảm thấy có lỗi.

Nhưng, đây là em gái của tôi mà.

Không phải là gian dối gì đâu.

Nhưng mà, không biết Aisha định mua gì nhỉ.

Chẳng hạn như, mua một anh nô lệ da đen cao to thì sao.

Tôi thật sự không muốn dây dưa gì đến những anh chàng đó.

Mặc dù là cũng có một anh cao to, da đen kịt, và cơ bắp hay xuất hiện để ăn
chực.

À không, gần đây anh ta không có đến đây.

Ngày hẹn hò.

Nơi Aisha đang đi đến là một cửa hàng tạp hóa.

Một nơi nằm ở trong góc chợ, một cửa hàng nhỏ bày bán những hàng hóa thông
dụng.

Bên trong cửa hàng có những thứ được đặt đầy trên những cái kệ, nhưng không có
khách hàng nào cả.

Tạo ấn tượng của những mặt hàng đã cũ để lăn lóc khắp nơi.

Ở đây Aisha mua 3 cái chậu hoa nhỏ.

"Em định làm gì với chúng vậy. Em tính thả xuống đầu của ngài Quỷ Vương khi
ngài ấy đi qua ư?"

"Không, em chỉ định trồng hoa bình thường thôi, có gì kì lạ sao ạ?"

Aisha hỏi vậy với đôi mắt nhìn lên lấp lánh.

Câu trả lời đã được quyết định.

"Chẳng có gì kì lạ đâu."

Chỉ là, hơi khó để hình dung ra Aisha trồng hoa.

Hình ảnh của Aisha trong tôi là một cô bé năng động, thông minh.

Những việc em ấy thích là dọn dẹp, tính toán ngân sách xem mất bao nhiêu được
bao nhiêu.

Tôi có hình ảnh như vậy đó.

Làm vườn là một cái gì đó ta phải thưởng thức từ từ và cẩn thận.

Trong khi giao phó cho sức mạnh của thiên nhiên, ta phải chăm sóc cho hoa từ
từ và cẩn thận.

Cho dù người đó có là thiên tài gì, thì sẽ có nhiều lần mọi thứ không theo
đúng như đã định.

Không, có lẽ làm vườn là vì lý do đó.

Em ấy có hứng thú làm vườn bởi nó không phát triển theo những gì ta muốn sao.

"Vậy, mua thêm đất nữa nhé? Đất ở đây khá là cằn cỗi nên nó không phù hợp cho
việc làm vườn."

"...Em nghĩ mình có thể nhờ Onii-chan tạo ra đất bằng phép thuật và đưa chúng
cho em cơ, có được hông ạ?"

Vẫn đôi mắt nhìn lên lấp lánh đó.

Câu trả lời đã được quyết định.

"Tất nhiên là quá được."

Vì tôi là một quý ông mà, tôi thực sự thích cày sới đất và gieo hạt giống.

Tôi sẽ chuẩn bị loại đất tốt nhất cho em ấy đủ để biến một con giun thành một
con rồng.

"Em định làm gì với hạt giống?"

"Em có một vài cái từ hành trình đến đây ạ, mỗi khi có thời gian em đi lại
nhặt hạt giống."

"Nếu em nhặt chúng ở đó, liệu ở đây chúng có nảy mầm được không?"

"Hử? Chắc là không sao đâu ạ."

Trong khi chúng tôi đang có cuộc trò chuyện như vậy, chúng tôi đang đi quanh
bên trong cửa hàng xem có gì cần mua nữa.

Tôi cũng mua một vài bông tai làm quà cho Sylphy.

Chúng là những bông tai hình giọt nước rơi với màu ngọc xanh nước biển.

Chắc nó sẽ hợp với cô ấy lắm.

"Chúng, là quà tặng cho chị Sylphy đấy ư?"

"Ừ. Anh là một quý ông rất quý trọng vợ của mình mà."

"Chị Sylphy thật là hạnh phúc quá. Onii-sama, nếu anh có thời gian rảnh xin
hãy ban hạnh phúc cho cả em nữa."

Đôi mắt nhìn lên lấp lánh.

Câu trả lời đã được quyết định.

"Không được, anh sẽ bị phụ thân đánh đấy."

"Xì..."

Trong khi nói những chuyện như vậy, chúng tôi đã mua xong những thứ cần mua và
rời khỏi cửa hàng tạp hóa.

Địa điểm tiếp theo chúng tôi đang đi đến là một cửa hàng chuyên về dệt may.

Một cửa hàng có một số lượng lớn vải được dệt bằng tay và cuộn thành tấm.

Khi tôi định đi mua thảm cho nhà của mình, Ariel đã giới thiệu cho tôi cửa
hàng này nó những mặt hàng có chất lượng tốt.

Giá cả đa dạng nữa, không hoàn toàn tập trung vào hàng cao cấp.

Một cửa hàng rộng rãi.

Aisha sao lại biết về cửa hàng như thế này nhỉ.

Rồi, Aisha mua một vài cái rèm cửa.

Chúng đều có màu hồng với vải xếp nếp hình tổ ong, hơi đắt tiền tý.

Aisha mặc cả giá xuống hết sức có thể.

Sử dụng tên của tôi, Ariel, em ấy sử dụng hết tên con ông cháu cha mà em ấy có
thể sử dụng được để giảm giá mua.

Cuối cùng, giá bán vẫn còn hơi đắt.

"Nếu em không có đủ tiền, thì để anh trả thêm nhé?"

"Hừm, không sao đâu ạ, thế là vừa đủ rồi!"

Và em ấy đã mua nó với số tiền mà em ấy còn lại trong người.

Em ấy đã làm cho giá sản phẩm mua bằng chính xác số tiền lương còn lại mà em
ấy được tôi trả.

Có lẽ đây người ta gọi là chuyên gia kinh doanh, tôi cảm thấy hơi đáng sợ rồi
đấy.

"Anh nghĩ em để lại cho mình chút tiền túi còn lại cũng được mà? Phòng khi có
trường hợp tồi tệ xảy ra."

Tạm thời, tôi khuyên em ấy vậy.

Vì ta không thể nào biết được khi nào hay sau này sẽ xảy ra chuyện gì.

Ta có thể bỗng bị dịch chuyển đến lục địa Quỷ.

Thực tế, tôi đã cất giấu tất cả tiền của mình ở một loạt các địa điểm khác
nhau.

Chẳng hạn như, đế giày của tôi.

"Vậy, lần sau em sẽ bắt đầu làm như vậy ạ!"

Dù sao, không ngờ em ấy lại mua chậu hoa và rèm cửa hồng xếp nếp.

Mặc dù hình ảnh về một thiên tài đang đi đầu, nhưng theo cảm tính thì em ấy
lại là một thiếu nữ.

"Em muốn những thứ dễ thương này ạ."

"Lilia-san không bao giờ mua những thứ này cho em sao?"

"Mẹ em không cho phép ạ. Hầu nữ không được phép mua những thứ mình thích như
là cái rèm cửa... em hông được phép sao ạ?"

Aisha rất giỏi trong việc sử dụng lòng tốt của người ta, chưa kể em ấy còn
tinh ranh.

Thêm với đôi mắt nhìn lên lấp lánh, em ấy lại còn đang ôm lấy em của tôi nữa.

Câu trả lời đã được quyết định.

"Không phải là không được."

Nếu anh là một lão già lạ, thì giờ này em đã bị bắt đi rồi.

Kể từ cuộc hẹn hò đó, số lượng đồ vật như là cho thiếu nữ đã tăng lên trong
phòng của Aisha.

Xem ra Aisha thích những vật nhỏ.

Chăm sóc hoa nhỏ trong một cái chậu nhỏ, xếp những con búp bê kích thước nắm
đấm lên trên một cái kệ...

Trước khi tôi nhận ra thì cuối cái tạp dề của em ấy có một hình thêu nhỏ trên
đó. Chắc em ấy nhạy cảm với thời trang nữa.

Sau này em ấy sẽ trở thành một Gyaru ư.

Onii-chan vẫn thấy hơi lo.

Hai cô em gái của tôi là như vậy đấy.

Phần 5:

Nanahoshi đã lấy lại được nhịp độ của mình.

Ở thí nghiệm trước, cái chai nhựa con được triệu hồi.

Hiện tại, cái chai con đó đã thành cái lọ hoa và được để trên cửa sổ của phòng
nghiên cứu.

Sử dụng thành công này, cuộc nghiên cứu đã bước sang giai đoạn hai.

"Tiếp theo chúng ta sẽ thử triệu hồi "Vật hữu cơ" từ thế giới trước của chúng
ta."

Nanahoshi tuyên bố vậy.

"Vật hữu cơ?"

"Phải, vật hữu cơ. Như thức ăn ấy."

Xem ra sau vụ lần trước, mức độ tin tưởng của Nanahoshi đối với tôi đã tăng.

Cô ấy nói cho tôi về giai đoạn nghiên cứu sau này nữa.

Một. Triệu hồi "Vật vô cơ."

Hai. Triệu hồi "Vật hữu cơ."

Ba. Triệu hồi "Thực vật" hay là "Sinh vật sống" như một con vật nhỏ chẳng hạn.

Bốn. Triệu hồi một sinh vật sống ở thế giới này với "Những điều kiện cụ thể đi
kèm."

Năm. Giai đoạn cuối cùng là một thí nghiệm thử đưa sinh vật sống đã được triệu
hồi, "trở về địa điểm ban đầu của nó."

Nói đúng ra cái chai nhự con không phải là một vật vô cơ, nên cần phải có
những sự điều chỉnh cần thiết, nhưng cũng chỉ là một vấn đề tầm thường.

"Có phải, [Những điều kiện đi kèm] là cần thiết?"

"Ừ. Khi tôi bị đưa đến bên kia, nếu tôi đột nhiên bị chuyển đến đất nước xa lạ
nào đó thì có phải là rắc rối không?"

Tức là, những đối tượng triệu hồi dần dần gần giống với con người và đích đến
cuối cùng là trở về Nhật bản ở vị trí chính xác.

Có thể nói những thí nghiệm đó để cho mục đích đó.

Tiện đây, xem ra triệu hồi hiện tại có một số những điều kiện đi kèm.

Nhưng mà, vẫn còn chung chung khái quát và có thể có những thứ linh tinh đi
kèm với những cá thể đó.

Chẳng hạn như, chúng tôi triệu hồi với điều kiện là một con mèo.

Thì có thể có ba con mèo, một con mèo hoang, một con hổ, hay một con báo sẽ là
những con bị triệu hồi.

Xem ra nghiên cứu trong lĩnh vực đó cần phải giải quyết từng chi tiết.

Để cho, một con mèo đúng nghĩa được triệu hồi.

Và trong những con mèo mà ta chỉ định, sẽ có thêm những chi tiết đặc điểm nhất
định hơn nữa.

"Để nghiên cứu những điều kiện đi kèm, tôi không thể không đi gặp người đó một
lần nữa."

Nanahoshi nói qua vậy.

Nhắc đến người đó, có lẽ người đó là một người có quyền uy trong thuật triệu
hồi.

"Người đó, có kiến thức về những điều kiện đi kèm sao?"

"Chắc vậy..."

Nanahoshi đặt tay lên cằm và nghĩ ngợi về điều này một lúc, sau đó gật đầu với
câu, "Ừ", và bắt đầu giải thích một điều.

"Tôi sẽ giải thích vậy. Thuật triệu hồi ở thế giới này được chia làm hai loại
là triệu hồi Ma Thú và triệu hồi Tinh Linh."

"Ồ."

Triệu hồi quái thú xem ra là sẽ triệu hồi quái vật.

Triệu hồi một con quái vật với trí tuệ cao phụ thuộc vào vòng tròn phép, và
sau đó qua một vài sự đổi lại, nó sẽ phục vụ cho ta.

Người ta thường sẽ nghĩ trong đầu như vậy khi nghe đến phép thuật triệu hồi.

Có rất nhiều sự tồn tại khác nhau được gọi là quái thú.

Quái vật đang nằm ở đâu đó, một sinh vật sống ở thế giới khác, thậm chí cả
những sinh vật trong truyền thuyết.

Tất nhiên, nó không dừng lại chỉ là những sinh vật sống thôi không.

Thực tế, cái chai nhựa con được chúng tôi triệu hồi trước kia được phân loại
như là triệu hồi Quái Thú.

Ta có thể triệu hồi vật phẩm nữa.

Nếu tôi thành thục nó, tôi có thể triệu hồi quần lót mà Roxy đang mặc! Có thể
đấy chứ nhỉ.

Trong khi đó, triệu hồi Tinh Linh lại là một mặt khác.

Triệu hồi Tinh Linh là loại phép thuật mà ta sử dụng mana để tạo ra sự tồn tại
được biết đến là những tinh linh.

Ta tạo ra sự tồn tại với mana.

Gần giống như là lập trình vậy.

"Nhưng, tốt hơn là tôi không tiết lộ quá nhiều về cái này."

"Tại sao?"

"Trên thế giới này, tinh linh được cho là từ thế giới hư không, và họ được gọi
đến đây từ đó."

Tức là, họ được coi giống như là triệu hồi Quái Thú.

Ở bên Quái Thú, khó kiểm soát được, nhưng chúng di chuyển theo ý chí của
chúng, có tính linh hoạt.

Ở bên Tinh Linh, kiểm soát chúng dễ dàng, nhưng chúng chỉ hành động như những
gì đã được lập trình.

Nhưng mà, nếu ta tạo ra một Tinh Linh với lập trình phức tạp, chúng có thể cử
động như thể chúng là con người.

Cô ấy đã từng tận mắt thấy những tinh linh như vậy.

Chúng ở bên [Người đó].

"Tôi hiểu rồi."

"Và chuyện này thay đổi chủ đề nói chuyện của chúng ta tý. Đây, là vòng tròn
phép mà cậu đã nhờ làm lần trước."

Trong khi đang nói vậy, Nanahoshi đưa cho tôi một cuộn giấy.

Ở trên tờ giấy, là một vòng tròn phép chi tiết được vẽ.

"Đây là?"

"Đây là vòng tròn phép để triệu hồi một tinh linh ánh sáng."

Nhắc đến tinh linh ánh sáng, làm tôi nhớ đến tinh linh lơ lửng ở đằng sau
người triệu hồi và liên tục tỏa ra ánh sáng. (Giống hồn ma vậy)

Nó có thể nghe theo lệnh như là "sáng ở chỗ kia", nhưng sau một thời gian khi
mana bị tiêu thụ hết thì nó sẽ biến mất.

Xem ra có một sự tồn tại yếu ớt như vậy.

Ta càng truyền nhiều mana thì nó sẽ càng sáng được lâu hơn.

Nhưng mà, đúng là đơn giản thật.

Tôi cảm thấy thưởng như thế này có hơi bủn xỉn cho thí nghiệm giai đoạn đầu...

"Vòng tròn phép đó không ai trong hội phép thuật biết mà tạo ra, nó là của một
người mà tôi đã đề cập đến vừa nãy."

"Ồ, hóa ra là vậy ư?"

Tim tôi đang nhảy múa khi biết nó là vật phẩm có giới hạn.

"Nếu những thí nghiệm tới thành công, tôi sẽ cho cậu cái còn tuyệt vời hơn.

Vậy nên, hãy giúp tôi nhé."

Trong khi đang nói vậy, Nanahoshi chắp tay trước mặt.

Một tư thế hoài niệm.

Tất nhiên, tôi không có ý định bỏ Nanahoshi ở giữa đường.

"Có lẽ cậu có thể sử dụng phép thuật hệ đất của cậu để làm một thứ như là con
dấu khoai tây và sản xuất hàng loạt.

Nếu cậu mang chúng tới hội phép thuật, chắc cậu có thể bán được chúng với giá
đáng kể đấy."

"Bán ư? Liệu người đầu tiên phát minh ra cái đó người ta có nổi giận không?"

"Không sao đâu vì người ta đâu phải là người có lòng dạ hẹp hòi đi giận chỉ vì
việc đó."

Cơ mà, một cái con dấu bằng khoai tây ư.

Vòng tròn phép thuật không vẽ tay liệu có được không ta.

"Nếu cậu định bán chúng cho hội phép thuật, hãy dùng tên của tôi.

Nếu cậu làm vậy, thì cậu sẽ không bị dính vào vụ lừa đảo kì lạ nào đó đâu."

"Tôi hiểu ồi."

Như vậy, tôi đã có được một cách để tăng thêm thu nhập.

Dù sao thì, không ngờ tất cả các tinh linh đều là tinh linh nhân tạo.

Tôi có cảm giác là nó có thể có liên quan đến nghiên cứu của Zanoba.

Nếu chúng tôi kết hợp chúng lại, có khả năng có thể cho ra đời một con robot
biết bò hay gì đó.

Giấc mơ đó đang trải dài.

"À, phải rồi. Nếu chúng ta triệu hồi ngẫu nhiên vật vô cơ từ thế giới của
chúng ta, liệu có thứ gì đó có ích được triệu hồi?"

Tôi bỗng nghĩ ra vậy, nên tôi đề xuất.

Và sau đó, Nanahoshi lắc đầu.

"Nói là vật vô cơ vậy thôi, sử dụng nền tảng giai đoạn hiện tại, chúng ta chỉ
có thể triệu hồi những vật có một chất liệu duy nhất.

Bởi vì chúng ta đã triệu hồi thành công một chai nhựa con, tôi nghĩ vẫn còn vô
vàn những thứ chúng ta có thể triệu hồi."

Một loại chất liệu duy nhất.

Chai nhựa con không có nắp hay vỏ ở trên nó.

Nhưng, nếu nghiên cứu về điều kiện đình kèm có tiến triển, tôi có cảm giác
chúng tôi có thể triệu hồi chỉ có các thành phần và sau đó lắp chúng lại.

"Ngoài ra, trước kia tôi đã từng nói một lần, nhưng mà mang những thứ từ thế
giới của chúng ta sang thế giới này không phải là điều mà tất cả ai cũng thích
đâu đấy."

Về chuyện có thể thay đổi lịch sử của thế giới ư.

"Tôi nghĩ cô chỉ nghĩ quá thôi."

"Nếu cậu nghĩ vậy, thì cứ thoải mái thử sau khi tôi trở về.

Tôi không muốn liên quan tý nào đâu."

Tàn nhẫn quá hà.

Mà, cũng đành chịu thôi.

Phần 6:

Nhắc đến Zanoba.

Ngày hôm trước, cuối cùng cậu ấy đã hoàn thành tượng con Rồng Đỏ.

Có hơi khác so với con rồng đỏ mà tôi đã từng thấy, nhưng vì sừng trên đầu
trông khá là ngầu, tôi quyết định coi nó là một món quà đẹp cho em ấy.

Mất khá nhiều thời gian để hoàn tất, nhưng Julie đã phấn khởi.

Em ấy là một đứa trẻ không hay cười nhiều, nhưng sau khi bế em ấy và cho em ấy
xem từ bên trên em ấy thốt lên, "ồ~...!" với giọng ngưỡng mộ.

"Master! Grand Master! Cảm ơn hai ngài rất nhiều ạ!"

Julie nói vậy có vẻ hơi ngượng ngùng, nhưng em ấy đã cúi đầu mình với cử chỉ
thanh nhã.

"Hừm, từ giờ trở đi hãy tiếp tục cố gắng nhé."

Zanoba gật đầu thái quá.

Đúng thực cao ngạo.

Julie cũng gật đầu vui mừng lần nữa.

"Vâng!"

Dù sao, ngôn ngữ loài người của Julie đã có sự cải thiện đáng kể.

Thay vì nói rằng là phương pháp giáo dục của tôi tốt, có lẽ là nhờ Ginger đã
chỉ bảo cho em ấy cách nói năng chuẩn mực vào mọi thời điểm.

Sau cùng thì, mỗi khi ta nhanh chóng sửa lại cách dùng từ khi ta phạm sai lầm,
thì ta sẽ càng nhanh chóng học được nó.

"Thích lắm phải không, Julie. Hãy giữ gìn nó cẩn thận nhé."

"Ginger-sama cũng vậy ạ, cảm ơn chị rất nhiều."

Ginger luôn đứng bên góc phòng, cô ấy mang đồ uống tương ứng cho Zanoba và
những vị khách.

Nếu tôi nhớ không nhầm, cô ấy thuê một căn phòng ở căn hộ gần trường.

Có một căn phòng duy nhất bên cạnh phòng của Zanoba để cho những hộ vệ, nhưng
cô ấy từ chối ở đó và nói rằng căn phòng đó quá tuyệt vời để ở gần Zanoba-
sama.

Trông cô ấy giống như là một người vợ chịu thương chịu khó vậy.

Không thì, có lẽ cô ấy giống như một tín đồ cuồng tín vậy.

Như thể nếu cô ấy bị bảo phải chết thì cô ấy sẽ vui mừng mổ bụng tự sát.

"Gì vậy?"

"Tôi chỉ đang thắc mắc tại sao Ginger-san lại thề trung thành với Zanoba."

Tôi tự nhiên quyết định hỏi và Ginger gật đầu, với vẻ rất sẵn lòng trả lời.

"Tôi đã được mẹ của Zanoba-sama trực tiếp nhờ chăm sóc cho Zanoba-sama.

Kể từ đó, tôi đã thề. Rằng tôi sẽ phục sự Zanoba-sama bằng cả tính mạng của
mình."

"Ồ, một câu chuyện thật là đẹp.... sau đó là?"

"Tất cả chỉ có thế thôi ạ."

Chỉ vậy thôi, cô đã tiếp tục thực hiện đúng lời thề đó thậm chí khi bị cậu ta
nhìn với đôi mắt tàn nhẫn ư.

Không, có lẽ bản thân nó có nghĩa là phải giữ trung thành với một lời thề.

Nếu lòng trung thành bị lung lay dù chỉ một chút, tốt hơn là ta không thề ngay
từ đầu.

À không.

Nghĩ lại thì, tôi đã đọc chuyện như thế này ở đâu đó trong một manga cũ.

Đại loại như là một xã hội phong kiết bao gồm thành phần những người bạo dâm
và vô số những người khổ dâm.

Ginger là một người khổ dâm sao.

Sau khi nghĩ lại thì, tôi nghĩ mình đã hiểu được một chút.

Mặc dù, có lẽ đây không phải là một chuyện bình thường.

Phần 7:

Có một số tiến triển trong nghiên cứu của Cliff nữa.

Xem ra, cậu ta đã phát minh thành công mẫu thử đầu tiên của đạo cụ phép có thể
ngăn chặn triệu chứng của lời nguyền.

Cliff khá là tự hào khi cậu ta báo với tôi.

"Bằng cách đưa mana từ bên ngoài vào để cân đối với mana trong cơ thể.

Mặc dù vẫn chưa đến mức có thể hoàn toàn ngăn chặn được, nhưng nó đã mở ra khả
năng có thể kéo dài thời hạn của lời nguyền lên nhiều lần hơn nữa."

Có vẻ như để đồng điệu mana bên ngoài với mana bên trong đạo cụ phép và sau đó
mana của lời nguyền bên trong tử cung của Elinalize, nó đã làm được điều gì
đó.

Và nó đã được giải thích cho tôi theo một cách phức tạp và rắc rối.

Về những lý thuyết, vì tôi không phải là một người chuyên lý thuyết như Cliff,
tôi sẽ bó tay chịu trận.

Dù sao thì, xem ra có thể làm dịu được triệu chứng của lời nguyền.

"Nhưng, có hai vấn đề."

Trong khi đang nói vậy, Cliff cho tôi thấy một thứ.

Nó là một cái khố thô sơ trông gần giống như cái của một yokozuna(Sumo) hay
đeo.

Nhìn qua, trông nó giống như một cái tã.

"Ra là vạy, một trong những vấn đề đó là... trông không hợp thời trang phải
không.

"Đúng vậy. Tôi không thể để Lize mặc cái thứ như thế này được.

Xem ra Cliff và Elinalize đã cãi nhau về chuyện này.

Elinalize nói rằng cô ấy không thấy bận tâm khi mặc cái này, nhưng Cliff không
muốn giao.

Cậu ta không chịu để cho bạn gái của mình mặc một cái đồ trông kinh khủng.

Tôi yên tâm vì lý do như của Cliff.

Nhân tiện, họ đã giảng hòa chỉ sau một đêm.

Cặp đôi ngốc nghếch.

"Tạm thời, nhờ nhận được sự hợp tác của Zanoba và Silent mà tôi đã chế tạo
thành công một loại nhỏ nữa.

Hiệu quả vẫn còn chưa được tốt, nhưng nếu cậu để chuyện này cho một thiên tài
như tôi, thì dễ như kẹo thôi."

Xem ra mục tiêu của cậu ta là có kích thước hình dáng quần lót.

Tôi không biết họ có thể thu nhỏ lại được đến cỡ nào, nhưng nếu họ cùng nhau
phát minh ra một thứ có kích thước của một cái găng tay, chắc Zaonba sẽ vui
mừng lắm."

Nếu tay của chính cậu ta yếu hơn thì cậu ta có thể chế tác tượng.

À không, có lẽ cậu ta đã vụng về ngay từ đầu rồi, kể cả lời nguyền có biến mất
thì chắc vẫn không thể thôi.

"Vấn đề khác là gì vậy?"

Sau khi hỏi vậy, Cliff có vẻ mặt cay đắng.

"Nó cũng là lý do tại sao mà tôi gọi cậu đó, Rudeus."

"Ồ."

"Thực ra, đạo cụ phép này, tổng lượng mana tiêu thụ của nó quá lớn."

Tiêu thụ mana.

Đạo cụ phép kích hoạt khi người sử dụng truyền mana vào nó.

Nếu nó quá lớn, có vẻ như nó sẽ không thể dùng trong thực tế được.

Đạo cụ lý tưởng là có thể tiêu thụ mana đủ để Elinalize có thể luôn mặc được
nó.

Thế nhưng, tạm để Elinalize qua một bên, xem ra ngay cả tổng lượng mana của
Cliff cũng không thể giữ được quá một giờ.

"Sau này, vì tôi sẽ cải thiện nó lại theo thời gian, mỗi lần như vậy tôi muốn
thử nghiệm vài lần.

Nếu chỉ có chúng ta, thì sẽ có giới hạn số lần chúng ta có thể thí nghiệm từng
ngày."

"Ra là vậy, để đó cho tôi."

Cliff không chỉ tự gọi mình là một thiên tài, cậu ta chắc phải có đủ tổng
lượng mana đáng kể nữa.

Và thế nhưng, nó vẫn chưa đủ để gọi là đủ.

Xem ra giờ đã đến lượt của tôi.

Vì lý do đó mà, kể từ ngày hôm nay, tôi đã tham gia vào những thí nghiệm của
Cliff.

Nhân tiện tiện, cái đạo cụ phép này.

Nó không có hiệu quả ngăn chặn ham muốn tình dục.

Phần 8:

Gần đây, tôi cảm thấy như mình đang sống một cuộc sống tốt đẹp>

Thức dậy tập thể dục buổi sáng.

Ăn sáng.

Đi đến trường, gặp Zanoba, gặp Cliff,

Lắng nghe tiến triển nghiên cứu, thỉnh thoảng xin lời khuyên.

Sau khi ăn trưa, gặp Nanahoshi và giúp cô ấy làm thí nghiệm,

Sau khi tan học tôi giúp Norn học khoảng một giờ ở thư viện.

Trên đường về nhà tôi đi mua sắm cùng với Sylphy,

Sau khi về nhà, tôi chào Aisha,

Tôi tắm cùng với Sylphy, ba người chúng tôi ăn tối cùng với nhau.

Và sau đó, tất cả chúng tôi cùng nhau tập phép thuật trong khi nói chuyện linh
tinh.

Sau khi Aisha đi ngủ, tôi cùng với Sylphy làm công việc tạo em bé.

Và sau đó, tôi chìm vào trong giấc ngủ say trong khi sử dụng Sylphy như là một
cái gối ôm.

Mỗi ngày có hơi khác, nhưng trong khi tiến lên từng bước một theo thời gian,
chúng tôi tiếp tục sống cuộc sống của chúng tôi.

Có lẽ cuộc sống như thế này người ta có thể gọi nó là "Hạnh phúc".

Điều đó tôi chưa bao giờ đạt được ở kiếp trước.

Sau khi Paul trở về sau khoảng 1 năm nữa, chắc chắn chúng tôi còn hạnh phúc
hơn nữa.


Mushoku Tensei - Chương #122