Câu Chuyện Của Hoàng Tử Băng Giá Và Tình Bạn Với Ma Vương. (trung)


Người đăng: yeunghiet

Ngồi trên bờ vực nhìn xuống bên dưới, từng con sóng lớn vỗ mạnh vào bờ đá
rồi vỡ tung ra trắng xoá, sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết ở trên
bờ…

Từng câu nói của lũ bạn trong cô nhi viện lại vang lên trong đầu hắn…

“Tại sao mày không chết đi?”

“Mày sống chỉ mang đến xui xẻo cho người khác thôi, đi chết đi.”

“Ba mẹ mày có phải cũng bị mày hại chết rồi không?”

“…”

Hắn rũ mắt xuống che đi đôi mắt dày đặc sương mù của mình… Hắn vì sao không
chết đi? Ngay cả ba mẹ hắn cũng vì hắn mà gặp xui xẻo. Hắn còn sống để làm gì?

Đúng vậy, hắn đáng lẽ nên chết đi…

Nói là làm, hắn đứng dậy đi về phía bờ vực… một bước… hai bước… ba bước..,
còn một chút nữa thôi…

"Chờ chút…"

Kì thực hắn đáng lẽ còn chưa bước xuống bờ vực nhưng cũng vì câu nói bất ngờ
kia mà giật mình trượt chân…

"AAA…"

Cứ thế mà rơi xuống…

Cho đến lúc này dũng khí đi tự tử của hắn hoàn toàn như bọt nước tan biến một
chút cũng không còn. Dù sao cũng là một đứa trẻ (14 tuổi) nói tự tử cũng chỉ
là trong lúc nhất thời nghĩ quẩn mà thôi, bây giờ chính thức đối mặt với sinh
tử, hắn quả thật sợ đến mất mật. Khuôn mặt nhỏ bị doạ đến trắng bệch.

Hắn sẽ chết thật sao? Hắn… hắn còn chưa muốn chết…

Đang lúc hắn tuyệt vọng nhắm chặt mắt chờ chết thì có một bàn tay nắm lấy
tay hắn rồi kéo hắn vào một vòng ôm ấm áp… Sau đó cả hai cùng rơi vào làn nước
biển mát lạnh…

Là ai?… Là ai đang ôm hắn?… Vòng ôm thật ấm giống như đã có ai đó đã từng ôm
hắn như vậy…

"Khụ khụ… ọe… khụ khụ…"

Ra sức ho như muốn nôn ra hết đống nước biển mặn chát khi nãy rơi xuống biển
đã bị hắn vô ý nuốt vào trong bụng…

Ngay bên cạnh hắn là “hung thủ” gián tiếp suýt hại chết hắn cũng là “ân nhân”
cứu mạng hắn, một thiếu nên tóc đen pha ánh tím, mái tóc vì rơi xuống biển ướt
nhẹp, nhưng hết lần này đến lần khác không hề chật vật mà lại vừa tôn quý vừa
quyến rũ… Bờ môi đỏ hồng nhàn nhạt hơi hơi mím nhẹ. Hắn ta nhìn hắn từ trên
xuống dưới, từ trái sang phải nhìn đến khi hắn cả người nổi da gà thì hắn ta
lại quay mặt đi dứng dậy phủi phủi qua loa cát dính trên quần áo mình rồi… bỏ
đi.

"…"

Ách, đây là cái tình huống gì? Sau vài giây ngây ngốc hắn như bừng tỉnh
khỏi cơn mê, hắn loạng choạng bò dậy khỏi nền cát, chật vật đuổi theo
sau thiếu niên tóc đen pha ánh tím.

"Này, tai sao cậu lại cứu tôi?"

"..." Không trả lời…bước châm dường như còn gia tăng tốc độ tiến tới.

"Này, tôi đang hỏi cậu đó…" Hắn cũng vội nhấc chân đuổi nhanh hơn một
chút. Kiên nhẫn nhắc nhở ai đó.

"..." Bất quá ai đó giả bộ như không nghe thấy, tiếp tục mắt điếc tai
ngơ tiến nhanh về phía trước…

Cuối cùng cũng đuổi kịp hắn đặt một bàn tay lên vai thiếu niên… Hắn ta
hơi khó chịu quay đầu định trừng tên gì gì đó vừa… “cứu nhầm”. Ai ngờ…“Bốp”.
Tên gì gì đó mà hắn ta cứu lên kia thế nhưng to gan dám đánh hắn…

"Mày tới số rồi!"

Thiếu niên tóc đen ánh tử sắc nghiến răng nghiến lợi bóp nắm đấm của mình
kêu răng rắc… Khốn khiếp, cũng tại mái tóc bạch kim chói mắt của tên kia nên
hắn nhận nhầm người mà ra tay cứu giúp. Nếu không phải tưởng hắn là Nia
thì làm gì có chuyện hắn ta cứu hắn chứ!? Không sai, người được gọi là “hắn
ta” nãy giờ kia chính là Kyo, Min Kyo sau khi đi Mĩ 18 tháng trở về…


Muốn Trốn? Không Có Cửa Đâu! - Chương #7