19:


Người đăng: thuynguyetcac@

Âu Dương Vĩ đang ngồi trong phòng làm việc thì điện thoại của hắn vang lên một
tiếng bính bong, báo hiệu có tin nhắn. Nghe tiếng chuông điện thoại, tâm tình
vốn đang cực độ không tốt của hắn nhanh chóng vơi đi. Điện thoại của hắn chỉ
vang lên chuông này khi thư kí Trần gửi tin nhắn. Mà cô ta sẽ chẳng bao giờ
gửi cho hắn một thứ gì khác ngoài “chứng cứ phạm tội” của những con công yêu
thích xòe đuôi trong công ty. Bất giác, khóe môi Âu Dương Vĩ nhếch lên, tạo
thành một nụ cười yêu dị.

Nhưng hắn không hề phát hiện, khi tâm tình của mình đang cực kì tốt thì toàn
thể nhân viên trong phòng nhân sự đều giật mình, âm thầm mặc niệm cho kẻ xấu
số sắp bị boss đại nhân mang ra khai đao. Vô cùng nhanh chóng, hắn mở đoạn ghi
âm có kèm chú thích của Trần Ly. Vẫn là thể loại quen thuộc nhất: ngôn ngữ tấn
công. Hắn nhàm chán bỏ qua đoạn ghi âm, kéo xuống để nhìn tiếp nội dung bảng
chú thích.

• Người gây chuyện: Vương Lăng

• Nạn nhân: Hạ Thủy Miên

• Nghi ngờ chủ mưu: Sở Yên Chi

Hạ Thủy Miên? Đối với người này, hắn miễn cưỡng có dư một điểm ấn tượng. Bộ
dạng mỏng manh, yếu đuối như bông hoa trồng nơi nhà kính, nhưng năng lực cũng
không tệ. Hắn không khỏi nhớ đến đôi mắt trong veo không chút tạp chất kia.
Đúng là rất hồn nhiên, rất thuần khiết. Nhưng nếu trên cõi đời này có một loại
người dễ dàng bị người ta hãm hại nhất thì chính là loại người ngây thơ như
thế đi. Trong đáy lòng hắn bỗng dấy lên một chút đồng cảm. Hắn cũng đã từng
ngây ngô như thế, tin tưởng ả ta để rồi nhận lấy kết cục bị phản bội. Và rồi
hắn lựa chọn thay đổi. Hắn không bao giờ để những cảm xúc trong bản thân hiện
lên gương mặt, hắn không tin bất kì ai, trừ Nam Cung Lãnh và Lí Thần ra. Hắn
đã trở thành một kẻ mạnh, nắm giữ tử huyệt của người khác, khiến mọi người nơm
nớp lo sợ.

Nhanh chóng cắt đứt những hồi tưởng của mình, Âu Dương Vĩ lấy lại vẻ mặt băng
lãnh của thường lệ để chuẩn bị đưa ra phán quyết cho bọn người không biết sống
chết, ngang nhiên gây rối tại Đông. À, mà hình như lần trước, tam đệ của hắn
đã có nói cô bé này là người mà đại ca để ý đi! Thế thì trước hết cứ sa thải
kẻ ngu ngốc ra mặt kia đi, còn người mà Trần Ly nghi ngờ kia thì cần điều tra
lại. Nhưng cô ta trước giờ không bao giờ ăn nói không căn cứ cho nên về cơ bản
thì chủ mưu đã chính xác đến tám phần mười. Hắn cũng gửi lại phần nội dung mà
Trần Ly vừa gửi đến cho Nam Cung Lãnh. Để cho đại ca ra tay, hai người kia
chắc chắn chẳng có một kết cục tốt đẹp gì.

Tuy nhiên, hắn vẫn nhíu mài không vui. Xem ra hắn phải tăng cường việc loại bỏ
những kẻ gây phiền phức mới được. Dù hắn không thích bản thân là một kẻ ngây
ngô dễ dàng bị người ta ám hại nhưng hắn sẽ không để những người khác chịu
đựng những gì mình từng trải qua. Sau này, hắn sẽ chú ý đến cô bé kia hơn nữa.
Coi như là đáp lại một phần ân tình mà hắn nợ Nam Cung Lãnh. Dĩ nhiên, Âu
Dương Vĩ nảy ra ý muốn bảo hộ Thủy Miên có phải thật là vì đại ca của hắn hay
không thì chỉ có bản thân hắn mới biết.

- - - - - - -

Sau gần một giờ nằm tại phòng y tế, Thủy Miên tỉnh lại. Cô yếu ớt nâng mi mắt
lên, nhìn hoàn cảnh xung quanh. Nơi đây là một căn phòng rất sạch sẽ, trong
phòng còn mấy tủ đựng các loại thuốc thông dụng, khiến cô dễ dàng nhận nhận
ra, nơi đây là phòng y tế của Đông. Nhưng cô có chút mơ hồ không rõ tại sao
mình lại nằm ở đây?

Rất nhanh, những chuyện đã xảy ra lần nữa ùa vào tâm trí Thủy Miên. Nước mắt
không tự chủ tràn ra, khiến người ta thương xót. Nữ bác sĩ độ trung niên làm
việc cũng vừa trở l lại sau khi trình bày tình trạng sức khỏe của cô cho người
nào đó, nhìn thấy cô tựa lưng vào giường bệnh nở nụ cười hiền lành:

- Em đã tỉnh rồi à?

- Dạ.

Nhìn cô gái nhỏ đang cố nở nụ cười dù khóe mắt vẫn vài giọt lệ đọng, bà không
khỏi có chút đau xót. Vụ ồn ào gần đây bà cũng có nghe qua. Nhưng nhìn cô bé
trước mắt, bà không thể nào liên hệ với loại nữ nhân chuyên đi câu dẫn nam
nhân kia được, không cần nói cũng biết là đã có người cố ý tạo ra tin đồn ác
liệt như thế này. Bà thở dài, nhẹ giọng khuyên nhủ:

- Cháu cũng đừng quan tâm đến những gì bọn họ nói để rồi tự làm khổ mình. Mà
cháu cũng nên nghỉ ngơi thêm chút nữa đi. Sức khỏe của cháu còn yếu lắm.

Biết vị nữ bác sĩ này có ý tốt khuyên nhủ mình, Thủy Miên nhẹ giọng nói:

- Cháu cảm ơn cô.

Cửa phòng lần nữa khép lại. Cô mệt mỏi, đôi mắt trống rỗng nhìn trần nhà. Tại
sao mọi cố gắng của cô đều không được mọi người công nhận. Rõ ràng là cô đã
rất hòa đồng với mọi người, đã hết sức làm tốt công việc của mình. Vậy tại sao
người ta vẫn cứ tìm đủ mọi tội danh gán lên người cô đây? Suy nghĩ miên man
hồi lâu, Thủy Miên bất giác chìm vào giấc ngủ. Nhưng cô không hề hay biết
rằng, ngay khi cô vừa chợp mắt, có một người nam nhân từ ngoài cửa bước vào.

Ngồi bên thành giường bệnh, nhìn cô gái nhỏ đã ngủ, thân hình nhỏ nhắn cuộn
lại thành một đoàn như cho thấy bản thân đang cảm thấy thiếu an toàn, Nam Cung
Lãnh đưa tay, nhẹ vuốt mấy sợi tóc vươn trên má cô. Trong đôi mắt anh chứa
đựng nồng đậm sát ý. Bọn người không biết sống chết đó dám động đến cô, anh
tuyệt đối sẽ không tha cho một kẻ nào cả.

Thủy Miên khẽ cựa mình. Dường như cảm nhận được mùi hương quen thuộc, cô vùi
mình vào người anh. Nhìn người yêu bé nhỏ làm loạn, hơi nhở Nam Cung Lãnh có
chút không ổn định. Đôi mắt bỗng lóe lên một tia gian xảo, anh cúi người
xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, rồi sau đó mới điều chỉnh lại tư
thế nằm, kéo chăn lên đắp cho cô gái nhỏ rồi rời khỏi.

Suốt ngày hôm đó, thư kí Trần vô cùng ngạc nhiên khi thấy tâm trạng của tổng
giám đốc đại nhân vô cùng tốt. Dĩ nhiên, Trần Ly dù thần thông quản đại đến
đâu cũng không biết được tâm trạng vị kia đặc biệt tốt là vì trộm hương thành
công. Cho nên, chuyện nho nhỏ của ngày hôm nay lại trở thành bí mật của riêng
một mình Nam Cung Lãnh.


Mùa đông sẽ về - Chương #20