Người đăng: thuynguyetcac@
Sau một ngày làm việc, Thủy Miên không về nhà như thường lệ mà đã nhờ tài xế
đưa cô đến tiệm mì Vũ Kí. Đây là quán ăn mà cô thích nhất, tuy chỉ là một quán
bình dân, giá cả hợp lí nhưng chất lượng thì rất tuyệt vời. Tuy là gia cảnh
nhà cô không tệ, nhưng so với mấy nhà hàng Tây gì đó thì cô vẫn thích ăn quán
bình dân hơn. Chọn một bàn gần cửa sổ, Thủy Miên đợi Nam Cung Lãnh đến, đôi
mắt đẹp không tự chủ được nhìn về phía xa xăm. Cô cũng đã từng mời một người
đến đây ăn mì với cô khi cô còn là một cô nhóc. Hắn cũng đã hứa, nhưng rồi hắn
đã bỏ đi. Nhưng đáy lòng cô vẫn không khỏi tự hỏi: Hàn ca ca, anh có nhớ Miên
Miên không?
Mà thôi, bọn họ vốn không phải là người cùng một thế giới, hắn có cuộc sống
của hắn, cô cũng có cuộc sống của cô. Cô tự nhủ với mình như thế, đôi mắt long
lanh cũng bình tĩnh hơn, cô dấu đi mấy tia buồn bả vào nơi đáy mắt, hướng ra
ngoài cửa chờ Nam Cung Lãnh.
Vừa bước vào cửa, anh đã thấy cô gái nhỏ khẽ trầm tư, tay chống cầm, ánh nhìn
miên man mà đượm buồn. Trong lòng anh bỗng dâng lên một cổ tức giận không biết
tên. Chẳng lẽ, trong lúc chờ anh, cô lại nhớ đến gã đàn ông nào khác ư?
Nhưng chưa đợi điểm tính xấu của anh bộc phát, anh đã thấy vật nhỏ kia vẫy vẫy
tay với mình. Anh thong dong bước đến chỗ cô, nhìn thấy cô cười rạng rỡ. Cô
thích ăn quán này lắm. Lúc còn là Tiêu Mặc Hàn, anh vẫn thường nghe cô kể về
nơi này, còn rủ anh cùng ăn. Chỉ có điều đến hơn mười năm sau, anh mới có dịp
thực hiện lời hứa ấy.
Chủ quán là một người đàn ông trung niên với gương mặt phúc hậu, nhìn cô cười:
- Vẫn thế sao, tiểu Miên.
- Dạ.
Ông lại nhìn sang Nam Cung Lãnh, hỏi:
- Còn cháu ăn gì?
Anh nhìn ông chủ quán, hơi nghĩ ngợi. Thật sự, anh không thích ăn mì. Tuy Vũ
Kí nổi danh với món mì thịt bò, nhưng vẫn có một vài món khác. Ngay lúc đó,
trong đầu anh hiện lên một đoạn trí nhớ đã từ rất lâu:
- Mặc Hàn ca ca hứa rồi đó nha, nhất định phải ăn mì bò với Miên Miên.
Anh nở nụ cười hiếm hoi.
- Chú cũng cho cháu một tô mì bò.
Trong lúc chờ đợi, ánh mắt anh không khỏi đặt lên người cô gái nhỏ mình hằng
thương nhớ. Cô giờ đây không phải là một tiểu Thủy Miên không ngồi yên được
chưa đến một phút năm nào mà đã là một cô thiếu nữ dịu dàng, thanh thoát.
Khuôn mặt tinh xảo, nhỏ nhắn không khác trước nhiều lắm, chỉ là bớt đi một
chút mũm mĩm càng khiến cô xinh đẹp hơn. Thứ duy nhất không thay đôi, chính là
đôi mắt cô, vẫn trong trẻo tựa năm nào. Nhìn vào đôi mắt ấy, anh cảm nhận được
sự bình yên.
Đối mặt với ánh nhìn chăm chú của anh khiến Thủy Miên cảm thấy thẹn thùng. Đôi
gò má không tự chủ được ửng đỏ, cô lắp bắp hỏi anh:
- Tổng … tổng giảm đốc, sao anh lại nhìn em.
Ánh mắt anh đong đầy ý cười, ôn hòa trả lời cô:
- Em không cho phép tôi nhìn em?
Vừa lúc đó, hai tô mì bò phả ra mùi hương vô cùng dễ chịu. Cô lấy hai đôi đũa,
cẩn thận lau sạch rồi đưa cho anh một đôi, tinh nghịch nháy mắt:
- Em xin lỗi vì đã làm vỡ đồ của anh. Nên hôm nay em mời anh ăn mì chuộc lỗi.
Mong sếp đại nhân đừng để bụng, tha lỗi cho kẻ tiểu nhân.
- Uhm.
Bộ dạng đáng yêu đó lọt vào mắt Nam Cung Lãnh cứ như đang xúi giục anh mang cô
đi đến một nơi để không còn một gã đàn ông nào thấy được. Anh không dám nhìn
thẳng vào mặt cô, sợ mình sẽ chẳng thể tự chủ bản thân mà dọa sợ cô gái nhỏ.
Nhìn tô mì được bày biện đơn giản nhưng đang không ngừng tỏa ra một sức quyến
rũ kì dị, anh khẽ nhíu mài rồi cầm đũa lên. Có lẽ cũng không tệ đâu.
Còn về Thủy Miên, sao khi nhận được lời hứa hẹn của anh, cô ung dung cầm đũa,
ăn đến khoái hoạt. Những miếng thịt bò được trải đều trên tô, khi ăn vào thì
nước sốt tươm ra, khiến mèo nhỏ vô cùng hài lòng mà chăm chú vào thưởng thức.
Cô không hề chú ý rằng mọi hành vi của mình đều được người đối diện thu vào
mắt, nhưng cô không hề hay biết một chút nào. Tuy nhiên, bữa ăn tưởng chừng
vui vẻ này không được kết thúc trong bình yên. Tiếng chuông điện thoại của
Thủy Miên bất ngờ reng chuông, cô đành buông đũa mà nghe máy. Một giọng nói
quen thuộc lại vang lên:
- Tiểu Miên. Hức, hức. Cậu ở đâu? Mình cần cậu nói chuyện với mình.
Tiếng khóc thương tâm từ đầu dây truyện đến khiến cô bối rối. Bởi người đang
nức nở kia chính là Băng Băng nha. Cô nhẹ giọng an ủi bạn thân:
- Băng Băng, cậu sao vậy? Mình đang ở tiệm mì Vũ Kí. Hôm qua mình có kể với
cậu mà.
Như chỉ chờ có vậy, Tuyết Băng vội vả nói:
- Cậu đừng đi, cứ ở đó, mình đến đó ngay. Thật sự là mình đang rất tức mà.
Cảm thấy có chút gì đó không phù hợp, nhưng Thủy Miên vội gạt bỏ sự nghi ngờ
ngay. Chắc là có chuyện thật, Băng Băng mới khóc buồn bã là thế chứ. Cô không
khỏi cười gượng, nói với Nam Cung Lãnh:
- Em xin lỗi tổng giám đốc, lát nữa sẽ có một người bạn của em đến đây.
Như chợt nhớ điều gì, cô bổ sung:
- Là Băng Băng đó.
Anh cười ôn hòa:
- Không sao đâu.
Tuy nhiên, trực giác cho Nam Cung Lãnh biết mọi chuyện không đơn giản như thế.
Nhưng trước mặt Miên Miên, anh chỉ còn cách tỏ ra không để tâm. Băng Băng,
nghe thật quen. Bỗng dưng, anh nhớ đến việc lần trước người anh em tốt Lí Thần
tỏ ra hứng thú với một cô gái, hình như tên Mộ Dung Tuyết Băng thì phải. Anh
dùng điện thoại, nhanh chóng gửi cho Lí Thần một tin nhắn:
- Mau đến đây, đón cô gái nhỏ của cậu về đi.
- - - - - -
Khoảng năm phút sau, một cô gái với hàng nước mắt chưa lao khô trên mặt xuất
hiện, nhanh chóng đi đến bàn của Thủy Miên. Nhìn thấy Nam Cung Lãnh, cô ấy
dường như rất kinh ngạc, rồi sao đó chuyển thành tức giận. Thấy bạn mình có
biểu hiện lạ, Thủy Miên bèn hỏi:
- Băng Băng, cho mình biết, rốt cục cậu đã gặp chuyện gì vậy?
- Mình mới chia tay người yêu.
Tuyết Băng trả lời trong nức nở. Cô dùng khăn tay lau nước mắt nhưng càng lau,
nước mắt càng chảy ra nhiều hơn. Thủy Miên mơ hồ cảm thấy có chút gì đó không
đúng, vặn hỏi lại bạn thân:
- Cậu đã kể với mình cậu có người yêu bao giờ đâu?
Để giải đáp nổi thắc mắc của Thủy Miên, Tuyết Băng nhanh chóng trả lời:
- Mình và anh ta quen nhau cũng được một thời gian, cũng định giới thiệu với
cậu nhưng bây giờ không cần nữa.
Nhìn cô gái đối diện mình đang trố mắt kinh ngạc, Tuyết Băng thở dài, giọng
pha chút bi thương:
- Mình phát hiện anh ta có người khác.
Nhưng vô cùng nhanh chóng, cô nghiến răng, nhìn qua hướng Nam Cung Lãnh:
- Và đối tượng mới của anh ta chính là hắn.