Người đăng: thuynguyetcac@
Gió bấc cuốn từng cơn, tuyết vẫn đang rơi, phủ khắp nơi một màu trắng xóa thập
phần xinh đẹp. Nhưng nó lại khiến những con người đang đi một mình cảm thấy lẽ
loi và lạnh lẽo. Thủy Miên ngước nhìn xung quanh, cố tìm giữa dòng người đông
nghẹt một bóng người thân thuộc. Con ngươi trong trẻo không kềm được hiện lên
một chút thất vọng. Hàng mi chớp chớp, cố ngăn cho đôi mắt long lanh không
không rơi lệ. Đôi môi nàng khẽ cong lên. Nàng cười, tự trách bản thân sau có
thể vô lí như vậy. Hắn đang bận cuộc họp quan trọng kia mà, sau có thể đến
đây? Thủy Miên thất vọng ngồi xuống ghế, đôi hàng mi như cánh bướm chớp động
rũ xuống che đi nỗi cô đơn vừa thoáng lên trong đáy mắt.
- Ước gì, hắn ở đây!
Bỗng, từ đâu, một giọng nam trầm ấm quen thuộc vang lên:
- Bé con, em vẫn là không biết chăm lo cho bản thân mình như vậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ngơ ngác nhìn xung quanh. Bóng người quen thuộc bất ngờ
xuất hiện. Đôi bàn tay to nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn, khẽ trách cứ:
- Sau không mang bao tay?
Cô gái nhỏ của hắn cười, đôi mắt lộ rõ vẻ bướng bỉnh:
- Em không thích!
Đôi mắt thâm trầm không chút kiên nễ toát ra vẻ ôn nhu và quan tâm:
- Sẽ lạnh.
- Uh.
Cô gái nhỏ khẽ gật đầu. Bé ngốc này, vẫn là dễ dỗ như vậy. Hắn mỉm cười, hơi
cúi thấp người, một tay đặt phía sau, tay kia làm một cái 'mời' động tác, thập
phần thân sĩ.
- Thủy Miên tiểu thư, không biết ta có thể đưa cô về nhà được không. Cô gái
nhỏ cười rạng rỡ, như một ánh mặt trời ấm áp giữa mùa đông. Đoạn, nàng khẽ đặt
lên môi người kia một nụ hôn nhẹ rồi tinh nghịch bước vào bên trong xe của
hắn.
- Đây là vinh hạnh của ta, tiên sinh.