Người đăng: thuynguyetcac@
Trời vừa sập tối, có một bóng hình nhỏ nhắn nhanh chóng chạy vào rừng, tay cầm
theo đèn pin, đôi mắt to tròn nhìn xung quanh đầy cảnh giác. Người đó không ai
khác mà chính là Hạ Thủy Miên. Cô đã đi, đi rất lâu, nhưng tại sao không thấy
hang động mà Mặc Hàn nói. Trời càng lúc càng tối, thỉnh thoảng có tiếng vượn
kêu làm cô sợ hãi. Thân hình nhỏ nhắn không ngừng run rẩy, không kềm chế được
mà khóc nức nở.
- - - - - -
Còn về phần Mặc Hàn, hắn trở về nơi hẹn, chờ đợi Thủy Miên. Nhưng thời gian
dần trôi qua, mặt trời từ nơi cuối chân núi đã biến mất, cô vẫn chưa đến. Hắn
tự nhủ:
- Có lẽ người Hạ gia không cho cô đi. Ai lại muốn con mình có liên quan đến
một kẻ mà lúc nào cũng có sát thủ rình rập đâu chứ!
Cõi lòng khó khăn lắm mới dấy lên được một tia ấm áp dần dần lạnh đi. Hắn
không muốn tin, cũng không dám tin là cô không tới. Bình thường, dù cô rất
tinh nghịch, nhưng những gì đã hứa, cô tuyệt đối không để sót lại việc gì.
- Hay là bé con đi lạc?
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn. Hắn bật cười. Rất có thể đấy chứ. Hắn
nhanh chóng bước ra khỏi cửa động.
- - - - - -
Trong một góc khu rừng, Thủy Miên cố dẹp đi nỗi sợ mà tiếp tục đi. Nhưng cơn
gió rào rạt thổi qua đám lá khô cũng đã khiến cho tim cô giật thót lên. Cô sợ
hãi, ngồi trên một góc cây, thân hình co rút, tay nắm chặt lấy theo giỏ đồ mà
cô chuẩn bị.
- Hu hu. Mặc Hàn ca ca, anh ở đâu. Miên Miên sợ quá, Miên Miên sợ quá.
Từ xa xa, có một tiếng gọi vọng đến.
- Miên Miên, em ở đâu rồi
- Là giọng Hàn ca ca.
Nước mắt ngừng rơi, Thủy Miên nhanh chóng cười thật tươi và trả lời thật to:
- Mặc Hàn ca ca, em ở đây.
Nhìn thấy Thủy Miên không gặp nguy hiểm gì, Mặc Hàn thở phào, vội vàng nói:
- Đi với anh, Miên Miên.
- - - - - - -
Hang động đá vốn u tối và hiu hoạnh nhưng đêm nay lại rộn rã tiếng nói cười và
lập lòe ánh lửa ấm áp. Từ trong đốm lửa, mùi khoai lang nướng thơm lừng vang
lên. Dĩ nhiên, số “lương thực” này là do Miên Miên mang đến, nhưng người động
thủ lại là Mặc Hàn. Do chứng kiến kết cục của mấy củ khoai lang đầu tiên do Hạ
đại tiểu thư động thủ, hắn cũng không khỏi tê da đầu, bèn vội vội vàng vàng
đảm nhận chuyện nướng khoai. Nhưng sau đó, từ một công việc không mấy tình
nguyện, hắn lại phát hiện ra điều này lại mang đến một khoản “lợi tức” không
ngờ cho bản thân. Tiểu Miên Miên ngây ngô nhìn hắn, đôi mắt không kiên nễ gì
toát ra sự sùng bái, làm hắn suýt không kềm được mà nở nụ cười tự đắc. Hắn tự
nhủ với bản thân mình không biết bao nhiêu lần: đừng tự phá hủy hình tượng của
bản thân mình a, Mặc Hàn. Thế là, trong lúc mờ mịt, “Hàn thạch điêu” vinh dự
được Thủy Miên gán thêm một phẩm chất tốt đẹp: Tài mà không kiêu.
Cuộc trò chuyện và chơi đùa lại tiếp tục trong hồi lâu, Thủy Miên bắt đầu có
dấu hiệu buồn ngủ. Nhưng cô bé vẫn chưa muốn ngưng cuộc trò chuyện với Hàn ca
ca thân mến của mình. Nhìn bé con cố sức chống chọi lại cơn buồn ngủ của mình,
hắn khẽ bật cười:
- Em ngủ đi, Miên Miên. Sáng mai, anh đưa em về nhà.
- Uhm.
Sao câu trả lời đầy ngắn gọn ấy, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhìn bóng
hình nhỏ đã yên vị trên phiến đá phẳng phiu, Mặc Hàn lặng lẽ tựa người vào
vách động và rồi cũng nhanh chóng thiếp đi.
- - - - - -
Những tia sáng bình minh le lói chiếu vào trong hang động, khiến Mặc Hàn chợt
tỉnh giấc. Cậu nhìn sang phiến đá. Quả nhiên, Thủy Miên vẫn còn đang ngủ. Cơ
thế nhỏ nhắn co lại thành một đoàn, có lẽ là vì lạnh. Đôi mi rủ xuống, khiến
gương mặt tinh xảo thêm phần thơ ngây, làm cho người khác không tự chủ được mà
chở che. Hắn khẽ lay cô:
- Miên Miên, dậy đi, anh đưa em về nhà. Trời sáng rồi.
Cô bé khẽ cựa quậy rồi dùng tay dụi dụi đôi mắt đẹp. Trông cô như một con mèo
nhỏ, lười biếng nhấc mình ra khỏi tổ ấm.
Bộ dạng đó khiến ai kia chỉ hận không thể ôm cô vào lòng, nhưng dĩ nhiên, tiểu
Miên Miên thơ ngây không biết người mà cô đang ngưỡng vọng lại có ý định xấu
xa kia. Nhưng dòng cảm xúc miên man của Mặc Hàn cũng không duy trì được bao
lâu đã bị thanh âm mềm mại, pha chút chưa tỉnh ngủ của cô cắt đứt:
- Mình đi chưa, Hàn ca ca?
- Uhm
Thế là Miên Miên được Mặc Hàn đưa về Hạ gia. Trên suốt đoạn đường đi, cô tung
tăng như một chú chim nhỏ, nhanh nhảu chạy về phía trước. Nhưng chưa bao giờ
cô bỏ lại Mặc Hàn được một quãng xa. Lí do ư? Dĩ nhiên, lí do chính đáng nhất
là Hạ đại tiểu thư vốn không có thiên phú trong việc tìm đường. Thế nên, cô
chỉ có thể chờ đợi người kia như không nhìn thấy sự sốt ruột của cô, từng bước
đi vô cùng chậm rãi.
Lại nói đến Mặc Hàn, không hiểu sao, cậu có cảm giác bất an khi đưa Miên Miên
trở về. Cậu mơ hồ cảm nhận được rằng, cậu sắp phải xa cô. Đôi mắt đen láy sao
không nhìn thấy sự sốt ruột của cô. Những suy nghĩ ngổn ngang nhanh chóng bị
cậu vứt đi. Bé con muốn về nhà, cậu cũng nên đưa em ấy về thật nhanh mới được.
Khóe môi nở nụ cười tươi, rạng rỡ như ánh mắt trời:
- Miên Miên, thử đuổi theo anh xem.
Không hiểu sao, nụ cười rạng rỡ đó khi rơi vào mắt tiểu Miên Miên lại vô cùng
chói mắt. Cô tức giận, khẽ phồng hai má, chân giậm xuống đám lá khô, rồi mới
giương to đôi mắt tròn xoe, nhìn hắn và trả lời:
- Hừ, anh cứ thử đi. Chắc chắn Miên Miên sẽ chạy nhanh hơn anh.
Bộ dạng đáng yêu đó của cô rơi vào mắt Mặc Hàn, khiến hắn không khỏi nãy lên
suy nghĩ muốn bắt nạt cô thêm vài lần nữa, và suy nghĩ nhường cô trong cuộc
“rượt đuổi” cũng đã theo đó mà tan biến. Thế là trong suốt buổi sáng hôm ấy,
nơi núi rừng vắng lặng, có một tiểu nam hài nhanh nhẹn chạy phía trước và một
cô bé đang ra sức đuổi theo sau.
- - - - - -
Tại Hạ gia, những người hầu ở đây hiếm khi gặp được ông và bà chủ vốn hiền hòa
của mình nóng nảy hơn hẳn. Hạ phu nhân nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của chồng, ngập
ngừng nói:
- Có khi nào, tiểu Miên đi tìm cậu bé Mặc Hàn kia không?
Hạ Vĩnh Cường tức giận, đập mạnh bàn:
- Còn khi nào gì nữa! Chắc chắn là con bé đi tìm thằng nhóc đó.
Vẻ mặt Hạ phu nhân cũng trở nên căng thằng hơn hắn:
- Hôm qua, em nghe Dì Phương nói, lúc tiểu Miên và cậu bé Mặc Hàn kia đi
chơi, có mấy kẻ mặc đồ đen, đến tìm cậu bé đó. Hơn nữa, theo Dì Phương miêu
tả, bọn người đó có vẻ nguy hiểm.
Hạ Vĩnh Cường không tự chủ được, nói ra nổi lo trong lòng:
- Không biết tiểu Miên có gặp chuyện gì nguy hiểm không. Em cũng thấy đó, con
gái chúng ta đơn thuần như vậy, trước giờ lại khá nhút nhát, hiếm hoi lắm mới
có được một đứa bạn trạc tuổi. Đấy vốn là việc tốt. Thế nhưng xuất thân của
thằng bé này… Một đứa trẻ mới chừng mười tuổi mà tâm trí thì chững chạc, trên
người lại có không biết bao nhiêu là dấu vết của đòn roi, hơn nữa lại còn có
người đuổi giết suốt ngày. Thật là không thể không lo lắng.
Hạ chủ tịch không hề nói cho vợ mình biết, cậu nhóc đấy chính là thiếu chủ
Tiêu gia nổi danh giới hắc đạo. Những gì ông điều tra được cũng đủ khiến ông
bất ngờ. Tất cả những vết thương trên người cậu ta đều là do Dạ Đế Tiêu Lãnh –
cũng là cha cậu ta ban tặng. Lần này, cậu ta bị sát thủ đuổi theo, có lẽ cũng
là do không chịu nổi cha mình mà trốn đi. Ông chưa kịp thở dài, thì tiếng lão
quản gia đã vang lên, gấp gáp xen lẫn sự mừng vui:
- Lão gia, phu nhân, tiểu thư đã về.
Hạ lão gia và Hạ phu nhân nhanh chóng chạy ra. Một bóng dáng nhỏ nhắn nhanh
chóng chạy ùa vào lòng hai người:
- Cha ơi, mẹ ơi, Miên Miên về rồi.
Hạ Vĩnh Cường nhìn con gái bé bỏng không chút trầy xước như cất bớt được nỗi
lo, nhưng vẫn nghiêm mặt, ra điều trách cứ:
- Cha mẹ đã nói là không cho con đi, sao con vẫn cứ cãi lời là sao?
Gương mặt nhỏ nhắn nhanh chóng xụ xuống, đôi mắt đẹp ngấn nước. Hạ phu nhân
thấy vậy, bèn nhanh chóng thay con gái bảo bối đỡ lời:
- Ông la con làm gì? Về được là tốt rồi.
Nghe lệnh đặc xá từ mẫu thân đại nhân, Miên Miên nhanh chóng cười tươi, còn
lén quay sang, làm mặt quỷ với Mặc Hàn. Hạ phu nhân khẽ xoa đầu con gái bé
bỏng của mình, rồi hòa ái nói:
- Miên Miên, con ăn sáng chưa? Mẹ bảo dì Phương làm cho con ăn nha.
Nghe mẹ nhắc, cái bụng vốn rỗng tuếch của cô kêu ọt ọt, nghe đến là buồn cười.
Thấy thế, dì Phương kêu người chuẩn bị bữa ăn sáng và dẫn cô đi. Thủy Miên vẫn
không quên ngoái đầu lại:
- Mặc Hàn ca ca, anh không đi ăn với em hả?
Đôi mắt hắn không ôn hòa như thường lệ mà trở nên thâm trầm. Hắn nhìn Hạ Vĩnh
Cường, rồi mới ôn hòa nói với Miên Miên:
- Anh chưa đói.
Giọng nói vốn tràn ngập ôn nhu bỗng trở nên lạnh như băng:
- Huống hồ, anh nghĩ ba em có chuyện muốn nói với anh. Có phải vậy hay không,
Hạ thúc?
Hạ Vĩnh Cường kinh ngạc nhìn Mặc Hàn, rồi cũng cười và nói:
- Đúng vậy.
Thủy Miên hồn nhiên, không nhận ra bầu không khí trong nhà bỗng trở nên lạnh
lẽo, đầy nguy hiểm, khẽ nháy mắt tinh nghịch:
- Hai người cứ nói chuyện đi. Miên Miên sẽ ăn hết phần của cả hai luôn.
Sau khi bóng dáng của cô gái nhỏ đã khuất, Hạ chủ tịch mới cất giọng, thoạt
nghe qua thì vô cùng ôn hòa, nhưng thực chất, trong lời nói ấy chứa đầy sự sắc
bén:
- Tôi nghĩ, tôi có chuyện cần nói với cậu, Tiêu Mặc Hàn.
Mặc Hàn thản nhiên, cho tay vào túi, giọng nói cũng không hề kém chút khí thế
nào so với ông ta:
- Tôi cũng cho rằng mình cần nói chuyện với ông, Hạ Vĩnh Cường.