Người đăng: ๖ۣۜHắc ๖ۣۜMiêu
Phần 1:
Chúng tôi sẽ luân phiên nhau canh chừng vào buổi tối.
Hai người ngủ trong khi người kia quan sát.
Nếu có gì bất thường, người kia sẽ đánh thức hai người còn lại ngay lập tức.
Mọi chuyện được thu xếp như vậy.
Tôi sẽ đánh thức họ bằng mọi giá khi nghe thấy có tiếng cót két.
Căn phòng mà chúng tôi đang ngủ cùng căn phòng với những chủ nhân cũ bị sát
hại dã man.
Một căn phòng ở cuối sảnh tầng trên.
Có lẽ nó có liên quan đến nơi con quỷ xuất hiện.
Tôi không thể nghĩ ra nguyên do các vụ đó là do một vài tên trộm vô gia cư
nào, nhưng nếu là chúng thì tâm trí tôi sẽ bình yên hơn.
Nếu đối thủ là con người, xử lý dễ như kẹo.
Thậm chí còn có thể có phần thưởng cho việc bắt chúng, thêm tiền cho đám cưới
nữa.
Nếu đối thủ là quỷ, càng đơn giản hơn.
Tìm kiếm và tiêu diệt.
Quá đơn giản, đúng không?
Phần 2:
"Tỉnh dậy đi Rudeus! Có tiếng động!"
Cliff đã đánh thức tôi dậy.
Tôi bật dậy ngay lập tức.
Zanoba vẫn đang ngủ.
Chúng tôi đã luân phiên đổi ca cho nhau khoảng hai giờ để mỗi người có thể ngủ
được một giấc ngắn.
Vì chúng tôi không biết thời gian chính xác, chúng tôi đã sử dụng một đồng hồ
cát.
Bây giờ là ca thứ hai.
Vào nửa đêm.
Đúng thời gian con quỷ xuất hiện.
"Hãy đánh thức Zanoba."
Tôi bảo Cliff vậy và di chuyển tới cánh cửa.
Và tôi lắng nghe kĩ.
Kiri ...... Kiri .......
...... Kata ...... Kata .......
............ Kyi ....... Kyi ......
Hừm, tiêu rồi.
Tiếng thật kinh.
Rất chi rõ ràng.
Như tiếng ghế cót két.
Đáng sợ quá.
Tôi đã bắt đầu bật mắt tiên đoán.
"Huaaa~......"
Zanoba trong khi dụi mắt mình, ngáp một hơi dài.
Tôi xác nhận là có nó và đặt tay mình lên tay cầm cửa.
Sau đó, tôi mở cửa từ từ, để nó không gây tiếng động mạnh nào.
Tôi nhìn ra sảnh.
Không có gì.
Đề phòng thêm, tôi nhìn sang bên khác.
Không có gì.
Bên trên, bên dưới. Không có gì.
Tôi lắng nghe cẩn thận.
Không có gì.
Tiếng động đã không còn nữa.
Zanoba trong tư thế sẵn sàng.
"Sao rồi ạ?"
"Không có gì ở đây."
Chúng tôi có thể tìm kiếm khắp nhà hoặc chờ ở đây cho đến khi có lại tiếng
động.
Các chủ nhân cũ đã nghĩ rằng họ nghe nhầm, cứ để yên vậy, và chết.
Nếu chúng tôi ở đây... thể nào cái chết cũng sẽ đến...
Không, kể cả các chủ cũ, nếu họ nghe thấy âm thanh rõ như thế thì nhất định họ
sẽ đi kiểm tra.
Tôi sẽ bắt chước họ?
"Đi tìm kiếm kẻ thù đi."
"Được rồi. Đội hình vẫn như trước nhé?"
"Ồ, cẩn thận đấy."
"Nếu có Sư phụ bảo vệ đằng sau, thì tôi an tâm rồi."
Zanoba đã có một chiếc gậy đá.
Cliff lòng đầy sự căng thẳng, đi theo.
"Cliff-senpai, anh có nhớ mình phải làm gì không?"
"Tôi sẽ thi triển phép thuật tấn công hệ Thần."
"Đúng vậy. Cảm ơn cậu."
Thế thì được rồi.
Zanoba làm Tank còn Cliff sử dụng phép thuật hệ Thần, và nếu không có hiệu quả
thì tôi sẽ sử dụng Đạn Đá.
Được rồi.
"Zanoba, đi thôi."
Đêm tìm kiếm bắt đầu.
Phần 3:
Tôi biết những căn phòng ở đâu vì chúng tôi đã kiểm tra căn nhà này rồi.
Hoạt động trinh sát diễn ra suôn sẻ.
Đầu tiên, tôi kiểm tra tất cả các căn phòng tầng trên.
Không có gì bất thường.
Sau đó, chúng tôi cẩn thận đi xuống tầng dưới.
Chúng tôi kiểm tra từng căn phòng một, như bếp lò và lò sưởi, và những nơi
khác có khả năng ẩn nấp.
Không có gì bất thường.
Các căn phòng vẫn đẹp như vậy.
"Sư phụ, chỉ còn tầng hầm thôi."
"Ừ."
Chúng tôi đi đến tầng hầm.
Cánh cửa đằng sau cầu thang.
Cầu thang dẫn xuống tầng hầm.
Tối quá.
Có một vài cảm giác kì lạ nào đó đối với tầng hầm này.
Có vẻ như tôi cũng căng thẳng.
Tôi có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.
Một hơi hít thở sâu.
Trong khi chú ý quan sát đằng sau, chúng tôi đi xuống cầu thang.
Tôi cảm giác như chúng tôi đang đi xuống địa ngục vậy.
Chúng tôi đã đến tầng hầm.
"Thế nào?"
"Không có gì ạ."
Zanoba trả lời vậy.
Tôi cũng đã cố soi sáng xung quanh bằng cây đèn cầm tay.
Tôi thử nhìn cẩn thận từng góc tầng.
Nhưng không có gì cả.
Thế nhưng, các chủ nhà cũ hẳn cũng phải kiểm tra tầng hầm.
Nơi đây là đáng khả nghi nhất.
Tuy nhiên, không có gì ở đây cả.
"Hiện tại, hãy đề phòng tấn công bất ngờ trong khi chúng ta trở về phòng."
Tôi nghe thấy tiếng động.
Thì kẻ thù sẽ tới.
Ngoài ra, nó có thể chờ cơ hội để tấn công trong khi chúng tôi đã ngủ say...
Hừm, chúng tôi có thể giả vờ ngủ cho đến sáng mai.
Chúng tôi cẩn thận rời tầng hầm.
Và đi lên tầng hai.
Chúng tôi đi lên sảnh trên và trở lại căn phòng mà chúng tôi chờ đợi.
"Zanoba, hãy cẩn thận khi mở cửa, có khả năng là nó đang ẩn nấp trong căn
phòng chúng ta ngủ đấy.
"Đã rõ."
Zanoba từ từ cầm đến nắm cửa trong khi cầm chặt chiếc gậy đá của mình.
Nó đã mở.
Không có gì xảy ra cả.
"...."
"...có vẻ như không sao cả."
Không có gì.
Không tấn công.
"Phù~......"
Một tiếng thở dài.
Hãy thử xem liệu nó có tấn công trong khi chúng tôi đang ngủ không.
Hay chẳng hạn, nếu nó tấn công trong khi có người đang đi vệ sinh.
Nhắc mới nhớ, tôi chưa kiểm tra khu vườn.
Ngày mai, chắc tôi cũng sẽ kiểm tra vườn nữa.
Và.
Sau đó, đột nhiên.
Tôi quay lưng nhìn.
Nó ở đó.
Dưới sảnh.
Người cúi thấp như thể nó chỉ biết bò.
Phần trên cơ thể thò ra từ cầu thang.
Nó nghiêng đầu nhìn tôi.
Nó có phải người không vậy.
Có mắt. Có mũi. Có cả miệng.
Nhưng nó không có tóc. Không có tai.
Và tôi không cảm thấy chút sự sống gì từ nó.
"..."
Trong bóng tối, hình dáng của nó ngày càng hiện rõ hơn, nó đang nhìn tôi.
Chỉ vài giây ngắn, chúng tôi nhìn lẫn nhau.
"Nó-"
Ngay khi tôi định nói hết câu.
Nó di chuyển.
Nó nâng phần thân trên như thể định nhảy, sa đó nhảy lên sảnh tầng hai.
Nó có 4 tay.
Cả 4 chân nữa.
Trong bóng tôi, nó trong khi đang vẩy vẩy một cái cọc nhọn trên tay, nó di
chuyển 4 chân, không chút tiếng động, chạy tới đây với tốc độ kinh hồn.
"Uoaaa!?"
Tôi mất tự chủ.
Tôi bắn Đạn Đá trong khi ngã xuống về đằng sau.
Bỗng tôi có lo lắng rằng Đạn Đá có thể làm phá vỡ đi tòa nhà.
Lưỡng lự làm yếu lực của Đạn Đá.
Đạn Đá bắn trúng vai của nó và nó loạng choạng.
Thế nhưng, nó không dừng lại.
Nó giơ cọc đến chỗ tôi.
Và tôi cố tránh nó bằng mắt tiên đoán.
"Sư phụ!"
Zanoba nhảy lên trước mặt tôi.
Một chiếc cọc đã cắm xuống đến Zanoba.
Cọc đi thẳng đến vị trí tim của cậu ta.
"Zanoba!"
Nó không xuyên qua được.
Đấu Khí của Zanoba đã ngăn cái cọc nhọn đâm.
Woa, quả đúng là Zanoba!
Không có gì phải sợ cả!
Zanoba nắm lấy mặt nó với một tay.
Nó quẫy 8 cái chi của nó trong cơn điên cuồng, đập hết sức vào Zanoba.
"Thần của chúng ta ban ơn cho Đất Mẹ!
Kẻ ngu ngốc chống lại lẽ Thần, sẽ bị trừng phạt bởi Thần!
[Diệt Trừ] !"
Cliff bắt đầu niệm chú trong khi nửa cơ thể của cậu ta vẫn còn bên trong
phòng.
Ánh sáng trắng bắn ra từ cây trượng và trúng nó.
Thế nhưng nó vẫn không ngừng cử động.
Đó không phải là ma sao?
Tôi đưa tay ngắm thẳng tới nó.
Đạn Đá.
Sau đó tôi bắt trúng vào mặt nó.
Nhưng ở vị trí này tôi sẽ bắn trúng Zanoba mất.
"Zanoba, lui một bên, tôi sẽ sử dụng Đạn Đá!"
"Sư phụ, chờ đã!"
Zanoba không di chuyển.
Mặc dù quần áo của cậu ta đã bị xé toạc bởi liên tiếp bị cọc tấn công, cậu ta
không nao núng.
Tại sao vậy?
"Không sao đâu, di chuyển đi! Tôi sẽ bắn nó!"
"Chờ một tý đã! Sư phụ! Cảm ơn!"
Zanoba ôm nó.
Như thể đang bảo vệ nó khỏi tôi.
Nó tiếp tục điên cuồng chống cự.
Quần áo của Zanoba đã bị băm nhỏ.
Với sức mạnh siêu nhân của mình, cậu ta để lộ ra lưng thanh mảnh đến không ngờ
của mình.
Vài giây, vài phút, thời gian cứ trôi qua.
Nó cử động liên tục, nhưng nó dần chậm chạp đi.
Cuối cùng, nó đã dừng cử động.
"Phù~....."
Zanoba xác nhận xong, lột bộ đồ đã rách của mình và trói tay và chân của nó
lại.
"Sư phụ, vào phòng nào."
"À."
Tôi đã bị chỉ đạo bởi Zanoba, và chúng tôi trở về căn phòng.
Phần 4:
Trong căn phòng, Cliff đang run rẩy bần bật.
"Tôi, tôi không có bỏ chạy đau. Do tôi nghĩ hành lang hẹp và tôi có thể làm
trở ngại."
"Ừm... Một quyết định sáng suốt."
"Đ-Đúng không?"
Không có sức thuyết phục đâu.
Mà, tôi cũng đã giật mình hoảng sợ bởi nó, nên tôi sẽ không nói gì cả.
"Sư phụ."
"Zanoba, thật may là cậu còn sống. Nhưng nó quá nguy hiểm. Cậu đâu có phải là
bất tử như Quỷ Vương đâu..."
"Sư phụ nhìn này, nhìn nó này, tuyệt quá."
Zanoba đang tỏ ra rất hào hứng.
Trong khi lờ đi lời tôi nói, cậu ta ngồi bệt xuống đất.
Tôi nghe thấy tiếng động nhỏ vang lên.
Zanoba đang thắp sáng chiếc đèn cầm tay.
"Đây, đây là... hình nhân ư?"
Với màu sắc mờ nhạt, một con hình nhân bằng gỗ đang nằm yên.
4 tay và 4 chân.
Một hình dạng kì lạ, nhưng nó là hình nhân.
Chân nó bị trói bởi mảnh vải.
Tôi đã nghĩ nó là cái cọc nhọn, nhưng hóa ra lại là cánh tay gãy.
Trong 4 cánh tay, hai cái đã bị gãy.
Trên mặt nó có mũi và miện được tạo ra như là qua loa.
Có gì đó trông giống như là quả cầu thủy tinh đặt ở hai mặt.
Nó là chất vô cơ.
Thật sự. Tôi không muốn chăm chú nhìn nó đâu, quá ư, quá ư là đáng sợ.
Ngoài ra... ở một vài chỗ nó bắt đầu di chuyển.
Khi tôi nhìn sang Cliff, cậu ta cũng đồng ý với tôi.
Trong khi đang giữ cây trượng của mình, cậu ta nhìn chăm chú vào con hình nhân
một cách thận trọng.
"Sư phụ, thật là tuyệt vời quá."
Chỉ có Zanoba là khác.
Cậu ta có vẻ như không thể giấu nổi sự hào hứng của mình.
Khi thấy đến một hình nhân hiếm, thì ngay lập tức sẽ thế này đây.
"Zanoba, cho dù cậu có thích hình nhân đến thế nào đi-"
"Sư phụ! Hình nhân di chuyển này! Nó đang di chuyển này!"
Và, tôi cũng đã nhận ra.
Con hình nhân này, định tấn công chúng tôi.
"Hình nhân có thể di chuyển..."
Hình nhân có thể di chuyển.
Golem.
Automata.
Rô bốt hầu nữ. wa wa wa.
Những từ đó xuất hiện trong đầu tôi.
Nỗi sợ tan biến dần trong giây lát.
"Đúng thực là tuyệt thật."
"Sư phụ, ngài cuối cùng đã nhận ra rồi sao?"
Tôi lắng nghe Zanoba với giọng như thể là có ngụ ý rằng "không đời nào sư phụ
không nhận ra được."
Một giọng điệu thúc đẩy niềm tự hào.
"À. Thật may là ta không phá vỡ nó. Zanoba, quyết định của cậu thật chính
xác."
"Fu fu, tôi đã nhận ra nó là hình nhân chỉ mới nhìn qua."
"Đúng thực, đôi mắt cho hình nhân của cậu đã vượt xa tôi rồi."
Tôi khen ngợi Zanoba với vẻ thỏa mãn.
Thế nhưng, nó là hình nhân biết di chuyển.
Nếu ta nghĩ về nó, thì có những con golem chất vô cơ hay những con gì đó ở thế
giới này.
Con hình nhân này được tạo từ gỗ, có lẽ cả đá thì cũng di chuyển được.
Có thể tự động di chuyển.
Sử dụng vật liêu nhân tạo như silicon, tạo một hình nhân với da của con người
là có thể.
Và nếu nó biết di chuyển...
Giấc mơ dần càng to lớn trong tôi.
"Zanoba, chúng ta làm gì đây. Tim tôi không ngừng thình thịch."
"Sư phụ, tôi cũng vậy, tôi khó có thể giữ nước mắt của niềm vui sướng này!"
Đầu tiên, hãy mang hình nhân này về nhà.
Sau đó kiểm tra kĩ lưỡng xem sao nó có thể di chuyển.
Vì nó không thể di chuyển bình thường, có thể có đạo cụ phép với vòng tròn
phép được khắc lên nó.
"Ê, đủ rồi đó mấy cậu!"
Và, cậu ta đột ngột tức giận.
Cliff vẫn nắm chặt cây trượng, trong khi đang lườm.
Đây không phải là lúc để nói chuyện về cái thứ đó!"
"[Cái thứ đó] là có ý gì hả!"
Zanoba nắm lấy mặt của Cliff, và nâng cậu ta lên khỏi mặt đất.
"Agaaaa!!"
Cliff nắm lấy tay của Zanoba trong khi đang bị nâng lên, nhưng nó không nhúc
nhích.
Đã được một thời gian rồi kể từ lần cuối tôi thây cảnh tượng này.
"Một con hình nhân biết di chuyển đó! Sao cậu không hiểu được tầm quan trọng
của nó chứ!"
"Au au! Có những con quỷ tạo Áo giáp biết cử động đó biết không!"
Quỷ.
Nghe thấy từ đó, tôi nhớ ra mục tiêu của chúng tôi.
Chúng tôi không đến đây để bắt một con hình nhân biết di chuyển.
Tôi tới đây để lấy căn nhà này.
Thế nhưng, bảo vệ ngôi nhà, và làm rõ bí ẩn của hình nhân di chuyển...
Không phải là tôi không thể làm được cả hai.
"Zanoba, bỏ tay ra đi."
"Ư, nhưng Sư phụ."
"Cliff Senpai nói có lý đấy."
Zanoba thả tay ra.
Cliff rơi xuống lập tức, tôi dùng phép chữa trị ngay sau đó.
Chắc đau lắm đây.
"Có lẽ, con hình nhân này chính là ma quỷ mà chúng ta đang tìm."
"Ừm."
"Chắc không chỉ có một con đâu. Hãy tìm và bắt những con còn lại. Có thể chúng
ta sẽ tìm được dấu chân của hình nhân."
"Ồ, ra vậy, đủng rồi!"
Zanoba với vẻ mặt bị thuyết phục gật đầu nói vậy.
"Chúng ta sẽ không ngủ tối này.
Hãy đi tìm kiếm nơi con hình nhân này đã ẩn nấp."
Và như vậy, cuộc kiểm tra căn nhà lần thứ ba bắt đầu.
Phần 5:
Không có nơi nào đủ lớn để chứa con hình nhân này.
Sau khi tìm kiếm khắp căn nhà hai lần, không có một nơi nào để chứa cả.
Tôi đã nghĩ có thể là khu vườn mà chúng tôi chưa động tới, nhưng ở đó không có
gì cả.
Có dấu chân hình nhân trên tuyết, nhưng chỉ có thế.
Do đó, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu, rằng có căn phòng ẩn đang ở đâu đó.
Căn nhà này được xây đối xứng.
Nếu tôi tìm một nơi không đối xứng, thì có thể chúng tôi sẽ tìm thấy cái gì
đó.
Tôi đã nghĩ vậy, và cố tìm những nơi đáng ngờ trong khi kiểm tra sàn nhà cả
hai tầng, nhưng tôi không thể tìm thấy gì cả.
Ý tôi là, bên trong căn nhà này quá tối.
Kể cả nếu có gì đó bất thường, thì chúng tôi không thể nhận ra được.
"Có lẽ chúng ta sẽ kiểm tra lại vào trưa mai."
Chúng tôi đồng tình với ý kiến của Cliff và quyết định tìm kiếm lại vào ngày
mai.
Trước khi tìm kiếm lại, tôi đã mang hình nhân về Đại học Phép thuật.
Khi tôi nhìn kĩ hơn, con hình nhân này khá là cũ rồi.
Cái màu bị phai mờ là màu sơn trắng bắt đầu bị bóc vảy do nấm mốc.
"Hình nhân mới của master đó ạ?"
Tôi đã nghĩ Julie sẽ hoảng sợ, nhưng không có gì cả.
Em ấy chỉ nhìn nó với ánh mắt tò mò.
"Ngài muốn em lau sạch nó không ạ?"
Tôi nghe thấy vậy.
Có vẻ như đôi khi em ấy được giao nhiệm vụ lau sạch những bức tượng mới mua
của Zanoba.
Zanoba có nói là [Để đánh giá được thêm sâu hơn nữa về bên ngoài của những
hình nhân]
Có vẻ để lau và đánh bóng hình nhân tốt nhất có thể là dồn hết tình yêu vào
nó.
Em ấy đã được dạy dỗ rất tốt.
"Sao chúng ta làm nó cử động lại được đây?"
"Sau khi kiểm tra xong biệt thự, chúng ta sẽ biết thôi."
Trông Zanoba như không thể chờ đợi để bắt đầu nghiên cứu con hình nhân này.
Tôi có thể hiểu cảm giác đó.
Tôi hiểu mà, nhưng tôi muốn cậu bình tĩnh lại.
Hiện tại, con hình nhân đã bị nhốt trong cái hộp tôi tạo từ phép thuật hệ đất.
Không thể nào để Julie bị tấn công trong khi chúng tôi không ở đây được.
Phần 6:
Tôi trở về căn nhà.
Tôi đã mua rất nhiều đèn cầm tay để thắp sáng cả căn phòng.
Tôi đã giải quyết tất cả các khả năng mà tôi chưa tính tới khi tôi tới đây.
Tôi cũng đã kiểm tra lò sưởi.
Tôi thò đầu vào trong để nhìn kĩ hơn.
"Hừm, không có thay đổi gì..."
Tôi kiểm tra xong lò sưởi trong khi gõ rơi mấy cái bồ hóng và mạng nhện.
Sau đó, tôi nhận ra nguyên nhân gây ra cảm giác khó chịu của mình ngày hôm
qua.
Sàn nhà không có bồ hóng.
Như thể là có ai đó đã dọn dẹp nó, tất cả đã được dọn dẹp gọn gàng.
Khi tôi nghĩ lại, mảnh vải đen mắc kẹt bên chân của con hình nhân là màu đen.
Mỗi đêm có lẽ nó đã dọn dẹp căn nhà bằng mảnh vải đó.
Không, căn nhà có thể bị nhuộm màu đen bởi mạnh vải này. Màu đen...
Ồ, có lẽ nào, mảnh vải đó, là đạo cụ phép?
Không, hãy tạm thời bỏ qua sang một bên đã.
Giờ thì, tâng trên, tầng dưới, tầng hầm.
.... Tầng hẫm vẫn khả nghi nhất.
Tôi đã mang một ít đèn cầm tay xuống tầng hầm.
Vì chúng sẽ sử dụng khí oxi, nên tôi để cửa mở.
Tôi tính đến khả năng có cái gì đó bị ẩn giấu ở giữa cầu thang, nên tôi cũng
kiểm tra chỗ đó.
Trong không gian trống vắng của tầng hầm, tôi đặt các cây đèn lên kệ.
[Nhìn này! Tuyệt không, trông sáng như buổi chiều vậy]
là lời của một người từ câu chuyện cổ tích sẽ nói.
"Sáng thế này, tôi có thể nhìn kĩ hơn được rồi."
Ở góc tầng hầm.
Bức tường được làm từ bảng gỗ.
Tôi không thấy nó rõ khi chúng tôi chỉ sử dụng một hai đèn cầm tay vào buổi
tối, nhưng giờ sáng thế này rồi nên tôi có thể thấy rõ.
Ở góc tường, nó có một hình vuông đen tối.
Nó là cửa ẩn.
Tôi dám chắc là người ta sẽ không thể nào biết được nó ở đó khi mới được ban
đầu tạo ra, nhưng qua thời gian, những phần bị mở đóng liên tục sẽ dần bị dính
bẩn, và hiện rõ lên bề mặt.
Ở mặt đất cũng vậy, những vết mở ra đóng vào có thể nhìn thấy rõ.
"Được rồi, đi vào thôi!"
Cliff đang vui mừng chuẩn bị mở cánh cửa.
Để chuẩn bị tấn công, tôi nhìn thẳng vào cánh cửa với mắt tiên đoán.
Nhưng, Cliff dừng lại sau đó.
"Có chuyện gì vậy?"
"Tôi không biết cách để mở nó."
Vì cậu ấy nói vậy, tôi sẽ nhìn xem sao.
Không có một vết sứt mẻ thông thường của một cánh cửa trượt, hay nắm cửa mở.
Mặc dù trông là vậy, nó không giống như là chúng tôi có thể đẩy nó mở ra.
"Sư phụ, để tôi phá nó nhé?"
Đề xuất của Zanoba đã bị tôi từ chối bằng lắc đầu.
Mặc dù tôi có thể sửa được, tôi thật sự không muốn phá vỡ nó.
"Hừmm ......"
Tôi nhìn mặt đất.
Dấu vết của cánh cửa mở và đóng vẫn còn ở đây.
Đúng là nó có thể mở. Cánh cửa mở ở phía bên này.
"Không có gì cả."
Và, tôi nhận ra một dấu vết có hơi khác.
Dấu vết đã mở cánh cửa bắt đầu từ mảnh thứ ba trên bảng phía bên trái.
Một mảnh của cánh cửa đen làm bằng gỗ trượt ra.
Và có một cái hộp ngăn kéo nhỏ thò ra.
Ở trong ngôi làng ninja mà tôi đã từng đi thăm quan trong một chuyến đi hồi
còn học tiểu học.
Có một cánh cửa ẩn ở đó.
Tôi nhớ cảm giác đó và thử ấn góc trái.
Một tiếng [Giii], phát ra.
Thế nhưng, nó không mở được. Chặt quá.
"Zanoba, thử ấn đi."
"Vâng."
Tôi để Zanoba ấn nó.
Và sau đó, cánh cửa tạo thành tiếng [Cót két] khi nó di chuyển và mở dần ra.
Tiếng ở nửa đêm phát ra từ đây ư?
Ở bên trong cánh cửa ẩn có một cái tay cầm. Có lẽ là để đóng từ bên trong dễ
dàng hơn.
"Tôi nghĩ là không có bẫy ở đây... nhưng có thể có gì đó đấy, nên hãy cẩn
thận."
Tôi đi vào bên trong trong khi nói vậy và thắp sáng bên trong bằng cây đèn.
Khả năng có bẫy hay tấn công bất ngờ đã bị dập tắt.
Một căn phòng nhỏ.
Một cái bàn, một cái bệ bằng gỗ duy nhất.
Thế thôi.
Ở trên bàn, có nhiều cuốn sách và lọ mực được đặt ở đó.
Về lọ mực, nắp đã bị hỏng, và bên trong đã bốc hơi.
Ở bên cạnh cái bệ tôi không biết nên dùng từ gì để diễn tả được nó.
Có thể là nó giống như một cái quan tài.
Một cục gỗ có kích thước quan tài.
Tôi có cảm giác bề mặt lõm là để vừa vặn cho con hình nhân.
Sau khi quan sát kĩ hơn, ở vị trí phần đầu... là phần những con mắt sẽ ở tại
vị trí đó là những viên đá trong suốt được đính ở đó.
Tôi theo trực giác cảm thấy rằng con hình nhân đã ngủ ở đây. Rất có thể, con
hình nhân nằm ở đây để sạc điệ... à không, là để được cung cấp mana.
"Cliff, cậu có biết gì về cái bệ không?"
"Không, đây là lần đầu tiên tôi thấy nó."
Cliff lắc đầu mình.
Tôi rụt rè chạm vào cái bệ.
TÔi không nghĩ là có cái gì sẽ đột nhiên đè tôi xuống đâu nhưng...
Tôi giơ tay lấy một cuốn sách bỏ trên bàn.
Tôi hiểu rằng là nó đã bị bỏ mặc trong suốt một thời gian dài, nhưng, thật may
là, không có dấu vết bị ăn mòn bởi sâu.
Có lẽ nào con hình nhân đã tiêu diệt sâu bọ?
Bìa có một tiêu đề và một hình huy chương.
Tiêu đề không thể đọc được.
Khi tôi mở nó ra, chữ cũng không thể đọc được.
Nếu đây là những chữ cái tôi không thể đọc được thì có nghĩa là chúng được
viết bằng ngôn ngữ Thiên Thần hoặc ngôn ngữ Hải Thần.
Hoặc là được viết bởi ngôn ngữ nào đó khác.
Nhưng, tôi có cảm giác là tôi đã từng thấy hình huy chương này và chữ cái ở
đâu đó.
Ở đâu thế nhỉ?
Có phải là ở thư viện Đại học Phép thuật?
Tôi mở ra trang.
Có một vài hình.
Hình về cơ thể người, hình của vòng tròn phép.
Hơn nữa, hình nhân có bốn tay và bốn chân xuất hiện khi tôi mở sang 1 trang.
"...Zanoba."
"Vâng."
Zanoba đang đứng ngồi không yên ở cửa vào, đến chỗ tôi.
"Tôi nghĩ, đây là thứ viết về hình nhân, cậu nghĩ thế nào?"
"Tôi không thể đọc được. Tuy nhiên, đây rõ ràng là về nó rồi."
"Thế nào, cho tôi xem coi."
Sau khi nghe chúng tôi nói chuyện, Cliff đã thò đầu mình vào xem.
Trong khi mở từng trang cẩn thận chúng tôi chăm chú xem mặc dù không đọc được.
Sợi dây nối các trang lại với nhau đã khá cũ rồi, không tính giấy, có vẻ như
nó sẽ bị đứt bất cứ lúc nào.
Bức vẽ, mũi tên, và văn tự.
Kể cả nếu có giải thích chú thích được viết ở đây, tôi cũng không thể hiểu
nổi.
Ảnh minh họa các phần của cánh tay, vòng tròn phép, chỉ số và ghi chú nào đó.
Có những ghi chú được viết ở lề theo nhiều cách khác nhau.
"Nếu ta nhìn vào hình vẽ, nó giống như vòng phép của đạo cụ phép..."
Cliff cho là vậy.
"Vậy ư?"
"Ừ, sở dĩ tôi biết vì gần đây tôi hay học về nó mà, tôi đã thấy những vòng
tròn phép tương tự thế này. Có lẽ, bản thân con hình nhân là đạo cụ phép."
"Hóa ra là vậy."
Tôi thử nghĩ ra giả thuyết.
Người chủ cũ trước.
Không, có lẽ là vị chủ đầu tiên ở đây, đã học về cách làm hình nhân.
Vòng tròn phép này có thể đã bị cấm kỵ thời đó, nên nó đã được phát triển một
cách bí mật.
Tôi nghĩ con hình nhân đang cố bảo vệ ngôi nhà này, như vai trò của một vệ sĩ
bảo vệ.
Và vị chủ đầu tiên đã hoàn thành được nửa phần con hình nhân.
Nhìn kĩ con hình nhân đó, có vẻ như có một số vấn đề còn tồn lại, nhưng người
đó đã thành công đến mức tạo ra được hình nhân có thể di chuyển khắp căn nhà
và chiến đấu.
Thế nhưng, vị chủ đầu tiên đã biến mất.
Ông ta đã đi đâu đó trong khi mới hoàn được một nửa hay là đã bị phát hiện và
bị bắt, tôi không biết nữa.
Rất có thể ông ta đã chết trong vụ tai nạn nào đó, và kết quả là công trình
nghiên cứu còn đang dang dở.
Có lẽ... con hình nhân đã ngủ trong cái bệ này suốt.
Thế nhưng, nó bắt đầu hoạt động vì lý do nào đó.
Nó di chuyển trong khi dọn dẹp ngôi nhà, và bật chế độ chiến đấu với những kẻ
đột nhập.
Có khi, nó được lập trình để khi kết thúc công việc dọn dẹp, sẽ trở về cái bệ
này để sạc.
Thật không may tôi nghĩ những người đã bị giết bị con hình nhân này coi là kẻ
đột nhập.
Tuy nhiên, nếu nó đi ra ngoài vườn, thì cũng không lấy làm lạ khi có ai đó
thấy nó.
À không, Cánh cửa ở lối vào đã bị hỏng mà nhỉ.
Nghĩ lại thì, trong căn nhà, chỉ có cánh cửa đó bị hỏng.
Vị chủ cũ có lẽ đã thay đổi nó. Vì lý do an ninh hay gì đó.
Vì hình dáng của cánh cửa đã thay đổi, nên nó không thể mở cửa được.
Bình thường nó được lập trình để tuần tra khu vườn, nhưng nó đã phải bó tay
trước cánh cửa không thể mở ra được.
Thế nhưng, cán cửa đã bị phá vỡ khi chúng tôi vào nhà.
Do đó, theo những gì được lập trình, nó đi đến khu vườn.
Và chúng tôi đã đi qua nhau.
Sau khi chúng tôi lên trên tầng, nó đã gặp chúng tôi.
Không có gì lạ nữa rồi.
"Dù sao, có vẻ như không còn con hình nhân nào nữa."
Nói ngắn gọn, vụ án giết người trong nhà hoang đã kết thúc.
Phần 7:
Để chắc chắn, tôi tiếp tục kiểm tra căn nhà này lần nữa,
và xem tình trạng của nó trong vài ngày.
Tôi không còn nghe thấy tiếng động vào lúc nửa đêm nữa.
An toàn rồi.
Tôi đi đến phòng bất động sản và kết thúc thỏa thuận chính thức để mua căn
nhà.
Về danh tính của ma quỷ, chúng tôi nói rằng là có con quỷ dữ đã ẩn nấp trong
tầng hầm.
Những người hỗ trợ sẽ tới vào ngày hôm sau và sẽ làm công việc sửa chữa và dọn
dẹp.
Tôi đã được hỏi là có muốn mua hết tất cả tính cả đồ nội thất từ họ hay không,
nhưng tôi quyết định sẽ tự mua những đồ cần thiết nhất có thể.
Có Sylphy đi xem căn nhà này thì tốt quá.
Nói thế nào nhỉ, cảm giác của một người Nhật ư?
Vì có một số chỗ trong căn nhà cần phải được tu bổ cho hoàn chỉnh đúng một căn
nhà, nên thời gian để chúng tôi có thể đến sống luôn ở đây là vào khoảng nửa
tháng nữa.
Đến lúc đó, nụ cười tươi tắn của Sylphy nổi lên trước mắt tôi.
["Em xem này, đây là nhà của chúng ta đó!"
"Kyaa, Rudi ơi trông nó đẹp quá."
"Có rất nhiều phòng trong nhà nữa, có bao nhiêu đứa trẻ cũng chấp được hết."
"Lại còn nghĩ về tương lai nữa, tuyệt vời quá, ôm lấy em đi!"
"Tất nhiên rồi em yêu, chiếc giường đã được chuẩn bị rồi nè."
"Rudi muốn có con ngay luôn ư!"]
Mặc dù nó không thể nào xảy ra luôn ngay được.
... Hình như tôi đang nở nụ cười tà ác.
Không được phải nghĩ ngược lại.
[Hử, Rudi chỉ mua được căn nhà nhỏ thế này thôi sao?]
Sylphy sẽ không nói vậy đâu. Nhất định cô ấy không phải là loại người ích kỷ.
Cơ mà, tôi đã thu hoạch được khá nhiều.
Căn nhà được dọn dẹp và mua chỉ trong vài ngày, tôi cũng đã giải quyết con
hình nhân ám căn nhà.
Con hình nhân đó nhất định là đạo cụ phép.
Bình thường, ta sẽ phải trình những thứ như thế lên Hội phép thuật.
Tuy nhiên, tôi không thuộc về Hội phép thuật, nên cũng chả sao cả.
Vì nó là một phần của căn nhà tôi đã mua nên tôi là chủ của nó, rất đơn giản.
Phần 8:
Khi chuẩn bị hết ngày, tôi quyết định mang theo những tài liệu nghiên cứu
trong tầng hầm.
Zanoba mang cái bệ, và tôi mang những cuốn sách.
Chúng tôi sẽ sử dụng chúng để nghiên cứu con hình nhân cử động.
"Sư phụ."
Trên đường về Đại học Phép thuật.
Zanoba nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.
Cậu ta đang khênh cái bệ lớn trên vai cửa mình.
Rõ ràng là nhìn qua thì nó đúng là rất nặng, nhưng đối với Zanoba thì nặng
cũng chỉ là nhẹ.
Hiện tại, nó đã được bọc vải xung quanh, nhưng khi nhìn từ xa, người ta sẽ
thấy cậu ta như đang mang một cái quan tài.
"Gì vậy?"
"Về việc nghiên cứu hình nhân. Ngài có thể giao phó nó cho tôi?"
Tôi vô tình nhận ra ánh mắt của cậu ta.
Quyết tâm chưa từng thấy đã được thấy xuyên qua lớp kính của cậu ta.
Zanoba nói.
"Lượng mana của tôi rất ít, và tay tôi lại còn vụng về. Thậm chí tượng con
Rồng Đỏ mà tôi đang cố chế tác vẫn chưa có tiến triển gì và chỉ làm cản đường
Sư phụ."
Không đơn giản là vậy.
Cậu ta nói ra thì dễ dàng, nhưng tôi có thể cảm thấy gánh nặng của những khó
khăn mà cậu ta đang mang trong đầu.
Cậu ta không thể đơn giản nói ra dễ dàng được.
"Nhưng với thứ này trước mắt tôi, tôi đã nghĩ rằng mình có thể làm được gì đó.
Sau khi nhìn cuốn sách, tôi nghĩ mình có thể hiểu được tác giả của nó muốn làm
gì."
Hừm.
Vậy sao?
Cả hai người họ đều yêu hình nhân có lẽ đến mức mà chỉ họ có thể hiểu nhau
được.
Thậm chí không cùng một ngôn ngữ, họ có thể cảm nhận được bằng cách nào đó.
"Đối với tôi thì sẽ mất rất nhiều thời gian để hiểu và nghiên cứu. Nhưng với
Sư phụ, thì tiến triển sẽ nhanh hơn thôi."
Tôi không thể dành cả ngày để nghiên cứu hình nhân đó được.
Tôi cho phép Zanoba cũng được thôi.
Nhưng.
"Cậu sẽ làm gì nếu như con hình nhân nổi điên lần nữa?"
"Kể cả nếu con hình nhân có chạy đi, nếu có tôi, tôi sẽ bắt nó lại mà không bị
thương tý gì."
Sư phụ cũng đã thấy rồi đúng không?"
Ừm, đúng là không có vấn đề gì.
Và cũng sẽ khá là đáng sợ nếu như nó bắt đầu cử động vào nửa đêm, nhưng có lẽ
nếu ta không sạc nó ở cái bệ, thì nó sẽ không thể cử động được.
Phòng cửa Zanoba sẽ không phù hợp để chứa nó, tốt hơn là nên dùng một căn
phòng thí nghiệm ở Đại học Phép thuật.
Một căn phòng có cánh cửa vững chắc.
Không, vì nó có thể được tạo ra bởi thuật cấm nào đó, có lẽ chúng tôi nên
nghiên cứu nó ở một nơi khác...?
Nanahoshi và tôi cũng đã vượt qua giới hạn khi chúng tôi nghiên cứu phép thuật
dịch chuyển, mặc dù tôi nghĩ rằng chả sao cả.
Để chắc chắn hơn tôi sẽ hỏi ý kiến của Nanahoshi, vì cô ấy là thành viên của
Hội phép thuật hạng A.
"Xin Sư phụ đó, khi kế hoạch dạy tôi của Sư phụ được hoàn thành, tôi không
muốn kết thúc chỉ là quan hệ tiền trao tráo múc."
"..."
Tuy nhiên, Zanoba cũng đã suy tính rất nhiều.
mặc dù tôi hơi lo bởi cậu ta là người chỉ một lòng với hình nhân.
Có nên cho phép hay không.
"Xin Sư phụ! Hãy để việc nghiên cứu nó cho tôi!"
Khi tôi im lặng một lúc, Zanoba có vẻ như đã hiểu lầm.
Cậu ta đang quỳ tại chỗ.
Cậu ta đặt cái bệ xuống và với đôi tay dang ra xuống mặt đất.
Tôi có thể còn sự lựa chọn nào khác với người đang quỳ lạy dưới mặt đất đầy
tuyết đây.
"Tôi hiểu rồi. Zanoba, đứng dậy đi! Tôi sẽ để nó cho cậu."
"Thật ư?!"
Khi tôi nói vậy, Zanoba đứng dậy ngay tức khắc.
Vẻ mặt của cậu ta sáng bừng niềm vui sướng.
Cậu ta thay đổi nhanh vật.
"Nhưng, có khả năng nó có liên quan đến một cấm thuật nào đó đấy..."
"Nó là cấm thuật ư?"
"Ừm, hiện tại, tôi sẽ mượn một phòng thí nghiệm ở Đại học phép thuật cho cậu,
hãy nghiên cứu ở đó nhé."
"...Cảm ơn ngài rất nhiều!"
Zanoba cúi đầu lần nữa.
Một phần của cái bệ sượt qua mặt tôi, gần trúng đầu mũi của mình.
Nguy hiểm quá.
Trúng đầu tôi thì cậu sẽ thể nào đây.
"Hai cậu, đừng có đứng đì ra trong khi còn đang ở ngoài trời này."
Cuối cùng, Cliff một mình nói vậy.
Phần 9:
Và như vậy, Zanoba đã bắt đầu nghiên cứu hình nhân tự động, và tôi đã có được
căn nhà.
Bước tiếp theo là tu bổ.