Người đăng: ๖ۣۜHắc ๖ۣۜMiêu
Phần 1:
Tôi sẽ bảo vệ sự trong trắng của Sylphy.
Tôi nghĩ vậy trong khi đang nhìn vệt đỏ ở khăn trải giường.
Sylphy đã cho tôi một thứ cực kì quan trọng và cứu lấy tôi.
Tôi muốn đáp ứng hết mọi mong muốn của cô ấy.
Tôi đã nghĩ vậy trong khi sử dụng một con dao để cắt một mảnh của khăn trải
giường chỗ có vệt đỏ dính lại.
Tuy nhiên, sau khi nhớ lại, Sylphy đã không nói gì với tôi về dự định trong
tương lai của cô ấy.
Nếu tôi không quá tự ý thức, thì cảm giác cô ấy muốn ở bên cạnh tôi được đã
được truyền tải.
Thế nhưng, cô ấy chưa bao giờ nói ra thành lời.
Có lẽ là do cô ấy còn quan tâm đến công việc vệ sĩ cho công chúa Ariel.
Xét cho cùng, có vẻ như tôi sẽ cần phải nói chuyện với công chúa Ariel.
Mảnh vải khăn trải giường đã được đặt vào trong cái hộp nhỏ mà tôi tạo ra bằng
phép thuật hệ đất và để ở điện thờ.
Tôi chắp hai tay lại với nhau cầu nguyện.
Cuối cùng, tôi có cảm giác như mình đã trở lại thành người bình thường.
Phần 2:
Tôi đã xuất hiện ở lớp học một tháng một lần.
Như mọi tháng, Nanahoshi không có mặt ở đây.
"Chào buổi sáng, Sư phụ."
"Chào buổi sáng, Grand Master."
Zanoba và Julie đứng thành hàng khi họ chào tôi.
Tôi nghĩ thoáng qua, thấy Julie khá là đáng yêu.
Hình như em ấy năm nay đã 7 tuổi rồi.
Em ấy vẫn còn ở cách xa lắm độ tuổi phù hợp của tôi, nhưng mái tóc dài màu cam
trải mượt của em ấy trông thật đáng yêu.
Tôi xoa đầu em ấy.
Julie ngạc nhiên nhìn lên, sau đó nhanh chóng đưa mắt nhìn xuống phía dưới, cơ
thể em ấy bắt đầu run rẩy.
Có vẻ như em ấy vẫn còn sợ tôi.
Mặc dù tôi chẳng hề có ý định ăn tươi nuốt sống em ấy.
"Chào buổi sáng, Zanoba, Julie."
Sau khi tôi chào họ, Zanoba tỏ ra ngạc nhiên và thốt lên rằng, "Hả?"
"Sư phụ, ngài mới trải qua chuyện vui sao?"
"Ừ?"
Vậy cậu ta đã nhận ra.
Zanoba lo lắng cũng là bình thường mà.
Tôi đã định nói với cậu ta sớm, nhưng nói rằng bệnh liệt dương đã hoàn toàn
được chữa khỏi, tôi cảm thấy khó khắn khi muốn nói ra.
Tôi không thể nói gì về danh tính của Sylphy.
Nếu tôi nói rằng Fitts-senpai đã giúp đỡ tôi chuyện này, họ có thể sẽ có một
sự hiểu lầm kì quặc nào đó.
Trong khi tôi còn đang nghĩ, tôi đi đến ghế ngồi của mình.
"Ồ, Boss, chào buổi sáng nya."
"Chào buổi sáng nano, [nhai tóp tép]."
Rinia và Pursena đang ngồi đó như mọi khi.
Rinia ngồi với đôi chân nõn nhà nhẵn bóng để lên mặt bàn, Pursena với cơ thể
đầy đặn của mình bó trong bộ đồng phục trong khi đang nhai miếng thịt khô.
Nghĩ lại thì, tôi đã từng xác nhận sự phát triển của hai ngọn núi khổng lồ đó,
kéo quần lót ướt đẫm của họ, và nhìn thấy kho báu bên dưới của họ phải không
nhỉ.
Sau khi nghĩ vậy, hai người họ bỗng trông quyến rũ hơn...
"Nya!?"
"Fakku-nano??"
Khi tôi lại gần họ, cả hai khịt khịt ngũi của mình và sau đó tránh xa khỏi
tôi.
Tôi cảm thấy hơi sốc.
Có phải, là do cái mùi đó không.
Tôi cuối cùng đã hồi phục lại mùi đó trong mấy năm qua.
Một cảm giác sảng khoái như đang mặc chiếc quần lót mới lần đầu trong ba năm.
Chắc chắn là, mùi động dục tỏa ra khá là mạnh mẽ đây.
"Chúng ta làm gì đây nano. Boss cuối cùng đã hết kiên nhẫn rồi."
"Không phải cậu từng có bệnh sao nya?"
"Có phải là vì tôi quá hấp dẫn đúng không, tôi là một cô gái tội lỗi nano."
"V..vậy, Pursena hãy hi sinh đi nya. Để lại mọi chuyện ở nhà cho tớ nya."
"Không...thực ra cậu ấy thèm Rinia hơn."
"N...nếu cậu muốn trở thành vợ của boss thì cả thế giới sẽ nằm trong tay cậu
đấy nya.. cậu có thể ăn thịt cả ngày cậu muốn nya."
"...V..vậy đành chịu thôi, tất cả là để bảo vệ cho Rinia nano."
Sau khi họ nói chuyện xong, Pursena tới trước mặt tôi sau khi lấy hết can đảm
của mình.
Và rồi, cô ấy nhấp nháy mắt của mình với vẻ đáng yêu và dùng bộ ngực làm trọng
tâm.
"Ư~ nano, mong cậu nhẹ nhàng với tôi... á!!!"
Tôi gõ đầu cô ấy.
Cảm giác như tôi đang bị trêu đùa vậy.
Sao tự nhiên lại đi Ư~ chứ.
"Hừm, ngồi xuống đi. Tôi không có định ăn tươi nuốt sống cô đâu."
Sau khi nói vậy, Pursena cuộn tròn cái đuôi của mình và ngồi bên cạnh tôi.
Không ngồi ở một nơi tay tôi không thể với tới, thật là lạ thường.
Ngược lại Rinia từ từ đi và ngồi đến một chỗ tay tôi không thể với tới.
Bên này cảnh giác khác thường.
Vị trí như mọi khi của họ đã bị đảo ngược.
"Rudeus, chuyện gì đã xảy ra vậy? Cậu trông khác với mọi khi quá."
Cliff cũng thắc mắc hỏi.
Tôi đã nghĩ là mình vẫn đang tỏ ra bình thường thôi, nhưng không biết có gì
khác nhỉ.
Dù sao thì, khi một người đàn ông trút đi thứ gì đó, vẻ ngoài của người đó sẽ
trông rất là khác.
Nhưng không, đây đâu phải là lần đầu tiên của tôi.
"Tôi khác như thế nào?"
"Không biết làm sao... cậu tràn đầy sự tự tin... trông cậu như vậy đó."
Sau khi đưa mắt nhìn Zanoba, cậu ta cũng gật đầu đồng ý.
Tự tin ư.
Sau khi nghe thấy câu đó, tôi nhớ ra lời của Nhân Thần [Hitogami].
Cậu sẽ hồi phục sự tự tin của một người đàn ông.
Ra là thế này ư.
Tôi không thể cảm thấy khác biệt gì, nhưng xem ra nhìn từ bên ngoài trông tôi
khác hẳn ư.
"Mọi người, cảm ơn mọi người rất nhiều. Tôi không thể nói chi tiết, nhưng ngày
hôm trước, tôi đã được chữa khỏi."
Sau khi thông báo với mọi người vậy, họ đồng loạt cất tiếng "Ồ~."
Zanoba gật gù như thể cậu ta vừa mới bị thuyết phục và Cliff vỗ vai tôi.
Rinia và Pursena ngơ ngác nhìn nhau, Julie nghiêng đầu với gương mặt như nói
rằng là em ấy không hiểu gì cả.
"Dù sao, cũng chúc mừng cậu nhé."
"Phải. Xin chúc mừng, sư phụ."
"Chúc mừng nano."
"Chúc mừng nya."
Vì vài lý do mà tôi nhận được một tràng vỗ tay.
Đúng là việc này làm tôi thấy hạnh phúc, nhưng đồng thời cũng làm tôi cảm thấy
hơi xấu hổ.
Gần như là kết thúc của một câu chuyện.
Dựa vào những cái lời chúc mừng trước kia tôi từng xem, tốt hơn là chúng không
phải là lời chúc mừng mà sau đó là tôi sẽ chết.
"Nhưng, nếu Boss đã được chữa khỏi rồi thì nguy to rồi đúng không nya. Sự
trong trắng của tất cả các nữ sinh trong trường đang gặp nguy hiểm nya."
Rinia tưởng tượng ra một điều thật bất lịch sự.
"Thật là bất lịch sự. Tôi là một quý ông mà."
Tôi sẽ không đụng đến ai khác ngoài Sylphy.
Và rồi một lần nữa tôi đã xác định quyết tâm của mình.
Phần 3:
Sau tiết học, tôi đi đến phòng viên chức.
Tôi cần phải xin học bổ sung cho những ngày nghỉ bởi hành trình hôm trước.
Sau khi tôi đến phòng viên chức, tôi cảm thấy bầu không khí bỗng trở nên khác
thường.
Xem ra, nhìn từ bên ngoài, có vẻ như cảm giác của mọi người về tôi đã thay
đổi.
Có hơi xấu hổ như thể là mọi người đã biết hết chuyện tôi đã làm với Sylphy.
Sau khi nghĩ vậy xong, Phó hiệu trưởng Jinas gọi tôi.
"Rudeus-san, có chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Chỉ là một vấn đề mà tôi đã gặp rắc rối trong suốt ba năm qua giờ đã được
giải quyết nên tôi cảm thấy sảng khoái."
"Vậy ư, điều này thật là tuyệt cho cậu."
Phó hiệu trưởng Jinas gật.
Và sau đó nở nụ cười gượng.
"Nếu như giải quyết được rồi, có lẽ nào cậu đang nghĩ đến việc rời khỏi Đại
học này sao?"
"Ể?"
Tôi nghiêng đầu sau khi nghe thấy lời của Phó hiệu trưởng Jinas.
Tuy nhiên, sau khi nghĩ kĩ về chuyện này.
Đúng là, tôi đã đạt được mục đích ban đầu của mình khi nhập học ở trường này.
Tôi đến đây là vì nó.
Giờ tôi đã đạt được mục đích, để có thể đoàn tụ lại với gia đình của mình, có
lẽ tôi nên đến lục địa Begaritto...
Thế nhưng, trong một năm qua, nhiều chuyện đã xảy ra.
Tôi gặp Zanoba, mua Julie,
'Thân thiết' với Rinia và Pursena.
Và có quan hệ với Cliff nữa.
Và rồi Nanahoshi.
Tôi có cảm giác như có ý nghĩa nào đó khi gặp được cô ấy.
Đến mức mà tôi nghĩ rằng là Nhân Thần [Hitogami] dẫn tôi đến đây là để gặp cô
ấy.
Đối với hắn ta, có lẽ sự đoàn tụ của tôi với Sylphy chỉ là một cái nhân dịp.
Tuy nhiên, người quan trọng nhất với tôi là Sylphy.
Giờ tôi đã biết cô ấy ở đây, tôi không thể rời khỏi đây được.
Tôi muốn ở đây để bảo vệ cô ấy nếu đến một lúc nào đó cô ấy cần.
Nếu đến khi bảo vệ một công chúa, thì chắc là sẽ gặp nhiều nguy hiểm.
Kể cả với thực lực quèn, tôi vẫn muốn là sức mạnh của cô ấy.
Nhưng mà, nếu tôi nhớ không nhầm, công chúa Ariel hiện đang là học sinh năm 5.
Không biết cô ấy sẽ làm gì sau khi tốt nghiệp.
Mà, cô ấy vẫn ở đây cho đến khi tốt nghiệp mà.
Hiện tại, tôi đã gửi thư cho Paul và những người khác vào những thời điểm khác
nhau.
Tôi không biết làm cách nào để kiểm tra xem chúng có đến được nơi hay chưa.
Nhưng mà, cũng đã được một năm rồi.
Nếu tôi bắt đầu đi bây giờ, khả năng tình hình đã trở nên đổi khác là rất cao.
Sẽ như một kẻ thiếu chuyên nghiệp khi nhanh chóng thay đổi kế hoạch của mình
khi nó có thể không đạt được một kết quả cụ thể nào.
...là những gì một người đàn ông tháo vát có thể nhận 30 hợp đồng mới trong
vòng một ngày từng nói.
Tôi sẽ chờ đợi vậy.
"Không, tôi không chắc là mình sẽ ở lại đây cho đến khi tôi tốt nghiệp, nhưng
nếu không có gì thì tôi sẽ còn học ở đây vài năm nữa."
"Vậy ư, thật là tốt."
Phó hiệu trưởng nở nụ cười gượng.
Không biết ông ta vui hay không vui đây.
Nụ cười này tôi không thể nào biết được cảm xúc đằng sau.
Phần 4:
Nanahoshi vẫn như mọi khi.
Cô ấy có lẽ chưa bao giờ để ý gì đến tôi ngay từ đầu.
Số lần nói chuyện của chúng tôi vẫn luôn ít.
Khi tôi nói chuyện với cô ấy vài lần, tôi có thể cảm thấy sự khác nhau về tư
tưởng giữa hai thế hệ trong cuộc nói chuyện của chúng tôi.
Trước kia, khi tôi đưa ra chủ đề về một nữ sinh trung học thay đổi với mặt
trăng và đi trừ gian diệt ác, cô ấy nghiên đầu và nói rằng, "Đó là cái gì
vậy?"
Giới trẻ ngày nay xem ra không biết gì về thủy thủ mặt trăng rồi.
Ở thế hệ của tôi kể cả nếu ta chưa từng xem thì ít nhất ta cũng phải nhớ cái
tên.
Tuy nhiên, nếu họ không phải là một otaku, thì có lẽ không biết cũng phải
thôi.
Tôi nghĩ vậy, nhưng xem ra dù không ở độ otaku siêu cấp như tôi, thì cô ấy
cũng đã đọc một vài cuốn Manga và Light novel nào đó rồi.
Mặc dù cô ấy là một đứa trẻ như vậy, cô ấy vẫn không biết.
Vì vậy, tôi đã nghĩ rằng là cô ấy sẽ không biết câu chuyện thu thập 7 viên
ngọc rồng, nhưng khi hỏi xong thì cô ấy lại biết.
Trong thời gian chúng tôi còn ở thế giới cũ của chúng tôi, Nanahoshi lúc đó 17
tuổi so với tôi 34 tuổi.
Có sự khác biệt lớn về tuổi tác. Hiện tại thì lại còn xa hơn nữa. (Nanahoshi
23 vs Rudeus 50)
Biết làm sao được.
Khác biệt về tư tưởng giữa hai thế hệ.
Nếu tôi nghĩ là về thời gian chiếu phim thì chắc đó cũng là điều tự nhiên
thôi, nhưng khi tôi thử nói với cô ấy về nó ở thực tế, cô ấy tỏ ra bối rối.
Đó là bởi vì cô ấy đúng là Nanahoshi.
Có lẽ đó là lý do tại sao mà tôi buột miệng nói.
"Nanahoshi-san, nếu cô đi chơi với một ai đó, cô sẽ muốn gì từ người đó."
Nanahoshi trượt tay trong khi cô ấy đang viết.
Và rồi cô ấy vò nát tờ giấy đang vẽ vòng tròn và ném nó đi.
"Sao tự nhiên lại đi nói chuyện này? Chuyện tình yêu ư?"
"Đại loại là vậy."
"Nghe này, tôi muốn nhanh chóng trở về. Nên cậu có thể nghiêm túc nghiên cứu
được không? Cậu chỉ toàn nói chuyện linh tinh thôi, nếu cậu im lặng và bắt tay
vào làm luôn đi, thì hiệu quả sẽ còn hơn trước đấy biết không?"
Cô ấy đã từng nói như thế này, nhưng tôi biết Nanahoshi không quá ghét nói
chuyện phiếm.
Thực ra, cho đến tận bây giờ cô ấy luôn làm việc trong khi nói chuyện này
chuyện nọ trừ khi đó là điều gì đó quá kinh khủng.
Việc cô ấy tự nhiên nói như thế này có nghĩ là.
"Nanahoshi-san... là người không có kinh nghiệm trong chuyện yêu sao?"
"..Chì!!"
Cô ấy tặc lưỡi hơn mọi khi.
"Kể cả tôi cũng có người tôi thích chứ bộ. Chúng tôi đã cãi nhau, mặc dù
chỉ..."
Nghĩ lại thì, tôi nhớ Nanahoshi đã bị dịch chuyển ngay trong khi hai người còn
đang cãi nhau.
Có lẽ cô ấy thích một trong hai người họ, và cô ấy không thể chọn một trong
hai vì mọi chuyện đã trở thành một tình hình kiểu harem ngược, mặc dù tôi
không biết chi tiết cụ thể thế nào.
Muốn xin lỗi hay tiếp tục cãi nhau, thì việc đầu tiên cô ấy cần làm là phải
trở về trước đã.
Nghĩ lại thì, hai người đó có bị dịch chuyển không.
Vì tôi chưa nghe thấy tin đồn bên ngoài nào ngoài Nanahoshi cả, tôi nghĩ khả
năng họ không đến được đây là rất cao.
Mặc dù, nếu ta bị ném vào một thế giới không mana, một học sinh cao học sao có
thể sống sót mà không có sự giúp đỡ từ ai đó...
Không, tôi không thể nói điều như thế này với cô ấy.
Có thể, Nanahoshi đã tính đến khả năng này rồi.
Rằng lý do cô ấy sống sót đến mức này là bởi chỉ số may mắn của cô ấy rất cao.
Và rồi, chuyện gì sẽ xảy ra nếu như cô ấy không có may mắn chứ.
Nanahoshi biến môi thành hình へ và trả lời lại.