Người đăng: thuynguyetcac@
Vừa ra khỏi công ty, Thủy Miên bước lên xe với vẻ mặt đầy hớn hở. Tài xế nhìn
thấy cô chủ cười vui vẻ, biết quá nửa là việc đã thành nhưng vẫn không nhịn
được mà hỏi:
- Tiểu thư, cô phỏng vấn thành công rồi ư?
- Dạ.
Cô vừa trả lời, đôi mắt long lanh ẩn chứa niềm vui. Chỉ là nhớ về cuộc phỏng
vấn khi nãy và người nam nhân đứng đầu uy nghiêm kia, cô bỗng có chút cảm giác
quen thuộc. Tại sao lại thế nhỉ? Chắc mình đã gặp trên Ti vi, dù sao “Đông”
nổi tiếng là thế thì tổng giám đốc hẳn là phải hay xuất hiện trên các phương
tiện truyền thông rồi. Khi dòng suy nghĩ của Thủy Miên còn đang tiếp diễn thì
tiếng chuông điện thoại của cô vang lên:
- Thế nào rồi. Có phải trượt rồi không.
Giọng Tuyết Băng nghe như của kẻ tiểu nhân đắc chí vang lên, khiến nụ cười
trên môi cô gái nhỏ càng thêm rạng rỡ.
- Rất tiếc, cậu phải thất vọng rồi. Mình đã qua.
- Thật không đó, vừa nãy, mình mới nghe học trưởng nói, lần này “Đông” sử
dụng virut khá nổi danh BX-160. Nghe đồn nó là do trưởng phòng quản lí của
Đông tự mình viết nên nha.
- Qua thật rồi.
Chợt nhớ đến “món đồ chơi” vừa bị mình phá hoại, cô cười khúc khích, truyền
đến đầu dây bên kia làm cho Tuyết Băng vô cùng giật mình:
- Trình độ anh ta cũng không tệ đâu. Có điều, đường dây tình báo của cậu có
vẻ khá lợi hại đó, Băng Băng.
Nghe Thủy Miên thản nhiên đánh giá trình độ “sếp tương lai”, Tuyết Băng không
khỏi thét lên, giọng đầy cảm khái:
- Cậu thật là yêu nghiệt.
Nghe âm thanh “chói tai” của cô bạn, Thủy Miên nhanh chóng phản kích:
- Mình là người, hơn nữa còn là một đại mĩ nữ, không phải yêu.
- Mà Miên, cậu phỏng vấn thành công rồi, cũng nên khao đi chứ!
- Uh.
Thủy Miên đúng là muốn đi chơi cho khuây khỏa trước khi chính thức vào thực
tập, nhưng cô phải báo tình mừng này cho ba mẹ nữa nha. Thế nên, cô lẫm liệt
đưa ra một lí do không tài nào chối cải:
- Nhưng tiểu thư à, người cũng nên cho kẻ hèn này về nhà ăn và nghĩ trưa cái
đã.
Ngoài ý muốn, Tuyết Băng không hề phản đối mà còn tỏ ra vô cùng hào hứng:
- Rồi, vậy chiều nay chúng ta bắt đầu đi chơi xuyên đường phố nhé. Không tới
hoàng hôn, không về nhà.
- - - - - -
Tại biệt thự Hạ gia…
- Ba ơi, mẹ ơi, tiểu Miên về rồi.
Hạ Vĩnh Cường cùng vợ đang ngồi ôn chút chuyện cũ thì tiếng cô con gái bé bỏng
của họ truyền tới. Ông không khỏi bất đắc dĩ, lẩm bẩm:
- Người đâu chưa thấy mà tiếng đã đến trước rồi.
Nhưng khi ông vừa ngẩn đầu lên thì một bóng dáng nhỏ nhắn nhanh chóng sà vào
lòng ông:
- Ba.
Ông vuốt đầu con gái cưng, giọng ôn tồn hỏi:
- Phỏng vấn sao rồi? Cứ nghe theo ba không phải tốt hơn không, vào công ty
anh họ con mà làm. Như vậy ba mẹ yên tâm hơn, không sợ con bị ai bắt nạt.
- Ba thật là xem thường con gái mà. Người ta đã qua vòng phỏng vấn rồi nhé!
Thủy Miên rời khỏi Hạ Vĩnh Cường, bậm môi, vẻ mặt đầy ủy khuất, đôi chân không
tự chủ được mà giậm trên sàn nhà.
- Tổng giám đốc công ty bên đó còn khen con có tiềm năng cơ.
Miên Miên hiếm hoi khoát lát trước mặt ba mình. Khụ khụ, quả thật là Tổng giám
đốc bên đó có nói là đã khá lâu, không ai phá hủy được BX-160. Thế cô cũng coi
là có tiềm năng chứ nhỉ.
Nghe con gái kể, giọng đầy hân hoan, nơi đáy mắt Hạ Vĩnh Cường không chút che
dấu sự tự hào:
- Con gái ba thật giỏi.
Hạ phu nhân nhìn chồng và con gái đang trò chuyện đầy vui vẻ, khẽ mỉm cười.
Cảnh một nhà hòa thuận như vầy, thật tốt. Nhưng nghĩ đến việc con bé có xu
hướng hướng nội, bà không khỏi lo. Ngoại trừ tiểu Băng và mọi người trong gia
đình, con bé không thích giao du với người khác. Có lẽ, sau chuyện kia, nó
không tin người khác sẵn sàng làm bạn với nó nữa, trong tiềm thức không tự chủ
mà có khuynh hướng cô lập bản thân.
Nhìn Thủy Miên từ một đứa trẻ hoạt bát trở nên nhút nhát như thế, bà không
khỏi đau lòng. Nhưng dù sao, tách nó và người kia ra chắc chắn là chuyện tốt.
Bà là một người mẹ, bà chỉ quan tâm đến an toàn của con gái mình. Dù rằng có
lỗi với cậu bé kia, nhưng nếu cho bà lựa chọn lẫn nữa, bà vẫn chọn làm người
xấu.
Bất chợ, bà nhìn thấy ánh mắt cũng chứa đựng lo âu của chồng. Bà dùng khẩu
hình, không cho Thủy Miên hay nói với ông:
- Em nghĩ là mọi chuyện sẽ ổn thôi, anh yêu.
- - - - - -
Buổi chiều đã đến, như hẹn trước, Thủy Miên và Tuyết Băng cùng đi chơi. Cô mặc
một chiếc đầm màu hồng nhạt, tóc tết thành hai bím, thả sau lưng, thoạt nhìn
vô cùng đáng yêu. Còn Tuyết Băng cũng khó có được mà hóa thân thành thục nữ.
Cô vận váy màu trắng nhạt, áo đi kèm cũng màu trắng nốt, phối cùng áo khoác và
trang sức màu xanh. Cảnh tượng hai mĩ nhân cùng bước trên đường dĩ nhiên thu
hút không ít ánh mắt. Thủy Miên thì cau mài, tỏ vẻ bực bội còn Tuyết Băng thì
dường như đang rất hài lòng.
- Băng, cậu định đi đâu?
Thủy Miên hỏi. Cô không muốn cứ đi lang thang như vầy đâu, thật mệt mỏi. Sinh
vật cầm tinh con mèo như cô chỉ thích ăn và ngủ, không hề thích vận động một
tý nào đâu.
- Phố ăn vặt.
Tuyết Băng trả lời, đôi mắt long lanh mà thông qua đó, người ta có thể thấy
được biết bao mơ ước về một đống thức ăn. Nhìn bạn thân vẻ mặt “đầy miễn
cưỡng”, trong bụng cô cũng cười thầm. Nhỏ Miên còn mê đồ ăn vặt hơn cả cô, làm
sao mà không thích nơi đó chứ! Cô hưng phấn hét lên:
- Let’s go!